Chương 76: Bạn Trai Hay Bạn Gái?
Lại một mùa hè nữa trôi qua.
Năm học mới chính thức bắt đầu, kết thúc kì nghỉ hè kéo dài ba tháng.
Ngay từ sáng sớm, Dương Đoan Ngọc đã đến trường để chuẩn bị cho buổi khai giảng ngày mai. Tuy nói là tới trường chuẩn bị nhưng thực chất Dương Đoan Ngọc đến cũng chỉ là gặp mặt, tán chuyện với đồng nghiệp.
Vì là nghề giáo nên trong trường có rất nhiều đồng nghiệp nữ, Dương Đoan Ngọc cũng chơi thân với rất nhiều người.
Đến trưa, mọi người rủ nhau ra căn tin của trường ăn trưa. Trong bữa ăn, có một đồng nghiệp nữ đã hỏi cô:
"Đoan Ngọc đã kết hôn chưa nhỉ?".
"Dạ em chưa" Dương Đoan Ngọc nhanh miệng đáp.
"Ồ vậy là trường chúng ta có hai giáo viên chưa kết hôn" nữ giáo viên kia lên tiếng.
"Nhưng mà cô kia đã có người yêu rồi, sớm muộn gì thì cuối năm cũng sẽ cưới cho mà xem" lại một đồng nghiệp khác nói.
Lúc này, mọi ánh mắt của các đồng nghiệp đổ dồn vào Dương Đoan Ngọc.
"Thế cô giáo Ngọc đây có muốn tôi giới thiệu cho một vài người không?".
"Dạ không cần đâu ạ" Dương Đoan Ngọc nhanh chóng từ chối:"Hiện tại em chưa muốn kết hôn ạ".
"Ôi giời ạ, cô cũng đã hơn hai lăm tuổi rồi đấy, không nhanh chóng vớ một anh đi, chẳng may sau này lỡ thời thì toi đấy".
Dương Đoan Ngọc chỉ biết mỉm cười, không trả lời.
Dương Đoan Ngọc biết độ tuổi này kết hôn là hợp, nhưng bản thân cô chưa nghĩ đến việc cùng ai đó sống chung cả đời.Thật lòng thì cô vẫn còn vương vấn với Cao Vĩ Thành, suốt ba tháng hè, đêm nào cô cũng suy nghĩ về anh, chỉ là cô không biết phải nói như thế nào để cả hai được quay lại như xưa.
Cuộc trò chuyện giữa các đồng nghiệp dần chuyển sang chủ đề khác, Dương Đoan Ngọc cũng thấy bản thân đỡ áp lực khi người khác nói về chuyện kết hôn hơn.
Đến giờ tan làm, Dương Đoan Ngọc cất giấy tờ vào túi xách, định chào đồng nghiệp trong phòng để ra về thì cô lại nhận được một tin nhắn từ số điện thoại không tên, nhưng rất quen thuộc.
Cao Vĩ Thành[Anh có thể gặp em một lát được không.
Dương Đoan Ngọc nhìn tin nhắn không nói gì, cô tắt điện thoại bỏ vào túi áo, chào đồng nghiệp rồi đi nhanh ra nhà xe.
Vừa đi vào nhà xe, Dương Đoan Ngọc liền mở điện thoại, không chần chừ mà gọi vào số điện thoại không lưu tên đó.
Tiếng chuông điện thoại vang lên được vài dây liền được bắt máy.
Giọng của người đàn ông có chút mệt mỏi, trầm ngâm vang lên:"Anh cứ tưởng em sẽ không bao giờ chủ động gọi cho anh nữa".
"Anh đến Hải Thành rồi à?" Dương Đoan Ngọc hỏi.
"Anh đến từ khi sáng" Cao Vĩ Thành trả lời, "Có phải bây giờ em đang đi làm không?"."Em đang ở trên trường".
"Vậy em làm việc đi, anh không làm phiền em nữa" Cao Vĩ Thành nói xong, muốn tắt điện thoại lại nghe giọng của người ở đầu dây bên kia nói.
"Tối nay em mời anh một bữa nhé".
Giọng của Dương Đoan Ngọc không quá to, lại bị pha lẫn trong môi trường nhộn nhịp tại trường học, nhưng Cao Vĩ Thành vẫn nghe rõ lời cô nói, anh trả lời:"Được, địa điểm do em quyết định".
Nói xong, Dương Đoan Ngọc tắt máy trở về nhà.
Dương Đoan Ngọc lái xe về nhà, từ trường cô dạy cách nhà không xa, lại còn di chuyển bằng ô tô nên thời gian đi lại không tốn quá nhiều thời gian.
Khi vừa về đến nhà, Dương Đoan Ngọc thấy trong nhà mình có khách. Là bà Lê nhà cạnh bên sang chơi. Vừa bước vào nhà, Dương Đoan Ngọc đã chủ động tiến tới chào hỏi.
"Chào ba mẹ, chào bác, con mới đi làm về ạ".
Bà Lê thấy Dương Đoan Ngọc đi về thì mặt mày hớn hở:"Cháu Ngọc về rồi hả, đi làm cả ngày mệt không con?".
"Dạ cũng hơi mệt ạ, bác ngồi đây chơi với ba mẹ, con xin phép lên phòng nghỉ ngơi ạ" Dương Đoan Ngọc lễ phép chào hỏi xong thì nhanh chân chuồn lên tầng hai.
Nói là nghỉ ngơi, thực chất là Dương Đoan Ngọc muốn lên nhanh để tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị các thứ để tối nay hẹn gặp với Cao Vĩ Thành.
Khi Dương Đoan Ngọc vừa đi được nửa cái cầu thang, cô liền nghe ở tầng dưới, bà Lê thì thầm với ba mẹ cô.
"Hai nhà chúng ta ở gần thế này mà làm thông gia thì hay biết mấy".
Dương Đoan Ngọc liền bước nhanh lên phòng, cô không quan tâm đến lời bà Lê nói. Dù sao thì từ lần đầu gặp mặt, ông bà Lê đều rất muốn Dương Đoan Ngọc thành đôi với Lê Vương Minh, bà Lê nhiều lần sang nhà cô ám chỉ việc mai mối anh cho cô, nhưng cô chỉ lờ đi.
Lê Vương Minh và Dương Đoan Ngọc cũng chẳng tiếp xúc nhiều gì mấy, thực ra thì Dương Đoan Ngọc ít khi ở nhà, Lê Vương Minh hay sang nhà cô chơi nhưng cả hai hiếm khi chạm mặt nhau. Dương Đoan Ngọc cố tình né tránh tất cả đàn ông ở gần xung quanh mình, cô cảm thấy nếu mình dây dưa với quá nhiều tàn ông thì sẽ trả giá rất đắt.
Tắm rửa xong, Dương Đoan Ngọc đi chọn đồ. Đứng trước tủ quần áo tầm mười lắm phút, Dương Đoan Ngọc quyết định chọn đầm ôm màu đen ngắn ngang đùi, tay áo dài, hở vai, Dương Đoan Ngọc còn chọn thêm dây chuyền, bông tai và một đôi giày cao gót làm phụ kiện.
Chọn đồ xong, Dương Đoan Ngọc ngồi vào bàn trang điểm, bắt đầu tô son trát phấn. Khi trang điểm xong, Dương Đoan Ngọc định đi thay đồ thì cô chợt nhận ra mình đã quên gì đó.
Dương Đoan Ngọc vội vàng cầm điện thoại lên và bắt đầu nhắn tin.
Dương Đoan Ngọc[Sáu giờ tối, tại nhà hàng B nhé].
Nhắn xong, người kia liền nhanh chóng trả lời lại.
Cao Vĩ Thành[Anh có thể tới đón em rồi chúng mình đi chung được không?].
Dương Đoan Ngọc nhìn tin nhắn, suy nghĩ một lát, rồi trả lời.Nhắn tin xong, Dương Đoan Ngọc liền nhanh chóng thay quần áo rồi rồi đi xuống tầng.
Dương Đoan Ngọc tính là xuống dưới nhà, thông báo với ba mẹ về cuộc hẹn đi chơi tối nay. Khi vừa xuống dưới phòng bếp, bề ngoài chỉn chu của Dương Đoan Ngọc đã thu hút sự chú ý của Công Dương Tịnh Thi
"Con định đi đâu à?".
"Dạ, tối nay con hẹn bạn đi chơi, mẹ đừng nấu phần của con nhé" Dương Đoan Ngọc nhanh chóng nói cho mẹ
biết.
Công Dương Tịnh Thi nghe con gái nói vậy, bà liền hỏi tiếp:"Bạn trai hay bạn gái?".
Nghe mẹ hỏi vậy, Dương Đoan Ngọc bất giác đứng yên, cô không biết mình nên trả lời thế nào. Cô chưa kể cho ba mẹ về chuyện yêu đương của mình, với lại cô và Cao Vĩ Thành hiện tại cũng đã chia tay, nếu trả lời thành thật là đi cũng bạn trai thì kiểu gì mẹ cô cũng sẽ bắt cô dẫn anh vào nhà.
Mà nếu trả lời là con gái, chắc chắn mẹ cô sẽ cau mày vì đó không phải là câu trả lời mà bà muốn nghe.
Hết cách, Dương Đoan Ngọc chỉ đành trả lời:"Cả nam cả nữ luôn mẹ ạ".
Nói xong, Dương Đoan Ngọc liếc nhìn mẹ mình.
Công Dương Tịnh Thi không có biểu cảm gì, bà chỉ nói:"Bác Lê hẹn cả nhà mình tối nay đi ăn, con có về sớm để đi cùng được không?".4Lại là chiêu trò của gia đình đó.
Dương Đoan Ngọc liền lắc đầu:"Chắc không kịp rồi mẹ ạ, con đi về thì cũng đã quá bữa ăn rồi, ba mẹ cứ đi đi ạ".
Năm học mới chính thức bắt đầu, kết thúc kì nghỉ hè kéo dài ba tháng.
Ngay từ sáng sớm, Dương Đoan Ngọc đã đến trường để chuẩn bị cho buổi khai giảng ngày mai. Tuy nói là tới trường chuẩn bị nhưng thực chất Dương Đoan Ngọc đến cũng chỉ là gặp mặt, tán chuyện với đồng nghiệp.
Vì là nghề giáo nên trong trường có rất nhiều đồng nghiệp nữ, Dương Đoan Ngọc cũng chơi thân với rất nhiều người.
Đến trưa, mọi người rủ nhau ra căn tin của trường ăn trưa. Trong bữa ăn, có một đồng nghiệp nữ đã hỏi cô:
"Đoan Ngọc đã kết hôn chưa nhỉ?".
"Dạ em chưa" Dương Đoan Ngọc nhanh miệng đáp.
"Ồ vậy là trường chúng ta có hai giáo viên chưa kết hôn" nữ giáo viên kia lên tiếng.
"Nhưng mà cô kia đã có người yêu rồi, sớm muộn gì thì cuối năm cũng sẽ cưới cho mà xem" lại một đồng nghiệp khác nói.
Lúc này, mọi ánh mắt của các đồng nghiệp đổ dồn vào Dương Đoan Ngọc.
"Thế cô giáo Ngọc đây có muốn tôi giới thiệu cho một vài người không?".
"Dạ không cần đâu ạ" Dương Đoan Ngọc nhanh chóng từ chối:"Hiện tại em chưa muốn kết hôn ạ".
"Ôi giời ạ, cô cũng đã hơn hai lăm tuổi rồi đấy, không nhanh chóng vớ một anh đi, chẳng may sau này lỡ thời thì toi đấy".
Dương Đoan Ngọc chỉ biết mỉm cười, không trả lời.
Dương Đoan Ngọc biết độ tuổi này kết hôn là hợp, nhưng bản thân cô chưa nghĩ đến việc cùng ai đó sống chung cả đời.Thật lòng thì cô vẫn còn vương vấn với Cao Vĩ Thành, suốt ba tháng hè, đêm nào cô cũng suy nghĩ về anh, chỉ là cô không biết phải nói như thế nào để cả hai được quay lại như xưa.
Cuộc trò chuyện giữa các đồng nghiệp dần chuyển sang chủ đề khác, Dương Đoan Ngọc cũng thấy bản thân đỡ áp lực khi người khác nói về chuyện kết hôn hơn.
Đến giờ tan làm, Dương Đoan Ngọc cất giấy tờ vào túi xách, định chào đồng nghiệp trong phòng để ra về thì cô lại nhận được một tin nhắn từ số điện thoại không tên, nhưng rất quen thuộc.
Cao Vĩ Thành[Anh có thể gặp em một lát được không.
Dương Đoan Ngọc nhìn tin nhắn không nói gì, cô tắt điện thoại bỏ vào túi áo, chào đồng nghiệp rồi đi nhanh ra nhà xe.
Vừa đi vào nhà xe, Dương Đoan Ngọc liền mở điện thoại, không chần chừ mà gọi vào số điện thoại không lưu tên đó.
Tiếng chuông điện thoại vang lên được vài dây liền được bắt máy.
Giọng của người đàn ông có chút mệt mỏi, trầm ngâm vang lên:"Anh cứ tưởng em sẽ không bao giờ chủ động gọi cho anh nữa".
"Anh đến Hải Thành rồi à?" Dương Đoan Ngọc hỏi.
"Anh đến từ khi sáng" Cao Vĩ Thành trả lời, "Có phải bây giờ em đang đi làm không?"."Em đang ở trên trường".
"Vậy em làm việc đi, anh không làm phiền em nữa" Cao Vĩ Thành nói xong, muốn tắt điện thoại lại nghe giọng của người ở đầu dây bên kia nói.
"Tối nay em mời anh một bữa nhé".
Giọng của Dương Đoan Ngọc không quá to, lại bị pha lẫn trong môi trường nhộn nhịp tại trường học, nhưng Cao Vĩ Thành vẫn nghe rõ lời cô nói, anh trả lời:"Được, địa điểm do em quyết định".
Nói xong, Dương Đoan Ngọc tắt máy trở về nhà.
Dương Đoan Ngọc lái xe về nhà, từ trường cô dạy cách nhà không xa, lại còn di chuyển bằng ô tô nên thời gian đi lại không tốn quá nhiều thời gian.
Khi vừa về đến nhà, Dương Đoan Ngọc thấy trong nhà mình có khách. Là bà Lê nhà cạnh bên sang chơi. Vừa bước vào nhà, Dương Đoan Ngọc đã chủ động tiến tới chào hỏi.
"Chào ba mẹ, chào bác, con mới đi làm về ạ".
Bà Lê thấy Dương Đoan Ngọc đi về thì mặt mày hớn hở:"Cháu Ngọc về rồi hả, đi làm cả ngày mệt không con?".
"Dạ cũng hơi mệt ạ, bác ngồi đây chơi với ba mẹ, con xin phép lên phòng nghỉ ngơi ạ" Dương Đoan Ngọc lễ phép chào hỏi xong thì nhanh chân chuồn lên tầng hai.
Nói là nghỉ ngơi, thực chất là Dương Đoan Ngọc muốn lên nhanh để tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị các thứ để tối nay hẹn gặp với Cao Vĩ Thành.
Khi Dương Đoan Ngọc vừa đi được nửa cái cầu thang, cô liền nghe ở tầng dưới, bà Lê thì thầm với ba mẹ cô.
"Hai nhà chúng ta ở gần thế này mà làm thông gia thì hay biết mấy".
Dương Đoan Ngọc liền bước nhanh lên phòng, cô không quan tâm đến lời bà Lê nói. Dù sao thì từ lần đầu gặp mặt, ông bà Lê đều rất muốn Dương Đoan Ngọc thành đôi với Lê Vương Minh, bà Lê nhiều lần sang nhà cô ám chỉ việc mai mối anh cho cô, nhưng cô chỉ lờ đi.
Lê Vương Minh và Dương Đoan Ngọc cũng chẳng tiếp xúc nhiều gì mấy, thực ra thì Dương Đoan Ngọc ít khi ở nhà, Lê Vương Minh hay sang nhà cô chơi nhưng cả hai hiếm khi chạm mặt nhau. Dương Đoan Ngọc cố tình né tránh tất cả đàn ông ở gần xung quanh mình, cô cảm thấy nếu mình dây dưa với quá nhiều tàn ông thì sẽ trả giá rất đắt.
Tắm rửa xong, Dương Đoan Ngọc đi chọn đồ. Đứng trước tủ quần áo tầm mười lắm phút, Dương Đoan Ngọc quyết định chọn đầm ôm màu đen ngắn ngang đùi, tay áo dài, hở vai, Dương Đoan Ngọc còn chọn thêm dây chuyền, bông tai và một đôi giày cao gót làm phụ kiện.
Chọn đồ xong, Dương Đoan Ngọc ngồi vào bàn trang điểm, bắt đầu tô son trát phấn. Khi trang điểm xong, Dương Đoan Ngọc định đi thay đồ thì cô chợt nhận ra mình đã quên gì đó.
Dương Đoan Ngọc vội vàng cầm điện thoại lên và bắt đầu nhắn tin.
Dương Đoan Ngọc[Sáu giờ tối, tại nhà hàng B nhé].
Nhắn xong, người kia liền nhanh chóng trả lời lại.
Cao Vĩ Thành[Anh có thể tới đón em rồi chúng mình đi chung được không?].
Dương Đoan Ngọc nhìn tin nhắn, suy nghĩ một lát, rồi trả lời.Nhắn tin xong, Dương Đoan Ngọc liền nhanh chóng thay quần áo rồi rồi đi xuống tầng.
Dương Đoan Ngọc tính là xuống dưới nhà, thông báo với ba mẹ về cuộc hẹn đi chơi tối nay. Khi vừa xuống dưới phòng bếp, bề ngoài chỉn chu của Dương Đoan Ngọc đã thu hút sự chú ý của Công Dương Tịnh Thi
"Con định đi đâu à?".
"Dạ, tối nay con hẹn bạn đi chơi, mẹ đừng nấu phần của con nhé" Dương Đoan Ngọc nhanh chóng nói cho mẹ
biết.
Công Dương Tịnh Thi nghe con gái nói vậy, bà liền hỏi tiếp:"Bạn trai hay bạn gái?".
Nghe mẹ hỏi vậy, Dương Đoan Ngọc bất giác đứng yên, cô không biết mình nên trả lời thế nào. Cô chưa kể cho ba mẹ về chuyện yêu đương của mình, với lại cô và Cao Vĩ Thành hiện tại cũng đã chia tay, nếu trả lời thành thật là đi cũng bạn trai thì kiểu gì mẹ cô cũng sẽ bắt cô dẫn anh vào nhà.
Mà nếu trả lời là con gái, chắc chắn mẹ cô sẽ cau mày vì đó không phải là câu trả lời mà bà muốn nghe.
Hết cách, Dương Đoan Ngọc chỉ đành trả lời:"Cả nam cả nữ luôn mẹ ạ".
Nói xong, Dương Đoan Ngọc liếc nhìn mẹ mình.
Công Dương Tịnh Thi không có biểu cảm gì, bà chỉ nói:"Bác Lê hẹn cả nhà mình tối nay đi ăn, con có về sớm để đi cùng được không?".4Lại là chiêu trò của gia đình đó.
Dương Đoan Ngọc liền lắc đầu:"Chắc không kịp rồi mẹ ạ, con đi về thì cũng đã quá bữa ăn rồi, ba mẹ cứ đi đi ạ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất