Chương 2: Không còn là thừa kiền thái tử [1]
Thời điểm Thừa Kiền tỉnh lại, chỉ thấy một nữ tử tú mĩ dịu dàng , ánh mắt ưu sầu, mắt đỏ đục ngầu nhìn hắn, thấy hắn tỉnh lại, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lập tức nhu uyển cười, mang theo một chút vui mừng mà cười..
Thừa Kiền giật mình sửng sốt một hồi lâu, mới chậm rãi lấy lại tinh thần, đôi mắt chậm rãi đỏ lên, muốn mở miệng nói , lại phát hiện bị mất tiếng, gọi một tiếng, nhưng lại biến thành một câu nói nhỏ chỉ có chính mình mới nghe được “Mẫu hậu…”
Nữ tử tú mĩ dịu dàng này là mẫu thân hắn, người hắn vướng bận trước đây , hắn đau lòng áy náy trước mẫu thân.
Trưởng Tôn ôn nhu cười, dịch dịch chăn hộ Thừa Kiền “Tỉnh là tốt rồi, Kiền Nhi, cảm nhận có chỗ nào không khỏe không ?”
Thừa Kiền khẽ lắc đầu, im lặng nhu thuận nhìn Trưởng Tôn. Phát hiện đôi mắt Trưởng Tôn giấu đi nét mệt mỏi, trên mặt che dấu không được vẻ tiều tụy, vì thế cố gắng đề cao thanh âm khàn khàn của mình , mở miệng nói “Mẫu… Phi, Kiền Nhi đã vô sự, mẫu phi nhanh đi nghỉ đi.” Lúc này, phụ hoàng còn chưa có đăng cơ , mình hẳn là nên kêu mẫu phi trước đã .
Trưởng Tôn nghe được thanh âm khàn khàn của Thừa Kiền, sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, lại nhu hòa cười, vuốt ve đầu hài tử , đầu tiên là phân phó cung nữ bưng nước trà tới, thật cẩn thận nâng Thừa Kiền dậy, để cho miệng Thừa Kiền nhuận nhuận dễ nói hơn , lại thật cẩn thận giúp đỡ Thừa Kiền nằm xuống, ôn nhu nói “Mẫu phi không phiền lụy, Kiền Nhi hẳn đã ngủ nhiều , có muốn ăn chút gì không ?”
Uống nước xong, Thừa Kiền cảm giác yết hầu mình cũng không đỡ đi là mấy , khẽ lắc đầu, mắt nhìn bốn phía, phát hiện người hầu hạ xung quanh đều là những gương mặt xa lạ, sợ là những người trước kia đã chết hết trong cung biến rồi . Trong lòng than nhẹ, sợ là do Trưởng Tôn hạ mệnh lệnh …
Tùy ý chỉ chỉ cung nữ khoảng mười ba, mười bốn tuổi cách đó không xa đang im lặng bưng điểm tâm đến, nhẹ giọng nói “Mẫu phi, cho vị tỷ tỷ kia chiếu cố Kiền Nhi đi. Mẫu phi còn phải chiếu cố đệ đệ muội muội, nếu mẫu phi vì Kiền Nhi mà thân mình hư yếu, thì Kiền nhi lỗi nặng không thể gánh …”
Lúc này, Thanh Tước đã bảy tuổi, Trường Nhạc đã sáu tuổi, còn có Dự Chương, giờ chắc cũng đều ở bên người mẫu hậu rồi đi ?
Trưởng Tôn hoàng hậu sửng sốt, lại nhìn nhìn cung nữ ngây người bởi vì Thừa Kiền điểm danh, lập tức nhìn Thừa Kiền, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, trên mặt lại nhu hòa cười “Kiền Nhi vừa tỉnh, mẫu phi vẫn nên ở đây đi.” Dứt lời, gọi cung nữ đến , tiếp nhận điểm tâm do cung nữ trình lên .
Thừa Kiền nghĩ muốn ngồi dậy, lại phát hiện hai chân mình vô lực, thiếu chút nữa té ngã xuống giường, Trưởng Tôn sợ tới mức kinh hãi , thét lên một tiếng “Kiền Nhi! Ngươi đừng động!”
Cung nữ bưng điểm tâm đến thông minh nhanh trí , khi Trưởng Tôn kinh hô, sớm tiến lên, nhẹ nhàng giúp đỡ Thừa Kiền ngồi dậy, tựa vào trụ giường .
Thừa Kiền thở phì phò, đối cung nữ cảm kích cười, lại quay đầu có chút áy náy nhìn vẻ mặt lo lắng của Trưởng Tôn, nói “Mẫu phi, Kiền Nhi không có việc gì…”
Đôi mắt Trưởng Tôn nhịn không được đỏ lên, muốn nói lại thôi, muốn nói cho đứa nhỏ trước mắt mình, chân hắn đã …
Thừa Kiền thấy đôi mắt Trường Tôn đỏ lên, lại nhìn thấy một bộ muốn nói lại thôi , trong lòng hiểu rõ, trên mặt lại ra vẻ thiên chân cười, có chút ủy khuất mở miệng “Mẫu phi, Kiền Nhi đói bụng…”
Trưởng Tôn vừa nghe, vội vàng bưng thiện lên “Hảo, mẫu phi uy Kiền Nhi…”
Thừa Kiền ăn thức ăn do Trưởng Tôn tự tay uy , trong lòng rất hoài niệm, bao lâu rồi không cùng mẫu hậu ở chung như vậy? Trước khi phụ hoàng đăng cơ, thời gian hắn cùng mẫu hậu ở chung là dài nhất, sau này mẫu hậu bề bộn nhiều việc, nàng còn chiếu cố Thanh Tước, chiếu cố Trường Nhạc, chiếu cố Dự Chương, sau còn tiến cung vì phụ hoàng cùng hoàng tổ phụ hòa giải mối quan hệ ngày càng trầm trọng kia , còn phòng bị những kẻ đào hầm hạ bộ ( bày mưu tính kế, thiết cạm bẫy để dụ ai đó vào tròng)…
Khi đó, Thừa Kiền nhớ rõ, hắn thật sự rất ít cùng mẫu hậu ở chung, nhưng trong lòng hắn vẫn tối sùng kính mẫu hậu, cũng tối đau lòng cho nàng, bởi vì mẫu hậu kỳ thật luôn luôn cố gắng làm một hiền thê lương mẫu, luôn luôn nghĩ vì Đại Đường, vì phụ hoàng, vì bọn hắn , mẫu hậu cho tới bây giờ đều không tự lo lắng cho chính nàng …
Sau lần trọng sinh này , hắn sẽ không phải là Thừa Kiền thái tử, hắn sẽ chỉ là đứa con hiếu thuận của mẫu hậu, hắn sẽ cùng mẫu hậu chiếu cố đệ đệ muội muội. Thanh Tước, Trường Nhạc, Dự Chương, Hủy Tử , Trì đệ, …
Hắn cố gắng làm cho mẫu hậu sống khỏe mạnh, sống được lâu…
Dùng thiện xong, Trưởng Tôn ôn nhu cười, cầm khăn tay mềm nhẹ sát sát lau miệng Thừa Kiền.
Thừa Kiền cười “Mẫu phi, Kiền Nhi lớn rồi , Kiền Nhi tự mình làm là được …”
Trưởng Tôn ra vẻ giận dữ, nhẹ nhàng điểm điểm đầu Thừa Kiền “Nhiều gì a , ngươi nha, thích cậy mạnh… ngươi với phụ vương ngươi giống nhau…” Nhắc tới người kia, Thừa Kiền trong lòng xẹt qua một tia đau buồn, nhưng lập tức nhoẻn miệng cười “Mẫu phi, ta là con của phụ vương, đương nhiên giống phụ vương…”
Trưởng Tôn có điểm mất tự nhiên, tùy tay dịch dịch chăn Thừa Kiền.
Thừa Kiền trong lòng hiểu rõ, mẫu phi khẳng định là sợ mình giận dỗi đi… Vì sao tỉnh lại, lại không thấy được phụ hoàng?
Vì thế, vừa cười vừa lôi kéo tay Trưởng Tôn “Mẫu phi, Kiền Nhi hiện tại đều đã dùng bữa, ngài có thể yên tâm đi rồi chứ ? Nhanh đi nghỉ đi. Kiền Nhi sẽ tự chiếu cố bản thân, hơn nữa nơi này đã có cung nữ …”
Trưởng Tôn có chút do dự, nhưng nhìn Thừa Kiền tươi cười sáng lạn, trong lòng đau xót, lại nghĩ tới chính sự của Vương gia còn bề bộn … Trong lòng thở dài, cúi đầu dừng ở khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Thừa Kiền, đôi mắt so với ngày xưa càng thêm thanh tú thấu triệt, trong lòng có điểm nghi hoặc, đứa nhỏ này… Sao không có làm ầm ĩ như trước muốn gặp Vương gia ? Đứa nhỏ này bình thường thích nhất phụ vương hắn…
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại , như vậy cũng tốt…
“Được rồi, mẫu phi, Kiền Nhi sẽ thực ngoan, mẫu phi, vài ngày rồi ngài không có nghỉ ngơi , phải không ? ngài xem cả người đều tiều tụy, khó coi…” Thừa Kiền cố ý làm nũng, giật nhẹ ống tay áo của Trưởng Tôn.
Trưởng Tôn có chút dở khóc dở cười, đứa nhỏ này… Nhưng nhìn trong mắt Thừa Kiền chất chứa lo lắng cùng quan tâm, trong lòng ấm áp, sờ sờ đầu Thừa Kiền “Hảo hảo hảo… Mẫu hậu đi nghỉ tạm…” Nhưng vẫn nhịn không được tỉ mỉ dặn dò một phen, lại gọi cung nữ thông minh khi nãy , ngữ điệu mềm nhẹ, trong thanh âm lại ẩn chứa uy nghiêm không thể coi thường “Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ gọi Châu nhi.”
“Châu nhi, ngươi vừa rồi làm tốt lắm, về sau hảo hảo chiếu cố Trung Sơn Vương điện hạ , biết không?” ngữ khí Trưởng Tôn sắc bén, lập tức lại dịu đi , nói “Chỉ cần hảo hảo hầu hạ điện hạ, bản phi sẽ không bạc đãi ngươi…”
Châu nhi vội vàng dập đầu trả lời “Nô tỳ nhất định tận tâm hầu hạ điện hạ…”
Trưởng Tôn khẽ gật đầu, ý bảo cung nữ bên người lấy một cái vật nhỏ ban cho Châu nhi.
Lúc rời đi , Trưởng Tôn trong lòng do dự một chút, vẫn tiến đến , ôn nhu nói “Kiền Nhi, ngươi vừa mới tỉnh lại, không được lộn xộn, có chuyện gì kêu Châu nhi hoặc kêu hạ nhân đi làm… Không cần làm mình bị thương, biết không?”
Thừa Kiền cười yếu ớt gật đầu.
Nhìn Trưởng Tôn đi xa, mới hơi hơi nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ, mẫu hậu nhất định cảm thấy kỳ quái ? Mình cùng trước kia không giống nhau … Mẫu hậu khôn khéo như vậy khẳng định người đã phát hiện …
Nhịn không được tươi cười giảo hoạt, mẫu hậu, Kiền Nhi về sau còn cho ngài thấy nhiều điểm không giống với trước kia …
Cho nên, mẫu hậu, ngài nhất định phải bình an, khỏe mạnh an khang…
——————————————————————————
Trưởng Tôn rời phòng ngủ của Thừa Kiền, xoay người lại nhìn chăm chú một hồi, mới chậm rãi xoay người đi , trong lòng nhớ tới chân của hài tử , đôi mắt đỏ lên, cố nén nước mắt , liền rơi xuống một giọt, đại cung nữ Phong Hiệp nhiều năm đi theo bên người Trưởng Tôn vội vàng giúp đỡ Trưởng Tôn, thấp giọng nói “Vương phi, ngài đừng lo ?”
Trưởng Tôn khẽ lắc đầu, lấy ra khăn tay trong ngực, lau hai mắt mình, dịu dàng cười, tươi cười có chút miễn cưỡng “Phong Hiệp, chúng ta đi thôi.”
Phong Hiệp đáp lời, nghĩ tới khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Trung Sơn Vương điện hạ, trong lòng thở dài , về sau… Trung Sơn Vương nên làm cái gì bây giờ?
———————————————————
Nằm ở trên giường, Thừa Kiền hơi hơi nhắm mắt lại, tính toán đủ loại chuyện kế tiếp, tính toán, tính toán, vẫn tránh không khỏi người đó…
Phụ hoàng… Trong lòng thở dài, mở mắt ra, lăng lăng ngẩn người…
… Người kia từng giống như thiên thần trong lòng hắn, nam nhân cơ trí vĩ ngạn, là phụ hoàng của hắn, cũng từng là thần tượng kiếp trước mà hắn sùng kính, đáng tiếc, thiên gia vô thân tình, đề cập đến ngôi vị kia , thân tình bất quá chỉ là chó má, bất quá hắn cũng không oán phụ hoàng, là lỗi của hắn , phụ hoàng đối với hắn nghiêm khắc dạy bảo , mọi điều hà khắc, cũng là đối hắn kỳ vọng rất cao, là chính mình đem hết thảy hủy đi …
Nếu hắn có thể trụ được, nếu hắn có thể dựa theo yêu cầu phụ hoàng mà làm , có lẽ, cái gì cũng sẽ không phát sinh đi?
Nhưng hắn nhịn không được, hắn không thể dựa theo yêu cầu phụ hoàng mà làm , vì cái gì?
Phiêu đãng nhân gian mấy trăm năm, khi thanh tỉnh bình tĩnh, hắn từng hỏi qua mình vì cái gì làm thế ?
Là thật tâm muốn ngôi vị kia sao?
Là bất mãn phụ hoàng sủng ái Thanh Tước, lại đối hắn mọi điều nghiêm khắc?
Hậu nhân khi đề cập tới Đường sử, từng nói Thừa Kiền thái tử hắn vì yêu mà vong mạng ?
Yêu?
Có lẽ…
Trường An thành phồn hoa ôn noãn hắn không cảm nhận được, Đông cung băng lãnh làm tâm hắn tê dại, có lẽ, khi đó, hắn muốn là một hồi giải thoát…
Biết rõ phụ hoàng cơ trí, lại được ăn cả ngã về không, kỳ thật là cố gắng cho một tràng giải thoát đi.
Cho nên, cuối cùng hắn mới có thể tự mình kết liễu sinh mạng … Lúc ấy, trước mặt sứ giả hoàng đế, nhìn chén rượu độc kia, hắn cười lạnh, lại cầm chủy thủ đâm vào ngực mình một phen.
Chậm rãi nhắm mắt lại, bây giờ , hắn không phải Thừa Kiền thái tử. Hết thảy cũng sẽ không giống với trước kia .
Thừa Kiền giật mình sửng sốt một hồi lâu, mới chậm rãi lấy lại tinh thần, đôi mắt chậm rãi đỏ lên, muốn mở miệng nói , lại phát hiện bị mất tiếng, gọi một tiếng, nhưng lại biến thành một câu nói nhỏ chỉ có chính mình mới nghe được “Mẫu hậu…”
Nữ tử tú mĩ dịu dàng này là mẫu thân hắn, người hắn vướng bận trước đây , hắn đau lòng áy náy trước mẫu thân.
Trưởng Tôn ôn nhu cười, dịch dịch chăn hộ Thừa Kiền “Tỉnh là tốt rồi, Kiền Nhi, cảm nhận có chỗ nào không khỏe không ?”
Thừa Kiền khẽ lắc đầu, im lặng nhu thuận nhìn Trưởng Tôn. Phát hiện đôi mắt Trưởng Tôn giấu đi nét mệt mỏi, trên mặt che dấu không được vẻ tiều tụy, vì thế cố gắng đề cao thanh âm khàn khàn của mình , mở miệng nói “Mẫu… Phi, Kiền Nhi đã vô sự, mẫu phi nhanh đi nghỉ đi.” Lúc này, phụ hoàng còn chưa có đăng cơ , mình hẳn là nên kêu mẫu phi trước đã .
Trưởng Tôn nghe được thanh âm khàn khàn của Thừa Kiền, sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, lại nhu hòa cười, vuốt ve đầu hài tử , đầu tiên là phân phó cung nữ bưng nước trà tới, thật cẩn thận nâng Thừa Kiền dậy, để cho miệng Thừa Kiền nhuận nhuận dễ nói hơn , lại thật cẩn thận giúp đỡ Thừa Kiền nằm xuống, ôn nhu nói “Mẫu phi không phiền lụy, Kiền Nhi hẳn đã ngủ nhiều , có muốn ăn chút gì không ?”
Uống nước xong, Thừa Kiền cảm giác yết hầu mình cũng không đỡ đi là mấy , khẽ lắc đầu, mắt nhìn bốn phía, phát hiện người hầu hạ xung quanh đều là những gương mặt xa lạ, sợ là những người trước kia đã chết hết trong cung biến rồi . Trong lòng than nhẹ, sợ là do Trưởng Tôn hạ mệnh lệnh …
Tùy ý chỉ chỉ cung nữ khoảng mười ba, mười bốn tuổi cách đó không xa đang im lặng bưng điểm tâm đến, nhẹ giọng nói “Mẫu phi, cho vị tỷ tỷ kia chiếu cố Kiền Nhi đi. Mẫu phi còn phải chiếu cố đệ đệ muội muội, nếu mẫu phi vì Kiền Nhi mà thân mình hư yếu, thì Kiền nhi lỗi nặng không thể gánh …”
Lúc này, Thanh Tước đã bảy tuổi, Trường Nhạc đã sáu tuổi, còn có Dự Chương, giờ chắc cũng đều ở bên người mẫu hậu rồi đi ?
Trưởng Tôn hoàng hậu sửng sốt, lại nhìn nhìn cung nữ ngây người bởi vì Thừa Kiền điểm danh, lập tức nhìn Thừa Kiền, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, trên mặt lại nhu hòa cười “Kiền Nhi vừa tỉnh, mẫu phi vẫn nên ở đây đi.” Dứt lời, gọi cung nữ đến , tiếp nhận điểm tâm do cung nữ trình lên .
Thừa Kiền nghĩ muốn ngồi dậy, lại phát hiện hai chân mình vô lực, thiếu chút nữa té ngã xuống giường, Trưởng Tôn sợ tới mức kinh hãi , thét lên một tiếng “Kiền Nhi! Ngươi đừng động!”
Cung nữ bưng điểm tâm đến thông minh nhanh trí , khi Trưởng Tôn kinh hô, sớm tiến lên, nhẹ nhàng giúp đỡ Thừa Kiền ngồi dậy, tựa vào trụ giường .
Thừa Kiền thở phì phò, đối cung nữ cảm kích cười, lại quay đầu có chút áy náy nhìn vẻ mặt lo lắng của Trưởng Tôn, nói “Mẫu phi, Kiền Nhi không có việc gì…”
Đôi mắt Trưởng Tôn nhịn không được đỏ lên, muốn nói lại thôi, muốn nói cho đứa nhỏ trước mắt mình, chân hắn đã …
Thừa Kiền thấy đôi mắt Trường Tôn đỏ lên, lại nhìn thấy một bộ muốn nói lại thôi , trong lòng hiểu rõ, trên mặt lại ra vẻ thiên chân cười, có chút ủy khuất mở miệng “Mẫu phi, Kiền Nhi đói bụng…”
Trưởng Tôn vừa nghe, vội vàng bưng thiện lên “Hảo, mẫu phi uy Kiền Nhi…”
Thừa Kiền ăn thức ăn do Trưởng Tôn tự tay uy , trong lòng rất hoài niệm, bao lâu rồi không cùng mẫu hậu ở chung như vậy? Trước khi phụ hoàng đăng cơ, thời gian hắn cùng mẫu hậu ở chung là dài nhất, sau này mẫu hậu bề bộn nhiều việc, nàng còn chiếu cố Thanh Tước, chiếu cố Trường Nhạc, chiếu cố Dự Chương, sau còn tiến cung vì phụ hoàng cùng hoàng tổ phụ hòa giải mối quan hệ ngày càng trầm trọng kia , còn phòng bị những kẻ đào hầm hạ bộ ( bày mưu tính kế, thiết cạm bẫy để dụ ai đó vào tròng)…
Khi đó, Thừa Kiền nhớ rõ, hắn thật sự rất ít cùng mẫu hậu ở chung, nhưng trong lòng hắn vẫn tối sùng kính mẫu hậu, cũng tối đau lòng cho nàng, bởi vì mẫu hậu kỳ thật luôn luôn cố gắng làm một hiền thê lương mẫu, luôn luôn nghĩ vì Đại Đường, vì phụ hoàng, vì bọn hắn , mẫu hậu cho tới bây giờ đều không tự lo lắng cho chính nàng …
Sau lần trọng sinh này , hắn sẽ không phải là Thừa Kiền thái tử, hắn sẽ chỉ là đứa con hiếu thuận của mẫu hậu, hắn sẽ cùng mẫu hậu chiếu cố đệ đệ muội muội. Thanh Tước, Trường Nhạc, Dự Chương, Hủy Tử , Trì đệ, …
Hắn cố gắng làm cho mẫu hậu sống khỏe mạnh, sống được lâu…
Dùng thiện xong, Trưởng Tôn ôn nhu cười, cầm khăn tay mềm nhẹ sát sát lau miệng Thừa Kiền.
Thừa Kiền cười “Mẫu phi, Kiền Nhi lớn rồi , Kiền Nhi tự mình làm là được …”
Trưởng Tôn ra vẻ giận dữ, nhẹ nhàng điểm điểm đầu Thừa Kiền “Nhiều gì a , ngươi nha, thích cậy mạnh… ngươi với phụ vương ngươi giống nhau…” Nhắc tới người kia, Thừa Kiền trong lòng xẹt qua một tia đau buồn, nhưng lập tức nhoẻn miệng cười “Mẫu phi, ta là con của phụ vương, đương nhiên giống phụ vương…”
Trưởng Tôn có điểm mất tự nhiên, tùy tay dịch dịch chăn Thừa Kiền.
Thừa Kiền trong lòng hiểu rõ, mẫu phi khẳng định là sợ mình giận dỗi đi… Vì sao tỉnh lại, lại không thấy được phụ hoàng?
Vì thế, vừa cười vừa lôi kéo tay Trưởng Tôn “Mẫu phi, Kiền Nhi hiện tại đều đã dùng bữa, ngài có thể yên tâm đi rồi chứ ? Nhanh đi nghỉ đi. Kiền Nhi sẽ tự chiếu cố bản thân, hơn nữa nơi này đã có cung nữ …”
Trưởng Tôn có chút do dự, nhưng nhìn Thừa Kiền tươi cười sáng lạn, trong lòng đau xót, lại nghĩ tới chính sự của Vương gia còn bề bộn … Trong lòng thở dài, cúi đầu dừng ở khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Thừa Kiền, đôi mắt so với ngày xưa càng thêm thanh tú thấu triệt, trong lòng có điểm nghi hoặc, đứa nhỏ này… Sao không có làm ầm ĩ như trước muốn gặp Vương gia ? Đứa nhỏ này bình thường thích nhất phụ vương hắn…
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại , như vậy cũng tốt…
“Được rồi, mẫu phi, Kiền Nhi sẽ thực ngoan, mẫu phi, vài ngày rồi ngài không có nghỉ ngơi , phải không ? ngài xem cả người đều tiều tụy, khó coi…” Thừa Kiền cố ý làm nũng, giật nhẹ ống tay áo của Trưởng Tôn.
Trưởng Tôn có chút dở khóc dở cười, đứa nhỏ này… Nhưng nhìn trong mắt Thừa Kiền chất chứa lo lắng cùng quan tâm, trong lòng ấm áp, sờ sờ đầu Thừa Kiền “Hảo hảo hảo… Mẫu hậu đi nghỉ tạm…” Nhưng vẫn nhịn không được tỉ mỉ dặn dò một phen, lại gọi cung nữ thông minh khi nãy , ngữ điệu mềm nhẹ, trong thanh âm lại ẩn chứa uy nghiêm không thể coi thường “Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ gọi Châu nhi.”
“Châu nhi, ngươi vừa rồi làm tốt lắm, về sau hảo hảo chiếu cố Trung Sơn Vương điện hạ , biết không?” ngữ khí Trưởng Tôn sắc bén, lập tức lại dịu đi , nói “Chỉ cần hảo hảo hầu hạ điện hạ, bản phi sẽ không bạc đãi ngươi…”
Châu nhi vội vàng dập đầu trả lời “Nô tỳ nhất định tận tâm hầu hạ điện hạ…”
Trưởng Tôn khẽ gật đầu, ý bảo cung nữ bên người lấy một cái vật nhỏ ban cho Châu nhi.
Lúc rời đi , Trưởng Tôn trong lòng do dự một chút, vẫn tiến đến , ôn nhu nói “Kiền Nhi, ngươi vừa mới tỉnh lại, không được lộn xộn, có chuyện gì kêu Châu nhi hoặc kêu hạ nhân đi làm… Không cần làm mình bị thương, biết không?”
Thừa Kiền cười yếu ớt gật đầu.
Nhìn Trưởng Tôn đi xa, mới hơi hơi nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ, mẫu hậu nhất định cảm thấy kỳ quái ? Mình cùng trước kia không giống nhau … Mẫu hậu khôn khéo như vậy khẳng định người đã phát hiện …
Nhịn không được tươi cười giảo hoạt, mẫu hậu, Kiền Nhi về sau còn cho ngài thấy nhiều điểm không giống với trước kia …
Cho nên, mẫu hậu, ngài nhất định phải bình an, khỏe mạnh an khang…
——————————————————————————
Trưởng Tôn rời phòng ngủ của Thừa Kiền, xoay người lại nhìn chăm chú một hồi, mới chậm rãi xoay người đi , trong lòng nhớ tới chân của hài tử , đôi mắt đỏ lên, cố nén nước mắt , liền rơi xuống một giọt, đại cung nữ Phong Hiệp nhiều năm đi theo bên người Trưởng Tôn vội vàng giúp đỡ Trưởng Tôn, thấp giọng nói “Vương phi, ngài đừng lo ?”
Trưởng Tôn khẽ lắc đầu, lấy ra khăn tay trong ngực, lau hai mắt mình, dịu dàng cười, tươi cười có chút miễn cưỡng “Phong Hiệp, chúng ta đi thôi.”
Phong Hiệp đáp lời, nghĩ tới khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Trung Sơn Vương điện hạ, trong lòng thở dài , về sau… Trung Sơn Vương nên làm cái gì bây giờ?
———————————————————
Nằm ở trên giường, Thừa Kiền hơi hơi nhắm mắt lại, tính toán đủ loại chuyện kế tiếp, tính toán, tính toán, vẫn tránh không khỏi người đó…
Phụ hoàng… Trong lòng thở dài, mở mắt ra, lăng lăng ngẩn người…
… Người kia từng giống như thiên thần trong lòng hắn, nam nhân cơ trí vĩ ngạn, là phụ hoàng của hắn, cũng từng là thần tượng kiếp trước mà hắn sùng kính, đáng tiếc, thiên gia vô thân tình, đề cập đến ngôi vị kia , thân tình bất quá chỉ là chó má, bất quá hắn cũng không oán phụ hoàng, là lỗi của hắn , phụ hoàng đối với hắn nghiêm khắc dạy bảo , mọi điều hà khắc, cũng là đối hắn kỳ vọng rất cao, là chính mình đem hết thảy hủy đi …
Nếu hắn có thể trụ được, nếu hắn có thể dựa theo yêu cầu phụ hoàng mà làm , có lẽ, cái gì cũng sẽ không phát sinh đi?
Nhưng hắn nhịn không được, hắn không thể dựa theo yêu cầu phụ hoàng mà làm , vì cái gì?
Phiêu đãng nhân gian mấy trăm năm, khi thanh tỉnh bình tĩnh, hắn từng hỏi qua mình vì cái gì làm thế ?
Là thật tâm muốn ngôi vị kia sao?
Là bất mãn phụ hoàng sủng ái Thanh Tước, lại đối hắn mọi điều nghiêm khắc?
Hậu nhân khi đề cập tới Đường sử, từng nói Thừa Kiền thái tử hắn vì yêu mà vong mạng ?
Yêu?
Có lẽ…
Trường An thành phồn hoa ôn noãn hắn không cảm nhận được, Đông cung băng lãnh làm tâm hắn tê dại, có lẽ, khi đó, hắn muốn là một hồi giải thoát…
Biết rõ phụ hoàng cơ trí, lại được ăn cả ngã về không, kỳ thật là cố gắng cho một tràng giải thoát đi.
Cho nên, cuối cùng hắn mới có thể tự mình kết liễu sinh mạng … Lúc ấy, trước mặt sứ giả hoàng đế, nhìn chén rượu độc kia, hắn cười lạnh, lại cầm chủy thủ đâm vào ngực mình một phen.
Chậm rãi nhắm mắt lại, bây giờ , hắn không phải Thừa Kiền thái tử. Hết thảy cũng sẽ không giống với trước kia .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất