Chương 15: Tấm Hình Chụp Năm Mới
Khi thời gian chỉ đến 00h00, tiếng pháo hoa đầu tiên bay rực rỡ lên bầu trời, thắp sáng cũng những vì sao, chào đón một năm mới lại đến.
Dương Đoan Ngọc đứng giữa đám đông, ngước nhìn lên từng pháo hoa đang nở rộ. Đôi môi cô khẽ cười, đôi mắt sáng rực phản quang lại ánh sáng của pháo hoa.
Cô không biết lúc này có một người đang cầm một chiếc máy ảnh chụp lại khoảnh khắc cô mỉm cười ấy.
Khi màn trình diễn pháo hoa kết thúc, Dương Đoan Ngọc mở điện thoại gọi điện tìm bạn bè thì cô lại nghe giọng nói quen thuộc vang lên:
"Năm mới vui vẻ nhé cô gái"
Cô quay đầu sang phía giọng nói ấy, là Cao Vĩ Thành.
"Năm mới vui vẻ" Dương Đoan Ngọc cũng mở lời chúc anh.
Cao Vĩ Thành đưa chiếc máy ảnh trên tay mình cho Dương Đoan Ngọc xem hình bên trong:"Ban nãy anh nhìn thấy em cười lên trong rất đẹp nên anh có chụp vài tấm, em xem thử xem"
"Ồ anh chụp đẹp thật đấy" Dương Đoan Ngọc cảm thán:"Anh có thể gửi cho em vài tấm được không, em muốn đăng lên instagram ạ".
"Được" Cao Vĩ Thành cười đáp. Đúng lúc này hội bạn của Dương Đoan Ngọc đến, ai nấy đều há hốc mồm khi thấy Dương Đoan Ngọc cười nói với một người con trai.
Thật sự ai nấy đều bất ngờ, kể từ khi Chung Trạch Dương qua đời, bọn họ chưa bao giờ thấy Dương Đoan Ngọc tiếp xúc gần gũi với người khác giới, nhưng bây giờ cô lại đang cười đùa nói chuyện với người con trai trẻ tuổi này.
"Chào anh tụi em là bạn của Đoan Ngọc" Đào Hải Quỳnh mở lời chào hỏi trước.
Cao Vĩ Thành cũng vui vẻ đáp lại:"Chào các em"
Dương Đoan Ngọc lúc này khá hoảng hốt, cô không muốn mọi người hiểu lầm về mình với người đàn ông này nên vôi vàng kéo theo bạn mình đi
"Tụi em còn có hẹn cùng nhau đi chơi rồi tạm biệt anh" nói xong, Dương Đoan Ngọc kéo bạn mình đi mà không ngoảnh đầu nhìn anh.
Nhìn bóng lưng Dương Đoan Ngọc dần hòa vào đám đông, Cao Vĩ Thành lại nhìn vào tấm ảnh trong máy, trong cô lúc này thật xinh đẹp, nụ cười dịu dàng.
Có lẽ trong khoảnh khắc này, anh lỡ trót yêu cô mất rồi.
Nhưng một người như anh sao xứng với cô được.
Cao Vĩ Thành cầm máy ảnh đi tới tiệm ảnh nhỏ bên ven đường để rửa ảnh. Khi có được tấm hình của cô trên tay, Cao Vĩ Thành lấy một cây bút rồi ghi vào mặt sau của tấm ảnh với dòng chữ: Đoan Ngọc, anh thích em.
______________________
Ngày đầu tiên của năm mới, mọi người đang đi chơi du xuân bên những con phố, những khu vui chơi. Cao Vĩ Thành cũng vậy, đây là ngày mà anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau những ngày vật vã với nợ nần.
Cao Vĩ Thành đang tính ngồi nghỉ ở ghế đá bên đường thì điện thoại trong túi reo lên.
Anh cầm điện thoại lên xem, màn hình hiện lên tên số người gọi là "BB". Cao Vĩ Thành lại nghĩ không biết có chuyện gì quan trong nữa đây, ấn nút trả lời.
"Alo"
"Chào cậu năm mới, tôi cần gặp cậu tại trụ sở gấp"
"Gì chứ, có gì thì nói thẳng luôn đi".
Hình như người gọi tên "BB" không muốn nói chuyện qua điện thoại nên sau khi nói một câu thì tắt máy. Cao Vĩ Thành chật một tiếng, cất điện thoại vào túi rồi lái xe tới trụ sở.
Tại trụ sở Quốc Phòng, sau khi qua hàng loạt khâu kiểm tra, Cao Vĩ Thành đi tới văn phòng làm việc của người đàn ông mà Vĩ Thành đặt tên điện thoại là "BB".
Thấy anh đi tới, hai lính cảnh vệ mở của đi vào. Bên trong là phòng làm việc rộng lớn có một dãy bàn tiếp khách nhỏ ở giữa, hai bên tường chứa đầy sách, kệ tủ.
Phía xa đầu kia là bàn làm việc, người đàn ông trong vẻ lớn tuổi, mặc quân phục đang ngồi làm việc. Cao Vĩ Thành bước tới chổ người đàn ông đó, đứng nghiêm giờ tay chào theo kiểu quân đội.
"Tôi, Cao Vĩ Thành đã có mặt"
Người đàn ông buông tài liệu trên tay, đứng dậy giơ tay chào lại.
"Mời cậu tới bàn ngồi, tôi có chuyện muốn nói với cậu".
Người đàn ông đó tên là Trịnh Thái Sơn, là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, quân hàm trên vai ông đang đeo là đại tướng.
Trịnh Thái Sơn đem hai tách trà đến, đẩy một ly tới trước mặt Cao Vĩ Thành. Anh nhận lấy, uống một ngụm rồi hỏi:
"Hôm nay ông gọi tôi đến trụ sở thế này, chuyện chắc không nhỏ nhỉ?".
Trịnh Thái Sơn bật cười, ông đưa tới Cao Vĩ Thành một tờ giấy:"Cậu về chuẩn bị tư trang, tháng sau theo đoàn nước ta đi sang nga du học".
"Ông đùa tôi đấy à?" Cao Vĩ Thành tức giận, anh cầm tờ giấy lên đọc, là bản quyết định cử anh đi sang du học tại trường quân đội ở Nga.
"Tôi đã bảo lưu kết quả rồi mà, ông không còn nhớ lời tôi nói cách đây không lâu sao, tôi sẽ rút về tiền tuyến, tôi không muốn làm nữa, ông không nghe rõ sao?"
Cao Vĩ Thành nổi điên lên, anh đứng bật dậy đi ra ngoài.
Bàn tay chưa kịp chạm vào tay cầm cửa thì Trịnh Thái Sơn lại nói kéo anh lại
"Dừng lại, cậu đứng lại nghe tôi nói đã"
Dương Đoan Ngọc đứng giữa đám đông, ngước nhìn lên từng pháo hoa đang nở rộ. Đôi môi cô khẽ cười, đôi mắt sáng rực phản quang lại ánh sáng của pháo hoa.
Cô không biết lúc này có một người đang cầm một chiếc máy ảnh chụp lại khoảnh khắc cô mỉm cười ấy.
Khi màn trình diễn pháo hoa kết thúc, Dương Đoan Ngọc mở điện thoại gọi điện tìm bạn bè thì cô lại nghe giọng nói quen thuộc vang lên:
"Năm mới vui vẻ nhé cô gái"
Cô quay đầu sang phía giọng nói ấy, là Cao Vĩ Thành.
"Năm mới vui vẻ" Dương Đoan Ngọc cũng mở lời chúc anh.
Cao Vĩ Thành đưa chiếc máy ảnh trên tay mình cho Dương Đoan Ngọc xem hình bên trong:"Ban nãy anh nhìn thấy em cười lên trong rất đẹp nên anh có chụp vài tấm, em xem thử xem"
"Ồ anh chụp đẹp thật đấy" Dương Đoan Ngọc cảm thán:"Anh có thể gửi cho em vài tấm được không, em muốn đăng lên instagram ạ".
"Được" Cao Vĩ Thành cười đáp. Đúng lúc này hội bạn của Dương Đoan Ngọc đến, ai nấy đều há hốc mồm khi thấy Dương Đoan Ngọc cười nói với một người con trai.
Thật sự ai nấy đều bất ngờ, kể từ khi Chung Trạch Dương qua đời, bọn họ chưa bao giờ thấy Dương Đoan Ngọc tiếp xúc gần gũi với người khác giới, nhưng bây giờ cô lại đang cười đùa nói chuyện với người con trai trẻ tuổi này.
"Chào anh tụi em là bạn của Đoan Ngọc" Đào Hải Quỳnh mở lời chào hỏi trước.
Cao Vĩ Thành cũng vui vẻ đáp lại:"Chào các em"
Dương Đoan Ngọc lúc này khá hoảng hốt, cô không muốn mọi người hiểu lầm về mình với người đàn ông này nên vôi vàng kéo theo bạn mình đi
"Tụi em còn có hẹn cùng nhau đi chơi rồi tạm biệt anh" nói xong, Dương Đoan Ngọc kéo bạn mình đi mà không ngoảnh đầu nhìn anh.
Nhìn bóng lưng Dương Đoan Ngọc dần hòa vào đám đông, Cao Vĩ Thành lại nhìn vào tấm ảnh trong máy, trong cô lúc này thật xinh đẹp, nụ cười dịu dàng.
Có lẽ trong khoảnh khắc này, anh lỡ trót yêu cô mất rồi.
Nhưng một người như anh sao xứng với cô được.
Cao Vĩ Thành cầm máy ảnh đi tới tiệm ảnh nhỏ bên ven đường để rửa ảnh. Khi có được tấm hình của cô trên tay, Cao Vĩ Thành lấy một cây bút rồi ghi vào mặt sau của tấm ảnh với dòng chữ: Đoan Ngọc, anh thích em.
______________________
Ngày đầu tiên của năm mới, mọi người đang đi chơi du xuân bên những con phố, những khu vui chơi. Cao Vĩ Thành cũng vậy, đây là ngày mà anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau những ngày vật vã với nợ nần.
Cao Vĩ Thành đang tính ngồi nghỉ ở ghế đá bên đường thì điện thoại trong túi reo lên.
Anh cầm điện thoại lên xem, màn hình hiện lên tên số người gọi là "BB". Cao Vĩ Thành lại nghĩ không biết có chuyện gì quan trong nữa đây, ấn nút trả lời.
"Alo"
"Chào cậu năm mới, tôi cần gặp cậu tại trụ sở gấp"
"Gì chứ, có gì thì nói thẳng luôn đi".
Hình như người gọi tên "BB" không muốn nói chuyện qua điện thoại nên sau khi nói một câu thì tắt máy. Cao Vĩ Thành chật một tiếng, cất điện thoại vào túi rồi lái xe tới trụ sở.
Tại trụ sở Quốc Phòng, sau khi qua hàng loạt khâu kiểm tra, Cao Vĩ Thành đi tới văn phòng làm việc của người đàn ông mà Vĩ Thành đặt tên điện thoại là "BB".
Thấy anh đi tới, hai lính cảnh vệ mở của đi vào. Bên trong là phòng làm việc rộng lớn có một dãy bàn tiếp khách nhỏ ở giữa, hai bên tường chứa đầy sách, kệ tủ.
Phía xa đầu kia là bàn làm việc, người đàn ông trong vẻ lớn tuổi, mặc quân phục đang ngồi làm việc. Cao Vĩ Thành bước tới chổ người đàn ông đó, đứng nghiêm giờ tay chào theo kiểu quân đội.
"Tôi, Cao Vĩ Thành đã có mặt"
Người đàn ông buông tài liệu trên tay, đứng dậy giơ tay chào lại.
"Mời cậu tới bàn ngồi, tôi có chuyện muốn nói với cậu".
Người đàn ông đó tên là Trịnh Thái Sơn, là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, quân hàm trên vai ông đang đeo là đại tướng.
Trịnh Thái Sơn đem hai tách trà đến, đẩy một ly tới trước mặt Cao Vĩ Thành. Anh nhận lấy, uống một ngụm rồi hỏi:
"Hôm nay ông gọi tôi đến trụ sở thế này, chuyện chắc không nhỏ nhỉ?".
Trịnh Thái Sơn bật cười, ông đưa tới Cao Vĩ Thành một tờ giấy:"Cậu về chuẩn bị tư trang, tháng sau theo đoàn nước ta đi sang nga du học".
"Ông đùa tôi đấy à?" Cao Vĩ Thành tức giận, anh cầm tờ giấy lên đọc, là bản quyết định cử anh đi sang du học tại trường quân đội ở Nga.
"Tôi đã bảo lưu kết quả rồi mà, ông không còn nhớ lời tôi nói cách đây không lâu sao, tôi sẽ rút về tiền tuyến, tôi không muốn làm nữa, ông không nghe rõ sao?"
Cao Vĩ Thành nổi điên lên, anh đứng bật dậy đi ra ngoài.
Bàn tay chưa kịp chạm vào tay cầm cửa thì Trịnh Thái Sơn lại nói kéo anh lại
"Dừng lại, cậu đứng lại nghe tôi nói đã"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất