Đường Độc Là Một Đôi

Chương 3: Chào Ngươi Nam Chính

Trước Sau
Hai đại đế quốc này một cái chúng ta đang ở là Thiên Đấu Đế Quốc, cái còn lại ở phía nam gọi là Tinh La Đế Quốc.

Địa phương chúng ta đang đứng là thôn Thánh Hồn nằm ở tỉnh Pháp Tư Nặc, mà Thôn Thánh Hồn bên thành Nặc Đỉnh chỉ cách Tinh La Đế Quốc lộ trình có hai trăm dặm mà thôi.

Ở Đấu La đại lục, có một thứ gọi là Võ Hồn. Nghe nói , mỗi người đều có Võ Hồn của riêng mình. Trong đó chỉ có một bộ phận cực nhỏ Võ Hồn là có thể tu luyện, từ đó hình thành một nghề gọi là Hồn Sư. Nghề cao quý nhất trên đại lục cũng chính là Hồn Sư. Giống truyền thuyết trăm năm trước của Thôn Thánh Hồn có một vị Hồn Thánh, chính là một Hồn Sư, Hồn thánh chính là một danh hiệu cấp bậc của Hồn Sư.

Võ Hồn chia làm hai loại, một loại là Khí Võ Hồn, một loại là Thú Võ Hồn. Nghĩa tựa như tên, Võ Hồn giả dùng khí cụ (đại khái là đồ vật?) chính là Khí Võ Hồn, Võ Hồn giả dùng động vật gọi là Thú Võ Hồn. Lại nói tới, Khí Võ Hồn bao hàm phạm vi rất lớn, đại đa số mọi người đều là khí võ hồn, mà trong số Khí Võ Hồn thường không có khả năng tu luyện Võ Hồn tỉ lệ lại nhiều hơn Thú Võ Hồn. Muốn tu luyện nhất định phải thức tỉnh Võ Hồn.” Đường Tam lôi kéo Thẩm Tu về thôn, dọc đường đi tỉ mỉ giảng giải về kiến thức Đấu La đại lục. Thẩm Tu nghiêm túc nghe, cảm giác quen thuộc trong lòng ngày càng nhiều. Gương mặt bánh bao trắng nõn đáng yêu khiến Đường Tam có một xúc động muốn vươn tay xoa bóp.

Ho nhẹ một tiếng, Đường Tam quay đầu nhìn về phía Thẩm Tu: “Vậy tiểu Tu đến từ đâu?”

Thẩm Tu sứng sốt, cúi đầu nhìn trang sức bạc hoa lệ rung động leng keng trên người mình, mở miệng đáp: “Ngũ Tiên Giáo, ta đến từ Ngũ Tiên Giáo.”

Ngũ Tiên Giáo? Đường Tam ra xét một vòng trí nhớ, ánh mắt nhíu lại: “Ngũ Tiên Giáo các ngươi có phải ở Miêu Cương, còn có một cái trên khác là Ngũ Độc Giáo?”

“Đúng vậy, làm sao ngươi biết?!!” Thẩm Tu kinh ngạc ngẩn đầu nhìn hắn, trong mắt như sáng lên, Đường Tam ôn hòa xoa đầu Thẩm Tu: “Bởi vì ta cũng là người đến từ đó, ta đến từ Đường Môn, Thục Trung Đường Môn.”

Ái đù! Y rớt cuộc biết được cảm giác quen thuộc quỷ dị này đến từ đâu rồi. Này này này, này không phải là vai chính trong sách sao?! Nhớ năm đó có một quyển sách oanh tạc các bề Nam Bắc, bạn học nơi nơi thảo luận. Thẩm Tu biết được cuốm sách này kể một câu chuyện xưa nói về một thiếu niên Đường Môn xuyên qua Đấu La đại lục sau đó đánh bại Võ Hồn mạnh nhất cùng nhau phi thăng thành thần. Sớm biết có ngày sẽ xuyên qua y nhất định chăm chú ngồi nghe bạn học bàn luận về cuốn sách này!!! Y hoàn toàn nói không nên lời! Kế bên mình là nam chính! Nam chính ta muốn ôm đùi!! Cầu hào quang nhân vật chính phù hộ!

Cật lực lau mặt một cái, Thẩm Tu tự mình an ủi ‘Còn tốt, vận khí của y cũng không tồi, vừa xuyên qua liền gặp nam chính, thậm chí còn là đồng hương! Dù sao y hiện tại cũng là kẻ cô đơn, không cha không mẹ không bằng hữu…’

Nhận thấy được cảm xúc tiểu hài tử bên người có phần đi xuống, Đường Tam nhíu mày. ‘Ngũ Độc Giáo thu hài tử như vậy? Có lẽ là cô nhi, đột nhiên xuất hiện ở một thế giới xa lạ sẽ cảm thấy sợ hãi. Cũng may ta gặp được, nếu không đứa nhóc này biết phải làm gì…’ Kéo lên một nụ cười ôn nhu, Đường Tam nắm thật chặt tay Thẩm Tu, nghiêm túc chân thành tha thiết nói: “Tiểu Tu, không cần sợ, sau này có t bảo vệ ngươi!”

Chưa từng có người nói sẽ bảo vệ y… Thẩm Tu hít hít mũi, hốc mắt đỏ ửng, đáp lớn: “Ừ!”



Đây là Đường Tam, trọng tình trọng nghĩa, đối với người dịu dàng, lương thiện lại không thánh mẫu, Thẩm Tu rõ ràng ý thức được Đường Tam không chỉ là một nhân vật trong sách. Hắn cũng có máu thịt, tính cách trong sạch, bất kể phát sinh chuyện gì hắn đều có thể lên được đến đỉnh!

“Tiểu Tam, về rồi.” Một tháng âm già nua vang lên, chỉ thấy phái trước có một ông lão đang đứng, nhìn sơ qua có lẽ tầm 60 tuổi, dáng người cao gầy nhưng tinh thần mình mẫn. Quần áo sạch sẽ ngăn nắp, tóc cũng được chải chuốt không chút cẩu thả.

Người này quen biết Đường Tam, là thôn trưởng lão Kiệt Khắc Thôn Thánh Hồn.

Vị thôn trưởng này là một người hiền lành người trong thôn đều kính trọng ngài ấy. Mấy năm trước, thời điểm Đường Tam gặp khó khăn nhất ngài ấy không ít lần đưa đồ ăn tới.

“Kiệt Khắc gia gia, chào ngài.” Đường Tam đến trước mặt lão Kiệt Khắc, cũng kính hành lễ. Đối với người tốt với mình, Đường Tam đều sẽ khắc trong tâm.

Thẩm Tu tò mò nghiêng đầu nhìn lão Kiệt Khắc, bắt chước Đường Tam bập bẹ nói: “Kiệt Khắc..gia…gia, chào…ngài.”

“Tiểu Tu giỏi quá!” Đường Tam xoa cái đầu tóc đen như tơ lụa, cười tủm tỉm khích kệ nói.

Đương nhiên, nhớ ngày trước, y có thiên phú học ngoại ngữ nhất! Thẩm Tu đắc ý hừ cười một tiếng, đôi mắt trắng đen rõ ràng suиɠ sướиɠ cong một nửa.

“Hửm, tiểu Tam, hài tử này từ đâu ra vậy?” Lão Kiệt Khắc nhìn về phía Thẩm Tu, nghi hoặc hỏi: “Còn chưa giới thiệu?”

“Kiệt Khắc gia gia, hắn là bằng hữu của ta. Khụ, lúc trước sảy ra chút chuyện không tiện nói… Bất quá, Kiệt Khắc gia gia, Tiểu Tu rất thông mình, vừa học liềm biết!” Đường Tam bất đắng dĩ nói, hướng Thảm Tu vẻ mặt mê mang ném một cái ánh mắt ‘Tạm thời đừng nóng’, Thẩm Tu vì thế ngoan ngoãn đứng bên người Đường Tam.

“Ừm, là một dứa trẻ ngoan.” Lão Kiệt Khắc cười. Nhìn đôi mắt sáng trong của y liền biết tính cách đứa nhỏ này không xấu. Hơn nữa, Đường Tam trước giờ luôn có chủ ý riêng: “Tiểu Tam, ngươi cũng sắp 6 tuổi rồi nhỉ. Nghi thức thức tỉnh năm nay ngươi cũng nên tham gia.”

Đường Tam có chút tò mò: “Kiệt Khắc gia gia, nghi thức thức tỉnh là sao?”



Lão Kiệt Khắc nghiêm mặt giải thích: “Chúng ta mỗi người đều có Võ Hồn của riêng mình, đến 6 tuổi đều sẽ tiến hành nghi thức thức tỉnh. Có Võ Hồn đôi với chúng ta ở một phường diện nào đó đều có ích. Cho dù chủ là một Võ Hồn bình thường chũng sẽ trờ giúp ít nhiều. Lỡ như ngươi có được một Võ Hồn xuất sắc thì có thể tiền hành tu luyện, như vậy sẽ có thể trở thành Hồ Sư. Nghi thứ thức tỉnh một năm mới tổ chứ một lần, ta không muốn ngươi bỏ lỡ. Đích thân chấp sự đại nhân Võ Hồn phân điện thành Nạc Định tự mình tới giúp hài tử trong thôn chúng ta thức tỉnh. Vị chấp sự đại nhân đó nghe nói là một Đại Hồn Sư.”

Thời điểm nói đến ba chữ Đại Hồn Sư, trong mắt Kiệt Khắc lộ ra thần sắc hâm mộ.

Đường Tam đối với khái niệm Hồn Sư cũng chỉ ba phải cái gì cũng biết một ít, lúc này có cơ hội năm lấy liền không dễ dàng buông tha, tiếp tục tuy vẫn: “Đại Hồn Sư là có ý tứ gì?”

Lão Kiệt Khắc tất nhiên rất có kiên nhẫn đối với Đường Tam, trong lòng lão, hài tử hiểu chuyện nhất trong thôn không ai hơn Đường Tam trước mắt.

“Đại Hồn Sư là cấp bậc danh hiệu của Hồn sư. Hôn Sư là chứ nghiệp cao quý nhất Đấu La đại đại lục chúng ta. Họ có thể là những chiến sĩ cường đại, cũng có thể có được năng lực phụ trợ xuất sắc. Nhưng bất luận là loại Hồ Sư nào, cấp bậc đều dựa theo danh hiệu xưng hồ đồng dạng.”

“Hồn Sư đều có Võ Hồn lực của riêng mình, căn cứ theo Võ Hồn lực mạnh hay yếu tổng cộng chia làm mười hai danh hiệu. Mỗi một cái danh hiệu lại chia thành mười cấp. Ban đầu vừa mới nhập môn thì gọi là Hồ Sĩ, chỉ cần là sau khi thức tỉnh võ hồn đều gọi như vậy. Nếu võ hồn có thể tu luyện, tương đương với thời điểm đạt đến cấp mười một ngay lập tức nhận danh hiệu Hồn Sư. Mà Đại Hồn Sư, chính là xếp thứ ba trong toàn bộ danh hiệu. Đạt tới cảnh giới Đại Hồn Sư, cũng là một người cường đại tương dương đại Hồn Sư. Tổng thể mười danh hiệu là vầy.”

“Hồn Sĩ, Hồn Sư, Đại Hồn Sư, Hồn Tôn, Hồn Tông, Hồn Vương, Hồ Đế, Hồn Thánh, Hồn Đấu La cuối cùng là Phong Hào Đấu La. Tên Đấu La đại lục của chúng ta chính là đến từ đây. Trong truyền thuyết, đạt tới cấp 90 trở lên đều có thể tự gọi mình là Phong Hào Đấu La, họ chính là tồn tại vô địch!”

Trong mắt lão Kiệt Khắc lóng lánh ánh sáng kiêu ngạo: “Thôn Thánh Hồn chúng ta trăm năm trước có một dánh hiệu đứng thứ tám là Hồ Thánh. Ở toàn bộ thành Nặc Đinh, thậm chí toàn bộ tỉnh Pháp Tư Nặc cũng cực kì ít.

Đường Tam gật đầu, trong mắt toát ra vài phần sắc khát vọng. Từng câu từng chữ hướng Thẩm Tu phiên dịch lại, lão Kiệt Khắc nhìn bọn họ, xua tay cười nói: “Được rồi, ta đi trước, ba ngày sau ta tới đón ngươi.”

“Hẹn gặp lại Kiệt Khắc gia gia.” Đường Tam vội vàng nói, thẩm Tu cũng nghe theo lặp lại.

“Tiểu Tu, vậy trước mắt ngươi đến nhà ta đi. Cha ta là thợ rèn trong thôn, tính tình ông ấy không tốt lắm. Nhưng ngươi đừng sợ, ông ấy sẽ không làm hại ngượi.”

Thẩm Tu phủ, ta nhổ. Nếu ngươi biết cha ngươi là Phong Hào Đấu La ngươi có nhổ không!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau