Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Chương 18: Du thập ngũ là biệt danh của cậu bởi vì…

Trước Sau
EDITOR: LAM

Giống như những gì mà Dương Kha và đám học trò ban thể chất đã từng nói, so với Du Trọng Hạ, rõ ràng vóc dáng của Phí Tân cao hơn, cánh tay dài, chân dài, sức bật tốt, năng khiếu sở trường trên sân bóng rổ cũng đã bỏ xa Du Trọng Hạ tới mấy con phố rồi.

Du Trọng Hạ chỉ am hiểu các môn thể thao liên quan tới bóng như bóng đá và bóng chuyền, hạng mục bóng rổ cậu chỉ chơi cho có, so với những học sinh THPT bình thường khác thì tương đối ổn, còn nếu để so với đám học trò ban thể chất lại là hạng trung thôi, nhưng để đặt lên bàn cân đấu với thầy Phí thì sẽ hệt như Vương Trị Chất (1) vs Vương Đại Trị (2) vậy.

(1) Nguyên văn 王治郅 – Vương Trị Chất là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp Trung Quốc đã nghỉ hưu, hiện đang là huấn luyện viên trưởng của Bayi Rockets, đội bóng mà anh đã dành sự nghiệp trong nước của mình trong Hiệp hội Bóng rổ Trung Quốc. Ông sinh năm 1977, cao 2m13 (Theo wiki)

(2) Nguyên văn 王大治 – Vương Đại Trị sinh năm 1977 là một diễn viên xấu trai thuộc trường phái thực lực của Trung Quốc, ông sinh ra trong một gia đình có truyền thống nghệ thuật nên ngay từ lúc nhỏ đã có nhiều cơ hội để rèn luyện tài năng của mình. Những bộ phim tiêu biểu gồm: Đại Mạc Kiêu Hùng (2004), Hoa Hồng Thép (2004), Ký Ức Đen Và Trắng (2005), Hiên Viên Kiếm (2012), 10 Năm Yêu Em (2012),..

Thẳng cho đến khi có người rời sân nhường lại vị trí cho Du Trọng Hạ, đánh với nhau trong chốc lát, cậu mới chân chính lĩnh hội cái gì gọi là nam thanh niên sức dài vai rộng tại trong quá trình vận động đả kích cậu thế nào, cậu đối với thầy Phí trần ngập ước ao và ghen tị. Đến khi nào cậu mới có thể cao 1m85, đến khi nào cánh tay mới có cơ bắp như của thầy Phí, đến khi nào mới có thể nhẹ nhàng nhảy lên đã chặn được đầu người khác? Thậm chí cậu còn phát giác ra cấu tạo thân thể của thầy Phí thật sự quá khác biệt so với đám học sinh cấp ba bọn họ.

Đám Dương Kha cũng tương tự như cậu muốn cùng nhau chơi đùa với Phí Tân. Con trai và con gái sau khi đã trải qua giai đoạn dậy thì, sự khác biệt về giới tính sẽ ngày càng rõ rệt. Ngoại trừ các đặc điểm hình thức bên ngoài còn có cả tâm sinh lý bên trong nữa, chẳng hạn như việc thích hoặc không thích người cùng giới.

Những cô gái phát dục sớm hơn so với bạn bè cùng trang lứa sẽ bị coi là khác loài, song cũng đồng dạng như thế nhưng lại là con trai thì sẽ trở thành thủ lĩnh trong một nhóm quần thể.

Nữ sinh bày tỏ niềm yêu mến của mình với các chị gái xinh đẹp theo kiểu kín đáo, tinh tế; nam sinh thì lại không kiêng dè gì khi biểu lộ sự hâm mộ với những anh chàng đẹp trai.

Tất nhiên nguyên nhân sâu xa của việc này bắt nguồn từ cấp độ xã hội, lịch sử, văn hóa nhưng mà Du Trọng Hạ vẫn chưa có đủ kinh nghiệm và kiến thức để phân tích chuyên sâu quá trình này.

Dựa theo tình huống trước mắt để đánh giá, những cậu thanh thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi sẽ trong vô thức sản sinh lòng sùng bái cũng như khát khao dành cho một gã đàn ông cao lớn, tuấn tú, thậm chí còn bày tỏ nó một cách công khai.

Đám Dương Kha chính là một trong số đó, mỗi khi Phí Tân thể hiện kĩ năng của mình, cả bọn ngay lập tức hò reo, nịnh nọt tới cực điểm.

“Đẹp quá!”

“Tuyệt lắm thầy Phí ơi!”

Bởi vì Du Trọng Hạ không đủ nịnh nọt cho nên trông cứ như bị tách biệt với xã hội. Nhưng cậu hiểu rất rõ vị trí của bản thân, còn nghĩ thầm trong bụng: Tui chả phải mấy thằng choai choai mười sáu, mười bảy tuổi, đương nhiên sẽ trưởng thành hơn so với đám tụi nó! Tui cũng không có như mấy người, một đám cứ như thể chưa từng thấy qua đàn ông… Hình như có gì đó sai sai…

Kết thúc trận bóng rổ, Phí Tân mời khách uống nước, hôm nay là ngày đầu tiên hắn đảm đương ví trí chủ nhiệm tạm thời. Trong suốt mười mấy ngày làm việc trôi qua, ngoại trừ ban cán bộ đại diện môn và vài em học trò hoạt bát, còn lại hắn vẫn chưa thể nhớ hết tên của từng em. Hiện tại lại phải phụ trách chức vụ trong lúc nguy cấp, tuy rằng sau lễ Quốc Khánh sẽ được giải thoát nhưng lúc này hắn nhất định sẽ làm hết khả năng của mình.

Buổi sáng Phí Tân có xem qua toàn bộ hồ sơ của ban 18, trọng điểm nhấn mạnh vào những em học sinh có sức ảnh hưởng và khả năng kêu gọi, nói trắng ra chính là những em học sinh đứng đầu trong danh sách có thể gây phiền toái.

Tình huống mà hắn được biết chính là…

Năm lớp 10 khi nhà trường vẫn chưa tách biệt các ban năng khiếu, nhóm học trò ban thể chất thường xuyên được huấn luyện cùng nhau, bởi vì Vạn Bằng vừa giỏi võ, vừa bảnh trai, vừa nhiều tiền thế nên chỉ mới nhập học đã nhanh chóng trở thành thủ lĩnh trong giới học sinh ban thể chất.

Vậy còn Du Trọng Hạ thì sao? Giá trị vũ lực chỉ dừng ở tầm trung nhưng lại là một đại gia chân chính, vận khí tốt vô cùng, ngẫu nhiên rút một cái cũng ra được thẻ SSSR (3), chính là Vạn Bằng.

(3) SSSR Thẻ quái, nhân vật, anh hùng ở cấp độ đỉnh của đỉnh, ngàn năm có một, ai may mắn lắm mới rút được thẻ này, ở đây ý nói Du Trọng Hạ nhân phẩm cực cao, rút ra được một anh boss level super super max.

Hai người bọn họ là bạn học năm lớp 10, trước khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự mối quan hệ của cả hai vẫn luôn rất tốt. Thời điểm quân huấn chuẩn bị kết thúc, Du Trọng Hạ và một vị huấn luyện viên trẻ bởi vì mâu thuẫn vặt vãnh mà xảy ra tranh chấp, những vị huấn luyện viên khác cũng xúm lại hỗ trợ, Vạn Bằng cầm đầu vài cậu nam sinh ban thể chất tới góp sức cho Du Trọng Hạ, xém chút nữa trở thành cuộc ẩu đả mang tính chất hội đồng.

Kết quả chính là Du Trọng Hạ bị kỉ luật, còn Vạn Bằng phải viết bản kiểm điểm. Từ đó về sau hai người bọn hệt như một thỏi nam châm, đi chỗ nào cũng dính chặt lấy nhau. Khi đó khuôn viên mới chỉ có tân sinh lớp 10 được vào học, không có đàn anh khóa trên trấn áp, tổ đội Du Vạn tung hoành ngang dọc, hiếp đáp đồng hương… À, thật ra cũng không phải, chỉ là ở trường học nghênh ngang không coi ai ra gì thôi.

Mới vừa khai giảng có mấy ngày, bởi vì một vài nguyên nhân cho nên Vạn Bằng chuyển đi, Dương Kha trở thành kẻ lãnh đạo mới.

Du Trọng Hạ của ban 19 thoạt nhìn như đã quy ẩn giang hồ nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn tồn tại, chẳng hạn như chuyện của Giang Sở lần này, nhóm học trò ban thể chất vẫn sẽ đứng về phía cậu chàng.

Tình huống trước mắt chính là như vậy, vỗ về Du Trọng Hạ sau đó tóm gọn Dương Kha, về cơ bản có thể bình chân như vại rồi… Chủ nhiệm Triệu nói như thế đấy.

Phí Tân: … Em muốn từ chức.

Người có thể đảm đương vị trí chủ nhiệm của một cái ban rốt cuộc là thần thánh ba đầu sáu tay phương nào chứ? Đời sống của học sinh THPT đã rắc rối đến vậy rồi ư?

Bọn họ mua thức uống ở một cái cửa hàng tiện lợi.

Dương Kha cùng với vài cậu nam sinh khác đứng ở phía trước tủ lạnh phân vân không biết nên chọn Mizone Sports hay là Nongfu spring fibre, chọn mãi không được cả đám đành phải biểu quyết bằng cách chơi bao búa kéo, nhất thời trong không khí ngập tràn hơi thở ba láp ba xàm của những cậu học sinh trung học.



Phí Tân hớn ha hớn hở nghĩ bụng, đây chẳng phải là những cậu bé tuổi teen bình thường ư? Nào có phức tạp như những gì chủ nhiệm Triệu đã nói.

Hắn quay đầu nhìn lại, Du Trọng Hạ đứng ở sau lưng hắn, cậu chàng nhét hai tay vào túi tựa người vào cánh cửa tiệm, vẻ mặt âm u khó lường, chẳng biết là đang suy nghĩ điều gì.

Phí Thất nhất thời tỉnh táo: Sao lại có thể quên đi trường hợp đặc biệt này, quả thật là… Rất, phức, tạp.

Du Trọng Hạ, kẻ có vẻ mặt âm u khó lường đang thầm nghĩ: Mọi người đều có mùi mồ hôi thúi quắc sau khi chơi bóng nhưng thế quái nào thầy Phí lại không giống đám tụi mình?

Chẳng lẽ đàn ông một khi đã trưởng thành thì ngay cả mùi mồ hôi cũng sẽ thay đổi theo sao? Cậu của sau này cũng giống thế phải không?

Bạn gái trước kia của cậu là một nhà văn mạng, nhỏ có miêu tả tuyết tùng (4) chính là mùi hương đặc trưng của nam chính, rốt cuộc tuyết tùng là mùi gì nhỉ?

Lẽ nào chính là mùi trên cơ thể của thầy Phí? Quái quá đi sao mùi trên người ổng lại dễ ngửi như vậy.

(4) Nguyên văn 雪松味- Gỗ tuyết tùng là một chi của cây hạt trần trong họ cây Pinaceae, cây cao đến khoảng 30–40 mét, đây là loài cây bản xứ của vùng Himalaya và khu vực Địa Trung Hải. Hương gỗ tuyết tùng có mùi thơm hăng của nhựa gỗ. Loại dầu thu được từ gổ tuyết tùng là một trong những nguyên liệu cổ xưa nhất trong giới nước hoa.

“Thập Ngũ,” Đám Dương Kha sau khi trải qua một trận bao búa kéo kịch liệt thì đã quyết định mua Mizone Sports, bọn họ kêu Du Trọng Hạ, “Cậu uống vị nào? Tui lấy cho nè.”

Du Trọng Hạ lên tiếng, “Vị tuyết tùng.”

Dương Kha, “Không có vị đó, lấy cho cậu vị đào nhé.”

Du Trọng Hạ, “Ok, tao thích nhất vị đào đấy.”

Dương Kha cầm cho cậu một chai Mizone Sports hương đào.

Cả bọn rời khỏi cửa hàng tiện lời, vừa uống vừa quay trở về trường học. Những người khác rất tích cực chủ động bắt chuyện với thầy Phí, tán gẫu về bóng rổ, giày thể thao, thảo luận xem lên đại học rồi chơi có vui như trước không, những gì muốn hỏi đều lôi ra hỏi hết.

Du Trọng Hạ đi chậm lại nửa nhịp, cậu tiếp tục dùng vẻ mặt âm u khó lường để đánh giá Phí Tân. Dáng vẻ của thầy Phí thật sự rất bắt mắt, tính tình cũng tốt, nghe đồn còn là sinh viên ưu tú nữa, Du Quý Dương thích ổng cũng là điều hoàn toàn có thể lí giải được.

Vậy Du Quý Dương thích ổng trước nên mới bỏ rơi Vạn Bằng hay là chia tay với Vạn Bằng rồi mới thích ổng? Ổng cong thật hả? Hấp dẫn nam sinh như thế chắc có lẽ không thẳng lắm đâu nhỉ?

Phí Tân cảm giác sau lưng có một đôi mắt sáng như đuốc đang nhìn mình, hắn nhịn không được quay đầu lại.

Du Trọng Hạ ngay lập tức ngửa mặt nhìn trời, còn giả bộ ngoáy mũi.

Phí Tân, “…” Hắn hỏi cậu chàng, “Thầy thắc mắc đã lâu rồi, tại sao tất cả mọi người đều gọi em là Thập Ngũ?”

Dương Kha nói, “Bởi vì cậu ấy…”

“Bởi vì em học phú thập ngũ xa (5),” Du Trọng Hạ cắt ngang lời khai thật của Dương Kha, cậu mở miệng chen vào, “Đó là một cái tên đầy văn hóa, em là người làm công tác văn hóa mà.”

(5) Nguyên văn 学富十五车 – Cậu Du cậu ấy chế lại từ câu 学富五车 – Học phú ngũ xa, đây là một thành ngữ Trung Hoa xuất phát từ câu văn trong sách Trang Tử: “Huệ Thí hữu phương, kỳ thư ngũ xa”. Huệ Thí là một triết gia thời Chiến Quốc, học vấn uyên bác. Câu trên có ý nói Huệ Thí học rất rộng, đọc rất nhiều sách, phải dùng năm cái xe mới chở hết được. Còn cậu Du cậu thần thánh tới nỗi 15 cái xe mới chở hết kiến thức của cậu.

Phí Tân có thể đoán ra được cậu chàng lại bắt đầu ăn nói linh tinh, hắn dĩ nhiên sẽ không cho là thật, “Thầy còn tưởng em chỉ mới 15 tuổi.”

Du Trọng Hạ không thể chấp nhận được loại nghi ngờ này, cậu nói, “Thầy Phí, mời thầy cẩn thận ngó lại cán bộ đại diện môn của thầy.”

Phí Tân nhìn cậu chàng, “?”

Du Trọng Hạ, “Cơ thể cường tráng như này, tướng mạo oai hùng như này, trông có giống chỉ mới 15 tuổi không?”

Đám Dương Kha rú lên, rú một cách vang dội.

Du Trọng Hạ xụ mặt với bọn họ, “Hỡi những chàng trai trẻ, đừng cố chọc tức thanh niên mười tám tuổi như tao, mức độ nhẫn nại của tao dành cho tụi mày có giới hạn đấy nhé.”

Phí Tân đã từng xem qua tư liệu của đám học trò ban 18, đa số đều ở ngưỡng mười sáu, dựa vào độ tuổi nhập học xem như là hợp lí, mười lăm hoặc mười bảy rất hiếm.

Thầy Phí lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Em mười tám à? Thế sao lại học lớp 11?”

Du Trọng Hạ, “Vì để trải nghiệm cuộc sống thôi.”



Phí Tân, “…”

Lúc này, Du Trọng Hạ mới chịu giải thích một cách nghiêm túc hơn, “Em nhập học cấp ba trễ một năm, cho nên em lớn hơn tụi nó.”Dương Kha nói, “Thầy Phí đừng tin mấy lời bậy bạ của cậu ấy, toàn nói điêu cả đấy, cậu ấy chưa tròn mười tám đâu.”

Du Trọng Hạ, “Gần rồi, tao đã 17.75.”

Phí Tân, “??? Sao lại có cả lẻ cả chẵn thế?”

Du Trọng Hạ, “Bởi vì em là một người đàn ông trưởng thành và nghiêm túc.”

Có một cậu nam sinh thể chất tò mò hỏi, “Thầy Phí, thầy hai mấy rồi ạ?”

Phí Tân tính nhẩm sau đó đáp, “Trưởng thành và nghiêm túc mà nói thì thầy 21. 84109589 tuổi.”

Bầy học trò, “……………………….”

Du Trọng Hạ, “Cũng… Đâu cần nghiêm túc vậy chứ.”

Vào tới cổng trường, Phí Tân đang muốn đi tới bãi đậu xe lấy xe, buổi tối hắn không có tiết, chuẩn bị đạp xe về nhà.

Nhóm Dương Kha muốn quan sát chiếc xe địa hình Colnago của thầy Phí ở cự li gần. Phí Tân và Du Trọng Hạ thường xuyên “Tổ đội” với nhau ở trước cổng trường lúc sáng sớm, cậu đã thấy con xe ấy quá nhiều lần, bản thân cũng không am hiểu gì về xe đạp địa hình cho nên chẳng mấy hứng thú với điều này, cậu phất tay rồi nói, “Tao không xem.” Sau đó lạnh lùng rời đi.

“Em ấy vẫn luôn như thế hả?” Phí Tân nói, “Cảm giác… Có chút không hòa đồng?”

Hình dung như vậy cũng không đúng cho lắm, Du Trọng Hạ không phải không hòa đồng mà là cho dù có ở chung một chỗ cùng nhau vui đùa với tập thể, cậu vẫn sẽ luôn biểu lộ ra những hành vi bất đồng so với những người khác. Đại khái thì đây hẳn là thiết lập tính cách của của ông hoàng ngầu lòi.

Dĩ nhiên Dương Kha không thể nào giải thích theo kiểu đó, hắn nói, “Trước kia lúc Vạn Bằng còn ở đây cậu ấy không như vậy, cậu ấy thân với Vạn Bằng nhất, hiện tại Vạn Bằng đi rồi, tụi em cũng đoán không ra suy nghĩ của cậu ấy.”

Một cậu nam sinh thể chất khác nói, “Đúng ạ, hai người bọn họ hợp cạ nhau, cái cách cậu ấy và Vạn Bằng cư xử với nhau khác hẳn khi đối với mọi người.”

Lại thêm một cậu nam sinh nữa nói, “Sau khi cả hai tuyệt giao ở học kỳ trước, cả Thập Ngũ lẫn Vạn Bằng đều quái quái thế nào ấy, nhưng mà khi Vạn Bằng chuyển đi, người đau lòng nhất vẫn chính là Thập Ngũ.”

Thật ra ý của bọn họ là Du Trọng Hạ Và Vạn Bằng thuộc kiểu mới vừa quen biết đã thân thiết như anh em, tán gẫu với nhau cũng nhiều hơn, lẽ dĩ nhiên cảm tình sẽ tốt hơn so với những người còn lại. Tuy rằng chiến tranh lạnh những hai tháng liền nhưng người có thể khiến cho Vạn Bằng chọn ôm để khóc rống vẫn chỉ có mỗi Du Trọng Hạ mà thôi.

Quả đúng là tình anh em cảm động trời xanh nam lặng im nữ nước mắt (6) của người Trung Quốc.

(6) Nguyên văn 男默女泪 – Phiên âm Hán Việt là nam mặc nữ lệ, đây là một thuật ngữ mạng lưu hành rộng rãi trên internet vào những năm 2020, ban đầu thường được dùng làm tiêu đề cho những câu chuyện tình cảm, sau dần dần được mở rộng ra. Ý chỉ khi gặp chuyện người đàn ông sẽ lựa chọn im lặng, còn người phụ nữ lại rơi nước mắt.

Thế nhưng ngay từ đầu Phí Tân đã nắm bắt thông tin một cách sai lệch, hắn xâu thành một chuỗi liên tưởng: Rồi xong, CP tui gặm, kết BE.

Phí Tân nhớ lại tờ giấy ghi chú mà Du Trọng Hạ đã viết khi mang quần áo tới trả cho hắn, “Đã quyết định về sau phải đi con đường như thế nào rồi”, có lẽ là giải tán tổ đội Du Vạn, ý tứ chính là sau này Du Trọng Hạ một mình độc bước.

Nói thế nào đây nhỉ, nghi thức cảm giác còn rất đầy đủ nữa chứ.

Du Trọng Hạ tới căn tin trường để dùng cơm tối, thời điểm trở về phòng học cậu muốn lướt xem Tik Tok nên mới thò tay vào trong học bàn kiếm tai nghe, tức thì lòng bàn tay chạm phải một thứ gì đó cưng cứng như tấm thiệp. Cậu lôi ra nhìn kĩ, là một phong thư màu ombre lam hồng, mặt trên viết “Du Trọng Hạ thân ái” cùng với một hình trái tim nho nhỏ được vẽ bên cạnh tên của cậu.

Du Trọng Hạ thoáng sững sờ, đến rồi đến rồi, thư tình gửi cho cậu trong mỗi cái học kỳ mặc dù tới muộn nhưng chưa bao giờ thiếu.

Du Thập Ngũ là biệt danh của cậu bởi vì…

Tính từ hồi mẫu giáo, cộng luôn cả Nam Cung Lưu Ly, cậu từng có mười lăm người bạn gái.

Ông thầy Phí, ông quá đáng lắm luôn ó, BE mới chịu, Vạn Bằng Điểu không thích điều này đâu. =]]

Du Mười Lăm: Thầy Phí, mời thầy nhìn kĩ cán bộ môn của thầy.

Phí Tân: Ừ, cậu đẹp nhất rồi.

Du Mười Lăm: …

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau