Chương 6: Gặp lại
Khi Trưởng Tôn từ Lập Chính điện đi ra chỉ thấy Thái Tông đế cũng từ Khởi Huy điện đi ra, trong lòng không khỏi giật mình, tối hôm qua khi quốc yến sắp sửa chấm dứt là lúc Hoàng Thượng đứng dậy đi ra ngoài rồi lại không về, đại thái giám đi theo Hoàng Thượng sau lại bẩm báo nói Hoàng Thượng say rượu đã ở Cam Lộ điện ngủ rồi .
Lúc ấy Trưởng Tôn trong lòng còn có chút nghi hoặc, Hoàng Thượng ngày thường tửu lượng rất tốt, hôm nay sao dễ dàng say như vậy? Nhưng Trưởng Tôn cũng không nghĩ nhiều , lúc sắc trời vừa sáng , Hoàng Thượng còn mặc quốc yến bào phục hôm qua , lại từ Khởi Huy điện đi ra nữa ?
Trưởng Tôn trong lòng nghi hoặc, nhưng trên mặt lại không biểu lộ nửa phần , dịu dàng cười, tiến lên nói “Tham kiến Hoàng Thượng.”
Thái Tông đế thấy Trưởng Tôn, khuôn mặt tuấn dật lộ ra nét cười thản nhiên “Quan Âm Tì nha, hôm qua đã vất vả như thế sao không ngủ thêm chút nữa ?”
Trưởng Tôn dịu dàng cười “Hôm qua quốc yến còn có chút việc chưa xử lý tốt , trong lòng bất an, liền đi xem . Hoàng Thượng muốn vào triều sao ?”
Thái Tông đế mỉm cười gật đầu, vỗ vỗ bả vai Trưởng Tôn nói “Quan Âm Tì , ngươi cũng đã mệt muốn chết rồi , có một số việc cứ kẻ dưới đi làm đi. Trẫm lúc này phải vào triều , không nói nhiều lời với ngươi được a .”
Dứt lời, liền xoay người vội vàng rời đi.
Trưởng Tôn nhìn thân ảnh Thái Tông đế, trong lòng nghi hoặc, Hoàng Thượng tối hôm qua rốt cuộc đi nơi nào?
Phong Hiệp nhẹ bước tiến lên , thấp giọng nói “Nương nương, có lẽ hôm qua Hoàng Thượng nhìn trúng vị quý nhân nào ? Sủng hạnh nhưng chưa nói?”
Trưởng Tôn nhíu mày lắc đầu “Phong hiệp, ngươi không hiểu Hoàng Thượng, đây không phải tính tình của người . Hoàng Thượng nếu nhìn trúng ai, tuyệt không dấu đầu lòi đuôi như thế .” Lại nhẹ nhàng thở dài “Quên đi, chúng ta đi xem Kiền Nhi đi.”
Lúc này Thừa Kiền nhìn chằm chằm bàn cờ đến ngẩn người.
Trong đầu xoay quanh cuộc đời kiếp trước khi hắn chưa tiến vào Đông cung , hắn cùng phụ hoàng chỉ đánh cờ một lần duy nhất .
Khi đó, phụ hoàng thực không khách khí đem quân cờ của hắn giết đến phiến giáp bất lưu ( giáp cũng không lưu lại đc = thua tơi tả ) , giết hết quân cờ của hắn lại nhíu mày nói hắn đánh cờ thực dở. Lần đó hắn vừa xấu hổ vừa giận dữ, sau đó tìm một kì thủ có tiếng dạy hắn đánh cờ , chính là sau này phụ hoàng cũng không cùng hắn chơi thêm ván nào nữa . Nhưng sau lần đó, hắn lại thích chơi cờ. Phiêu đãng nhân gian mấy trăm năm, mỗi khi nhìn thấy có người đánh cờ, luôn dừng bước lại , quan sát đến phấn khích , cũng sẽ không tự chủ được vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Càng nhìn , hắn càng hiểu được, mình năm đó đánh cờ rốt cuộc có bao nhiêu tệ hại .
Tối hôm qua sách dạy đánh cờ là do khi hắn khi phiêu đãng nhân gian thấythấy hai lão giả đánh cờ , nhịn không được ghi lại .
Chỉ là ấn tượng của mình mơ hồ, nhớ không được đầy đủ, cũng không nghĩ đến, phụ hoàng có thể tự mình bày ra toàn bộ bàn cờ giống như vậy nhờ sách của mình ?!
Thật là phụ hoàng sao ?
Thừa Kiền chậm rãi nhắm mắt lại, để đầu hơi dịu đi một ít , cầm lấy sách dạy đánh cờ trên bàn , đưa cho Châu nhi “Châu nhi tỷ tỷ, đem sách này để lên mặt tủ cho ta đi .”
Châu nhi không yên, tiếp nhận rồi do dự một hồi, mới nhẹ giọng hỏi “Điện hạ, đây là Hoàng Thượng ngự bút, để nơi đó không thích hợp ?”
Thừa Kiền mỉm cười “Châu nhi tỷ tỷ yên tâm, phụ hoàng tối hôm qua căn bản là chưa tới Khởi Huy điện, cho nên cái này không phải ngự bút.”
Châu nhi cùng Bích nhi đồng loạt sửng sốt, thoáng suy nghĩ một chút, có điều hiểu ra mới tiến lên nói “Điện hạ nói phải , Châu nhi, còn không nhanh làm theo những gì điện hạ nói .”
Châu nhi nghe xong, cũng tựa hồ hiểu được , liền vội vàng hành lễ, xoay người đi vào nội điện.
Thừa Kiền tán dương gật đầu. Quay đầu nhìn bàn cờ , liếc mắt một cái, tay đảo qua , quân cờ rơi xuống đất .
Bích nhi cùng Tiểu Kim giật nảy mình.
Tiểu Ngân vội vàng tiến lên, quỳ rạp trên đất, nhặt quân cờ lên, nói “Đều là lỗi của nô tài , hôm qua không coi cẩn thận , làm cho mèo hoang chạy vào hủy đi bàn cờ của điện hạ, thỉnh điện hạ trách phạt!”
Thừa Kiền gợi lên khóe miệng, Tiểu Ngân này thật đúng là không chọn sai, thật thông minh.“Thôi, về sau chú ý là được .”
Bích nhi ngẩn ngơ một hồi, mới vội vàng quỳ xuống, giúp đỡ Tiểu Ngân nhặt quân cờ rơi trên mặt đất
Trưởng Tôn đi vào chỉ thấy Thừa Kiền ngồi ở bàn cờ tự đánh cờ giải sầu . Tiểu Kim một bên châm trà .
Thấy Thừa Kiền vẻ mặt chuyên chú, ngũ quan thanh tú thản nhiên , dương quang giống như vẽ loạn một tầng kim phấn tự nhiên , Phong Hiệp nhịn không được thấp giọng tán thưởng “Điện hạ thật sự là càng lớn càng tuấn tú . Giống như tiểu kim đồng a .” Trưởng Tôn nghe xong không khỏi ôn nhu cười.
“Kiền Nhi.” Trưởng Tôn nhẹ giọng kêu.
Thừa Kiền lấy lại tinh thần, thấy Trưởng Tôn, lộ ra nụ cười ấm áp “ Mẫu hậu, sao sớm như vậy đã tới ?” Nhớ tới quốc yến , Thừa Kiền không khỏi nhíu mày “Mẫu hậu sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa đi ?”
Trưởng Tôn có chút buồn cười, hài tử này cả ngày luôn lo lắng nàng mệt nhọc, liền yêu thương sờ sờ đầu Thừa Kiền “Ngươi nha, đừng cả ngày cứ như lão nhân, mẫu hậu đều có kế hoạch.” Lại ngồi ở nhuyễn ***, mắt nhìn bàn cờ, trong lòng kinh ngạc, kì lực Kiền Nhi đã cao đến thế sao ?
Thừa Kiền thấy Trưởng Tôn kinh ngạc , tầm mắt rơi xuống bàn cờ , trong lòng hơi lo , liền vội việc ngẩng đầu cười cười giải thích “Mẫu hậu, Kiền Nhi hôm qua thấy được một quyển sách phổ kì trên bàn , có chút thú vị. Mẫu hậu, ngài nhìn một lần đi .”
Trưởng Tôn ngẩng đầu nhìn Thừa Kiền, trong lòng nghĩ, hôm qua tựa hồ Kiền Nhi có một quyển như vậy , nghĩ đến hài tử này thông minh cũng tốt , kì lực cũng không phải dựa vào trí tuệ mới có thể cao tay , liền nhu uyển cười “ Xác thực thú vị, Kiền Nhi thích chơi cờ?”
Thừa Kiền bướng bỉnh cười “Con thích một chút thôi a .”
Trưởng Tôn cười, oán trách nói “Ngươi a , hài tử này, thích thì nói thích , nhưng cái gì cũng không dễ dàng học được nga .”
Thừa Kiền buông một viên cơ trắng , cười tủm tỉm nói “Kiền Nhi chính là muốn học rất nhiều điều , mẫu hậu, Kiền Nhi bây giờ còn muốn học đánh đàn.”
Trưởng Tôn nghĩ cũng tốt, Kiền Nhi hiện tại học thêm chuyện gì cũng là tốt cả , liền không nói tiếp , nhẹ nhàng chuyển sang đề tài khác .
Nói một hồi, Trưởng Tôn liền rời đi Khởi Huy điện.
Lúc rời đi , Tiểu Ngân cùng Châu nhi tiễn Trưởng Tôn đi , Trưởng Tôn làm bộ như không chút để ý hỏi “ Tiểu Ngân , hôm qua điện hạ mấy giờ đi ngủ?”
Châu nhi cung kính chỉ lễ trả lời “Hồi nương nương , điện hạ giờ Tuất đi ngủ.”
Trưởng Tôn trong lòng tính nhẩm, Kiền Nhi giờ Tuất đi ngủ, mà Hoàng Thượng giờ Tuất rời đi, hẳn là không có gặp nhau mới phải . Lại cân nhắc một hồi, nghĩ tới hiện tại Kiền Nhi cơ hồ cũng không đề ý đến Hoàng Thượng, mà Hoàng Thượng tuy rằng nói muốn thăm Kiền Nhi, nhưng đến bây giờ cũng chưa gặp Kiền Nhi, chỉ sợ Hoàng Thượng là không thích Kiền Nhi đi.
Trưởng Tôn trong lòng than nhẹ, thôi, Kiền Nhi hiện tại cũng không sao , chính mình cũng không muốn để Kiền Nhi khổ sở.
Thái Tông đế ngồi ngay ngắn trong triều, nghe người phía dưới tấu, khuôn mặt bình tĩnh, trong triều quan lại đang tranh luận Đột Quyết đang ở Tịnh Châu rối loạn
Sau khi nghe xong , Thái Tông đế bỗng nhiên đứng dậy, đi xuống long ỷ, chắp hai tay sau lưng, giương mắt nhìn quét khiến quần thần đã an tĩnh lại, thản nhiên nói “Như vậy, chư ý tứ vị là, không cần đánh ?”
Đỗ Như Hối nhìn sắc mặt Thái Tông đế, liền biết điều tiến lên chắp tay chỉ lễ, mở miệng nói “Hoàng Thượng, lúc này dụng binh, thời cơ không đúng!”
Trình Tri Tiết trừng mắt, hét lên “Hoàng Thượng, Đột Quyết kia là cẩu tạp chủng , có gì đáng sợ! Cứ cho ta mang binh, giết hết bọn hắn đến cái rắm cái tiểu cũng không chừa lại !”
Phòng Huyền Linh lúc này cũng đứng dậy “Hoàng Thượng, thần cũng cho rằng lúc này thời cơ dụng binh không tốt .”
Lý Tĩnh cũng có chút đăm chiêu.
Mà Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đăm chiêu , bảo trì trầm mặc.
Thái Tông đế thoáng trầm tư một chút, phất tay , xoay người bước đi ngồi lại long ỷ, vừa đi vừa nói “Truyền ý chỉ trẫm, mệnh thủ vệ tướng sĩ trong kinh đi Vị Thủy trước! Trẫm muốn cùng với Đông Đột Quyết Hiệt Lợi Khả Hãn nói chuyện!” Đi đến cạnh long ỷ, bỗng nhiên đại chưởng mạnh mẽ vỗ tay vịn long ỷ, trầm giọng nói “Một ngày nào đó, trẫm nhất định khiến Đột Quyết hoàn lại xương máu dân chúng Đại Dường ta , làm nô lệ của đại Đường ! Xưng trẫm vi chủ !”
Ban đêm, Thừa Kiền muốn ngắm trăng , liền kêu Tiểu Kim cùng Tiểu Ngân phụ giúp mình đi vào hậu điện , ngửa đầu thưởng thức ánh trăng.
Lúc này, Châu nhi đang cầm một cái bàn nhỏ đến , cười nhàn nhạt “Điện hạ, người xem –”
Thừa Kiền quay đầu, vừa thấy bàn nhỏ, nhãn tình không khỏi sáng lên “ Ngọc tiêu này là?”
“Là Trưởng Tôn đại nhân đưa cho điện hạ. Vừa rồi Phong Hiệp tỷ tỷ bên người hoàng hậu nương nương đưa tới.”
Thừa Kiền vừa nghe, giật mình, cữu cữu ư ? Kiếp trước chưa bao giờ đưa cho ta đồ vật gì . Nghiêng đầu nghĩ lại , lại bật cười, mình cũng không là thái tử, còn có cái gì không có khả năng? Liền tiếp nhận, vuốt nhè nhẹ một cái, trong lòng tán thưởng, thật sự là hảo ngọc tiêu, liền thổi thử.
Thừa Kiền thổi một khúc nhạc mà kiếp trước khi phiêu đãng nhân gian nghe được , gọi là [ túy mộng tiên lâm ] ?
Bởi vì khúc kia âm luật rất hay , từ cũng hảo, Thừa Kiền ấn tượng đặc biệt khắc sâu.
Kỳ thật còn có vài thủ khúc, Thừa Kiền đều nhớ kỹ. Chính là, giờ phút này, Thừa Kiền nhìn ánh trăng, liền nhớ tới thủ khúc này .
Thừa Kiền thổi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Giờ phút này, gió đêm thổi qua , một mảnh yên tĩnh an bình, chỉ có tiếng tiêu uyển chuyển phiêu lưu.
Thái Tông đế đi đến , thấy hài tử ngồi trên xe lăn đang thổi tiêu lại từ từ nhắm hai mắt, trong khoảnh khắc, hắn nghĩ mình thấy tiên đồng nơi thiên thượng.
Thái Tông đế dừng lại cước bộ tinh tế lắng nghe, nghe nghe, liền có chút mê mẩn, tiếng tiêu kia làn điệu uyển chuyển , hàm xúc êm tai, trào dâng điểm bi thương.
Vì thế, một người ở bình đài thổi tiêu, một người đứng ở sau cửa im lặng nghe .
Ánh trăng lưu chuyển, ánh sáng màu bạc thản nhiên tràn ra.
Khi Thừa Kiền thổi tiêu xong , lấy lại tinh thần liền nghe thấy Tiểu Kim cùng Tiểu Ngân , Châu nhi đều quỳ xuống, sợ hãi hô “Nô tỳ kiến quá Hoàng Thượng.”
Thừa Kiền sửng sốt, theo bản năng quay đầu, liền thấy phụ hoàng đang chắp hai tay sau lưng đứng ở trước cửa , thản nhiên nhìn mình.
Thừa Kiền ngốc lăng một hồi , lấy lại tinh thần, cuối cùng, mới nho nhỏ thanh, hô câu “Phụ hoàng…”
Thái Tông đế hơi hơi nhướng mày, hài tử này giống như không thích gặp mình? Nghĩ lại, cũng phải , từ khi nó sinh ra, mình Nam chinh bắc chiến, cùng hài tử này không ở chung quá nhiều , chính là trong ấn tượng, hài tử này không phải luôn thích gặp mình sao ?
Suy nghĩ đều là điện quang hỏa thạch, Thái Tông đế trên mặt nhẹ nhàng cười, tiến lên vài bước, sờ sờ đầu Thừa Kiền, ôn nhu nói “Khúc nhạc Kiền Nhi vừa thổi thật hay .”
Kiền Nhi? Thừa Kiền hơi hơi nắm chặt tay vịn xe lăn, một câu Kiền Nhi này, vô luận kiếp trước hay là kiếp này , hắn đều là lần đầu tiên nghe được. Nguyên lai, phụ hoàng cũng sẽ gọi hắn là Kiền Nhi, hắn nghĩ rằng trong thiên hạ, gọi hắn Kiền Nhi, chỉ có mẫu hậu.
“Tạ phụ hoàng tán thưởng.” Thừa Kiền cúi đầu, thanh âm nhỏ nhẹ đáp lại .
Thái Tông đế sửng sốt, vuốt ve tay Thừa Kiền, hài tử này như không phải thực vui vẻ?
Thoáng nhíu mày, Thái Tông đế thu hồi bàn tay , cân nhắc một hồi, vòng vo đề tài, ngữ khí vẫn thực nhu hòa “Kiền Nhi vừa mới thổi bài gì ?”
Thừa Kiền sửng sốt, lập tức hồi đáp “Là nhi thần theo sách mà thổi , thổi lung tung thôi .” Hoàn hảo, trong đám sách của hắn cũng có một quyển âm luật .
Ở trước mặt mẫu hậu, Thừa Kiền thích tự xưng con, nhưng ở trước mặt phụ hoàng , hắn vĩnh viễn đều chỉ có thể là nhi thần.
Thái Tông đế gật gật đầu, nhìn Thừa Kiền vẫn cúi đầu, nghĩ tối hôm qua đứa bé này mộng đẹp liền lộ ra cụ cười điềm đạm thỏa mãn , còn có vừa mới đối nguyệt thổi tiêu, khuôn mặt yên tĩnh an tường, Thái Tông đế có chút mất mát. Nhưng trên mặt lại không biểu lộ nửa điểm, chính là không còn chuyện để nói , theo bản năng đành nói “Trẫm sẽ đi Vị Thủy nghênh chiến.”
Vị Thủy ?! Thừa Kiền theo bản năng ngẩng đầu, có chút khiếp sợ , có chút lo lắng, Vị Thủy ?! Đúng rồi! Đột Quyết chính là khi phụ hoàng đăng cơ không lâu liền tập kích! Chỉ là, thời gian đã thay đổi rất nhiều, Thừa Kiền cũng không xác định lần này có giống kiếp trước không ? Phụ hoàng dùng kế nghi binh, cùng Đột Quyết định ra liên minh ?
Thái Tông đế nhìn Thừa Kiền vẻ mặt lo lắng cùng khiếp sợ, trong lòng có chút sung sướng, hài tử này thật hiếu thuận.
“Phụ hoàng.” Thừa Kiền ngửa đầu dừng ở nam tử trẻ tuổi cao lớn tuấn tú trước mắt, phụ hoàng hắn, nhẹ giọng nói “Phụ hoàng thỉnh trăm ngàn cẩn thận.”
Thái Tông đế tùy ý tiêu sái mỉm cười, sờ sờ đầu Thừa Kiền “ Phụ hoàng ngươi rất lợi hại, Kiền Nhi đừng lo lắng.”
Thừa Kiền cười có chút không tự nhiên.
Hắn cũng tin tưởng phụ hoàng rất lợi hại, kiếp trước phụ hoàng lưu cho người đời sau danh tiếng về một vị vua trong truyền thuyết . Chính là, trong lòng vẫn lo lắng, bởi vì, đó là phụ hoàng hắn a.
Hắn không thể đối mặt, nhưng lại mềm lòng trước phụ hoàng.
Phụ lục tư liệu — năm 626 sau công nguyên, Đường Thái Tông Lý Thế Dân vừa mới đăng quang, Đông Đột Quyết Hiệt Lợi Khả Hãn dẫn 20 vạn binh thẳng đến cầu Vị Thủy phía bắc thành, cách Trường An 40 lý, kinh sư chấn động. Đường Thái Tông dùng kế nghi binh, tự mình dẫn tướng sĩ đến Vị Thủy cùng Hiệt Lợi đối đầu. Hiệt Lợi gặp Đường quân uy nghiêm, lại thấy Thái Tông hứa lấy kim bạch tài vật kết làm đồng minh liền dẫn quân trở về .
———————-
Lúc ấy Trưởng Tôn trong lòng còn có chút nghi hoặc, Hoàng Thượng ngày thường tửu lượng rất tốt, hôm nay sao dễ dàng say như vậy? Nhưng Trưởng Tôn cũng không nghĩ nhiều , lúc sắc trời vừa sáng , Hoàng Thượng còn mặc quốc yến bào phục hôm qua , lại từ Khởi Huy điện đi ra nữa ?
Trưởng Tôn trong lòng nghi hoặc, nhưng trên mặt lại không biểu lộ nửa phần , dịu dàng cười, tiến lên nói “Tham kiến Hoàng Thượng.”
Thái Tông đế thấy Trưởng Tôn, khuôn mặt tuấn dật lộ ra nét cười thản nhiên “Quan Âm Tì nha, hôm qua đã vất vả như thế sao không ngủ thêm chút nữa ?”
Trưởng Tôn dịu dàng cười “Hôm qua quốc yến còn có chút việc chưa xử lý tốt , trong lòng bất an, liền đi xem . Hoàng Thượng muốn vào triều sao ?”
Thái Tông đế mỉm cười gật đầu, vỗ vỗ bả vai Trưởng Tôn nói “Quan Âm Tì , ngươi cũng đã mệt muốn chết rồi , có một số việc cứ kẻ dưới đi làm đi. Trẫm lúc này phải vào triều , không nói nhiều lời với ngươi được a .”
Dứt lời, liền xoay người vội vàng rời đi.
Trưởng Tôn nhìn thân ảnh Thái Tông đế, trong lòng nghi hoặc, Hoàng Thượng tối hôm qua rốt cuộc đi nơi nào?
Phong Hiệp nhẹ bước tiến lên , thấp giọng nói “Nương nương, có lẽ hôm qua Hoàng Thượng nhìn trúng vị quý nhân nào ? Sủng hạnh nhưng chưa nói?”
Trưởng Tôn nhíu mày lắc đầu “Phong hiệp, ngươi không hiểu Hoàng Thượng, đây không phải tính tình của người . Hoàng Thượng nếu nhìn trúng ai, tuyệt không dấu đầu lòi đuôi như thế .” Lại nhẹ nhàng thở dài “Quên đi, chúng ta đi xem Kiền Nhi đi.”
Lúc này Thừa Kiền nhìn chằm chằm bàn cờ đến ngẩn người.
Trong đầu xoay quanh cuộc đời kiếp trước khi hắn chưa tiến vào Đông cung , hắn cùng phụ hoàng chỉ đánh cờ một lần duy nhất .
Khi đó, phụ hoàng thực không khách khí đem quân cờ của hắn giết đến phiến giáp bất lưu ( giáp cũng không lưu lại đc = thua tơi tả ) , giết hết quân cờ của hắn lại nhíu mày nói hắn đánh cờ thực dở. Lần đó hắn vừa xấu hổ vừa giận dữ, sau đó tìm một kì thủ có tiếng dạy hắn đánh cờ , chính là sau này phụ hoàng cũng không cùng hắn chơi thêm ván nào nữa . Nhưng sau lần đó, hắn lại thích chơi cờ. Phiêu đãng nhân gian mấy trăm năm, mỗi khi nhìn thấy có người đánh cờ, luôn dừng bước lại , quan sát đến phấn khích , cũng sẽ không tự chủ được vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Càng nhìn , hắn càng hiểu được, mình năm đó đánh cờ rốt cuộc có bao nhiêu tệ hại .
Tối hôm qua sách dạy đánh cờ là do khi hắn khi phiêu đãng nhân gian thấythấy hai lão giả đánh cờ , nhịn không được ghi lại .
Chỉ là ấn tượng của mình mơ hồ, nhớ không được đầy đủ, cũng không nghĩ đến, phụ hoàng có thể tự mình bày ra toàn bộ bàn cờ giống như vậy nhờ sách của mình ?!
Thật là phụ hoàng sao ?
Thừa Kiền chậm rãi nhắm mắt lại, để đầu hơi dịu đi một ít , cầm lấy sách dạy đánh cờ trên bàn , đưa cho Châu nhi “Châu nhi tỷ tỷ, đem sách này để lên mặt tủ cho ta đi .”
Châu nhi không yên, tiếp nhận rồi do dự một hồi, mới nhẹ giọng hỏi “Điện hạ, đây là Hoàng Thượng ngự bút, để nơi đó không thích hợp ?”
Thừa Kiền mỉm cười “Châu nhi tỷ tỷ yên tâm, phụ hoàng tối hôm qua căn bản là chưa tới Khởi Huy điện, cho nên cái này không phải ngự bút.”
Châu nhi cùng Bích nhi đồng loạt sửng sốt, thoáng suy nghĩ một chút, có điều hiểu ra mới tiến lên nói “Điện hạ nói phải , Châu nhi, còn không nhanh làm theo những gì điện hạ nói .”
Châu nhi nghe xong, cũng tựa hồ hiểu được , liền vội vàng hành lễ, xoay người đi vào nội điện.
Thừa Kiền tán dương gật đầu. Quay đầu nhìn bàn cờ , liếc mắt một cái, tay đảo qua , quân cờ rơi xuống đất .
Bích nhi cùng Tiểu Kim giật nảy mình.
Tiểu Ngân vội vàng tiến lên, quỳ rạp trên đất, nhặt quân cờ lên, nói “Đều là lỗi của nô tài , hôm qua không coi cẩn thận , làm cho mèo hoang chạy vào hủy đi bàn cờ của điện hạ, thỉnh điện hạ trách phạt!”
Thừa Kiền gợi lên khóe miệng, Tiểu Ngân này thật đúng là không chọn sai, thật thông minh.“Thôi, về sau chú ý là được .”
Bích nhi ngẩn ngơ một hồi, mới vội vàng quỳ xuống, giúp đỡ Tiểu Ngân nhặt quân cờ rơi trên mặt đất
Trưởng Tôn đi vào chỉ thấy Thừa Kiền ngồi ở bàn cờ tự đánh cờ giải sầu . Tiểu Kim một bên châm trà .
Thấy Thừa Kiền vẻ mặt chuyên chú, ngũ quan thanh tú thản nhiên , dương quang giống như vẽ loạn một tầng kim phấn tự nhiên , Phong Hiệp nhịn không được thấp giọng tán thưởng “Điện hạ thật sự là càng lớn càng tuấn tú . Giống như tiểu kim đồng a .” Trưởng Tôn nghe xong không khỏi ôn nhu cười.
“Kiền Nhi.” Trưởng Tôn nhẹ giọng kêu.
Thừa Kiền lấy lại tinh thần, thấy Trưởng Tôn, lộ ra nụ cười ấm áp “ Mẫu hậu, sao sớm như vậy đã tới ?” Nhớ tới quốc yến , Thừa Kiền không khỏi nhíu mày “Mẫu hậu sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa đi ?”
Trưởng Tôn có chút buồn cười, hài tử này cả ngày luôn lo lắng nàng mệt nhọc, liền yêu thương sờ sờ đầu Thừa Kiền “Ngươi nha, đừng cả ngày cứ như lão nhân, mẫu hậu đều có kế hoạch.” Lại ngồi ở nhuyễn ***, mắt nhìn bàn cờ, trong lòng kinh ngạc, kì lực Kiền Nhi đã cao đến thế sao ?
Thừa Kiền thấy Trưởng Tôn kinh ngạc , tầm mắt rơi xuống bàn cờ , trong lòng hơi lo , liền vội việc ngẩng đầu cười cười giải thích “Mẫu hậu, Kiền Nhi hôm qua thấy được một quyển sách phổ kì trên bàn , có chút thú vị. Mẫu hậu, ngài nhìn một lần đi .”
Trưởng Tôn ngẩng đầu nhìn Thừa Kiền, trong lòng nghĩ, hôm qua tựa hồ Kiền Nhi có một quyển như vậy , nghĩ đến hài tử này thông minh cũng tốt , kì lực cũng không phải dựa vào trí tuệ mới có thể cao tay , liền nhu uyển cười “ Xác thực thú vị, Kiền Nhi thích chơi cờ?”
Thừa Kiền bướng bỉnh cười “Con thích một chút thôi a .”
Trưởng Tôn cười, oán trách nói “Ngươi a , hài tử này, thích thì nói thích , nhưng cái gì cũng không dễ dàng học được nga .”
Thừa Kiền buông một viên cơ trắng , cười tủm tỉm nói “Kiền Nhi chính là muốn học rất nhiều điều , mẫu hậu, Kiền Nhi bây giờ còn muốn học đánh đàn.”
Trưởng Tôn nghĩ cũng tốt, Kiền Nhi hiện tại học thêm chuyện gì cũng là tốt cả , liền không nói tiếp , nhẹ nhàng chuyển sang đề tài khác .
Nói một hồi, Trưởng Tôn liền rời đi Khởi Huy điện.
Lúc rời đi , Tiểu Ngân cùng Châu nhi tiễn Trưởng Tôn đi , Trưởng Tôn làm bộ như không chút để ý hỏi “ Tiểu Ngân , hôm qua điện hạ mấy giờ đi ngủ?”
Châu nhi cung kính chỉ lễ trả lời “Hồi nương nương , điện hạ giờ Tuất đi ngủ.”
Trưởng Tôn trong lòng tính nhẩm, Kiền Nhi giờ Tuất đi ngủ, mà Hoàng Thượng giờ Tuất rời đi, hẳn là không có gặp nhau mới phải . Lại cân nhắc một hồi, nghĩ tới hiện tại Kiền Nhi cơ hồ cũng không đề ý đến Hoàng Thượng, mà Hoàng Thượng tuy rằng nói muốn thăm Kiền Nhi, nhưng đến bây giờ cũng chưa gặp Kiền Nhi, chỉ sợ Hoàng Thượng là không thích Kiền Nhi đi.
Trưởng Tôn trong lòng than nhẹ, thôi, Kiền Nhi hiện tại cũng không sao , chính mình cũng không muốn để Kiền Nhi khổ sở.
Thái Tông đế ngồi ngay ngắn trong triều, nghe người phía dưới tấu, khuôn mặt bình tĩnh, trong triều quan lại đang tranh luận Đột Quyết đang ở Tịnh Châu rối loạn
Sau khi nghe xong , Thái Tông đế bỗng nhiên đứng dậy, đi xuống long ỷ, chắp hai tay sau lưng, giương mắt nhìn quét khiến quần thần đã an tĩnh lại, thản nhiên nói “Như vậy, chư ý tứ vị là, không cần đánh ?”
Đỗ Như Hối nhìn sắc mặt Thái Tông đế, liền biết điều tiến lên chắp tay chỉ lễ, mở miệng nói “Hoàng Thượng, lúc này dụng binh, thời cơ không đúng!”
Trình Tri Tiết trừng mắt, hét lên “Hoàng Thượng, Đột Quyết kia là cẩu tạp chủng , có gì đáng sợ! Cứ cho ta mang binh, giết hết bọn hắn đến cái rắm cái tiểu cũng không chừa lại !”
Phòng Huyền Linh lúc này cũng đứng dậy “Hoàng Thượng, thần cũng cho rằng lúc này thời cơ dụng binh không tốt .”
Lý Tĩnh cũng có chút đăm chiêu.
Mà Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đăm chiêu , bảo trì trầm mặc.
Thái Tông đế thoáng trầm tư một chút, phất tay , xoay người bước đi ngồi lại long ỷ, vừa đi vừa nói “Truyền ý chỉ trẫm, mệnh thủ vệ tướng sĩ trong kinh đi Vị Thủy trước! Trẫm muốn cùng với Đông Đột Quyết Hiệt Lợi Khả Hãn nói chuyện!” Đi đến cạnh long ỷ, bỗng nhiên đại chưởng mạnh mẽ vỗ tay vịn long ỷ, trầm giọng nói “Một ngày nào đó, trẫm nhất định khiến Đột Quyết hoàn lại xương máu dân chúng Đại Dường ta , làm nô lệ của đại Đường ! Xưng trẫm vi chủ !”
Ban đêm, Thừa Kiền muốn ngắm trăng , liền kêu Tiểu Kim cùng Tiểu Ngân phụ giúp mình đi vào hậu điện , ngửa đầu thưởng thức ánh trăng.
Lúc này, Châu nhi đang cầm một cái bàn nhỏ đến , cười nhàn nhạt “Điện hạ, người xem –”
Thừa Kiền quay đầu, vừa thấy bàn nhỏ, nhãn tình không khỏi sáng lên “ Ngọc tiêu này là?”
“Là Trưởng Tôn đại nhân đưa cho điện hạ. Vừa rồi Phong Hiệp tỷ tỷ bên người hoàng hậu nương nương đưa tới.”
Thừa Kiền vừa nghe, giật mình, cữu cữu ư ? Kiếp trước chưa bao giờ đưa cho ta đồ vật gì . Nghiêng đầu nghĩ lại , lại bật cười, mình cũng không là thái tử, còn có cái gì không có khả năng? Liền tiếp nhận, vuốt nhè nhẹ một cái, trong lòng tán thưởng, thật sự là hảo ngọc tiêu, liền thổi thử.
Thừa Kiền thổi một khúc nhạc mà kiếp trước khi phiêu đãng nhân gian nghe được , gọi là [ túy mộng tiên lâm ] ?
Bởi vì khúc kia âm luật rất hay , từ cũng hảo, Thừa Kiền ấn tượng đặc biệt khắc sâu.
Kỳ thật còn có vài thủ khúc, Thừa Kiền đều nhớ kỹ. Chính là, giờ phút này, Thừa Kiền nhìn ánh trăng, liền nhớ tới thủ khúc này .
Thừa Kiền thổi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Giờ phút này, gió đêm thổi qua , một mảnh yên tĩnh an bình, chỉ có tiếng tiêu uyển chuyển phiêu lưu.
Thái Tông đế đi đến , thấy hài tử ngồi trên xe lăn đang thổi tiêu lại từ từ nhắm hai mắt, trong khoảnh khắc, hắn nghĩ mình thấy tiên đồng nơi thiên thượng.
Thái Tông đế dừng lại cước bộ tinh tế lắng nghe, nghe nghe, liền có chút mê mẩn, tiếng tiêu kia làn điệu uyển chuyển , hàm xúc êm tai, trào dâng điểm bi thương.
Vì thế, một người ở bình đài thổi tiêu, một người đứng ở sau cửa im lặng nghe .
Ánh trăng lưu chuyển, ánh sáng màu bạc thản nhiên tràn ra.
Khi Thừa Kiền thổi tiêu xong , lấy lại tinh thần liền nghe thấy Tiểu Kim cùng Tiểu Ngân , Châu nhi đều quỳ xuống, sợ hãi hô “Nô tỳ kiến quá Hoàng Thượng.”
Thừa Kiền sửng sốt, theo bản năng quay đầu, liền thấy phụ hoàng đang chắp hai tay sau lưng đứng ở trước cửa , thản nhiên nhìn mình.
Thừa Kiền ngốc lăng một hồi , lấy lại tinh thần, cuối cùng, mới nho nhỏ thanh, hô câu “Phụ hoàng…”
Thái Tông đế hơi hơi nhướng mày, hài tử này giống như không thích gặp mình? Nghĩ lại, cũng phải , từ khi nó sinh ra, mình Nam chinh bắc chiến, cùng hài tử này không ở chung quá nhiều , chính là trong ấn tượng, hài tử này không phải luôn thích gặp mình sao ?
Suy nghĩ đều là điện quang hỏa thạch, Thái Tông đế trên mặt nhẹ nhàng cười, tiến lên vài bước, sờ sờ đầu Thừa Kiền, ôn nhu nói “Khúc nhạc Kiền Nhi vừa thổi thật hay .”
Kiền Nhi? Thừa Kiền hơi hơi nắm chặt tay vịn xe lăn, một câu Kiền Nhi này, vô luận kiếp trước hay là kiếp này , hắn đều là lần đầu tiên nghe được. Nguyên lai, phụ hoàng cũng sẽ gọi hắn là Kiền Nhi, hắn nghĩ rằng trong thiên hạ, gọi hắn Kiền Nhi, chỉ có mẫu hậu.
“Tạ phụ hoàng tán thưởng.” Thừa Kiền cúi đầu, thanh âm nhỏ nhẹ đáp lại .
Thái Tông đế sửng sốt, vuốt ve tay Thừa Kiền, hài tử này như không phải thực vui vẻ?
Thoáng nhíu mày, Thái Tông đế thu hồi bàn tay , cân nhắc một hồi, vòng vo đề tài, ngữ khí vẫn thực nhu hòa “Kiền Nhi vừa mới thổi bài gì ?”
Thừa Kiền sửng sốt, lập tức hồi đáp “Là nhi thần theo sách mà thổi , thổi lung tung thôi .” Hoàn hảo, trong đám sách của hắn cũng có một quyển âm luật .
Ở trước mặt mẫu hậu, Thừa Kiền thích tự xưng con, nhưng ở trước mặt phụ hoàng , hắn vĩnh viễn đều chỉ có thể là nhi thần.
Thái Tông đế gật gật đầu, nhìn Thừa Kiền vẫn cúi đầu, nghĩ tối hôm qua đứa bé này mộng đẹp liền lộ ra cụ cười điềm đạm thỏa mãn , còn có vừa mới đối nguyệt thổi tiêu, khuôn mặt yên tĩnh an tường, Thái Tông đế có chút mất mát. Nhưng trên mặt lại không biểu lộ nửa điểm, chính là không còn chuyện để nói , theo bản năng đành nói “Trẫm sẽ đi Vị Thủy nghênh chiến.”
Vị Thủy ?! Thừa Kiền theo bản năng ngẩng đầu, có chút khiếp sợ , có chút lo lắng, Vị Thủy ?! Đúng rồi! Đột Quyết chính là khi phụ hoàng đăng cơ không lâu liền tập kích! Chỉ là, thời gian đã thay đổi rất nhiều, Thừa Kiền cũng không xác định lần này có giống kiếp trước không ? Phụ hoàng dùng kế nghi binh, cùng Đột Quyết định ra liên minh ?
Thái Tông đế nhìn Thừa Kiền vẻ mặt lo lắng cùng khiếp sợ, trong lòng có chút sung sướng, hài tử này thật hiếu thuận.
“Phụ hoàng.” Thừa Kiền ngửa đầu dừng ở nam tử trẻ tuổi cao lớn tuấn tú trước mắt, phụ hoàng hắn, nhẹ giọng nói “Phụ hoàng thỉnh trăm ngàn cẩn thận.”
Thái Tông đế tùy ý tiêu sái mỉm cười, sờ sờ đầu Thừa Kiền “ Phụ hoàng ngươi rất lợi hại, Kiền Nhi đừng lo lắng.”
Thừa Kiền cười có chút không tự nhiên.
Hắn cũng tin tưởng phụ hoàng rất lợi hại, kiếp trước phụ hoàng lưu cho người đời sau danh tiếng về một vị vua trong truyền thuyết . Chính là, trong lòng vẫn lo lắng, bởi vì, đó là phụ hoàng hắn a.
Hắn không thể đối mặt, nhưng lại mềm lòng trước phụ hoàng.
Phụ lục tư liệu — năm 626 sau công nguyên, Đường Thái Tông Lý Thế Dân vừa mới đăng quang, Đông Đột Quyết Hiệt Lợi Khả Hãn dẫn 20 vạn binh thẳng đến cầu Vị Thủy phía bắc thành, cách Trường An 40 lý, kinh sư chấn động. Đường Thái Tông dùng kế nghi binh, tự mình dẫn tướng sĩ đến Vị Thủy cùng Hiệt Lợi đối đầu. Hiệt Lợi gặp Đường quân uy nghiêm, lại thấy Thái Tông hứa lấy kim bạch tài vật kết làm đồng minh liền dẫn quân trở về .
———————-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất