Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Chương 50: Du trọng hạ cũng rập khuôn theo kiểu siri, “em không hiểu cho lắm”

Trước Sau
EDITOR: LAM

Du Trọng Hạ dọn dẹp tàn dư một cách sạch sẽ sau đó lau sơ sàn nhà một chút mới cảm giác ổn thỏa. Cậu trở về phòng thì thấy thầy Phí đã dọn gần xong đống bừa bãi chất thành từng đống của cậu. Cậu ngay lập tức kháng nghị, “Thầy đừng thu thập giùm em, mỗi lần thuê người giúp việc theo giờ tới chỉnh lí là y như rằng em lại bị lác suốt hai tháng, muốn kiếm đồ nhưng tìm mãi không thấy.”

Phí Tân, “Cứ gọi cho thầy nếu em kiếm không ra, thầy đến tìm giúp em.”

Du Trọng Hạ bĩu môi châm chọc, “Ôi chao… Miệng lưỡi đàn ông có quỷ mới tin.”

Thế nhưng cậu nhanh chóng phát hiện ra, Phí Tân không chỉ đơn giản là nhét tất cả đồ đạc của cậu vào bên trong ngăn tủ như cái cách người giúp việc đã làm. Ngoại trừ việc phân loại sách rồi xếp chúng ngay ngắn trên kệ thì những thứ còn lại đều được đặt ở chỗ mà cậu có thể nhìn thấy được, nếu thật sự cần dùng cũng sẽ không xảy ra chuyện tìm không thấy.

Phí Tân dùng giọng điệu của bậc trưởng bối để răn dạy, “Em nhìn lại bản thân mình đi, một gã trai xinh đẹp mà lại ở trong cái phòng bừa bộn như vậy, sau này có bạn gái lỡ chẳng may người ta thấy được cảnh này không khéo sẽ bị dọa chạy mất dép đấy.”

Du Trọng Hạ, “Chạy thì thôi, mới nhiêu đó mà đã sợ chết khiếp thì chứng tỏ người ta không yêu em thật lòng, dưa hái xanh không ngọt.”

Phí Tân, “Dẹp đi. Em có cả tá bạn gái cũ, người ta không chê em đã là may lắm rồi, lại còn kén cá chọn canh.”

Du Trọng Hạ, “Có bạn gái cũ thì không được phép tìm kiếm tình yêu đích thực hả? Đại Thanh của thầy đã sớm diệt vong rồi (*).”

(*) Nguyên văn 大清早亡了 – Đại Thanh đã sớm diệt vong rồi là một câu nói thường dùng để mỉa mai đối phương khi đối phương nói ra những lời cổ hủ ngu ngục.

Phí Tân tiếp tục sắp xếp lại đống bùi nhùi nằm trên bệ cửa sổ, hắn thuận miệng đáp, “Nhãi con, em có biết thế nào là tình yêu đích thực không?”

Du Trọng Hạ, “Dù sao em hiểu rõ hơn một số người chưa có mảnh tình vắt vai nào là được.”

Phí Tân liếc cậu chàng, mở miệng uy hiếp, “Thầy cảnh cáo em, đừng có mãi đả kích khuyết điểm của thầy, thầy mà giận là thầy bo xì em luôn đó.”

Du Trọng Hạ che mặt giả vờ khóc, “Hu hu hu sợ quá à, người ta bị thầy dọa khóc rồi nè.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ tìm một hộp khoai tây chiên rồi lẳng lặng ngồi ở trên giường dòm thầy Phí thu dọn đồ đạc, ổng đích thị là mẫu đàn ông tốt cần thiết cho gia đình.

Cậu tò mò hỏi, “Thầy Phí, tuýp đàn ông vừa cao lại vừa đẹp trai như thầy hẳn là phải được yêu thích mới đúng, ở trường đại học không có cô nào tới tán thầy luôn hở?”

Phí Tân, “Không kể cho em.”

Du Trọng Hạ, “Nói đi, nói một chút đi mà. Em nghe đồn nữ sinh viên ở Dĩnh Đại cô nào cô nấy đẹp xuất sắc luôn.”

Phí Tân, “Rõ ràng, trường học của thầy, đặc biệt là phái nữ hệ Hóa Học giá trị nhan sắc đều đạt cấp nữ thần cả đấy.”

Du Trọng Hạ, “Thế mà thầy lại chưa gặp được cô nào khiến thầy rung động luôn sao? Đại học yêu đương, tốt nghiệp kết hôn, hổng phải rất tuyệt ư?”

Phí Tân không muốn thảo luận chuyện tình yêu của mình với cậu chàng, trái lại hắn tò mò hỏi, “Vậy em dựa vào tiêu chí nào để xác định hẹn hò với những người bạn gái trước kia? Là bởi vì các em ấy đều thuộc kiểu Loli đáng yêu à?”

Du Trọng Hạ, “Em không nói điêu đâu nhá, nhóm bạn gái cũ của em ai cũng đáng yêu hết nấc luôn, nếu không đã bị em loại từ vòng gửi xe rồi. Với cả, bọn họ không những đáng yêu tính tình còn rất thú vị nữa. Bạn gái năm lớp 10 của em trông khá giống Đàm Tùng Vận, nhỏ huýt sáo cừ lắm, lúc học quân sự có tham gia biểu diễn tài năng, nhỏ thổi một đoạn 《Bên hồ Baikal》, lợi hại đúng không? Khi đó em thật sự rất thích nhỏ.”

Phí Tân, “Đúng là rất lợi hại… Thế sao lại chia tay?”

Du Trọng Hạ, “Nhỏ thích ăn cay nên da dẻ xấu xí, mụn nổi đầy mặt, thầy có thể chấp nhận một gương mặt dễ thương như Đàm Tùng Vận mà lại chi chít mụn không? Em đau lòng chết đi được, thế là chia tay.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ, “Bạn gái học kỳ trước của em cũng xinh xắn lắm, hao hao giống Hashimoto Kanna, chơi game siêu đỉnh, chỉ cần tổ đội với nhỏ bảo đảm toàn thắng, sau đó… Em chỉ chia sẻ với một mình thầy thôi, thầy ngàn vạn lần đừng kể lại với người khác, nhất là đám Dương Kha.”

Phí Tân, “Ok, sau đó làm sao?”

Du Trọng Hạ thuật lại chuyện cô bạn gái cũ này lấy cậu làm hình mẫu cho cuốn tiểu thuyết mạng của nhỏ, một Ngu Chung Há ăn no rửng mỡ suốt ngày ôm eo nữ chính đè lên tường cưỡng hôn.

Phí Tân, “Cái này… Vẫn có thể chấp nhận được, thiếu nữ thường hay có giấc mộng Mary Sue (**) mà.

Du Trọng Hạ, “Nhỏ còn lôi cả Vạn Bằng vào làm tình địch của em! Nếu như em không kịp thời ngăn nhỏ thì nguyên cái học kỳ khi thầy đến, không khéo nhỏ kéo thầy vô luôn. Chậc chậc, thầy Phí vạn người mê chỉ vì tiên nữ Nam Cung Lưu Ly mà trở mặt với người anh em Ngu Chung Há, quả thực là thảm kịch nhân gian.”

Phí Tân, “Ngó điệu bộ nói chuyện của em mà xem? Coi thường ai đấy? Thầy Phí không xứng có một cuốn tiểu thuyết riêng ư? Thế quái nào lại cứ phải sắm vai quần chúng trong cái vở kịch mà em làm nhân vật chính vậy?”

Du Trọng Hạ, “Cũng đúng. Em có thể truyền đạt mong muốn được làm nam chính của thầy tới nhỏ. Có điều, từ sau khi bị em chia tay, nhỏ đã lập một cái nick ảo khác chuyên dùng để viết đam mỹ. Thầy muốn làm công hay thụ?”

Phí Tân, “…”

Nghe xong lịch sử tình trường của Du Trọng Hạ thì Phí Tân cũng đã giúp cậu chàng thu thập xong đồ đạc, hắn chào tạm biệt rồi trở về nhà.

Du Trọng Hạ hỏi, “Thầy qua đêm ở nhà à? Tối mai có về không? Em muốn tới chỗ thầy ngủ.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ cố ý oan oan ức ức, lưu luyến không rời nhìn chằm chằm hắn, ý tứ chính là đừng ở nhà lâu quá phải mau mau quay lại, một mình em chịu không nổi.

Phí Tân đành phải nói một cách khéo léo, “Thập Ngũ, thầy làm anh trai của em chứ không phải làm bạn gái, hai ta có nhất thiết phải ngủ chung với nhau quá nhiều lần như vậy không?”

Du Trọng Hạ hèn mọn đối đáp, “Khà khà, trước khi kết hôn không thể ngủ với bạn gái nhưng anh trai thì có thể nha.”

Phí Tân nhăn mặt, “Em giở trò lưu manh với ai đấy? Ý thầy là ngủ.”



Du Trọng Hạ, “Thì em cũng nói ngủ mà, dạo gần đây em đã quen ngủ với thầy rồi, em không thích ngủ một mình nữa. Một tiếng anh hai lớn hơn trời, thầy dám đối xử tệ với em, em sẽ đến Liên đoàn phụ nữ tố cáo thầy ngay lập tức.”

Ngoài chức trách bảo vệ quyền lợi của phụ nữ thì Liên đoàn phụ nữ còn có nghĩa vụ bảo vệ quyền lợi của trẻ em. Song, có rất nhiều người không biết điều này.

Phí Tân, “Em hiểu biết nhiều ghê ha.”

Du Trọng Hạ, “Dĩ nhiên, em là Yuter Parker sao có thể không hiểu cách báo thù được?”

Phí Tân, “…”

Cuối cùng hắn đành phải thỏa hiệp, “Chiều ngày mai thầy sẽ về nhà trọ.”

Du Trọng Hạ thích chơi đùa cùng với hắn, em ấy có thói quen chạy tới chỗ hắn ăn cơm, điều này chứng minh rằng em ấy thật sự quý mến hắn như một người anh trai thực thụ.

Trừ lần đó ra, nó không đại diện cho bất kì ý nghĩ không yên phận nào khác.

Cái gọi là tình cảm mờ ám chỉ là do hắn đơn phương mà thôi, từ nhỏ đến lớn hắn luôn phải một mình và chưa từng yêu ai, càng không phát sinh mối quan hệ mật thiết như vậy với bất luận người nào. Thế nhưng, Du Trọng Hạ thì không như thế, em ấy có rất nhiều kinh nghiệm hẹn hò. Đúng như những gì Giang Nhân Khuyết đã nói, người có bề dày tình trường thường sẽ thả thính người ta trong vô thức. Nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ xảy ra tình huống không thể kiểm soát được. Điều này sẽ khiến mọi chuyện trở nên mất vui và làm biến chất đi ý nghĩa ban đầu của mối quan hệ này.

Phí Tân hãy còn nhớ rất rõ, mới đầu hắn chỉ muốn dành cho cậu học trò cấp ba gia cảnh đặc thù ấy một chút ấm áp và quan tâm. Hắn luôn nhắc nhở bản thân mình rằng đừng quên đi ý định ban đầu, phải bảo trì sự thuần khiết vốn có.

Hắn mặc vào áo phao toan rời đi nhưng khi sờ lên túi lại chẳng thấy chìa khóa xe đâu. Hai người nhìn quanh khắp phòng mới phát hiện ra chìa khóa bị rơi trên chiếc sô pha đơn. Bọn họ đồng thời vươn tay với lấy, Du Trọng Hạ tóm được trước, Phí Tân chậm hơn nửa giây, ngón tay hắn chạm phải mu bàn tay của cậu chàng.

Thình thịch thình thịch!

Phí Tân: Đó là tiếng tim đập của tui ư?

Hắn như bị điện giật vội vã rút tay về.

Du Trọng Hạ, “?”

Cậu nhặt chìa khóa lên trả cho thầy Phí.

Phí Tân cố gắng bình tĩnh lại, gấp gáp tiếp nhận sau đó lên tiếng, “Thầy đi trước.”

Du Trọng Hạ, “Ừ.”

Cậu phát hiện biểu cảm của thầy Phí có hơi mất tự nhiên, lỗ tai còn phiếm hồng nữa chứ, hệt như vẻ mặt mỗi lần nghe cậu kể mấy câu chuyện tục tĩu vậy đó.

Nghe chuyện tục tĩu xấu hổ là chuyện bình thường. Nhưng tự dưng thẹn thùng ngay lúc này là sao? Lỡ chạm tay có tí xíu mà đã ngượng ngùng rồi? Cái tình tiết ngôn tình nhàm chán gì đây?

Thầy Phí, bộ thầy là Nam Cung Lưu Ly ngoài đời hay gì?

Cậu tiễn Phí Lưu Ly rời khỏi gian phòng của mình, có chút muốn hỏi bầu không khí kì quặc mới nãy là như thế nào?

Cửa chống trộm lạch cạch vài tiếng, có người trở về!

Cả hai đồng thời sửng sốt, lập tức nhìn nhau.

Phí Tân: Chẳng phải em bảo người lớn sẽ không về nhà à?

Du Trọng Hạ: Đừng hỏi em, em đách biết!

Cậu thầm nghĩ phiền chết mất, trở về lúc này vừa phải chào hỏi lại còn phải giới thiệu thầy Phí.

Nội tâm Phí Tân thì nghĩ này là đang gặp mặt phụ huynh hả? Cứu mạng. Ủa? Hình như có gì đó sai sai.

Người vào cửa không ai khác ngoài Lâm Tiểu.

Cô có chút kinh ngạc khi nhìn thấy người lạ ở trong nhà nhưng rất nhanh đã nở nụ cười, “Xin chào, cậu là bạn của Du Trọng Hạ đấy à?”

Phí Tân, “Chào dì, cháu là… Cháu là bạn của em ấy.”

Lâm Tiểu, “Chào cậu, chào cậu.”

Phí Tân bất chợt nhận ra người này, hắn ngạc nhiên thốt lên, “Dì là Lâm…?”

Lâm Tiểu, “Xin chào, đúng, là dì.”

Mẹ kế của Du Trọng Hạ ấy vậy mà lại là phát thanh viên của chuyên mục 《Thời sự Dĩnh Châu》.

Phí Tân không xem quá nhiều chương trình thời sự địa phương, hắn chỉ nhớ mang máng người dẫn họ Lâm chứ không thể nhớ rõ họ tên đầy đủ. Song, điều này cũng đủ để khiến hắn chấn động không thôi, em ấy chưa từng kể với hắn.

Du Trọng Hạ không muốn Phí Tân và Lâm Tiểu dây dưa với nhau cho nên mới mở miệng thúc giục, “Thầy không đi hả?”

Phí Tân, “Đi chứ… Bye bye dì.”

Lâm Tiểu, “Bye bye, rảnh rỗi nhớ ghé chơi thường xuyên nhé.”

Du Trọng Hạ tiễn thầy Phí ra tới trước cửa thang máy sau đó nhấn nút.



Phí Tân cũng nhớ lại tình huống lúng túng ban nãy, hắn lặng thinh tiến thẳng về phía thang máy.

Du Trong Hạ:??? Thầy Phí bị sao vậy?

Phí Tân: Tui bị gì thế? Tui bị gì thế? Tui bị gì thế? Tui bị gì thế? Tui muốn chết quách cho xong.

Hắn bước vào thang máy, giọng điệu y chang Siri, “Thầy đi đây, bye bye.”

Du Trọng Hạ cũng rập khuôn theo kiểu Siri, “Em không hiểu cho lắm.”

Phí Tân, “…”

Cửa thang máy khép lại, hắn rời đi.

Du Trọng Hạ đành phải quay về.

Lâm Tiểu đã đóng cửa phòng và cậu cũng trở lại chốn riêng tư của mình, khóa kín cửa. Những lúc Du Minh vắng mặt, cả cậu lẫn Lâm Tiểu đều sẽ coi nhau như người vô hình.

Du Trọng Hạ đi tới đi lui trong không gian đã được dọn dẹp sạch sẽ, bản thân cảm thấy trống trải, cậu muốn bới tung căn phòng ngay tức khắc.

Mà thôi, công sức thầy Phí sắp xếp cả nửa ngày trời quả thật không dễ dàng gì.

Cậu ngồi xuống chiếc sô pha đơn, hồi tưởng lại cảnh tượng kì quặc lúc nãy.

Chẳng lẽ? Thầy Phí?

Không thể nào, cậu sớm đã xác định qua, thầy ấy là trai thẳng.

Du Trọng Hạ bèn hỏi Siri, “Mi nói thử xem ổng có ý gì?”

Siri, “Thật là một câu hỏi thú vị.”

(**) Nguyên văn 玛丽苏梦 – Mary Sue, ta nói edit tới khúc này ngồi cười như một con dở. Có tổng cộng khoảng hai chục cách để nhận biết một cuốn Mary Sue, lỡ rồi nên edit để mọi người cùng tham khảo:

1. Nữ chính nhất định phải có xuất thân giàu có và quyền quý. Ví dụ như Tinh Linh, Rồng, Thần, Ma, Phượng Hoàng, Mỹ Nhân Ngư, Ma Cà Rồng, Công Chúa Hoàng Thất các kiểu.

2. Nữ chính nhất định phải có rất nhiều thân phận: Đại tiểu thư, công chúa, thánh nữ, điệp viên, sát thủ.

3. Nữ chính nhất định phải có tướng mạo xuất chúng, khuynh nước khuynh thành, hoa khôi các kiểu.

4. Nữ chính nhất định phải có số đào hoa, trai theo nườm nượp.

5. Nữ chính nhất định phải là người vô cùng may mắn, người khác bị bắt cóc làm con tin thì tạch tám đời, còn nữ chính có thể khiến cho bọn bắt cóc yêu luôn.

6. Nữ chính nhất định phải là thần đồng, học tập hay thể thao gì đó vượt trội hơn khối người.

7. Nữ chính nhất định phải là hiệp khách giang hồ võ công tái thế, người người kính ngưỡng.

8. Bố mẹ, anh trai, sư phụ của nữ chính nhất định phải có điểm hơn người, giả dụ như cao nhân, thần tiên, tổng tài các kiểu.

9. Nữ chính có một nhóm bạn, cho dù nữ chính có làm chuyện xấu đến đâu, bạn bè của nữ chính đều nghĩ rằng nữ chính là người tốt, và bọn họ có thể đưa ra cả tá lí do để thông cảm cho nữ chính.

10. Nữ chính một khi ra ngoài thường cứu được một người hay một nhóm người mà những người được nữ chính cứu toàn là thâm tàng bất lộ, trâm anh thế phiệt.

11. Đối với tình địch, nữ chính nở nụ cười khinh bỉ sau đó nắm hết vận mệnh của tình địch trong lòng bàn tay.

12. Nữ chính vừa xuất hiện là y như rằng cả đám đàn ông đều bị nữ chính thu hút, tất cả mọi người đều u mê vẻ đẹp của nữ chính.

13. Tên của nữ chính nhất định phải chứa yếu tố thơ mộng như Dạ, Mạt, Tuyết, Lãnh, Phượng, Hề, Nhan, Nguyệt, Tử, Băng, Tịch, Yên, Anh, Mộng, Vũ, Linh, U, Vũ, Lệ, Nhã. Họ phải là loại hiếm gặp, đặc biệt là họ kép như Độc Cô, Nam Cung…

14. Đối với tiểu thuyết vườn trường, nữ chính chưa trưởng thành nhưng vóc dáng siêu đẹp, về căn bản sẽ là loại ngực lớn có não không ai địch lại hoặc là loại ngực lớn não phẳng nhưng vận khí cực kì cao.

15. Nữ chính là trùm băng đảng nhưng vẫn có kẻ dám bắt cóc ra oai.

16. Nữ phụ coi thường nữ chính, bắt nạt không được đành thuê người tới ám sát, cuối cùng toàn quân bị diệt, nữ phụ chết không toàn thây, mặc kệ nữ phụ đông đảo tới đâu, chỉ cần nữ chính búng tay là về với đất mẹ hết.

17. Nam chính nhất định phải là tổng tài, thủ trưởng, IQ cao ngất ngẫng, tiền xài không hết còn không thì phải là Hoàng đế, Vương gia, Thái Tử nhưng tất cả đều có điểm chung là ngu muội si mê nữ chính, chỉ cần thấy nữ chính là bao nhiêu sự thông minh trở về con số 0.

18. Nữ chính chỉ cần dùng một cái liếc mắt là có thể giết người, còn thu được một đám đàn em tận tâm trung thành.

19. Nữ chính nếu như xuyên không trong lúc tham gia yến hội rõ ràng chính miệng nói không muốn bộc lộ tài năng nhưng sau khi bị nữ phụ khích bác lại hăng máu nhảy lên đài thể hiện bản lĩnh, nào là nhảy múa, đánh đàn, cưỡi ngựa, bắn tên, tỉ võ, cái quần gì cũng biết.

20. Đặc biệt nhất là nữ chính có thể bị độc giả ghét cay ghét đắng nhưng riêng dàn hậu cung của nữ chính thì không.

Đàm Tùng Vận:



Hashimoto Kanna:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau