Dưới Ánh Bình Minh

Chương 38: Một Nửa Của Sự Thật

Trước Sau
Chuyện gì sẽ xảy ra khi một khối óc thiên tài được đánh thức? Là khi chúng bị dồn nén đến bước tận cùng.

Đã một tháng trôi qua kể từ ngày giỗ của ba mẹ Cao Vĩ Thành, anh dường như trở thành một cỗ máy làm việc không ngừng nghỉ, mặc kệ cho mùa đông ở xứ sở Bạch Dương lạnh buốt, anh vẫn cặm cụi miệt mài vừa học vừa làm.

Dưới sự trợ giúp của Trịnh Thái Sơn cùng với Nghiêm Giai Thụy và Trương Hiểu Minh, anh đã tích góp được một số tài liệu cơ mật. Anh đang dần để ý tới một người tên là Trần Hiển, ông ta là một cán bộ cấp cao của tỉnh.

Ngồi ở bàn học của mình. Anh đang nghi ngờ liệu Trần Hải có liên quan gì tới vụ việc của ba mẹ anh không, và có phải chính ba mẹ là người đã gây nên vụ việc này?

Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Cao Vĩ Thành lại bị thức tỉnh bởi cuộc gọi của Trịnh Thái Sơn, anh liền cầm lên bắt máy:“Alo”.

Giọng của Trịnh Thái Sơn có chút trầm mặc lên tiếng:“Ta đã tìm được cho cậu thêm vài thông tin liên quan tới vụ tai nạn xe của ba mẹ cậu, khi ta nhờ cấp dưới điều tra và báo tin, ta khá bất ngờ nên mong cậu hãy bình tĩnh khi ta nói”.

“Ông cứ nói” Cao Vĩ Thành giõng giạc đáp.

"Ta tình nghi rằng vụ tai nạn của ba mẹ cậu là do có người đứng sau sắp đặt, không phải do ba cậu không tỉnh táo khi lái xe, và điều thứ hai là ở trong phòng làm việc của mẹ cậu, tủ két sắt chứa tài liệu mật liên quan đến giấy tờ làm việc chỉ có duy nhất dấu vân tay của mẹ cậu, chứng tỏ cô ấy là người duy nhất đã biết và động chạm đến tủ đó như theo trên báo cáo ghi

Nhưng khi ta nhờ cấp dưới lén điều tra thì phát hiện, dấu vân tay rõ nhất, tức là lần mở tủ cuối cùng của mẹ cậu lại bị nhòe đi một nửa, ta suy đoán có thể lúc mẹ cậu cất giấy tờ vào tủ và đóng lại, đã có kẻ khác xuất hiện, dùng găng tai vải hoặc thứ gì đó để ngăn dấu vân tay và mở tủ két sắt ra, dưới lực ma sát đã khiến cho một nửa dấu vân tay của Hà Huyền Trân bị mờ nhạt đi".

Cao Vĩ Thành nghe xong thì cứng đờ người ra, môi lắp bắp:“Ông nói vậy có nghĩa là…”.

Tiếng nói bên đầu dây bên kia liền nhanh chóng đáp lại:“Ta nghi ngờ vụ án này là do có người sắp đặt nhằm hại ba mẹ cậu, có thể là vì liên quan đến việc kinh doanh của ba cậu hoặc liên quan đến ngành nghề của mẹ cậu”.

Cao Vĩ Thành lúc này vẫn chưa thể hoàn hồn lại, anh không nghĩ là có nhiều sự trùng hợp đến như vậy. Cách đây vài ngày, Nghiêm Giai Thụy và Trương Hiểu Minh đã đưa cho anh tờ giấy bằng chứng Trần Hiển có liên quan đến việc vụ việc tố cáo mẹ anh nhận hối lộ người khác, và ông ta luôn cố gắng bao che mọi thứ để đứa trai trong quân ngũ là anh không biết tin.

Bây giờ lại có thêm thông tin rằng vụ việc năm xưa là do người khác sắp đặt, ngay cả vụ tai nạn cũng vậy.



Năm đó, ba mẹ anh đang trên đường từ ngân hàng về nhà thì bị lật xe xuống sông, cả hai đều qua đời. Bên giám định pháp y nói rằng do ba anh lái xe trong tình trạng không tỉnh táo nên bẻ lái rơi xuống sông, mẹ anh sức yếu nên không bơi ra được. Anh lúc này đang làm nhiệm vụ thì nhận tin ba mẹ mất liền trở về lo mọi việc.

Đó là cú sốc lớn đầu đời của anh, chỉ trong một đêm, anh biết tin mình trở thành kẻ mồ côi ba mẹ, ngay cả sự nghiệp mà ba mẹ anh cống hiến cũng sụp đổ, mọi tai tiếng dần chỉa về phía anh. Mất nhà mất xe không nơi nương tựa, miệng đời hả hê cứ thế hất lên mặt anh, một mình vũng vẫy bất lực trong bùn lầy. Thật kinh khủng.

Trịnh Thái Sơn đợi mãi nhưng không nghe Cao Vĩ Thành không lên tiếng, ông cũng hiểu được tình trạng của anh lúc này, bởi vì lúc nghe cấp dưới của mình báo cáo, ông cũng đã im lặng như vậy.

“Công việc của ta còn nhiều, chỉ nói cho cậu được như vậy thôi, tùy cậu xử lí”.

“Cám ơn” Cao Vĩ Thành mở miệng cám ơn rồi cúp máy.

Anh ngồi yên trên ghế, chỉ im lặng không làm gì, bây giờ là giữa trưa của ngày nghỉ, mọi người đều đã đi chơi hết, chỉ riêng anh ở lại làm việc.

Đột nhiên Cao Vĩ Thành ngồi dậy đi đến giường ngủ của mình, lật chiếc gối lên, ở dưới gối anh cất giữ một tấm hình. Là tấm hình của Dương Đoan Ngọc được anh chụp lúc giao thừa.

Cao Vĩ Thành cầm tấm ảnh, vừa nhìn vừa đi đến bàn học, anh ngồi lên ghế rồi bật cười.

“Anh nên làm thế nào để trả ơn cho em đây, nhờ có em lúc đấy đã kéo anh lại thì bây giờ anh mới có cơ hội để xem xã hội này đen tối đến mức nào”.

Nói xong, Cao Vĩ Thành từ từ đặt tấm hình lên môi mình, nhưng khi khuôn mặt của Dương Đoan Ngọc trên ảnh gần chạm vào môi thì anh lại dừng tay. Cao Vĩ Thành mỉm cười rồi nhẹ nhàng xoa nhẹ lên tấm hình.

“Cô gái của anh, mong rằng bây giờ em đừng nhiễm mực bẩn ở bên ngoài, sau này anh sẽ thay công lí, xóa bỏ mọi thứ bẩn thỉu ấy ra khỏi xã hội, anh sẽ mang môi trường tốt đẹp giành cho em”.

“Hiện tại anh vẫn có chút bẩn, đợi khi anh rửa sạch mọi vết nhơ, anh sẽ về với em”.

“Mong chàng trai trong lòng em đừng vấy bẩn em”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau