Dương Lão Sư Ở Trên, Tôi Ở Dưới
Chương 13: Một cái tát
Hạ Vi Vi đến rất đúng giờ. Lúc Khúc Tri từ trong xe bước ra, thoáng thấy khuôn mặt của Kiều Tư Yến đỏ bừng. Nữ nhân vóc dáng rất đẹp, lớp trang điểm thoạt nhìn đơn giản, không có mấy cầu kỳ. Những bạn học đi cùng với Kiều Tư Yến khi nhìn thấy nàng cũng có biểu cảm tương tự, hành động trở nên ngốc nghếch, đứng ngồi không yên.
Khúc Tri Tịch mặc váy lụa màu đỏ rượu, thắt eo được ôm bởi hai sợi dây được buộc lại sau lưng. Trên người toát ra vẻ trưởng thành và quyến rũ, hoàn toàn không có dáng vẻ gì là của một học sinh cấp ba. Loại khí chất này không phải ai cũng có được, không hề kiêu ngạo nhưng cũng không hề khiến người khác dễ dàng đến gần. So với Hạ Vi Vi, nàng có phần ưu nhã hơn, khác xa với dáng vẻ nổi loạn của cô.
Kiều Tư Yến theo sau Khúc Tri Tịch vào trong quán bar, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn nàng không chút suy suyển.
“Không ngờ tên đầu gỗ như cậu khi không mặc đồng phục lại cũng có chút nhan sắc, không tồi.”
Vốn dĩ trong lòng đã rất thích Khúc Tri Tịch, nhưng ngoài mặc Kiều Tư Yến lại tỏ ra không quan tâm, tùy ý cất tiếng trêu đùa nàng. Có ánh mắt thâm tình lén lút nhìn nàng, nhưng dường như nàng không nhận ra.
Khúc Tri Tịch không thèm trả lời Kiều Tư Yến, cùng Hạ Vi Vi ngồi vào ghế gọi vài ly rượu. Cậu ngồi xuống bên cạnh, chống tay lên mặt nhìn nàng mỉm cười.
“Tôi nói… tôi với cậu rõ ràng rất xứng đôi, tôi cũng cho phép cậu thích tôi… Sao cậu lại không thích tôi chứ?”
Khúc Tri Tịch khẽ liếc nhìn Kiều Tư Yến một cái, sau khi uống một ngụm rượu mới tùy ý trả lời.
“Cậu đến lớp danh dự 1 cũng không vào nổi, cậu nói xem… tôi có cần một người bạn trai yếu kém hơn mình không?”
Hạ Vi Vi nghe xong liền bật cười thành tiếng, đến cả cô Kiều Tư Yến cũng không đánh bại, vậy thì so với Khúc Tri Tịch, cậu ta có tư cách gì? Nàng nhất định sẽ không chịu khuất phục trước một người yếu thế hơn mình, chí ít ra là cô biết như vậy.
Kiều Tư Yến thoáng nở nụ cười gượng gạo, dường như trong lòng bắt đầu suy nghĩ đến thứ gì đó. Chỉ vài ly, Hạ Vi Vi cùng những bạn học khác đều đã rời khỏi chỗ ngồi, hòa vào dòng người sôi động trước mắt. Kiều Tư Yến chống tay lên cằm, lén lút nhìn Khúc Tri Tịch từ một bên. Người con gái cao ngạo này, cậu phải làm sao mới có thể thu phục đây?
“Nếu như trong kỳ thi lần này tôi có thể bước vào lớp danh dự 1 thì sao? Cậu có đồng ý làm bạn gái tôi không?”
Khúc Tri Tịch không nhìn Kiều Tư Yến. Cái tên thần kinh này lại dở trò gạ gẫm người khác, vốn còn cho rằng đây chỉ là lời nói đùa, nàng liền nhún vai.
“Không biết. Nếu cậu vào được, cậu sớm đã vào rồi… à, chuyện giữa cậu và Tiêu Kỳ Nhiên như thế nào tôi không quan tâm, quản lý tốt bạn gái cậu, đừng để cô ta đến tìm tôi. Cũng đừng lôi tôi vào trò chơi tình ái của cậu, tôi một lòng chỉ muốn học, không muốn gặp rắc rối.”
Kiều Tư Yến bên trong vô cùng tổn thương, nhưng bề ngoài lại không thể hiện ra.
Nhắc tào tháo, tào tháo liền tới. Không biết Tiêu Kỳ Nhiên đã đến từ lúc nào, đứng ở phía sau Kiều Tư Yến, tức giận hét to.
“Kiều Tư Yến, bảo sao tôi gọi điện cậu không trả lời… hóa ra là ở cùng Khúc Tri Tịch…”
Khúc Tri Tịch cảm thấy không thoải mái, hai mày liền nhíu nhẹ, biểu cảm thể hiện rất rõ rệt sự bài xích đối với Tiêu Kỳ Nhiên. Mà khoảnh khắc cô ta nhìn thấy nàng đang ở cùng bạn trai mình, cả khuôn mặt liền tức đến biến dạng, cướp lấy ly rượu ở bên cạnh hất thẳng vào người Khúc Tri Tịch.
Tiêu Kỳ Nhiên làm ầm ĩ một trận, thu hút không ít sự chú ý. Phục vụ lo lắng lấy khăn lau giúp nàng, mặc dù đã được lau sạch, nhưng mùi rượu nồng nặc vẫn còn quanh quẩn. Khúc Tri Tịch cố nén tức giận, cả cơ thể chậm rãi đứng dậy, duỗi tay cầm lấy ly rượu uống hết một hơi.
Kiều Tư Yến nhìn nàng hơi lo sợ, lại quay sang nhìn Tiêu Kỳ Nhiên bằng biểu cảm giận dữ. Rất nhanh sau đó bàn tay nàng đã giáng thẳng vào mặt Tiêu Kỳ Nhiên một cái rất mạnh.
“Không có giáo dục.”
Sự tức giận đó của Khúc Tri Tịch, Kiều Tư Yến chưa từng nhìn thấy. Một cái tát kia, đối với nàng e rằng vẫn còn chưa đủ. Tiêu Kỳ Nhiên triệt để kích động, lao đến muốn đánh nàng, nhưng vẫn là không được, bởi vì Kiều Tư Yến đã nhanh tay siết chặt lấy cổ tay cô ta, đẩy mạnh về phía sau.
“Tiêu Kỳ Nhiên đừng kiếm chuyện. Cậu thế này khiến tôi cảm thấy rất phiền phức.”
Giọng điệu của cậu rất hung dữ, giống như muốn đe dọa Tiêu Kỳ Nhiên, không muốn cô ta động đến Khúc Tri Tịch.
“Tri Tịch…”
Cậu lén lút nhìn cô gái bên cạnh mình, bàn tay muốn duỗi ra chạm vào người nàng, nhưng lại bị nàng hất văng.
“Tư Yến, bồi lỗi này của cậu Khúc Tri Tịch tôi nhận không nổi. Kể từ nay về sau, cậu và cả Tiêu Kỳ Nhiên đừng làm phiền tôi. Tôi không cần vì cậu mà gánh chịu những rắc rối này.”
Khúc Tri Tịch cố nén giận dữ, uất ức đi ra bên ngoài.
Khúc Tri Tịch mặc váy lụa màu đỏ rượu, thắt eo được ôm bởi hai sợi dây được buộc lại sau lưng. Trên người toát ra vẻ trưởng thành và quyến rũ, hoàn toàn không có dáng vẻ gì là của một học sinh cấp ba. Loại khí chất này không phải ai cũng có được, không hề kiêu ngạo nhưng cũng không hề khiến người khác dễ dàng đến gần. So với Hạ Vi Vi, nàng có phần ưu nhã hơn, khác xa với dáng vẻ nổi loạn của cô.
Kiều Tư Yến theo sau Khúc Tri Tịch vào trong quán bar, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn nàng không chút suy suyển.
“Không ngờ tên đầu gỗ như cậu khi không mặc đồng phục lại cũng có chút nhan sắc, không tồi.”
Vốn dĩ trong lòng đã rất thích Khúc Tri Tịch, nhưng ngoài mặc Kiều Tư Yến lại tỏ ra không quan tâm, tùy ý cất tiếng trêu đùa nàng. Có ánh mắt thâm tình lén lút nhìn nàng, nhưng dường như nàng không nhận ra.
Khúc Tri Tịch không thèm trả lời Kiều Tư Yến, cùng Hạ Vi Vi ngồi vào ghế gọi vài ly rượu. Cậu ngồi xuống bên cạnh, chống tay lên mặt nhìn nàng mỉm cười.
“Tôi nói… tôi với cậu rõ ràng rất xứng đôi, tôi cũng cho phép cậu thích tôi… Sao cậu lại không thích tôi chứ?”
Khúc Tri Tịch khẽ liếc nhìn Kiều Tư Yến một cái, sau khi uống một ngụm rượu mới tùy ý trả lời.
“Cậu đến lớp danh dự 1 cũng không vào nổi, cậu nói xem… tôi có cần một người bạn trai yếu kém hơn mình không?”
Hạ Vi Vi nghe xong liền bật cười thành tiếng, đến cả cô Kiều Tư Yến cũng không đánh bại, vậy thì so với Khúc Tri Tịch, cậu ta có tư cách gì? Nàng nhất định sẽ không chịu khuất phục trước một người yếu thế hơn mình, chí ít ra là cô biết như vậy.
Kiều Tư Yến thoáng nở nụ cười gượng gạo, dường như trong lòng bắt đầu suy nghĩ đến thứ gì đó. Chỉ vài ly, Hạ Vi Vi cùng những bạn học khác đều đã rời khỏi chỗ ngồi, hòa vào dòng người sôi động trước mắt. Kiều Tư Yến chống tay lên cằm, lén lút nhìn Khúc Tri Tịch từ một bên. Người con gái cao ngạo này, cậu phải làm sao mới có thể thu phục đây?
“Nếu như trong kỳ thi lần này tôi có thể bước vào lớp danh dự 1 thì sao? Cậu có đồng ý làm bạn gái tôi không?”
Khúc Tri Tịch không nhìn Kiều Tư Yến. Cái tên thần kinh này lại dở trò gạ gẫm người khác, vốn còn cho rằng đây chỉ là lời nói đùa, nàng liền nhún vai.
“Không biết. Nếu cậu vào được, cậu sớm đã vào rồi… à, chuyện giữa cậu và Tiêu Kỳ Nhiên như thế nào tôi không quan tâm, quản lý tốt bạn gái cậu, đừng để cô ta đến tìm tôi. Cũng đừng lôi tôi vào trò chơi tình ái của cậu, tôi một lòng chỉ muốn học, không muốn gặp rắc rối.”
Kiều Tư Yến bên trong vô cùng tổn thương, nhưng bề ngoài lại không thể hiện ra.
Nhắc tào tháo, tào tháo liền tới. Không biết Tiêu Kỳ Nhiên đã đến từ lúc nào, đứng ở phía sau Kiều Tư Yến, tức giận hét to.
“Kiều Tư Yến, bảo sao tôi gọi điện cậu không trả lời… hóa ra là ở cùng Khúc Tri Tịch…”
Khúc Tri Tịch cảm thấy không thoải mái, hai mày liền nhíu nhẹ, biểu cảm thể hiện rất rõ rệt sự bài xích đối với Tiêu Kỳ Nhiên. Mà khoảnh khắc cô ta nhìn thấy nàng đang ở cùng bạn trai mình, cả khuôn mặt liền tức đến biến dạng, cướp lấy ly rượu ở bên cạnh hất thẳng vào người Khúc Tri Tịch.
Tiêu Kỳ Nhiên làm ầm ĩ một trận, thu hút không ít sự chú ý. Phục vụ lo lắng lấy khăn lau giúp nàng, mặc dù đã được lau sạch, nhưng mùi rượu nồng nặc vẫn còn quanh quẩn. Khúc Tri Tịch cố nén tức giận, cả cơ thể chậm rãi đứng dậy, duỗi tay cầm lấy ly rượu uống hết một hơi.
Kiều Tư Yến nhìn nàng hơi lo sợ, lại quay sang nhìn Tiêu Kỳ Nhiên bằng biểu cảm giận dữ. Rất nhanh sau đó bàn tay nàng đã giáng thẳng vào mặt Tiêu Kỳ Nhiên một cái rất mạnh.
“Không có giáo dục.”
Sự tức giận đó của Khúc Tri Tịch, Kiều Tư Yến chưa từng nhìn thấy. Một cái tát kia, đối với nàng e rằng vẫn còn chưa đủ. Tiêu Kỳ Nhiên triệt để kích động, lao đến muốn đánh nàng, nhưng vẫn là không được, bởi vì Kiều Tư Yến đã nhanh tay siết chặt lấy cổ tay cô ta, đẩy mạnh về phía sau.
“Tiêu Kỳ Nhiên đừng kiếm chuyện. Cậu thế này khiến tôi cảm thấy rất phiền phức.”
Giọng điệu của cậu rất hung dữ, giống như muốn đe dọa Tiêu Kỳ Nhiên, không muốn cô ta động đến Khúc Tri Tịch.
“Tri Tịch…”
Cậu lén lút nhìn cô gái bên cạnh mình, bàn tay muốn duỗi ra chạm vào người nàng, nhưng lại bị nàng hất văng.
“Tư Yến, bồi lỗi này của cậu Khúc Tri Tịch tôi nhận không nổi. Kể từ nay về sau, cậu và cả Tiêu Kỳ Nhiên đừng làm phiền tôi. Tôi không cần vì cậu mà gánh chịu những rắc rối này.”
Khúc Tri Tịch cố nén giận dữ, uất ức đi ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất