Đường Giao Nhau

Chương 15

Trước Sau
“A ưm… Đừng chạm vào anh… Muốn… Ngủ thêm một lúc…” Sở Hành tát lên mặt Chu Diệc Thần rồi lăn ra ngủ tiếp.

Đột nhiên hạ thân trở nên lạnh lẽo, chân bị kéo ra, hậu huyệt có gì đó trơn trượt tiến vào, Sở Hành mặc kệ, vẫn cố tình nhắm mắt.

Thứ vừa cắm vào, làm thành ruột bị căng ra, rất trướng…

“Ưm a… A… A ưm a…” Anh nhắm nghiền mắt, mơ hồ phát ra tiếng rên rỉ không rõ ràng.

Khoái cảm từ hạ thân lan ra khắp người, Sở Hành chậm rãi mở mắt, khuôn mặt mê man.

Thấy anh mở to mắt, Chu Diệc Thần cúi đầu hôn lên môi Sở Hành, sau đó mãnh liệt thọc vào rút ra.

“Ưm… A a… Ưm a… A…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Chu Diệc Thần nhíu mày bắt máy.

“Ông chủ, là tôi, Tưởng Diệp đây.”

“Ừ.” Chu Diệc Thần nói, thành ruột đang gắt gao bao lấy dương v*t đột nhiên co rút lại.

“Có vài vị trưởng bối đang trên đường tới địa điểm giao dịch, nghe nói Trần Vũ bị nhốt, tôi với hắn ta có quan hệ tốt, ngài có thể thả hắn được không?”

“Được.”

“A… A… A… Ưm a…” dương v*t liên tục cọ xát điểm mẫn cảm mang đến kích thích mãnh liệt, khiến Sở Hành đang cố gắng kìm nén không nhịn được kêu ra tiếng, hai chân cầm lòng không đặng quấn quanh thắt lưng Chu Diệc Thần.

Tưởng Diệp nghe thấy tiếng rên rỉ đầu dây bên kia, tay cầm điện thoại cứng lại, giọng nói đấy… Hình như có chút quen tai.

Chu Diệc Thần tắt máy, cuối cùng Sở Hành không cần phải kiềm chế bản thân nữa.

“Đồ biến thái… A a mới… Sáng sớm… Ưm a…”

“Lại… Lại chạm vào ưm a a…”

“Ai bảo anh không để ý đến em.” Chu Diệc Thần nói, cúi đầu cắn lên cổ Sở Hành, tạo ra một vết răng.

“Cắn a a… Cắn cái gì… Em là ưm a… Cún sao?”

Đôi mắt Chu Diệc Thần sáng lấp lánh nhìn Sở Hành, nhoẻn miệng cười, lộ hai chiếc răng nanh.

“Nói gì đi chứ… Ưm a… A… Bé ngốc…” Sở Hành nhìn hắn cười thì ngây người, mặt ửng hồng, giả bộ giận dỗi nói.

“Anh nói gì cũng đúng hết.” Chu Diệc Thần nói, bế Sở Hành, hai cơ thể dính sát vào nhau, anh ôm hắn, đôi mắt vô tình liếc ra ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi.

Cảnh vật bên ngoài đều phủ một màu trắng, trông rất chói mắt, nhưng lại khiến người khác phải luyến tiếc quay mặt rời đi.

Trận tuyết đầu năm, cứ lặng lẽ xuất hiện như vậy.

“Chu Diệc Thần… Nếu được ban cho một lời ước… Em sẽ ước gì?”

“Mãi mãi ở bên anh.”

Hai người lên xe, tuyết trên đường không nhiều lắm, nhưng Chu Diệc Thần vẫn lái rất chậm.

Sở Hành cởi khăn quàng cổ, do dự nói: “Chỉ có hai người chúng ta thôi sao?”



“Dạ, chỉ có hai ta.”

Anh rũ mắt, cảm thấy có chút khó khăn.

Ra đến vùng ngoại thành, Sở Hành rất nhanh đã phát hiện, có một chiếc xe vẫn luôn đi sau bọn họ, anh quay đầu, là một chiếc Volkswagen màu đen.

“Đừng sợ.” Chu Diệc Thần nói, “Không biết có ai thuê sát thủ, dạo này vẫn luôn đi theo em.”

“…”

Chắc là Sở Không, thằng nhóc đấy rất thích chơi trò đuổi bắt kiểu này.

“Gọi thuộc hạ đến đây đi, anh cảm thấy, mọi chuyện không đơn giản như vậy.” Sở Hành nói.

“Được.” Chu Diệc Thần trả lời, lấy điện thoại ra gọi, “Vương Kỳ, dẫn thuộc hạ đứng đợi trước nghĩa trang, tôi sẽ đến ngay bây giờ.”

“Pằng…” Một tiếng súng vang lên, cửa sổ xe đằng sau bỗng nhiên bị nứt.

“Pằng pằng pằng…” Bộ giảm thanh của súng vang lên liên tiếp, vỏ xe tràn đầy lỗ đạn.

Ban ngày ban mặt trực tiếp nổ súng, trong khi đoạn đường này không có gì để ẩn núp, người bắn đúng là tự tin thái quá rồi.

“Có súng không?” Sở Hành hỏi.

Chu Diệc Thần lôi ra một khẩu súng từ trong hộp găng tay, đưa cho anh.

“K-54, được đấy chứ.” Sở Hành nhướng mày, khẩu súng này uy lực rất mạnh, có thể bắn thủng lốp xe.

Anh mở cửa sổ, bật chốt an toàn, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Đã lâu rồi không được cầm súng…

Sở Hành mở to mắt, điều chỉnh tốt tâm trạng, quan sát tình hình qua gương chiếu hậu, sau đó vươn người, cơ thể theo chuyển động của chiếc xe bắt đầu nổ súng.

Ngồi trở lại ghế phụ lái, Sở Hành nhìn vào gương chiếu hậu, thấy chiếc xe kia đã bị nổ lốp, văng khỏi làn đường.

“Xin lỗi anh cảnh sát, hy vọng không xảy ra tai nạn giao thông.” Sở Hành nghĩ trong lòng, nhìn lên phía trước, quang cảnh nghĩa trang dần dần hiện ra.

Có vài chiếc xe đang đậu gần đó.

Thấy Chu Diệc Thần dừng xe lại, mấy người trên xe lục đục chạy xuống.

“Ông chủ…! Khách sạn Kim Không ở bên kia…” Một người vội vàng chạy tới chỗ Chu Diệc Thần, đúng lúc đó biến cố xảy ra.

Người kia bị đạn bắn vào ngực, ngã xuống đất.

“Cấp trên có lệnh, tiêu diệt toàn bộ.” Đột nhiên cảnh sát từ đâu xuất hiện, hét lên.

Chu Diệc Thần ngồi trong xe rút súng, hai bên bắt đầu xả đạn.

“Đừng xuống.” Hắn nói với Sở Hành, đóng cửa xe.

Anh nhìn khẩu súng K-54 Chu Diệc Thần đặt trên ghế để phòng thân, tim đập loạn xạ.

Cửa sổ xe cách âm rất tốt, Sở Hành nhìn cảnh đấu súng ngoài cửa sổ, cảm giác như bản thân đang ở một thế giới hoàn toàn khác.

Lượng cảnh sát lớn hơn rất nhiều so với nhóm Chu Diệc Thần, hắn bắt đầu yếu thế, phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ chết, hoặc bị bắt.



Tay cầm súng của Sở Hành hơi run lên, khớp xương ngón tay rõ ràng đang cố gắng cầm súng.

Anh mở cửa xe, có người chú ý tới Sở Hành.

“Cảnh sát Sở?”

“Sở Hành?”

Hắn đưa lưng về phía anh, Sở Hành mặt vô cảm cầm súng, nhắm ngay vào tim Chu Diệc Thần.

Đạn được bắn ra, găm vào ngực hắn.

Anh cảm giác mọi thứ xung quanh như ngừng lại, Sở Hành nhìn Chu Diệc Thần, tiếng ồn ào bên tai hoàn toàn biến mất.

Súng trên tay hắn rơi xuống đất, Chu Diệc Thần muốn quay đầu nhìn, nhưng cơ thể lại ngã xuống trước.

Tuyết bị máu nhuộm đỏ như những bông hoa rực rỡ nở rộ trên mặt tuyết, cuối cùng tan thành nước, trông rất chói mắt.

“Ông chủ!!” Có người chạy tới nâng Chu Diệc Thần lên.

“Đưa ông chủ đi!” Một người khác nói, những người còn lại đứng xung quanh yểm trợ, đưa Chu Diệc Thần vào xe.

Ông trùm chết, cảnh sát thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị thừa thắng xông lên.

“Sở Hành, anh không sao chứ?” Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Anh quay đầu, là Tô Trạch, những người khác vẫn đang bị Chu Diệc Thần nhốt lại.

Bao giờ mới được thả ra…?

“Mọi người nghe lệnh.” Sở Hành hét lên,

“Có lệnh từ cấp trên, tất cả cùng tôi đến khách sạn Kim Không để yểm trợ.”

Cảnh sát đang định đuổi theo xe của Chu Diệc Thần thì dừng lại, bọn họ nhớ ra Sở Hành là cán bộ cấp cao, cuối cùng vẫn quyết định nghe lời anh.

Dù sao người đứng đầu bang Tam Thanh đã chết, viên đạn bắn vào tim, không có khả năng sống sót, còn mấy tên côn đồ loắt choắt vừa bỏ chạy cũng không quan trọng với bọn họ.

Sở Hành nhìn xe Chu Diệc Thần dần dần khuất bóng, ngón tay cuộn thành nắm đấm, sau đó buông ra.

Câu chuyện về Chu Diệc Thần – ông trùm xã hội đen và cảnh sát nằm vùng – Sở Hành, cuối cùng cũng kết thúc.

Mặt anh vô cảm leo lên xe Tô Trạch, đi theo mọi người tới khách sạn Kim Không.

— Hoàn Chính Văn —

【 tác giả có lời muốn nói 】

Phiên ngoại là HE.

Nếu nhìn thấy dòng này thì thả cho cái bình luận với.

Không có động lực gõ chữ T^T

Đôi lời editor: Tác giả rảnh nên không cho chính văn HE mà để phiên ngoại HE =)))) Ngược nhẹ ngược nhẹ, yên tâm =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau