Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 109: Kế hoạch

Trước Sau
—o0o—

Harry đang ngủ vô thức động đậy dường như muốn quay người, nhưng lập tức cậu cảm giác được sự đau đớn khó có thể nói bằng lời, khiến cậu không thể không mở to mắt.

Cậu đã quen mỗi ngày tỉnh lại nhìn thấy giường lớn của Snape, cũng không khiến cậu ngạc nhiên. Cậu chớp mắt nhìn trần nhà, hồi lâu sau mới phản ứng hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cho dù hiện tại không có ai nhưng mặt cậu vẫn không tự chủ đỏ bừng.

Snape đã không còn trong phòng, trước đó anh đã rửa sạch cơ thể Harry nên hiện tại nhiều nhất Harry chỉ cảm thấy thân thể mình mỏi mệt mà không cảm thấy khó chịu. Harry đến gần, cái gương hét chói tai, “Ai lại tàn nhẫn ngược đãi thằng bé đáng thương của ta thế này hả?” thì mới ý thức được trên người cậu có bao nhiêu dấu vết, cậu đỏ mặt nhanh chóng tắm rửa một cái rồi mặc quần áo ra khỏi phòng.

“Tỉnh rồi?” Người yêu của cậu đang ngồi trên sô pha đọc sách, thấy Harry đi ra anh vẫy vẫy tay.

Harry đi qua chỗ Snape, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì, mà Snape sau khi cậu qua ôm cậu vào lòng, khẽ ghé vào tai cậu hỏi, “Không thoải mái sao?”

Giọng nói thân mật khiến Harry đột nhiên nhớ tới đêm qua khi vành tai và tóc mai chạm nhau Snape khẽ nói bên tai mình, cậu chôn mặt vào cổ Snape, không chịu lên tiếng trả lời.

“Ăn trước chút gì,” Snape buồn cười vỗ vỗ vai cậu, “Cụ Dumbledore nói đã tìm được người hạ độc, chờ em ăn xong rồi chúng ta đi qua.”

“Nhanh vậy sao?” Harry hơi ngạc nhiên.

“Ừ, …người đó tìm ra.” Đối với từ ‘Tom’ Snape vẫn hơi cứng ngắc, anh nghĩ cả đời này mình cũng không thể lưu loát nói ra, “Ăn trước đi.” Anh búng tay một cái, bữa sáng nhẹ đầy đủ dinh dưỡng xuất hiện trước mặt Harry.

Nhất thời không ai nói nữa, Snape không đặt Harry sang bên cạnh, Harry yên tâm thoải mái ngồi trong lòng anh ăn bữa sáng của mình. Tuy phương thức như vậy rất không Slytherin nhưng ở trong lòng Harry dùng câu ‘chớ quên cậu vẫn là Gryffindor’ để thuyết phục chính mình, quẳng toàn bộ lễ tiết Slytherin kia ra sau đầu.

Ăn xong bữa sáng, Harry theo Snape tới văn phòng hiệu trưởng, chú Sirius vừa thấy cậu liền vọt ra, khi ôm con đỡ đầu chuẩn bị nói vài cái đạo lý thì lại phát hiện dấu vết ở gáy con đỡ đầu, không chịu nổi đả kích mất hồn chạy ra ngoài.

“…” Harry bất đắc dĩ nhìn hành động của ba đỡ đầu nhà mình, co rút khóe miệng.

“Harry, tin tức này có thể hơi tàn khốc với con, nhưng người đầu độc trong hồ, là học sinh Slytherin.” Cụ Dumbledore nặng nề nói, hiển nhiên cụ cũng không ngờ người đầu độc trong hồ khiến sinh vật đáy hồ nổi điên lại là học sinh Hogwarts, “Trò Kurt Lewis đã trả lời vấn đề của chúng ta, nói ra trò ấy chính là người đầu độc, hơn nữa tất cả đều nhằm vào con, Harry à.”

Kurt Lewis?

Harry nheo mắt lại, sau khi sự kiện Lestrange kia sau, rốt cuộc Kurt không gây sóng gió gì được nữa, mà hiện nay lại có thể khiến cho vài người bọn họ gần như chết dưới đáy hồ?

“Vì sao cậu ta lại làm vậy?” Harry hỏi, nhiều nhất cậu chỉ ngạc nhiên chứ không hề đau lòng với chuyện này, dù sao quan hệ giữa cậu và Kurt cũng không nhiều, thậm chí có thể dùng ‘tồi tệ’ để hình dung.



“Dưới sự trợ giúp của Chân Dược, chúng ta đã biết nguyên nhân,” Cụ Dumbledore trả lời, “Voldemort ra lệnh, Kurt sẽ đợi ở đáy hồ chờ con bị tấn công mất đi năng lực hành động thì bắt con dùng Khóa Cảng đem con giao cho Voldemort. Nhưng hiển nhiên Voldemort và trò ấy đều xem nhẹ năng lực của con, cho nên con mới thoát được.”

“Cậu ta vẫn chờ ở đáy hồ ạ?” Harry nhướng mày, “Nhưng cậu ta lại không bị tấn công?”

“Cậu ta là người đầu độc mà, đương nhiên biết làm sao để có thể tránh nhóm sinh vật tấn công và làm sao mang cậu đi sau khi con bị tấn công.” Tom vẫn đứng bên cạnh lạnh lùng mở miệng, “Tôi cảm thấy cậu không nên tiếp tục bị động thế này nữa.”

Đúng vậy, cậu không nên tiếp tục bị động nữa, tuy rằng cậu biết Voldemort sẽ ra tay ở bài thi thứ ba, nhưng ai cũng không biết trong lúc này còn có thể xảy ra cái gì khác hay không. Tuy tay chân đắc lực Lucius và Severus của Voldemort đều đứng về phía mình, Bellatrix đã bị Harry giết chết, Barty con cũng không thể gây được gợn sóng nào nhưng mọi việc đều có ngoài ý muốn không phải sao? Harry cảm thấy vì dự phòng mọi thứ thì cậu cần phải chuẩn bị.

“Tom, tôi cần anh giúp.” Đối với Kurt, Harry thật sự không có gì muốn nói. Cậu biết cụ Dumbledore có thể xử lý tốt chuyện này, chắc Salazar bọn họ cũng biết chuyện này rồi, cho dù đứa nhỏ này có thể ở lại, chỉ sợ cũng sẽ không yên bình rồi?

“Cái gì?” Nghe được lời của Harry, Tom hỏi.

“Hắn có thể làm gì đó với cái cúp, vì sao ta không thể làm gì đó với nơi mà hắn sống lại chứ?” Harry hỏi lại Tom.

“Ý cậu là…”

“Ở nơi hắn sống lại ếm một trận pháp ẩn hình, chờ ngay khi hắn sống lại thì truyền tống hắn lại đây.” Là người thừa kế, cậu có tư cách hủy bỏ thần chú chống độn thổ, “Hắn muốn giấu diếm, ta cố tình tuyên bố chuyện hắn sống lại thì sao.”

“Tôi hiểu rồi.” Tom nói, “Nhưng cậu biết rõ hắn định hoàn thiện cái cơ thể thiếu sót một nửa sức mạnh của mình ở đâu không? Hiện tại bọn họ có thể chắc chắn chủ hồn dùng thần chú xa xưa để sống lại, nhưng bọn chúng chỉ có thịt của bầy tôi và xương cha, có thể nói pháp lực trong cơ thể được đắp nặn bây giờ cũng chưa bằng một nửa khi hắn mạnh nhất. nhưng nếu hắn đã dùng xương cha rồi thì chắc hắn sẽ không đi tới khu nghĩa trang mà trước đó Harry đã đoán mới đúng. Đối với Voldemort mà nói thì khu mộ kia là sỉ nhục của hắn, là nơi sinh ra phần dòng máu Muggle trong cơ thể hắn, hắn hẳn vô cùng oán hận khu mộ kia.

“Hắn không có khả năng trông cậy vào biệt thự Malfoy, vì hiện tại hắn không xác định rốt cuộc Lucius đứng ở bên nào, cũng không trông cậy vào gia tộc Lestrange. Trên thực tế toàn bộ vinh dự của gia tộc Lestrange đều dựa vào sự tin tưởng của Voldemort với Bellatrix, tuy Bellatrix và chồng mụ ta đã chết, năng lực của những người còn lại sẽ làm Voldemort chướng mắt. Hiện tại chúng ta có hai nơi để lựa chọn, một là khu mộ kia, hai là biệt thự Riddle.” Vì bảo đảm mọi thứ, cậu cảm thấy cần phải vẽ trận pháp ở cả hai nơi ấy, “Nhưng anh có thể đi vào sao? Voldemort hẳn là ở chỗ này.”

Tom im lặng một lát, chậm rãi đáp, “Chắc là có thể, trên thực tế tôi cũng không chắc chắn lắm.”

“Tới tháng sáu còn bốn tháng nữa, trong lúc này nhất định chúng ta phải sắp xếp tốt tất cả, còn có, để Regulus Arcturus ổn định pháp lực trong bốn tháng này. Nếu kế hoạch của chúng ta thành công thì Hogwarts sẽ có lại diễn ra một trận chiến tranh hỗn loạn không quá lâu, đến lúc đó mọi người đều phải bận rộn trông chừng nhóm động vật nhỏ này.” Nếu có thể thì Harry cũng không muốn đưa Voldemort tới trường học, nhưng Salazar nói anh muốn tự mình ra tay, Harry cũng không còn cách nào.

“Không an toàn.” Tom cau mày nói. Nhóm phù thủy sợ hãi chủ hồn đã ăn vào máu thit, nếu bọn họ thấy Voldemort thì ngay giây tiếp theo thôi toàn trường sẽ trở nên hỗn loạn.

“Tôi biết, nhưng trận pháp phòng ngự của Hogwarts đã mở rồi, anh yên tâm đi.”

“Nhắc mới nhớ,” Cụ Dumbledore chợt mở miệng, “Harry à, con biết rõ trận pháp phòng ngự mở ra như thế nào sao?” Trận pháp phòng ngự kia đã rất lâu rồi chưa mở ra, là hiệu trưởng cụ Dumbledore đương nhiên biết mở ra nó cần bao nhiêu pháp lực, chứ đừng nói tới để duy trì nó vận chuyển lâu như vậy.

“Quan tâm nhất vẫn là tất cả các phù thủy nhỏ trong trường học này.” Harry cười nói, nghĩ đến Salazar bọn họ ngày đêm càng không ngừng rót pháp lực vào trận pháp để duy trì nó vận chuyển, trong đôi mắt xanh biếc thoáng lo lắng, “Giáo sư, thầy có thể để bài thi thứ ba diễn ra trước được không ạ?” Sớm chấm dứt một chút thì Salazar bọn họ cũng có thể giải thoát sớm.



Cụ Dumbledore tiếc nuối lắc đầu, “Thời gian trận đấu đã được quy định từ khi Thi đấu Tam Pháp thuật ra đời từ trước tới nay, cũng không phải do ban giám khảo và Bộ Pháp thuật quyết đinh, mà là do Chiếc Cốc Lửa quyết định.”

Xem ra hai bên cũng không có biện pháp. Harry hơi ủ rũ, nếu chẳng may pháp lực Salazar bọn họ phát ra quá mức thì có thể sẽ làm linh hồn của bọn họ bị thương, thậm chí linh hồn của bọn họ có thể chết ở trong đó. Nhưng Harry biết, cho dù cậu khuyên thế nào thì bọn họ cũng không thay đổi ý định.

Snape nghe được hành động của bốn người sáng lập từ chỗ Harry, vừa thấy đã biết người yêu nhà mình suy nghĩ gì, anh nhẹ nhàng ôm lấy Harry im lặng an ủi. Bốn người sáng lập xứng đáng để mọi người tôn kính, từ khi thành lập Hogwarts bọn họ đã cống hiến tất cả cho Hogwarts, bọn họ dùng tất cả để bảo vệ những phù thủy nhỏ sống trong Hogwarts. Cho dù ở Nhà nào, cho dù thông minh hay không bọn họ vẫn đối xử bình đẳng. điều này thì cho dù cụ Dumbledore được coi là ‘phù thủy vĩ đại nhất thế kỷ hai mươi’ trước khi nói chuyện với Harry cũng không thể nào làm được.

Harry đầy tâm sự rời khỏi phòng hiệu trưởng về phòng sinh hoạt chung, trên đường luôn ngơ ngác, cho đến khi cậu gặp Hermione, mới phát hiện bốn phía cậu vẫn có người luôn nhìn cậu tò mò, nghi hoặc, ngạc nhiên lén đánh giá cậu.

“Chuyện gì vậy?” Harry khó hiểu hỏi nhóm bạn tốt.

“Harry, cậu còn không biết sau, chuyện giáo sư Snape là thứ quý giá nhất của cậu đã truyền khắp trường học rồi.” Hermione tức giận nhìn bạn tốt mơ hồ. Harry bình thường rất khôn khéo, vì sao lại phản ứng chậm với chuyện mình tạo thành thế này?

“À, cái này ý hả…”

“Nói thật nhé, hai người không biết thật sự…” Hermione nghi hoặc khi nhìn thấy cổ Harry loáng thoáng dấu vết liền im bặt. Được rồi, cô nghĩ cậu biết đáp án, “Được rồi.” Cô nói, “Tuy khó có thể tin nhưng mình muốn nói, chúc cậu hạnh phúc Harry. Đương nhiên, mình cũng thay Ron chúc mừng cậu. Cậu biết rõ nếu để cậu ấy tự nói với cậu lời này chỉ sợ phải một thời gian nữa, vì dù sao cậu ấy vẫn cần phải có một chút thời gian bình tĩnh lại tế bào thần kinh của mình.”

“Cám ơn, Hermione.” Harry hiền hòa nói, “Còn Ron, mình thật lòng hy vọng cậu ấy sớm bình tĩnh lại.”

“Ôi, cậu ấy sẽ thôi, cho cậu ấy chút thời gian là được.” Hermione le lưỡi nói.

Sau khi Harry trở lại phòng sinh hoạt chung, mọi người nhìn cậu muốn nói lại thôi, dường như muốn hỏi gì đó, dường như lại hiểu được thế nào. Nhưng Harry cũng không để ý bọn họ bối rối chỉ thản nhiên nói với bọn họ, “Luận văn của các bạn có thể đợi tới sau khi chấm dứt bài thi thứ ba rồi giao cho tôi.” Thời gian có vẻ hơi dài.

Bốn tháng thời gian, dựa theo tính tích cực viết luận văn của họ gần đây thì dường như có thể viết tới một luận văn dài hai phân mười lăm tấc Anh, “Nếu các cậu cảm thấy thời gian hơi dài, thì luận văn lần hai sau đó cùng nộp luôn.” Harry thuận miệng đọc ra tên mấy quyển sách nữa cũng nói ra yêu cầu luận văn.

Vài người Slytherin đã xem qua quyển sách kia dường như mặt hơi trắng bệch, mấy quyển sách đó họ đã từng xem, biết độ dày của chúng, nên bọn họ cảm thấy lúc này thời gian bốn tháng thật sự không lâu lắm.

Harry làm như vậy, cũng là không muốn Salazar bọn họ quá mức vất vả, Harry biết chỉ cần cậu đưa luận văn của nhóm động vật nhỏ cho Salazar thì bốn người sẽ không ngủ liên tục đi phê chữa. Điều đó chỉ có hại mà không có lợi với bọn họ nên Harry quyết đính sau khi Thi đấu xong mới giao luận văn cho mấy người. Nhưng Harry cũng quyết định cho dù Rowena nói thế nào thì cậu cũng không đưa hết một lần đám luận văn này cho họ nữa.

Hogwarts là một đại gia đình ấm áp, nơi này không chỉ có sự bảo vệ từ người lớn với bọn trẻ, còn có cả sự kính yêu của bọn trẻ với người lớn nữa.

– Hết chương 108 –

Tác giả có lời muốn nói: JJ nói rằng ta miêu tả đoạn H quá độ cho nên cắt mất @@ 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau