Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Chương 17: Bốn bỏ năm lên (*) tức là ông và thầy phí đã cùng nhau ăn một bữa cơm rồi đó

Trước Sau
EDITOR: LAM

(*) Nguyên văn 四舍五入 – Phiên âm Hán Việt là tứ xá ngũ nhập, ý tứ chính là làm tròn số, giống kiểu 4.75 làm tròn thành 5 bên mình thôi. Hoặc có thể hiểu là nói cho nó vuông cũng được.

Mẹ của Giang Sở vẫn như cũ quở trách con trai một trận sau đó sải đôi giày cao gót cộc cộc rời đi. Giang Sở ủ rũ cúi đầu bước xuống cầu thang, vừa mới đến lớp học nằm ở tầng trệt, cậu nhìn thấy Du Trọng Hạ đang đứng tựa người vào thanh rào chắn để nghịch di động ngay tại khúc cua.

Hiện tại đang là thời gian lên lớp, bốn bề vắng lặng, bên ngoài dãy hành lang còn có thể nghe được tiếng gió thổi mạnh ào ào.

Giang Sở có chút sợ sệt Du Trọng Hạ tìm mình tính sổ, cậu đi tới một cách chậm rãi không dám phát ra tiếng động.

“Mẹ cậu về rồi hả?” Du Trọng Hạ lơ đễnh hỏi.

Giang Sở cái khó ló cái khôn, “Mẹ tui đi chưa xa lắm đâu.”

Du Trọng Hạ thả điện thoại xuống, nở một nụ cười quyến rũ thành thục, “Vậy cậu kêu lên đi, kêu nát cổ họng thử coi mẹ cậu có quay lại cứu cậu không.”

Giang Sở, “…”

Du Trọng Hạ nói, “Đùa cậu chơi thôi, tui không có ý khinh khi cậu. Tui có nguyên tắc không động thủ với bạn cùng lớp.”

Giang Sở thử thăm dò tiến về phía trước, cậu nói, “Vậy… Tui vào lớp trước đây.”

Du Trọng Hạ ngạo nghễ gật đầu.

Giang Sở từ tốn bước đi, thuận lợi đi qua trước mặt Du Trọng Hạ.

Du Trọng Hạ thở dài, “Hầy.”

Giang Sở hệt như bị điểm huyệt, hoảng sợ quay đầu lại, “Làm gì?”

Du Trọng Hạ, “Chuyện đó, xin lỗi nha.”

Giang Sở, “?”

Du Trọng Hạ, “Tui không nên nói cậu ẻo lả, cậu cũng đừng để bụng.”

Giang Sở, “Hồi nãy ở trong văn phòng cậu đã xin lỗi tui rồi mà.”

Du Trong Hạ, “Hư tình giả ý diễn cho chủ nhiệm Triệu xem thôi, lúc này mới là thiệt tình nè.”

Giang Sở, “…”

Bàn tay đang cầm di động của Du Trọng Hạ buông thõng, tay còn lại nhét vô trong túi quần, sau đó nói, “Người kia, thầy Phí ấy, ổng nói đúng lắm, mỗi người đều sở hữu cho mình những tính cách riêng biệt, cá tính của tui thiên về kiểu cẩu thả chứ không như cậu cẩn thận từng tí một, khi nói chuyện sẽ không cân nhắc nhiều vậy đâu, cũng không có ý muốn chê cười cậu.”

Giang Sở khó có thể tin mà nhìn về phía Du Trọng Hạ, hệt như đây là lần đầu tiên quen biết cậu vậy.

Những lời muốn nói Du Trọng Hạ cũng đã nói xong, cậu bèn đuổi người đi, “Chẳng phải cậu bảo muốn quay về lớp à? Sao không đi đi? Hay là tính vui đùa cùng với tui?”

Giang Sở cự tuyệt ba lần liên tiếp, “Không phải, không có, không muốn.” Cậu nhanh chân rời khỏi.

Du Trọng Hạ tiếp tục nghịch di động, nghịch trong sự bất an.

Mẹ của Giang Sở khiến cho cậu nhớ ngay đến Trác Vân, dù rằng Giang Sở và Du Quý Dương không phải là cùng một người.

Một thằng con trai trưởng thành dưới sự dạy dỗ của người mẹ hung hãn, một là sẽ răm rắp nghe lời mẹ, hai sẽ là kiểu nữ tính.

Mấy năm trước lúc còn nhỏ, Du Trọng Hạ từng có vô số lần thẳng thắn nói Du Quý Dương hệt như “Đàn bà léo nhéo”, “Giống con gái”, Du Quý Dương hiếm khi phản bác lại cậu.

Mỗi khi Trác Vân nói Du Quý Dương là “Đồ bỏ đi”, “Không giống tao gì hết”, “Tất cả đều là gene rác rưởi của ba mày”, những lời như thế làm cho cậu có cảm giác Trác Vân là một kẻ điên.

Đầu tháng Ba năm ấy, bởi vì quá “Lại cái” cho nên Du Quý Dương mới bị ức hiếp nhiều lần, cậu không thể nhịn được nữa bèn thay em trai mình ra mặt, chạy tới gây gổ với người ta, sau đó gãy xương nằm viện, em trai cậu đứng ở trước mặt cậu khóc không mãi không ngừng.

Cậu biết mình sẽ phải lưu ban một năm lại còn bị Du Quý Dương khóc đến phiền lòng thế nên mới gào lên một trận, nói mấy lời có hơi quá đáng. Đó là lần đầu tiên trong đời, cũng là lần duy nhất cậu nhìn thấy em trai mình trở mặt.

Du Quý Dương vừa khóc vừa nói, “Em muốn như vậy lắm sao? Anh nghĩ rằng em không chán ghét chính bản thân mình ư? Nếu người sống với bố là em, em sẽ không thành ra cái dạng thế này, anh dựa vào đâu mà nói như thế với em? Vì cớ gì em phải trải qua cuộc sống như vậy? Anh đã quên hết rồi phải không?”

Không có quên, cậu chẳng hề quên. Là cậu tưởng Du Quý Dương đã không còn nhớ, cậu cho rằng Du Quý Dương sẽ không hận cậu.

Thời điểm bố mẹ ly hôn, chính Du Quý Dương là người đã nhường sự lựa chọn lại cho cậu, cậu chọn người bố vẻ ngoài ôn hòa, để Du Quý Dương ở lại bên người mẹ tính tình không mấy tốt kia.

Kể từ hôm đó, cả cậu lẫn em trai mình đều giả bộ như chưa có gì xảy ra.

Du Trọng Hạ ở lại lớp một năm, thành tích rơi xuống ngàn dặm, thi chuyển cấp năm lớp chín cậu đậu vào Thất Trung.

Cũng bởi vì thế mà Du Minh trút nỗi oán giận lên người Trác Vân: Tại con của bà hại nên con trai của tôi mới phải lưu ban, thành tích cũng tuột dốc.

Hai người suýt tí nữa đại chiến chỉ vì chuyện này.

Thật ra là do Du Trọng Hạ không muốn thi vào Nhất Trung, cậu sợ phải chạm mặt Du Quý Dương mỗi ngày, sợ phải nhìn Du Quý Dương bị nam sinh cùng trang lứa chế giễu, sợ Du Quý Dương sống không quá tốt, càng sợ nghe những lời thật lòng từ chính miệng của Du Quý Dương.

Sau khi tới Thất Trung, Du Trọng Hạ chưa từng nhắc đến đứa em song sinh này với đám bạn mới quen, kể cả Vạn Bằng cậu cũng không nói.

Có đôi khi, cậu thật sự chán ghét Du Quý Dương, sự tồn tại của nó nhắc nhở cậu rằng ngay từ khi con bé cậu đã là một kẻ ích kỷ, khốn nạn.

Có đôi khi, chỉ trong nháy mắt cậu lại cảm thấy mình yêu Du Quý Dương vô cùng, Du Quý Dương chính là đứa em trai thân thiết nhất với cậu trên cõi đời này.

Du Trọng Hạ cho rằng Du Quý Dương cũng đồng dạng như vậy, vừa thương cậu lại vừa chán ghét cậu.



Lớp học kết thúc, cậu gọi nhóm băng đảng ban 18 kia cùng nhau chạy lên tòa lầu của lớp 10, dòm xem cô bé đàn em mới được nhắc đến ban nãy.

Kết quả lại rất thất vọng, đám Du Trọng Hạ đông loạt chỉ trích kẻ đã khởi xướng, “Giống Hatsune Miku chỗ nào? Mày là anti giả dạng fan hay gì? Mày được fan của Lạc Thiên Y (1) phái tới phải không?”

(1) Nguyên văn 洛天依 – Lạc Thiên Y là vocaloid hình tượng ảo và thư viện âm thanh tiếng Trung đầu tiên trên thế giới được chế tạo dựa trên công cụ tổng hợp giọng nói VOCALOID 3 của Công ty Yamaha.

Sau đó cả đám bắt đầu tụm năm tụm ba đặt đơn hàng Một Chút Xíu.

Mặc dù cậu nam sinh ấy vẫn một mực cho rằng cô bé kia giống Hatsune Miku nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thua, cậu ta nhận mệnh mở ra app gọi đồ mang về, đặt cho mỗi người một cốc trà sữa theo yêu cầu.

Mọi người đã hoàn thành xong đơn hàng, Du Trọng Hạ là người cuối cùng, “Tao muốn một phần Ô Long Macchiato ấm, 100% đường.”

Nam sinh kia nhấn đặt rồi lên tiếng đề nghị, “Có nên gọi thêm một ly cho thầy Phí không nhỉ? Thầy ấy cũng nghe thấy mà.”

Nhóm học trò thể chất còn lại, “Tốt tốt tốt, sẵn tiện nhân cơ hội…”

Du Trọng Hạ kháng nghị, “Có chỗ nào tốt hả? Trà sữa này tao nhờ Hatsune Miku mới thắng được, thầy Phí thì có liên quan gì?”

Vạn Bằng đi rồi Dương Kha chính là thủ lĩnh của ban 18, cậu ta quyết định hết thảy tình huống, “Đừng để ý tới Thập Ngũ, gọi thêm đi.”

Vài cậu nam sinh ban thể chất vây thành một vòng xung quanh app gọi đồ mang về, tỉ mỉ nghiên cứu khẩu vị của thầy giáo Phí.

Một người nói, “Thầy Phí chắc sẽ không hảo ngọt, không đường hoặc ba phần ngọt thôi.”Một người nói, “Bọt kem quá trẻ con, không phù hợp với khí chất, chọn cái nào không có bọt kem ấy.”

Một người nói, “Trân châu có ổn không? Làm gì có ai kháng cự nổi trân châu, đàn ông như thầy Phí cũng sẽ không ngoại lệ.”

Một người nói, “Ể… Trà sữa sau khi nhận tới tay rồi, tụi mình phải sai ai đi đưa trà sữa bây giờ?”

Vóc người của Du Trọng Hạ nhỏ hơn một chút so với đám học trò chuyên về đền kinh, cậu không thể chen vào nhìn di động cũng chẳng thể nghe rõ những gì bọn họ đang thầm thì, cậu nhảy lên rồi gào to, “Tao là cán bộ đại diện môn nè! Tại sao tao không được quyền biểu quyết? Tụi mày phải có tí xíu tôn trọng dành cho cán bộ môn chứ!”

Nhóm học trò ban thể chất quay đầu lại, đôi mắt của bọn họ sáng lấp lánh.

Hai mươi phút trước khi chuông báo lớp tự học tối bắt đầu, trà sữa được giao tới.

“Thế quái nào lại là tao đưa đi?” Du Trọng Hạ phát ra nghi vấn từ tận sâu đáy lòng, “Đứa nào mua thì đứa đấy đi đi.”

Dương Kha nói, “Tụi tui với thầy Phí không thân nhau lắm, tùy tiện tới đưa trà sữa cho người ta hổng phải rất kì sao?”

Du Trọng Hạ nghĩ thầm tụi bây mua trà sữa cho ổng đã đủ để kì rồi đấy.

Cậu nói, “Bộ tao đi giao thì sẽ không kì quái à?”

Dương Kha ý vị sâu xa nói, “Nhiên Nhiên, cậu chơi thân với thầy ấy lắm mà.”

Chứng PTSD của Du Trọng Hạ lại tái phát, cậu giận dữ đáp, “Câm miệng, chớ có gọi tao bằng cái tên đen đúa ấy.”

Dương Kha, “Tụi tui đều biết cái tên đen đúa này của ông từ đâu mà có nha.”

Cậu nam sinh mua trà sữa thở dài dằng dặc, “Bốn bỏ năm lên tức là ông và thầy Phí đã cùng nhau ăn một bữa cơm rồi đó.”

Du Trong Hạ khiếp sợ, “Tao đệch, thiên tài Toán học như mày còn đi luyện điền kinh làm gì?”

Dương Kha dặn dò, “Sau khi mang trà sữa đến cho thầy ấy, cậu phải nói như này trước tiên… Tiếp đó lại như này này…”

Du Trọng Hạ, “Ai thèm nghe kế hoạch của tụi mày! Tao đã đồng ý đâu?”

Lòng bàn tay trống rỗng của cậu bị nhét vào một cốc Matcha trân châu ấm, ba phần đường.”

Dương Kha và những người khác xếp thành một hàng, cánh tay phải giơ lên đặt trước ngực tạo thành tư thế vịt xông lên, cả thảy đồng thanh hô, “Đi thôi, Du Pikachu!”

Du Trọng Hạ, “…”

Thầy Phí đang ở trên Wechat tán gẫu riêng tư với Giang Nhân Khuyết, hắn ai oán sự sắp xếp này của nhà trường.

Giang Nhân Khuyết gã bạn xấu xa sau khi hay tin hắn phải đảm đương vị trí chủ nhiệm tạm thời đã ngay lập tức cười nhạo hắn một phen.

Giang Nhân Khuyết: 【Nghe đồn công việc của giáo viên chủ nhiệm siêu cấp nhiều, mày có thời gian để ôn thi nghiên cứu sinh không thế?】

Phí Tân: 【Giáo viên chủ nhiệm cũ sẽ trở lại sau ngày Quốc Khánh, còn hơn mười ngày nữa.】

Giang Nhân Khuyết: 【Simba (2) cố lên.】

Phí Tân: 【Tỉnh Trưởng, dạo này mày sao rồi?】

Giang Nhân Khuyết: 【Vẫn vậy, cô đơn trong sự đẹp trai của chính mình.】

Phí Tân: 【Nữ đồng nghiệp lừa trà sữa của mày đâu? Không có kết quả gì à?】

Giang Nhân Khuyết: 【Kết quả chính là không cưa được cổ nhưng lại chuyển sang giai đoạn bị nghiện trà sữa, nó khiến tao muốn… Hẹn hò, càng uống trà sữa lại càng muốn nói chuyện yêu đương, tao tự hỏi hàm lượng Phenolic (3) trong trà có kích thích não tiết ra Dopamine (4) hay không mà sao hormone của tao tăng mạnh, mỗi ngày đều nằm thấy mộng xuân, tao phải mau chóng kiếm người yêu thôi, hiện tại tao là một thằng đàn ông vô cùng đói khát.】

Phí Tân gửi tới một cái ảnh chế: (5)

Giang Nhân Khuyết: 【Làm gay cũng chơi luôn! Tao sắp chết khô vì ế đây này!】

Giang Nhân Khuyết: 【Tân Tân mày có muốn làm gay không?】



Có người gõ cánh cửa văn phòng.Phí Tân: 【Quỳ cho vững, tao chuẩn bị đứng lớp tự học rồi.】

(2) Nguyên văn 辛巴 – Simba là nhân vật chính trong loạt phim Vua Sư Tử do hãng Disney sản xuất vào năm 1994.

(3) Nguyên văn 茶多酚 – Hàm lượng phenolic trong trà gồm phenol và polyphenol, các hợp chất thực vật tự nhiên có trong trà. Những hợp chất hóa học này ảnh hưởng đến hương vị và cảm giác của trà. Polyphenol trong trà bao gồm catechin, theaflavin, tannin và flavonoid. Chúng có khả năng chống oxy hóa, kiểm soát các tác nhân gây ung thư, nuôi dưỡng tế bào khỏe mạnh.

(4) Nguyên văn 巴胺吧 – Dopamine là một hóa chất hữu cơ được tạo ra từ chất tyrosine, có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh và đóng vai trò quan trọng trong não và cơ thể.

(5) Chữ trong hình 强人锁男 – Phiên âm Hán Việt là cường nhân tỏa nam tức kẻ mạnh khóa cổ người đàn ông hoặc kẻ mạnh ghì chặt cười đàn ông hoặc mãnh nam đè đàn ông cũng được.

Phí Tân vừa mới thả điện thoại xuống, Du Trọng Hạ đã ngay lập tức tiến vào, cậu chàng mang trà sữa đến cho hắn.

“Thầy Phí, mời thầy uống trà sữa.” Du Trọng Hạ đặt trà sữa lên trên bàn làm việc, trong khoảng thời gian này cậu từng hiểu lầm Phí Tân là một tên biến thái, ít nhiều gì vẫn có đôi chút áy náy nên mới bày ra bộ mặt ngây thơ vô tội với hắn.

Phí Tân hết nhìn trà sữa lại chuyển sang dòm cậu chàng, hắn vạn lần kinh hoàng nghĩ thầm trong bụng, này là muốn lư… Lừa tình tui hay gì?

Du Trọng Hạ thấy hắn cảm động tới nỗi nói chẳng ra lời nên mới cất tiếng, “Không cần khách khí với em, hổng phải em mua đâu.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ bổ sung thêm, “Chiều ngày mai sau khi tan học thầy có rảnh không?”

Phí Tân, “???”

Du Trọng Hạ, “Hẹn thầy chơi bóng rổ, ý thầy sao?”

Cậu từ trong phòng làm việc trở về, vài người trong nhóm Dương Kha cất tiếng hỏi, “Thầy ấy nói thế nào?”

Du Trọng Hạ, “Nói là để xem tình hình, vẫn chưa xác định.”

Cậu ác ý muốn bôi nhọ Phí Tân, “Nếu muốn tao phát biểu ý kiến thì ổng chính là kiểu tự cao tự đại đó.”

Song, đám Dương Kha lại hớn ha hớn hở nói, “Chân trước của ông vừa đi thì chân sau của tụi tui đã hóng được một cái tin, nghe nói thầy Phí sẽ làm giáo viên chủ nhiệm tạm thời của lớp tụi tui đấy.”

Du Trọng Hạ mỉa mai, “Thăng chức thật hả? Hèn chi cao giá gớm.”

Sau giờ học vào chiều ngày hôm sau, cậu ngồi ở trong lớp học chờ Dương Kha rủ mình đi chơi bóng nhưng chờ mãi chẳng thấy người đâu, cậu đành phải chạy sang ban 18, kết quả đách thấy một ai!

Du Trọng Hạ chạy đến sân tập bóng rổ thì thấy đám học trò ban thể chất đã chơi bóng từ lúc nào rồi, trong đó có một người vóc dáng cao nhất đang bật nhảy ném bóng vào rổ, còn ai trồng khoai đất này ngoài Phí Tân nữa?

Tốt, tốt tốt tốt, cực kì tốt.

Du Trọng Hạ chạy tới, Dương Kha đang giữ bóng nhìn thấy cậu mới hỏi, “Thập Ngũ! Sao giờ này cậu mới đến?”

Du Trọng Hạ, “Không đứa nào tới gọi tao hết!”

Dương Kha, “Cậu không biết đường hở? Còn phải tới gọi mới chịu à?”

Du Trọng Hạ vô cùng khó chịu, nhưng lại nghĩ Dương Kha nói chẳng sai, trước kia mỗi lần đi đâu Vạn Bằng đều sẽ chạy qua kêu cậu, hiện tại trong lòng đám người này không hề có mình.

Vạn Bằng chuyển đi rồi… Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, nhớ nó quá.

Ngay khi Phí Tân vừa mới đến hắn chẳng thấy bóng dáng của Du Trọng Hạ đâu cả, cứ tưởng là cậu chàng tới chỗ nào khác chơi rồi, hóa ra là bị bỏ rơi.

Du Trọng Hạ đứng ở mép sân bóng, rõ ràng là đang mất hứng khi bị đồng bọn quên lãng nhưng lại không tìm ra lý do gì để cáu kỉnh với bạn bè của mình.

Dương Kha cùng vài người nữa có lẽ cũng đã nhận ra nhưng chuyện bất ngờ thế này bọn họ tạm thời không biết phải xử lí ra sao để làm dịu bầu không khí xuống.

Trên sân tập không một ai mở miệng, chỉ có âm thanh chuyển động bộp bộp bộp của quả bóng, mọi người cũng vì một màn này mà thả chậm bước chân của mình lại.

Khổ người của Phí Tân cao hơn Du Trọng Hạ, cánh tay cũng dài, hắn di chuyển vòng quanh nửa cái sân, lúc chạy ngang qua người Du Trọng Hạ thì đột nhiên vươn tay vỗ nhẹ lên đầu của cậu chàng.

Du Trọng Hạ sốc toàn tập, dám động thủ trên đầu của Thái Tuế (6)? Thầy Phí sao thầy dám?!

Phí Tân lao tới mang theo một trận gió mát, hắn vừa chạy vừa quay đầu lại, cười nói, “Thầy tới cọ nhân khí (7) của Nhiên Nhiên!”

Du Trọng Hạ, “…”

Dương Kha cũng chạy tới sờ đầu cậu một cái, “Tui cũng tới cọ một chút!”

Cả đám người đều muốn chạy qua đây xoa đầu cậu.

Du Trọng Hạ bị sờ (8) nhiều lần như vậy mới giận dữ quát lên, “Đừng tới đây! Đầu muốn trọc rồi nè!”

(6) Nguyên văn 动土 – Thái tuế chính là Mộc tinh (sao Mộc) trên trời, bởi Mộc tinh cứ 12 tháng quay 1 vòng, cho nên người xưa gọi Mộc tinh là Tuế tinh hoặc Thái tuế. Thái tuế còn được gọi là Thái Tuế tinh quân, hoặc Tuế quân, vừa là sao, lại vừa là thần linh trong tế lễ dân gian.

(7) Nguyên văn 人气 – Nhân khí là độ nổi tiếng, độ phổ biến cũng như mức độ được người khác quý mến, coi trọng.

(8) Nguyên văn RUA: Đây là một từ ngữ địa phương được lưu truyền trên internet, tùy vào địa phương nơi đó sẽ có những nghĩa khác nhau. Ở Bắc Kinh, RUA có nghĩa là yếu đuối. Ở Tứ Xuyên, Quý Châu, Hà Bắc, RUA có nghĩa là sờ, vỗ, cọ, nắm, chà xát với cường độ mạnh hơn bình thường chẳng hạn như RUA bột mì. Ở Vân Nam RUA có hai nghĩa, một là xoa bóp, vân vê, vuốt ve, nhào nắn; hai là RUA với cường độ nhẹ nhàng hơn ví dụ như em bé đang sốt cậu RUA nó từ từ thôi.

Tiếp tục tâm sự: Tại sao ở chương này mình lại để Du Trọng Hạ xưng em gọi thầy với Phí Tân trong khi ở những chương trước mình để là tui – anh. Rất đơn giản, tại vì những chương trước cậu Du nhận định thầy Phí là tên già biến thái dám chịch em mình hoàn toàn không xứng làm giáo viên cho nên cậu có ác cảm, bảo cậu xưng em gọi thầy với lão già dê đánh chết cậu cũng đách làm. Giờ thì hay rồi, lỗi của cậu đổ oan cho người ta, xưng em gọi thầy đúng rồi khỏi bàn nha. =]]

Du Trọng Hạ: Vạn Bằng Điểu, tao nhớ đầu chó của mày! ╥﹏╥

Vạn Bằng: 凸(¬‿¬)

Phí Tân: Tui chết rồi? (´д`)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau