Chương 57: Năm xưa như nước
Khi đêm đã về khuya.
Trong thành Dương Châu một mảnh lặng im, ngẫu nhiên có vài tiếng chó kêu, hoặc là tiếng trống canh mà canh nhân cầm gõ mõ vang lên.
Lúc này, trước cửa thành Dương Châu , quan viên coi cửa thỉnh thoảng ngáp dài, tuy rằng rất là mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng giữ vững tinh thần , chú ý động tĩnh trong ngoài cửa thành.
Tại khắc này vạn vật yên tĩnh , tiếng vó ngựa hỗn loạn dồn dập vang lên, liền có vẻ phá lệ kinh người!
Quan trông thành hoảng sợ , vội vàng nhảy lên, cảnh giác nhìn chằm chằm phương hướng tiếng vó ngựa.
Vừa thấy màu áo choàng đến , thân hình mấy người đứng trước cửa thành tựa hồ rất cao lớn cùng cưỡi con ngựa cao to, quan viên coi cửa thành cao giọng quát hỏi, đồng thời cẩn thận cảnh giác “Người nào?!”
Namtử cao lớn mặc áo choàng đi đầu không chút để ý phất tay , phía sau còn có một người tiến lên, tung ra lệnh bài.
Quan coi cửa thành vội vàng tiếp nhận, khi thấy rõ lệnh bài, hoảng sợ, vội vàng nịnh nọt cười : “Tiểu nhân đáng chết, không biết là sứ giả trong kinh giá lâm…”
“Tốt lắm! Mở cửa thành đi.” tiếng người tung lệnh bài có chút tiêm tế, nghiêm túc nói.
Quan coi cửa thành vội vàng mở ra cửa thành, thuận thế hai tay cung kính trình lệnh bài. Khi bụi đất bay lên , chạy như bay mà đi, quan coi cửa thành mới kiễng mũi chân , liều mạng nhìn xung quanh, nơi đó, hình như là ngoại ô??
Lúc này , ở Lãm Nguyệt Sơn Trang.
Trưởng Tôn hoàng hậu đi ra nhà chính, nhìn lên bầu trời đêm, nỗi lòng phập phồng, luôn có loại bất an.
“Gió đêm rất lớn , Vô Cấu , ngươi cẩn thận cảm lạnh.” Trưởng Tôn hoàng hậu nhìn áo choàng đã được khoác lên vai , quay đầu nhìn về phía Trầm Quân Nguyên vẻ mặt ôn nhu phía sau, đầu tiên là nhu uyển cười, tiếp theo liền nhẹ nhàng thở dài, hơi hơi nhăn mày : “ Quân nguyên, trong lòng ta lúc này thực bất an, tổng cảm thấy dường như sẽ phát sinh chuyện gì, luôn có chút lo lắng.”
“Đừng lo lắng, bốn năm chi kì đã đến, ngày mai , chúng ta chỉ cần mang theo Thừa Kiền rời đi Dương Châu, sẽ không có sự tình gì.” Trầm Quân Nguyên thấp giọng khuyên giải an ủi nói.
Trưởng Tôn hoàng hậu lại nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ nói,“Ta hiểu bệ hạ, bốn năm này càng không có tin tức, lại càng tỏ rõ trong lòng bệ hạ đối Kiền Nhi là để ý…, hắn… Sẽ không buông tay .” Lại thấp giọng thở dài “Bốn năm qua , nhìn bộ dáng Kiền Nhi không vui, lòng ta cũng rất khó chịu, Kiền Nhi một lòng chính là thân cận cùng kính trọng phụ hoàng hắn, hắn cái gì cũng không biết…”
“Như vậy không tốt sao? Cái gì cũng không biết, hắn mới sẽ không thống khổ.” Trầm Quân Nguyên nói, cũng ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời đêm “Đợi hai ngày nữa, chờ chúng ta đi đại mạc, cấp Thừa Kiền tìm một nữ tử tốt, hắn sẽ chậm rãi khoái hoạt lên.” Dừng một chút, nhíu mày nói,“Về phần Hoàng Thượng bên kia, Vô Cấu , có lẽ ngươi nghĩ nhiều, ta cảm thấy, không có tin tức ngược lại là tin tức tốt.”
Trưởng Tôn hoàng hậu thấp giọng lẩm bẩm nói,“Chỉ hy vọng như thế.”
Nhưng vào lúc này, một tiếng thanh âm hùng hậu vang lên,“Từ Trụ bái kiến hoàng hậu nương nương!”
********
Thừa Kiền nằm ở trên giường , nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Đầy sao.
Kinh ngạc xuất thần, cho nên Thừa Kiền không có nghe đến cửa phòng vốn khép lại bị nhẹ nhàng mở ra.
Người mở cửa phòng nhẹ bước vào , thân hình cao lớn, bao phủ áo choàng , ánh nến ảm đạm chiếu ra khuôn mặt tuấn dật, đôi mắt thâm trầm u ám.
Hắn chậm rãi cởi bỏ áo choàng, một đôi mắt gắt gao khóa tại Thừa Kiền vẫn đang xuất thần ngẩn người như trước, bốn năm qua , thiếu niên nay lại lớn lên không ít .
Khuôn mặt càng thêm thanh tú, ánh mắt vẫn là sạch sẽ như vậy, không, so với bốn năm trước càng thêm thanh tú.
Bước tiến lên, cố ý bước thật mạnh ra tiếng, đã thấy Thừa Kiền vẫn như cũ nhìn chằm chằm bầu trời đêm bên ngoài đến ngẩn người, không khỏi không hờn giận, hắn suy nghĩ cái gì?
Hoặc là, hắn suy nghĩ về ai?!
Nhíu mày tiến lên vài bước, đang muốn kéo qua , Thừa Kiền lại quay đầu.
Hắn ngẩn ra, lập tức gợi lên khóe miệng sung sướng nhìn Thừa Kiền trong phút chốc ngạc nhiên, kinh hỉ, tiếp theo, đó là mờ mịt.
Dừng ở Thừa Kiền, nhìn Thừa Kiền chậm rãi vươn tay, ngón tay có chút run run , một bên đụng vào khuôn mặt mình , một bên thấp giọng lẩm bẩm nói “Thật sự là… Phụ hoàng?”
Hắn liền không thể nhẫn nại, một phen kéo Thừa Kiền đến , ôm chặt lấy, thanh âm khàn khàn mở miệng nói,“Kiền Nhi, phụ hoàng tới đón ngươi.”
Trong mũi Thừa Kiền tràn đầy hương vị hoài niệm quen thuộc, trong ngực vẫn như cũ là ấm áp rộng lớn như vậy , làm cho người ta an tâm, ngón tay gắt gao nắm lấy bào sam , rất muốn mở miệng nói chuyện, nhưng khi nói , mới biết sớm khàn khàn : “Phụ hoàng, con nghĩ ngài không cần con nữa …”
Bốn năm qua , chẳng quan tâm, cho dù là viết phong thư, hay gửi lời thôi cũng tốt.
Lại một chữ cũng không .
Từ chờ mong ban đầu , đến mất mát, đến cuối cùng cố gắng nói cho bản thân không cần quá để ý…
Nhìn Trường Nhạc nói về phụ hoàng , kể từng chuyện từng chuyện , hắn chỉ có thể ở một bên mỉm cười, chịu đựng bối rối , mất mát cùng chua sót trong lòng.
Đến tận đây, hắn mới thực sự phát hiện, cho dù đã làm người hai thế, cho dù là phiêu đãng nhân gian nhiều năm, trong lòng hắn không thể bỏ qua nhụ mộ cùng kính trọng như trước đối với phụ hoàng …
Không thể bỏ qua… Không thể chấp nhận bỏ qua cùng đạm mạc của phụ hoàng với hắn…
Cúi đầu áp lực , đứt quãng khóc cứ như vậy một chút một chút vang lên.
Thái Tông đế gắt gao ôm, rất khó tin tưởng, đứa nhỏ trong lòng đang áp lực khóc sẽ là Thừa Kiền năm đó cho dù chân bị gẫy cũng vẫn nhẫn nại , trong lòng vui sướng , tầm quan trọng của mình trong lòng đứa nhỏ thật lớn , đồng thời cũng đau như bị kim đâm , chỉ có thể luống cuống tay chân trấn an : “Ngoan, Kiền Nhi ngoan, đừng khóc a. Đều là phụ hoàng không tốt! Phụ hoàng thật sự là hỗn đản! Kiền Nhi đừng khóc!”
Nâng lên mặt Thừa Kiền, đã thấy Thừa Kiền cắn chặt môi không cho bản thân khóc thành tiếng , hốc mắt hồng hồng, gương mặt điềm tĩnh thản nhiên giờ phút này tràn đầy thống khổ thần thương.
Trong lòng lại khó chịu đến cực điểm, cuối cùng, thật sự nhịn không được cúi đầu hôn trán Thừa Kiền, một bên thấp giọng nỉ non “ Kiền Nhi…” Trong lòng áp lực quá lâu , là điên cuồng tưởng niệm cùng chấp niệm không thể nói ra miệng .
Môi hôn chậm rãi đi xuống , đau tích một chút một chút hôn tới nước mắt Thừa Kiền. Tựa hồ chỉ có như vậy, mới thoáng giảm bớt buồn khổ , áp lực cùng vì Thừa Kiền khóc mà như kim đâm đau đớn trong lòng.
Mà Thừa Kiền sau một phen khóc , chậm rãi tỉnh táo lại, mới phát hiện, nam nhân trước mắt tuấn dật thành thục đúng là như vậy đau tích hôn mình , nhịn không được tâm hơi run lên , muốn đẩy ra, tỉnh ngộ phát hiện mình lại không chịu thua kém ở trước mặt phụ hoàng rơi lệ, xấu hổ nói,“Phụ hoàng, con đã trưởng thành…”
“Ngài đừng coi ta là đứa trẻ để hống ! Động bất động liền… Liền… hôn … Được không?” Thừa Kiền lắp bắp nói xong, trên mặt nóng lên .
Thái Tông đế cũng gợi lên khóe miệng, bàn tay to một lần nữa kéo vào , cường thế ôm lấy, cúi đầu hôn má một cái , mới cười nhẹ mở miệng,“Kiền Nhi mặc kệ nhiều bao nhiêu , đều là con phụ hoàng.”
Thừa Kiền trong lòng không muốn xa rời ôm ấp quen thuộc làm cho người ta an tâm như vậy, hơi hơi động, phát hiện lấy khí lực mình căn bản không thể tránh ra , rõ ràng buông tha, ngửa đầu, dừng ở Thái Tông đế, mới phát hiện, tinh thần Thái Tông đế lúc này tuy rằng tốt lắm, nhưng trên mặt mỏi mệt lại che dấu không được, đặc biệt là trong đôi mắt đen , không khỏi do dự hỏi “Phụ hoàng, ngươi đã vài ngày không ngủ sao ?”
Ôm Thừa Kiền thuận thế nằm xuống, mới hơi hơi nhắm mắt nói“Từ khi rời đi Trường An , đều không ngủ .”
“Phụ hoàng?” Thừa Kiền hoảng sợ, Trường An đến Dương Châu nhanh cũng là năm ngày!
“Phụ hoàng hận không thể sớm ngày đem ngươi đón trở về.” Thái Tông đế nhắm mắt , thản nhiên nói, ngữ khí lạnh nhạt, nhưng Thừa Kiền lại cảm giác được, tay ôm bên hông đột nhiên dùng sức đem hắn gắt gao chế trụ.
“Phụ hoàng?”
“Kiền Nhi, phụ hoàng sao có khả năng không cần ngươi…” thanh âm áp lực mất tiếng đi nhiều lắm .
Thừa Kiền trong lòng nghi hoặc rất nhiều, nhưng lúc này, trong lòng bối rối mất mát lại vì lời người này nói mà dần được trấn an .
Giơ lên điềm đạm tươi cười thỏa mãn, Thừa Kiền ghé vào trong lòng Thái Tông đế, an tâm nhắm hai mắt lại.
Cho nên, Thừa Kiền không thấy được, Thái Tông đế vốn nhắm mắt, lại mở mắt, trong đôi mắt là nồng đậm tham luyến cùng quyết ý không tha .
*********
Trưởng Tôn hoàng hậu nhìn Từ Trụ canh giữ ở sân của Thừa Kiền, dịu dàng cười,“Từ tướng quân, đã lâu không thấy.”
Từ Trụ cung kính xoay người,“Thần , Từ Trụ kiến quá hoàng hậu nương nương.”
Phía sau Trưởng Tôn hoàng hậu , Trầm Quân Nguyên cũng lạnh lùng chắp tay “Từ tướng quân, đã lâu không thấy.”
“Trầm tiên sinh hảo.” Từ Trụ túc mục chắp tay.
“Ta nghĩ nhìn xem Kiền Nhi. Từ tướng quân phiền toái nhường đường , được không?” Trưởng Tôn hoàng hậu ôn nhu nói.
“Hoàng hậu nương nương, lúc này sắc trời đã tối muộn, sao không chờ ngày mai đi ?” Từ Trụ chắp tay cung kính nói.
Ngày mai? Trưởng Tôn hoàng hậu cười, tươi cười có chút lãnh đạm cùng sắc bén “Từ tướng quân, xin tránh ra , ta hiện tại muốn thấy Kiền Nhi.”
Từ Trụ trầm mặc lắc đầu,“Thỉnh hoàng hậu nương nương chớ để hạ thần khó xử.”
Trầm Quân Nguyên nhíu mày, đang muốn tiến lên, Lí Phúc theo bên trong đi ra, chắp tay hành lễ nói,“Nương nương, Hoàng Thượng có sự , bốn năm chi kì đã đến.”
Trưởng Tôn hoàng hậu cùng Trầm Quân Nguyên đồng loạt sửng sốt, tiếp theo trầm mặc .
********
Thời điểm Thừa Kiền tỉnh lại, đầu tiên là phát ngốc, đầu óc chậm rãi rõ ràng, mới phát hiện mình nằm úp sấp nằm ở trong lòng Thái Tông đế.
Mà cho dù trong lúc ngủ mơ vẫn gắt gao như cũ ôm người của chính mình còn nặng nề ngủ.
Dừng ở Thái Tông đế một hồi lâu, Thừa Kiền mới chậm rãi giơ lên khóe miệng, tối hôm qua thật sự không phải mộng.
Phụ hoàng, tới đón hắn.
Nhịn không được mặt mày cong cong cười, phụ hoàng, không có vứt bỏ hắn!
Nhưng trong lòng lại không ngừng nghi hoặc , một khi đã như vậy, vì cái gì bốn năm qua phụ hoàng cũng không từng có nửa âm tín cho hắn ?
Nghi hoặc xem xét khuôn mặt Thái Tông Đế Tuấn dật sang sảng, nghĩ bốn năm này , trong lòng mình rối rắm chua sót, Thừa Kiền nhịn không được trừng mắt, nếu phụ hoàng không có giải thích hợp lý, mình nhất định… Sẽ không khinh địch , buông tha phụ hoàng như vậy! Ân!
Khi nhàm chán nằm úp sấp như trước , Thừa Kiền vô tình quay đầu, đã thấy bên ngoài cửa sổ, Ngân liều mạng kiễng chân lên , ngoắc, Thừa Kiền nhướng mày, Ngân? Có việc gấp sao ? Đi theo mình ra ngoài , trừ bỏ Hồng Ngọc cùng Châu nhi, còn có Ngân cùng Kim , Thừa Kiền liền nghĩ lặng lẽ thoát khỏi hai tay đang ôm mình của phụ hoàng , tái chậm rãi đi qua, vừa vặn vừa động, đã bị ôm chặt lấy, ngay sau đó, liền nghe thanh âm Thái Tông đế trầm thấp,“Kiền Nhi?”
Thừa Kiền quay đầu, có chút san nhiên cười,“Phụ hoàng, là con đánh thức người?”
Thái Tông đế hơi hơi mị mắt, đầu tiên là theo phương hướng Thừa Kiền, mắt nhìn bên ngoài Ngân đã muốn biến mất rất nhanh, mới cúi đầu, đứng dậy, ôm lấy Thừa Kiền ngồi xong, miễn cưỡng mang theo giọng mũi nồng đậm mở miệng,“Không có việc gì, vốn cũng nên tỉnh.”
Thừa Kiền xem xét đôi mắt đen của Thái Tông đế còn chưa hoàn toàn rút đi , quan tâm nói,“Phụ hoàng, nếu không, ngài ngủ tiếp một hồi? Con dậy trước .”
Thái Tông đế dừng ở Thừa Kiền, mỉm cười, tươi cười mang theo sủng nịch ôn nhu “Ngươi không cùng phụ hoàng, phụ hoàng sao có thể ngủ được.”
Thừa Kiền tâm nhảy dựng, việc ha ha ngây ngô cười, chuyển mở lời đề,“Phụ hoàng, ta đây kêu nhân tiến vào?”
Thái Tông đế kéo quần áo mà Thừa Kiền có thói quen thường đặt ở đầu giường , nói “Đợi lát nữa tái kêu, phụ hoàng giúp ngươi thay quần áo.”
Thừa Kiền thân thủ đoạt lấy , mặt đỏ lắc đầu nói “Phụ hoàng, ngài cứ việc ngài, con tự mình làm !”
Đôi mắt Thái Tông đế tối sầm lại, ý vị thâm trường cười, chậm rãi dựa vào tháp thượng, nhìn chằm chằm Thừa Kiền, từ từ nói,“Hảo, vậy ngươi đổi đi.”
Thừa Kiền nhìn Thái Tông đế ung dung dựa vào tháp thượng, thanh thản tự đắc, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm mình, trong lòng thực không được tự nhiên, nhịn không được mở miệng nói,“Phụ hoàng, ngài quay đầu được không?”
Thái Tông đế lắc đầu, rất là rõ ràng mở miệng,“Không được !”
Thừa Kiền bị kiềm hãm.
Nhanh chóng giơ lên tay chân, rất nhanh mặc vào bộ áo khố, nhưng tốc độ nhanh này, tay chân cũng có chút loạn, bào sam mặc vào hoàn chỉnh nhưng dây lưng thì không mấy hảo , Thừa Kiền nhíu mày, trên trán đều gấp đến độ mồ hôi chảy ra .
Cho đến khi một bàn tay to tiếp nhận dây lưng , nhanh nhẹn thắt lại dây lưng, Thừa Kiền mới nhẹ nhàng thở ra.
“Kiền Nhi, phụ hoàng đều nói phải giúp ngươi, ngươi lại còn không cần .” Thái Tông đế trêu tức nói,“Ngươi lớn như vậy , còn thẹn thùng nha?”
Thừa Kiền trong lòng vô lực, còn không phải phụ hoàng ngài nhìn chằm chằm…
Bất quá, chính mình cũng không được , đều là nam nhân, lại là phụ hoàng, mình thẹn thùng cũng không được tự nhiên !
Thừa Kiền trong lòng mê hoặc.
Trong thành Dương Châu một mảnh lặng im, ngẫu nhiên có vài tiếng chó kêu, hoặc là tiếng trống canh mà canh nhân cầm gõ mõ vang lên.
Lúc này, trước cửa thành Dương Châu , quan viên coi cửa thỉnh thoảng ngáp dài, tuy rằng rất là mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng giữ vững tinh thần , chú ý động tĩnh trong ngoài cửa thành.
Tại khắc này vạn vật yên tĩnh , tiếng vó ngựa hỗn loạn dồn dập vang lên, liền có vẻ phá lệ kinh người!
Quan trông thành hoảng sợ , vội vàng nhảy lên, cảnh giác nhìn chằm chằm phương hướng tiếng vó ngựa.
Vừa thấy màu áo choàng đến , thân hình mấy người đứng trước cửa thành tựa hồ rất cao lớn cùng cưỡi con ngựa cao to, quan viên coi cửa thành cao giọng quát hỏi, đồng thời cẩn thận cảnh giác “Người nào?!”
Namtử cao lớn mặc áo choàng đi đầu không chút để ý phất tay , phía sau còn có một người tiến lên, tung ra lệnh bài.
Quan coi cửa thành vội vàng tiếp nhận, khi thấy rõ lệnh bài, hoảng sợ, vội vàng nịnh nọt cười : “Tiểu nhân đáng chết, không biết là sứ giả trong kinh giá lâm…”
“Tốt lắm! Mở cửa thành đi.” tiếng người tung lệnh bài có chút tiêm tế, nghiêm túc nói.
Quan coi cửa thành vội vàng mở ra cửa thành, thuận thế hai tay cung kính trình lệnh bài. Khi bụi đất bay lên , chạy như bay mà đi, quan coi cửa thành mới kiễng mũi chân , liều mạng nhìn xung quanh, nơi đó, hình như là ngoại ô??
Lúc này , ở Lãm Nguyệt Sơn Trang.
Trưởng Tôn hoàng hậu đi ra nhà chính, nhìn lên bầu trời đêm, nỗi lòng phập phồng, luôn có loại bất an.
“Gió đêm rất lớn , Vô Cấu , ngươi cẩn thận cảm lạnh.” Trưởng Tôn hoàng hậu nhìn áo choàng đã được khoác lên vai , quay đầu nhìn về phía Trầm Quân Nguyên vẻ mặt ôn nhu phía sau, đầu tiên là nhu uyển cười, tiếp theo liền nhẹ nhàng thở dài, hơi hơi nhăn mày : “ Quân nguyên, trong lòng ta lúc này thực bất an, tổng cảm thấy dường như sẽ phát sinh chuyện gì, luôn có chút lo lắng.”
“Đừng lo lắng, bốn năm chi kì đã đến, ngày mai , chúng ta chỉ cần mang theo Thừa Kiền rời đi Dương Châu, sẽ không có sự tình gì.” Trầm Quân Nguyên thấp giọng khuyên giải an ủi nói.
Trưởng Tôn hoàng hậu lại nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ nói,“Ta hiểu bệ hạ, bốn năm này càng không có tin tức, lại càng tỏ rõ trong lòng bệ hạ đối Kiền Nhi là để ý…, hắn… Sẽ không buông tay .” Lại thấp giọng thở dài “Bốn năm qua , nhìn bộ dáng Kiền Nhi không vui, lòng ta cũng rất khó chịu, Kiền Nhi một lòng chính là thân cận cùng kính trọng phụ hoàng hắn, hắn cái gì cũng không biết…”
“Như vậy không tốt sao? Cái gì cũng không biết, hắn mới sẽ không thống khổ.” Trầm Quân Nguyên nói, cũng ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời đêm “Đợi hai ngày nữa, chờ chúng ta đi đại mạc, cấp Thừa Kiền tìm một nữ tử tốt, hắn sẽ chậm rãi khoái hoạt lên.” Dừng một chút, nhíu mày nói,“Về phần Hoàng Thượng bên kia, Vô Cấu , có lẽ ngươi nghĩ nhiều, ta cảm thấy, không có tin tức ngược lại là tin tức tốt.”
Trưởng Tôn hoàng hậu thấp giọng lẩm bẩm nói,“Chỉ hy vọng như thế.”
Nhưng vào lúc này, một tiếng thanh âm hùng hậu vang lên,“Từ Trụ bái kiến hoàng hậu nương nương!”
********
Thừa Kiền nằm ở trên giường , nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Đầy sao.
Kinh ngạc xuất thần, cho nên Thừa Kiền không có nghe đến cửa phòng vốn khép lại bị nhẹ nhàng mở ra.
Người mở cửa phòng nhẹ bước vào , thân hình cao lớn, bao phủ áo choàng , ánh nến ảm đạm chiếu ra khuôn mặt tuấn dật, đôi mắt thâm trầm u ám.
Hắn chậm rãi cởi bỏ áo choàng, một đôi mắt gắt gao khóa tại Thừa Kiền vẫn đang xuất thần ngẩn người như trước, bốn năm qua , thiếu niên nay lại lớn lên không ít .
Khuôn mặt càng thêm thanh tú, ánh mắt vẫn là sạch sẽ như vậy, không, so với bốn năm trước càng thêm thanh tú.
Bước tiến lên, cố ý bước thật mạnh ra tiếng, đã thấy Thừa Kiền vẫn như cũ nhìn chằm chằm bầu trời đêm bên ngoài đến ngẩn người, không khỏi không hờn giận, hắn suy nghĩ cái gì?
Hoặc là, hắn suy nghĩ về ai?!
Nhíu mày tiến lên vài bước, đang muốn kéo qua , Thừa Kiền lại quay đầu.
Hắn ngẩn ra, lập tức gợi lên khóe miệng sung sướng nhìn Thừa Kiền trong phút chốc ngạc nhiên, kinh hỉ, tiếp theo, đó là mờ mịt.
Dừng ở Thừa Kiền, nhìn Thừa Kiền chậm rãi vươn tay, ngón tay có chút run run , một bên đụng vào khuôn mặt mình , một bên thấp giọng lẩm bẩm nói “Thật sự là… Phụ hoàng?”
Hắn liền không thể nhẫn nại, một phen kéo Thừa Kiền đến , ôm chặt lấy, thanh âm khàn khàn mở miệng nói,“Kiền Nhi, phụ hoàng tới đón ngươi.”
Trong mũi Thừa Kiền tràn đầy hương vị hoài niệm quen thuộc, trong ngực vẫn như cũ là ấm áp rộng lớn như vậy , làm cho người ta an tâm, ngón tay gắt gao nắm lấy bào sam , rất muốn mở miệng nói chuyện, nhưng khi nói , mới biết sớm khàn khàn : “Phụ hoàng, con nghĩ ngài không cần con nữa …”
Bốn năm qua , chẳng quan tâm, cho dù là viết phong thư, hay gửi lời thôi cũng tốt.
Lại một chữ cũng không .
Từ chờ mong ban đầu , đến mất mát, đến cuối cùng cố gắng nói cho bản thân không cần quá để ý…
Nhìn Trường Nhạc nói về phụ hoàng , kể từng chuyện từng chuyện , hắn chỉ có thể ở một bên mỉm cười, chịu đựng bối rối , mất mát cùng chua sót trong lòng.
Đến tận đây, hắn mới thực sự phát hiện, cho dù đã làm người hai thế, cho dù là phiêu đãng nhân gian nhiều năm, trong lòng hắn không thể bỏ qua nhụ mộ cùng kính trọng như trước đối với phụ hoàng …
Không thể bỏ qua… Không thể chấp nhận bỏ qua cùng đạm mạc của phụ hoàng với hắn…
Cúi đầu áp lực , đứt quãng khóc cứ như vậy một chút một chút vang lên.
Thái Tông đế gắt gao ôm, rất khó tin tưởng, đứa nhỏ trong lòng đang áp lực khóc sẽ là Thừa Kiền năm đó cho dù chân bị gẫy cũng vẫn nhẫn nại , trong lòng vui sướng , tầm quan trọng của mình trong lòng đứa nhỏ thật lớn , đồng thời cũng đau như bị kim đâm , chỉ có thể luống cuống tay chân trấn an : “Ngoan, Kiền Nhi ngoan, đừng khóc a. Đều là phụ hoàng không tốt! Phụ hoàng thật sự là hỗn đản! Kiền Nhi đừng khóc!”
Nâng lên mặt Thừa Kiền, đã thấy Thừa Kiền cắn chặt môi không cho bản thân khóc thành tiếng , hốc mắt hồng hồng, gương mặt điềm tĩnh thản nhiên giờ phút này tràn đầy thống khổ thần thương.
Trong lòng lại khó chịu đến cực điểm, cuối cùng, thật sự nhịn không được cúi đầu hôn trán Thừa Kiền, một bên thấp giọng nỉ non “ Kiền Nhi…” Trong lòng áp lực quá lâu , là điên cuồng tưởng niệm cùng chấp niệm không thể nói ra miệng .
Môi hôn chậm rãi đi xuống , đau tích một chút một chút hôn tới nước mắt Thừa Kiền. Tựa hồ chỉ có như vậy, mới thoáng giảm bớt buồn khổ , áp lực cùng vì Thừa Kiền khóc mà như kim đâm đau đớn trong lòng.
Mà Thừa Kiền sau một phen khóc , chậm rãi tỉnh táo lại, mới phát hiện, nam nhân trước mắt tuấn dật thành thục đúng là như vậy đau tích hôn mình , nhịn không được tâm hơi run lên , muốn đẩy ra, tỉnh ngộ phát hiện mình lại không chịu thua kém ở trước mặt phụ hoàng rơi lệ, xấu hổ nói,“Phụ hoàng, con đã trưởng thành…”
“Ngài đừng coi ta là đứa trẻ để hống ! Động bất động liền… Liền… hôn … Được không?” Thừa Kiền lắp bắp nói xong, trên mặt nóng lên .
Thái Tông đế cũng gợi lên khóe miệng, bàn tay to một lần nữa kéo vào , cường thế ôm lấy, cúi đầu hôn má một cái , mới cười nhẹ mở miệng,“Kiền Nhi mặc kệ nhiều bao nhiêu , đều là con phụ hoàng.”
Thừa Kiền trong lòng không muốn xa rời ôm ấp quen thuộc làm cho người ta an tâm như vậy, hơi hơi động, phát hiện lấy khí lực mình căn bản không thể tránh ra , rõ ràng buông tha, ngửa đầu, dừng ở Thái Tông đế, mới phát hiện, tinh thần Thái Tông đế lúc này tuy rằng tốt lắm, nhưng trên mặt mỏi mệt lại che dấu không được, đặc biệt là trong đôi mắt đen , không khỏi do dự hỏi “Phụ hoàng, ngươi đã vài ngày không ngủ sao ?”
Ôm Thừa Kiền thuận thế nằm xuống, mới hơi hơi nhắm mắt nói“Từ khi rời đi Trường An , đều không ngủ .”
“Phụ hoàng?” Thừa Kiền hoảng sợ, Trường An đến Dương Châu nhanh cũng là năm ngày!
“Phụ hoàng hận không thể sớm ngày đem ngươi đón trở về.” Thái Tông đế nhắm mắt , thản nhiên nói, ngữ khí lạnh nhạt, nhưng Thừa Kiền lại cảm giác được, tay ôm bên hông đột nhiên dùng sức đem hắn gắt gao chế trụ.
“Phụ hoàng?”
“Kiền Nhi, phụ hoàng sao có khả năng không cần ngươi…” thanh âm áp lực mất tiếng đi nhiều lắm .
Thừa Kiền trong lòng nghi hoặc rất nhiều, nhưng lúc này, trong lòng bối rối mất mát lại vì lời người này nói mà dần được trấn an .
Giơ lên điềm đạm tươi cười thỏa mãn, Thừa Kiền ghé vào trong lòng Thái Tông đế, an tâm nhắm hai mắt lại.
Cho nên, Thừa Kiền không thấy được, Thái Tông đế vốn nhắm mắt, lại mở mắt, trong đôi mắt là nồng đậm tham luyến cùng quyết ý không tha .
*********
Trưởng Tôn hoàng hậu nhìn Từ Trụ canh giữ ở sân của Thừa Kiền, dịu dàng cười,“Từ tướng quân, đã lâu không thấy.”
Từ Trụ cung kính xoay người,“Thần , Từ Trụ kiến quá hoàng hậu nương nương.”
Phía sau Trưởng Tôn hoàng hậu , Trầm Quân Nguyên cũng lạnh lùng chắp tay “Từ tướng quân, đã lâu không thấy.”
“Trầm tiên sinh hảo.” Từ Trụ túc mục chắp tay.
“Ta nghĩ nhìn xem Kiền Nhi. Từ tướng quân phiền toái nhường đường , được không?” Trưởng Tôn hoàng hậu ôn nhu nói.
“Hoàng hậu nương nương, lúc này sắc trời đã tối muộn, sao không chờ ngày mai đi ?” Từ Trụ chắp tay cung kính nói.
Ngày mai? Trưởng Tôn hoàng hậu cười, tươi cười có chút lãnh đạm cùng sắc bén “Từ tướng quân, xin tránh ra , ta hiện tại muốn thấy Kiền Nhi.”
Từ Trụ trầm mặc lắc đầu,“Thỉnh hoàng hậu nương nương chớ để hạ thần khó xử.”
Trầm Quân Nguyên nhíu mày, đang muốn tiến lên, Lí Phúc theo bên trong đi ra, chắp tay hành lễ nói,“Nương nương, Hoàng Thượng có sự , bốn năm chi kì đã đến.”
Trưởng Tôn hoàng hậu cùng Trầm Quân Nguyên đồng loạt sửng sốt, tiếp theo trầm mặc .
********
Thời điểm Thừa Kiền tỉnh lại, đầu tiên là phát ngốc, đầu óc chậm rãi rõ ràng, mới phát hiện mình nằm úp sấp nằm ở trong lòng Thái Tông đế.
Mà cho dù trong lúc ngủ mơ vẫn gắt gao như cũ ôm người của chính mình còn nặng nề ngủ.
Dừng ở Thái Tông đế một hồi lâu, Thừa Kiền mới chậm rãi giơ lên khóe miệng, tối hôm qua thật sự không phải mộng.
Phụ hoàng, tới đón hắn.
Nhịn không được mặt mày cong cong cười, phụ hoàng, không có vứt bỏ hắn!
Nhưng trong lòng lại không ngừng nghi hoặc , một khi đã như vậy, vì cái gì bốn năm qua phụ hoàng cũng không từng có nửa âm tín cho hắn ?
Nghi hoặc xem xét khuôn mặt Thái Tông Đế Tuấn dật sang sảng, nghĩ bốn năm này , trong lòng mình rối rắm chua sót, Thừa Kiền nhịn không được trừng mắt, nếu phụ hoàng không có giải thích hợp lý, mình nhất định… Sẽ không khinh địch , buông tha phụ hoàng như vậy! Ân!
Khi nhàm chán nằm úp sấp như trước , Thừa Kiền vô tình quay đầu, đã thấy bên ngoài cửa sổ, Ngân liều mạng kiễng chân lên , ngoắc, Thừa Kiền nhướng mày, Ngân? Có việc gấp sao ? Đi theo mình ra ngoài , trừ bỏ Hồng Ngọc cùng Châu nhi, còn có Ngân cùng Kim , Thừa Kiền liền nghĩ lặng lẽ thoát khỏi hai tay đang ôm mình của phụ hoàng , tái chậm rãi đi qua, vừa vặn vừa động, đã bị ôm chặt lấy, ngay sau đó, liền nghe thanh âm Thái Tông đế trầm thấp,“Kiền Nhi?”
Thừa Kiền quay đầu, có chút san nhiên cười,“Phụ hoàng, là con đánh thức người?”
Thái Tông đế hơi hơi mị mắt, đầu tiên là theo phương hướng Thừa Kiền, mắt nhìn bên ngoài Ngân đã muốn biến mất rất nhanh, mới cúi đầu, đứng dậy, ôm lấy Thừa Kiền ngồi xong, miễn cưỡng mang theo giọng mũi nồng đậm mở miệng,“Không có việc gì, vốn cũng nên tỉnh.”
Thừa Kiền xem xét đôi mắt đen của Thái Tông đế còn chưa hoàn toàn rút đi , quan tâm nói,“Phụ hoàng, nếu không, ngài ngủ tiếp một hồi? Con dậy trước .”
Thái Tông đế dừng ở Thừa Kiền, mỉm cười, tươi cười mang theo sủng nịch ôn nhu “Ngươi không cùng phụ hoàng, phụ hoàng sao có thể ngủ được.”
Thừa Kiền tâm nhảy dựng, việc ha ha ngây ngô cười, chuyển mở lời đề,“Phụ hoàng, ta đây kêu nhân tiến vào?”
Thái Tông đế kéo quần áo mà Thừa Kiền có thói quen thường đặt ở đầu giường , nói “Đợi lát nữa tái kêu, phụ hoàng giúp ngươi thay quần áo.”
Thừa Kiền thân thủ đoạt lấy , mặt đỏ lắc đầu nói “Phụ hoàng, ngài cứ việc ngài, con tự mình làm !”
Đôi mắt Thái Tông đế tối sầm lại, ý vị thâm trường cười, chậm rãi dựa vào tháp thượng, nhìn chằm chằm Thừa Kiền, từ từ nói,“Hảo, vậy ngươi đổi đi.”
Thừa Kiền nhìn Thái Tông đế ung dung dựa vào tháp thượng, thanh thản tự đắc, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm mình, trong lòng thực không được tự nhiên, nhịn không được mở miệng nói,“Phụ hoàng, ngài quay đầu được không?”
Thái Tông đế lắc đầu, rất là rõ ràng mở miệng,“Không được !”
Thừa Kiền bị kiềm hãm.
Nhanh chóng giơ lên tay chân, rất nhanh mặc vào bộ áo khố, nhưng tốc độ nhanh này, tay chân cũng có chút loạn, bào sam mặc vào hoàn chỉnh nhưng dây lưng thì không mấy hảo , Thừa Kiền nhíu mày, trên trán đều gấp đến độ mồ hôi chảy ra .
Cho đến khi một bàn tay to tiếp nhận dây lưng , nhanh nhẹn thắt lại dây lưng, Thừa Kiền mới nhẹ nhàng thở ra.
“Kiền Nhi, phụ hoàng đều nói phải giúp ngươi, ngươi lại còn không cần .” Thái Tông đế trêu tức nói,“Ngươi lớn như vậy , còn thẹn thùng nha?”
Thừa Kiền trong lòng vô lực, còn không phải phụ hoàng ngài nhìn chằm chằm…
Bất quá, chính mình cũng không được , đều là nam nhân, lại là phụ hoàng, mình thẹn thùng cũng không được tự nhiên !
Thừa Kiền trong lòng mê hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất