Đường Độc Là Một Đôi

Chương 20: Khai Chiến!

Trước Sau
Giữa sân, Tiểu Vũ hai chân bám trên cổ Triệu Vô Cực, thân thể nàng ở trên không trung xoay tròn một cái, manh mẽ đem thân thể Triệu Vô Cực kéo lên.

Hai tay chống trên mặt đất, trực tiếp đưa chân làm đao chém đến, nếu đổi là người thường thường, đầu tiên cổ sẽ bị hai chân Tiểu Vũ bẻ gãy, cuối cùng đầu sẽ bị quật xuống đất.

Một đòn này là Tiểu Vũ đã sử dụng toàn lực.

"Chuyển động chút cũng vui đấy." Thanh âm Triệu Vô Cực vang lên trong không trung, Tiểu Vũ cảm giác thân thể đang xoay tròn chợt cứng đờ, hai chân cũng không cách nào chạm được đối thủ, một cổ lực lượng chợt truyền đến, thân thể vốn lộn về sau của nàng không ngờ lại bị kéo trở lại.

Phịch một tiếng, dây đằng quanh thân Triệu Vô Cực bể tan tành, bay tán loạn, hai chân Triệu Vô Cực vững vàng đứng trên mặt đất.

Ngay lúc này, sắc mặt Triệu Vô Cực hơi đổi, gầm nhẹ một tiếng, thân thể chợt bành trướng, toàn thân vốn đã kinh khủng, giờ cơ hồ bành trướng gấp đôi, trong phút chốc đã cao thêm một thước, cả người trở nên cực kỳ hùng tráng.

Bảy vòng Hồn Hoàn huyễn lệ đồng thời mọc lên, đúng như lời Đái Mộc Bạch nói, hai hòang, hai tử, ba hắc, bảy phụ gia hồn hoàn kinh khủng trên người hắn.

Leng keng leng keng leng keng leng keng–

Liên tiếp những tiếng vang trong trẻo từ sau lưng Triệu Vô Cực truyền đến. Kia là những công kích dày đặc giòn vang, là công kích của Chu Trúc Thanh.

Ngay lúc vừa bắt đầu, tốc độ kinh khủng của nàng đã hoàn toàn thể hiện, không hổ là chiến hồn sư hệ Mẫn Công, tốc độ của nàng cực nhanh, ngay cả Đái Mộc Bạch cũng có chút khâm phục. Đáng sợ nhất chính là bất kỳ hành động nào của Chu Trúc Thanh đều không có phát ra tiếng động nào, cả người lặng yên phát ra công kích, không có nửa phần năng lượng hao phí, cũng không có thanh âm phá không của hồn lực.

Sau khi phụ thể, hai mắt Chu Trúc Thanh đồng thời chuyển màu, mắt trái màu lục, mắt phải màu lam, tóc dài xỏa trên lưng, trong quá trình di động thân thể tạo thành ảo ảnh làm kẻ khác rất khó biết vị trí chính xác của nàng. Mà công kích của nàng cũng cực kỳ ghê gớm. Lợi trảo luôn tìm chỗ yếu hại hạ thủ. Triệu Vô Cực buộc phải phóng ra vũ hồn của mình.

Chu Trúc Thanh ra tay rất đúng thời cơ, đúng lúc Triệu Vô Cực phát lực chấn vỡ Lam ngân thảo của Đường Tam, sau khi đẩy lùi Tiểu Vũ, trong nháy mắt bị thoát lực, công kích của nàng cũng không đủ phá vỡ công kích của Triệu Vô Cực.

Nhưng ngay sau khi Triệu Vô Cực hoàn thành vũ hồn phụ thể, công kích của Chu Trúc Thanh liền không dễ dàng sinh hiệu quả. Thân thể Triệu Vô Cực như là chế tạo từ cương thiết, dưới sự huy kích toàn lực của nàng, miêu trảo cũng chỉ phá được y phục trên người Triệu Vô Cực.

Lam Ngân Thảo bị phá, sắc mặt Đường Tam nhất thời trở nên tái nhợt, nhưng hắn không có chút nào do dự vọt tới trước, đằng mạn thô to lại xuất hiện trên người Triệu Vô Cực, làm cho thân thể đang chuẩn bị phát lực của hắn trì trệ trong chốc lát – đúng là hiệu quả của kĩ năng Hồn Hoàn thứ hai_hiệu quả kí sinh.

Dựa vào thời cơ trong chớp mắt mắt này, Đường Tam đã đi tới trước mặt Triệu Vô Cực, mà Chu Trúc Thanh cũng vô thanh xuất hiện tại sau lưng Triệu Cực, một trảo hướng cổ họng, một trảo hướng bên tai, đều là vị trí hiểm yếu của con người.

Thừa dịp Triệu Vô Cực còn không có tránh thoát Lam Ngân Thảo, Đường Tam chợt hướng ngực Triệu Vô Cực huy xuất một quyền.

Triệu Vô Cực cười to sang sảng, cũng không vội tránh thoát Lam Ngân Thảo, ngực vươn ra, rõ ràng là hắn muốn nhìn xem Đường Tam có bao nhiêu lực lượng.

Đường Tam đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng, Triệu Vô Cực tiếng cười tắt ngấm, bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện, một quyền nhìn như toàn lực của Đường Tam đánh vào ngực mình, nhưng lại nhẹ vô cùng, mà hắn lại đem hồn lực tập trung tại trước ngực, nhất thời có cảm giác dùng sai lực xuất hiện.

Đương nhiên lực lượng của Đường Tam và Tiểu Vũ không đủ lay động thân thể Triệu Vô Cực, nhưng nếu là lực lượng của chính hắn thì lại khác.

Đường Tam đánh ra một quyền đột nhiên biến thành chưởng, chưởng hút ngược về phía sau, Khống Hạc Cầm Long xuất ra ngay lúc Triệu Vô Cực dụng sai lực, nhất thời kéo thân thể Triệu Vô Cực lảo đảo một cái. Đồng thời chân phải đưa ra phía trước, đá vào chân Triệu Vô Cực. Cho dù hồn lực Triệu Vô Cực mạnh mẽ, dưới tình huống này cũng mất đi thăng bằng.

Đường Tam nắm bắt thời cơ một điểm cũng không thua Chu Trúc Thanh, dựa vào Khống Hạc Cầm Long xảo diệu, hắn đem lực lượng của mình cộng với Triệu Vô Cực đã lay động được thân thể Triệu Vô Cực.

"Khởi" Đường Tam hét lớn một tiếng, hai vai dùng sức đem thân thể Triệu Vô Cực nhấc lên.

"Tiểu Vũ". Lần đầu tiên Triệu Vô Cực hoàn toàn cách mặt đất, rốt cục kỹ năng của Tiểu Vũ có không gian phát huy.

Hai chân thon dài trong nháy mắt quấn quanh bên hông Triệu Vô Cực, hai tay nắm cổ hắn, trên người quang mang hồn hoàn thứ nhất đại phóng, mang theo thân thể Triệu Vô Cực kịch liệt xoay tròn tại không trung ba vòng, hướng đỉnh đầu Triệu Vô Cực xuống phía dưới nặng nề nện xuống mặt đất.

Công kích lúc trước của Chu Trúc Thanh mặc dù không tạo được phá hư hiệu quả, nhưng cũng quấy nhiễu Triệu Vô Cực. Hợp lực ba người rốt cục hoàn thành một đợt công kích.



Một cây Lam Ngân Thảo khá to hình thành trước một sát na lúc Tiểu Vũ mang theo thân thể Triệu Vô Cực sắp đánh xuống đất quấn quanh eo nàng, đỉnh đầu Triệu Vô Cực xoay tròn đâm xuống đất, mà Tiểu Vũ được Lam ngân thảo giữ lại, tại không trung xoay người một cái phiêu nhiên hạ xuống.

Oanh–

Thân thể khổng lồ sau khi vũ hồn phụ thể của Triệu Vô Cực nện thẳng xuống đất, cả đầu hoàn toàn ngập vào trong bùn đất.

Tiểu Vũ phiêu nhiên hạ xuống phía trên đầu Đường Tam, mũi chân điểm tại vai phải Đường Tam, song chưởng giang ra giữ thăng bằng, từng ngụm từng ngụm thở hào hển.

Công kích vừa rồi nàng đã sử dụng toàn lực, nếu không nhờ sự xảo diệu của Khống hạc cầm long của Đường Tam, nàng cũng vô pháp hoàn thành kỹ năng mà bản thân phải tập trung hai hồn hoàn.

Đường Tam liếc mắt nhìn cây nhang trên đất. Lúc này cây nhang chỉ mới cháy được một phần ba mà thôi. Nhưng đợt liên thủ vừa rồi, Đường Tam, Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh ba người đã đem hết toàn lực sử dụng rồi.

Lam ngân thảo ký sanh trên người Triệu Vô Cực rất nhanh bị Đường Tam thu hồi, hắn hoàn toàn không muốn Lam ngân thảo của mình lại bị đối thủ phá nát, mặc dù Lam ngân thảo tiêu hao hồn lực không nhiều lắm, nhưng nếu luôn bị phá hư đối với hồn lực Đường Tam vẫn còn là tiêu hao phi thường lớn.

Hai tay Triệu Vô Cực chống lên mặt đất, đem đầu mình kéo lên. Toàn thân đều bao trùm một tần tông mao dày đặc, thân cao hơn hai thước rưỡi, toàn thân cơ bắp nổi cuộn, con ngươi màu vàng phóng thich khí tức bá đạo, bảy hồn hoàn không ngừng chuyển động quanh thân thể.

"Rống–" một tiếng gầm giận dữ của Triệu Vô Cực vang lên, trong mắt phát ra tia lạnh lẽo, hai nắm đắm co lại, Hoan Hoàn thứ bảy trên người chợt phòng ra, sáng bừng lên.

Mãnh liệt kim quang cơ hồ trong nháy mắt bộc phát, thi triển U Minh Trăm Trảo là Chu Trúc Thanh bị chấn kích bay ra xa, trong không trung phát ra tiếng kêu thảm.

Đái Mộc Bạch dùng tốc độc cực nhanh xuất hiện tại nơi nàng rơi xuống, một tay đón lấy nàng rơi vào lòng, nhưng lại phát hiện Chu Trúc Thanh bị chấn kích ngất xỉu, hai tay buông thõng.

Đái Mộc Bạch dùng tốc độc cực nhanh,, xuất hiện tại nơi nàng rơi xuống, đón lấy nàng rơi vào tay, nhưng lại phát hiện Chu Trúc Thanh bị chấn kích ngất xỉu, hai tay buông thõng.

Đồng thời, gặp phải tai ương còn có Tiểu Vũ, nàng một cước đá trúng Triệu Vô Cực, thân thể bị Lam Ngân Thảo của Đường Tam quấn lấy, khi Triệu Vô Cực phát động, Đường Tam cũng dùng Lam Ngân Thảo quấn lấy thân thể Triệu Vô Cực.

Dưới tác dụng của kim quang mãnh liệt, mọi lực công kích đều vô hiệu. Tiểu Vũ mặc dù không thảm như Chu Trúc Thanh nhưng bị chấn kích trong khoảng cách gần bị bay ra, Lam Ngân Thảo của Đường Tam bất luận gần hay xa, trong khoảng cách ba thước đều bị Triệu Vô Cực chấn động bay ngược về, gần thì bị chấn động nát hết.

Ba âm thanh đau đớn cơ hồ phát ra đồng thời. Bị thương nặng nhất chính là Chu Trúc Thanh, tiếp theo là Tiểu Vũ.

Bị chấn động mạnh, Tiểu Vũ tại không trung còn lơ lửng phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân run rẩy, trực tiếp bị Lam Ngân Thảo kéo ngã vào ngực Đường Tam.

Đường Tam mặc dù bị thương nhẹ nhất nhưng dùng Lam Ngân Thảo kéo người chấn đến ngũ tạng của hắn đảo lộn.

Triệu Vô Cực thi triển chính là đệ nhất kỹ năng Bất Động Minh Vương bảo thân, mặc dù chỉ là trăm năm Hồn Hoàn, nhưng cùng với hồn kỹ phát động, hiệu quả lớn hơn rất nhiều. Bằng bảy mươi sáu cấp hồn lực, trăm năm hồn hoàn này cũng đủ hiệu quả, chấn bay bọn Đường Tam ba người hợp kích.

Ninh Vinh Vinh trong lòng khẩn trương, nhưng lúc này lại thấy trên người Chu Trúc Thanh, Tiểu Vũ và Đường Tam sáng lên một tầng sương mù tử sắc mênh mông. Sắc mặt trắng bệch của Tiểu Vũ đã hồng hào hơn, Đường Tam cũng cảm giác tốt hơn nhiều. Rõ ràng nhất là Chu Trúc Thanh, cánh tay nàng bao phủ một tầng quang mang màu tím, các vết thương nhỏ rạn nứt trên người lập tức ngưng chảy máu. Mi mắt Chu Trúc Thanh đang hôn mê liền giãn ra một chút.

Ninh Vinh Vinh vẻ mặt hoảng sợ nhìn về Thẩm Tu thần sắc căng thẳng, trong mắt Đái Mộc Bạch cũng nhiễm vẻ khϊếp sợ. Bọn họ chưa từng nghĩ đến năng lực trị liệu của Thẩm Tu lại mạnh như vậy. Hiện tại y chỉ mới đạt đến trình độ nhị hoàn, nếu sau này đạt đến thất-bát hoàn...

"Ui, tiểu tử năng lực không tồi!" Triệu Vô Cực hiển nhiên cũng để ý đến ánh sáng trên người Chu Trúc Thanh, ông ta lớn tiếng cười nói, bước mấy cái đi đến chỗ Thẩm Tu. Thẩm Tu nắm chặt Trùng Địch, Đường Tam thần sắc ngưng trọng, Lam Ngân Thảo trong tay không chút do dự quét tới, Tiểu Vũ cũng chạy vê phía Thẩm Tu cùng Ninh Vinh Vinh, trên gương mặt nhỏ đầy vẻ sốt ruột.

Tốc độ Triệu Vô Cực đột nhiên trở nên nhanh hơn, tựa hồ chỉ một bước là tới trước mặt Thẩm Tu. Bàn tay thật lớn cử động, Hồn Hoàn thứ hai trên người đồng thời sáng lên, cười ha ha một tiếng, bàn tay được Hồn Hoàn rót vào nháy mắt biến thành kim sắc, sức nặng tăng lên gấp đôi đập thẳng đến Linh Xà trước mặt Thẩm Tu và Trữ Vinh Ninh.

"Tan biến luân hồi nhớ nhân gian, Linh Xà hiến tế! Tiếng oán tê tâm, phong động tỳ bà. Cung ly chiếu ảnh, bích xà kinh hồn!" Thẩm Tu cắn răng ném vào Triệu Vô Cực Hạt Tâm và Xà Ảnh, thừa dịp Triệu Vô Cực choáng xáng 2 giây liền đẩy Trữ Vinh Vinh cho Đái Mộ Bạch.

Nghênh Phong Hồi Lãng!



Lăng Tiêu Lãm Thắng!

Lui đến bên người Đường Tam, sắc mặt Thẩm Tu có chút tái nhợt. MP của y chỉ còn hơn một trăm một chút, không thể tiếp tục phóng kĩ năng nữa. Lam dược nếu không phải lúc nguy cấp y nhất định sẽ không dùng, dù sao y rất rõ đạo lý Hoài Bích có tội." (Ý bảo sở hữu thứ quý gì không xứng với thân phận khiến người khác thèm thuồng). Sau khi Đường Tam xác định Thẩm Tu không có việc gì mới yên lòng, quay đầu sẵn sàng nghênh địch.

"Không tồi không tồi!" Triệu Vô Cực nhìn Thẩm Tu tràn đầy tán thưởng, quang mang màu vàng trong tay cắt qua hư không đán thằng vào ba người, trùng hợp hoàn toàn chặn lại đường lui của họ.

Chỉ có thể cường ngạnh đối kháng thôi sao? Đường Tam và Tiểu Vũ tiến lên chắn công kích cho Thẩm Tu. Thẩm Tu nhíu chặt mày, đúng lúc này một dự cảm không lành trong lòng y dâng lên, Thẩm Tu ngẩn đầu liền nhìn thấy Triệu Vô Cực cười thoải mái. Đồng tư y hưng hăng co rút, giữ chặt cánh tay Đường Tam xoay người nhào vào trong ngực hắn, chỉ thấy một đạo quan mang thổ hoàng đánh lên người Thẩm Tu.

"Tiểu Tu!"

Thẩm Tu kêu lên một tiếng, chỉ kịp hướng Đường Tam lộ ra một nụ cười an ủi liền rơi vào bóng tối.

"Hắn ta không sao đâu, công kích của ta cũng không quá mạnh, một buổi tối là được." Triệu Vô Cực mỉm cười nói: "Không cần ta phải ra tay tiếp nhỉ. Các ngươi thua. Vẫn còn kém cỏi lắm. Đến một nén nhang cũng không trụ được. Đây là thực lực chênh lệch."

Ôm lấy Thẩm Tu đã hôn mê, Đường Tam chậm rãi ngẩn đầu. Tròng mắt đen không có bất cứ biểu tình nào, mười phần thâm trầm.

Hắn ôm lấy Thẩm Tu chậm rãi xoay người, đưa người cho Tiểu Vũ vẻ mặt lo lắng: "Tiểu Vũ, chăm sóc Thẩm Tu cho tốt."

"Được." Tiểu Vũ đem Thẩm Tu ôm vào lòng, nàng biết Đường Tam lúc này đã thực sự nổi giận. Thẩm Tu chính là nghịch lân của hắn, hiện giờ Tẩm Tu bị thương hôn mê, Đường Tam sao có thể giữ được bình tĩnh nữa.

Đem Thẩm Tu giao cho Tiểu Vũ, Đường Tam xoay người đi tới chỗ Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực sửng sốt một chút nói: "Thế nào, Ngươi còn muốn tiếp tục? Ngày cả ta cũng chưa công kích một lần nào. Hồn Hoàn thứ hai Kim Cương Chưởng của ta không chỉ như vậy thôi đâu " (Ý là còn có tác dụng công kích mạnh mẽ, mà hắn chưa tấn công lần nào)

Triệu Vô Cực đương nhiên là chưa xuất toàn lực, nhưng mấy đứa nhỏ trước mắt muốn gia nhập học viện này, thực lực của chúng cũng làm hắn kinh hãi. Chẳng những mỗi người có đều có sở trường đặc sắc, lại không cùng tập luyện trước mà phối hợp ăn ý như thế, tương lai tiền đồ không thể lường được. So với ba gã đệ tử của học viện không thua kém gì.

Sở dĩ nghiêm khắc một tí, chẳng qua muốn đập tan sự kiêu căng của mấy đứa nhỏ này, truớc đây Sử Lai Khắc học viện cũng không phải chưa tùng có học viên kiêu căng, nhưng vì kiêu căng mà hạn chế phát triển. Triệu Vô Cực không hy vọng mấy đứa nhỏ này đi vào con đường sai lầm đó. Chỉ là hắn không nghĩ tới, Đường Tam thể hiện dũng khí làm hắn rất hài lòng.

Đường Tam lắc đầu nói "Ta cũng không phải cùng ngài tiếp tục khảo thí."

Triệu Vô Cực có chút thất vọng, nói "Vậy ngươi nhận thua à?"

Đường Tam vừa lắc đầu vừa nói: "Ta hy vọng có thể cùng ngài thật sự đánh. Một lần nữa bắt đầu. Xin mời ngài đốt một cây hương mới, nếu ta có thể duy trì trong một nén hương. Vậy xin ngài cho phép chúng ta năm người đồng thời tiến vào Sử Lai Khắc Học Viện."

Triệu Vô Cực khuôn mặt cười cợt nhìn Đường Tam nói: "Vậy nếu ngươi không làm được thì sao? Đừng quên, vừa rồi năm người các ngươi cùng lên mà còn thua."

Đường Tam tự mình ra quyết định, thậm chí còn có thể thay Thẩm Tu và Tiểu Vũ ca quyết định. Nhưng hắn chưa thể đại diện cho hai người còn lại. Hắn quay đầu về Ninh Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh.

Lúc này, Chu Trúc Thanh được Đái Mộc Bạch định khớp cánh tay lại, cũng tỉnh táo đôi chút, chỉ là hơi thở mỏng manh, mặc dù không muốn nằm trong lòng Đái Mộc Bạch, nhưng cũng không có khả năng tự đứng lên, hiện tại chỉ có thể cố gắng chống đỡ thân thể, hướng Đường Tam gật đầu một cái.

Ninh Vinh Vinh nhìn Đường Tam cười: "Đường Tam, chúng ta là chiến hữu, từ nhỏ ta đã được dạy, không thể nghi ngờ chiến hữu. Nếu không được, chúng ta cùng đi khỏi, dù sao chúng ta cũng đã không đạt đợt kiểm tra vừa rồi. Đế đô học viện chắc cũng thu nhận chúng ta."

Đường Tam xoay người, một lần nữa đối mặt với Triệu Vô Cực: "Nếu chúng ta thất bại, chúng ta cùng nhau rời đi."

Triệu Vô Cực nhìn mấy đứa nhỏ trước mắt, càng nhìn càng thấy thích, ha ha cười to: "Được, Tốt lắm. Đến đây cho ta xem, rốt cuộc ngươi còn có năng lực gì. Không thể để các ngươi thất vọng được"

Đường Tam hai chân đứng hình chữ bát ( 八), toàn thân chậm rãi ngưng tụ công lực. Lúc này hắn không thèm che dấu thực thực của chính mình nữa. Thẩm Tu vì cứu hắn mà bị hôn mê gây nên kính động mạnh mẽ trong lòng hắn, nội tâm tràn đầy tự trách cùng áy náy. Hắn đã nói sẽ bảo vệ tốt tiểu Tu, nhưng hắn không làm được, trái lại còn để tiểu Tu bảo hộ hắn. Như vậy hắn có tư cách gì lại bảo vệ bên người tiểu Tu đây?

Nếu vậy, chỉ có thể chiến!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau