Chương 68: Triệu Hoàng
Triệu Vi Vân là người đầu tiên chạy ra đón Dương Đoan Ngọc, cô ấy mặc một chiếc váy cúp ngực dài xuống gối màu trắng, đuôi váy hơi xòe ra, Triệu Vi Vân chạy tới nhào vào lòng cô mà ôm chặt:“Ôi bạn tôi, lâu quá không gặp, về ở với ba mẹ được mấy năm mà trông thấy tròn trịa hẳn nè”.
Dương Đoan Ngọc cười, cô chìa bó hoa baby ra:“Chúc mừng cậu kết hôn, bây giờ trở thành người phụ nữ đã có gia đình rồi nhỉ”.
Cả hai nói chuyện được vài câu thì có giọng nói từ trong nhà Triệu Vi Vân vang ra:“Nè Vân ơi, cậu mau đem Đoan Ngọc vào đây cho tụi này xem mặt với, lâu quá không gặp tụi này sắp quên bản mặt của cậu ấy rồi”.
Triệu Vi Vân gật đầu, nhìn về phía Dương Đoan Ngọc:“Mình đi vào thôi”.
Ở trong nhà, người thân họ hàng gia đình của Triệu Vi Vân đang tấp nập chuẩn bị đám cưới, Chu Hoài Nghi và Bạch Ái Linh đang ngồi cắm hoa, Đào Hải Quỳnh thì đang quét nhà, tiếng con nít chạy nhột nhịp, cũng có tiếng càm ràm của người lớn.
Triêu Vi Vân nắm tay Dương Đoan Ngọc đi vào chào hỏi, cô và Vi Vân quen nhau từ nhỏ nên họ hàng hai bên thân thiết đều quen mặt, không cần giới thiệu sâu xa. Lúc Dương Đoan Ngọc bước vào thì không may đụng trúng một người, chưa kịp ngẩng đầu lên, Dương Đoan Ngọc đã rốt rít xin lỗi:
“Ơ dạ cháu xin lỗi ạ, chú có sao không ạ?”.
Triệu Vi Vân đứng bên cạnh phụt cười:“Chú cháu gì chứ, đây là anh ruột mình đó, cậu quên rồi sao?”.
Dương Đoan Ngọc lúc này từ từ ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.
Đúng rồi, Triệu Vi Vân có một người anh trai lớn hơn năm tuổi.
“À mà chắc cậu không gặp anh ấy thường xuyên nên cậu không nhớ đâu” Triệu Vi Vân bắt đầu giới thiệu:“Để tớ giới thiệu cho, đây là anh trai tớ, tên là Triệu Hoàng anh ấy làm bác sĩ đó”.
Nói xong Triệu Vi Vân lại làm ra vẻ, dơ tay về phía Dương Đoan Ngọc, mặt nhìn về phía anh trai:“Giới thiệu với anh, đây là bạn thân yêu của em, anh từng gặp bạn ấy lúc anh nghỉ hè trong kì Cao học của anh đó”.
Triệu Hoàng gật đầu, mỉm cười:“Anh biết chứ, em tên là Đoan Ngọc phải không? mới hồi nào còn bé tí chạy sang nhà anh kiếm nhóc này ăn kẹo mà giờ lớn quá nhỉ”.
Dương Đoan Ngọc cười:“Dạ, ngại quá anh nhớ vậy mà em chẳng nhớ gì luôn, cũng không nhớ Vi Vân có một người anh trai làm bác sĩ”.
“Không sao, em mau vào nhà đi, bạn em nãy giờ nhắc đến tên em mãi đấy”.
“Dạ” nói xong, Dương Đoan Ngọc lại bị Triệu Vi Vân kéo vào nhà, vừa vào là tiếng nhốn nháo của các cô gái trẻ vang lên, Chu Hoài Nghi đang ngồi cắm hoa thục nữ thế mà vừa thấy Dương Đoan Ngọc tới là chạy ra, nhảy vào ôm chặt lấy Dương Đoan Ngọc, không khí trong nhà ngày càng vui lên, đâu biết rằng Triệu Hoàng vẫn còn đang đứng ở cửa nhà, ánh mắt anh vẫn còn dính chặt vào bóng lưng Dương Đoan Ngọc.
*****************
Ngày mai là đám cưới chính thức, nên tối này sẽ có tiệc tối thân mật.
Từ chiều, Dương Đoan Ngọc, Chu Hoài Nghi, Bạch Ái Linh và Đào Hải Quỳnh đã giúp đỡ Triệu Vi Vân chuẩn bị mọi thứ.
Bùi Mỹ Huệ vì việc gia đình nên sáng mai mới tới chung vui còn Lưu Mộng Giao bận công tác, tối nay vẫn kịp về chơi nhưng sẽ hơi muộn.
Sáu giờ tối, tiệc đã bắt đầu, đến tầm tám giờ thì đã đông khách, nhạc đã bật lên nóng máy từ lâu.
Dương Đoan Ngọc cùng bạn mình bận rộn đón khách, rồi dẫn khách tìm chổ ngồi, trò chuyện cùng với họ hàng hai bên để tạo cảm giác thân thiện hiếu khách, lâu lâu cô còn phải để ý chăm lo cho hình tượng cô dâu Triệu Vi Vân nữa.
Đến tầm chín giờ, Dương Đoan Ngọc đã mệt lả người, cô quần quật chạy đi chạy lại giúp việc trong khi cô đang mang đôi giày cao gót rất cao. Tay cô đang cầm bình trà, định đi lên bàn của người lớn rót trà thì tay cô bị một người khác kéo lại.
“Em làm việc cả ngày rồi, lên lầu nghỉ đi, để anh làm cho” Triệu Hoàng từ đâu xuất hiện, cầm lấy tách trà trong tay Dương Đoan Ngọc đi đến bàn người lớn rót trà.
Dương Đoan Ngọc đứng ngơ ngác, trừ lúc gặp mặt chào hỏi khi cô mới vào nhà thì cả ngày hôm nay cô chẳng thấy mặt mũi Triệu Hoàng đâu, bây giờ thì tự dưng xuất hiện lại còn bảo cô đi nghỉ nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Đoan Ngọc quyết định chọn vào phòng khách trong nhà ngồi nghỉ, dù sao thì ngày mai còn tiệc chính thức, đêm nay mà làm việc nhiều quá sợ sáng mai dậy không nổi.
Dương Đoan Ngọc ngồi trên ghế, cô cởi giày cao gót ra, ở phần gót chân đã đỏ một mảng. Cô cúi đầu thổi nhẹ, ngồi nghỉ chưa được năm phút thì cô thấy Triệu Hoàng đi tới, anh đưa cho cô ly nước.
“Sao em không lên trên lầu nằm nghỉ cho khỏe, chân đã đỏ rồi kìa”.
Dương Đoan Ngọc nhận lấy ly nước của Triệu Hoàng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh:“Em hơi ngại, trên lầu là phòng của gia đình anh, em mà tự ý lên trên thì bất lịch sự lắm”.
Triệu Hoàng nhìn vào mặt cô:“Thì em cứ tìm phòng của Vân mà nằm, hai đứa là bạn thân mà, ngủ chung phòng chẳng sao đâu”.
Dương Đoan Ngọc liền lắc đầu:“Không được đâu, ngày mai Vân phải làm cô dâu nên chắc chắn trong phòng chứa rất nhiều đồ, em mà vào phòng sợ làm hỏng đồ của cậu ấy” cô uống một ngụm nước rồi lại nói:“Nhưng không sao, em ngồi đây nghỉ một lát”.
Triệu Hoàng như không vừa ý, anh ta đứng trước mặt cô, suy nghĩ gì đó rồi cúi người xuống:“Hay là em lên phòng anh nằm đi, phòng anh ít khi ở nên trống trải lắm, không gây phiền cho em đâu”.
Dương Đoan Ngọc có chút ngại ngùng, Triệu Hoàng đột ngột cúi gần xuống làm cho cô hơi ngại. Cô không nhớ mấy năm trước, khi còn trẻ, Triệu Hoàng trong mắt cô ra sao nhưng bây giờ cô đã hai lăm tuổi rồi, anh bảo cô lên phòng anh nằm, có chút không thích hợp.
“Dạ thôi thế thì phiền anh lắm, em không sao mà ngồi nghỉ ở đây cũng được” Dương Đoan Ngọc xua tay từ chối.
Nhưng Triệu Hoàng thì lại không, anh ta vẫn kiên quyết với lời đề nghĩ của mình:“Không sao, anh không phiền”.
Dương Đoan Ngọc cười gượng.
Anh không phiền nhưng cô thấy phiền!
Dương Đoan Ngọc cười, cô chìa bó hoa baby ra:“Chúc mừng cậu kết hôn, bây giờ trở thành người phụ nữ đã có gia đình rồi nhỉ”.
Cả hai nói chuyện được vài câu thì có giọng nói từ trong nhà Triệu Vi Vân vang ra:“Nè Vân ơi, cậu mau đem Đoan Ngọc vào đây cho tụi này xem mặt với, lâu quá không gặp tụi này sắp quên bản mặt của cậu ấy rồi”.
Triệu Vi Vân gật đầu, nhìn về phía Dương Đoan Ngọc:“Mình đi vào thôi”.
Ở trong nhà, người thân họ hàng gia đình của Triệu Vi Vân đang tấp nập chuẩn bị đám cưới, Chu Hoài Nghi và Bạch Ái Linh đang ngồi cắm hoa, Đào Hải Quỳnh thì đang quét nhà, tiếng con nít chạy nhột nhịp, cũng có tiếng càm ràm của người lớn.
Triêu Vi Vân nắm tay Dương Đoan Ngọc đi vào chào hỏi, cô và Vi Vân quen nhau từ nhỏ nên họ hàng hai bên thân thiết đều quen mặt, không cần giới thiệu sâu xa. Lúc Dương Đoan Ngọc bước vào thì không may đụng trúng một người, chưa kịp ngẩng đầu lên, Dương Đoan Ngọc đã rốt rít xin lỗi:
“Ơ dạ cháu xin lỗi ạ, chú có sao không ạ?”.
Triệu Vi Vân đứng bên cạnh phụt cười:“Chú cháu gì chứ, đây là anh ruột mình đó, cậu quên rồi sao?”.
Dương Đoan Ngọc lúc này từ từ ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.
Đúng rồi, Triệu Vi Vân có một người anh trai lớn hơn năm tuổi.
“À mà chắc cậu không gặp anh ấy thường xuyên nên cậu không nhớ đâu” Triệu Vi Vân bắt đầu giới thiệu:“Để tớ giới thiệu cho, đây là anh trai tớ, tên là Triệu Hoàng anh ấy làm bác sĩ đó”.
Nói xong Triệu Vi Vân lại làm ra vẻ, dơ tay về phía Dương Đoan Ngọc, mặt nhìn về phía anh trai:“Giới thiệu với anh, đây là bạn thân yêu của em, anh từng gặp bạn ấy lúc anh nghỉ hè trong kì Cao học của anh đó”.
Triệu Hoàng gật đầu, mỉm cười:“Anh biết chứ, em tên là Đoan Ngọc phải không? mới hồi nào còn bé tí chạy sang nhà anh kiếm nhóc này ăn kẹo mà giờ lớn quá nhỉ”.
Dương Đoan Ngọc cười:“Dạ, ngại quá anh nhớ vậy mà em chẳng nhớ gì luôn, cũng không nhớ Vi Vân có một người anh trai làm bác sĩ”.
“Không sao, em mau vào nhà đi, bạn em nãy giờ nhắc đến tên em mãi đấy”.
“Dạ” nói xong, Dương Đoan Ngọc lại bị Triệu Vi Vân kéo vào nhà, vừa vào là tiếng nhốn nháo của các cô gái trẻ vang lên, Chu Hoài Nghi đang ngồi cắm hoa thục nữ thế mà vừa thấy Dương Đoan Ngọc tới là chạy ra, nhảy vào ôm chặt lấy Dương Đoan Ngọc, không khí trong nhà ngày càng vui lên, đâu biết rằng Triệu Hoàng vẫn còn đang đứng ở cửa nhà, ánh mắt anh vẫn còn dính chặt vào bóng lưng Dương Đoan Ngọc.
*****************
Ngày mai là đám cưới chính thức, nên tối này sẽ có tiệc tối thân mật.
Từ chiều, Dương Đoan Ngọc, Chu Hoài Nghi, Bạch Ái Linh và Đào Hải Quỳnh đã giúp đỡ Triệu Vi Vân chuẩn bị mọi thứ.
Bùi Mỹ Huệ vì việc gia đình nên sáng mai mới tới chung vui còn Lưu Mộng Giao bận công tác, tối nay vẫn kịp về chơi nhưng sẽ hơi muộn.
Sáu giờ tối, tiệc đã bắt đầu, đến tầm tám giờ thì đã đông khách, nhạc đã bật lên nóng máy từ lâu.
Dương Đoan Ngọc cùng bạn mình bận rộn đón khách, rồi dẫn khách tìm chổ ngồi, trò chuyện cùng với họ hàng hai bên để tạo cảm giác thân thiện hiếu khách, lâu lâu cô còn phải để ý chăm lo cho hình tượng cô dâu Triệu Vi Vân nữa.
Đến tầm chín giờ, Dương Đoan Ngọc đã mệt lả người, cô quần quật chạy đi chạy lại giúp việc trong khi cô đang mang đôi giày cao gót rất cao. Tay cô đang cầm bình trà, định đi lên bàn của người lớn rót trà thì tay cô bị một người khác kéo lại.
“Em làm việc cả ngày rồi, lên lầu nghỉ đi, để anh làm cho” Triệu Hoàng từ đâu xuất hiện, cầm lấy tách trà trong tay Dương Đoan Ngọc đi đến bàn người lớn rót trà.
Dương Đoan Ngọc đứng ngơ ngác, trừ lúc gặp mặt chào hỏi khi cô mới vào nhà thì cả ngày hôm nay cô chẳng thấy mặt mũi Triệu Hoàng đâu, bây giờ thì tự dưng xuất hiện lại còn bảo cô đi nghỉ nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Đoan Ngọc quyết định chọn vào phòng khách trong nhà ngồi nghỉ, dù sao thì ngày mai còn tiệc chính thức, đêm nay mà làm việc nhiều quá sợ sáng mai dậy không nổi.
Dương Đoan Ngọc ngồi trên ghế, cô cởi giày cao gót ra, ở phần gót chân đã đỏ một mảng. Cô cúi đầu thổi nhẹ, ngồi nghỉ chưa được năm phút thì cô thấy Triệu Hoàng đi tới, anh đưa cho cô ly nước.
“Sao em không lên trên lầu nằm nghỉ cho khỏe, chân đã đỏ rồi kìa”.
Dương Đoan Ngọc nhận lấy ly nước của Triệu Hoàng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh:“Em hơi ngại, trên lầu là phòng của gia đình anh, em mà tự ý lên trên thì bất lịch sự lắm”.
Triệu Hoàng nhìn vào mặt cô:“Thì em cứ tìm phòng của Vân mà nằm, hai đứa là bạn thân mà, ngủ chung phòng chẳng sao đâu”.
Dương Đoan Ngọc liền lắc đầu:“Không được đâu, ngày mai Vân phải làm cô dâu nên chắc chắn trong phòng chứa rất nhiều đồ, em mà vào phòng sợ làm hỏng đồ của cậu ấy” cô uống một ngụm nước rồi lại nói:“Nhưng không sao, em ngồi đây nghỉ một lát”.
Triệu Hoàng như không vừa ý, anh ta đứng trước mặt cô, suy nghĩ gì đó rồi cúi người xuống:“Hay là em lên phòng anh nằm đi, phòng anh ít khi ở nên trống trải lắm, không gây phiền cho em đâu”.
Dương Đoan Ngọc có chút ngại ngùng, Triệu Hoàng đột ngột cúi gần xuống làm cho cô hơi ngại. Cô không nhớ mấy năm trước, khi còn trẻ, Triệu Hoàng trong mắt cô ra sao nhưng bây giờ cô đã hai lăm tuổi rồi, anh bảo cô lên phòng anh nằm, có chút không thích hợp.
“Dạ thôi thế thì phiền anh lắm, em không sao mà ngồi nghỉ ở đây cũng được” Dương Đoan Ngọc xua tay từ chối.
Nhưng Triệu Hoàng thì lại không, anh ta vẫn kiên quyết với lời đề nghĩ của mình:“Không sao, anh không phiền”.
Dương Đoan Ngọc cười gượng.
Anh không phiền nhưng cô thấy phiền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất