Chương 12
Mất cũng khoảng một thời gian dài chân của Đường Ly mới khôi phục, thật may mắn không để lại sẹo. Đường Ly vui vẻ cầm lấy điện thoại chạy một mạch đến bên một cô người hầu trong nhà.
Người ở đều yêu mến Đường Ly, tính cách cậu hiền lành lại thân thiện nên mọi người rất mến cậu.
"Cậu Đường cẩn thận kẻo ngã."
Cô người hầu dịu dàng đón lấy cậu. Đường Ly chỉ vào điện thoại, cậu vừa mới phát hiện ra hiệu ứng mới trong máy, cái này Đường Ly chưa được Bạch Hựu chỉ qua, là cậu tự phát hiện nên nét mặt cậu hiện tại rất là tự hào.
Đường Ly nhấn vào các chữ trên điện thoại sau đó là âm thanh được phát ra. ["Chị Viên Viên, cái này em mới phát hiện được. Nó có thể nói hộ em."]
Viên Viên nhìn Đường Ly vui vẻ, có chút ngốc nghếch lại đáng yêu. "Phát hiện mới sao? Đường Ly thật thông minh. Vậy sau này chị không cần đọc nữa rồi."
Cô nàng vui vẻ xoa đầu cậu, Đường Ly cũng hưởng thụ vui vẻ nhoẻn miệng cười ngọt ngào. Tất cả cảnh vừa rồi đều được thu vào tầm mắt của Tần Vũ.
"Cậu ta còn biết cười sao?" Vậy mà đối với hắn một mực run sợ và né tránh.
Bạch Hựu đứng sát bên cũng cảm nhận thấy hắn rõ ràng không vui, liền lên tiếng đánh tan sự chú ý của hắn.
"Cậu chủ, tôi muốn nói với cậu vài chuyện."
Tần Vũ nhìn ông rồi đi lên phòng làm việc, hắn không lên tiếng nhưng bộ dáng đã sẵn sàng nghe quản gia nói.
"Chuyện là... Cậu Đường cũng ở đây khá lâu rồi, cậu ấy hiện tại còn khá nhỏ. Tôi thấy..." Quản gia dò sét biểu cảm của Tần Vũ sau đó nói tiếp. "Cậu chủ có thể cho cậu Đường Ly tiếp tục đi học được không?"
Tần Vũ trầm tư. "Đi học?"
"Đúng vậy, cậu Đường có vẻ rất đam mê về kinh tế. Tôi thấy cậu ấy luôn theo dõi và tìm hiểu rất nghiêm túc. Sách của cậu, Đường Ly đọc cũng đã phân nửa rồi."
Quản gia gấp gáp bổ sung thêm. "Cậu ấy rất có thiên phú."
Hắn nhìn kệ sách ngay ngắn của mình hoá ra mỗi ngày đều bị đọc trộm. Trước đây hắn ít khi về nhà nên cũng không bận tâm, căn nhà này mỗi tối cũng chỉ dùng để ngủ.
Tần Vũ toan muốn bảo rằng để hắn suy nghĩ, bỗng qua khe cửa chỉ được khép hờ kia, hắn thấy Đường Ly đang đi dạo trên tầng còn cùng với người hầu kia cười đùa vui vẻ, lâu lâu Viên Viên còn bẹo má cậu.
"Bọn họ?"
Tần Vũ chỉ tay qua khe cửa kia, quản gia nhìn theo. Bất lực giải thích.
"Viên Viên vốn yêu mến Đường Ly, xem cậu ấy như em trai mà chăm sóc. Cậu chủ cậu đừng..."
"Mỗi ngày đều vậy?"
Quản gia gật đầu. Tần Vũ âm trầm hít hơi sâu. "Ngày mai ông dẫn cậu ta đến trường đại học làm giấy tờ, tôi sẽ liên hệ với hiệu trưởng."
Bạch Hựu cười vâng một tiếng. Tần Vũ sau đó nhắn tin cho Phương Từ gọi người ngày mai nhanh chóng lấp toàn bộ camera khắp nhà. Hắn cảm thấy không vui, vốn dĩ nghĩ có Bạch Hựu trông coi nhà cửa cẩn thận nên yên tâm giao phó... Hiện tại có lẽ hắn nên quan tâm căn nhà này hơn rồi. Để xem xem ở nhà bình thường Đường Ly sẽ làm những gì.
Đồng hồ điểm 2 giờ, phòng Đường Ly nhẹ nhàng được mở ra, căn phòng Đường Ly luôn được mở sáng, chiếc bóng của nam nhân cao lớn kia được mạnh mẽ chiếu phủ lên người cậu.
Hắn đưa tay sờ lên cái má trắng trẻo kia thì thầm nói nhỏ. "Cho cậu đi học rồi có lẽ sẽ không còn dính lấy cô gái kia nữa."
Hắn rõ ràng không thích Đường Ly bám lấy cô gái kia. Nếu có dính người thì chỉ được mình hắn mà thôi.
Bỗng tay Tần Vũ bị một cánh tay nhỏ khác mạnh mẽ nắm chặt. Đường Ly ú ớ trong mơ, cậu đã gặp phải ác mộng. Trong mơ cậu thấy bị hắn nhốt trong căn hầm tối tăm, bị hắn đánh bị hắn hành hạ.
Thấy Đường Ly khổ sở khóc, Tần Vũ không đắn đo ngồi lên giường nhẹ nhàng đưa người vào lòng vỗ về.
"Không sao... Tôi ở đây..."
Cảm giác được an toàn, Đường Ly thôi khóc ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ sâu. Trong cơn mơ, cậu thấy cậu thoát khỏi Tần Vũ u ám tàn bạo kia, lại được một Tần Vũ dịu dàng như thiên thần nắm lấy tay cười ngọt ngào với cậu. Chấp niệm của Đường Ly dù là đau thương hay hạnh phúc đều chỉ có một người là Tần Vũ.
Hôm sau quản gia đưa Đường Ly đi làm giấy tờ bận rộn cả một ngày, trong hôm đó Phương Từ cũng dẫn người đến nhà Tần Vũ lắp camera theo sơ đồ hắn đưa, bận bận rộn rộn cả buổi mới xong xuôi.
"Cấp trên bóc lột, tôi làm trợ lý nhưng chuyện gì cũng đến tay. Lắp camera làm gì chứ? Biến thái quá mức." Phương Từ nhìn camera trong phòng của Đường Ly vừa oán vừa mắng.
Tần Vũ hài lòng nhìn vào màn hình máy tính, để hắn xem xem cậu đang làm gì, chờ mãi đến chiều mới thấy bóng dáng của Đường Ly và quản gia từ ngoài trở về.
Hắn thấy Đường Ly chật vật cởi áo khoác vì một tay không thể cử động, Viên Viên từ sau đi đến chu đáo cởi giúp cậu. Tần Vũ đuôi mắt hơi nhíu lại không vui, nhưng rồi cũng nhanh chóng dãn ra vì nếu Viên Viên không giúp thì đến khi nào Đường Ly mới cởi được áo khoác rồi nghỉ ngơi.
Đến tầm 4 giờ chiều Tần Vũ lại nhìn lên màn hình thì không thấy Đường Ly ở ngoài nhà, nhìn vào trong phòng cậu thì vừa vặn thấy cậu từ nhà tắm đi ra, trên người Đường Ly lúc này chỉ có độc một chiếc khăn tắm, tóc ướt rũ rượi, thân hình thon thả có chút gầy gò. Cậu cầm khăn lau người lau tóc, Đường Ly không hề biết trong phòng lắp camera nên cũng tự nhiên mà cởi khăn tắm mặc đồ, chật vật khó khăn.
Tần Vũ bên kia màn hình hoàn toàn bùng nổ, đầu óc nóng lên, khuôn mặt đỏ mất tự nhiên, hắn vội quay sang bên khác, uống vội ngụm nước.
"Gì chứ? Đều là nam như nhau..."
Hắn không thể ở đây được nữa, thật nóng. Tần Vũ cầm áo gấp vội máy tính đi ra ngoài thì chạm mặt với Phương Từ.
"Tần tổng không khoẻ sao? Mặt ngài thật đỏ."
Tần Vũ mất tự nhiên bảo không sao, một mạch đi ra ngoài, tối đó hắn cố ý đi đến khuya mới về để tránh mặt Đường Ly. Phía Đường Ly vẫn vô tư ăn ngủ để sáng mai đến trường.
Sáng hôm sau vì có việc bận nên Bạch Hựu không thể đưa Đường Ly đi đến trường làm hồ sơ nhập học, nên đành nhờ Ngụy Khiêm vừa vặn có lịch nghỉ để đưa Đường Ly đi. Ngụy Khiêm vừa lái xe vừa luyên thuyên nói.
"Hôm nay thật đẹp trời, lần đầu gặp cậu bạn nhỏ không bị thương tích."
Đường Ly nghịch ngợm chỉ vào tay trái không thể cử động, ý bảo tay này vẫn chưa khỏi. Ngụy Khiêm cười có chút ý trách Tần Vũ.
"Cậu ta sao nỡ làm vậy chứ? Mọi khi rất điềm tĩnh. Sau cậu ta có bắt nạt em, cứ bảo anh anh sẽ thay em ra mặt đòi công bằng."
Đường Ly cười vui vẻ, được lát sau đã đến trường, Ngụy Khiêm nhanh chóng bổ sung hồ sơ, tất cả đều được quản gia chuẩn bị đầy đủ. Nên hiện tại chỉ cần nộp nữa là hoàn thành.
Ngụy Khiêm đưa Đường Ly đi dạo xung quanh trường, Đường Ly đi sau, không biết suy nghĩ gì lại cười cười, bỗng cậu kéo tay anh, đưa điện thoại lên. ["Thật giống ba đưa con đi học."]
Nghe đến đây Ngụy Khiêm cười bất lực, nhéo nhẹ cái má nhỏ. "Vậy gọi ba đi, con trai nhỏ."
Người ở đều yêu mến Đường Ly, tính cách cậu hiền lành lại thân thiện nên mọi người rất mến cậu.
"Cậu Đường cẩn thận kẻo ngã."
Cô người hầu dịu dàng đón lấy cậu. Đường Ly chỉ vào điện thoại, cậu vừa mới phát hiện ra hiệu ứng mới trong máy, cái này Đường Ly chưa được Bạch Hựu chỉ qua, là cậu tự phát hiện nên nét mặt cậu hiện tại rất là tự hào.
Đường Ly nhấn vào các chữ trên điện thoại sau đó là âm thanh được phát ra. ["Chị Viên Viên, cái này em mới phát hiện được. Nó có thể nói hộ em."]
Viên Viên nhìn Đường Ly vui vẻ, có chút ngốc nghếch lại đáng yêu. "Phát hiện mới sao? Đường Ly thật thông minh. Vậy sau này chị không cần đọc nữa rồi."
Cô nàng vui vẻ xoa đầu cậu, Đường Ly cũng hưởng thụ vui vẻ nhoẻn miệng cười ngọt ngào. Tất cả cảnh vừa rồi đều được thu vào tầm mắt của Tần Vũ.
"Cậu ta còn biết cười sao?" Vậy mà đối với hắn một mực run sợ và né tránh.
Bạch Hựu đứng sát bên cũng cảm nhận thấy hắn rõ ràng không vui, liền lên tiếng đánh tan sự chú ý của hắn.
"Cậu chủ, tôi muốn nói với cậu vài chuyện."
Tần Vũ nhìn ông rồi đi lên phòng làm việc, hắn không lên tiếng nhưng bộ dáng đã sẵn sàng nghe quản gia nói.
"Chuyện là... Cậu Đường cũng ở đây khá lâu rồi, cậu ấy hiện tại còn khá nhỏ. Tôi thấy..." Quản gia dò sét biểu cảm của Tần Vũ sau đó nói tiếp. "Cậu chủ có thể cho cậu Đường Ly tiếp tục đi học được không?"
Tần Vũ trầm tư. "Đi học?"
"Đúng vậy, cậu Đường có vẻ rất đam mê về kinh tế. Tôi thấy cậu ấy luôn theo dõi và tìm hiểu rất nghiêm túc. Sách của cậu, Đường Ly đọc cũng đã phân nửa rồi."
Quản gia gấp gáp bổ sung thêm. "Cậu ấy rất có thiên phú."
Hắn nhìn kệ sách ngay ngắn của mình hoá ra mỗi ngày đều bị đọc trộm. Trước đây hắn ít khi về nhà nên cũng không bận tâm, căn nhà này mỗi tối cũng chỉ dùng để ngủ.
Tần Vũ toan muốn bảo rằng để hắn suy nghĩ, bỗng qua khe cửa chỉ được khép hờ kia, hắn thấy Đường Ly đang đi dạo trên tầng còn cùng với người hầu kia cười đùa vui vẻ, lâu lâu Viên Viên còn bẹo má cậu.
"Bọn họ?"
Tần Vũ chỉ tay qua khe cửa kia, quản gia nhìn theo. Bất lực giải thích.
"Viên Viên vốn yêu mến Đường Ly, xem cậu ấy như em trai mà chăm sóc. Cậu chủ cậu đừng..."
"Mỗi ngày đều vậy?"
Quản gia gật đầu. Tần Vũ âm trầm hít hơi sâu. "Ngày mai ông dẫn cậu ta đến trường đại học làm giấy tờ, tôi sẽ liên hệ với hiệu trưởng."
Bạch Hựu cười vâng một tiếng. Tần Vũ sau đó nhắn tin cho Phương Từ gọi người ngày mai nhanh chóng lấp toàn bộ camera khắp nhà. Hắn cảm thấy không vui, vốn dĩ nghĩ có Bạch Hựu trông coi nhà cửa cẩn thận nên yên tâm giao phó... Hiện tại có lẽ hắn nên quan tâm căn nhà này hơn rồi. Để xem xem ở nhà bình thường Đường Ly sẽ làm những gì.
Đồng hồ điểm 2 giờ, phòng Đường Ly nhẹ nhàng được mở ra, căn phòng Đường Ly luôn được mở sáng, chiếc bóng của nam nhân cao lớn kia được mạnh mẽ chiếu phủ lên người cậu.
Hắn đưa tay sờ lên cái má trắng trẻo kia thì thầm nói nhỏ. "Cho cậu đi học rồi có lẽ sẽ không còn dính lấy cô gái kia nữa."
Hắn rõ ràng không thích Đường Ly bám lấy cô gái kia. Nếu có dính người thì chỉ được mình hắn mà thôi.
Bỗng tay Tần Vũ bị một cánh tay nhỏ khác mạnh mẽ nắm chặt. Đường Ly ú ớ trong mơ, cậu đã gặp phải ác mộng. Trong mơ cậu thấy bị hắn nhốt trong căn hầm tối tăm, bị hắn đánh bị hắn hành hạ.
Thấy Đường Ly khổ sở khóc, Tần Vũ không đắn đo ngồi lên giường nhẹ nhàng đưa người vào lòng vỗ về.
"Không sao... Tôi ở đây..."
Cảm giác được an toàn, Đường Ly thôi khóc ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ sâu. Trong cơn mơ, cậu thấy cậu thoát khỏi Tần Vũ u ám tàn bạo kia, lại được một Tần Vũ dịu dàng như thiên thần nắm lấy tay cười ngọt ngào với cậu. Chấp niệm của Đường Ly dù là đau thương hay hạnh phúc đều chỉ có một người là Tần Vũ.
Hôm sau quản gia đưa Đường Ly đi làm giấy tờ bận rộn cả một ngày, trong hôm đó Phương Từ cũng dẫn người đến nhà Tần Vũ lắp camera theo sơ đồ hắn đưa, bận bận rộn rộn cả buổi mới xong xuôi.
"Cấp trên bóc lột, tôi làm trợ lý nhưng chuyện gì cũng đến tay. Lắp camera làm gì chứ? Biến thái quá mức." Phương Từ nhìn camera trong phòng của Đường Ly vừa oán vừa mắng.
Tần Vũ hài lòng nhìn vào màn hình máy tính, để hắn xem xem cậu đang làm gì, chờ mãi đến chiều mới thấy bóng dáng của Đường Ly và quản gia từ ngoài trở về.
Hắn thấy Đường Ly chật vật cởi áo khoác vì một tay không thể cử động, Viên Viên từ sau đi đến chu đáo cởi giúp cậu. Tần Vũ đuôi mắt hơi nhíu lại không vui, nhưng rồi cũng nhanh chóng dãn ra vì nếu Viên Viên không giúp thì đến khi nào Đường Ly mới cởi được áo khoác rồi nghỉ ngơi.
Đến tầm 4 giờ chiều Tần Vũ lại nhìn lên màn hình thì không thấy Đường Ly ở ngoài nhà, nhìn vào trong phòng cậu thì vừa vặn thấy cậu từ nhà tắm đi ra, trên người Đường Ly lúc này chỉ có độc một chiếc khăn tắm, tóc ướt rũ rượi, thân hình thon thả có chút gầy gò. Cậu cầm khăn lau người lau tóc, Đường Ly không hề biết trong phòng lắp camera nên cũng tự nhiên mà cởi khăn tắm mặc đồ, chật vật khó khăn.
Tần Vũ bên kia màn hình hoàn toàn bùng nổ, đầu óc nóng lên, khuôn mặt đỏ mất tự nhiên, hắn vội quay sang bên khác, uống vội ngụm nước.
"Gì chứ? Đều là nam như nhau..."
Hắn không thể ở đây được nữa, thật nóng. Tần Vũ cầm áo gấp vội máy tính đi ra ngoài thì chạm mặt với Phương Từ.
"Tần tổng không khoẻ sao? Mặt ngài thật đỏ."
Tần Vũ mất tự nhiên bảo không sao, một mạch đi ra ngoài, tối đó hắn cố ý đi đến khuya mới về để tránh mặt Đường Ly. Phía Đường Ly vẫn vô tư ăn ngủ để sáng mai đến trường.
Sáng hôm sau vì có việc bận nên Bạch Hựu không thể đưa Đường Ly đi đến trường làm hồ sơ nhập học, nên đành nhờ Ngụy Khiêm vừa vặn có lịch nghỉ để đưa Đường Ly đi. Ngụy Khiêm vừa lái xe vừa luyên thuyên nói.
"Hôm nay thật đẹp trời, lần đầu gặp cậu bạn nhỏ không bị thương tích."
Đường Ly nghịch ngợm chỉ vào tay trái không thể cử động, ý bảo tay này vẫn chưa khỏi. Ngụy Khiêm cười có chút ý trách Tần Vũ.
"Cậu ta sao nỡ làm vậy chứ? Mọi khi rất điềm tĩnh. Sau cậu ta có bắt nạt em, cứ bảo anh anh sẽ thay em ra mặt đòi công bằng."
Đường Ly cười vui vẻ, được lát sau đã đến trường, Ngụy Khiêm nhanh chóng bổ sung hồ sơ, tất cả đều được quản gia chuẩn bị đầy đủ. Nên hiện tại chỉ cần nộp nữa là hoàn thành.
Ngụy Khiêm đưa Đường Ly đi dạo xung quanh trường, Đường Ly đi sau, không biết suy nghĩ gì lại cười cười, bỗng cậu kéo tay anh, đưa điện thoại lên. ["Thật giống ba đưa con đi học."]
Nghe đến đây Ngụy Khiêm cười bất lực, nhéo nhẹ cái má nhỏ. "Vậy gọi ba đi, con trai nhỏ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất