Chương 7
Y Minh đã năm ba rồi, nói cách khác, đã phải bắt đầu cân nhắc đến chuyện tốt nghiệp. Luận văn, bài tập hoặc là thi thử. Giáo viên nói, nếu không làm tốt luận văn thì đừng mơ tưởng qua được cửa ải này.
Giáo viên nghiêm khắc trong học viện ai ai cũng biết, ông ta sẽ đứng trước mặt mọi người nói ra yêu cầu bạn chuẩn bị bao nhiêu tư liệu, đọc bao nhiêu, viết bao nhiêu ghi chú.
Y Minh đã từng tận mắt chứng kiến một vị học trưởng bị giáo viên chửi như xối máu chó vào đầu, đơn giản chỉ bởi vì trích dẫn tư liệu trong luận văn của học trưởng không đạt yêu cầu của giáo viên. Cho nên, nói muốn sờ cá*.., giáo viên bọn cậu biết được vẫn sẽ cười đến thân thiết, thái độ vẫn bình thường. Chỉ là, nếu muốn cứ qua ải như vậy, giáo viên sẽ vẫn tiếp tục cười đến mặt mũi nhăn nhúm lộ ra cả hàm răng, ở trong một cái không gian kín kẽ không có cửa sổ, nhìn nụ cười đó thiệt là một ý tưởng tuyệt diệu.
(* Ý chỉ việc tận dụng của công làm việc tư.
Đại khái có thể hiểu câu trên là nếu muốn học tập qua loa rồi mà đòi qua tốt nghiệp thì giáo viên sẽ cười, cười tươi đến dựng tóc gáy, ý chỉ việc đó không có khả năng xảy ra.)
Y Minh mỗi lần nghĩ nụ cười của giáo viên hắn, sẽ giật nảy mình lạnh run.
Kể từ đó Y Minh đem đại đa số tinh lượng đặt trên luận văn. Mười giờ đêm mỗi ngày, Lý Vân Ca đều sẽ gọi điện tới. Y Minh có đôi khi tiếp xong điện thoại rồi tiếp tục hăng hái chiến đấu. Dù sao, sân trường đêm khuya rất yên tĩnh, hơn nữa trong khoảng thời gian này sẽ không có bất cứ chuyện gì quấy rầy. Hoặc là, có thể nói trong bọn họ có…máu cú đêm, đây chính là một đoạn thời gian nguyên vẹn, cũng đã phổ biến khắp thế giới, thích hợp cho việc học. Y Minh cứ như vậy chậm rãi nuôi thành thói quen ngày đêm điên đảo, bắt đầu cùng với không ít người làm quen với thời gian của Mĩ.(*Mĩ ngược múi giờ với Trung Quốc, TQ ngày= Mĩ đêm, và ngược lại.)
Dần dà, buổi sáng buổi trưa bắt đầu thành thói quen.
Cứ như thế trải qua một tháng, tư liệu của Y Minh cũng không xê dịch gì nhiều, tư liệu sửa sang trong bút kí được hơn 3 vạn chữ. Khi nộp đại cương cho giáo viên xem thử còn được nhận xét là không tệ, khá đúng, có đầu mối, có Logic.
Lời này của giáo viên bọn cậu đã coi là tán dương không nhỏ rồi. Y Minh rất đắc ý, cùng với mấy tên tuy rằng không phải công dân Mĩ nhưng lại vô cùng quen thuộc thời gian nước Mĩ, đánh bài suốt đêm.
Chiến đến khi lờ mờ sáng, cái trán của cậu đã đỏ bừng (bị búng), địa chủ rùng mình một cái, mắng một câu, mẹ nó, đến cả ông trời cũng bắt nạt bản lão gia. Rồi sau đó lại đối diện với ánh mắt của mấy tên bần nông trèo lên cái giường, lấy chăn bọc cả người lại.
Lúc hừng đông, quả nhiên nhiệt độ giảm đi 10° độ. Ngoại trừ tên địa chủ đóng kén trong chăn kia, trước khi cơm trưa, mấy đứa còn lại đều quang vinh bị cảm. Đau đầu, chảy nước mắt, yết hầu khàn khàn, toàn thân bủn rủn, kèm theo nhiệt độ cơ thể tăng cao rõ ràng. Thế là tên địa chủ không bị bệnh bắt đầu luân phiên hầu hạ mấy vị bần nông uống thuốc uống nước. Vừa hầu hạ, vừa hát vang bài Chủ nghĩa xã hội khoa học tốt đẹp.
Tiểu bần nông ngã bệnh cười tủm tỉm sờ mó đầu địa chủ, “Có giác ngộ, có tiền đồ. Buổi tối đi mua bát cháo khoai lang, còn muốn Cải bẹ Ô giang*, cải bẹ thái sợi í, không ăn cải bẹ xắt miếng đâu.”(*Tớ sớt GG ra một gói gì đó nhìn môn na gói gia vị =…= Tạm hiểu là một loại đồ ăn kèm đi.)
Địa chủ vừa lắc đầu vừa cảm khái, “Ba hòn núi lớn, ba hòn núi lớn*, tớ muốn xuyên việt về thời cổ đại phong kiến!!!” Nói vậy nhưng vẫn thành thành thật thật cầm cà-mên cho ba người đi xếp hàng mua cháo.(*ý nói bị áp bức bóc lột đè nặng trên vai)
Ba vị bần nông ăn tối, chỉ thị địa chủ lão gia tiếp tục dâng thuốc dâng nước, thuốc thì phải màu trắng với đen, nước thì phải nước sôi để nguội. Sau đó mới ra ngoài tìm mấy đĩa phim về cho anh em xem. Sau khi địa chủ lão gia ra ngoài, ba tên bần nông lúc này hãy còn đang bàn luận vấn đề thuốc trắng thuốc đen, xuất hiện các ý kiến trái chiều.
Bạn học Tiểu Lục cùng một bần nông khác cho rằng lúc sáng uống hai viên một trắng một đen, giữa trưa uống trắng, giờ là buổi tối hiển nhiên phải uống đen.
Một vị tiểu bần nông khác cười tủm tỉm cho rằng, người ta nói thế là muốn quảng cáo nhân sâm Bắc Kinh thôi, đối với những thằng sống bằng thời gian của Washington như bọn họ, đương nhiên phải uống thuốc trắng.
Khi đã quyết đến 2/3 rồi, địa chủ lão gia lại mò về, địa chủ lão gia đương nhiên là ủng hộ vô điều kiện tiểu bần nông rồi, lật tức tạo thành cục diện 2: 2 rõ ràng bế tắc.
Bạn học Tiểu Lục và một tiểu bần nông khác nhất trí không chịu, nói quyền lực của địa chủ lão gia cần phải bị hạn chế, cho nên lá phiếu của hắn ta không thể chấp nhận được, cuối cùng biến thành một lá phiếu không nguyên vẹn.
Mấy tên cử nhân học thạc sĩ bị sốt đốt váng đầu, vì vấn đề uống thuốc mà đã tranh luận mất gần một giờ đồng hồ. Đợi đến khi dừng lại, địa chủ lão gia đã mở máy tình bắt đầu xem phim rồi.
Một bộ phim rất xưa,« Bá Vương Biệt Cơ »(1), nhìn Trình Điệp Y hóa trang và biểu diễn đến phong hoa tuyết đại, lại nhìn Trình Điệp Y kiên trì sống hết cả cuộc đời, từng giây từng phút đều không thể dời mắt được, nhìn Trình Điệp Y trang điểm, thắt vòng eo, hỏi lấy ở đây, ở đây, ở đây….
Ngón tay di chuyển một tấc một tấc đều sinh động, tựa như đang vẽ một bức vẽ biết tỏa hương thơm mát*.
(*Nguyên văn là “Ám hương phù động” trích trong bài thơ Sơn Viên Tiểu Mai của Lâm Bô. Nguyên văn hai câu thơ: “Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển,-
Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn”. — dịch nghĩa theo Điệp luyến hoa: “Thưa bóng đâm nghiêng lan mặt nước –
Thoảng hương toả xuống động hoàng hôn )
Xem xong phim, đã 11 giờ.
Địa chủ lão gia than dài một tiếng, người ta sinh ra đã tự do, nhưng rồi đâu đâu con người cũng sống trong xiềng xích.(*Là một câu nói trong tác phẩm Khế ước xã hội của Jean-Jacques Rousseau)
Một gã bần nông khác nói, cái thế giới này ép người ta trở nên biến thái, rồi lại không cho người ta biến thái.
Bạn học tiểu Lục im lặng.
Tiểu bần nông vẻ mặt hồng hồng, rũ mắt xuống, uống éo lên giường, không nói một lời. Địa chủ lão gia ngẫu nhiên nhìn trộm một cái, thấy người ta không để ý đến mình, ôm ba cái ấm nước xuống lầu lấy thêm nước. Vừa đi vừa hát “Trạng cáo đương triều Phò mã lang, lừa quân vương, khinh Hoàng thượng, gã nam tử chiêu đông sàng*….”(*Trích trong bài nhạc kịch “Trát Mỹ Án”)
Lý Vân Ca đúng 10 giờ gọi điện tới, ký túc xá có điện thoại riêng, gọi mãi mà vẫn không có ai tiếp. Mắt thấy đã 10 giờ rưỡi rồi mà vẫn không liên hệ được. Hắn ta đứng ngồi không yên, cầm áo khoác, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho Đỗ Vân Huy.
Giao xong chuyện ở công ty, Lý Vân Ca khởi động xem ra ngoài. Lúc mắt thấy sắp tới trạm thu phí đường cao tốc, điện thoại lại vang lên. Cái tên hiện lên màn hình là Lục Y Minh. Lý Vân Ca vội vàng tấp xe vào lề, nhấn nhận cuộc gọi, bên kia vang lên tiếng chột dạ rõ ràng của Lục Y Minh, “Anh, cái kia…..Em ở chỗ bạn, không mang điên thoại.”
Lý Vân Ca thở dài thiệt dài, lấy tay vuốt vuốt lông mày, “Anh còn tưởng em có việc gì chứ?” Lý Vân Ca cứ như vậy ngồi trong xe lẳng lặng nghe, “Y Minh, giọng em sao vậy, nghe không ổn lắm?”
“Ah, hạ nhiệt độ, bị cảm rồi!”
Lý Vân Ca nghĩ nghĩ, cái xe vẫn khởi động, đi qua trạm thu phí, “Uống thuốc chưa?”
“Dạ, uống rồi.”
“Vậy thì nghỉ sớm chút, lúc ốm cần nghỉ ngơi nhiều.”
Cúp điện thoại, Lý Vân Ca cũng lên cao tốc.
.
Tám giờ rưỡi sáng, Lý Vân Ca xuất hiện dưới lầu kí túc xá của Y Minh, Lý Vân Ca lấy điện thoại gọi cậu, không bắt máy, Lý Vân Ca dập máy. Sau đó lên lầu tìm người.
Lý Vân Ca gõ cửa nhiều lần, lực đạo cũng tăng thêm chút, nhưng bên trong chẳng đáp lại gì cả. Lúc sau, một nam sinh bước ra từ phòng bên cạnh, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm nói, “Con cú Y Minh nhất định vẫn đang ngủ, sau bữa trưa anh hãy đến.”
Lý Vân Ca sửng sốt, cười nói với nam sinh, “Y Minh vẫn thức đêm sao?”
“Ah, muốn tốt nghiệp, tất cả mọi người đều như vậy.” Nam sinh nói nói rồi trở về phòng.
_________
(1) Bá Vương Biệt Cơ: Ai chưa xem nên xem, 霸王別姬/霸王别姬, 1993 do Trung Quốc sản xuất, đạo diễn Trần Khải Ca, diễn viên chính: Trương Quốc Vinh, Trương Phong Nghị, Củng Lợi.
Giáo viên nghiêm khắc trong học viện ai ai cũng biết, ông ta sẽ đứng trước mặt mọi người nói ra yêu cầu bạn chuẩn bị bao nhiêu tư liệu, đọc bao nhiêu, viết bao nhiêu ghi chú.
Y Minh đã từng tận mắt chứng kiến một vị học trưởng bị giáo viên chửi như xối máu chó vào đầu, đơn giản chỉ bởi vì trích dẫn tư liệu trong luận văn của học trưởng không đạt yêu cầu của giáo viên. Cho nên, nói muốn sờ cá*.., giáo viên bọn cậu biết được vẫn sẽ cười đến thân thiết, thái độ vẫn bình thường. Chỉ là, nếu muốn cứ qua ải như vậy, giáo viên sẽ vẫn tiếp tục cười đến mặt mũi nhăn nhúm lộ ra cả hàm răng, ở trong một cái không gian kín kẽ không có cửa sổ, nhìn nụ cười đó thiệt là một ý tưởng tuyệt diệu.
(* Ý chỉ việc tận dụng của công làm việc tư.
Đại khái có thể hiểu câu trên là nếu muốn học tập qua loa rồi mà đòi qua tốt nghiệp thì giáo viên sẽ cười, cười tươi đến dựng tóc gáy, ý chỉ việc đó không có khả năng xảy ra.)
Y Minh mỗi lần nghĩ nụ cười của giáo viên hắn, sẽ giật nảy mình lạnh run.
Kể từ đó Y Minh đem đại đa số tinh lượng đặt trên luận văn. Mười giờ đêm mỗi ngày, Lý Vân Ca đều sẽ gọi điện tới. Y Minh có đôi khi tiếp xong điện thoại rồi tiếp tục hăng hái chiến đấu. Dù sao, sân trường đêm khuya rất yên tĩnh, hơn nữa trong khoảng thời gian này sẽ không có bất cứ chuyện gì quấy rầy. Hoặc là, có thể nói trong bọn họ có…máu cú đêm, đây chính là một đoạn thời gian nguyên vẹn, cũng đã phổ biến khắp thế giới, thích hợp cho việc học. Y Minh cứ như vậy chậm rãi nuôi thành thói quen ngày đêm điên đảo, bắt đầu cùng với không ít người làm quen với thời gian của Mĩ.(*Mĩ ngược múi giờ với Trung Quốc, TQ ngày= Mĩ đêm, và ngược lại.)
Dần dà, buổi sáng buổi trưa bắt đầu thành thói quen.
Cứ như thế trải qua một tháng, tư liệu của Y Minh cũng không xê dịch gì nhiều, tư liệu sửa sang trong bút kí được hơn 3 vạn chữ. Khi nộp đại cương cho giáo viên xem thử còn được nhận xét là không tệ, khá đúng, có đầu mối, có Logic.
Lời này của giáo viên bọn cậu đã coi là tán dương không nhỏ rồi. Y Minh rất đắc ý, cùng với mấy tên tuy rằng không phải công dân Mĩ nhưng lại vô cùng quen thuộc thời gian nước Mĩ, đánh bài suốt đêm.
Chiến đến khi lờ mờ sáng, cái trán của cậu đã đỏ bừng (bị búng), địa chủ rùng mình một cái, mắng một câu, mẹ nó, đến cả ông trời cũng bắt nạt bản lão gia. Rồi sau đó lại đối diện với ánh mắt của mấy tên bần nông trèo lên cái giường, lấy chăn bọc cả người lại.
Lúc hừng đông, quả nhiên nhiệt độ giảm đi 10° độ. Ngoại trừ tên địa chủ đóng kén trong chăn kia, trước khi cơm trưa, mấy đứa còn lại đều quang vinh bị cảm. Đau đầu, chảy nước mắt, yết hầu khàn khàn, toàn thân bủn rủn, kèm theo nhiệt độ cơ thể tăng cao rõ ràng. Thế là tên địa chủ không bị bệnh bắt đầu luân phiên hầu hạ mấy vị bần nông uống thuốc uống nước. Vừa hầu hạ, vừa hát vang bài Chủ nghĩa xã hội khoa học tốt đẹp.
Tiểu bần nông ngã bệnh cười tủm tỉm sờ mó đầu địa chủ, “Có giác ngộ, có tiền đồ. Buổi tối đi mua bát cháo khoai lang, còn muốn Cải bẹ Ô giang*, cải bẹ thái sợi í, không ăn cải bẹ xắt miếng đâu.”(*Tớ sớt GG ra một gói gì đó nhìn môn na gói gia vị =…= Tạm hiểu là một loại đồ ăn kèm đi.)
Địa chủ vừa lắc đầu vừa cảm khái, “Ba hòn núi lớn, ba hòn núi lớn*, tớ muốn xuyên việt về thời cổ đại phong kiến!!!” Nói vậy nhưng vẫn thành thành thật thật cầm cà-mên cho ba người đi xếp hàng mua cháo.(*ý nói bị áp bức bóc lột đè nặng trên vai)
Ba vị bần nông ăn tối, chỉ thị địa chủ lão gia tiếp tục dâng thuốc dâng nước, thuốc thì phải màu trắng với đen, nước thì phải nước sôi để nguội. Sau đó mới ra ngoài tìm mấy đĩa phim về cho anh em xem. Sau khi địa chủ lão gia ra ngoài, ba tên bần nông lúc này hãy còn đang bàn luận vấn đề thuốc trắng thuốc đen, xuất hiện các ý kiến trái chiều.
Bạn học Tiểu Lục cùng một bần nông khác cho rằng lúc sáng uống hai viên một trắng một đen, giữa trưa uống trắng, giờ là buổi tối hiển nhiên phải uống đen.
Một vị tiểu bần nông khác cười tủm tỉm cho rằng, người ta nói thế là muốn quảng cáo nhân sâm Bắc Kinh thôi, đối với những thằng sống bằng thời gian của Washington như bọn họ, đương nhiên phải uống thuốc trắng.
Khi đã quyết đến 2/3 rồi, địa chủ lão gia lại mò về, địa chủ lão gia đương nhiên là ủng hộ vô điều kiện tiểu bần nông rồi, lật tức tạo thành cục diện 2: 2 rõ ràng bế tắc.
Bạn học Tiểu Lục và một tiểu bần nông khác nhất trí không chịu, nói quyền lực của địa chủ lão gia cần phải bị hạn chế, cho nên lá phiếu của hắn ta không thể chấp nhận được, cuối cùng biến thành một lá phiếu không nguyên vẹn.
Mấy tên cử nhân học thạc sĩ bị sốt đốt váng đầu, vì vấn đề uống thuốc mà đã tranh luận mất gần một giờ đồng hồ. Đợi đến khi dừng lại, địa chủ lão gia đã mở máy tình bắt đầu xem phim rồi.
Một bộ phim rất xưa,« Bá Vương Biệt Cơ »(1), nhìn Trình Điệp Y hóa trang và biểu diễn đến phong hoa tuyết đại, lại nhìn Trình Điệp Y kiên trì sống hết cả cuộc đời, từng giây từng phút đều không thể dời mắt được, nhìn Trình Điệp Y trang điểm, thắt vòng eo, hỏi lấy ở đây, ở đây, ở đây….
Ngón tay di chuyển một tấc một tấc đều sinh động, tựa như đang vẽ một bức vẽ biết tỏa hương thơm mát*.
(*Nguyên văn là “Ám hương phù động” trích trong bài thơ Sơn Viên Tiểu Mai của Lâm Bô. Nguyên văn hai câu thơ: “Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển,-
Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn”. — dịch nghĩa theo Điệp luyến hoa: “Thưa bóng đâm nghiêng lan mặt nước –
Thoảng hương toả xuống động hoàng hôn )
Xem xong phim, đã 11 giờ.
Địa chủ lão gia than dài một tiếng, người ta sinh ra đã tự do, nhưng rồi đâu đâu con người cũng sống trong xiềng xích.(*Là một câu nói trong tác phẩm Khế ước xã hội của Jean-Jacques Rousseau)
Một gã bần nông khác nói, cái thế giới này ép người ta trở nên biến thái, rồi lại không cho người ta biến thái.
Bạn học tiểu Lục im lặng.
Tiểu bần nông vẻ mặt hồng hồng, rũ mắt xuống, uống éo lên giường, không nói một lời. Địa chủ lão gia ngẫu nhiên nhìn trộm một cái, thấy người ta không để ý đến mình, ôm ba cái ấm nước xuống lầu lấy thêm nước. Vừa đi vừa hát “Trạng cáo đương triều Phò mã lang, lừa quân vương, khinh Hoàng thượng, gã nam tử chiêu đông sàng*….”(*Trích trong bài nhạc kịch “Trát Mỹ Án”)
Lý Vân Ca đúng 10 giờ gọi điện tới, ký túc xá có điện thoại riêng, gọi mãi mà vẫn không có ai tiếp. Mắt thấy đã 10 giờ rưỡi rồi mà vẫn không liên hệ được. Hắn ta đứng ngồi không yên, cầm áo khoác, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho Đỗ Vân Huy.
Giao xong chuyện ở công ty, Lý Vân Ca khởi động xem ra ngoài. Lúc mắt thấy sắp tới trạm thu phí đường cao tốc, điện thoại lại vang lên. Cái tên hiện lên màn hình là Lục Y Minh. Lý Vân Ca vội vàng tấp xe vào lề, nhấn nhận cuộc gọi, bên kia vang lên tiếng chột dạ rõ ràng của Lục Y Minh, “Anh, cái kia…..Em ở chỗ bạn, không mang điên thoại.”
Lý Vân Ca thở dài thiệt dài, lấy tay vuốt vuốt lông mày, “Anh còn tưởng em có việc gì chứ?” Lý Vân Ca cứ như vậy ngồi trong xe lẳng lặng nghe, “Y Minh, giọng em sao vậy, nghe không ổn lắm?”
“Ah, hạ nhiệt độ, bị cảm rồi!”
Lý Vân Ca nghĩ nghĩ, cái xe vẫn khởi động, đi qua trạm thu phí, “Uống thuốc chưa?”
“Dạ, uống rồi.”
“Vậy thì nghỉ sớm chút, lúc ốm cần nghỉ ngơi nhiều.”
Cúp điện thoại, Lý Vân Ca cũng lên cao tốc.
.
Tám giờ rưỡi sáng, Lý Vân Ca xuất hiện dưới lầu kí túc xá của Y Minh, Lý Vân Ca lấy điện thoại gọi cậu, không bắt máy, Lý Vân Ca dập máy. Sau đó lên lầu tìm người.
Lý Vân Ca gõ cửa nhiều lần, lực đạo cũng tăng thêm chút, nhưng bên trong chẳng đáp lại gì cả. Lúc sau, một nam sinh bước ra từ phòng bên cạnh, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm nói, “Con cú Y Minh nhất định vẫn đang ngủ, sau bữa trưa anh hãy đến.”
Lý Vân Ca sửng sốt, cười nói với nam sinh, “Y Minh vẫn thức đêm sao?”
“Ah, muốn tốt nghiệp, tất cả mọi người đều như vậy.” Nam sinh nói nói rồi trở về phòng.
_________
(1) Bá Vương Biệt Cơ: Ai chưa xem nên xem, 霸王別姬/霸王别姬, 1993 do Trung Quốc sản xuất, đạo diễn Trần Khải Ca, diễn viên chính: Trương Quốc Vinh, Trương Phong Nghị, Củng Lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất