Chương 30: Phiên ngoại : Chuyện thằng con ghẻ 3
Nỗ lực thăng cấp, tạo bang phái, phát triển nó, đưa nó lên thành đại bang đứng đầu toàn hệ thống.
Cái gọi là bang phái vốn chính là ngươi chọc vào một người bang ta, chúng ta tụ tập kéo tới hội đồng ngươi.(Beta cảm thán: nghe trẻ trâu nhưng mà… cmn đúng vch =]])
Thỏi bạc ngày ấy còn chưa kịp cho đi, ta cũng không thả vào túi tiền mà ném trong bao quần áo. Khi rảnh rỗi, ta thường thích đặt nó trong lòng bàn tay vân vê xoa nắn. Chỉ là một thỏi bạc, xúc cảm lạnh lẽo lại không dịu mát như ngọc thạch, nhưng ta lại nghịch không biết chán. Ta cũng không biết hành động này là do nhớ kĩ ân tình của người kia, hay còn vì lý do gì khác nữa.
Bang phái cần thăng cấp, ta quyết định đi đánh kiến bang lệnh cao cấp.
Việc đầu tiên là tra xét địch tình. Ta mang theo mười mấy thủ hạ, chậm rãi tiến vào địa vực Trường Hận sơn. Nơi này chính là hang ổ của nhóm sơn tặc đứng đầu hệ thống. Một kẻ chỉ thích sự hoàn mỹ như ta, dù là lựa chọn địch nhân cũng phải chọn kẻ mạnh nhất.
Vận khí hôm nay có vẻ tốt vô cùng. Chúng ta vừa tiến nhập Trường Hận sơn không lâu thì liền bắt gặp một con Boss sơn tặc đơn lẻ, thế là cả đám cùng ào ào xông lên.
Không lâu sau, có một người chơi đi ngang nơi này. Hắn thấy chúng ta đang đối chiến với boss thì dừng chân. Trong lòng ta đột nhiên có chút căng thẳng, một mặt phải đánh boss, mặt khác còn phải đề phòng người nọ đánh lén.
Trong game, khi xuất hiện hoạt động đánh boss thì nào có mấy ai còn giữ được lý trí tỉnh táo.
Người nọ nhàn nhã đốt lửa trại, ung dung xiên thỏ đặt trên đống lửa hơ nướng.
Không thể không thừa nhận, thịt thỏ hắn nướng thơm ngào ngạt. Hương khí theo gió thổi qua, ta bắt gặp con boss trước mặt âm thầm nuốt nước miếng đánh ực.
Nói thật, con boss này làm ta cũng thấy thèm lây.
Mùi thơm nức mũi càng ngày càng nồng đậm, khiến cho ta đã gần như không thể phân biệt nổi rốt cuộc giữa con boss trước mặt cùng con thỏ kia, sức quyến rũ của thứ nào mạnh hơn nữa. Ta đánh mắt nhìn đám thủ hạ dưới trướng mình, cũng đang bày ra vẻ mặt khắc khoải không yên.
Ánh mắt của chúng ta, tính cả boss, đều không thể tự chủ mà liếc về hướng người chơi kia. A, con thỏ sắp bị hắn gặm sạch rồi.
Nhịn xuống cảm giác tiếc nuối, ta thừa dịp boss phân tâm, dùng kiếm đâm một nhát trúng nhược điểm của hắn.
Lượng máu của boss nháy mắt thấy đáy.
Ta mừng rỡ ra mặt.
Nhưng, boss phẫn nộ trừng mắt ta, sau đó cuồng hóa.
Liếc qua số lượng hồng, lam dược đã không nhiều lắm trong túi cá nhân, ta bất đắc dĩ.
Có vài tên thủ hạ chỉ trong nháy mắt đã bị đánh tới mức thanh máu mỏng tang, đồng loạt ngã xuống.
Ta vốn cho rằng chúng ta lần này chết chắc rồi. Với quy mô bang ta hiện giờ, quả nhiên vẫn chưa thể hạ gục sơn trại đứng đầu hệ thống.
“Lều cho thuê, 1 vàng một đêm, muốn ở mau tới~~~” Người chơi nọ ở đằng xa gân cổ gào thét. Không biết từ lúc nào, hắn đã dựng lên một cái lều dã ngoại. Đây là khu an toàn do hệ thống quy định, không thể đánh phá.
Không cần chờ hắn rao lần thứ hai, chúng ta mang theo chiến hữu bị thương chạy như bay về hướng đó. Cái lều rách nát kia trong mắt chúng ta lúc đó tỏa sáng lấp lánh biết bao. Võ công của ta cao nhất, lại là lão đại nên có trách nhiệm ở lại cản phía sau. Chỉ mới bị một chưởng của boss quét qua mà huyết lượng của ta đã giảm xuống một khoảng lớn, còn mang hiệu quả trúng độc. Trên tay con boss cuồng hóa này thế mà có độc!
Lúc vọt vào trong lều, ta mới nhìn rõ khuôn mặt người chơi nọ. Hóa ra là hắn, cái người tên Yến Trường Không đã cứu mạng ta hồi trước! Ta bất quá mới chỉ gặp mặt hắn đúng một lần duy nhất, thế mà sau 2 năm, ta lại có thể liếc mắt liền nhận ra hắn. Thì ra ấn tượng về hắn trong ta đã khắc sâu tới vậy.
Ngồi trong lều đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy hắn vào, ta nghĩ: Lẽ nào người nọ bị boss chụp chết rồi? Ta bất chấp sự ngăn cản của thủ hạ, mặc kệ cả miệng vết thương mới chữa trị nửa chừng, cầm kiếm lảo đảo chạy ra khỏi lều.
Người nọ vẫn đứng trước cửa lều, đang trong thế giằng co với con boss trước mặt. Boss đã thoát khỏi trạng thái cuồng hóa, trở về tình trạng thanh máu cạn đáy, có lẽ vì thế nên nó mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng ta nghĩ, một khi Yến Trường Không xoay người chạy về lều lúc này, nhất định sẽ bị boss cho một kích trí mạng. Hắn chỉ là một người chơi sinh hoạt, chỉ một cái tát yêu của boss cũng đủ đưa hắn về miền cực lạc. Chắc đó là lý do hắn không dám lập tức quay người chạy về.
Thấy ta đi ra, boss lập tức ném một viên đan dược vào miệng, thanh máu nháy mắt trở lại đầy ặc. Lòng ta lạnh dần.
“Có việc?” Bên tai lại truyền đến thanh âm mang một chút không kiên nhẫn quen thuộc.
Ta nắm chặt bảo kiếm, ánh mắt gắt gao bám trên người con boss ở đối diện. Nếu nó đột ngột phát động công kích, ta ít nhất có thể thay Yến Trường Không đỡ một chưởng, cho hắn cơ hội chạy về lều. “Ngươi không sao chứ?”
Sau một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời, hay hắn bị dọa choáng rồi? Dù trong lòng ta có thể hiểu được điều này không quá có khả năng nhưng vẫn nhắc lại câu hỏi lần nữa.
“Ta không sao.” Hắn lạnh nhạt đáp, sau lại nhét vào tay ta một viên thuốc giải độc, kế đó thẳng tay ném ta vào trong lều.
Sự tình có chút quỷ dị. Biểu hiện của hắn làm cho ta cảm thấy có lẽ còn có chuyện gì đó ta không biết. Sự xuất hiện của hắn tại đây có lẽ không phải do trùng hợp, có khi nào là đang làm nhiệm vụ chăng? Bằng không, vì sao chúng ta vừa vào núi đã gặp boss? Không biết ta có vô tình phá hỏng nhiệm vụ của hắn không…
Một hồi lâu sau, hắn đi vào, phía sau là boss sơn tặc kia.
Boss ngoan ngoãn theo hắn vào lều, quả nhiên là nhiệm vụ.
“Trường Không, ngươi nhận nhiệm vụ của NPC này ư?” Ta lo lắng mở miệng hỏi, chỉ mong bản thân không phá hư nhiệm vụ của hắn.
Đầu tiên, trên mặt hắn ngoại trừ lộ ra biểu tình kinh ngạc, còn giống như nghĩ không ra vì sao ta lại biết hắn. Sau đó, ta liền nhìn thấy hắn cau mày nhớ lại, nghĩ rồi lại nghĩ.
Rốt cuộc, vào thời điểm ta tưởng như sắp bùng nổ, hắn lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, liếc nhìn thủ hạ của ta, thần bí nở nụ cười: “Có thể coi là vậy.”
“Thế nhiệm vụ của ngươi có liên quan gì tới kiến bang lệnh không? Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác đâu. Chỉ là chúng ta đến đây đánh kiến bang lệnh. Nếu xung đột với nhiệm vụ của ngươi thì chúng ta sẽ tới sơn trại khác…” Ta sốt ruột muốn biết nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành chưa.
“Có liên quan.” Nghe hắn trả lời trảm đinh tiệt thiết nhưng trong giọng nói cũng không có sắc thái uể oải, ta nghĩ nhiệm vụ của hắn không thất bại, liền thở dài nhẹ nhõm.
Thôn trang gần nhất cũng chỉ cách nơi này vài canh giờ, nhưng xuất phát từ một loại tâm lý âm u mà đến chính ta cũng không thể nói rõ, ta cố ý muốn cắm trại qua đêm. Cả nhóm người chúng ta phải tốn tận mười mấy vàng để thanh toán phí qua đêm.
Mười mấy người đàn ông trưởng thành cùng chen chúc trong một cái lều bé tí thì thật sự chẳng có gì thoải mái. Tuy thế, mấy người bọn ta đều là kẻ biết võ, còn có thể miễn cưỡng ngồi thiền. Hắn lại chỉ là một người chơi sinh hoạt, không có cách nào ngoài cách tựa vào cột chống ở góc lều ngủ tạm. Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, cả đêm vụng trộm ngắm nhìn biểu tình khó chịu tới nghiến răng nghiến lợi của hắn mà tâm hoa nộ phóng. (*)
Tới tận lúc trời gần sáng, hắn mới mơ màng ngủ được một chút, đầu nghiêng qua dựa vào trên vai ta. Ta không né tránh, hắn được một tấc muốn tiến thêm một thước lăn lăn cọ cọ vào trong lòng ta, điều chỉnh một tư thế thoải mái. Khóe miệng của ta lại không chịu khống chế nhếch lên.
Sáng hôm sau, hắn tỉnh lại trong lòng ta, không những không nói được một câu cảm kích, còn bày vẻ mặt chán ghét nhanh nhanh chóng chóng thu lều, khẩn cấp đuổi người.
Ta ấm ức, rồi tức giận. Thế nhưng, khi nhìn người kia nhe răng trợn mắt xoa bóp thắt lưng mỏi nhừ, lại liếc qua gã sơn-tặc-lực-lưỡng-nào-đó bên cạnh hắn, cơ thể ta lại tự động di chuyển tới trước mặt hắn, dặn đi dặn lại: “Có việc gì nhớ gửi thư báo cho ta.”
Ta cứ ngỡ người kia đã hiểu được ý tứ của mình, nhưng từ đó về sau, ta chờ suốt 2 năm cũng chưa từng thu được một phong thư nào của hắn từ trạm dịch. Ta từng nhịn không được phát cho hắn một phong thư, mời hắn đến tổng bộ chơi. Ấy vậy mà, ngay cả hồi âm hắn cũng chẳng buồn viết cho ta.
Bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút đáng thương.
Chú thích:
*tâm hoa nộ phóng: nghĩ ngợi lung tung. Ở đây có 2 cách hiểu. 1 là nhìn bạn nhỏ khó chịu thì anh khoái chí. 2 là nhìn bạn nhỏ quá đáng yêu nên anh quắn quéo:v Đăng bởi: admin
Cái gọi là bang phái vốn chính là ngươi chọc vào một người bang ta, chúng ta tụ tập kéo tới hội đồng ngươi.(Beta cảm thán: nghe trẻ trâu nhưng mà… cmn đúng vch =]])
Thỏi bạc ngày ấy còn chưa kịp cho đi, ta cũng không thả vào túi tiền mà ném trong bao quần áo. Khi rảnh rỗi, ta thường thích đặt nó trong lòng bàn tay vân vê xoa nắn. Chỉ là một thỏi bạc, xúc cảm lạnh lẽo lại không dịu mát như ngọc thạch, nhưng ta lại nghịch không biết chán. Ta cũng không biết hành động này là do nhớ kĩ ân tình của người kia, hay còn vì lý do gì khác nữa.
Bang phái cần thăng cấp, ta quyết định đi đánh kiến bang lệnh cao cấp.
Việc đầu tiên là tra xét địch tình. Ta mang theo mười mấy thủ hạ, chậm rãi tiến vào địa vực Trường Hận sơn. Nơi này chính là hang ổ của nhóm sơn tặc đứng đầu hệ thống. Một kẻ chỉ thích sự hoàn mỹ như ta, dù là lựa chọn địch nhân cũng phải chọn kẻ mạnh nhất.
Vận khí hôm nay có vẻ tốt vô cùng. Chúng ta vừa tiến nhập Trường Hận sơn không lâu thì liền bắt gặp một con Boss sơn tặc đơn lẻ, thế là cả đám cùng ào ào xông lên.
Không lâu sau, có một người chơi đi ngang nơi này. Hắn thấy chúng ta đang đối chiến với boss thì dừng chân. Trong lòng ta đột nhiên có chút căng thẳng, một mặt phải đánh boss, mặt khác còn phải đề phòng người nọ đánh lén.
Trong game, khi xuất hiện hoạt động đánh boss thì nào có mấy ai còn giữ được lý trí tỉnh táo.
Người nọ nhàn nhã đốt lửa trại, ung dung xiên thỏ đặt trên đống lửa hơ nướng.
Không thể không thừa nhận, thịt thỏ hắn nướng thơm ngào ngạt. Hương khí theo gió thổi qua, ta bắt gặp con boss trước mặt âm thầm nuốt nước miếng đánh ực.
Nói thật, con boss này làm ta cũng thấy thèm lây.
Mùi thơm nức mũi càng ngày càng nồng đậm, khiến cho ta đã gần như không thể phân biệt nổi rốt cuộc giữa con boss trước mặt cùng con thỏ kia, sức quyến rũ của thứ nào mạnh hơn nữa. Ta đánh mắt nhìn đám thủ hạ dưới trướng mình, cũng đang bày ra vẻ mặt khắc khoải không yên.
Ánh mắt của chúng ta, tính cả boss, đều không thể tự chủ mà liếc về hướng người chơi kia. A, con thỏ sắp bị hắn gặm sạch rồi.
Nhịn xuống cảm giác tiếc nuối, ta thừa dịp boss phân tâm, dùng kiếm đâm một nhát trúng nhược điểm của hắn.
Lượng máu của boss nháy mắt thấy đáy.
Ta mừng rỡ ra mặt.
Nhưng, boss phẫn nộ trừng mắt ta, sau đó cuồng hóa.
Liếc qua số lượng hồng, lam dược đã không nhiều lắm trong túi cá nhân, ta bất đắc dĩ.
Có vài tên thủ hạ chỉ trong nháy mắt đã bị đánh tới mức thanh máu mỏng tang, đồng loạt ngã xuống.
Ta vốn cho rằng chúng ta lần này chết chắc rồi. Với quy mô bang ta hiện giờ, quả nhiên vẫn chưa thể hạ gục sơn trại đứng đầu hệ thống.
“Lều cho thuê, 1 vàng một đêm, muốn ở mau tới~~~” Người chơi nọ ở đằng xa gân cổ gào thét. Không biết từ lúc nào, hắn đã dựng lên một cái lều dã ngoại. Đây là khu an toàn do hệ thống quy định, không thể đánh phá.
Không cần chờ hắn rao lần thứ hai, chúng ta mang theo chiến hữu bị thương chạy như bay về hướng đó. Cái lều rách nát kia trong mắt chúng ta lúc đó tỏa sáng lấp lánh biết bao. Võ công của ta cao nhất, lại là lão đại nên có trách nhiệm ở lại cản phía sau. Chỉ mới bị một chưởng của boss quét qua mà huyết lượng của ta đã giảm xuống một khoảng lớn, còn mang hiệu quả trúng độc. Trên tay con boss cuồng hóa này thế mà có độc!
Lúc vọt vào trong lều, ta mới nhìn rõ khuôn mặt người chơi nọ. Hóa ra là hắn, cái người tên Yến Trường Không đã cứu mạng ta hồi trước! Ta bất quá mới chỉ gặp mặt hắn đúng một lần duy nhất, thế mà sau 2 năm, ta lại có thể liếc mắt liền nhận ra hắn. Thì ra ấn tượng về hắn trong ta đã khắc sâu tới vậy.
Ngồi trong lều đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy hắn vào, ta nghĩ: Lẽ nào người nọ bị boss chụp chết rồi? Ta bất chấp sự ngăn cản của thủ hạ, mặc kệ cả miệng vết thương mới chữa trị nửa chừng, cầm kiếm lảo đảo chạy ra khỏi lều.
Người nọ vẫn đứng trước cửa lều, đang trong thế giằng co với con boss trước mặt. Boss đã thoát khỏi trạng thái cuồng hóa, trở về tình trạng thanh máu cạn đáy, có lẽ vì thế nên nó mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng ta nghĩ, một khi Yến Trường Không xoay người chạy về lều lúc này, nhất định sẽ bị boss cho một kích trí mạng. Hắn chỉ là một người chơi sinh hoạt, chỉ một cái tát yêu của boss cũng đủ đưa hắn về miền cực lạc. Chắc đó là lý do hắn không dám lập tức quay người chạy về.
Thấy ta đi ra, boss lập tức ném một viên đan dược vào miệng, thanh máu nháy mắt trở lại đầy ặc. Lòng ta lạnh dần.
“Có việc?” Bên tai lại truyền đến thanh âm mang một chút không kiên nhẫn quen thuộc.
Ta nắm chặt bảo kiếm, ánh mắt gắt gao bám trên người con boss ở đối diện. Nếu nó đột ngột phát động công kích, ta ít nhất có thể thay Yến Trường Không đỡ một chưởng, cho hắn cơ hội chạy về lều. “Ngươi không sao chứ?”
Sau một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời, hay hắn bị dọa choáng rồi? Dù trong lòng ta có thể hiểu được điều này không quá có khả năng nhưng vẫn nhắc lại câu hỏi lần nữa.
“Ta không sao.” Hắn lạnh nhạt đáp, sau lại nhét vào tay ta một viên thuốc giải độc, kế đó thẳng tay ném ta vào trong lều.
Sự tình có chút quỷ dị. Biểu hiện của hắn làm cho ta cảm thấy có lẽ còn có chuyện gì đó ta không biết. Sự xuất hiện của hắn tại đây có lẽ không phải do trùng hợp, có khi nào là đang làm nhiệm vụ chăng? Bằng không, vì sao chúng ta vừa vào núi đã gặp boss? Không biết ta có vô tình phá hỏng nhiệm vụ của hắn không…
Một hồi lâu sau, hắn đi vào, phía sau là boss sơn tặc kia.
Boss ngoan ngoãn theo hắn vào lều, quả nhiên là nhiệm vụ.
“Trường Không, ngươi nhận nhiệm vụ của NPC này ư?” Ta lo lắng mở miệng hỏi, chỉ mong bản thân không phá hư nhiệm vụ của hắn.
Đầu tiên, trên mặt hắn ngoại trừ lộ ra biểu tình kinh ngạc, còn giống như nghĩ không ra vì sao ta lại biết hắn. Sau đó, ta liền nhìn thấy hắn cau mày nhớ lại, nghĩ rồi lại nghĩ.
Rốt cuộc, vào thời điểm ta tưởng như sắp bùng nổ, hắn lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, liếc nhìn thủ hạ của ta, thần bí nở nụ cười: “Có thể coi là vậy.”
“Thế nhiệm vụ của ngươi có liên quan gì tới kiến bang lệnh không? Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác đâu. Chỉ là chúng ta đến đây đánh kiến bang lệnh. Nếu xung đột với nhiệm vụ của ngươi thì chúng ta sẽ tới sơn trại khác…” Ta sốt ruột muốn biết nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành chưa.
“Có liên quan.” Nghe hắn trả lời trảm đinh tiệt thiết nhưng trong giọng nói cũng không có sắc thái uể oải, ta nghĩ nhiệm vụ của hắn không thất bại, liền thở dài nhẹ nhõm.
Thôn trang gần nhất cũng chỉ cách nơi này vài canh giờ, nhưng xuất phát từ một loại tâm lý âm u mà đến chính ta cũng không thể nói rõ, ta cố ý muốn cắm trại qua đêm. Cả nhóm người chúng ta phải tốn tận mười mấy vàng để thanh toán phí qua đêm.
Mười mấy người đàn ông trưởng thành cùng chen chúc trong một cái lều bé tí thì thật sự chẳng có gì thoải mái. Tuy thế, mấy người bọn ta đều là kẻ biết võ, còn có thể miễn cưỡng ngồi thiền. Hắn lại chỉ là một người chơi sinh hoạt, không có cách nào ngoài cách tựa vào cột chống ở góc lều ngủ tạm. Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, cả đêm vụng trộm ngắm nhìn biểu tình khó chịu tới nghiến răng nghiến lợi của hắn mà tâm hoa nộ phóng. (*)
Tới tận lúc trời gần sáng, hắn mới mơ màng ngủ được một chút, đầu nghiêng qua dựa vào trên vai ta. Ta không né tránh, hắn được một tấc muốn tiến thêm một thước lăn lăn cọ cọ vào trong lòng ta, điều chỉnh một tư thế thoải mái. Khóe miệng của ta lại không chịu khống chế nhếch lên.
Sáng hôm sau, hắn tỉnh lại trong lòng ta, không những không nói được một câu cảm kích, còn bày vẻ mặt chán ghét nhanh nhanh chóng chóng thu lều, khẩn cấp đuổi người.
Ta ấm ức, rồi tức giận. Thế nhưng, khi nhìn người kia nhe răng trợn mắt xoa bóp thắt lưng mỏi nhừ, lại liếc qua gã sơn-tặc-lực-lưỡng-nào-đó bên cạnh hắn, cơ thể ta lại tự động di chuyển tới trước mặt hắn, dặn đi dặn lại: “Có việc gì nhớ gửi thư báo cho ta.”
Ta cứ ngỡ người kia đã hiểu được ý tứ của mình, nhưng từ đó về sau, ta chờ suốt 2 năm cũng chưa từng thu được một phong thư nào của hắn từ trạm dịch. Ta từng nhịn không được phát cho hắn một phong thư, mời hắn đến tổng bộ chơi. Ấy vậy mà, ngay cả hồi âm hắn cũng chẳng buồn viết cho ta.
Bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút đáng thương.
Chú thích:
*tâm hoa nộ phóng: nghĩ ngợi lung tung. Ở đây có 2 cách hiểu. 1 là nhìn bạn nhỏ khó chịu thì anh khoái chí. 2 là nhìn bạn nhỏ quá đáng yêu nên anh quắn quéo:v Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất