Đường Lên Núi

Chương 2: Hoạt động nhóm quái quỷ gì chứ?

Trước Sau
Thời Quang đang bật máy tính chuẩn bị chiến vài trận trên mạng thì điện thoại reo “Alo, anh Hậu à, có chuyện gì vậy?”

“Hôm nay tập hợp đội cờ lúc 9 giờ tham gia hoạt động nhóm. Không được đến trễ!”

“Hoạt động nhóm quái quỷ gì chứ?”

“Nè thằng nhóc kia, tuần trước chính cậu đồng ý tham gia! Đừng có nuốt lời!” không đợi Thời Quang lên tiếng, Hứa Hậu đã cúp máy.

Thời Quang gác cằm lên quạt suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nhớ ra những gì Hứa Hậu đã nói trong buổi tập huấn tuần trước.…..

“Sau đây là những lời khích lệ tinh thần do Hiệp hội Thể thao truyền đạt!”

“Tại sao các kỳ thủ Hàn Quốc bây giờ có thể xưng bá giải vô địch thế giới? Chúng ta cần phải suy ngẫm lại! Tại sao các kỳ thủ nước ta thường thất bại vào nửa sau của giải đấu? Đây cũng là điều mà chúng ta cần phải thảo luận! Thể lực không đủ là một vấn đề lớn!”

“Kể từ bây giờ, đội tuyển Quốc gia, đội tuyển các tỉnh, các Viện cờ phải nghiêm túc rèn luyện thể lực! Tất cả đội cờ ở Giải cờ vây hạng nhất cũng phải luyện tập! Luyện cờ cũng đồng thời phải tăng cường rèn luyện thân thể, nâng cao thể lực của kỳ thủ!”

“Đó là lý do tại sao Viện cờ các tỉnh đã phát động lời kêu gọi một số đội cờ ở thành phố Phương Viên cùng nhau tổ chức trại huấn luyện thể chất trong ba ngày, được tổ chức ở căn cứ mở rộng bên cạnh núi Ô Lộc, nghỉ ngơi tại Vọng Thành sơn trang dưới chân núi. Có tổ chức thi đấu! Không được xin nghỉ. Không được làm mất mặt đội đầu tư xây dựng Phương Viên!”

Hứa Hậu nhiều lời dài dòng nhưng không chữ nào lọt được vào tai Thời Quang, cậu còn đang bận phục bàn, sẵn tiện dỏng một bên tai nghe cho có thế thôi, khi Hứa Hậu đi hỏi từng người một, đến lượt Thời Quang “Cậu đi không?”

“Đi, đi chứ.” Thời Quang đang suy ngẫm nước đi hay hơn cho nước cờ thứ 152 này, chưa kịp nghĩ gì mà đã đồng ý luôn.

Nhớ lại những gì đã xảy ra Thời Quang không khỏi than thở “Cái quái gì vậy chứ!”

Than thì than vậy thôi chứ hội thao vẫn có lý của nó. Đấu cờ vô cùng tiêu hao thể lực, trong mỗi trận cờ, kỳ thủ phải luôn dốc hết sức ứng phó nên khi kết thúc trận đấu sẽ rất dễ bị hạ đường huyết. Nghe nói trong những giải đấu lớn bây giờ, thầy Tang còn phải chuẩn bị hai bình dưỡng khí tránh giữa chừng ông không thở được. Anh Hậu từng có một trận đấu giành giải, chỉ ậm ừ nói rằng anh ấy đã giảm được một ký sau trận đấu.

Đột nhiên, cậu nhớ ra … hôm qua, Du Lượng đã về nước ngay sau khi kết thúc trận chung kết, thậm chí còn chưa ăn tối mà đã đến tìm mình … cậu ấy cũng mệt lắm nhỉ.

Aizz! Còn đến tìm cậu làm gì chứ? Chẳng thà quay về ngủ thêm được một chút. Nhưng khi nghĩ tới, nếu Du Lượng thật sự không đến nói lời chúc mừng với cậu, Thời Quang bỗng có chút không vui.

Góc dưới bên phải màn hình máy tính hiển thị thời gian 7:13, Thời Quang lập tức quyết định, mặc kệ cái hoạt động nhóm gì đó đi, làm một ván trước rồi tính.

Đăng nhập vào tài khoản mới của mình, khung trò chuyện bạn bè chỉ có một người duy nhất online: Akira.

Thời Quang hơi sốc!

Cậu gõ chữ vào khung trò chuyện.

– Người thật hả?

– Còn ai khác à?

Giọng điệu kiêu ngạo này thì đúng là cái tên Du Lượng đó rồi!

– Cậu không mệt à! Dậy sớm thế! Còn lên mạng chơi cờ nữa!

– Đồng hồ sinh học.

Akira gửi lời thách đấu đến bạn.

Thời Quang nhấn đồng ý.

– Ván này đánh nhanh nhé, một tiếng nữa tôi phải ra ngoài rồi.

– Đi đâu vậy?

– Hoạt động nhóm ở núi Ô Lộc! Huấn luyện thể chất! Chắc chết mất thôi! Năm đầu tiên trung học tôi còn không qua được môn chạy 1000 mét nữa mà!

– Gà

Thời Quang chợt hối hận vì câu nói đùa của mình, cái dáng vẻ Du Lượng chế nhạo nói ‘gà’ dần hiện lên trong đầu cậu. Quen biết tên này nhiều năm như vậy, mình cũng chịu đựng nhiều thứ lắm chứ!



– Ò

Mặc dù đang trò chuyện nhưng cả hai đã bắt đầu ván cờ. Còn chưa bước vào giai đoạn thu quan, Thời Quang nhận ra mình đang ở thế yếu đành nhận thua trung bàn. Trước khi đi, cậu để lại lời nhắn.

– Cậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn đi.

Nhìn ID có tên ‘Quang Thần’ đã offline và chuyển sang màu xám, Du Lượng khẽ cười.

Thời Quang ngủ bù một giấc trên xe buýt, lúc cậu sảng khoái tỉnh dậy thì đã thấy mình đến Vọng Thành sơn trang, trời cũng gần giữa trưa.

Hứa Hậu vỗ tay tập trung chú ý của mọi người “Mọi người vào nhận phòng trước, buổi trưa tự đến nhà hàng ăn cơm, buổi chiều 1 giờ 30 tập trung ở đại sảnh, 2 giờ có mặt tại căn cứ mở rộng.”

Chỉ có một vài người đáp lại, sau đó nhanh chóng giải tán.

Khi tập hợp ở căn cứ mở rộng, Thời Quang nhìn quanh một vòng, chà chà, hơn hai mươi kỳ thủ chuyên nghiệp có mặt. Ngay cả đội tuyển Quốc gia đang tập huấn tại Viện cờ tỉnh cũng đến rồi. Đều là những kỳ thủ trẻ tuổi, cũng phải thôi, người già đến đây làm gì chứ, những nhiệm vụ kiểu này toàn đám thanh niên phải gánh hết thôi.

Nhân viên tổ chức đang phát biểu “Để mọi người nhanh chóng thích nghi, chiều hôm nay chúng tôi sẽ không sắp xếp các trò vận động mạnh. Căn cứ được xây dựng trên núi Ô Lộc, mọi người hãy nhìn lối vào cáp treo ở đó, xuyên qua rừng cây thẳng lên núi, có rất nhiều trạm kiểm soát trên đường đi, chúng ta hãy dạo một vòng, lúc xuống cũng chỉ tầm ba tiếng thôi …”

Cả đoàn người ồ lên than vãn.

“Về vấn đề an toàn xin mọi người yên tâm, ai cũng được phát dây an toàn …”

Thời Quang tìm kiếm trong đám đông … Thẩm Nhất Lãng thuộc đội cờ Hán Đông. Anh ấy không đến, có thể là vì trùng giờ dạy nên xin nghỉ. Mục Thanh Xuân có đến, Nhạc Trí không đến, tên Vương Xung kia cũng đến. Đội Weida G.C do thầy Bạch Xuyên dẫn dắt, anh Tự không đến, Du Lượng … cũng không.

Gật đầu chào những người quen biết, Thời Quang cảm thấy có chút lạc lõng. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ nhớ Thẩm Nhất Lãng và Hồng Hà đến vậy, hoạt động kiểu này mà chẳng có lấy một người để đùa giỡn, nhàm chán quá đi mất! Nếu … Du Lượng đến đây cũng tốt, ít nhất vẫn có người chí chóe với cậu. Cũng không biết cái thân hình cao cao ốm ốm đó có thể lực thế nào? Còn lên mặt nói mình gà nữa chứ, nhưng năm ngoái khi cùng nhau tập huấn, sáng nào cũng thấy cậu ấy chạy bộ.

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên có người vỗ vai cậu, Thời Quang quay đầu lại thấy A Phúc đang cầm khoai tây chiên trên tay “Tốt quá rồi, Thời Quang cậu cũng đến, chúng ta đi cuối cùng đi.”

A Phúc vừa lên nhất đẳng năm nay, Viện cờ tỉnh liền thông báo phải tập hợp ở đây, trong nhóm người này cậu chỉ quen mỗi Thời Quang. Thật may mắn khi có người bạn cùng viện cờ, Thời Quang tuy cười nhưng không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác hụt hẫng.

Thời Quang không ngờ A Phúc đi cùng cậu ở cuối đội là vì …

“Tôi sợ độ cao lắm! Cáp treo này treo trên cây thì cũng thôi đi, cao gì mà cao quá vầy nè! Còn lắc tới lắc lui! Tưởng chơi vui chút thôi, sao chơi ác như vậy!” A Phúc đi phía trước Thời Quang, cậu đột nhiên cầm dây an toàn ngồi xổm giữa cầu treo gào khóc.

Dây an toàn treo phía trên lại kẹt A Phúc ở phía trước, Thời Quang không thể vượt lên, không thì dây an toàn không thể qua được. Cậu đã phải khích lệ A Phúc bằng mọi cách có thể. Thật lâu sau, hai người cuối cùng cũng chậm rãi qua được cầu treo bằng gỗ.

Rốt cuộc chặng tiếp theo làm A Phúc đờ người luôn, một cây cầu treo bằng kính dài bốn mươi mét bắc giữa hai cây cao mười mét, khoảng cách giữa các tấm kính ít nhất là nửa mét. A Phúc run rẩy bước vài bước thì phát hiện khoảng cách giữa các tấm kính ngày càng lớn! Cậu hét toáng lên “Tôi không đi được cái này đâu! Không được đâu! Về đi, về đi!”

Khi gió thổi qua rừng cây, nước mắt A Phúc cũng ứa ra, Thời Quang đành phải kéo cậu trở lại điểm xuất phát của cây cầu. Dù sao thì A Phúc cũng phải gọi nhân viên đến để đưa mình xuống. Điểm dừng chân của mỗi chặng đều có một chiếc thang để mọi người đi xuống, vừa hay ở đây có một chiếc.

“Tôi đi đây. Cậu có đi cùng không?” A Phúc hỏi.

Suy nghĩ một hồi, cậu thở dài lắc đầu “Không cần đâu, hiếm khi được đến đây, tôi đi một vòng đã.”

A Phúc nước mắt tèm lem, kiên quyết leo xuống.

Đợi A Phúc đi rồi, Thời Quang nhìn xung quanh không còn ai nữa. Cậu hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục lên đường.

Nói thật là, cầu treo bằng kính này chắc hẳn là chặng khó nhất. Đi đến giữa cầu, cậu phát hiện khoảng cách giữa các tấm kính đã hơn một mét, người trưởng thành phải bậc nhảy mới qua được. Cậu đang lơ lửng mười mét trên không trung, dưới chân là kính trong suốt, cậu vừa bước thì cây cầu lại rung lên, dù biết có dây an toàn bảo vệ, nhưng để nhảy được qua đó thì vẫn cần tâm lý vững vàng.

Thời Quang nắm tay vịn cầu treo, hít một hơi thật sâu, vừa định bước lại cảm thấy hai chân mềm nhũn, đành phải nhắm mắt hít sâu một hơi lần nữa.

“Cậu định đứng đây đến bao giờ?” một giọng nói lạnh lùng quen thuộc đột nhiên vang lên phía sau.

Thời Quang vội mở mắt quay lại, Du Lượng đang nhìn cậu cười trêu chọc. Không biết từ lúc nào, Du Lượng đã đứng trên tấm kính sau lưng Thời Quang.

“Cậu … cậu … cậu sao lại đến đây?” tim Thời Quang đập liên hồi, xem ra cầu treo này thật sự cao lắm đó.

“Tôi cũng nhận được thông báo mà. Sáng tôi ngủ bù rồi trưa đón taxi tới đây.” Du Lượng nói xong, đưa mắt nhìn phía trước “Tấm kính phía trước là tấm có khoảng cách lớn nhất. Qua được rồi, khoảng cách phía sau ngày càng nhỏ lại, cây cầu có cấu trúc đối xứng mà. Cậu cố gắng lên, cậu không qua được tôi cũng không đi tiếp được.”

Thời Quang hít thật sâu, một bước nhảy qua, vững vàng đứng lên tấm kính tiếp theo, qua được rồi! Cầu treo bất chợt rung lắc, cậu nghiêng ngả nắm chặt lấy tay vịn. Du Lượng nhanh chóng nhảy lên hai bước, đỡ lấy vai cậu từ phía sau. Tấm kính chỉ rộng nửa mét, vừa đủ cho hai người.



Thời Quang quay đầu bắt gặp ánh mắt cười tươi của Du Lượng kề bên, cả người cậu chạm sát vào áo len của cậu ta. Giọng nói mang theo hơi ấm phảng phất bên tai “Đừng sợ.”

Thời Quang lập tức xù lông “Tôi mà sợ? Cậu nhìn đi! Tôi nhảy qua được rồi đó!” cậu sải bước thật lớn nhảy nhanh về điểm đích như đang chạy trốn ai đó.

Du Lượng cười tít cả mắt, cũng nhẹ nhàng đuổi theo về đích, vỗ vai Thời Quang “Tôi thấy rồi.”

Cây cầu rung lắc theo mỗi bước đi, dây cáp thép đan thành lưới ô vuông cũng biến thành một lỗ hỏng dài. Thời Quang hí hửng vui vẻ khi có dịp thể hiện mình linh hoạt khỏe mạnh thế nào, lại còn có thể chọc quê Du Lượng khi bước nhầm chẳng hạn.

Kết quả là cậu bạn Thời Quang vừa cười sảng vừa bước lui này đạp nhầm vào khoảng không.

“Á!” Thời Quang sắp ngã một cú thật thảm vào hố cáp, Du Lượng đã kịp nắm tay kéo cậu lại, tay còn lại nắm lấy tấm lưới bên cạnh, ổn định cơ thể hai người. Tay kia của Thời Quang vô thức nắm lấy áo len của cậu ta, Du Lượng nhướng mày cười “Mỗi lần cậu muốn khoe khoang đều sẽ xảy ra chuyện.”

“Lượn đi …” Thời Quang buông áo len, đẩy mạnh cậu ta ra, yếu ớt bắt bẻ. Cậu chợt ngẩn ra “Ể, tôi cảm thấy cậu có cơ này.” cậu đưa tay sờ ngực Du Lượng, lại véo khắp nơi cánh tay của người ta “Hơi cứng cứng nữa nè, sao trước đây tôi không để ý nhỉ? Vén áo lên cho tôi xem chút.”

“Cậu có … ” cũng may cậu được dạy dỗ tốt, Du Lượng nuốt chữ “bệnh à” trở về, cậu nhíu mày bất lực nhìn Thời Quang vén tay áo mình lên tới bắp tay, lộ ra đường cong hoàn hảo “Ồ, cậu thật sự có luyện nè.” Thời Quang lại còn sờ soạng lung tung, làm Du Lượng cảm thấy có chút thô ráp do trên tay cậu có vết chai chơi cờ cọ tới cọ lui trên da.

“Huấn luyện ở Hàn Quốc đều phải rèn luyện thể lực mỗi ngày.” Du Lượng bình tĩnh trả lời nhưng vành tai đã đỏ ửng cả lên.

Thời Quang suy nghĩ một hồi mới buông tay, quay đầu “Tôi cũng phải luyện!”

Du Lượng cười vén tay áo xuống “Từ nhỏ đến lớn, cứ mỗi lần nghe thấy tôi làm thứ gì, cậu cũng muốn làm thứ đó, tại sao cậu thích tạo cảm giác tồn tại trước mặt tôi vậy?”

Thời Quang hừ một tiếng, đi thẳng vào vấn đề “Thế cậu không thích tạo cảm giác tồn tại trước mặt tôi chắc? Mỗi lần đều giả vờ thanh cao, giỏi giang đủ thứ, tôi chỉ là không lật tẩy cậu thôi! Cái tính xấu này của cậu cũng chỉ có tôi chịu được. Này, sao cậu có thể giả vờ lịch sự tao nhã, khiêm tốn lễ độ trước mặt người khác hay vậy?”

Du Lượng hừ một tiếng, đi tới trước mặt Thời Quang, nghiêm túc nói “Nói với cậu một chuyện.”

“Chuyện gì?” trước mắt đã là con đường xuống núi, Thời Quang thuận miệng đáp một tiếng.

“Tôi được chọn vào đội tuyển Quốc gia rồi. Tuần sau tới Bắc Kinh tham gia vòng thi tuyển cúp Nongshim, phải tham dự khóa tập huấn, hầu hết thời gian … sẽ ở Bắc Kinh.”

Thời Quang dừng lại một lúc mới nói một câu “Chúc mừng nha.”

Du Lượng đuổi kịp Thời Quang, thoáng nhìn vẻ cô đơn của cậu bèn do dự nói “Cậu …”

“Xem cậu xuất sắc chưa kìa!” Thời Quang cười cười, đấm nhẹ một cái Du Lượng “Cậu cứ chờ đó!”

“Muốn tôi ở Bắc Kinh đợi cậu sao?” Du Lượng trả lời.

“Ơ hay, nghe mắc mệt chưa! Lúc cậu ở Phương Viên cũng gặp được mấy lần đâu.” Thời Quang có chút sởn da gà, quay đầu lèm bèm vài câu “Lúc nào cũng chạy về phía trước nhanh như vậy.”

Chính cậu là người luôn miệng nói muốn đuổi kịp Du Lượng thì dựa vào đâu mà bắt Du Lượng phải dừng lại chờ?

Dù sao cũng là bạn bè, cậu ấy càng tiến bộ thì cậu phải càng vui mừng mới đúng chứ?

Nhưng sao …  cậu lại cảm thấy khó chịu trong lòng. Nhìn cậu ấy từng bước lên cao, nhìn cậu ấy bước tới hào quang muôn trượng, còn cậu chỉ mới leo được một hai trăm mét dưới chân núi. Cậu ấy leo nhanh đến mức suýt không còn nhìn thấy hình bóng nữa. Phải làm thế nào mới có thể đuổi kịp, mới sánh vai cùng cậu ấy được đây!

Thật là khó.

Thời Quang miên man suy nghĩ, đi mãi cũng hết cáp treo về tới căn cứ, đã gần sáu giờ. Trước đó, Hứa Hậu có gọi hỏi cậu đang ở đâu, cậu bảo mọi người về trước đi, ai cũng mệt cả rồi, đừng chờ một mình cậu. Dù sao căn cứ cũng gần sơn trang, đi bộ về chỉ mất nửa tiếng.

Hai người họ là những người về cuối cùng, Du Lượng cũng không để xe của đội chờ mình, hai người cứ thế lang thang trên con đường ngoại ô.

Du Lượng đột nhiên nói “Trong lúc thi đấu chính thức, cậu thắng được đối thủ có đẳng càng cao, thì điểm tích lũy của cậu càng nhiều. Kỳ thủ càng nổi tiếng, phong cách chơi cờ càng cố định, sẽ có điểm yếu để bắt lấy, cậu có thể nghiên cứu trước đối sách. Khi tham gia Giải cờ vây hạng nhất thì cùng đồng đội bàn bạc một chút, sắp xếp thứ tự theo vị trí đối thủ.”

Thời Quang dừng bước, Du Lượng …. đang chia sẻ kinh nghiệm thăng hạng đó sao?

“Giải cờ vây hạng nhất sẽ được tổ chức ở Phương Viên của chúng ta, tôi cũng phải quay lại thi đấu. Tôi còn phải về thăm bố mẹ vào dịp nghỉ nữa.” Du Lượng đứng thẳng lưng, đút tay vào túi rồi bước đến cạnh Thời Quang.

Thời Quang yên lặng nhìn Du Lượng “Cậu nói chuyện này với tôi làm gì?”

Du Lượng mỉm cười, nhìn hoàng hôn trên sườn núi, tầng tầng ráng mây chiều, ngọn núi như được phủ ánh vàng rực rỡ “Nhìn đi, ánh sáng bên kia ngọn núi, đẹp lắm đúng không.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau