Chương 14
Vu Khiêm giống như chim cút nhỏ yếu đuối dựa dẫm vào Dương Chiêu, thoải mái hít thở mùi hương hắn khao khát, hưởng thụ cảm giác được anh vuốt ve.
Dương Chiêu sờ sờ tóc hắn, xót xa nói:
"Anh nhuộm lại tóc đen đi. Tẩy tóc rất đau rát lại không an toàn."
Tuy rằng mái tóc trắng như cước này rất đẹp, tạo cho hắn cảm giác như một quý tộc nhưng Dương Chiêu không nỡ để hắn chịu bỏng rát, nhuộm tóc màu sáng như vậy rất dễ gây tổn thương da đầu và tóc.
Vu Khiêm ngẩng đầu nhìn anh, hôn nhẹ lên bàn tay của anh, gật đầu đồng ý. Chiêu Chiêu nói cái gì cũng đúng, hắn cái gì cũng nghe theo anh.
"Anh kiếm đâu ra căn nhà này thế hả?"
Không biết hắn đến thế giới này từ bao giờ, nhưng cũng không thể kiếm tiền nhanh đến mức mua được căn nhà khổng lồ này chứ.
Dương Chiêu ngồi dậy, hắn ôm anh vào lòng, hôn lên má anh, điệu bộ rất vui vẻ:
"Chơi cổ phiếu, lãi được không ít."
Đã biết trước tên này rất giỏi về mặt ấy, Dương Chiêu vẫn rất hâm mộ. Nhưng thế giới này có hai Vu Khiêm, hắn không có giấy tờ trong tay, sao có thể sống được? Dù chơi cổ phiếu hay kinh doanh gì đó có thể lấy danh nghĩa của cậu... Đáng lo ngại nhất là khi hắn bị bệnh, không có giấy tờ tùy thân thực sự rất tốn kém.
Do dự một lúc, Dương Chiêu cuối cùng lấy đủ dũng khí hỏi hắn:
"Anh đến đây từ khi nào? Không có giấy tờ tùy thân nào thì phải làm sao đây?"
Tiếng cười của Vu Khiêm làm Dương Chiêu không vui véo má hắn một cái, nhăn mày nghiêm mặt:
"Cười cái gì? Em lo cho anh còn cười em?"
Vu Khiêm nửa đùa nửa thật trả lời anh:
"Thật ra trên thế giới này chỉ có một Vu Khiêm. Anh ở kiếp trước ngủ quên ở mộ của em lúc tỉnh dậy đã thấy bản thân đang ngủ gục trong lớp ở cái trường đại học khỉ ho nào đó."
Hắn rướn người, hôn nhẹ vào môi anh, cười đến rạng rỡ.
"Anh trốn từ đó về đây tìm em."
Dương Chiêu thấy mình như trò hề để hắn xoay mòng mòng, anh không nể nang gì tức giận đấm vào mặt hắn. Viền mắt bắt đầu đỏ lên, túm lấy cổ áo hắn, gào lên:
"Đồ lừa đảo! Lừa em vui lắm sao?"
"Vui mà cũng không vui."
Hắn đổi lại giận ngược anh, nắm lấy tay anh, bĩu môi hờn dỗi:
"Em dám đi ăn với cô gái khác, đeo nhẫn của thằng khác! Làm anh đây suýt chút nữa đã tăng xông chết tại chỗ rồi!"
Dương Chiêu nghẹn một họng, anh không biết phải giải thích thế nào với hắn, lửa giận bùng bùng muốn một đạp cho tên này xuống giường. Nhưng nghĩ tới việc hắn ở kiếp trước một mình chờ đợi anh rất lâu, còn ngủ quên bên mộ của anh, Dương Chiêu lại không nỡ trách mắng hắn. Dù hắn lừa anh, đó chẳng phải là do hắn khao khát tình yêu của anh, là tình cảm nóng như lửa không khống chế được dâng trào, bùng nổ khi thấy người yêu chết đi sống lại. Anh gục đầu trên vai hắn, nhỏ giọng thì thầm:
"Cô gái đó ngồi với em vì chỗ đó hết ghế. Thằng khác không phải là anh à? Lát nữa xuống kia nhặt lại cái nhẫn kia cho em!"
Anh dụi dụi vai hắn, giọng nói nghẹn ngào:
"Với lại, không được lừa dối em nữa."
Vu Khiêm nhẹ giọng "ừ" một tiếng, xoa xoa lưng anh, để anh khóc ướt áo mình, từng chút một cẩn thận liếm hết nước mắt, mặn lại hóa ngọt. Hắn dịu dàng dỗ dành anh, không hiểu sao lại thấy buồn cười, hắn vỗ mông anh, giống như người lớn dỗ trẻ nhỏ đi ngủ, vỗ vỗ vào mông.
Dương Chiêu xấu hổ đỏ bừng cả mặt, anh thầm mắng:
"Không đứng đắn."
Vu Khiêm nghe được càng ra sức "không đứng đắn", hắn cười đến độ miệng ngoác ra, người run lên. Trách bảo bối quá mê người, hắn không động thủ mới không phải nam nhân.
Hai người ôm ấp ở trên giường đến khi trời ngả màu, Dương Chiêu hỏi hắn rất nhiều chuyện ở kiếp trước như: hắn thích cậu từ lúc nào? Tại sao thích anh lại không theo đuổi cơ chứ? Gặp anh còn tỏ vẻ ngầu lòi khó gần...
Rốt cuộc mấy cái hành động đó của hắn trong mắt Dương Chiêu lại hóa thành kẻ ngốc. Nhưng mà dù sao cũng là kẻ ngốc của anh nha...
Vu Khiêm kiên nhẫn giải đáp cho anh từng chút một, mỗi một câu hỏi còn rất biết cách chiếm lợi, hôn hắn một cái, trả lời một câu. Dương Chiêu sưng môi, còn Vu Khiêm cười như chó lớn gặm xương, cho đến lúc đi tắm cũng không rời anh một bước.
Dương Chiêu ngồi ở bàn ăn ngắm nhìn dáng vẻ thành thục nấu ăn của hắn, hì hì khen hắn mấy câu. Chủ tịch Vu cao cao tại thượng lại biết vào bếp nấu ăn cho anh. Nấu cũng rất ngon.
Vu Khiêm không cho anh rửa bát, hắn để anh ngồi ở phòng khách xem TV đợi hắn, nửa ngày trời hai người như hình với bóng, chưa tách ra một giây nào. Cuộc sống tươi đẹp này khiến Dương Chiêu cảm thấy tất cả đều như một giấc mơ, một giấc mơ chân thực.
Bởi vì anh sống lại cho nên có rất nhiều thứ đã thay đổi. Hơn hết, chí ít thì anh cũng biết mình thích Vu Khiêm, còn biết hắn từ lâu đã thầm mến anh.
Nhưng anh không biết một điều, Vu Khiêm hai mươi chín tuổi có toàn bộ kí ức của Vu Khiêm mười chín tuổi. Chính vì những giấc mơ về những kỉ niệm kia của hai người mới khiến hắn phát rồ, mất kiểm soát chạy như điên về nước bắt anh lại. Những cảm xúc mà hắn ở thế giới này cảm nhận được, hắn ở thế giới kia cũng cảm nhận được, ngược lại còn trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều. Lòng đố kị, cơn ghen bùng nổ trong giây lát.
Có nhiều bí mật hắn không thể nói cho anh biết, anh không nên biết vẫn hơn. Giờ người đã thuộc về hắn, chẳng còn bất cứ điều gì cản bước được hắn.
Vu Khiêm đút nho cho anh, sau đó không có tiền đồ mút lưỡi anh, niếm mùi vụ ngọt ngào trong miệng anh, ở bên tai anh nỉ non như cún con bị bỏ rơi chọc cười Dương Chiêu.
Không khí một nhà rất đầm ấm, Dương Chiêu nằm trên giường ngủ một lần nữa, anh mặc áo sơ mi đen của hắn, hai chân gác lên người hắn, khắp người đều là mùi của hắn.
Người yêu của anh thiếu cảm giác an toàn, không để ý chút là hắn sẽ giận dỗi, những lúc như thế Dương Chiêu sẽ véo cái mặt đang xị xuống, đồng ý mọi yêu cầu của hắn. Làm sao bây giờ? Ai bảo người yêu của anh đẹp trai tài giỏi thế chứ?
"Này, đến lúc ba anh bắt anh về thì sao?"
Dương Chiêu chui từ lòng hắn lên, cọ cọ cái cằm trắng, nhỏ giọng hỏi.
"Chẳng sao cả. Ông ta có thể bắt được anh lúc đó, nhưng giờ thì không."
Nhìn dáng vẻ tự tin ngút trời của bạn trai, Dương Chiêu càng thêm ngờ vực. Ánh mắt của anh dò xét hắn, tỏ vẻ không thể chấp nhận được câu trả lời mang tính khoe khoang thiếu căn cứ này.
Vu Khiêm xoa đầu nhỏ của anh, không chút do dự nói:
"Chức vụ của ông ta đang bị đe dọa, ông ta không có thời gian để ý anh."
Lời nói của hắn nguy hiểm:
"Một ngày nào đó anh sẽ lấy lại công ty của ông nội. Tuyệt đối không tha cho bọn họ."
Dương Chiêu thừa biết hắn sẽ làm được, đời trước cũng đã thành công, không lí nào đời này lại thất bại. Anh gật đầu như gà mổ thóc. Hiện tại hai người đã chung một chiến tuyến, không thể dễ dàng từ bỏ. Cùng lắm thì phá sản, anh đi làm nuôi hắn, để Vu Khiêm làm một người vợ nhỏ chờ chồng tan làm.
Nghĩ đến đó thôi mà Dương Chiêu đã không nhịn được bật cười thành tiếng.
Bỗng dung nhớ đến việc mình vẫn còn là sinh viên, ngày mai phải đi học và biến mất nửa ngày trời cũng không thông báo cho Lạc Giao Đình biết, anh thở dài. Chăn ấm nệm êm người đẹp ở cạnh khiến Dương Chiêu lười biếng hẳn, anh bất đắc dĩ ngồi dậy, hỏi Vu Khiêm để điện thoại của anh ở đâu rồi.
Cái quần kia bị hắn thay ngay lúc anh còn đang mê ngủ, không biết giờ nó nằm đâu mất rồi. Vu Khiêm vươn tay lấy điện thoại của anh ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, không tình nguyện đưa cho anh.
Bất ngờ ở chỗ không có một cuộc gọi nhỡ nào cả, chỉ có thông báo tin nhắn xanh lè hiện lên chính giữa là thông báo tin nhắn của Lạc Giao Đình.
"Chúc hai người trăm năm hạnh phúc! Sớm sinh quý tử!"
Dương Chiêu nghiến răng, anh dứt khoát cho cậu ta vào danh sách đen, ném điện thoại cho Vu Khiêm, tức giận chui vào chăn, đợi hắn chủ động đến ôm mình liền ngoạm một cái vào cổ của hắn.
"Lạc Giao Đình biết chuyện hai đứa mình rồi."
Vu Khiêm gật đầu, hôn lên môn anh.
"Nghiêm Cảnh Dư là người biết đầu tiên, hắn gửi vị trí của em cho anh. Chắc là cũng đã nói với tên nhóc kia luôn."
Đôi mày của Dương Chiêu nhăn lại, anh khó hiểu nhìn Vu Khiêm:
"Anh và tên điên kia quen nhau khi nào?"
"Khi hắn đi công tác ở chỗ anh, tình cờ gặp nhau ở nơi mua cổ phiếu. Vừa nhìn một cái là anh biết tên đó cũng sống lại giống mình."
"Đời trước hắn ngốc hệt anh, làm sao mà biết vụ chơi cổ phiếu này lại lãi to như thế!"
Dương Chiêu gượng cười, anh không biết hai tên đàn ông này lại dễ dàng quen nhau như vậy. Nghiêm Cảnh Dư còn biết bày mưu giúp Vu Khiêm bắt cậu. Chắc là Nghiêm Cảnh Dư chán ngấy cái cảnh Lạc Giao Đình hở ra là đến nhà trọ của anh ăn ở.
Đôi khi Dương Chiêu có suy nghĩ, tên Nghiêm Cảnh Dư ghét anh đến mức nào mà từ bé đến lớn đều không tình nguyện hòa hợp với anh, muốn làm bạn bè của hắn khó hơn lên trời.
Mà tên chó con này cũng biết phát dại đúng lúc quá.
Nhận được ánh mắt có chút ghét bỏ của Dương Chiêu, Vu Khiêm lập tức tỏ vẻ đáng thương rúc vào lòng anh, cọ cọ cái má mềm, làm nũng bắt anh cho hắn hôn.
Dương Chiêu chưa bao giờ chống lại được sức hút của hắn, nhanh chóng giương cờ đầu hàng, mặc kệ mọi thứ đắm chìm trong bể tình ngọt ngào của Vu Khiêm.
Dương Chiêu sờ sờ tóc hắn, xót xa nói:
"Anh nhuộm lại tóc đen đi. Tẩy tóc rất đau rát lại không an toàn."
Tuy rằng mái tóc trắng như cước này rất đẹp, tạo cho hắn cảm giác như một quý tộc nhưng Dương Chiêu không nỡ để hắn chịu bỏng rát, nhuộm tóc màu sáng như vậy rất dễ gây tổn thương da đầu và tóc.
Vu Khiêm ngẩng đầu nhìn anh, hôn nhẹ lên bàn tay của anh, gật đầu đồng ý. Chiêu Chiêu nói cái gì cũng đúng, hắn cái gì cũng nghe theo anh.
"Anh kiếm đâu ra căn nhà này thế hả?"
Không biết hắn đến thế giới này từ bao giờ, nhưng cũng không thể kiếm tiền nhanh đến mức mua được căn nhà khổng lồ này chứ.
Dương Chiêu ngồi dậy, hắn ôm anh vào lòng, hôn lên má anh, điệu bộ rất vui vẻ:
"Chơi cổ phiếu, lãi được không ít."
Đã biết trước tên này rất giỏi về mặt ấy, Dương Chiêu vẫn rất hâm mộ. Nhưng thế giới này có hai Vu Khiêm, hắn không có giấy tờ trong tay, sao có thể sống được? Dù chơi cổ phiếu hay kinh doanh gì đó có thể lấy danh nghĩa của cậu... Đáng lo ngại nhất là khi hắn bị bệnh, không có giấy tờ tùy thân thực sự rất tốn kém.
Do dự một lúc, Dương Chiêu cuối cùng lấy đủ dũng khí hỏi hắn:
"Anh đến đây từ khi nào? Không có giấy tờ tùy thân nào thì phải làm sao đây?"
Tiếng cười của Vu Khiêm làm Dương Chiêu không vui véo má hắn một cái, nhăn mày nghiêm mặt:
"Cười cái gì? Em lo cho anh còn cười em?"
Vu Khiêm nửa đùa nửa thật trả lời anh:
"Thật ra trên thế giới này chỉ có một Vu Khiêm. Anh ở kiếp trước ngủ quên ở mộ của em lúc tỉnh dậy đã thấy bản thân đang ngủ gục trong lớp ở cái trường đại học khỉ ho nào đó."
Hắn rướn người, hôn nhẹ vào môi anh, cười đến rạng rỡ.
"Anh trốn từ đó về đây tìm em."
Dương Chiêu thấy mình như trò hề để hắn xoay mòng mòng, anh không nể nang gì tức giận đấm vào mặt hắn. Viền mắt bắt đầu đỏ lên, túm lấy cổ áo hắn, gào lên:
"Đồ lừa đảo! Lừa em vui lắm sao?"
"Vui mà cũng không vui."
Hắn đổi lại giận ngược anh, nắm lấy tay anh, bĩu môi hờn dỗi:
"Em dám đi ăn với cô gái khác, đeo nhẫn của thằng khác! Làm anh đây suýt chút nữa đã tăng xông chết tại chỗ rồi!"
Dương Chiêu nghẹn một họng, anh không biết phải giải thích thế nào với hắn, lửa giận bùng bùng muốn một đạp cho tên này xuống giường. Nhưng nghĩ tới việc hắn ở kiếp trước một mình chờ đợi anh rất lâu, còn ngủ quên bên mộ của anh, Dương Chiêu lại không nỡ trách mắng hắn. Dù hắn lừa anh, đó chẳng phải là do hắn khao khát tình yêu của anh, là tình cảm nóng như lửa không khống chế được dâng trào, bùng nổ khi thấy người yêu chết đi sống lại. Anh gục đầu trên vai hắn, nhỏ giọng thì thầm:
"Cô gái đó ngồi với em vì chỗ đó hết ghế. Thằng khác không phải là anh à? Lát nữa xuống kia nhặt lại cái nhẫn kia cho em!"
Anh dụi dụi vai hắn, giọng nói nghẹn ngào:
"Với lại, không được lừa dối em nữa."
Vu Khiêm nhẹ giọng "ừ" một tiếng, xoa xoa lưng anh, để anh khóc ướt áo mình, từng chút một cẩn thận liếm hết nước mắt, mặn lại hóa ngọt. Hắn dịu dàng dỗ dành anh, không hiểu sao lại thấy buồn cười, hắn vỗ mông anh, giống như người lớn dỗ trẻ nhỏ đi ngủ, vỗ vỗ vào mông.
Dương Chiêu xấu hổ đỏ bừng cả mặt, anh thầm mắng:
"Không đứng đắn."
Vu Khiêm nghe được càng ra sức "không đứng đắn", hắn cười đến độ miệng ngoác ra, người run lên. Trách bảo bối quá mê người, hắn không động thủ mới không phải nam nhân.
Hai người ôm ấp ở trên giường đến khi trời ngả màu, Dương Chiêu hỏi hắn rất nhiều chuyện ở kiếp trước như: hắn thích cậu từ lúc nào? Tại sao thích anh lại không theo đuổi cơ chứ? Gặp anh còn tỏ vẻ ngầu lòi khó gần...
Rốt cuộc mấy cái hành động đó của hắn trong mắt Dương Chiêu lại hóa thành kẻ ngốc. Nhưng mà dù sao cũng là kẻ ngốc của anh nha...
Vu Khiêm kiên nhẫn giải đáp cho anh từng chút một, mỗi một câu hỏi còn rất biết cách chiếm lợi, hôn hắn một cái, trả lời một câu. Dương Chiêu sưng môi, còn Vu Khiêm cười như chó lớn gặm xương, cho đến lúc đi tắm cũng không rời anh một bước.
Dương Chiêu ngồi ở bàn ăn ngắm nhìn dáng vẻ thành thục nấu ăn của hắn, hì hì khen hắn mấy câu. Chủ tịch Vu cao cao tại thượng lại biết vào bếp nấu ăn cho anh. Nấu cũng rất ngon.
Vu Khiêm không cho anh rửa bát, hắn để anh ngồi ở phòng khách xem TV đợi hắn, nửa ngày trời hai người như hình với bóng, chưa tách ra một giây nào. Cuộc sống tươi đẹp này khiến Dương Chiêu cảm thấy tất cả đều như một giấc mơ, một giấc mơ chân thực.
Bởi vì anh sống lại cho nên có rất nhiều thứ đã thay đổi. Hơn hết, chí ít thì anh cũng biết mình thích Vu Khiêm, còn biết hắn từ lâu đã thầm mến anh.
Nhưng anh không biết một điều, Vu Khiêm hai mươi chín tuổi có toàn bộ kí ức của Vu Khiêm mười chín tuổi. Chính vì những giấc mơ về những kỉ niệm kia của hai người mới khiến hắn phát rồ, mất kiểm soát chạy như điên về nước bắt anh lại. Những cảm xúc mà hắn ở thế giới này cảm nhận được, hắn ở thế giới kia cũng cảm nhận được, ngược lại còn trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều. Lòng đố kị, cơn ghen bùng nổ trong giây lát.
Có nhiều bí mật hắn không thể nói cho anh biết, anh không nên biết vẫn hơn. Giờ người đã thuộc về hắn, chẳng còn bất cứ điều gì cản bước được hắn.
Vu Khiêm đút nho cho anh, sau đó không có tiền đồ mút lưỡi anh, niếm mùi vụ ngọt ngào trong miệng anh, ở bên tai anh nỉ non như cún con bị bỏ rơi chọc cười Dương Chiêu.
Không khí một nhà rất đầm ấm, Dương Chiêu nằm trên giường ngủ một lần nữa, anh mặc áo sơ mi đen của hắn, hai chân gác lên người hắn, khắp người đều là mùi của hắn.
Người yêu của anh thiếu cảm giác an toàn, không để ý chút là hắn sẽ giận dỗi, những lúc như thế Dương Chiêu sẽ véo cái mặt đang xị xuống, đồng ý mọi yêu cầu của hắn. Làm sao bây giờ? Ai bảo người yêu của anh đẹp trai tài giỏi thế chứ?
"Này, đến lúc ba anh bắt anh về thì sao?"
Dương Chiêu chui từ lòng hắn lên, cọ cọ cái cằm trắng, nhỏ giọng hỏi.
"Chẳng sao cả. Ông ta có thể bắt được anh lúc đó, nhưng giờ thì không."
Nhìn dáng vẻ tự tin ngút trời của bạn trai, Dương Chiêu càng thêm ngờ vực. Ánh mắt của anh dò xét hắn, tỏ vẻ không thể chấp nhận được câu trả lời mang tính khoe khoang thiếu căn cứ này.
Vu Khiêm xoa đầu nhỏ của anh, không chút do dự nói:
"Chức vụ của ông ta đang bị đe dọa, ông ta không có thời gian để ý anh."
Lời nói của hắn nguy hiểm:
"Một ngày nào đó anh sẽ lấy lại công ty của ông nội. Tuyệt đối không tha cho bọn họ."
Dương Chiêu thừa biết hắn sẽ làm được, đời trước cũng đã thành công, không lí nào đời này lại thất bại. Anh gật đầu như gà mổ thóc. Hiện tại hai người đã chung một chiến tuyến, không thể dễ dàng từ bỏ. Cùng lắm thì phá sản, anh đi làm nuôi hắn, để Vu Khiêm làm một người vợ nhỏ chờ chồng tan làm.
Nghĩ đến đó thôi mà Dương Chiêu đã không nhịn được bật cười thành tiếng.
Bỗng dung nhớ đến việc mình vẫn còn là sinh viên, ngày mai phải đi học và biến mất nửa ngày trời cũng không thông báo cho Lạc Giao Đình biết, anh thở dài. Chăn ấm nệm êm người đẹp ở cạnh khiến Dương Chiêu lười biếng hẳn, anh bất đắc dĩ ngồi dậy, hỏi Vu Khiêm để điện thoại của anh ở đâu rồi.
Cái quần kia bị hắn thay ngay lúc anh còn đang mê ngủ, không biết giờ nó nằm đâu mất rồi. Vu Khiêm vươn tay lấy điện thoại của anh ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, không tình nguyện đưa cho anh.
Bất ngờ ở chỗ không có một cuộc gọi nhỡ nào cả, chỉ có thông báo tin nhắn xanh lè hiện lên chính giữa là thông báo tin nhắn của Lạc Giao Đình.
"Chúc hai người trăm năm hạnh phúc! Sớm sinh quý tử!"
Dương Chiêu nghiến răng, anh dứt khoát cho cậu ta vào danh sách đen, ném điện thoại cho Vu Khiêm, tức giận chui vào chăn, đợi hắn chủ động đến ôm mình liền ngoạm một cái vào cổ của hắn.
"Lạc Giao Đình biết chuyện hai đứa mình rồi."
Vu Khiêm gật đầu, hôn lên môn anh.
"Nghiêm Cảnh Dư là người biết đầu tiên, hắn gửi vị trí của em cho anh. Chắc là cũng đã nói với tên nhóc kia luôn."
Đôi mày của Dương Chiêu nhăn lại, anh khó hiểu nhìn Vu Khiêm:
"Anh và tên điên kia quen nhau khi nào?"
"Khi hắn đi công tác ở chỗ anh, tình cờ gặp nhau ở nơi mua cổ phiếu. Vừa nhìn một cái là anh biết tên đó cũng sống lại giống mình."
"Đời trước hắn ngốc hệt anh, làm sao mà biết vụ chơi cổ phiếu này lại lãi to như thế!"
Dương Chiêu gượng cười, anh không biết hai tên đàn ông này lại dễ dàng quen nhau như vậy. Nghiêm Cảnh Dư còn biết bày mưu giúp Vu Khiêm bắt cậu. Chắc là Nghiêm Cảnh Dư chán ngấy cái cảnh Lạc Giao Đình hở ra là đến nhà trọ của anh ăn ở.
Đôi khi Dương Chiêu có suy nghĩ, tên Nghiêm Cảnh Dư ghét anh đến mức nào mà từ bé đến lớn đều không tình nguyện hòa hợp với anh, muốn làm bạn bè của hắn khó hơn lên trời.
Mà tên chó con này cũng biết phát dại đúng lúc quá.
Nhận được ánh mắt có chút ghét bỏ của Dương Chiêu, Vu Khiêm lập tức tỏ vẻ đáng thương rúc vào lòng anh, cọ cọ cái má mềm, làm nũng bắt anh cho hắn hôn.
Dương Chiêu chưa bao giờ chống lại được sức hút của hắn, nhanh chóng giương cờ đầu hàng, mặc kệ mọi thứ đắm chìm trong bể tình ngọt ngào của Vu Khiêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất