Chương 33: Phiên ngoại 02: Chú heo vàng của hắn
Vào năm nhất đại học, hoa anh đào trên cây đã lụi tàn gần hết.
Sau khi nhập học cậu đã làm quen được rất nhiều bạn mới, còn có các anh chị khóa trên, thậm chí có một số người rất nổi tiếng trong trường, mỗi lần các bạn học thảo luận bàn tán đều gọi họ là “Nam thần”, mà đối xử với cậu cũng rất nhiệt tình.
Chu Văn Cẩm nhìn ảnh chụp, lập tức nói với cậu: “Người này không ổn.”
Cậu ta bây giờ không khác gì cái ra đa giám sát, bản thân cảm thấy người đàn ông này không có ý tốt.
Mà chuyện hắn ta có ý xấu với Nhan Húc cũng là bình thường, nhưng vợ của lão đại thì mình tất nhiên phải bảo vệ chu toàn.
May là trường học của ba người bọn họ cách nhau rất gần, đều ở Ngũ Đạo Khẩu, đi bộ ra ngã tư đường là có thể gặp nhau.
Chu Văn Cẩm nói việc này cho tam ca và tứ ca biết, ngày Nhan Húc khai giảng mọi người đều cùng nhau đưa cậu tới trường, sẵn tiện xem xét hoàn cảnh quanh trường nơi họ học, phong cách và nội quy trong trường.
Có một vấn đề khiến người ta lúng túng đã xảy ra, là học trưởng vừa ý tứ ca.
Đóa hoa như tứ ca thuộc kiểu người gặp người mến, giao tiếp nói chuyện rất khiến cho người ta có thiện cảm, ngày thường thì lại hay cợt nhã xảo trá, thích gọi cho ai thì gọi, muốn trêu ai thì trêu, có đôi khi còn cùng người khác trao đổi bàn luận cách làm thế nào để giữ gìn sức khỏe đồ kia.
Nhan Húc và Chu Văn Cẩm nhìn nhau vài lần, đẩy tam ca một cái, tam ca liền lặng lẽ chụp tấm hình gửi cho Trình Phi Phàm đang trong đợt huấn luyện quân sự.
Còn chưa tới trưa mà Trình Phi Phàm đã sách đích tìm tới.
Hắn thế mà lại rất thành thật, nói không xin nghỉ được, xong dứt khoát từ sân thể dục trèo tường ra ngoài luôn.
Dương Mục Tâm tức đến mức đau eo, xong còn phải hộ tống hắn về trường, biến thành phụ huynh tâm sự với giáo viên dạy quân sự, mới thôi không truy cứu xét phạt hắn.
Vốn dĩ chuyện chả liên quan gì tới Nhan Húc, mãi đến sau này cậu mới biết, ngày đầu tiên khai giảng cậu đã bị mọi người gán ghép.
“Trước cửa trường học có hai chàng gay đẹp trai ra tay đánh nhau vì tranh giành tình nhân, em trai tân sinh viên mới vào chính là hồng nhan họa thủy đó nhe.
Lướt vài tấm hình thì có thể thấy Dương Mục Tâm và Trình Phi Phàm đều tuấn tú cao gầy.
Lướt vài tấm tới hình của Nhan Húc, thì bên cạnh có hai chàng trai cao to cường tráng.”
Mọi người cùng nhau gọi Nhan Húc là nhân ngư, vì xung quanh cậu là cả một bờ ao cá.
Có điều bản thân Nhan Húc lại không rõ vụ này, lúc cậu ở trường rất khiêm tốn, không khí trong ban bác sĩ của cậu học không sôi nổi lắm, đối với những lời đồn hay chuyện bên lề đều không quá để ý.
Hơn nữa cậu là người địa phương ở đây, từ nhỏ đến lớn bạn bè cũng học ở gần đó, nên luôn có thể tụ tập với nhau vào mỗi cuối tuần, chứ chưa bao giờ trải qua sự chia cắt hay thay đổi quá nhiều trong quá trình trưởng thành.
Vi thế đây cũng là lý do tạo nên tính cách như bây giờ của cậu, theo như cách nói của Nhan tiên sinh chính là “Tâm hồn tự do”, là yên tĩnh mà không phải trầm tính, vì tâm bệnh của ông mà cậu đã phải chép rất nhiều hiến pháp của đảng, mặc dù vậy nhưng trong mắt của mọi người thì cậu vẫn rất nhút nhát và ít nói. Cậu không đi thư viện học thêm, mà lập tức về nhà chơi Mario, lúc rảnh rỗi sẽ viết thư cho bạn trai, từ nhỏ đến giờ cậu không hề có ham muốn mãnh liệt hòa nhập với tập thể hay xã giao này nọ, sống bình bình đạm đạm, không tranh với đời.
Những người sống theo cách đó thường được gọi là không có chí cầu tiến.
Vì lẽ đó mà trong đám sinh viên y khoa phải học đến sức đầu mẻ trán thì Nhan Húc là người nhàn nhã nhất.
Trong thư gửi cho Tần Thâm, cậu tự phân tích rằng: “Em thấy sau khi lên đại học cái đầu của em cũng chỉ bị lấp đầy thêm thôi, còn lại mọi thứ đều không có gì thay đổi, với lại em cảm giác thời gian rảnh của mình còn nhiều vô cùng, nên vừa lúc đã tạo ra kỷ lục mới trong trò Mario luôn đó anh….”
Cơ mà, ở cái tuổi mười tám của cậu, mà đã có những suy nghĩ rất chi là triết học và cảm tính trong khoảng thời gian xa cách người yêu, thấy rằng mình và Tần Thâm chính là tri kỷ.
Còn lại là tâm sự về nỗi nhớ nhung của bản thân đối với Tần Thâm, có chút xót xa trong lòng.
Về chuyện thư từ, nếu Tần Thâm ở trong bộ đội nhận được tin thì sẽ lập tức hồi âm ngay, có cơ hội thì sẽ gọi video call cho cậu, nhưng nếu không trong ở bộ đội, thì phải đợi tới hai ba tháng sau, có đôi khi còn lâu hơn thế nữa.
Lần lâu nhất là thời điểm Nhan Húc lên năm hai đại học, cậu gửi cho hắn hai mươi sau lá thư nhưng không thấy hồi âm, ngay cả điện thoại cũng tắt máy.
Cậu và ngôi sao của cậu đã mất tín hiệu với nhau.
Trong khoảng thời gian này, thậm chí Nhan Húc đã bật khóc khi nghe đến câu “xương trắng bên sông Vô Định.”
Cậu hối hận vì sao lúc chuẩn bị cho cuộc thi cuối kỳ lại không chọn ngành bác sĩ quân y, thế là cậu đi hỏi thăm giảng viên xem trường hợp của cậu sau này có thể suy xét vào bộ đội được hay không.
Giảng viên giải thích trọng điểm mà trường chú trọng đào tạo về ngành học bác sĩ cho cậu hiểu, tám năm sau khi ra trường cậu vẫn phải trở về trường, để dập tắt ý niệm kia trong đầu cậu.
Nhan Húc sầu não uất ức thi xong môn cuối cùng, kỳ nghỉ đông đã bắt đầu được mấy ngày, trong sân trường người đến người đi tấp nập, toàn bộ hầu như đều kéo vali để chuẩn bị về nhà hoặc về quê, Bắc Kinh cũng đã rơi một trận tuyết nhỏ, làn gió thổi ào ào vồ vập như bàn tay của bà dì ghẻ. Không có gì đáng mong đợi trong đợt nghỉ đông này, Nhan Húc bước nhanh về ký túc xá để thay cái áo lông dày hơn, bao phủ toàn thân chặt chẽ xong xuôi rồi cậu chào tạm biệt những người bạn cùng phòng.
Trên đường đi, cậu nghĩ mình phải về thăm bà nội mới được.
Bà của cậu đã qua đời cách đây rất nhiều năm rồi, tiền lì xì mà cậu được nhận mỗi năm đều là của bà nội Tần Thâm cho.
Lúc thi tốt nghiệp trung học bà nội đưa cho cậu một bao bì đỏ thẩm cực lớn mang bốn số 8888, tết năm ngoái bà cũng cho cậu cái y như vậy, tuy Tần Thâm có nói đây là phong tục ở quê bọn họ, nhưng Nhan Húc cảm thấy thật sự rất nhiều.
Những thành viên trong nhà Nhan gia cũng cảm thấy có hơi quá, nên liền ngầm chấp nhận để Nhan Húc thành cháu nội của người ta, có vài lần Nhan Húc không nhớ, ba mẹ cậu thậm chí còn chủ động nhắc cậu đi thăm bà nội của Tần Thâm….
Năm nay ba cậu nói có thể dẫn bà cụ đến Bắc Kính chơi một chuyến hay không.
Nhan Húc thấy ba mẹ cậu có hơi nhiệt tình, nhưng trong lòng cậu cũng muốn bà nội lên đây, nên rất tích cực đáp ứng.
Lúc ra khỏi ký túc xá, Nhan Húc vừa đi vừa tra vé máy bay, ngón tay lướt điện thoại, sau đó bấm tới giao diện cuộc gọi, gọi cho Tần Thâm một cuộc.
Hắn đã tắt máy hơn mấy tháng trời, mỗi lần nghe máy khoảng hai giây là sẽ xuất hiện giọng nữ máy móc vang lên nhắc nhở cậu.
Đôi môi Nhan Húc giấu dưới tấm khăn choàng đã câu thành cái giá treo áo, chờ máy reo lên hai tiếng.
Trước hai giây cậu còn chưa kịp định hình, hàng lông mi như cánh quạt hạ xuống nhìn cái vali bên cạnh, trong lòng khó chịu, khẽ nói: “Anh Thâm, anh đâu rồi, em lo cho anh lắm.”
Bất chợt trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tần Thâm: “Anh ở đằng trước, em ngẩng đầu lên sẽ thấy.”
Nhan Húc ngẩng đầu, khung cảnh xung quanh đìu hiu buồn tẻ, trước mặt cậu chính là Tần Thâm đã hai năm không gặp.
Đôi chân dài thẳng tắp đạp ủng chiến, mái tóc đen ngắn cũn cỡn…Nhan Húc không kịp nhìn rõ sự thay đổi nào của hắn, thì điện thoại đã từ trên tay trượt xuống, tầm mắt ướt nhòe nóng hổi. Tần Thâm giẫm lên vụn băng trên mặt đất, bước thật nhanh tới ôm Nhan Húc đang ngồi xổm bên dưới, sức lực như bị vắt kiệt, dòng nước tích tụ đã lâu vội vã tuôn trào.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi…..” Tần Thâm xoa tấm lưng cậu, dùng bàn tay chai sạn cứng cáp xoa mặt cậu, tiếng nghẹn ngào của Nhan Húc đánh vào lòng hắn, khiến hắn tự trách bản thân không thôi.
Nhan Húc cảm giác giọng nói của Tần Thâm có chút thay đổi, khí tức trên người cũng khác, khoảnh khắc hắn ôm lấy cậu còn mang theo sự lạnh giá nghiêm nghị, cậu muốn ngắm nhìn thật kỹ dáng vẻ của Tần Thâm, nhưng mình lại đang khóc đến xấu hổ, ăn mặt thì như con gấu, vừa nghe thấy thanh âm của Tần Thâm đã bật khóc.
Xung quanh chắc chắn đã bị những người khác dòm ngó, Nhan Húc níu chặt quần áo Tần Thâm, lại sợ ảnh hưởng tới hắn, nên cậu thút thít tính rời khỏi lòng người bên cạnh.
Tần Thâm đội mũ áo lên đầu cho Nhan Húc, ngón tay cứng cáp lạnh lẽo nâng mặt cậu, cuối đầu hôn cậu trong góc khuất của mũ lông.
Bờ môi Tần Thâm khô ráo, hơi thở nóng rực, xen lẫn vị đắng xa lạ của khói thuốc làm Nhan Húc có chút lạ lẫm, hòa cùng vào đó còn thêm vị mặn mà nước mắt cậu chảy xuống.
Nhan Húc cứ như cậu bạn nhỏ được cho kẹo, hức hức không khóc nữa.
Hai người thủ thỉ với nhau dưới ký túc xá chừng mười phút, rồi Tần Thâm tay kéo vali, tay dắt Nhan Húc nhấc chân bước đi.
Nhan Húc dè dặt nhìn bốn phía.
Thật ra cậu không để ý đến vậy, nhờ ơn của các sư huynh, mà mới khai giảng năm nhất đại học Nhan Húc ở trong mắt mọi người đã trở thành chàng trai vừa trong sáng vừa yêu diễm thoát tục, mỗi lần tới dịp lễ tết, cậu luôn nhận được quà cáp từ Tần Thâm, cậu vui lắm, bạn học cùng xung quanh cậu không ai là không biết cậu cong.
Nhưng với Tần Thâm mặt quần lính đen mang ủng chiến thì lại khác.
Cũng may đợt thi của cậu muộn, nên giờ trường học chả có mấy người, có một người đi tới lúc thấy bọn họ thì khiếp sợ nhanh chóng lượn đi.
Ngồi lên xe, Nhan Húc vừa định lên tiếng, thì Tần Thâm chợt ghì gáy cậu ấn vào lòng, đầu ngón tay xoa vành tai cùa cậu, hỏi: “Lúc nãy em nhìn gì vậy?”
“Em sợ có người chú ý.”
“Ảnh hưởng tới em sao?”
Nhan Húc lắc đầu: “Lần nào anh cũng tặng quà cho em, mọi người đều biết em có bạn trai. Em là sợ ảnh hưởng tới anh cơ.”
Tần Thâm: “Thấy thì thấy thôi, anh hôn người yêu của mình cũng không được à.”
Nhan Húc vui vẻ, từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, lông mi còn ẩm ướt, gương mặt trắng xinh đột nhiên rả rích cười, “Thế em phải hôn lại anh mới giống người yêu chứ.”
Tần Thâm nâng mặt cậu ngắm nửa phút, khác với gọi video cách một lớp màn hình, vì ngay lúc này khuôn mặt và hô hấp của cậu nằm trọn trong tầm tay của hắn.
Hàng mi lóng lánh nước của Nhan Húc chớp nháy, nhìn chằm chằm gương mặt hắn so với trước đây đã trở nên gầy và dày dặn hơn, hỏi: “Anh nhìn gì vậy?”
Ánh mắt Tần Thâm vừa chuyên chú vừa thâm sâu: “Em thật đẹp.”
Nha Húc thẹn thùng nhích gần tới mặt hắn: “Anh hôn em đi.”
Tần Thâm ghì lấy cằm của cậu.
Vội vàng trở về, nên Tần Thâm tạm thời không rõ trong hai năm này có những biến cố gì, nhưng ít nhất thì bé heo vàng của hắn vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Hắn cũng vội vã chạy tới, nên chưa chuẩn bị được cái gì, ngồi trên máy bay đọc hai mươi sâu lá thư mà Nhan Húc đã gửi cho hắn, đến khi hạ cánh, nhịp tim của hắn bắt đầu bất bình thường đập liên hồi, lúc bị gió lạnh của Bắc Kính xoẹt qua người mới tỉnh táo đôi chút.
Ở Nhị Quán, Tần Thâm lấy thêm cái áo khoác, rồi mượn xe Dương Mục Tâm lái đi.
Hai năm qua hắn không được gặp người thật, giữa chừng bởi vì có nhiệm vụ mà cắt mất liên lạc với Nhan Húc tận bốn tháng, hắn nhớ cậu nhớ đến phát điên.
Trong lúc cả hai đang ôm nhau, chợt điện thoại của Nhan Húc đổ chuông.
Là ba của Nhan Húc.
Nhan tiên sinh gọi hỏi có cần ông đến đón không.
“Con chưa về đâu ạ.”
“….Con đi đâu?”
“Anh Thâm về rồi ạ.”
Nhan Húc chuyển điện thoại qua Tần Thâm, Tần Thâm ho khan, nói: “Con chào bác, con sẽ đưa Nhan Húc về sau ạ.”
Nhan Húc khóe miệng đỏ bừng vội vàng lắc đầu với Tần Thâm.
Nhan tiên sinh ở bên kia điện thoại kinh ngạc vui mừng: “Tần Thâm hả con, con được nghỉ phép rồi sao? Sao không nói với nhà bác tiếng nào.”
“Phía trên đột nhiên phê duyệt cho nghỉ phép, con cũng vừa mới tới thôi ạ.”
“Đã hai năm rồi còn gì? Cách mấy ngày trước dì còn nhắc tới con, con và Húc Húc cùng về ăn bữa cơm với nhà bác đi rồi hãy đi đâu thì đi, mọi người cũng đã lâu chưa gặp con.”
Trước giờ Tần Thâm đã không ít lần tới Nhan gia ăn cơm, ban đầu định trên đường sẽ mua chút gì đó, nhưng Nhan Húc không cho, cuối cùng hắn một tay kéo vali Nhan Húc, một tay nắm tay cậu đứng trước cửa nhà Nhan gia.
Nhan Húc vẫn như mọi khi, hoàn toàn không nhớ tới người nhà, nói với hắn: “Ba mẹ em biết anh mới về tới sẽ không chú trọng mấy chuyện quà cáp gì đâu, để lần sau tụi mình từ từ mua cũng được anh, bây giờ hai đứa mình tranh thủ đến nhà em ăn bữa cơm rồi đi, em muốn ở riêng với anh.”
Tần Thâm cảm thấy hơi áp lực, liếc nhìn thoáng qua Nhan Húc đang thản nhiên như không.
Nhan Húc kéo tay hắn bước vào nhà, ngoại trừ Nhan Khả đã ra nước ngoài du học, thì Nhan tiên sinh và bà Nhan đã nghiêm chỉnh ngồi trong phòng khách, nghe thấy tiếng liền lập tức đứng dậy.
Lúc thấy Tần Thâm, họ đều có chút kinh ngạc, Tần Thâm so với hai năm trước đã thay đổi rất nhiều, hắn vốn dĩ trưởng thành sớm trước tuổi, thỉnh thoảng sẽ toát ra vẻ kiêu ngạo ngang tàng, nhưng bây giờ thì như một cây trường đao thẳng tắp đã đươc rèn luyện đánh bóng trong quân đội, hàng chân mày cao thâm sắc nét, dưới đôi mày kiếm là cặp mắt oai hùng điêu luyện như một chiến binh dũng mãnh.
Nhan tiên sinh không rõ ý tứ gật đầu, bà Nhan thì nhẹ nhàng mỉm cưới trao cho Tần Thâm cái ôm gần gũi, rồi kêu hắn vào nhà ngồi, hai vợ chồng nhiệt tình chào đón, còn xen lẫn sự hài lòng và vui mừng.
Tần Thâm có hơi căng thẳng, lễ phép thưa: “Thưa dì với bác, đợt này con về gấp quá nên chưa kịp chuẩn bị gì, con xin lỗi đã thất lễ, con….”
Bà Nhan: “Con không cần khách sáo đến vậy, hai bác đơn giản chỉ muốn gặp con thôi, gầy đi không ít ấy nhỉ, cực lắm phải không con?”
“Cũng bình thường thôi ạ, trong quân đội đều thế cả ạ.”
“Lần này con ở lại khoảng bao lâu?”
“Bốn mươi ngày ạ. Nhưng cũng có thể phải đi bất cứ lúc nào.” Tần Thâm liếc nhìn Nhan Húc, “Con định đi thăm bà rồi một hai ngày sau sẽ về nhà con bên kia.”
Lúc bà Nhan kể cho hắn nghe trong kỳ nghỉ Nhan Húc có đi thăm bà cụ, nói rằng sức khỏe bà vẫn rất tốt, để Tần Thâm yên lòng. Bà Nhan nhìn kỹ Tần Thâm, bà luôn cảm thấy Tần Thâm là một cậu chàng không những lớn lên đẹp trai, mà còn thành thục ổn trọng, nếu Nhan Khả nhà bà thích hắn, thì nói không chừng hắn sẽ là một người con rể rất tốt.
Nhưng kết quả bây giờ coi ra cũng được.
Đi nhìn một chút xem dì giúp việc đã nấu đồ ăn xong chưa, chợt thấy đống hành lý của Nhan Húc, hỏi: “Húc Húc, sao con không cất đồ vào phòng đi?”
Nhan Húc đang ngồi cạnh Tần Thâm trả lời: “Lát con theo anh Thâm, nên sẵn mang vali này luôn ạ.”
Nhan tiên sinh cùng bà Nhan đồng thời nhìn cậu hai giây, rồi bà Nhan lên tiếng: “Vậy cũng cần mang thêm vài thứ chứ, đồ đạc của con đâu Tần Thâm?”
Nhan Húc cũng tính lấy thêm đồ, nên kéo vali vào phòng rửa ráy sẵn tiện thay đồ luôn.
Còn lại mình Nhan tiên sinh với Tần Thâm, hai người trò chuyện đôi chút, “Bình thường con…hay làm nhiệm vụ như thế nào, có gặp nhiều tình huống nguy hiểm không?”
Tần Thâm vừa nghe hỏi lập tức đáp: “Không nhiều lắm ạ. Chủ yếu là huấn luyện rất thường xuyên, thỉnh thoảng sẽ thay mặt quân đội ra nước ngoài tham gia một số trận đấu.” Tần Thâm bổ sung thêm, “Năm ngoái tại cuộc tranh tài quân sự quốc tế con đã đạt được hạng nhất.”
Nhan tiên sinh nghĩ thầm như thế này là tốt nhất, không gặp nguy hiểm, mà còn được danh dự và công trạng.
Ông nói: “Bác cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ mong con khi ở trong quân đội phải chú ý an toàn, có thời gian thì thường xuyên gọi điện về, để mọi người yên tâm.”
Đối diện với ánh mắt không khác gì người cha già dặn con của Nhan tiên sinh, Tần Thâm chắc chăn heo con bảo bối của mình đã nói gì với người nhà cậu rồi, nên hắn vô cùng thấy áp lực mà gật đầu.
Sau bữa tối, Nhan tiên sinh tiễn hai người ra thang máy, và không quên nhắc nhở Tần Thâm lái xe cẩn thận.
“Ngày mai con không cần phải đến nhà bác với dì nữa đâu, hiếm mới có được kỳ nghỉ, nên quay về bầu bạn cùng bà nội con thôi.” Nhan tiên sinh không biết phải giao phó dặn dò gì với con trai mình, đành nói: “Nhan Húc, con, thành tích cuối kỳ bất cứ lúc nào cũng có thể tuột hạng, nên con mang theo ít sách vở để ôn tập đi.”
Nhan Húc gật đầu vâng dạ, sau đó nhìn Tần Thâm không rời mắt đến Nhị Quán.
Người ở Nhị Quán đã chuẩn bị các vật dụng đợi hắn khá lâu, nhưng ba chàng trai đó không ai phàn nàn bất cứ câu nào, lấy rượu thay lời muốn nói khi không gặp hắn tận hai năm, rồi hiểu ý mà trả Tần Thâm lại bên Nhan Húc.
Nhan Húc và Tần Thâm vừa vào ký túc xá của Nhị Quán, thì hắn đã ôm chầm cậu trong lòng, trên người còn vương vấn mùi rượu.
Hôn một đỗi, Tần Thâm bế cậu lên giường, Nhan Húc dính sát vào người hắn, cùng nhau nắm tay, chôn đầu trong cổ hắn để có thể tối đa hóa khoảng cách tiếp xúc, nói: “Bây giờ dù anh đang ở trước mắt em rồi, nhưng em vẫn rất nhớ anh, thật sự rất nhớ.”
Tần Thâm ôm chặt cậu, hít thật sâu mùi vị âm áp của Nhan Húc, đáp: “Anh cũng nhớ em.”
Tần Thâm bao trọn Nhan Húc trong ngực, một lúc lâu mới hỏi: “Em còn rất nhiều điều chưa nói với anh đúng không?”
Nhan Húc thành thật trả lời: “Dạ nhiều lắm, nhưng mà chuyện quan trọng em đều viết hết trên thư gửi cho anh đó, anh đọc rồi sao?”
“Anh đọc rồi. Còn những chuyện khác thì sao?”
“Ưm, giờ em không nhớ nổi, thôi anh kể chuyện của anh cho em nghe đi.” Nhan Húc từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, “Trước đó em đã rất lo cho anh, cuối tuần ở Bác Kinh em còn đi chùa miếu rất nhiều nữa cơ.”
“Em khấn gì với Bồ Tát nào?”
Nhan Húc ghì chặt lấy hắn, “Khấn người phù hộ anh bình an.”
Tần Thâm có thể đoán ra cậu khấn gì, đối mặt với Nhúc Húc, muốn nói gì đó nhưng không nên lời.
Nhan Húc ở bên cạnh chăm chú ngắm nhìn hắn, Tần Thâm gầy đi rất nhiều, là kiểu gầy rắn rỏi, mặt mày trở nên sắc bén hơn, so với sự trầm ổn lúc còn đi học khác xa lắm.
“Anh Thâm, trông anh hiện tại còn dữ hơn hồi trước nữa, nếu không phải hay gọi video với anh, thì em tưởng anh đi làm thổ phỉ trong hai năm đó luôn ấy.” Nhan Húc ngọt giọng dán sát mặt hắn.
Tần Thâm bật cười, mày kiếm hiên ngang thêm mấy phần kiêu ngạo bất tuân.
Khuông mặt trắng nõn của Nhan Húc cọ sát Tần Thâm: “Cơ mà cho dù anh có làm thổ phỉ thì em cũng thích.”
Tần Thâm ôm Nhan Húc, áy này mà lặng lẽ truyền lời xin lỗi qua cậu bằng vòng tay chặt chẽ của mình, hắn không phải thổ phỉ, cũng không muốn làm anh hùng, hắn chỉ muốn mỗi khi trời trở gió to sẽ dẫn đường đưa cậu về nhà mà thôi.
Nhan Húc lẳng lặng dựa vào ngực hắn, sau đó hai người cứ thế ôm nhau tận nửa giờ, anh nhìn em, em nhìn anh, thỉ thoảng lại hôn môi, ánh mắt dạt dào lưu luyến.
Trong lúc đang ngây thơ cùng Tần Thâm hôn môi, Nhan Húc cảm thấy mình và anh Thâm thật sự là tri kỷ của nhau.Còn chưa ăn thịt heo nữa, chú heo sốt ruột quá nè.
Sau khi nhập học cậu đã làm quen được rất nhiều bạn mới, còn có các anh chị khóa trên, thậm chí có một số người rất nổi tiếng trong trường, mỗi lần các bạn học thảo luận bàn tán đều gọi họ là “Nam thần”, mà đối xử với cậu cũng rất nhiệt tình.
Chu Văn Cẩm nhìn ảnh chụp, lập tức nói với cậu: “Người này không ổn.”
Cậu ta bây giờ không khác gì cái ra đa giám sát, bản thân cảm thấy người đàn ông này không có ý tốt.
Mà chuyện hắn ta có ý xấu với Nhan Húc cũng là bình thường, nhưng vợ của lão đại thì mình tất nhiên phải bảo vệ chu toàn.
May là trường học của ba người bọn họ cách nhau rất gần, đều ở Ngũ Đạo Khẩu, đi bộ ra ngã tư đường là có thể gặp nhau.
Chu Văn Cẩm nói việc này cho tam ca và tứ ca biết, ngày Nhan Húc khai giảng mọi người đều cùng nhau đưa cậu tới trường, sẵn tiện xem xét hoàn cảnh quanh trường nơi họ học, phong cách và nội quy trong trường.
Có một vấn đề khiến người ta lúng túng đã xảy ra, là học trưởng vừa ý tứ ca.
Đóa hoa như tứ ca thuộc kiểu người gặp người mến, giao tiếp nói chuyện rất khiến cho người ta có thiện cảm, ngày thường thì lại hay cợt nhã xảo trá, thích gọi cho ai thì gọi, muốn trêu ai thì trêu, có đôi khi còn cùng người khác trao đổi bàn luận cách làm thế nào để giữ gìn sức khỏe đồ kia.
Nhan Húc và Chu Văn Cẩm nhìn nhau vài lần, đẩy tam ca một cái, tam ca liền lặng lẽ chụp tấm hình gửi cho Trình Phi Phàm đang trong đợt huấn luyện quân sự.
Còn chưa tới trưa mà Trình Phi Phàm đã sách đích tìm tới.
Hắn thế mà lại rất thành thật, nói không xin nghỉ được, xong dứt khoát từ sân thể dục trèo tường ra ngoài luôn.
Dương Mục Tâm tức đến mức đau eo, xong còn phải hộ tống hắn về trường, biến thành phụ huynh tâm sự với giáo viên dạy quân sự, mới thôi không truy cứu xét phạt hắn.
Vốn dĩ chuyện chả liên quan gì tới Nhan Húc, mãi đến sau này cậu mới biết, ngày đầu tiên khai giảng cậu đã bị mọi người gán ghép.
“Trước cửa trường học có hai chàng gay đẹp trai ra tay đánh nhau vì tranh giành tình nhân, em trai tân sinh viên mới vào chính là hồng nhan họa thủy đó nhe.
Lướt vài tấm hình thì có thể thấy Dương Mục Tâm và Trình Phi Phàm đều tuấn tú cao gầy.
Lướt vài tấm tới hình của Nhan Húc, thì bên cạnh có hai chàng trai cao to cường tráng.”
Mọi người cùng nhau gọi Nhan Húc là nhân ngư, vì xung quanh cậu là cả một bờ ao cá.
Có điều bản thân Nhan Húc lại không rõ vụ này, lúc cậu ở trường rất khiêm tốn, không khí trong ban bác sĩ của cậu học không sôi nổi lắm, đối với những lời đồn hay chuyện bên lề đều không quá để ý.
Hơn nữa cậu là người địa phương ở đây, từ nhỏ đến lớn bạn bè cũng học ở gần đó, nên luôn có thể tụ tập với nhau vào mỗi cuối tuần, chứ chưa bao giờ trải qua sự chia cắt hay thay đổi quá nhiều trong quá trình trưởng thành.
Vi thế đây cũng là lý do tạo nên tính cách như bây giờ của cậu, theo như cách nói của Nhan tiên sinh chính là “Tâm hồn tự do”, là yên tĩnh mà không phải trầm tính, vì tâm bệnh của ông mà cậu đã phải chép rất nhiều hiến pháp của đảng, mặc dù vậy nhưng trong mắt của mọi người thì cậu vẫn rất nhút nhát và ít nói. Cậu không đi thư viện học thêm, mà lập tức về nhà chơi Mario, lúc rảnh rỗi sẽ viết thư cho bạn trai, từ nhỏ đến giờ cậu không hề có ham muốn mãnh liệt hòa nhập với tập thể hay xã giao này nọ, sống bình bình đạm đạm, không tranh với đời.
Những người sống theo cách đó thường được gọi là không có chí cầu tiến.
Vì lẽ đó mà trong đám sinh viên y khoa phải học đến sức đầu mẻ trán thì Nhan Húc là người nhàn nhã nhất.
Trong thư gửi cho Tần Thâm, cậu tự phân tích rằng: “Em thấy sau khi lên đại học cái đầu của em cũng chỉ bị lấp đầy thêm thôi, còn lại mọi thứ đều không có gì thay đổi, với lại em cảm giác thời gian rảnh của mình còn nhiều vô cùng, nên vừa lúc đã tạo ra kỷ lục mới trong trò Mario luôn đó anh….”
Cơ mà, ở cái tuổi mười tám của cậu, mà đã có những suy nghĩ rất chi là triết học và cảm tính trong khoảng thời gian xa cách người yêu, thấy rằng mình và Tần Thâm chính là tri kỷ.
Còn lại là tâm sự về nỗi nhớ nhung của bản thân đối với Tần Thâm, có chút xót xa trong lòng.
Về chuyện thư từ, nếu Tần Thâm ở trong bộ đội nhận được tin thì sẽ lập tức hồi âm ngay, có cơ hội thì sẽ gọi video call cho cậu, nhưng nếu không trong ở bộ đội, thì phải đợi tới hai ba tháng sau, có đôi khi còn lâu hơn thế nữa.
Lần lâu nhất là thời điểm Nhan Húc lên năm hai đại học, cậu gửi cho hắn hai mươi sau lá thư nhưng không thấy hồi âm, ngay cả điện thoại cũng tắt máy.
Cậu và ngôi sao của cậu đã mất tín hiệu với nhau.
Trong khoảng thời gian này, thậm chí Nhan Húc đã bật khóc khi nghe đến câu “xương trắng bên sông Vô Định.”
Cậu hối hận vì sao lúc chuẩn bị cho cuộc thi cuối kỳ lại không chọn ngành bác sĩ quân y, thế là cậu đi hỏi thăm giảng viên xem trường hợp của cậu sau này có thể suy xét vào bộ đội được hay không.
Giảng viên giải thích trọng điểm mà trường chú trọng đào tạo về ngành học bác sĩ cho cậu hiểu, tám năm sau khi ra trường cậu vẫn phải trở về trường, để dập tắt ý niệm kia trong đầu cậu.
Nhan Húc sầu não uất ức thi xong môn cuối cùng, kỳ nghỉ đông đã bắt đầu được mấy ngày, trong sân trường người đến người đi tấp nập, toàn bộ hầu như đều kéo vali để chuẩn bị về nhà hoặc về quê, Bắc Kinh cũng đã rơi một trận tuyết nhỏ, làn gió thổi ào ào vồ vập như bàn tay của bà dì ghẻ. Không có gì đáng mong đợi trong đợt nghỉ đông này, Nhan Húc bước nhanh về ký túc xá để thay cái áo lông dày hơn, bao phủ toàn thân chặt chẽ xong xuôi rồi cậu chào tạm biệt những người bạn cùng phòng.
Trên đường đi, cậu nghĩ mình phải về thăm bà nội mới được.
Bà của cậu đã qua đời cách đây rất nhiều năm rồi, tiền lì xì mà cậu được nhận mỗi năm đều là của bà nội Tần Thâm cho.
Lúc thi tốt nghiệp trung học bà nội đưa cho cậu một bao bì đỏ thẩm cực lớn mang bốn số 8888, tết năm ngoái bà cũng cho cậu cái y như vậy, tuy Tần Thâm có nói đây là phong tục ở quê bọn họ, nhưng Nhan Húc cảm thấy thật sự rất nhiều.
Những thành viên trong nhà Nhan gia cũng cảm thấy có hơi quá, nên liền ngầm chấp nhận để Nhan Húc thành cháu nội của người ta, có vài lần Nhan Húc không nhớ, ba mẹ cậu thậm chí còn chủ động nhắc cậu đi thăm bà nội của Tần Thâm….
Năm nay ba cậu nói có thể dẫn bà cụ đến Bắc Kính chơi một chuyến hay không.
Nhan Húc thấy ba mẹ cậu có hơi nhiệt tình, nhưng trong lòng cậu cũng muốn bà nội lên đây, nên rất tích cực đáp ứng.
Lúc ra khỏi ký túc xá, Nhan Húc vừa đi vừa tra vé máy bay, ngón tay lướt điện thoại, sau đó bấm tới giao diện cuộc gọi, gọi cho Tần Thâm một cuộc.
Hắn đã tắt máy hơn mấy tháng trời, mỗi lần nghe máy khoảng hai giây là sẽ xuất hiện giọng nữ máy móc vang lên nhắc nhở cậu.
Đôi môi Nhan Húc giấu dưới tấm khăn choàng đã câu thành cái giá treo áo, chờ máy reo lên hai tiếng.
Trước hai giây cậu còn chưa kịp định hình, hàng lông mi như cánh quạt hạ xuống nhìn cái vali bên cạnh, trong lòng khó chịu, khẽ nói: “Anh Thâm, anh đâu rồi, em lo cho anh lắm.”
Bất chợt trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tần Thâm: “Anh ở đằng trước, em ngẩng đầu lên sẽ thấy.”
Nhan Húc ngẩng đầu, khung cảnh xung quanh đìu hiu buồn tẻ, trước mặt cậu chính là Tần Thâm đã hai năm không gặp.
Đôi chân dài thẳng tắp đạp ủng chiến, mái tóc đen ngắn cũn cỡn…Nhan Húc không kịp nhìn rõ sự thay đổi nào của hắn, thì điện thoại đã từ trên tay trượt xuống, tầm mắt ướt nhòe nóng hổi. Tần Thâm giẫm lên vụn băng trên mặt đất, bước thật nhanh tới ôm Nhan Húc đang ngồi xổm bên dưới, sức lực như bị vắt kiệt, dòng nước tích tụ đã lâu vội vã tuôn trào.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi…..” Tần Thâm xoa tấm lưng cậu, dùng bàn tay chai sạn cứng cáp xoa mặt cậu, tiếng nghẹn ngào của Nhan Húc đánh vào lòng hắn, khiến hắn tự trách bản thân không thôi.
Nhan Húc cảm giác giọng nói của Tần Thâm có chút thay đổi, khí tức trên người cũng khác, khoảnh khắc hắn ôm lấy cậu còn mang theo sự lạnh giá nghiêm nghị, cậu muốn ngắm nhìn thật kỹ dáng vẻ của Tần Thâm, nhưng mình lại đang khóc đến xấu hổ, ăn mặt thì như con gấu, vừa nghe thấy thanh âm của Tần Thâm đã bật khóc.
Xung quanh chắc chắn đã bị những người khác dòm ngó, Nhan Húc níu chặt quần áo Tần Thâm, lại sợ ảnh hưởng tới hắn, nên cậu thút thít tính rời khỏi lòng người bên cạnh.
Tần Thâm đội mũ áo lên đầu cho Nhan Húc, ngón tay cứng cáp lạnh lẽo nâng mặt cậu, cuối đầu hôn cậu trong góc khuất của mũ lông.
Bờ môi Tần Thâm khô ráo, hơi thở nóng rực, xen lẫn vị đắng xa lạ của khói thuốc làm Nhan Húc có chút lạ lẫm, hòa cùng vào đó còn thêm vị mặn mà nước mắt cậu chảy xuống.
Nhan Húc cứ như cậu bạn nhỏ được cho kẹo, hức hức không khóc nữa.
Hai người thủ thỉ với nhau dưới ký túc xá chừng mười phút, rồi Tần Thâm tay kéo vali, tay dắt Nhan Húc nhấc chân bước đi.
Nhan Húc dè dặt nhìn bốn phía.
Thật ra cậu không để ý đến vậy, nhờ ơn của các sư huynh, mà mới khai giảng năm nhất đại học Nhan Húc ở trong mắt mọi người đã trở thành chàng trai vừa trong sáng vừa yêu diễm thoát tục, mỗi lần tới dịp lễ tết, cậu luôn nhận được quà cáp từ Tần Thâm, cậu vui lắm, bạn học cùng xung quanh cậu không ai là không biết cậu cong.
Nhưng với Tần Thâm mặt quần lính đen mang ủng chiến thì lại khác.
Cũng may đợt thi của cậu muộn, nên giờ trường học chả có mấy người, có một người đi tới lúc thấy bọn họ thì khiếp sợ nhanh chóng lượn đi.
Ngồi lên xe, Nhan Húc vừa định lên tiếng, thì Tần Thâm chợt ghì gáy cậu ấn vào lòng, đầu ngón tay xoa vành tai cùa cậu, hỏi: “Lúc nãy em nhìn gì vậy?”
“Em sợ có người chú ý.”
“Ảnh hưởng tới em sao?”
Nhan Húc lắc đầu: “Lần nào anh cũng tặng quà cho em, mọi người đều biết em có bạn trai. Em là sợ ảnh hưởng tới anh cơ.”
Tần Thâm: “Thấy thì thấy thôi, anh hôn người yêu của mình cũng không được à.”
Nhan Húc vui vẻ, từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, lông mi còn ẩm ướt, gương mặt trắng xinh đột nhiên rả rích cười, “Thế em phải hôn lại anh mới giống người yêu chứ.”
Tần Thâm nâng mặt cậu ngắm nửa phút, khác với gọi video cách một lớp màn hình, vì ngay lúc này khuôn mặt và hô hấp của cậu nằm trọn trong tầm tay của hắn.
Hàng mi lóng lánh nước của Nhan Húc chớp nháy, nhìn chằm chằm gương mặt hắn so với trước đây đã trở nên gầy và dày dặn hơn, hỏi: “Anh nhìn gì vậy?”
Ánh mắt Tần Thâm vừa chuyên chú vừa thâm sâu: “Em thật đẹp.”
Nha Húc thẹn thùng nhích gần tới mặt hắn: “Anh hôn em đi.”
Tần Thâm ghì lấy cằm của cậu.
Vội vàng trở về, nên Tần Thâm tạm thời không rõ trong hai năm này có những biến cố gì, nhưng ít nhất thì bé heo vàng của hắn vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Hắn cũng vội vã chạy tới, nên chưa chuẩn bị được cái gì, ngồi trên máy bay đọc hai mươi sâu lá thư mà Nhan Húc đã gửi cho hắn, đến khi hạ cánh, nhịp tim của hắn bắt đầu bất bình thường đập liên hồi, lúc bị gió lạnh của Bắc Kính xoẹt qua người mới tỉnh táo đôi chút.
Ở Nhị Quán, Tần Thâm lấy thêm cái áo khoác, rồi mượn xe Dương Mục Tâm lái đi.
Hai năm qua hắn không được gặp người thật, giữa chừng bởi vì có nhiệm vụ mà cắt mất liên lạc với Nhan Húc tận bốn tháng, hắn nhớ cậu nhớ đến phát điên.
Trong lúc cả hai đang ôm nhau, chợt điện thoại của Nhan Húc đổ chuông.
Là ba của Nhan Húc.
Nhan tiên sinh gọi hỏi có cần ông đến đón không.
“Con chưa về đâu ạ.”
“….Con đi đâu?”
“Anh Thâm về rồi ạ.”
Nhan Húc chuyển điện thoại qua Tần Thâm, Tần Thâm ho khan, nói: “Con chào bác, con sẽ đưa Nhan Húc về sau ạ.”
Nhan Húc khóe miệng đỏ bừng vội vàng lắc đầu với Tần Thâm.
Nhan tiên sinh ở bên kia điện thoại kinh ngạc vui mừng: “Tần Thâm hả con, con được nghỉ phép rồi sao? Sao không nói với nhà bác tiếng nào.”
“Phía trên đột nhiên phê duyệt cho nghỉ phép, con cũng vừa mới tới thôi ạ.”
“Đã hai năm rồi còn gì? Cách mấy ngày trước dì còn nhắc tới con, con và Húc Húc cùng về ăn bữa cơm với nhà bác đi rồi hãy đi đâu thì đi, mọi người cũng đã lâu chưa gặp con.”
Trước giờ Tần Thâm đã không ít lần tới Nhan gia ăn cơm, ban đầu định trên đường sẽ mua chút gì đó, nhưng Nhan Húc không cho, cuối cùng hắn một tay kéo vali Nhan Húc, một tay nắm tay cậu đứng trước cửa nhà Nhan gia.
Nhan Húc vẫn như mọi khi, hoàn toàn không nhớ tới người nhà, nói với hắn: “Ba mẹ em biết anh mới về tới sẽ không chú trọng mấy chuyện quà cáp gì đâu, để lần sau tụi mình từ từ mua cũng được anh, bây giờ hai đứa mình tranh thủ đến nhà em ăn bữa cơm rồi đi, em muốn ở riêng với anh.”
Tần Thâm cảm thấy hơi áp lực, liếc nhìn thoáng qua Nhan Húc đang thản nhiên như không.
Nhan Húc kéo tay hắn bước vào nhà, ngoại trừ Nhan Khả đã ra nước ngoài du học, thì Nhan tiên sinh và bà Nhan đã nghiêm chỉnh ngồi trong phòng khách, nghe thấy tiếng liền lập tức đứng dậy.
Lúc thấy Tần Thâm, họ đều có chút kinh ngạc, Tần Thâm so với hai năm trước đã thay đổi rất nhiều, hắn vốn dĩ trưởng thành sớm trước tuổi, thỉnh thoảng sẽ toát ra vẻ kiêu ngạo ngang tàng, nhưng bây giờ thì như một cây trường đao thẳng tắp đã đươc rèn luyện đánh bóng trong quân đội, hàng chân mày cao thâm sắc nét, dưới đôi mày kiếm là cặp mắt oai hùng điêu luyện như một chiến binh dũng mãnh.
Nhan tiên sinh không rõ ý tứ gật đầu, bà Nhan thì nhẹ nhàng mỉm cưới trao cho Tần Thâm cái ôm gần gũi, rồi kêu hắn vào nhà ngồi, hai vợ chồng nhiệt tình chào đón, còn xen lẫn sự hài lòng và vui mừng.
Tần Thâm có hơi căng thẳng, lễ phép thưa: “Thưa dì với bác, đợt này con về gấp quá nên chưa kịp chuẩn bị gì, con xin lỗi đã thất lễ, con….”
Bà Nhan: “Con không cần khách sáo đến vậy, hai bác đơn giản chỉ muốn gặp con thôi, gầy đi không ít ấy nhỉ, cực lắm phải không con?”
“Cũng bình thường thôi ạ, trong quân đội đều thế cả ạ.”
“Lần này con ở lại khoảng bao lâu?”
“Bốn mươi ngày ạ. Nhưng cũng có thể phải đi bất cứ lúc nào.” Tần Thâm liếc nhìn Nhan Húc, “Con định đi thăm bà rồi một hai ngày sau sẽ về nhà con bên kia.”
Lúc bà Nhan kể cho hắn nghe trong kỳ nghỉ Nhan Húc có đi thăm bà cụ, nói rằng sức khỏe bà vẫn rất tốt, để Tần Thâm yên lòng. Bà Nhan nhìn kỹ Tần Thâm, bà luôn cảm thấy Tần Thâm là một cậu chàng không những lớn lên đẹp trai, mà còn thành thục ổn trọng, nếu Nhan Khả nhà bà thích hắn, thì nói không chừng hắn sẽ là một người con rể rất tốt.
Nhưng kết quả bây giờ coi ra cũng được.
Đi nhìn một chút xem dì giúp việc đã nấu đồ ăn xong chưa, chợt thấy đống hành lý của Nhan Húc, hỏi: “Húc Húc, sao con không cất đồ vào phòng đi?”
Nhan Húc đang ngồi cạnh Tần Thâm trả lời: “Lát con theo anh Thâm, nên sẵn mang vali này luôn ạ.”
Nhan tiên sinh cùng bà Nhan đồng thời nhìn cậu hai giây, rồi bà Nhan lên tiếng: “Vậy cũng cần mang thêm vài thứ chứ, đồ đạc của con đâu Tần Thâm?”
Nhan Húc cũng tính lấy thêm đồ, nên kéo vali vào phòng rửa ráy sẵn tiện thay đồ luôn.
Còn lại mình Nhan tiên sinh với Tần Thâm, hai người trò chuyện đôi chút, “Bình thường con…hay làm nhiệm vụ như thế nào, có gặp nhiều tình huống nguy hiểm không?”
Tần Thâm vừa nghe hỏi lập tức đáp: “Không nhiều lắm ạ. Chủ yếu là huấn luyện rất thường xuyên, thỉnh thoảng sẽ thay mặt quân đội ra nước ngoài tham gia một số trận đấu.” Tần Thâm bổ sung thêm, “Năm ngoái tại cuộc tranh tài quân sự quốc tế con đã đạt được hạng nhất.”
Nhan tiên sinh nghĩ thầm như thế này là tốt nhất, không gặp nguy hiểm, mà còn được danh dự và công trạng.
Ông nói: “Bác cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ mong con khi ở trong quân đội phải chú ý an toàn, có thời gian thì thường xuyên gọi điện về, để mọi người yên tâm.”
Đối diện với ánh mắt không khác gì người cha già dặn con của Nhan tiên sinh, Tần Thâm chắc chăn heo con bảo bối của mình đã nói gì với người nhà cậu rồi, nên hắn vô cùng thấy áp lực mà gật đầu.
Sau bữa tối, Nhan tiên sinh tiễn hai người ra thang máy, và không quên nhắc nhở Tần Thâm lái xe cẩn thận.
“Ngày mai con không cần phải đến nhà bác với dì nữa đâu, hiếm mới có được kỳ nghỉ, nên quay về bầu bạn cùng bà nội con thôi.” Nhan tiên sinh không biết phải giao phó dặn dò gì với con trai mình, đành nói: “Nhan Húc, con, thành tích cuối kỳ bất cứ lúc nào cũng có thể tuột hạng, nên con mang theo ít sách vở để ôn tập đi.”
Nhan Húc gật đầu vâng dạ, sau đó nhìn Tần Thâm không rời mắt đến Nhị Quán.
Người ở Nhị Quán đã chuẩn bị các vật dụng đợi hắn khá lâu, nhưng ba chàng trai đó không ai phàn nàn bất cứ câu nào, lấy rượu thay lời muốn nói khi không gặp hắn tận hai năm, rồi hiểu ý mà trả Tần Thâm lại bên Nhan Húc.
Nhan Húc và Tần Thâm vừa vào ký túc xá của Nhị Quán, thì hắn đã ôm chầm cậu trong lòng, trên người còn vương vấn mùi rượu.
Hôn một đỗi, Tần Thâm bế cậu lên giường, Nhan Húc dính sát vào người hắn, cùng nhau nắm tay, chôn đầu trong cổ hắn để có thể tối đa hóa khoảng cách tiếp xúc, nói: “Bây giờ dù anh đang ở trước mắt em rồi, nhưng em vẫn rất nhớ anh, thật sự rất nhớ.”
Tần Thâm ôm chặt cậu, hít thật sâu mùi vị âm áp của Nhan Húc, đáp: “Anh cũng nhớ em.”
Tần Thâm bao trọn Nhan Húc trong ngực, một lúc lâu mới hỏi: “Em còn rất nhiều điều chưa nói với anh đúng không?”
Nhan Húc thành thật trả lời: “Dạ nhiều lắm, nhưng mà chuyện quan trọng em đều viết hết trên thư gửi cho anh đó, anh đọc rồi sao?”
“Anh đọc rồi. Còn những chuyện khác thì sao?”
“Ưm, giờ em không nhớ nổi, thôi anh kể chuyện của anh cho em nghe đi.” Nhan Húc từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, “Trước đó em đã rất lo cho anh, cuối tuần ở Bác Kinh em còn đi chùa miếu rất nhiều nữa cơ.”
“Em khấn gì với Bồ Tát nào?”
Nhan Húc ghì chặt lấy hắn, “Khấn người phù hộ anh bình an.”
Tần Thâm có thể đoán ra cậu khấn gì, đối mặt với Nhúc Húc, muốn nói gì đó nhưng không nên lời.
Nhan Húc ở bên cạnh chăm chú ngắm nhìn hắn, Tần Thâm gầy đi rất nhiều, là kiểu gầy rắn rỏi, mặt mày trở nên sắc bén hơn, so với sự trầm ổn lúc còn đi học khác xa lắm.
“Anh Thâm, trông anh hiện tại còn dữ hơn hồi trước nữa, nếu không phải hay gọi video với anh, thì em tưởng anh đi làm thổ phỉ trong hai năm đó luôn ấy.” Nhan Húc ngọt giọng dán sát mặt hắn.
Tần Thâm bật cười, mày kiếm hiên ngang thêm mấy phần kiêu ngạo bất tuân.
Khuông mặt trắng nõn của Nhan Húc cọ sát Tần Thâm: “Cơ mà cho dù anh có làm thổ phỉ thì em cũng thích.”
Tần Thâm ôm Nhan Húc, áy này mà lặng lẽ truyền lời xin lỗi qua cậu bằng vòng tay chặt chẽ của mình, hắn không phải thổ phỉ, cũng không muốn làm anh hùng, hắn chỉ muốn mỗi khi trời trở gió to sẽ dẫn đường đưa cậu về nhà mà thôi.
Nhan Húc lẳng lặng dựa vào ngực hắn, sau đó hai người cứ thế ôm nhau tận nửa giờ, anh nhìn em, em nhìn anh, thỉ thoảng lại hôn môi, ánh mắt dạt dào lưu luyến.
Trong lúc đang ngây thơ cùng Tần Thâm hôn môi, Nhan Húc cảm thấy mình và anh Thâm thật sự là tri kỷ của nhau.Còn chưa ăn thịt heo nữa, chú heo sốt ruột quá nè.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất