Chương 29: Thời gian qua nhanh [ trung ]
Ở hậu sơn Quan Âm tự , lúc này hoa đào đã nở rộ, gió thổi qua cuốn theo những cánh hoa hồng sắc, bay lên hòa vào bầu trời xanh biếc, tựa như một bức tranh tuyệt mỹ.
Lúc này, người đến thưởng hoa đào cũng không ít, thỉnh thoảng sẽ có các sam bào nhu váy uyển chuyển đi qua đi lại, nói cười liên tiếp.
Thừa Kiền đứng dưới tán của một cây đào lớn , hí mắt nhìn cảnh đẹp trước mắt, trong lòng rất thoải mái nhàn nhã.
Nhưng rất nhanh, không khí thoải mái liền bị phá hủy.
Chỉ nghe được tiếng thét kinh hãi, cùng với vài tiếng giận dữ, “ Buông tay!”
Theo đó, là vài tiếng nói cười vô lại cà lơ phất phơ vui đùa ầm ĩ
“ Nha! Tiểu nương tử, nhìn nàng ta kìa, ta chỉ vì thấy tay nàng có điểm bẩn nên mới giúp nàng lau đi thôi mà.”
Thừa Kiền theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một cô nương , khuôn mặt thanh tú, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, quần áo rất mộc mạc, thậm chí còn có vài chỗ chấp vá, sắc mặt có chút vàng vọt, tay ôm một cây đàn tỳ bà, hẳn là nàng nhìn thấy đào lâm có nhiều người đến du ngoạn, nên định đánh vài bản đàn để kiếm chút tiền, đáng tiếc lúc quay về thì gặp phải tên nam tử trẻ mặc y phục hoa lệ đùa cợt cầm tay nàng .
Cô nương rất phẫn nộ, lại không giãy ra được, bên cạnh cũng có người muốn đi qua giúp , nhưng lại bị những người khác cản lại, mà vài tên nam tử đồng dạng như tên nam tử trẻ mặc hoa phục vẫn nói cười như trước, còn mấy tên gia nô thỉnh thoảng sẽ hung ác hô quát những người qua đường muốn tiến lên giúp đỡ cô nương .
Thừa Kiền nhíu mày, trị an thành Trường An vốn rất tốt, pháp trị của phụ hoàng lại công minh, như thế nào lại có người dám ở trước mặt nhiều người như thế làm chuyện này ?
“ Điện hạ, hình như đó là nhi tử của Triệu đại nhân, Triệu Chương?” Tiểu Ngân cúi nửa người xuống , đối Thừa Kiền nói.
Thừa Kiền nhíu mày, Triệu Chương? Đây chẳng phải là con của Trường Khánh bá hay sao?
“ Đã sớm nghe nói Trường An có tam đại thế gia, hôm nay được thấy, quả là danh bất hư truyền a.” Thừa Kiền trào phúng cười.
Triệu Chương hẳn là một trong tam đại thế gia đi? Thừa Kiền mơ hồ nhớ lại đời trước tựa hồ cũng đã nghe qua tam đại thế gia thành Trường An.
Thừa Kiền nhìn vẻ mặt phẫn hận của cô nương , sắc mặt đỏ bừng, lại thấy hành vi của Triệu Chương tựa hồ càng ngày càng quá đáng, rất có khả năng cường thưởng, liền định mở miệng cho người đi qua giúp , lại bị một tiếng chế trụ “ Lỗ vương?”
Thừa Kiền quay đầu lại, liền thấy một nam tử ước chừng hai mươi tuổi mặc lam bào ,vẻ mặt ôn hòa mang ý cười đi tới, vừa đi vừa cao giọng nói “ Yêu, đây không phải là chất nhi Triệu Chương sao?”
Lỗ vương Lý Nguyên Xương? Thừa Kiền hơi hơi nheo mắt lại, là người đời trước luôn đối hắn ân cần, dạy cho hắn thế nào là hưởng lạc chi phúc, mặc kệ chính hắn làm sai việc gì, đều dạy cách trốn tránh trách nhiệm, cũng giúp hắn mưu đồ tạo phản.
Đến lúc Thừa Kiền chết đi, đều cho rằng trên đời này ngoại trừ mẫu hậu, người tốt với hắn nhất chính là Vương thúc.
Nhưng khi hắn phiêu đãng ở nhân gian thì tâm trí mới dần dần thanh minh, mới chậm rãi tỉnh ngộ, người thực sự tốt với hắn cũng chỉ có mẫu hậu!
Nếu thực sự là một người tốt, làm sao có thể để cho hắn sai càng thêm sai? Như thế nào nhẫn tâm nhìn hắn bước vào con đường không lối thoát ?
Sau khi tỉnh ngộ, hắn từng thống hận qua, nhưng người hắn hận nhất chính là bản thân hắn, là hắn không biết gì , là hắn ngu muội.
Khi đã sống lại, gặp lại Lỗ Vương, cũng chỉ cảm thấy xa lạ mà thôi.
Cho dù là tuyết yến hay quốc yến, cũng chưa từng tiếp xúc qua. Thứ nhất là do cố ý trốn tránh, thứ hai cũng là do không có cơ hội để gặp. Y cũng từng đi đến Khởi Huy điện vài lần, bất quá, lười gặp, nên bị mình tìm cớ không gặp.
Thừa Kiền nghiêng đầu, đánh giá một phen, tiểu tử này vẫn như vậy, luôn thích giả làm người tốt.
“ Lỗ Vương cữu cữu?” Triệu Chương không cam lòng buông tay cô nương ra. Có chút không tha, lại thực không kiên nhẫn mở miệng, “ Tìm ta có việc sao ?”
“ Nga, là tìm ngươi cùng đi bái kiến Trung Sơn Vương điện hạ.” Lí Nguyên Xương nói xong, tầm mắt liền rơi xuống người Thừa Kiền đang đứng dưới tàng cây đào. Mà tầm mắt có chút cực nóng.
Thừa Kiền không dấu vết nhíu mày, xem ra tiểu tử này là muốn lại đây. Ai, hắn thật không muốn cùng y chào hỏi a.
“ Điện hạ?” Từ Trụ cũng nhíu mày, cũng nhìn ra ý đồ của Lí Nguyên Xương, cúi đầu hỏi.
“ Thôi.” Thừa Kiền hơi hơi xua tay. Thản nhiên mở miệng.
Lúc đang nói chuyện, thì Triệu Chương cùng Lí Nguyên Xương cũng đã đi tới.
Thừa Kiền liếc mắt nhìn cô nương nhân cơ hội mà vội vàng bỏ đi, quay đầu đối với Từ Trụ nói, “ Từ tướng quân, phái người đưa vị tiểu nương tử kia trở về. Miễn cho trên đường lại gặp phải phiền toái.”
Lời này nói đúng lúc hai người kia vừa đến, Triệu Chương nghe thấy sắc mặt chợt cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia tức giận.
Mà khi Thừa Kiền quay đầu chống lại ánh mắt tức giận của Triệu Chương, chỉ là nhợt nhạt cười, tươi cười rất nhu thuận
“ Triệu Chương ca ca cũng đến dâng hương sao?”
Triệu Chương bị Lí Nguyên Xương nhắc khéo mới miễn cưỡng tươi cười
“ Đúng vậy, thật không thể tưởng được là có thể gặp được điện hạ ở đây.”
Lí Nguyên Xương cũng tiến lên ôn hòa cười, mở miệng nói
“ Điện hạ là đến dâng hương sao? Vương thúc có biết mấy chỗ cảnh sắc không tồi, điện hạ nếu đã dâng hương xong, không bằng để Vương thúc dẫn đường cùng du ngoạn , được không?”
Thừa Kiền khẽ lắc đầu, vẻ mặt áy náy mở miệng
“ Vương thúc đa lễ rồi. Chỉ là Thừa Kiền đã đáp ứng phụ hoàng cùng mẩu hậu , dâng hương xong sẽ lập tức hồi cung, giờ chỉ sợ đã trễ không ít thời gian.”
Đôi mắt Lý Nguyên Xương hơi hơi chợt lóe, trên mặt vẫn là vẻ ôn hòa cười
“ Vậy không làm chậm trễ điện hạ rồi.” Nói xong từ người phía sau tiếp nhận một cái hộp rồi cười cười nói “ Đây là Vương thúc vô tình nhìn thấy , thực rất hợp ý, hy vọng điện hạ sẽ thích.”
Thừa Kiền tiếp nhận, vẫn nhu thuận cười, “ Thừa Kiền xin đa tạ Vương thúc.”
Lý Nguyên Xương nhịn không được muốn sờ sờ đầu Thừa Kiền, đôi mắt Thừa kiền trầm xuống, thoáng hiện qua, trên mặt vẫn là bộ dáng cười yếu ớt.
Lại hàn huyên vài câu, Thừa Kiền liền lấy cớ sắc trời đã tối, mà cáo từ.
Đợi đoàn người Thừa Kiền đi xa.
Triệu Chương nhịn không được cả giận nói “ Cái gì mà vô tình thấy !! Bất quá chỉ là một phế vật không thể hành tẩu!”
Sắc mặt Lý Nguyên Xương trầm xuống, đôi mắt âm lãnh nhìn về phía Triệu Chương, thẳng đến khi sắc mặt Triệu Chương hơi hơi thu liễm , mới lạnh lùng nói
“ Hắn là hoàng tử Hoàng Thượng sủng ái nhất, Trung Sơn Vương! Triệu Chương! Ngươi không muốn sống nữa phải không, nhưng mẫu thân ngươi, phụ thân ngươi thì muốn!”
Thần sắc Triệu Chương biến đổi, mới hoàn hồn nhớ tới, không khỏi có chút khiếp đảm, “ Cậu, ngươi nói, hắn sẽ đem chuyện vừa rồi nói cho hoàng Thượng sao?”
Lý Nguyên Xương hừ lạnh, “ Ngươi nói đi ?! Cho dù Trung Sơn Vương không nói, thì người bên cạnh hắn sẽ không nói sao? Hiện tại tốt nhất ngươi nên trở về nói cho mẫu thân ngươi ngay đi .”
Triệu Chương mới giật mình, vội vàng cáo từ, xoay người rời đi.
Lý Nguyên Xương thấy Triệu chương đi rồi, mới xoay người vào đào lâm, đến một chỗ yên tĩnh mới vẫy lui hộ vệ phía sau, giơ lên tay mình , trong mắt hiện lên một tia mê ly, lúc nãy tay thiếu chút nữa là chạm được vào hắn. Không biết hắn có thích lễ vật mình đưa không? Lí Nguyên Xương si mê nhìn chằm chằm cánh tay , từ tuyết yến ngày ấy, nhìn thấy bộ dáng hắn đánh đàn, hắn liền không thể quên được, nhìn thấy hắn dần dần lớn lên, trong lòng càng khó bỏ , hắn biết là không đúng, người kia là hoàng tử, cũng từng đi tìm hài đồng khác, lại phát hiện đều không được.
************************
Rời đi đào lâm, tìm thấy Trường Nhạc cùng Dự Chương, liền lên kiệu. Ở trên kiệu, Thừa Kiền mở hộp ra, trong hộp là một con rối bằng gỗ cực kỳ giống mình. Lý Nguyên Xương chưa từng cùng mình tiếp xúc qua, làm sao có thể tìm người làm ra một con rối như thế này chứ?? Hay là hắn vẫn âm thầm quan sát mình? Có thể nào , hắn sẽ giống như đời trước? Lợi dụng mình để đạt được dã tâm của hắn?
Thừa Kiền đóng hộp lại, vứt sang một bên, trong lòng nhíu mày, đời này hắn tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ ấy nữa!
Đi tới một nửa, bỗng nhiên kiệu dừng lại.
Thừa Kiền lấy lại tinh thần, hỏi, “ Có chuyện gì vậy?”
Ngân ở bên ngoài sa mạn thấp giọng nói “ Bẩm điện hạ, là cô nương ôm tỳ bà ở đào lâm kia muốn cầu kiến điện hạ.”
Thừa Kiền thoáng cân nhắc một chút, khẽ gật đầu “ Bảo nàng ta lại đây đi.”
“ Vâng!”
Lập tức, Ngân đẩy ra sa mạn, cô nương kia cũng đã quỳ ở trước kiệu.
“ Ngươi có chuyện gì?” Thừa Kiền có chút ôn hòa hỏi.
Cô nương ngẩng đầu, rất thành thật hỏi, “ Ngươi là điện hạ?”
Thừa Kiền trong lòng cảm thấy thú vị, khóe miệng gợi lên, mặt mày nhất loan “ Phải, ta là Trung Sơn vương.”
Cô nương mạnh mẽ dập đầu, “ Dân nữ Quyên nhi khấu kiến Trung Sơn vương điện hạ, cầu Trung Sơn vương điện hạ cứu lấy dân chúng Hoạt huyện.”
Thừa Kiền sửng sốt, lập tức nhíu mày “ Ngươi có thể nói rõ ràng được không?”
Cô nương quỳ rạp trên mặt đất, thấp giọng nghẹn ngào nói, “ Quyên nhi là nữ nhi của huyện lệnh Hoạt huyện, từ tháng mười năm trước, Hoạt huyện gặp phải hạn hán, đầu xuân năm nay lại gặp phải sâu bệnh, dân chúng thiếu lương thực . Hoạt huyện đã có rất nhiều người phải bán nữ nhi để đổi lấy lương thực. Phụ thân sốt ruột nên bất đắc dĩ phải báo lên quan trên, lại không biết vì sao, quan trên lại trách cứ phụ thân ta lơ là nhiệm vụ, khiến dân chúng lầm than, nên giam phụ thân ta vào nhà lao, Quyên nhi bất đắc dĩ, không biết nên làm thế nào cho phải? Có người chỉ cho Quyên nhi, lên kinh thành tìm đại quan là được rồi, Quyên nhi phải bán tất cả tài sản trong nhà, một mình lên kinh, nhưng Quyên nhi lại không biết danh tính của đại quan, may mà Bồ Tát phù hộ, được gặp điện hạ, cầu điện hạ cứu dân chúng Hoạt huyện, cứu phụ thân ta. Quyên nhi xin nguyện làm trâu làm ngựa đền ơn điện hạ!!”
Thừa Kiền nhìn cô nương quỳ rạp trên mặt đất khóc không thành tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị chậm rãi hỏi, “ Những lời ngươi nói đều là thật? Nếu có nửa câu hư ngôn ( nói dối ) , ngươi cũng nên biết quốc pháp vô tình.”
Cô nương liên tục dập đầu, “ Từng câu từng chữ dân nữ nói đều là thật! Nếu có nửa câu hư ngôn, xin bị thiên lôi đánh chết không được toàn thây!”
Thừa Kiền nhìn chằm chẳm cô nương một lúc, mới mỉm cười, “ Vậy là tốt rồi.”
Dứt lời, tháo ngọc bội bên hông xuống, đối cô nương nói, “ Đây là ngọc bội tùy thân của ta, ngươi cầm nó đi tìm một người, hắn sẽ giúp ngươi.”
***********************
Lúc này, trong Lưỡng Nghi điện, đang ở thảo luận chính sự.
“ Lại có việc này?” Thái Tông đế nhíu mày, “ Nạn hạn hán thực sự nghiêm trọng? Nữ nhi vốn luôn được cha mẹ yêu thương, lại phải bán đi đổi lấy lương thực? Trẫm nhất định chuộc lại những đứa trẻ bị bán đó, Như Hối, việc này giao cho ngươi xử lý!”
Chờ xử lý xong, Thái Tông đế trở lại Cam Lộ điện phê duyệt hoàn một quyển tấu chương, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, nhíu mày “ Lí Phúc, điện hạ còn chưa hồi cung sao?”
Lí Phúc mới nhẹ nhàng chạy vào, nhẹ giọng nói, “ Hồi bẩm hoàng thượng, điện hạ đã hồi cung. Lúc này chắc là ở Khởi Huy điện nghĩ ngơi, Từ Trụ tướng quân đang ở ngoài điện xin được cầu kiến bệ hạ.”
Thái Tông đế dừng một chút, Từ Trụ? Chẳng lẽ là Kiền nhi gặp chuyện? Lập tức buông bút xuống, đứng dậy thản nhiên nói “ Tuyên.”
Chờ Từ Trụ vào điện, Lí Phúc đã sớm vẫy lui cung nhân. Trầm mặc đứng ở một bên.
“ Thần Từ Trụ khấu kiến bệ hạ.” Từ Trù quỳ xuống hành lễ.
Thái Tông đế phất tay ý bảo Từ Trụ đứng dậy, mới trầm giọng hỏi “ Chuyện gì?”
Từ Trụ hơi hơi do dự một chút, nhưng vẫn là thấp giọng đem chuyện ở đào lâm cùng chuyện của cô nương kia chậm rãi nói ra.
– — – — – — – — – –
Tác giả nói suy nghĩ của mình : Một chút tư liệu
Trường Khánh công chúa [ lúc trước phong làm Quế Dương công chúa, gả cho Triệu Từ Cảnh, lại gả Dương Sư Thuyết], ân, bịa đặt một cái Triệu Chương đi ra làm hoàn khố.
Hán vương Lý Nguyên Xương, con trai thứ của Đường Cao Tông, hiếu học, thể chữ lệ viết rất khá. Vũ Đức năm thứ năm, phong làm Lỗ vương. Trinh Quán năm thứ năm, bị điều làm thứ sử Hoa Châu, chuyển từ đô đốc Lương Châu. Trinh Quán năm thứ bảy, sửa phong làm Hán vương.
Trinh Quán hai năm [ lục nhị bát], quan nội phát sinh hạn hán, dân chúng thiếu lương thực, có rất nhiều người bán nữ nhi để đổi lấy lương thực. Tháng tư, Thái Tông ra chiếu đem vàng bạc chuộc lại cac nữ nhi bị bán, trả lại cho cha mẹ. Lại vì năm trước gặp lũ, năm nay lại gặp hạn hán, nạn châu chấu, mà đại xá thiên hạ.
Lúc này, người đến thưởng hoa đào cũng không ít, thỉnh thoảng sẽ có các sam bào nhu váy uyển chuyển đi qua đi lại, nói cười liên tiếp.
Thừa Kiền đứng dưới tán của một cây đào lớn , hí mắt nhìn cảnh đẹp trước mắt, trong lòng rất thoải mái nhàn nhã.
Nhưng rất nhanh, không khí thoải mái liền bị phá hủy.
Chỉ nghe được tiếng thét kinh hãi, cùng với vài tiếng giận dữ, “ Buông tay!”
Theo đó, là vài tiếng nói cười vô lại cà lơ phất phơ vui đùa ầm ĩ
“ Nha! Tiểu nương tử, nhìn nàng ta kìa, ta chỉ vì thấy tay nàng có điểm bẩn nên mới giúp nàng lau đi thôi mà.”
Thừa Kiền theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một cô nương , khuôn mặt thanh tú, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, quần áo rất mộc mạc, thậm chí còn có vài chỗ chấp vá, sắc mặt có chút vàng vọt, tay ôm một cây đàn tỳ bà, hẳn là nàng nhìn thấy đào lâm có nhiều người đến du ngoạn, nên định đánh vài bản đàn để kiếm chút tiền, đáng tiếc lúc quay về thì gặp phải tên nam tử trẻ mặc y phục hoa lệ đùa cợt cầm tay nàng .
Cô nương rất phẫn nộ, lại không giãy ra được, bên cạnh cũng có người muốn đi qua giúp , nhưng lại bị những người khác cản lại, mà vài tên nam tử đồng dạng như tên nam tử trẻ mặc hoa phục vẫn nói cười như trước, còn mấy tên gia nô thỉnh thoảng sẽ hung ác hô quát những người qua đường muốn tiến lên giúp đỡ cô nương .
Thừa Kiền nhíu mày, trị an thành Trường An vốn rất tốt, pháp trị của phụ hoàng lại công minh, như thế nào lại có người dám ở trước mặt nhiều người như thế làm chuyện này ?
“ Điện hạ, hình như đó là nhi tử của Triệu đại nhân, Triệu Chương?” Tiểu Ngân cúi nửa người xuống , đối Thừa Kiền nói.
Thừa Kiền nhíu mày, Triệu Chương? Đây chẳng phải là con của Trường Khánh bá hay sao?
“ Đã sớm nghe nói Trường An có tam đại thế gia, hôm nay được thấy, quả là danh bất hư truyền a.” Thừa Kiền trào phúng cười.
Triệu Chương hẳn là một trong tam đại thế gia đi? Thừa Kiền mơ hồ nhớ lại đời trước tựa hồ cũng đã nghe qua tam đại thế gia thành Trường An.
Thừa Kiền nhìn vẻ mặt phẫn hận của cô nương , sắc mặt đỏ bừng, lại thấy hành vi của Triệu Chương tựa hồ càng ngày càng quá đáng, rất có khả năng cường thưởng, liền định mở miệng cho người đi qua giúp , lại bị một tiếng chế trụ “ Lỗ vương?”
Thừa Kiền quay đầu lại, liền thấy một nam tử ước chừng hai mươi tuổi mặc lam bào ,vẻ mặt ôn hòa mang ý cười đi tới, vừa đi vừa cao giọng nói “ Yêu, đây không phải là chất nhi Triệu Chương sao?”
Lỗ vương Lý Nguyên Xương? Thừa Kiền hơi hơi nheo mắt lại, là người đời trước luôn đối hắn ân cần, dạy cho hắn thế nào là hưởng lạc chi phúc, mặc kệ chính hắn làm sai việc gì, đều dạy cách trốn tránh trách nhiệm, cũng giúp hắn mưu đồ tạo phản.
Đến lúc Thừa Kiền chết đi, đều cho rằng trên đời này ngoại trừ mẫu hậu, người tốt với hắn nhất chính là Vương thúc.
Nhưng khi hắn phiêu đãng ở nhân gian thì tâm trí mới dần dần thanh minh, mới chậm rãi tỉnh ngộ, người thực sự tốt với hắn cũng chỉ có mẫu hậu!
Nếu thực sự là một người tốt, làm sao có thể để cho hắn sai càng thêm sai? Như thế nào nhẫn tâm nhìn hắn bước vào con đường không lối thoát ?
Sau khi tỉnh ngộ, hắn từng thống hận qua, nhưng người hắn hận nhất chính là bản thân hắn, là hắn không biết gì , là hắn ngu muội.
Khi đã sống lại, gặp lại Lỗ Vương, cũng chỉ cảm thấy xa lạ mà thôi.
Cho dù là tuyết yến hay quốc yến, cũng chưa từng tiếp xúc qua. Thứ nhất là do cố ý trốn tránh, thứ hai cũng là do không có cơ hội để gặp. Y cũng từng đi đến Khởi Huy điện vài lần, bất quá, lười gặp, nên bị mình tìm cớ không gặp.
Thừa Kiền nghiêng đầu, đánh giá một phen, tiểu tử này vẫn như vậy, luôn thích giả làm người tốt.
“ Lỗ Vương cữu cữu?” Triệu Chương không cam lòng buông tay cô nương ra. Có chút không tha, lại thực không kiên nhẫn mở miệng, “ Tìm ta có việc sao ?”
“ Nga, là tìm ngươi cùng đi bái kiến Trung Sơn Vương điện hạ.” Lí Nguyên Xương nói xong, tầm mắt liền rơi xuống người Thừa Kiền đang đứng dưới tàng cây đào. Mà tầm mắt có chút cực nóng.
Thừa Kiền không dấu vết nhíu mày, xem ra tiểu tử này là muốn lại đây. Ai, hắn thật không muốn cùng y chào hỏi a.
“ Điện hạ?” Từ Trụ cũng nhíu mày, cũng nhìn ra ý đồ của Lí Nguyên Xương, cúi đầu hỏi.
“ Thôi.” Thừa Kiền hơi hơi xua tay. Thản nhiên mở miệng.
Lúc đang nói chuyện, thì Triệu Chương cùng Lí Nguyên Xương cũng đã đi tới.
Thừa Kiền liếc mắt nhìn cô nương nhân cơ hội mà vội vàng bỏ đi, quay đầu đối với Từ Trụ nói, “ Từ tướng quân, phái người đưa vị tiểu nương tử kia trở về. Miễn cho trên đường lại gặp phải phiền toái.”
Lời này nói đúng lúc hai người kia vừa đến, Triệu Chương nghe thấy sắc mặt chợt cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia tức giận.
Mà khi Thừa Kiền quay đầu chống lại ánh mắt tức giận của Triệu Chương, chỉ là nhợt nhạt cười, tươi cười rất nhu thuận
“ Triệu Chương ca ca cũng đến dâng hương sao?”
Triệu Chương bị Lí Nguyên Xương nhắc khéo mới miễn cưỡng tươi cười
“ Đúng vậy, thật không thể tưởng được là có thể gặp được điện hạ ở đây.”
Lí Nguyên Xương cũng tiến lên ôn hòa cười, mở miệng nói
“ Điện hạ là đến dâng hương sao? Vương thúc có biết mấy chỗ cảnh sắc không tồi, điện hạ nếu đã dâng hương xong, không bằng để Vương thúc dẫn đường cùng du ngoạn , được không?”
Thừa Kiền khẽ lắc đầu, vẻ mặt áy náy mở miệng
“ Vương thúc đa lễ rồi. Chỉ là Thừa Kiền đã đáp ứng phụ hoàng cùng mẩu hậu , dâng hương xong sẽ lập tức hồi cung, giờ chỉ sợ đã trễ không ít thời gian.”
Đôi mắt Lý Nguyên Xương hơi hơi chợt lóe, trên mặt vẫn là vẻ ôn hòa cười
“ Vậy không làm chậm trễ điện hạ rồi.” Nói xong từ người phía sau tiếp nhận một cái hộp rồi cười cười nói “ Đây là Vương thúc vô tình nhìn thấy , thực rất hợp ý, hy vọng điện hạ sẽ thích.”
Thừa Kiền tiếp nhận, vẫn nhu thuận cười, “ Thừa Kiền xin đa tạ Vương thúc.”
Lý Nguyên Xương nhịn không được muốn sờ sờ đầu Thừa Kiền, đôi mắt Thừa kiền trầm xuống, thoáng hiện qua, trên mặt vẫn là bộ dáng cười yếu ớt.
Lại hàn huyên vài câu, Thừa Kiền liền lấy cớ sắc trời đã tối, mà cáo từ.
Đợi đoàn người Thừa Kiền đi xa.
Triệu Chương nhịn không được cả giận nói “ Cái gì mà vô tình thấy !! Bất quá chỉ là một phế vật không thể hành tẩu!”
Sắc mặt Lý Nguyên Xương trầm xuống, đôi mắt âm lãnh nhìn về phía Triệu Chương, thẳng đến khi sắc mặt Triệu Chương hơi hơi thu liễm , mới lạnh lùng nói
“ Hắn là hoàng tử Hoàng Thượng sủng ái nhất, Trung Sơn Vương! Triệu Chương! Ngươi không muốn sống nữa phải không, nhưng mẫu thân ngươi, phụ thân ngươi thì muốn!”
Thần sắc Triệu Chương biến đổi, mới hoàn hồn nhớ tới, không khỏi có chút khiếp đảm, “ Cậu, ngươi nói, hắn sẽ đem chuyện vừa rồi nói cho hoàng Thượng sao?”
Lý Nguyên Xương hừ lạnh, “ Ngươi nói đi ?! Cho dù Trung Sơn Vương không nói, thì người bên cạnh hắn sẽ không nói sao? Hiện tại tốt nhất ngươi nên trở về nói cho mẫu thân ngươi ngay đi .”
Triệu Chương mới giật mình, vội vàng cáo từ, xoay người rời đi.
Lý Nguyên Xương thấy Triệu chương đi rồi, mới xoay người vào đào lâm, đến một chỗ yên tĩnh mới vẫy lui hộ vệ phía sau, giơ lên tay mình , trong mắt hiện lên một tia mê ly, lúc nãy tay thiếu chút nữa là chạm được vào hắn. Không biết hắn có thích lễ vật mình đưa không? Lí Nguyên Xương si mê nhìn chằm chằm cánh tay , từ tuyết yến ngày ấy, nhìn thấy bộ dáng hắn đánh đàn, hắn liền không thể quên được, nhìn thấy hắn dần dần lớn lên, trong lòng càng khó bỏ , hắn biết là không đúng, người kia là hoàng tử, cũng từng đi tìm hài đồng khác, lại phát hiện đều không được.
************************
Rời đi đào lâm, tìm thấy Trường Nhạc cùng Dự Chương, liền lên kiệu. Ở trên kiệu, Thừa Kiền mở hộp ra, trong hộp là một con rối bằng gỗ cực kỳ giống mình. Lý Nguyên Xương chưa từng cùng mình tiếp xúc qua, làm sao có thể tìm người làm ra một con rối như thế này chứ?? Hay là hắn vẫn âm thầm quan sát mình? Có thể nào , hắn sẽ giống như đời trước? Lợi dụng mình để đạt được dã tâm của hắn?
Thừa Kiền đóng hộp lại, vứt sang một bên, trong lòng nhíu mày, đời này hắn tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ ấy nữa!
Đi tới một nửa, bỗng nhiên kiệu dừng lại.
Thừa Kiền lấy lại tinh thần, hỏi, “ Có chuyện gì vậy?”
Ngân ở bên ngoài sa mạn thấp giọng nói “ Bẩm điện hạ, là cô nương ôm tỳ bà ở đào lâm kia muốn cầu kiến điện hạ.”
Thừa Kiền thoáng cân nhắc một chút, khẽ gật đầu “ Bảo nàng ta lại đây đi.”
“ Vâng!”
Lập tức, Ngân đẩy ra sa mạn, cô nương kia cũng đã quỳ ở trước kiệu.
“ Ngươi có chuyện gì?” Thừa Kiền có chút ôn hòa hỏi.
Cô nương ngẩng đầu, rất thành thật hỏi, “ Ngươi là điện hạ?”
Thừa Kiền trong lòng cảm thấy thú vị, khóe miệng gợi lên, mặt mày nhất loan “ Phải, ta là Trung Sơn vương.”
Cô nương mạnh mẽ dập đầu, “ Dân nữ Quyên nhi khấu kiến Trung Sơn vương điện hạ, cầu Trung Sơn vương điện hạ cứu lấy dân chúng Hoạt huyện.”
Thừa Kiền sửng sốt, lập tức nhíu mày “ Ngươi có thể nói rõ ràng được không?”
Cô nương quỳ rạp trên mặt đất, thấp giọng nghẹn ngào nói, “ Quyên nhi là nữ nhi của huyện lệnh Hoạt huyện, từ tháng mười năm trước, Hoạt huyện gặp phải hạn hán, đầu xuân năm nay lại gặp phải sâu bệnh, dân chúng thiếu lương thực . Hoạt huyện đã có rất nhiều người phải bán nữ nhi để đổi lấy lương thực. Phụ thân sốt ruột nên bất đắc dĩ phải báo lên quan trên, lại không biết vì sao, quan trên lại trách cứ phụ thân ta lơ là nhiệm vụ, khiến dân chúng lầm than, nên giam phụ thân ta vào nhà lao, Quyên nhi bất đắc dĩ, không biết nên làm thế nào cho phải? Có người chỉ cho Quyên nhi, lên kinh thành tìm đại quan là được rồi, Quyên nhi phải bán tất cả tài sản trong nhà, một mình lên kinh, nhưng Quyên nhi lại không biết danh tính của đại quan, may mà Bồ Tát phù hộ, được gặp điện hạ, cầu điện hạ cứu dân chúng Hoạt huyện, cứu phụ thân ta. Quyên nhi xin nguyện làm trâu làm ngựa đền ơn điện hạ!!”
Thừa Kiền nhìn cô nương quỳ rạp trên mặt đất khóc không thành tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị chậm rãi hỏi, “ Những lời ngươi nói đều là thật? Nếu có nửa câu hư ngôn ( nói dối ) , ngươi cũng nên biết quốc pháp vô tình.”
Cô nương liên tục dập đầu, “ Từng câu từng chữ dân nữ nói đều là thật! Nếu có nửa câu hư ngôn, xin bị thiên lôi đánh chết không được toàn thây!”
Thừa Kiền nhìn chằm chẳm cô nương một lúc, mới mỉm cười, “ Vậy là tốt rồi.”
Dứt lời, tháo ngọc bội bên hông xuống, đối cô nương nói, “ Đây là ngọc bội tùy thân của ta, ngươi cầm nó đi tìm một người, hắn sẽ giúp ngươi.”
***********************
Lúc này, trong Lưỡng Nghi điện, đang ở thảo luận chính sự.
“ Lại có việc này?” Thái Tông đế nhíu mày, “ Nạn hạn hán thực sự nghiêm trọng? Nữ nhi vốn luôn được cha mẹ yêu thương, lại phải bán đi đổi lấy lương thực? Trẫm nhất định chuộc lại những đứa trẻ bị bán đó, Như Hối, việc này giao cho ngươi xử lý!”
Chờ xử lý xong, Thái Tông đế trở lại Cam Lộ điện phê duyệt hoàn một quyển tấu chương, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, nhíu mày “ Lí Phúc, điện hạ còn chưa hồi cung sao?”
Lí Phúc mới nhẹ nhàng chạy vào, nhẹ giọng nói, “ Hồi bẩm hoàng thượng, điện hạ đã hồi cung. Lúc này chắc là ở Khởi Huy điện nghĩ ngơi, Từ Trụ tướng quân đang ở ngoài điện xin được cầu kiến bệ hạ.”
Thái Tông đế dừng một chút, Từ Trụ? Chẳng lẽ là Kiền nhi gặp chuyện? Lập tức buông bút xuống, đứng dậy thản nhiên nói “ Tuyên.”
Chờ Từ Trụ vào điện, Lí Phúc đã sớm vẫy lui cung nhân. Trầm mặc đứng ở một bên.
“ Thần Từ Trụ khấu kiến bệ hạ.” Từ Trù quỳ xuống hành lễ.
Thái Tông đế phất tay ý bảo Từ Trụ đứng dậy, mới trầm giọng hỏi “ Chuyện gì?”
Từ Trụ hơi hơi do dự một chút, nhưng vẫn là thấp giọng đem chuyện ở đào lâm cùng chuyện của cô nương kia chậm rãi nói ra.
– — – — – — – — – –
Tác giả nói suy nghĩ của mình : Một chút tư liệu
Trường Khánh công chúa [ lúc trước phong làm Quế Dương công chúa, gả cho Triệu Từ Cảnh, lại gả Dương Sư Thuyết], ân, bịa đặt một cái Triệu Chương đi ra làm hoàn khố.
Hán vương Lý Nguyên Xương, con trai thứ của Đường Cao Tông, hiếu học, thể chữ lệ viết rất khá. Vũ Đức năm thứ năm, phong làm Lỗ vương. Trinh Quán năm thứ năm, bị điều làm thứ sử Hoa Châu, chuyển từ đô đốc Lương Châu. Trinh Quán năm thứ bảy, sửa phong làm Hán vương.
Trinh Quán hai năm [ lục nhị bát], quan nội phát sinh hạn hán, dân chúng thiếu lương thực, có rất nhiều người bán nữ nhi để đổi lấy lương thực. Tháng tư, Thái Tông ra chiếu đem vàng bạc chuộc lại cac nữ nhi bị bán, trả lại cho cha mẹ. Lại vì năm trước gặp lũ, năm nay lại gặp hạn hán, nạn châu chấu, mà đại xá thiên hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất