Dương Hoa Thiếu Niên Và Con Mèo Trắng Của Hắn
Chương 3: Ngày Đại Hỉ
Phong Từ Cẩn Ngôn một thân nặng trĩu cố gắng chống đỡ cơ thể ngồi dậy. Cổ họng lúc này ập đến một trận khát khô khủng khiếp làm cho y phải loạng choạng đi tới bàn nước gần đó. Trong lúc mơ hồ, y không thể nhớ rõ bản thân đã trôi dạt trong khoảng tối đó bao lâu. Chỉ đến khi y tỉnh lại mới nhận thấy bản thân đang nằm trong căn phòng thắp đầy nến và dán thật nhiều chữ "hỉ" này.
Cẩn Ngôn thật sự không nhớ rõ mọi chuyện lúc ở căn hộ đó, y chỉ nhớ tới Tiêu Tĩnh đã nói một câu: " Bản thân ngươi muốn bắt đầu ở đâu thì sẽ bắt đầu ở đó!! "
Trong lúc chính mình đang trôi dạt trong vùng tối, thật vô tình thay Cẩn Ngôn lại nhớ đến ngày đại hỉ của bản thân năm 20 tuổi. Ngày mà Thương Kỳ Quân 25 tuổi miễn cưỡng chấp nhận thánh chỉ của Đại Đế mà rước y vào môn phủ. Ngày mà y bị chính phu quân của mình đổ ly rượu giao bôi từ trên xuống dưới trước sự chứng kiến của hạ nhân. Ngày mà y bị sự vu vạ của nữ nhân kia mà ăn một nhát chém nơi bả vai, máu chảy rướm đỏ cả một thân hỉ phục.
Hình ảnh diễm lệ rung động nhân tâm đó phản chiếu vào chiếc gương, khắc thật sâu vào tâm khảm y. Khiến cho bây giờ khi y nhớ lại chỉ toát lên một hồi lạnh lẽo.
Đúng vậy, Phong Từ Cẩn Ngôn ngày hôm nay đã bắt đầu tại một thời điểm sẽ mở ra một màn cam chịu và thống khổ của y trong suốt 7 năm ở kiếp trước. Nhưng một lần làm lại này sẽ không như thế nữa. Bởi vì sâu thăm trong tiềm thức của Cẩn Ngôn, tình cảm của y dành cho nam nhân kia đã bị xé nát đến không còn thành hình.
Dương Hoa Đồng mở ra, chính là một ánh mắt thờ ơ, vô tình kiêu ngạo khiến cho người nhìn phải rét run.
******
Cẩn Ngôn bình tĩnh ăn miếng bánh, uống một ngụm rượu. Lặng lẽ chờ đợi vị phu quân kia đến.
Bởi vì bản thân y mang trong mình Dương Hoa Đồng nên hơi men của rượu đều vô dụng với y. Chẳng mấy chốc, cả bình rượu Đại Thúy liền cứ vơi dần vơi dần rồi cạn sạch.
Phong Từ Cẩn Ngôn lắc lắc bình rượu không nghe thấy tiếng gì, liền tiu nghỉu nằm sấp trên mặt bàn nhai bánh khô khốc. Trong lòng cực kì muốn nếm thêm loại thức uống vừa nóng vừa cay xè nơi cổ họng kia.
"Cạch..."
Một tiếng, một nam nhân bước vào....
Vừa đúng lúc Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, chứng kiến thân ảnh ngay trước mắt này, trái tim vẫn không nhịn được mà run lên thống hận một trận.
Y nhìn thấy hắn, giống như ngay trước mắt hiện lên hình ảnh máu thịt của tộc nhân, của ca ca tỷ tỷ y chảy róc rách trên lươi kiếm sắc lẹm của hắn. Hình ảnh tên khốn kiếp này từng bước, từng bước ép y nhảy xuống Hồng Hoang Vực.
Hắn giết chết một nhà của Cẩn Ngôn, bức tử y. Tất cả đều chỉ vì một NỮ NHÂN
Phong Từ Cẩn Ngôn lặng lẽ nhếch môi trào phúng. Hóa ra trên đời này lại có một Thương Kỳ Quân yêu thương Hiểu Nhu nhiều đến như vậy.
Còn y trước đây ngu ngốc thay lại luôn tự xem thường mình, như con thiêu thân đâm đầu vào lửa. Mặc kệ cho lông cánh từng mảng....từng mảng bị đốt đến trụi.
Cẩn Ngôn thật sự không nhớ rõ mọi chuyện lúc ở căn hộ đó, y chỉ nhớ tới Tiêu Tĩnh đã nói một câu: " Bản thân ngươi muốn bắt đầu ở đâu thì sẽ bắt đầu ở đó!! "
Trong lúc chính mình đang trôi dạt trong vùng tối, thật vô tình thay Cẩn Ngôn lại nhớ đến ngày đại hỉ của bản thân năm 20 tuổi. Ngày mà Thương Kỳ Quân 25 tuổi miễn cưỡng chấp nhận thánh chỉ của Đại Đế mà rước y vào môn phủ. Ngày mà y bị chính phu quân của mình đổ ly rượu giao bôi từ trên xuống dưới trước sự chứng kiến của hạ nhân. Ngày mà y bị sự vu vạ của nữ nhân kia mà ăn một nhát chém nơi bả vai, máu chảy rướm đỏ cả một thân hỉ phục.
Hình ảnh diễm lệ rung động nhân tâm đó phản chiếu vào chiếc gương, khắc thật sâu vào tâm khảm y. Khiến cho bây giờ khi y nhớ lại chỉ toát lên một hồi lạnh lẽo.
Đúng vậy, Phong Từ Cẩn Ngôn ngày hôm nay đã bắt đầu tại một thời điểm sẽ mở ra một màn cam chịu và thống khổ của y trong suốt 7 năm ở kiếp trước. Nhưng một lần làm lại này sẽ không như thế nữa. Bởi vì sâu thăm trong tiềm thức của Cẩn Ngôn, tình cảm của y dành cho nam nhân kia đã bị xé nát đến không còn thành hình.
Dương Hoa Đồng mở ra, chính là một ánh mắt thờ ơ, vô tình kiêu ngạo khiến cho người nhìn phải rét run.
******
Cẩn Ngôn bình tĩnh ăn miếng bánh, uống một ngụm rượu. Lặng lẽ chờ đợi vị phu quân kia đến.
Bởi vì bản thân y mang trong mình Dương Hoa Đồng nên hơi men của rượu đều vô dụng với y. Chẳng mấy chốc, cả bình rượu Đại Thúy liền cứ vơi dần vơi dần rồi cạn sạch.
Phong Từ Cẩn Ngôn lắc lắc bình rượu không nghe thấy tiếng gì, liền tiu nghỉu nằm sấp trên mặt bàn nhai bánh khô khốc. Trong lòng cực kì muốn nếm thêm loại thức uống vừa nóng vừa cay xè nơi cổ họng kia.
"Cạch..."
Một tiếng, một nam nhân bước vào....
Vừa đúng lúc Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, chứng kiến thân ảnh ngay trước mắt này, trái tim vẫn không nhịn được mà run lên thống hận một trận.
Y nhìn thấy hắn, giống như ngay trước mắt hiện lên hình ảnh máu thịt của tộc nhân, của ca ca tỷ tỷ y chảy róc rách trên lươi kiếm sắc lẹm của hắn. Hình ảnh tên khốn kiếp này từng bước, từng bước ép y nhảy xuống Hồng Hoang Vực.
Hắn giết chết một nhà của Cẩn Ngôn, bức tử y. Tất cả đều chỉ vì một NỮ NHÂN
Phong Từ Cẩn Ngôn lặng lẽ nhếch môi trào phúng. Hóa ra trên đời này lại có một Thương Kỳ Quân yêu thương Hiểu Nhu nhiều đến như vậy.
Còn y trước đây ngu ngốc thay lại luôn tự xem thường mình, như con thiêu thân đâm đầu vào lửa. Mặc kệ cho lông cánh từng mảng....từng mảng bị đốt đến trụi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất