Chương 31: Buổi Hẹn Của Đàn Anh
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Trương Vũ Nam đã gửi tin nhắn hẹn chổ đi chơi. Là 9h sáng nay tại quán cà phê khá gần trường đại học Sư Phạm.
Dương Đoan Ngọc nhận được tin nhắn thì không mấy bận tâm cho lắm, cô ngồi học bài sau đó giành ra 30 phút để sửa sang quần áo rồi tới điểm hẹn.
Cô có rủ thêm Bùi Mỹ Huệ và Bạch Ái Linh đi cùng nhưng cả hai người kia đều bận nên cô chỉ đành đi một mình.
Bắt taxi đến quán cà phê, Dương Đoan Ngọc cố tình tới sớm hơn mười phút nhưng khi mở của bước vào quán cô lại thấy Trương Vũ Nam đã ngồi ở quán trước rồi.
Thấy cô đi vào, Trương Vũ Nam vui vẻ cười vẫy tay:“Ở đây”.
Dương Đoan Ngọc gật đầu rồi bước tới phía bàn Trương Vũ Nam, khi cô tới gần thì Trương Vũ Nam đứng dậy tới kéo ghế cho cô:“Mời em ngồi”.
“Cám ơn anh” Dương Đoan Ngọc giữ phép lịch sự.
“Em uống gì thì gọi đi, anh mời” Trương Vũ Nam cười tươi rói nhưng giọng lại có chút run nhẹ.
“Vậy em uống một ly trà sữa chocolate” Dương Đoan Ngọc nói.
“Được”
Trương Vũ Nam gọi nhân viên tới kêu nước, anh còn kêu thêm bánh ngọt và kem vị chocolate.
“Anh đợi lâu chưa?” Dương Đoan Ngọc hỏi.
“Chưa anh mới tới ngồi thì em cũng tới luôn” Trương Vũ Nam ngại ngùng gãi đầu.
“Lần đầu tiên anh hẹn con gái đi chơi nên chắc sẽ có lúc làm em khônh vui, em thông cảm cho anh nha”
Dương Đoan Ngọc à một tiếng rồi gật đầu. Cô không hiểu Trương Vũ Nam nói vậy là có ý gì, là muốn nói với cô rằng anh chưa quen người con gái nào hay anh sợ cô ghét anh.
Nhưng tóm lại anh nói vậy thì cũng không tác động lớn với cô lắm.
Trong lúc Dương Đoan Ngọc đang còn chìm trong suy nghĩ thì Trương Vũ Nam lại lo lắng vì bầu không khí lại im lặng, bàn tay anh ta đã bắt đầu có lớp mồ hôi mỏng.
Nhân viên bưng nước lên, Trương Vũ Nam nhanh tay đẩy dĩa bánh ngọt và ly kem về phía Dương Đoan Ngọc:“Em thử đi, anh nghe nói hai món là ngon nhất quán đấy”.
Dương Đoan Ngọc tỏ vẻ ngại ngùng, cô đưa tay nhận lấy ly trà sữa vị chocolate của mình nhưng lại e ngại dĩa bánh và ly kem mà Trương Vũ Nam đưa tới.
“Anh gọi món này cho em sao?”.
“Đúng đó em ăn thử đi”.
“Nhưng nhiều quá em ăn không hết, hay là mình chia đôi đi” Dương Đoa Ngọc đưa tay nhận lấy ly kem sau đó đẩy dĩa bánh sang phía Trương Vũ Nam:“Anh ăn kem đi còn em ăn bánh, một mình em ăn thì ngại lắm mà em cũng ngại nữa”.
Trương Vũ Nam nhìn cô đẩy ly kem về phía mình, sắc mặt ta có phần hụt hẫn. Vốn dĩ ngay từ đầu Trương Vũ Nam gọi cô đến quán này và gọi hai món kem và bánh là để cho cô thử, đồng thời anh ta muốn ghi điểm trong mắt cô.
Nhưng cô lại từ chối khéo thế này, Trương Vũ Nam cũng miễn cưỡng nhận.
“Hay là em thử một miếng kem ở ly kem của anh đi, vị chocolate em thích đấy”.
Dương Đoan Ngọc cũng muốn thử một miếng kem nhưng cô thấy hành vi này hơi quá, dù sao hai người chỉ là đàn anh đàn em bình thường, ăn chung thế này thì không hợp lệ mấy.
“Thôi ạ em không thích ăn kem lắm” Dương Đoan Ngọc từ chối.
“À thì ra là em không thích ăn kem” Trương Vũ Nam gật đầu vui vẻ, coi như anh ta đã hiểu thêm một phần bé của cô.
Bầu không khí sau đó trở nên im lặng, Dương Đoan Ngọc cặm cụi ăn bánh còn Trương Vũ Nam cứ vân vê ly kem, chỉ có tiếng của những người khách trong quán ồn ào.
Trương Vũ Nam thấy hơi khó thở, anh ta định hỏi thêm một vài chuyện riêng tư thì điện thoại Dương Đoan Ngọc reo lên.
Cô cầm điện thoại lên, là Cao Vĩ Thành gọi tới. Cô có chút bất ngờ, bình thường cả hai thường nói chuyện lúc bảy hoặc tám giờ tối nay mới sáng thì anh đã gọi tới.
Dương Đoan Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Trương Vũ Nam:“Em ra nghe điện thoại chút”.
Nói xong Dương Đoan Ngọc quay lưng ra khỏi quán.
Trương Vũ Nam ngậm ngùi múc thìa kem vào miệng. Kem rất ngon, rất ngọt, nhưng cô lại không cần.
Trương Vũ Nam lại nhìn bóng lưng cô đứng ở trước cửa quán điện thoại. Chỉ là nhìn lưng cô thông qua tấm mặt kính thôi nhưng Vũ Nam có thể thấy rõ, cô đang nói chuyện rất vui vẻ.
Nhìn thấy Dương Đoan Ngọc nói chuyện với người khác trong điện thoại cười tươi như vậy thế mà ngồi với anh ta thì cô lại khiêm tốn xa cách đến thế.
Anh ta không bằng lòng, anh ta nhất định phải có được cô. Thế là Trương Vũ Nam cầm điện thoại ra gửi tin nhắn tới cho Bùi Mỹ Huệ.
Trương Vũ Nam[Mỹ Huệ, em có rảnh không, có vài điều anh cần hỏi em chút].
Ngay sau đó, Bùi Mỹ Huệ liền nhắn lại.
Bùi Mỹ Huệ[Em rảnh ạ, có chuyện gì vậy ạ?]
Trương Vũ Nam[Là chuyện của Dương Đoan Ngọc, hôm nay anh hẹn cô ấy đi chơi nhưng cô ấy lúc nào cũng xa cách với anh]
Trương Vũ Nam[Bây giờ cô ấy còn để anh ngồi một mình trong quán, ra nói chuyện điện thoại rất vui vẻ]
Trương Vũ Nam[Có phải Đoan Ngọc đã có bạn trai rồi phải không?].
Bùi Mỹ Huệ ở bên kia thấy câu hỏi của Vũ Nam thì có chút trầm ngâm. Cô thấy Trương Vũ Nam rất tốt lại còn ngoan hiền không giống như những kẻ trăng hoa khác. Biết Trương Vũ Nam thích Dương Đoan Ngọc nên cô luôn cố gắng giúp anh ta tiếp cận Đoan Ngọc.
Dù sao thì người bạn trai kia đã mất lâu rồi, Nọc Nọc của cô lại tốt đẹp đến vậy, cô không nỡ để người con gái đấy cô độc một mình mãi.
Cuối cùng Bùi Mỹ Huệ nhắn một câu rồi quay người đi thay đồ.
Bùi Mỹ Huệ[Nếu anh muốn hiểu rõ hơn về Đoan Ngọc thì chiều nay ba giờ tại sân bóng rổ]
Bùi Mỹ Huệ[Em sẽ kể vài thứ của Đoan Ngọc cho anh hiểu rõ hơn về cô nhóc của em].
Dương Đoan Ngọc nhận được tin nhắn thì không mấy bận tâm cho lắm, cô ngồi học bài sau đó giành ra 30 phút để sửa sang quần áo rồi tới điểm hẹn.
Cô có rủ thêm Bùi Mỹ Huệ và Bạch Ái Linh đi cùng nhưng cả hai người kia đều bận nên cô chỉ đành đi một mình.
Bắt taxi đến quán cà phê, Dương Đoan Ngọc cố tình tới sớm hơn mười phút nhưng khi mở của bước vào quán cô lại thấy Trương Vũ Nam đã ngồi ở quán trước rồi.
Thấy cô đi vào, Trương Vũ Nam vui vẻ cười vẫy tay:“Ở đây”.
Dương Đoan Ngọc gật đầu rồi bước tới phía bàn Trương Vũ Nam, khi cô tới gần thì Trương Vũ Nam đứng dậy tới kéo ghế cho cô:“Mời em ngồi”.
“Cám ơn anh” Dương Đoan Ngọc giữ phép lịch sự.
“Em uống gì thì gọi đi, anh mời” Trương Vũ Nam cười tươi rói nhưng giọng lại có chút run nhẹ.
“Vậy em uống một ly trà sữa chocolate” Dương Đoan Ngọc nói.
“Được”
Trương Vũ Nam gọi nhân viên tới kêu nước, anh còn kêu thêm bánh ngọt và kem vị chocolate.
“Anh đợi lâu chưa?” Dương Đoan Ngọc hỏi.
“Chưa anh mới tới ngồi thì em cũng tới luôn” Trương Vũ Nam ngại ngùng gãi đầu.
“Lần đầu tiên anh hẹn con gái đi chơi nên chắc sẽ có lúc làm em khônh vui, em thông cảm cho anh nha”
Dương Đoan Ngọc à một tiếng rồi gật đầu. Cô không hiểu Trương Vũ Nam nói vậy là có ý gì, là muốn nói với cô rằng anh chưa quen người con gái nào hay anh sợ cô ghét anh.
Nhưng tóm lại anh nói vậy thì cũng không tác động lớn với cô lắm.
Trong lúc Dương Đoan Ngọc đang còn chìm trong suy nghĩ thì Trương Vũ Nam lại lo lắng vì bầu không khí lại im lặng, bàn tay anh ta đã bắt đầu có lớp mồ hôi mỏng.
Nhân viên bưng nước lên, Trương Vũ Nam nhanh tay đẩy dĩa bánh ngọt và ly kem về phía Dương Đoan Ngọc:“Em thử đi, anh nghe nói hai món là ngon nhất quán đấy”.
Dương Đoan Ngọc tỏ vẻ ngại ngùng, cô đưa tay nhận lấy ly trà sữa vị chocolate của mình nhưng lại e ngại dĩa bánh và ly kem mà Trương Vũ Nam đưa tới.
“Anh gọi món này cho em sao?”.
“Đúng đó em ăn thử đi”.
“Nhưng nhiều quá em ăn không hết, hay là mình chia đôi đi” Dương Đoa Ngọc đưa tay nhận lấy ly kem sau đó đẩy dĩa bánh sang phía Trương Vũ Nam:“Anh ăn kem đi còn em ăn bánh, một mình em ăn thì ngại lắm mà em cũng ngại nữa”.
Trương Vũ Nam nhìn cô đẩy ly kem về phía mình, sắc mặt ta có phần hụt hẫn. Vốn dĩ ngay từ đầu Trương Vũ Nam gọi cô đến quán này và gọi hai món kem và bánh là để cho cô thử, đồng thời anh ta muốn ghi điểm trong mắt cô.
Nhưng cô lại từ chối khéo thế này, Trương Vũ Nam cũng miễn cưỡng nhận.
“Hay là em thử một miếng kem ở ly kem của anh đi, vị chocolate em thích đấy”.
Dương Đoan Ngọc cũng muốn thử một miếng kem nhưng cô thấy hành vi này hơi quá, dù sao hai người chỉ là đàn anh đàn em bình thường, ăn chung thế này thì không hợp lệ mấy.
“Thôi ạ em không thích ăn kem lắm” Dương Đoan Ngọc từ chối.
“À thì ra là em không thích ăn kem” Trương Vũ Nam gật đầu vui vẻ, coi như anh ta đã hiểu thêm một phần bé của cô.
Bầu không khí sau đó trở nên im lặng, Dương Đoan Ngọc cặm cụi ăn bánh còn Trương Vũ Nam cứ vân vê ly kem, chỉ có tiếng của những người khách trong quán ồn ào.
Trương Vũ Nam thấy hơi khó thở, anh ta định hỏi thêm một vài chuyện riêng tư thì điện thoại Dương Đoan Ngọc reo lên.
Cô cầm điện thoại lên, là Cao Vĩ Thành gọi tới. Cô có chút bất ngờ, bình thường cả hai thường nói chuyện lúc bảy hoặc tám giờ tối nay mới sáng thì anh đã gọi tới.
Dương Đoan Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Trương Vũ Nam:“Em ra nghe điện thoại chút”.
Nói xong Dương Đoan Ngọc quay lưng ra khỏi quán.
Trương Vũ Nam ngậm ngùi múc thìa kem vào miệng. Kem rất ngon, rất ngọt, nhưng cô lại không cần.
Trương Vũ Nam lại nhìn bóng lưng cô đứng ở trước cửa quán điện thoại. Chỉ là nhìn lưng cô thông qua tấm mặt kính thôi nhưng Vũ Nam có thể thấy rõ, cô đang nói chuyện rất vui vẻ.
Nhìn thấy Dương Đoan Ngọc nói chuyện với người khác trong điện thoại cười tươi như vậy thế mà ngồi với anh ta thì cô lại khiêm tốn xa cách đến thế.
Anh ta không bằng lòng, anh ta nhất định phải có được cô. Thế là Trương Vũ Nam cầm điện thoại ra gửi tin nhắn tới cho Bùi Mỹ Huệ.
Trương Vũ Nam[Mỹ Huệ, em có rảnh không, có vài điều anh cần hỏi em chút].
Ngay sau đó, Bùi Mỹ Huệ liền nhắn lại.
Bùi Mỹ Huệ[Em rảnh ạ, có chuyện gì vậy ạ?]
Trương Vũ Nam[Là chuyện của Dương Đoan Ngọc, hôm nay anh hẹn cô ấy đi chơi nhưng cô ấy lúc nào cũng xa cách với anh]
Trương Vũ Nam[Bây giờ cô ấy còn để anh ngồi một mình trong quán, ra nói chuyện điện thoại rất vui vẻ]
Trương Vũ Nam[Có phải Đoan Ngọc đã có bạn trai rồi phải không?].
Bùi Mỹ Huệ ở bên kia thấy câu hỏi của Vũ Nam thì có chút trầm ngâm. Cô thấy Trương Vũ Nam rất tốt lại còn ngoan hiền không giống như những kẻ trăng hoa khác. Biết Trương Vũ Nam thích Dương Đoan Ngọc nên cô luôn cố gắng giúp anh ta tiếp cận Đoan Ngọc.
Dù sao thì người bạn trai kia đã mất lâu rồi, Nọc Nọc của cô lại tốt đẹp đến vậy, cô không nỡ để người con gái đấy cô độc một mình mãi.
Cuối cùng Bùi Mỹ Huệ nhắn một câu rồi quay người đi thay đồ.
Bùi Mỹ Huệ[Nếu anh muốn hiểu rõ hơn về Đoan Ngọc thì chiều nay ba giờ tại sân bóng rổ]
Bùi Mỹ Huệ[Em sẽ kể vài thứ của Đoan Ngọc cho anh hiểu rõ hơn về cô nhóc của em].
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất