Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy
Chương 93: Yên bình
—o0o—
Umbridge không hề xuất hiện trong Hogwarts tận một tháng trời.
Cùng ngày bị văng độc dược thì mụ đã được chuyển tới bệnh viện St Mungo. Nghe nói lúc mụ được chuyển qua thì làn da toàn thân đã biến thành màu hồng, luôn luôn cười to, cái tiếng cười điên cuồng kia làm người nghe vô cùng rợn da gà. Nhưng sau đó bọn họ phát hiện hiệu quả của thần chú hôn mê dùng trên người Umbridge dần dần giảm bớt, ngay ngày hôm sau thậm chí thần chú hôn mê đã không còn tác dụng với mụ, chỉ cần vừa tỉnh mụ sẽ cười to. Nhưng mụ không phải không biết gì, mụ sợ hãi vì tình huống bản thân mình, cái này làm cho vẻ mặt của mụ cùng cái ‘hạnh phúc’ căn bản chả có quan hệ gì với nhau, thậm chí người ta còn không dám nhìn thẳng một số biểu tình gần như vặn vẹo co rút của mụ.
Umbridge chỉ có thể dựa vào Dược dinh dưỡng để qua ngày, vì chỉ cần vừa tỉnh mụ sẽ cười một cách điên loạn, miệng căn bản không khép lại được cho nên mọi người chỉ có thể rót mụ Dược dinh dưỡng khi mụ hôn mê khiến mụ không đến mức chết vì cười quá nhiều.
Cùng lúc đó, nhóm bác sĩ chữa trị còn phát hiện tóc Umbridge cũng dần dần biến thành màu hồng, hiện tại cả người mụ nhìn qua như bị một túi phẩm màu của Muggle đổ từ đầu đến cuối không hơn.
Nhóm bác sĩ chữa trị đã từng đi tìm Harry và Neville, hỏi bọn họ đã thả những nguyên liệu gì vào trong vạc nhưng Neville luôn luôn không biểu hiện quá tốt trên lớp độc dược chỉ có thể cung cấp là, “Nguyên liệu cuối cùng cháu đưa qua, vì quý bà thét chói ta nên sợ tới mức nhỡ tay đánh rơi là bột bạc hà.”
Bột bạc hà, là nguyên liệu sau khi Dược hạnh phúc sắp hoàn thành mới có thể cho vào, nhưng theo lời Kẻ Được CHọn nói thì khi vạc nổ lớp học mới bắt đầu chưa được nửa tiếng, nên Dược hạnh phúc căn bản không thể nào tiến được đến bước cuối cùng. Hơn nữa điều chế Dược hạnh phúc tuy không khó nhưng thêm nguyên liệu và trình tự có yêu cầu nghiêm khắc, mà hiện tại Neville lại bỏ vào bột bạc hồ căn bản không có người biết phân lượng là bao nhiêu chứ đừng nói thời gian để cho bột bạc hà vào.
Mà hỏi trình tự điều chế độc dược của Kẻ Được Chọn khi vạc nổ đã đến bước nào, sau khi nhớ lại thì Kẻ Được Chọn hoang mang lắc đầu, “Cháu không nhớ rõ trình tự đã làm được lúc đó, cháu chỉ nhớ rõ khi đó màu độc dược là màu xanh dương.”
Màu xanh dương, khi điều chế độc dược thì thay đổi màu sắc diễn ra rất nhanh, toàn bộ Dược hạnh phúc sẽ có ba lần hiện ra màu xanh dương, nhóm bác sĩ chữa trị còn chưa biết đó không phải Harry làm sai căn bản độc dược mới sinh ra.
Nhưng bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể tạm thời điều chế giống hệt như vậy, dựa theo những thời kỳ khác nhau độc dược hiện ra màu xanh dương lại cho thêm bột bạc hà, nhưng vạc của họ đều không hề nổ. Vậy cũng chỉ có một loại khả năng, chính là khi Kẻ Được Chọn điều chế độc dược đã bị sai sót gì đó, bột bạc hà cho thêm vào chẳng qua chỉ thúc đẩy quá trình nổ vạc sớm hơn mà thôi.
Bởi vậy, làm thế nào để chữa trị Umbridge lại trở thành một bài toán khó, nhất là khi cơ thể hiện tại của mụ còn đang thay đổi màu sắc, vốn là màu hồng phấn rất nhạt giờ đã trở nên cực đậm.
Nhóm bác sĩ chữa trị thật sự không biết đến tột cùng là độc dược cái dạng gì mới có thể làm cho cơ thể người thay đổi màu, mà Umbridge cười to chỉ có thể để người ta cho rằng độc dược chưa làm xong nên tác dụng phụ rất lớn mà thôi. Càng rắc rối hơn, vì không biết tột cùng độc dược bị vấn đề gì nên nhóm bác sĩ chữa trị căn bản không thể giải quyết được khó khăn cho Umbridge, mụ cũng chỉ có thể tiếp tục cười như vậy, giọng cười làm người ta cực kỳ rợn tóc gáy. Nhóm bác sĩ chữa trị không thể không ếm thêm thần chú cách âm ở bên ngoài phòng bệnh của mụ, trước khi tiến vào phòng bệnh Umbridge thì nhóm bác sĩ chữa trị cũng sẽ ếm trước cho mình một thần chú ngăn ngừa đảm bảo màng tai của bọn họ không bị hao tổn.
Mà rắc rối lớn nhất là tuy ‘phấn hồng’ là màu sắc để người ta nhìn rất thoải mái nhưng nó xuất hiện trên người hơn nữa là toàn thân thì cái màu này cũng rất ảnh hưởng thị giác người nhìn, nhất là trên người Umbridge lại không ngừng tỏa ra cái mùi khác biệt, trong chốc lát là mùi hoa nồng đậm, trong chốc lát lại là mùi xác chết bị ủ liền tù tì mấy ngày. Khó chịu không chỉ là Umbridge mà nhóm bác sĩ chữa trị của mụ còn mệt mỏi hơn, mỗi lần đến gần phòng bệnh Umbridge bọn họ đều phải chuẩn bị rât nhiều thứ đảm bảo bọn họ còn có thể đi được ra ngoài.
Khi tin tức truyền về Hogwarts thì nhóm động vật nhỏ vui vẻ ăn uống, cảm xúc vài ngày đó đều tăng vọt, mọi người đều đang thảo loạn hiệu quả độc dược mà Harry và vị kia cùng điều chế, nhưng sau khi băn khoăn một trận thì mọi người cũng không thèm để ý hiệu quả kia xuất hiện như nào, bọn họ để ý là Umbridge luôn làm bọn họ ngứa mắt rốt cuộc cũng bị xui xẻo lớn.
Một ngày nào đó, đôi song sinh xuất hiện trước cửa thư viện, ngăn cản Harry đang đi ra ngoài.
“Hoàng tử của chúng ta, buổi trưa tốt lành!” Hai người đồng thời nói.
“Buổi trưa tốt lành, Fred, George.” Harry cười nói, “Bột mà các anh cung cấp rất hữu hiệu, cảm ơn hai anh.” Từ sau khi Harry giúp đỡ gom vốn cho Fred và George trước khi mở tiệm thì tốc độ đổi mới cải tiến sản phẩm đùa dai của hai anh em này làm người ta phải ngạc nhiên không thôi. Nhưng bọn họ chưa bao giờ lấy người khác làm thí nghiệm, phần lớn bọn họ tự thử nghiệm trên mình, một ít sản phẩm lịch sự hơn thì hai người mới có thể để người khác thí nghiệm khi có sự đồng ý của họ, chỉ có lúc này bột phấn còn chưa trải qua thí nghiệm đã được Harry ném vào trong vạc rồi.
“Oa, thật là nó ý hả!” Fred hưng phấn nói, “Nếu sớm một chút em nói cho chúng anh biết đó để thí nghiệm trên người quý bà cóc…”
“Chúng anh nhất định sẽ cho em dược càng hoàn mỹ hơn ý chứ…” George tiếp lời, hai người song song thở dài một hơi.
“Đáng tiếc…”
“Cái em muốn chính là sản phẩm vẫn chưa hoàn thành.” Harry chớp chớp cười nói, “Nếu hai anh nghiên cứu thành công thì bảo đảm người khác cũng sẽ tìm ra phương pháp giải quyết, chỉ có sản phẩm mà hai anh cũng chưa nghiên cứu ra giải dược thì người khác mới không thể tìm được phương pháp xử lý nhanh như vậy.” Fred và George là thiên tài đùa dai, rất nhiều phát minh của bọn họ người lớn cũng không thể biết, lại càng không nói đến ngay cả bọn họ cũng chưa xác định được giải dược. Harry xác định Umbridge sẽ phải nằm rất lâu, chính mình còn bỏ thêm một ít thứ khác vào trong, nhóm bác sĩ chữa trị muốn chữa khỏi cũng phải cần thời gian khá dài.
“Oa oa,” Fred sợ hãi than, “Harry à, em suy nghĩ thật sự chu đáo đó.”
“Umbridge khẳng định còn có thể trở về, đến lúc đó lại phải làm phiền hai anh rồi.” Harry cười cười từ chối cho ý kiến vì đánh giá của Fred.
Đôi song sinh liếc nhau một cái, Harry chắc chắn trong mắt hai người nhất định có tia sáng rực rỡ.
“Ôi, đương nhiên rồi.” George nói, “Vì để quý bà cóc xinh đẹp có thể cảm nhận hơn nữa về nhiệt tình đến từ Hogwarts…”
“Chúng anh nhất định sẽ cố gắng hơn nữa!” Fred thề son sắt.
“Em cũng mong chờ.” Harry biết, Umbridge gặp rắc rối lớn rồi.
Nhưng tính sao thì tính, muốn dùng cách này can thiệp Hogwarts vậy sẽ phải chuẩn bị trả thù, hiện tại nhìn Umbridge rất khó chịu không chỉ riêng giáo sư học sinh toàn trường mà còn hơn nữa là Salazar bọn họ ở chỗ tối, chỉ cần Salazar muốn thì Umbridge biến mất trong Hogwarts cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Halloween sắp đến, lúc đó Grindelwald sẽ mang theo đại biểu Durmstrang đi vào Hogwarts, khi ấy, Bộ pháp thuật muốn can thiệp vào Hogwarts chỉ sợ cũng biến thành ảo tưởng khi Dumbledore và Grindelwald kết hợp.
Về phần Umbridge, hừ, kiếp trước sau khi mụ ở Bộ Pháp thuật thì lại theo Voldemort, tuy rằng khi đó Voldemort không cho mụ Dấu hiệu, có lẽ Voldemort cũng cho rằng năng lực của mụ còn kém hơn cả Pettigrew chăng? Dưới sự uy hiếp của Voldemort Pettigrew còn có thể chém cụt tay mình rồi giúp Voldemort sống lại, nhưng nếu đổi là Umbridge thì nếu cần tay mụ chỉ sợ mụ sẽ chạy trốn rất xa chứ chẳng.
Năm đó sau khi chiến tranh chấm dứt không lâu thì mụ chết, chết vì sự trả thù điên cuồng của nhóm Tử thần Thực tử, hiện tại thật vất vả mới dâng tận miệng để Harry báo thù, làm sao Harry có thể để mụ rời đi nhanh như vậy chứ.
Không thể không nói cho dù là Harry hiền lành thế nào đi nữa, sau khi trải qua cuộc sống năm thứ năm ở kiếp trước thì vẫn sẽ ghi hận, không nhìn thấy Umbridge thì được, chỉ cần nhìn thấy thôi thì sự chán ghét vô cùng cũng chậm rãi dâng lên.
Sau khi Umbridge rời khỏi, Snape lại trở thành ‘giáo sư không được chào đón nhất’ ở Hogwarts, nhưng danh hiệu này không khiến Snape để ý một phân nào, vẫn soi mói học sinh Nhà khác ngoài Slytherin trên lớp, vẫn trừ điểm Gryffindor như cũ, nhóm động vật nhỏ có thể trốn thì trốn, nếu có thể thậm chí bọn họ không muốn nhìn thấy Snape ngoài lớp độc dược học.
Nhưng cho dù không được chào đón thì nhóm động vật nhỏ cũng không có ai dám ném sản phẩm đùa dai lên người Snape, có thể thấy được thật ra học sinh không thích Snape đến thế nào đi nữa thì địa vị của Snape trong lòng bọn họ vẫn cao hơn nhiều so với Umbridge.
Khi Snape nghe được câu bình luận này của Harry, hừ một cái, không nói gì.
“Em chỉ kể lại sự thật thôi mà,” Đi trên ngã tư đường Hogsmead, Harry nói, “Ít nhất thì đôi song sinh đã từng thả vào đồ ăn trong mụ làm mụ kêu bắt chước tiếng cóc tròn một ngày nhưng bọn họ vốn không hề nghĩ tới thả trong đồ ăn của anh bắt anh bắt chước dơi bay qua bay lại.”
Snape co rút khóe miệng, “Ta nên cảm ơn bọn chúng sao?” Đối với trò đùa dai của đôi song sinh thì người đau đầu không chỉ là giáo sư McGonagall, “Rốt cuộc là vì sao em lôi ta đến đây hả?” Tên nhóc này mới sáng sớm đã chạy đến hầm không giải thích kéo mình đến Hogsmead, Snape vốn định nhân dịp cuối tuần không phải lên lớp làm ít độc dược.
“Không có gì.” Harry vô tội nhìn Snape, “Chỉ là đột nhiên muốn ra ngoài thôi mà.” Sau khi Umbridge đến thì số lần bọn họ gặp mặt ít đi hẳn, hiếm khi được yên bình Harry muốn lôi Snape đi ra ngoài một lúc.
Snape nhìn Harry, dường như muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, anh cầm tay Harry đang lắc lắc bên người, thản nhiên nói, “Trở về trước khi trời tối.”
Harry nở nụ cười, “Chúng ta đi Hẻm Xéo đi, em nhìn thấy vài dược liệu tích trữ của anh đều hết rồi.” Hogsmead chủ yếu đánh vào đối tượng là học sinh nên phần lớn buôn bán đều thích hợp với học sinh, nguyên liệu độc dược của Snape chỉ có thể mua ở Hẻm Xéo, có một ít chỉ có thể đến hẻm Knockturn, cho nên đi Hẻm Xéo là lựa chọn tốt nhất.
“Ừ.” Snape không nói gì, một giây sau độn thổ cùng Harry.
“Nếu em không muốn trở thành tiêu đề trên ‘Nhật báo Tiên tri’ ngày mai thì che kín gương mặt của mình lại.” Vừa tới nơi Snape khẽ nói bên tai Harry.
Harry không biết từ đâu lôi ra hai áo chùng đen tuyền, đưa cho Snape một cái còn một cái khoác lên người.
Đối với chuẩn bị kỹ càng của Harry, Snape chỉ dừng một lát rồi cầm áo chùng.
Thật sự anh không nên chờ mong nhóc sư tử này im lặng một chút, không phải sao?
“Đi thôi.” Cậu nói.
Áo chùng rộng rãi lần lượt thay đổi cùng một chỗ, bên trong hai bàn tay nắm chặt, không ai nhìn thấy…
– Hết chương 92 –
Tác giả có lời muốn nói: Umbridge bị chỉnh quá thê thảm, chúng ta trước hết tha cho mụ đi, để giáo sư và Tiểu Har hẹn hò phát triển tình cảm đã. Chương này coi như xong đi, luôn chỉnh Umbridge sơ ý chết cái thì không chơi vui nữa đúng không?
Umbridge không hề xuất hiện trong Hogwarts tận một tháng trời.
Cùng ngày bị văng độc dược thì mụ đã được chuyển tới bệnh viện St Mungo. Nghe nói lúc mụ được chuyển qua thì làn da toàn thân đã biến thành màu hồng, luôn luôn cười to, cái tiếng cười điên cuồng kia làm người nghe vô cùng rợn da gà. Nhưng sau đó bọn họ phát hiện hiệu quả của thần chú hôn mê dùng trên người Umbridge dần dần giảm bớt, ngay ngày hôm sau thậm chí thần chú hôn mê đã không còn tác dụng với mụ, chỉ cần vừa tỉnh mụ sẽ cười to. Nhưng mụ không phải không biết gì, mụ sợ hãi vì tình huống bản thân mình, cái này làm cho vẻ mặt của mụ cùng cái ‘hạnh phúc’ căn bản chả có quan hệ gì với nhau, thậm chí người ta còn không dám nhìn thẳng một số biểu tình gần như vặn vẹo co rút của mụ.
Umbridge chỉ có thể dựa vào Dược dinh dưỡng để qua ngày, vì chỉ cần vừa tỉnh mụ sẽ cười một cách điên loạn, miệng căn bản không khép lại được cho nên mọi người chỉ có thể rót mụ Dược dinh dưỡng khi mụ hôn mê khiến mụ không đến mức chết vì cười quá nhiều.
Cùng lúc đó, nhóm bác sĩ chữa trị còn phát hiện tóc Umbridge cũng dần dần biến thành màu hồng, hiện tại cả người mụ nhìn qua như bị một túi phẩm màu của Muggle đổ từ đầu đến cuối không hơn.
Nhóm bác sĩ chữa trị đã từng đi tìm Harry và Neville, hỏi bọn họ đã thả những nguyên liệu gì vào trong vạc nhưng Neville luôn luôn không biểu hiện quá tốt trên lớp độc dược chỉ có thể cung cấp là, “Nguyên liệu cuối cùng cháu đưa qua, vì quý bà thét chói ta nên sợ tới mức nhỡ tay đánh rơi là bột bạc hà.”
Bột bạc hà, là nguyên liệu sau khi Dược hạnh phúc sắp hoàn thành mới có thể cho vào, nhưng theo lời Kẻ Được CHọn nói thì khi vạc nổ lớp học mới bắt đầu chưa được nửa tiếng, nên Dược hạnh phúc căn bản không thể nào tiến được đến bước cuối cùng. Hơn nữa điều chế Dược hạnh phúc tuy không khó nhưng thêm nguyên liệu và trình tự có yêu cầu nghiêm khắc, mà hiện tại Neville lại bỏ vào bột bạc hồ căn bản không có người biết phân lượng là bao nhiêu chứ đừng nói thời gian để cho bột bạc hà vào.
Mà hỏi trình tự điều chế độc dược của Kẻ Được Chọn khi vạc nổ đã đến bước nào, sau khi nhớ lại thì Kẻ Được Chọn hoang mang lắc đầu, “Cháu không nhớ rõ trình tự đã làm được lúc đó, cháu chỉ nhớ rõ khi đó màu độc dược là màu xanh dương.”
Màu xanh dương, khi điều chế độc dược thì thay đổi màu sắc diễn ra rất nhanh, toàn bộ Dược hạnh phúc sẽ có ba lần hiện ra màu xanh dương, nhóm bác sĩ chữa trị còn chưa biết đó không phải Harry làm sai căn bản độc dược mới sinh ra.
Nhưng bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể tạm thời điều chế giống hệt như vậy, dựa theo những thời kỳ khác nhau độc dược hiện ra màu xanh dương lại cho thêm bột bạc hà, nhưng vạc của họ đều không hề nổ. Vậy cũng chỉ có một loại khả năng, chính là khi Kẻ Được Chọn điều chế độc dược đã bị sai sót gì đó, bột bạc hà cho thêm vào chẳng qua chỉ thúc đẩy quá trình nổ vạc sớm hơn mà thôi.
Bởi vậy, làm thế nào để chữa trị Umbridge lại trở thành một bài toán khó, nhất là khi cơ thể hiện tại của mụ còn đang thay đổi màu sắc, vốn là màu hồng phấn rất nhạt giờ đã trở nên cực đậm.
Nhóm bác sĩ chữa trị thật sự không biết đến tột cùng là độc dược cái dạng gì mới có thể làm cho cơ thể người thay đổi màu, mà Umbridge cười to chỉ có thể để người ta cho rằng độc dược chưa làm xong nên tác dụng phụ rất lớn mà thôi. Càng rắc rối hơn, vì không biết tột cùng độc dược bị vấn đề gì nên nhóm bác sĩ chữa trị căn bản không thể giải quyết được khó khăn cho Umbridge, mụ cũng chỉ có thể tiếp tục cười như vậy, giọng cười làm người ta cực kỳ rợn tóc gáy. Nhóm bác sĩ chữa trị không thể không ếm thêm thần chú cách âm ở bên ngoài phòng bệnh của mụ, trước khi tiến vào phòng bệnh Umbridge thì nhóm bác sĩ chữa trị cũng sẽ ếm trước cho mình một thần chú ngăn ngừa đảm bảo màng tai của bọn họ không bị hao tổn.
Mà rắc rối lớn nhất là tuy ‘phấn hồng’ là màu sắc để người ta nhìn rất thoải mái nhưng nó xuất hiện trên người hơn nữa là toàn thân thì cái màu này cũng rất ảnh hưởng thị giác người nhìn, nhất là trên người Umbridge lại không ngừng tỏa ra cái mùi khác biệt, trong chốc lát là mùi hoa nồng đậm, trong chốc lát lại là mùi xác chết bị ủ liền tù tì mấy ngày. Khó chịu không chỉ là Umbridge mà nhóm bác sĩ chữa trị của mụ còn mệt mỏi hơn, mỗi lần đến gần phòng bệnh Umbridge bọn họ đều phải chuẩn bị rât nhiều thứ đảm bảo bọn họ còn có thể đi được ra ngoài.
Khi tin tức truyền về Hogwarts thì nhóm động vật nhỏ vui vẻ ăn uống, cảm xúc vài ngày đó đều tăng vọt, mọi người đều đang thảo loạn hiệu quả độc dược mà Harry và vị kia cùng điều chế, nhưng sau khi băn khoăn một trận thì mọi người cũng không thèm để ý hiệu quả kia xuất hiện như nào, bọn họ để ý là Umbridge luôn làm bọn họ ngứa mắt rốt cuộc cũng bị xui xẻo lớn.
Một ngày nào đó, đôi song sinh xuất hiện trước cửa thư viện, ngăn cản Harry đang đi ra ngoài.
“Hoàng tử của chúng ta, buổi trưa tốt lành!” Hai người đồng thời nói.
“Buổi trưa tốt lành, Fred, George.” Harry cười nói, “Bột mà các anh cung cấp rất hữu hiệu, cảm ơn hai anh.” Từ sau khi Harry giúp đỡ gom vốn cho Fred và George trước khi mở tiệm thì tốc độ đổi mới cải tiến sản phẩm đùa dai của hai anh em này làm người ta phải ngạc nhiên không thôi. Nhưng bọn họ chưa bao giờ lấy người khác làm thí nghiệm, phần lớn bọn họ tự thử nghiệm trên mình, một ít sản phẩm lịch sự hơn thì hai người mới có thể để người khác thí nghiệm khi có sự đồng ý của họ, chỉ có lúc này bột phấn còn chưa trải qua thí nghiệm đã được Harry ném vào trong vạc rồi.
“Oa, thật là nó ý hả!” Fred hưng phấn nói, “Nếu sớm một chút em nói cho chúng anh biết đó để thí nghiệm trên người quý bà cóc…”
“Chúng anh nhất định sẽ cho em dược càng hoàn mỹ hơn ý chứ…” George tiếp lời, hai người song song thở dài một hơi.
“Đáng tiếc…”
“Cái em muốn chính là sản phẩm vẫn chưa hoàn thành.” Harry chớp chớp cười nói, “Nếu hai anh nghiên cứu thành công thì bảo đảm người khác cũng sẽ tìm ra phương pháp giải quyết, chỉ có sản phẩm mà hai anh cũng chưa nghiên cứu ra giải dược thì người khác mới không thể tìm được phương pháp xử lý nhanh như vậy.” Fred và George là thiên tài đùa dai, rất nhiều phát minh của bọn họ người lớn cũng không thể biết, lại càng không nói đến ngay cả bọn họ cũng chưa xác định được giải dược. Harry xác định Umbridge sẽ phải nằm rất lâu, chính mình còn bỏ thêm một ít thứ khác vào trong, nhóm bác sĩ chữa trị muốn chữa khỏi cũng phải cần thời gian khá dài.
“Oa oa,” Fred sợ hãi than, “Harry à, em suy nghĩ thật sự chu đáo đó.”
“Umbridge khẳng định còn có thể trở về, đến lúc đó lại phải làm phiền hai anh rồi.” Harry cười cười từ chối cho ý kiến vì đánh giá của Fred.
Đôi song sinh liếc nhau một cái, Harry chắc chắn trong mắt hai người nhất định có tia sáng rực rỡ.
“Ôi, đương nhiên rồi.” George nói, “Vì để quý bà cóc xinh đẹp có thể cảm nhận hơn nữa về nhiệt tình đến từ Hogwarts…”
“Chúng anh nhất định sẽ cố gắng hơn nữa!” Fred thề son sắt.
“Em cũng mong chờ.” Harry biết, Umbridge gặp rắc rối lớn rồi.
Nhưng tính sao thì tính, muốn dùng cách này can thiệp Hogwarts vậy sẽ phải chuẩn bị trả thù, hiện tại nhìn Umbridge rất khó chịu không chỉ riêng giáo sư học sinh toàn trường mà còn hơn nữa là Salazar bọn họ ở chỗ tối, chỉ cần Salazar muốn thì Umbridge biến mất trong Hogwarts cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Halloween sắp đến, lúc đó Grindelwald sẽ mang theo đại biểu Durmstrang đi vào Hogwarts, khi ấy, Bộ pháp thuật muốn can thiệp vào Hogwarts chỉ sợ cũng biến thành ảo tưởng khi Dumbledore và Grindelwald kết hợp.
Về phần Umbridge, hừ, kiếp trước sau khi mụ ở Bộ Pháp thuật thì lại theo Voldemort, tuy rằng khi đó Voldemort không cho mụ Dấu hiệu, có lẽ Voldemort cũng cho rằng năng lực của mụ còn kém hơn cả Pettigrew chăng? Dưới sự uy hiếp của Voldemort Pettigrew còn có thể chém cụt tay mình rồi giúp Voldemort sống lại, nhưng nếu đổi là Umbridge thì nếu cần tay mụ chỉ sợ mụ sẽ chạy trốn rất xa chứ chẳng.
Năm đó sau khi chiến tranh chấm dứt không lâu thì mụ chết, chết vì sự trả thù điên cuồng của nhóm Tử thần Thực tử, hiện tại thật vất vả mới dâng tận miệng để Harry báo thù, làm sao Harry có thể để mụ rời đi nhanh như vậy chứ.
Không thể không nói cho dù là Harry hiền lành thế nào đi nữa, sau khi trải qua cuộc sống năm thứ năm ở kiếp trước thì vẫn sẽ ghi hận, không nhìn thấy Umbridge thì được, chỉ cần nhìn thấy thôi thì sự chán ghét vô cùng cũng chậm rãi dâng lên.
Sau khi Umbridge rời khỏi, Snape lại trở thành ‘giáo sư không được chào đón nhất’ ở Hogwarts, nhưng danh hiệu này không khiến Snape để ý một phân nào, vẫn soi mói học sinh Nhà khác ngoài Slytherin trên lớp, vẫn trừ điểm Gryffindor như cũ, nhóm động vật nhỏ có thể trốn thì trốn, nếu có thể thậm chí bọn họ không muốn nhìn thấy Snape ngoài lớp độc dược học.
Nhưng cho dù không được chào đón thì nhóm động vật nhỏ cũng không có ai dám ném sản phẩm đùa dai lên người Snape, có thể thấy được thật ra học sinh không thích Snape đến thế nào đi nữa thì địa vị của Snape trong lòng bọn họ vẫn cao hơn nhiều so với Umbridge.
Khi Snape nghe được câu bình luận này của Harry, hừ một cái, không nói gì.
“Em chỉ kể lại sự thật thôi mà,” Đi trên ngã tư đường Hogsmead, Harry nói, “Ít nhất thì đôi song sinh đã từng thả vào đồ ăn trong mụ làm mụ kêu bắt chước tiếng cóc tròn một ngày nhưng bọn họ vốn không hề nghĩ tới thả trong đồ ăn của anh bắt anh bắt chước dơi bay qua bay lại.”
Snape co rút khóe miệng, “Ta nên cảm ơn bọn chúng sao?” Đối với trò đùa dai của đôi song sinh thì người đau đầu không chỉ là giáo sư McGonagall, “Rốt cuộc là vì sao em lôi ta đến đây hả?” Tên nhóc này mới sáng sớm đã chạy đến hầm không giải thích kéo mình đến Hogsmead, Snape vốn định nhân dịp cuối tuần không phải lên lớp làm ít độc dược.
“Không có gì.” Harry vô tội nhìn Snape, “Chỉ là đột nhiên muốn ra ngoài thôi mà.” Sau khi Umbridge đến thì số lần bọn họ gặp mặt ít đi hẳn, hiếm khi được yên bình Harry muốn lôi Snape đi ra ngoài một lúc.
Snape nhìn Harry, dường như muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, anh cầm tay Harry đang lắc lắc bên người, thản nhiên nói, “Trở về trước khi trời tối.”
Harry nở nụ cười, “Chúng ta đi Hẻm Xéo đi, em nhìn thấy vài dược liệu tích trữ của anh đều hết rồi.” Hogsmead chủ yếu đánh vào đối tượng là học sinh nên phần lớn buôn bán đều thích hợp với học sinh, nguyên liệu độc dược của Snape chỉ có thể mua ở Hẻm Xéo, có một ít chỉ có thể đến hẻm Knockturn, cho nên đi Hẻm Xéo là lựa chọn tốt nhất.
“Ừ.” Snape không nói gì, một giây sau độn thổ cùng Harry.
“Nếu em không muốn trở thành tiêu đề trên ‘Nhật báo Tiên tri’ ngày mai thì che kín gương mặt của mình lại.” Vừa tới nơi Snape khẽ nói bên tai Harry.
Harry không biết từ đâu lôi ra hai áo chùng đen tuyền, đưa cho Snape một cái còn một cái khoác lên người.
Đối với chuẩn bị kỹ càng của Harry, Snape chỉ dừng một lát rồi cầm áo chùng.
Thật sự anh không nên chờ mong nhóc sư tử này im lặng một chút, không phải sao?
“Đi thôi.” Cậu nói.
Áo chùng rộng rãi lần lượt thay đổi cùng một chỗ, bên trong hai bàn tay nắm chặt, không ai nhìn thấy…
– Hết chương 92 –
Tác giả có lời muốn nói: Umbridge bị chỉnh quá thê thảm, chúng ta trước hết tha cho mụ đi, để giáo sư và Tiểu Har hẹn hò phát triển tình cảm đã. Chương này coi như xong đi, luôn chỉnh Umbridge sơ ý chết cái thì không chơi vui nữa đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất