Chương 50
Xế chiều hôm đó, một nhóm paparazzi có tiếng tung loạt tin thành viên AOW Ninh Lan ức hiếp bạn cùng nhóm, tranh cướp tài nguyên, bị bao nuôi trước khi debut, khai gian tuổi, ngược đãi mẹ ruột, vân vân… Văn hay ảnh đẹp, cực kỳ đáng tin, chưa đến một giờ đã được chia sẻ hơn mười nghìn lượt.
Phòng quan hệ xã hội của Starlight Entertainment ra tay đúng lúc, lên tiếng phản bác các tin đồn, chỉ trích những người này dùng ảnh chụp dễ gây hiểu lầm để bôi nhọ nghệ sĩ công ty mình, đòi kiện ra pháp luật.
Nhưng ngôn từ trên giấy vẫn vô cùng yếu thế, không có sức công phá như ảnh chụp, nên khu bình luận đều là quần chúng vui sướng khi người khác gặp họa. Bọn họ chê đội ngũ quan hệ xã hội của Starlight Entertainment làm ăn không ra gì, không hề đạt được hiệu quả vả mặt.
Sau khi dập máy, Ninh Lan lên Weibo canh những tin tức mới liên tục nhảy ra. Qua mười giờ vẫn không thấy nội dung liên quan đến Tùy Ý, cậu mới chậm rãi thả lỏng tinh thần.
Tình hình trước mắt là lựa chọn của cậu và Trương Phạm sau khi cân nhắc kỹ càng – mặc kệ những tin bôi nhọ khác, chỉ tập trung mua và giấu bằng chứng liên quan đến cậu và Tùy Ý.
Trương Phạm cho rằng những tin bị tung ra đều là tin vặt không chạm đến điểm mấu chốt, giới giải trí không thiếu sự mới mẻ, chờ mọi chuyện giảm nhiệt, lên show bán thảm một chút là có thể giải quyết rồi. Phần lớn fan vẫn sẽ ngốc nghếch tin tưởng những điều idol mình công bố, cho bọn họ đi war một trận là xong.
Trên thực tế, Ninh Lan không quan tâm đến hình tượng của mình cho lắm. Những tin bôi nhọ kia đều là nửa thật nửa giả, phán đoán của người khác cậu không thể tác động, càng giải thích lại càng có vẻ giấu đầu hở đuôi. Giữ được hình tượng chính diện của Tùy Ý thì tốt rồi, người nọ vốn là con cưng của trời, cuộc đời hẳn nên bình yên bằng phẳng, mối quan hệ này là vết nhơ không thể phơi bày ngoài ánh sáng. Chuyện duy nhất Ninh Lan có thể làm chính là không kéo hắn xuống bùn lầy.
Tối nay Tùy Ý có một cảnh quay trong núi, lúc trở về nghỉ ngơi đã hơn mười giờ đêm.
Thấy điện thoại hiển thị cuộc gọi nhỡ của Trương Phạm vào chiều nay, hắn liền gọi lại hỏi có chuyện gì. Trương Phạm nói không có gì, hỏi hắn quay phim thế nào, bảo hắn nhanh về nghỉ ngơi rồi vội vàng cúp máy.
Tùy Ý cảm thấy kỳ quái, mở WeChat, thấy Phương Vũ gửi tới hai tin nhắn:
“Có phải Lan Lan đang ở chỗ cậu không?”
“Đang quay phim à? Lan lan bị bôi nhọ, cậu không quan tâm à!”
Tùy Ý mở Weibo, vừa refresh đã thấy tin bôi nhọ Ninh Lan nổi lên đầu. Hắn vội lướt một vòng, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét, vội thay quần áo trở về khách sạn.
Trên mạng vô cùng hỗn loạn, ngay cả chủ đề “Ninh Lan cút khỏi giới giải trí” cũng được lên hot search, nhưng đương sự lại ngồi trong phòng xem gameshow như chẳng có chuyện gì, còn cười hi hi ha ha nữa.
Tùy Ý nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh băng: “Cậu còn cười được?”
Ninh Lan đứng lên, lười biếng duỗi người, thản nhiên cầm hộp cơm trên bàn lên như chẳng nghe thấy người nọ nói gì: “Tôi đi hâm nóng đồ ăn cho cậu.”
Tùy Ý tóm lấy cánh tay đối phương, hỏi: “Đều là sự thật sao?”
Nụ cười trên môi Ninh Lan chưa từng phai nhạt: “Nếu tôi bảo là giả, cậu có tin không?”
Tùy Ý ngẩn ra, miệng mấp máy mấy lần song vẫn không thể bật ra một tiếng “tin”…
Ninh Lan biết kết quả sẽ là như vậy nên cũng không khó chịu. Cậu hiểu Tùy Ý là người không chấp nhận trong mắt có một hạt cát. Mà cậu, vừa hay chính là hạt cát kia, nói gì cũng không đáng tin, không đáng được quý trọng.
Tùy Ý cố giữ bình tĩnh, chậm rãi mở miệng: “Tôi hỏi, cậu trả lời đúng hoặc không.”
Ninh Lan gật đầu.
“Nhân vật của Vương Băng Dương, cậu cố ý cướp?”
“Đúng.”
“Khai sai tuổi?”
“Đúng.”
“Trước khi debut cậu đã bị bao nuôi?”
“Xem như vậy đi.”
“Đánh mẹ ruột ở ven đường?”
Ninh Lan cười đầy bất đắc dĩ: “Coi là vậy cũng được.”
Tấm ảnh kia chụp đúng lúc Triệu Cẩn San ngồi sụp dưới đất, cậu thì đứng thẳng nói chuyện với bà, chẳng phải chính là đang ngược đãi mẹ đẻ sao?
Tùy Ý siết chặt nắm tay, cơ bắp trên cánh tay không ngừng co giật, tròng mắt giăng đầy tơ máu. Ninh Lan biết hắn đang vô cùng tức giận, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy thoải mái.
Cuối cùng cũng nói ra được, giấu diếm lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại nói ra.
“Vậy bỏ thuốc Kỷ Chi Nam, không phải vì say, không phải vì…” Tùy Ý tạm dừng một lát, không đưa ra giả thiết khác nữa mà hỏi thẳng: “Cũng là cố ý?”
Ninh Lan thản nhiên đón nhận ánh mắt hắn, đáp: “Đúng.”
“Vì sao?” Giọng nói của Tùy Ý thể hiện sự phẫn nộ quá rõ ràng. Dù từng chứng kiến bộ mặt khủng khiếp của Ninh Lan, nhưng hắn vẫn tin đối phương sẽ thay đổi, vẫn tin bản tính cậu thiện lương, vẫn tin ánh mắt của một người không biết nói dối.
Ninh Lan nhẹ nhàng đáp: “Vì tôi ghét cậu ta.”
Ghét khí chất không nhiễm bụi trần trên người cậu ta, ghét cậu ta có quyền lựa chọn và từ chối, càng ghét cậu ta được cậu yêu.
Tùy Ý đột nhiên giơ tay lên, nhưng khi sắp chạm vào cổ Ninh Lan thì chợt dừng khựng lại khoảng vài giây rồi buông xuống. Đầu ngón tay hắn phát run, các đốt ngón tay đều đang kêu răng rắc.
Hắn không muốn đánh người nọ nữa, nhưng khi đối mặt với Ninh Lan, sự tự chủ cũng như lý trí hắn vẫn luôn tự hào đã nhanh chóng tan thành mây khói.
Cảm xúc phẫn nộ cùng chán nản tàn sát bừa bãi trong đầu, khiến hắn không thể thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra. Hắn cầm điện thoại của Ninh Lan lên, ra lệnh: “Xin lỗi đi.”
Ninh Lan chớp mắt, đánh tan lớp hơi nước rất mỏng vừa tràn ra: “Xin lỗi cái gì?”
Tùy Ý trầm giọng nói: “Tất cả các hành vi của cậu.”
“Tôi đã làm gì?” Trạng thái của Ninh Lan có thể gọi là nói cười tự nhiên: “Vì sao tôi phải xin lỗi?”
Tùy Ý nhìn thẳng vào người trước mặt, khóe miệng đối phương còn mang nét cười, rõ ràng là không có chút hối hận hay áy náy nào. Người này căn bản không biết mình đã sai.
Hắn hít sâu một hơi, cảm thấy đứng đây nói lý lẽ thật quá buồn cười, bèn ném điện thoại xuống mặt bàn rồi quay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này Ninh Lan mới cuống lên, đuổi theo ngăn lại: “Cậu đi đâu?”
Ánh mắt Tùy Ý rơi trên cánh cửa sau lưng cậu, hắn không dám nhìn người trước mặt, sợ mình quá kích động sẽ làm ra chuyện đáng sợ.
“Không muốn thấy tôi?” Ninh Lan dùng đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng vào Tùy Ý, cố chấp đòi đáp án.
Tùy Ý không lên tiếng, đẩy Ninh Lan ra, đi về phía cửa. Ninh Lan lảo đảo, còn chưa đứng vững đã vội xông lên chặn cửa trước khi tay nắm bị người nọ vặn ra. Cậu tỉnh bơ nói: “Đây là phòng cậu, tôi đi.”
Sau ngày hôm đó, hai người không gặp lại nhau một thời gian dài.
“Dạ tấu” được quay trong hai tháng rưỡi. Trong lúc đó, hai nam diễn viên chính còn phải tranh thủ ghi hình “Thử thách đầu tiên của tình yêu”. Tùy Ý luôn bận rộn, thời gian về công ty xem thử cũng không có.
Một lần, trong phòng chờ ở sân bay, vài fan hâm mộ theo vào vừa giơ camera chụp hắn, vừa hỏi: “Nhóm trưởng, sao đợt này không ở lại mấy ngày?”
“Còn phải quay phim.” Tùy Ý trả lời.
Một fan khác hỏi: “Concert lần này anh có nhảy đôi với Tiểu Hoa không?”
“Bí mật.”
Đám fangirl cười tươi như hoa, bảo hắn học hư rồi, sau đó lại hóng hớt tiếp: “Nhóm trưởng, nếu cho anh chọn người nhảy cùng, anh sẽ chọn Tiểu Hoa, thầy Kỷ, hay là Hoàng Hiểu Hi?”
Tùy Ý cười đầy bất đắc dĩ, không hiểu đầu óc đám fan hiện giờ chứa những cái gì.
Hắn không trả lời, mấy cô gái liền mồm năm miệng mười tự thảo luận…
“Đừng nhắc đến Hoàng Hiểu Hi, chỉ là tuyên truyền phim thôi.”
“Thầy Kỷ cũng không thích hợp, anh ấy có vẻ không biết nhảy.”
“Năm ngoái không được xem nhóm trưởng và Tiểu Hoa nhảy đôi, chẳng biết năm nay có hy vọng không nữa.”
“Thực ra năm ngoái Ninh Lan và nhóm trưởng nhảy cũng không tồi, tui vẫn còn lưu video kia trong điện thoại đấy.”
“Đừng nhắc đến Bubble Đen, cậu ta tệ như thế mà vẫn có đám não tàn bảo vệ, đúng là hạn hán lời.”
Nghe đến đây, Tùy Ý không khỏi nhíu mày.
Máy bay hạ cánh, hắn tranh thủ lúc ngồi taxi về đoàn phim để tìm tin tức về Ninh Lan. Độ nóng của việc bôi nhọ đã giảm đi nhiều, vẫn còn một số fan ra sức tẩy trắng cho cậu ở bình luận. Họ nói: “Bubble Lan nhà chúng tôi không quá hot, bôi nhọ quy mô lớn như thế rõ ràng rất không bình thường. Công ty đã lên tiếng phản bác rồi, hy vọng mọi người đừng mù quáng nữa. Cậu ấy thật sự là một đứa nhỏ tốt, luôn chăm chỉ và nỗ lực.”
Nhưng người ít thế yếu, bình luận ở đâu liền bị châm chọc ở đó. Còn có một tài khoản chuyên đăng ảnh AOW công khai diss Ninh Lan và fan của cậu: “Tôi cứ tẩy chay Ninh Lan đấy, làm sao? Anh ta là con sâu làm rầu nồi canh AOW. Lại còn “cậu bé tốt, luôn chăm chỉ và nỗ lực”? Đứa nhỏ nhà mấy người đã 24 rồi, mẹ mấy người có biết không?”
Tài khoản này ngang nhiên đăng bài trên siêu thoại của AOW, kéo theo một đống bình luận phụ họa. Càng xem, lông mày Tùy Ý càng nhíu chặt. Nhìn nhận một cách khách quan, fan kia không nói gì sai, Ninh Lan cũng đã tự xác nhận, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu.
Gần đây, hắn luôn dùng lịch trình bận rộn để triệt tiêu tất cả thời gian nhàn rỗi, ép mình vùi đầu vào công việc, không cho phép bản thân suy nghĩ miên man.
Đêm đó, hắn ngồi một mình trong phòng một lát, cuối cùng vẫn đứng dậy đuổi theo Ninh Lan. Người kia không mang theo bất cứ thứ gì, nhưng tìm khắp nơi đều không thấy. Hết cách, hắn đành gọi cho Phương Vũ, mới biết Ninh Lan đã về ký túc xá rồi.
“Nhóm trưởng, có một câu tôi đã nhịn thật lâu.” Phương Vũ nói trong điện thoại: “Nếu không thích thì đừng lãng phí thời gian của cậu ấy. Gọi người ta qua chưa đến một ngày đã vội vã đuổi người ta về, vui vẻ lắm à?”
Lãng phí? Thích?
Tùy Ý hơi không hiểu hàm ý của hai từ này. Quan hệ giữa hắn và Ninh Lan chỉ dựa trên tiền bạc. Hắn thừa nhận có để ý đến đối phương, yêu cầu của cậu, hắn chưa từng từ chối, thậm chí cũng từng thử đối tốt với cậu, tại sao lại nói là lãng phí?
Ninh Lan đi chưa bao lâu, Kỷ Chi Nam cùng đoàn phim lại xin nghỉ vì gia đình có việc, khiến đạo diễn bực mình. Tùy Ý ra mặt giúp cậu ta chu toàn. Kỷ Chi Nam biết được thì tỏ vẻ cảm ơn, đặt một phần ăn tình nhân tới phòng hắn. Bấy giờ hắn mới biết hôm đến đây, Ninh Lan đã từng chạm mặt Kỷ Chi Nam.
Điều này cho thấy Ninh Lan tật xấu khó sửa, tự mình sa đọa. Người như thế, sao mà thích nổi?
Ba ngày trước khi concert diễn ra, Tùy Ý trở lại thủ đô để tập luyện.
Đa số các ca khúc đều do AOW thể hiện, những tiết mục solo được mọi người luyện tập vô số lần, vô cùng thuận lợi. Để nâng cao tinh thần cả nhóm, buổi tối trước hôm concert diễn ra, Trương Phạm mời mọi người đi ăn.
Hai chiếc xe chờ ngoài cửa công ty, An Lâm là người bước ra sau cùng, khó xử nói: “Ninh Lan không đi, bảo mệt, muốn về ngủ sớm.”
Tùy Ý dõi mắt qua kính xe, nhìn lên tầng trên của tòa nhà công ty, đèn phòng tập Ninh Lan hay dùng vẫn sáng.
Cố Thần Khải liếc mắt xem thường, thúc giục: “Thích thì đi không thích thì thôi, chúng ta ăn của chúng ta, đi thôi, đi thôi.”
Buổi tối, khi Tùy Ý trở lại ký túc, Ninh Lan đã ngủ rồi. Cậu nghiêng người, quay lưng về phía cửa, trên người chỉ đắp một cái chăn mỏng, vai gầy lõm xuống hết sức rõ ràng.
Mấy ngày nay, ngoài lúc luyện tập nhóm, hai người gần như như không chạm mặt nhau, cũng chẳng nói với nhau câu nào.
Ninh Lan đã đổi điện thoại, là loại đen trắng có phím bấm đã lỗi thời. Hôm trước, trong phòng tập, Phương Vũ còn oán giận: “Đêm qua tôi gửi cho cậu một đống ảnh qua WeChat, gửi xong mới nhớ cậu đã đổi sang cái máy tối cổ này, tức chết luôn.”
Ninh Lan cười, nói: “Sau này cứ nhắn tin cho tôi, tin nhắn ký tự tôi vẫn nhận được, không thì gọi điện đi.”
Giờ phút này, chiếc điện thoại tối cổ kia đang nằm ngay bên gối cậu. Tùy Ý nhìn chằm chằm nó một lát, thầm nghĩ, chẳng trách gần đây Ninh Lan không like hay comment bài đăng trên mạng xã hội của hắn, hắn còn tưởng cậu giận dỗi gì.
Ninh Lan đương nhiên không có tư cách để giận dỗi.
Ngày hôm sau, trước khi concert bắt đầu, cả nhóm sẽ diễn tập lần cuối. Đúng lúc này, chân trái của Ninh Lan chợt phát đau, khiến cậu bị lỡ nhịp mấy lần. Tùy Ý là nhóm trưởng, lên tiếng phê bình cậu trước mặt tất cả các thành viên. Ninh Lan một mực cúi đầu, không hề cãi lại.
Trở lại hậu trường, cậu trốn vào phòng hóa trang không một bóng người. Lúc Tùy Ý đẩy cửa bước vào, cậu đang gặm bánh mì.
“Sao không ăn với mọi người?” Tùy Ý hỏi.
Ninh Lan cắn một miếng bánh mì, hàm hồ nói: “Tôi không đặt cơm, tự mang theo rồi.”
Tùy Ý không rõ người kia làm vậy có phải vì bị xa lánh hay không. Cậu luôn tỏ ra chẳng quan tâm gì cả, thậm chí hắn còn không biết sự ỷ lại của đối phương với mình ngày trước có phải giả vờ không. Rốt cuộc người này có mảy may để ý tới mình hay không.
Ninh Lan nhanh chóng giải quyết hết ổ bánh mì, đứng lên ôm cổ Tùy Ý, nhẹ nhàng đặt xuống khóe miệng hắn một nụ hôn.
Tùy Ý còn đang thất thần, Ninh Lan đã nhếch môi cười, lau vụn bánh mì dính trên môi hắn, nói: “Nhóm trưởng, diễn concert tốt nhé.”
Đúng 8 giờ tối, concert đầu tiên của AOW chính thức mở màn.
Ninh Lan vứt tất cả mỏi mệt và đau đớn trên thân thể ra sau đầu, xốc 200% tinh thần, thể hiện hoàn hảo từng câu hát, từng động tác vũ đạo.
Công ty đặt tên cho concert này là “First”, ngụ ý là lần đầu tiên, nhưng cậu lại coi nó như lần cuối trong đời. Cậu dùng tất cả sức lực, thể hiện trọn vẹn nhiệt huyết để biểu diễn. Khi dưới sân khấu vang lên những tiếng xua đuổi, cậu chỉ mỉm cười rồi cúi đầu thật sâu.
Dù hợp đồng vẫn còn hơn một năm nữa, nhưng chẳng hiểu sao Ninh Lan lại cảm thấy thời gian đã không còn nhiều. Cậu luôn coi mỗi lần lên sân khấu là lần cuối, mỗi ngày bên nhau là khoảnh khắc sau cùng, mỗi nụ hôn là một lời từ biệt.
Nghĩ vậy, ít nhất tâm trạng của cậu sẽ tốt hơn một chút.
Concert diễn ra một nửa, đến lượt Ninh Lan đơn ca. Dưới sân khấu, phần lớn fan đều ngừng vỗ tay, thậm chí còn đồng loạt tắt đèn huỳnh quang như đã bàn với nhau từ trước. Ninh Lan giương mắt nhìn lên, chỉ có ánh sao ảm đạm trên trời, ảm đạm đến mức khiến người ta nhìn thấy điểm cuối cùng của đêm tối.
Cũng như cái đêm cậu một mình ngồi xổm dưới lầu khách sạn ngày hôm đó, xung quanh một mảng tối đen, hiện thực cùng mộng ảo thi nhau giằng xé trong đầu. Trong phút chốc, cậu nhớ Tùy Ý từng nói sẽ tốt với mình. Thỉnh thoảng lại có cơn gió tràn qua, lá cây xào xạc. Cậu hoảng hốt trong chớp mắt, lại ngỡ là mình đang mơ.
Được trân trọng, được yêu thương, thật sự là một giấc mộng tuyệt vời.
Ninh Lan nhắm mắt lại, chậm rãi hát…
“Tôi có thể đi theo phía sau em
Như kẻ mộng du theo đuổi ánh sáng
Tôi có thể chờ trước khung cửa này
Dù em có bước qua không
Mỗi khi tôi ngẩng đầu vì em
Ngay cả nước mắt cũng tự do phiêu lãng
Có thứ tình yêu như mưa tầm tã
Lại vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu…”
Câu cuối cùng, Ninh Lan nắm chặt micro, môi mấp máy nhưng không hát nổi thành lời.
Cậu mở to đôi mắt, dưới sân khấu vẫn là một khoảng tối tăm, trái tim cậu cũng theo đó mà chìm vào vực sâu không đáy.
Giả, tất cả đều là giả.
Cậu không dám trao niềm tin đi nữa.
Thế giới của cậu chỉ có bão tố, căn bản không có cầu vồng rực rỡ sau mưa.
Phòng quan hệ xã hội của Starlight Entertainment ra tay đúng lúc, lên tiếng phản bác các tin đồn, chỉ trích những người này dùng ảnh chụp dễ gây hiểu lầm để bôi nhọ nghệ sĩ công ty mình, đòi kiện ra pháp luật.
Nhưng ngôn từ trên giấy vẫn vô cùng yếu thế, không có sức công phá như ảnh chụp, nên khu bình luận đều là quần chúng vui sướng khi người khác gặp họa. Bọn họ chê đội ngũ quan hệ xã hội của Starlight Entertainment làm ăn không ra gì, không hề đạt được hiệu quả vả mặt.
Sau khi dập máy, Ninh Lan lên Weibo canh những tin tức mới liên tục nhảy ra. Qua mười giờ vẫn không thấy nội dung liên quan đến Tùy Ý, cậu mới chậm rãi thả lỏng tinh thần.
Tình hình trước mắt là lựa chọn của cậu và Trương Phạm sau khi cân nhắc kỹ càng – mặc kệ những tin bôi nhọ khác, chỉ tập trung mua và giấu bằng chứng liên quan đến cậu và Tùy Ý.
Trương Phạm cho rằng những tin bị tung ra đều là tin vặt không chạm đến điểm mấu chốt, giới giải trí không thiếu sự mới mẻ, chờ mọi chuyện giảm nhiệt, lên show bán thảm một chút là có thể giải quyết rồi. Phần lớn fan vẫn sẽ ngốc nghếch tin tưởng những điều idol mình công bố, cho bọn họ đi war một trận là xong.
Trên thực tế, Ninh Lan không quan tâm đến hình tượng của mình cho lắm. Những tin bôi nhọ kia đều là nửa thật nửa giả, phán đoán của người khác cậu không thể tác động, càng giải thích lại càng có vẻ giấu đầu hở đuôi. Giữ được hình tượng chính diện của Tùy Ý thì tốt rồi, người nọ vốn là con cưng của trời, cuộc đời hẳn nên bình yên bằng phẳng, mối quan hệ này là vết nhơ không thể phơi bày ngoài ánh sáng. Chuyện duy nhất Ninh Lan có thể làm chính là không kéo hắn xuống bùn lầy.
Tối nay Tùy Ý có một cảnh quay trong núi, lúc trở về nghỉ ngơi đã hơn mười giờ đêm.
Thấy điện thoại hiển thị cuộc gọi nhỡ của Trương Phạm vào chiều nay, hắn liền gọi lại hỏi có chuyện gì. Trương Phạm nói không có gì, hỏi hắn quay phim thế nào, bảo hắn nhanh về nghỉ ngơi rồi vội vàng cúp máy.
Tùy Ý cảm thấy kỳ quái, mở WeChat, thấy Phương Vũ gửi tới hai tin nhắn:
“Có phải Lan Lan đang ở chỗ cậu không?”
“Đang quay phim à? Lan lan bị bôi nhọ, cậu không quan tâm à!”
Tùy Ý mở Weibo, vừa refresh đã thấy tin bôi nhọ Ninh Lan nổi lên đầu. Hắn vội lướt một vòng, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét, vội thay quần áo trở về khách sạn.
Trên mạng vô cùng hỗn loạn, ngay cả chủ đề “Ninh Lan cút khỏi giới giải trí” cũng được lên hot search, nhưng đương sự lại ngồi trong phòng xem gameshow như chẳng có chuyện gì, còn cười hi hi ha ha nữa.
Tùy Ý nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh băng: “Cậu còn cười được?”
Ninh Lan đứng lên, lười biếng duỗi người, thản nhiên cầm hộp cơm trên bàn lên như chẳng nghe thấy người nọ nói gì: “Tôi đi hâm nóng đồ ăn cho cậu.”
Tùy Ý tóm lấy cánh tay đối phương, hỏi: “Đều là sự thật sao?”
Nụ cười trên môi Ninh Lan chưa từng phai nhạt: “Nếu tôi bảo là giả, cậu có tin không?”
Tùy Ý ngẩn ra, miệng mấp máy mấy lần song vẫn không thể bật ra một tiếng “tin”…
Ninh Lan biết kết quả sẽ là như vậy nên cũng không khó chịu. Cậu hiểu Tùy Ý là người không chấp nhận trong mắt có một hạt cát. Mà cậu, vừa hay chính là hạt cát kia, nói gì cũng không đáng tin, không đáng được quý trọng.
Tùy Ý cố giữ bình tĩnh, chậm rãi mở miệng: “Tôi hỏi, cậu trả lời đúng hoặc không.”
Ninh Lan gật đầu.
“Nhân vật của Vương Băng Dương, cậu cố ý cướp?”
“Đúng.”
“Khai sai tuổi?”
“Đúng.”
“Trước khi debut cậu đã bị bao nuôi?”
“Xem như vậy đi.”
“Đánh mẹ ruột ở ven đường?”
Ninh Lan cười đầy bất đắc dĩ: “Coi là vậy cũng được.”
Tấm ảnh kia chụp đúng lúc Triệu Cẩn San ngồi sụp dưới đất, cậu thì đứng thẳng nói chuyện với bà, chẳng phải chính là đang ngược đãi mẹ đẻ sao?
Tùy Ý siết chặt nắm tay, cơ bắp trên cánh tay không ngừng co giật, tròng mắt giăng đầy tơ máu. Ninh Lan biết hắn đang vô cùng tức giận, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy thoải mái.
Cuối cùng cũng nói ra được, giấu diếm lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại nói ra.
“Vậy bỏ thuốc Kỷ Chi Nam, không phải vì say, không phải vì…” Tùy Ý tạm dừng một lát, không đưa ra giả thiết khác nữa mà hỏi thẳng: “Cũng là cố ý?”
Ninh Lan thản nhiên đón nhận ánh mắt hắn, đáp: “Đúng.”
“Vì sao?” Giọng nói của Tùy Ý thể hiện sự phẫn nộ quá rõ ràng. Dù từng chứng kiến bộ mặt khủng khiếp của Ninh Lan, nhưng hắn vẫn tin đối phương sẽ thay đổi, vẫn tin bản tính cậu thiện lương, vẫn tin ánh mắt của một người không biết nói dối.
Ninh Lan nhẹ nhàng đáp: “Vì tôi ghét cậu ta.”
Ghét khí chất không nhiễm bụi trần trên người cậu ta, ghét cậu ta có quyền lựa chọn và từ chối, càng ghét cậu ta được cậu yêu.
Tùy Ý đột nhiên giơ tay lên, nhưng khi sắp chạm vào cổ Ninh Lan thì chợt dừng khựng lại khoảng vài giây rồi buông xuống. Đầu ngón tay hắn phát run, các đốt ngón tay đều đang kêu răng rắc.
Hắn không muốn đánh người nọ nữa, nhưng khi đối mặt với Ninh Lan, sự tự chủ cũng như lý trí hắn vẫn luôn tự hào đã nhanh chóng tan thành mây khói.
Cảm xúc phẫn nộ cùng chán nản tàn sát bừa bãi trong đầu, khiến hắn không thể thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra. Hắn cầm điện thoại của Ninh Lan lên, ra lệnh: “Xin lỗi đi.”
Ninh Lan chớp mắt, đánh tan lớp hơi nước rất mỏng vừa tràn ra: “Xin lỗi cái gì?”
Tùy Ý trầm giọng nói: “Tất cả các hành vi của cậu.”
“Tôi đã làm gì?” Trạng thái của Ninh Lan có thể gọi là nói cười tự nhiên: “Vì sao tôi phải xin lỗi?”
Tùy Ý nhìn thẳng vào người trước mặt, khóe miệng đối phương còn mang nét cười, rõ ràng là không có chút hối hận hay áy náy nào. Người này căn bản không biết mình đã sai.
Hắn hít sâu một hơi, cảm thấy đứng đây nói lý lẽ thật quá buồn cười, bèn ném điện thoại xuống mặt bàn rồi quay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này Ninh Lan mới cuống lên, đuổi theo ngăn lại: “Cậu đi đâu?”
Ánh mắt Tùy Ý rơi trên cánh cửa sau lưng cậu, hắn không dám nhìn người trước mặt, sợ mình quá kích động sẽ làm ra chuyện đáng sợ.
“Không muốn thấy tôi?” Ninh Lan dùng đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng vào Tùy Ý, cố chấp đòi đáp án.
Tùy Ý không lên tiếng, đẩy Ninh Lan ra, đi về phía cửa. Ninh Lan lảo đảo, còn chưa đứng vững đã vội xông lên chặn cửa trước khi tay nắm bị người nọ vặn ra. Cậu tỉnh bơ nói: “Đây là phòng cậu, tôi đi.”
Sau ngày hôm đó, hai người không gặp lại nhau một thời gian dài.
“Dạ tấu” được quay trong hai tháng rưỡi. Trong lúc đó, hai nam diễn viên chính còn phải tranh thủ ghi hình “Thử thách đầu tiên của tình yêu”. Tùy Ý luôn bận rộn, thời gian về công ty xem thử cũng không có.
Một lần, trong phòng chờ ở sân bay, vài fan hâm mộ theo vào vừa giơ camera chụp hắn, vừa hỏi: “Nhóm trưởng, sao đợt này không ở lại mấy ngày?”
“Còn phải quay phim.” Tùy Ý trả lời.
Một fan khác hỏi: “Concert lần này anh có nhảy đôi với Tiểu Hoa không?”
“Bí mật.”
Đám fangirl cười tươi như hoa, bảo hắn học hư rồi, sau đó lại hóng hớt tiếp: “Nhóm trưởng, nếu cho anh chọn người nhảy cùng, anh sẽ chọn Tiểu Hoa, thầy Kỷ, hay là Hoàng Hiểu Hi?”
Tùy Ý cười đầy bất đắc dĩ, không hiểu đầu óc đám fan hiện giờ chứa những cái gì.
Hắn không trả lời, mấy cô gái liền mồm năm miệng mười tự thảo luận…
“Đừng nhắc đến Hoàng Hiểu Hi, chỉ là tuyên truyền phim thôi.”
“Thầy Kỷ cũng không thích hợp, anh ấy có vẻ không biết nhảy.”
“Năm ngoái không được xem nhóm trưởng và Tiểu Hoa nhảy đôi, chẳng biết năm nay có hy vọng không nữa.”
“Thực ra năm ngoái Ninh Lan và nhóm trưởng nhảy cũng không tồi, tui vẫn còn lưu video kia trong điện thoại đấy.”
“Đừng nhắc đến Bubble Đen, cậu ta tệ như thế mà vẫn có đám não tàn bảo vệ, đúng là hạn hán lời.”
Nghe đến đây, Tùy Ý không khỏi nhíu mày.
Máy bay hạ cánh, hắn tranh thủ lúc ngồi taxi về đoàn phim để tìm tin tức về Ninh Lan. Độ nóng của việc bôi nhọ đã giảm đi nhiều, vẫn còn một số fan ra sức tẩy trắng cho cậu ở bình luận. Họ nói: “Bubble Lan nhà chúng tôi không quá hot, bôi nhọ quy mô lớn như thế rõ ràng rất không bình thường. Công ty đã lên tiếng phản bác rồi, hy vọng mọi người đừng mù quáng nữa. Cậu ấy thật sự là một đứa nhỏ tốt, luôn chăm chỉ và nỗ lực.”
Nhưng người ít thế yếu, bình luận ở đâu liền bị châm chọc ở đó. Còn có một tài khoản chuyên đăng ảnh AOW công khai diss Ninh Lan và fan của cậu: “Tôi cứ tẩy chay Ninh Lan đấy, làm sao? Anh ta là con sâu làm rầu nồi canh AOW. Lại còn “cậu bé tốt, luôn chăm chỉ và nỗ lực”? Đứa nhỏ nhà mấy người đã 24 rồi, mẹ mấy người có biết không?”
Tài khoản này ngang nhiên đăng bài trên siêu thoại của AOW, kéo theo một đống bình luận phụ họa. Càng xem, lông mày Tùy Ý càng nhíu chặt. Nhìn nhận một cách khách quan, fan kia không nói gì sai, Ninh Lan cũng đã tự xác nhận, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu.
Gần đây, hắn luôn dùng lịch trình bận rộn để triệt tiêu tất cả thời gian nhàn rỗi, ép mình vùi đầu vào công việc, không cho phép bản thân suy nghĩ miên man.
Đêm đó, hắn ngồi một mình trong phòng một lát, cuối cùng vẫn đứng dậy đuổi theo Ninh Lan. Người kia không mang theo bất cứ thứ gì, nhưng tìm khắp nơi đều không thấy. Hết cách, hắn đành gọi cho Phương Vũ, mới biết Ninh Lan đã về ký túc xá rồi.
“Nhóm trưởng, có một câu tôi đã nhịn thật lâu.” Phương Vũ nói trong điện thoại: “Nếu không thích thì đừng lãng phí thời gian của cậu ấy. Gọi người ta qua chưa đến một ngày đã vội vã đuổi người ta về, vui vẻ lắm à?”
Lãng phí? Thích?
Tùy Ý hơi không hiểu hàm ý của hai từ này. Quan hệ giữa hắn và Ninh Lan chỉ dựa trên tiền bạc. Hắn thừa nhận có để ý đến đối phương, yêu cầu của cậu, hắn chưa từng từ chối, thậm chí cũng từng thử đối tốt với cậu, tại sao lại nói là lãng phí?
Ninh Lan đi chưa bao lâu, Kỷ Chi Nam cùng đoàn phim lại xin nghỉ vì gia đình có việc, khiến đạo diễn bực mình. Tùy Ý ra mặt giúp cậu ta chu toàn. Kỷ Chi Nam biết được thì tỏ vẻ cảm ơn, đặt một phần ăn tình nhân tới phòng hắn. Bấy giờ hắn mới biết hôm đến đây, Ninh Lan đã từng chạm mặt Kỷ Chi Nam.
Điều này cho thấy Ninh Lan tật xấu khó sửa, tự mình sa đọa. Người như thế, sao mà thích nổi?
Ba ngày trước khi concert diễn ra, Tùy Ý trở lại thủ đô để tập luyện.
Đa số các ca khúc đều do AOW thể hiện, những tiết mục solo được mọi người luyện tập vô số lần, vô cùng thuận lợi. Để nâng cao tinh thần cả nhóm, buổi tối trước hôm concert diễn ra, Trương Phạm mời mọi người đi ăn.
Hai chiếc xe chờ ngoài cửa công ty, An Lâm là người bước ra sau cùng, khó xử nói: “Ninh Lan không đi, bảo mệt, muốn về ngủ sớm.”
Tùy Ý dõi mắt qua kính xe, nhìn lên tầng trên của tòa nhà công ty, đèn phòng tập Ninh Lan hay dùng vẫn sáng.
Cố Thần Khải liếc mắt xem thường, thúc giục: “Thích thì đi không thích thì thôi, chúng ta ăn của chúng ta, đi thôi, đi thôi.”
Buổi tối, khi Tùy Ý trở lại ký túc, Ninh Lan đã ngủ rồi. Cậu nghiêng người, quay lưng về phía cửa, trên người chỉ đắp một cái chăn mỏng, vai gầy lõm xuống hết sức rõ ràng.
Mấy ngày nay, ngoài lúc luyện tập nhóm, hai người gần như như không chạm mặt nhau, cũng chẳng nói với nhau câu nào.
Ninh Lan đã đổi điện thoại, là loại đen trắng có phím bấm đã lỗi thời. Hôm trước, trong phòng tập, Phương Vũ còn oán giận: “Đêm qua tôi gửi cho cậu một đống ảnh qua WeChat, gửi xong mới nhớ cậu đã đổi sang cái máy tối cổ này, tức chết luôn.”
Ninh Lan cười, nói: “Sau này cứ nhắn tin cho tôi, tin nhắn ký tự tôi vẫn nhận được, không thì gọi điện đi.”
Giờ phút này, chiếc điện thoại tối cổ kia đang nằm ngay bên gối cậu. Tùy Ý nhìn chằm chằm nó một lát, thầm nghĩ, chẳng trách gần đây Ninh Lan không like hay comment bài đăng trên mạng xã hội của hắn, hắn còn tưởng cậu giận dỗi gì.
Ninh Lan đương nhiên không có tư cách để giận dỗi.
Ngày hôm sau, trước khi concert bắt đầu, cả nhóm sẽ diễn tập lần cuối. Đúng lúc này, chân trái của Ninh Lan chợt phát đau, khiến cậu bị lỡ nhịp mấy lần. Tùy Ý là nhóm trưởng, lên tiếng phê bình cậu trước mặt tất cả các thành viên. Ninh Lan một mực cúi đầu, không hề cãi lại.
Trở lại hậu trường, cậu trốn vào phòng hóa trang không một bóng người. Lúc Tùy Ý đẩy cửa bước vào, cậu đang gặm bánh mì.
“Sao không ăn với mọi người?” Tùy Ý hỏi.
Ninh Lan cắn một miếng bánh mì, hàm hồ nói: “Tôi không đặt cơm, tự mang theo rồi.”
Tùy Ý không rõ người kia làm vậy có phải vì bị xa lánh hay không. Cậu luôn tỏ ra chẳng quan tâm gì cả, thậm chí hắn còn không biết sự ỷ lại của đối phương với mình ngày trước có phải giả vờ không. Rốt cuộc người này có mảy may để ý tới mình hay không.
Ninh Lan nhanh chóng giải quyết hết ổ bánh mì, đứng lên ôm cổ Tùy Ý, nhẹ nhàng đặt xuống khóe miệng hắn một nụ hôn.
Tùy Ý còn đang thất thần, Ninh Lan đã nhếch môi cười, lau vụn bánh mì dính trên môi hắn, nói: “Nhóm trưởng, diễn concert tốt nhé.”
Đúng 8 giờ tối, concert đầu tiên của AOW chính thức mở màn.
Ninh Lan vứt tất cả mỏi mệt và đau đớn trên thân thể ra sau đầu, xốc 200% tinh thần, thể hiện hoàn hảo từng câu hát, từng động tác vũ đạo.
Công ty đặt tên cho concert này là “First”, ngụ ý là lần đầu tiên, nhưng cậu lại coi nó như lần cuối trong đời. Cậu dùng tất cả sức lực, thể hiện trọn vẹn nhiệt huyết để biểu diễn. Khi dưới sân khấu vang lên những tiếng xua đuổi, cậu chỉ mỉm cười rồi cúi đầu thật sâu.
Dù hợp đồng vẫn còn hơn một năm nữa, nhưng chẳng hiểu sao Ninh Lan lại cảm thấy thời gian đã không còn nhiều. Cậu luôn coi mỗi lần lên sân khấu là lần cuối, mỗi ngày bên nhau là khoảnh khắc sau cùng, mỗi nụ hôn là một lời từ biệt.
Nghĩ vậy, ít nhất tâm trạng của cậu sẽ tốt hơn một chút.
Concert diễn ra một nửa, đến lượt Ninh Lan đơn ca. Dưới sân khấu, phần lớn fan đều ngừng vỗ tay, thậm chí còn đồng loạt tắt đèn huỳnh quang như đã bàn với nhau từ trước. Ninh Lan giương mắt nhìn lên, chỉ có ánh sao ảm đạm trên trời, ảm đạm đến mức khiến người ta nhìn thấy điểm cuối cùng của đêm tối.
Cũng như cái đêm cậu một mình ngồi xổm dưới lầu khách sạn ngày hôm đó, xung quanh một mảng tối đen, hiện thực cùng mộng ảo thi nhau giằng xé trong đầu. Trong phút chốc, cậu nhớ Tùy Ý từng nói sẽ tốt với mình. Thỉnh thoảng lại có cơn gió tràn qua, lá cây xào xạc. Cậu hoảng hốt trong chớp mắt, lại ngỡ là mình đang mơ.
Được trân trọng, được yêu thương, thật sự là một giấc mộng tuyệt vời.
Ninh Lan nhắm mắt lại, chậm rãi hát…
“Tôi có thể đi theo phía sau em
Như kẻ mộng du theo đuổi ánh sáng
Tôi có thể chờ trước khung cửa này
Dù em có bước qua không
Mỗi khi tôi ngẩng đầu vì em
Ngay cả nước mắt cũng tự do phiêu lãng
Có thứ tình yêu như mưa tầm tã
Lại vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu…”
Câu cuối cùng, Ninh Lan nắm chặt micro, môi mấp máy nhưng không hát nổi thành lời.
Cậu mở to đôi mắt, dưới sân khấu vẫn là một khoảng tối tăm, trái tim cậu cũng theo đó mà chìm vào vực sâu không đáy.
Giả, tất cả đều là giả.
Cậu không dám trao niềm tin đi nữa.
Thế giới của cậu chỉ có bão tố, căn bản không có cầu vồng rực rỡ sau mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất