Chương 3: Ngươi lựa chọn thế nào sẽ ảnh hưởng đến tỷ tỷ ngươi đến hết cuộc đời
Tổ mẫu Dương thị và người nhà Nhị thúc cùng gia nô đến, A nương đã được người hầu khiêng xuống và đặt lên giường.
Dương thị ngã vào lòng con dâu khóc lóc thảm thiết, chỉ nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của bà nhưng không nhìn thấy khuôn mặt bà đang vùi trong vòng tay.
"Mậu Trinh —Sao ngươi có nghĩ quẩn như thế, cứ vậy đi theo Tử Ngưỡng như thế này! Ngươi không nên làm như vậy. Ngươi để A Thận làm sao bây giờ! Đường gia chúng ta làm sao bây giờ!"
Tử Ngưỡng là tên họ của phụ thân Đường Kiến Vi.
Trong ấn tượng của Đường Kiến Vi, bà nội chưa bao giờ thân thiết với mẫu thân như vậy, cũng chưa bao giờ gọi phụ thân như thế, thậm chí còn gọi Đường Kiến Vi bằng biệt danh "A Thận".
Dương thị vẫn còn đang khóc, nhị thúc đứng sang một bên, thở dài một lúc lâu mới quay lại hỏi Đường Kiến Vi: "Đại tỷ ngươi thế nào rồi?"
Đường Kiến Vi sắc mặt lạnh lùng như tượng băng: "Vừa rồi thấy mẫu thân như vậy, ta liền ngất đi. Hiện tại nàng đang ở phòng bên cạnh nghỉ ngơi."
Nhị thúc gật đầu rồi lại thở dài: "Đầu năm ta nói với đại ca rằng mệnh hắn có một tai họa nào đó, năm nay ta dặn đại ca phải cẩn thận, lúc đó hắn cũng không tin. Này, nhìn xem bây giờ toàn những điều xui xẻo trước mặt chúng ta. Ta cũng không biết đại ca đã xúc phạm ai. A Thận, ngươi nên đến chùa để thờ cúng càng sớm càng tốt, sau đó mời một đạo sĩ để làm một số nghi lễ để loại bỏ điềm xấu."
Đường Kiến Vi phớt lờ Nhị thúc, tiếp tục nhìn tổ mẫu đang khóc ngày càng nhiều.
Dương thị khóc đến mệt mỏi, yêu cầu những người khác ra ngoài, để lại mình, Nhị thúc và Đường Kiến Vi trong phòng.
"A Thận, tới."
Dương thị ngồi quỳ sau bàn và bảo Đường Kiến Vi rót trà.
Đường Kiến Vi quỳ xuống đối diện, không có ý định pha trà, tùy tiện khuấy đều rồi rót vào.
Nhị thúc ngẩng đầu uống hết rồi bảo Đường Kiến Vi rót lại.
Dương thị không uống, lau đôi mắt đỏ hoe nói: "Ta cũng đã nghe chuyện của đại tỷ ngươi, không trách được nàng. Đại tiểu thư Thẩm gia vừa thành thân mới một năm đã chạy tới tiền tuyến Tây Bắc, để lại đại tỷ ngươi một mình chăn đơn gối chiếc, là nữ nhân đều cảm thấy cô quạnh. Tìm người giải sầu, làm sao có thể coi là lỗi của nàng? Muốn trách cũng phải trách Thẩm Ước, không để ý đến đại tỷ của ngươi. Ngươi..."
Đường Kiến Vi ngắt lời tổ mẫu: "Tỷ tỷ không làm gì có lỗi với Thẩm Ước."
Dương thị nhấp một ngụm trà, cười khúc khích: "Hai tỷ muội các ngươi từ nhỏ đã có tình cảm tốt, ngươi luôn luôn nói tốt cho nàng."
Đường Kiến Vi nhìn chén trà trước mặt: "Tổ mẫu còn gì muốn nói không? Trong nhà có quá nhiều chuyện cần giải quyết, chỉ sợ A Thận không thể cùng người trò chuyện quá lâu. "
Dương thị nói: "Là ngươi chưa lập gia đình, không cần phải lo lắng quá nhiều, mọi chuyện cứ để cho Nhị thúc xử lý." Nói rồi nhìn nhi tử bên cạnh.
Nhị thúc nói: "Ngày mai ngươi cùng bà nội đi dự tang. Nhị thúc nhất định sẽ sắp xếp chu đáo, đảm bảo để A nương ngươi ra đi thanh thản! Nếu tiếp tục trì hoãn, e rằng thi thể A nương ngươi bốc mùi, tốt nhất là mau chóng xử lý cho xong.
Giọng Nhị thúc lớn đến mức có thể nghe thấy ý cười.
Thanh âm hắn dường như vô cùng đột ngột trong gian phòng có thi thể A Nương.
Nói xong, Đường Kiến Vi rốt cục ngẩng đầu nhìn về phía đối diện hai người.
Tổ mẫu Dương thị, là vợ kế của Tổ phụ.
Sau khi tổ mẫu của Đường Kiến Vi qua đời, Dương thị này đi vào Đường gia thành chủ mẫu, không lâu sau sinh ra Nhị thúc.
Nhị thúc sinh ra Đường Nhị Nương cùng Đường Tứ Lang, cả một nhà chưa ly tán, vẫn ở chung dưới một mái nhà.
Dương thị và người nhà Nhị thúc cùng nguyên đích luôn luôn không hợp nhau.
Nguyên đích: con của vợ cả.
Đường Kiến Vi từ nhỏ đã không thích người tổ mẫu bất công này, nhưng vẫn là nên có chút lễ phép bề ngoài, nàng cùng đại tỷ chưa hề va chạm qua Dương thị cùng Nhị thúc.
Làm con cháu Đường gia, nàng vẫn luôn làm rất tốt.
Nàng thậm chí còn cố gắng coi Dương thị như thân tổ mẫu của mình.
Nhưng trong lòng Dương thị, chỉ sợ chưa bao giờ coi nguyên đích là thân nhân.
Thân nhân: họ hàng
"Bà nội, nhị thúc." Đường Kiếm có chút nói: "Nguyên nhân cái chết của mẫu thân ta vẫn chưa có kết luận, hai người không cảm thấy kỳ quái sao? Phụ thân chết như thế nào? Tại sao A nương lại treo cổ tự sát trên xà nhà? Chờ A Thận báo quan nghiệm thi, tìm ra chân tướng rồi an tán song thân cũng không muộn..."
Đường Kiến Vi nói được nửa câu, Nhị thúc đột nhiên rút ra một mảnh giấy, trở tay đập trước mắt nàng, "bụp"một tiếng lớn.
Nhị thúc cao lớn, tay dài, lại là võ giả, thô bạo mắng Đường Kiến Vi: "Làm sao kỳ quái? Phụ thân ngươi tham lam, không có quân lực. Hại chết nhiều binh lính ở tiền tuyến Tuy Xuyên. Ngay cả Đại nương tử Thẩm gia cũng bị hắn hại chết! Chuyện này ngươi không biết, để Nhị thúc nói cho ngươi biết! Hắn ở trong đại lao sợ tội tự sát, có thể coi như để lại tấm màn che cuối cùng cho Đường gia, đã như vậy ngươi không biết tạ ơn, ngược lại còn nói kỳ quái? Đương gia nhiều đời làm quan, luôn theo đuổi sự chính trực. Tất cả thanh danh tốt đẹp đều bị hủy hoại bởi lòng tham của hắn trong phút chốc! Hắn chết ngược lại là cái chết nhẹ nhàng, bản án trở thành một vụ chưa được giải quyết. Đáng thương cho những linh hồn hy sinh vì Tây Bắc! Mà mẫu thân ngươi đã để lại một lá thư tuyệt mệnh cùng hắn chết một chỗ để tạ tội. Từng chữ đều được viết rõ ràng. A Thận, ngươi ngược lại nên giải thích rõ ràng với Nhị thúc, đến tột cùng là kỳ quái chỗ nào?!"
Nhị thúc càng nói càng lớn tiếng, mấy chữ cuối gần như nghe được tiếng gầm gừ như thẩm vấn tù nhân.
Hắn đã hạ quyết tâm, nàng vừa mất đi song thân, cùng lắm Đường Kiến Vi mười bảy tuổi chắc chắn sẽ không thể chịu nổi sự uy hiếp này.
Nhị thúc nói một hơi lớn, câu nào cũng có ý cưỡng bức.
Ánh mắt Đường Kiến Vi nhìn thẳng vào hắn, không nhìn ra vẻ hèn nhát, thậm chí không hề nhượng bộ mà càng trở nên sắc bén.
Đường Kiến Vi nói: "Có kỳ quái hay không, cũng không phải việc của ta, cũng không thể nói rõ ràng bằng mấy lời này của Nhị thúc. Lời Nhị thúc vừa nói chắc như đinh đóng cột, xem ra là biết rõ chi tiết từ đầu đến cuối quân tư đại án. Vừa hay, ngày mai ta sẽ nhờ người đưa thư cho Thừa tướng Đại Lý Tự, hy vọng hắn cùng Nhị thúc bàn bạc đôi chút. Chắc hẳn án này có Nhị thúc trợ giúp, chẳng mấy chốc sẽ phá được, không còn là án chưa giải quyết. "
Nhị thúc sửng sốt.
Hắn đã nghe nói từ lâu rằng Đường Tam Nương được mệnh danh là một trong những "Bác Lăng Song Vi" là một nhân vật rất nổi tiếng ở kinh thành, mọi người đều khen ngợi nàng có tài ăn nói sắc sảo, thông minh.
Vi: Tinh vi, vi diệu
Hắn hiếm khi tiếp xúc với nguyên đích nên luôn chế giễu tin đồn này.
Không nghĩ tới lần đầu giao phong, thế mà bị tiểu nương này bắt thóp được hắn, chiếm thế thượng phong.
Nhị thúc không lên tiếng nữa, đổi thành Dương thị than thở: "A Thận, ngươi phải thay đổi thói xấu nóng nảy, vô lễ này đi. Chúng ta có thể bao dung ngươi, nhưng khi ngươi thành thân, người khác chưa chắc có thể nhịn ngươi, đến lúc đó ngươi mới là người chịu thiệt."
Đường Kiến Vi nghe ra Dương thị thay đổi chủ đề, quả nhiên, Dương thị nói tiếp: "Án này vẫn chưa được điều tra. Phụ thân ngươi đã tự sát trong ngục. Cái này liền đã trở thành án chưa được giải quyết. Chắn hẳn là kết quả suy nghĩ kỹ càng của phụ thân ngươi. Hắn bị giam ở Dịch Đình, để không liên lụy đến Đường gia, mới đưa ra quyết định như vậy. Ngày thường mọi người đều khen ngươi thông minh, làm sao đến thời khắc mấu chốt ngươi ngược lại hồ đồ? Còn muốn báo quan? Đây không phải là để phụ thân ngươi một phen uổng phí tất cả dụng tâm? "
Lời nói của Dương thị khiến Đường Kiến Vi rơi vào trầm tư.
Những gì Dương thị nói một chút không sai.
Luật Đại Thương ghi rõ ràng, tất cả thân nhân nữ giới của tội thần đều bị bắt đến Dịch Đình.
Nếu vụ án này không được giải quyết và phụ thân thực sự có liên quan, Đường Kiến Vi với tư cách là đích nữ, chắc chắn sẽ phải vào cung làm nô tỳ suốt đời.
Lời nói của Dương thị thoạt nghe có vẻ hợp lý, nhưng Đường Kiến Vi lại nghĩ đến một điểm khác.
Nếu bị trừng phạt nhập Dịch Đình, Dương thị có thể thoát khỏi được không?
Đường Nhị Nương, nữ nhi của Nhị thúc, có lẽ sẽ có kết cục giống nàng.
Lại càng không cần phải nói nam đinh Đường gia cũng khó thoát số phận lưu vong.
Phụ thân nàng "sợ tội tự sát" đã trở thành án chưa được giải quyết, đây quả thực là kết cục tốt đẹp nhất. Tất nhiên, Dương thị là người được hưởng lợi nhiều nhất.
Dương thị cùng Nhị thúc nhìn nhau, Nhị thúc rời đi, đóng cửa phòng lại.
Dương thị nắm tay Đường Kiến Vi, vuốt ve nói: "A Thận, mẫu thân ngươi đã chết, ngươi đã mười bảy tuổi, giữ đạo hiếu ba năm chịu tang về sau chính là tuổi tròn đôi mươi. Nếu lúc đó ngươi tìm người thành thân, chỉ sợ không có người tốt sẽ nguyện ý cưới một lão cô nương hai mươi tuổi."
Đúng như Đường Kiến Vi nghĩ, Dương thị thực sự muốn đem nàng gả đi: "Dù là nam nhân hay nữ nhân, đời này hôn nhân là chuyện đại sự, ta không muốn ngươi lãng phí cả cuộc đời, về già cuộc sống trôi qua bất hạnh, ngươi sẽ ghét ta lão bà này không vì ngươi thu xếp?"
Dương thị không quan tâm sắc mặt Đường Kiến Vi khó coi như thế nào, nói tiếp: "Ngươi biết Bàng thị tại Tĩnh Châu phải không?"
"Bàng thị? Bà nội đang nói về họ hàng xa của ngươi à?"
Dương thị không giấu giếm mà thẳng thắn thừa nhận: "Ta có một biểu chất nhi, họ Bàng tên Phiếm, năm nay hai mươi tuổi, chưa lập gia thất, ta đã từng nhìn thấy đứa nhỏ đó, dáng dấp tuấn tú lịch sự, tuổi còn trẻ đã là Huyện uý Lưu huyện của Tĩnh Châu, dù không được tính là đại quan, nhưng ở Lưu huyện, mọi người đều phải nể mặt hắn, hắn rất tao nhã. Cùng ngươi, là mười phần xứng đôi."
Đường Kiến Vi khẽ "Ồ" một tiếng rồi nói: "Ta nhớ lời bà nói, Bàng Phiếm, ta có ấn tượng với hắn."
Chẳng phải hắn là đứa bé dốt nát thậm chí còn đánh vần sai tên của mình sao?
Bây giờ lại trở thành Huyện uý Lưu huyện, cũng không biết cha hắn bỏ ra bao nhiêu bạc.
Dương thị nói: "Trước tiên ngươi đến Bàng phủ ở Tĩnh Châu, chờ qua hiếu kỳ thì thành thân. Thuận lợi suôn sẻ."
Đường Kiến Vi lại nói: "Ta cùng trưởng nữ Ngô gia đã có hôn ước."
"Ta biết chuyện trưởng nữ Ngô gia và ngươi. Chẳng qua là trên miệng ước định mà thôi, Ngô gia cũng không mang sính lễ? Hơn nữa......"
Dương thị nói đến điều này, biểu hiện chế nhạo trên mặt bà ta không hề che giấu,
"Hiện tại phụ thân đã gây ra chuyện như vậy, Ngô gia nói không chừng sớm đã bị hù chạy. Với gia thế Ngô gia, làm sao lại nguyện ý thành hôn với một tội thần chi nữ?"
Đường Kiến Vi giữ bắt lấy ánh mắt của Dương thị, bực tức nói: "Phụ thân ta cả đời đều thanh liêm chính trực, tuyệt đối sẽ không làm chuyện ăn hối lộ trái pháp luật! Bà, từng lời nói xấu phụ thân, nói xấu Đường gia, chỉ sợ dưới cửu tuyền Gia gia nghe được, cũng sẽ không thanh thản."
Đường Kiến Vi luôn tự nhủ trong lòng phải cẩn trọng bình tĩnh.
Tình thế hiện tại quá khó hiểu, Đường Kiến Vi không biết con đường phía trước là ở đâu, tốt nhất là không nên bất hòa với Dương thị.
Nhưng Dương thị vẫn tiếp tục nói về chuyện của phụ thân, như thể đã kết luận rằng phụ thân nàng đã biển thủ quân quỹ!
Cho dù phụ thân đã chết, nàng cũng sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai hủy hoại sự trong trắng của phụ thân.
Dương thị không tranh cãi với nàng mà tiếp tục mỉm cười: "A Thận, ngươi da thịt tốt, miệng lưỡi thông minh, nhưng suy nghĩ lại quá đơn giản, ta là bà nội của ngươi, ta còn có thể hại ngươi sao? Bất kể phụ thân có bị oan hay không, hiện tại "sợ tội tự sát" bốn chữ này thốt ra từ miệng quan gia, chắc hẳn trong triều đã kết luận. Thảm họa này như thế nào lại có, liên luỵ cái gì, ngươi là đích nữ của hắn, ở lại Bác Lăng sẽ chỉ gây nguy hiểm cho chính mình. Không bằng đến Tĩnh Châu tránh đi đầu gió."
Chỉ cần nàng rời đi, hết thảy Đường gia, kể cả tước vị gia gia tất cả đều thuộc về Nhị thúc.
Đây không phải là điều Dương thị muốn sao?
Đường Kiến Vi khẽ cười lạnh nói: "Thi thể mẫu thân ta chưa lạnh, bà cứ vậy nóng vội?"
Nhìn thấy Đường Kiến Vi vẫn bất động, còn có ý mỉa mai, Dương thị rốt cục trầm mặt xuống: "A Thận, cho dù ngươi không nghĩ đến mình thì cũng nên nghĩ đến đại tỷ ngươi. Đại tỷ ngươi đã bị Thẩm gia viết hưu thư, một người phụ nữ bị bỏ rơi như nàng ấy có thể đi đâu? Đưa nàng ấy đến Cô Sơn Đắng Bi Tự, tu hành cả đời? Hay đưa đến nông thôn điền trang để trông giữ? Ngươi muốn ngươi đại tỷ đi con đường nào? Chỉ sợ đường nào nàng đều chịu không được. "
Đường Kiến Vi nhéo vào góc váy khiến các đốt ngón tay chuyển sang màu xanh.
"Không phải Đường gia chúng ta không có khả năng nuôi nàng, không xuất gia cũng không cần đi Trang Tử, ở trong phủ hầu hạ nàng một đời cũng không thành vấn đề. Điều đó phụ thuộc vào việc ngươi có nghe lời hay không. A Thận, ngươi lựa chọn thế nào sẽ ảnh hưởng đến tỷ tỷ ngươi đến hết cuộc đời, ngươi phải suy nghĩ kỹ càng."
Đồng Thiếu Huyền: Đừng thấy ngay từ đầu nghiêm trọng như vậy, chờ ta tới, tai hoạ gió lớn liền không còn.
Dương thị ngã vào lòng con dâu khóc lóc thảm thiết, chỉ nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của bà nhưng không nhìn thấy khuôn mặt bà đang vùi trong vòng tay.
"Mậu Trinh —Sao ngươi có nghĩ quẩn như thế, cứ vậy đi theo Tử Ngưỡng như thế này! Ngươi không nên làm như vậy. Ngươi để A Thận làm sao bây giờ! Đường gia chúng ta làm sao bây giờ!"
Tử Ngưỡng là tên họ của phụ thân Đường Kiến Vi.
Trong ấn tượng của Đường Kiến Vi, bà nội chưa bao giờ thân thiết với mẫu thân như vậy, cũng chưa bao giờ gọi phụ thân như thế, thậm chí còn gọi Đường Kiến Vi bằng biệt danh "A Thận".
Dương thị vẫn còn đang khóc, nhị thúc đứng sang một bên, thở dài một lúc lâu mới quay lại hỏi Đường Kiến Vi: "Đại tỷ ngươi thế nào rồi?"
Đường Kiến Vi sắc mặt lạnh lùng như tượng băng: "Vừa rồi thấy mẫu thân như vậy, ta liền ngất đi. Hiện tại nàng đang ở phòng bên cạnh nghỉ ngơi."
Nhị thúc gật đầu rồi lại thở dài: "Đầu năm ta nói với đại ca rằng mệnh hắn có một tai họa nào đó, năm nay ta dặn đại ca phải cẩn thận, lúc đó hắn cũng không tin. Này, nhìn xem bây giờ toàn những điều xui xẻo trước mặt chúng ta. Ta cũng không biết đại ca đã xúc phạm ai. A Thận, ngươi nên đến chùa để thờ cúng càng sớm càng tốt, sau đó mời một đạo sĩ để làm một số nghi lễ để loại bỏ điềm xấu."
Đường Kiến Vi phớt lờ Nhị thúc, tiếp tục nhìn tổ mẫu đang khóc ngày càng nhiều.
Dương thị khóc đến mệt mỏi, yêu cầu những người khác ra ngoài, để lại mình, Nhị thúc và Đường Kiến Vi trong phòng.
"A Thận, tới."
Dương thị ngồi quỳ sau bàn và bảo Đường Kiến Vi rót trà.
Đường Kiến Vi quỳ xuống đối diện, không có ý định pha trà, tùy tiện khuấy đều rồi rót vào.
Nhị thúc ngẩng đầu uống hết rồi bảo Đường Kiến Vi rót lại.
Dương thị không uống, lau đôi mắt đỏ hoe nói: "Ta cũng đã nghe chuyện của đại tỷ ngươi, không trách được nàng. Đại tiểu thư Thẩm gia vừa thành thân mới một năm đã chạy tới tiền tuyến Tây Bắc, để lại đại tỷ ngươi một mình chăn đơn gối chiếc, là nữ nhân đều cảm thấy cô quạnh. Tìm người giải sầu, làm sao có thể coi là lỗi của nàng? Muốn trách cũng phải trách Thẩm Ước, không để ý đến đại tỷ của ngươi. Ngươi..."
Đường Kiến Vi ngắt lời tổ mẫu: "Tỷ tỷ không làm gì có lỗi với Thẩm Ước."
Dương thị nhấp một ngụm trà, cười khúc khích: "Hai tỷ muội các ngươi từ nhỏ đã có tình cảm tốt, ngươi luôn luôn nói tốt cho nàng."
Đường Kiến Vi nhìn chén trà trước mặt: "Tổ mẫu còn gì muốn nói không? Trong nhà có quá nhiều chuyện cần giải quyết, chỉ sợ A Thận không thể cùng người trò chuyện quá lâu. "
Dương thị nói: "Là ngươi chưa lập gia đình, không cần phải lo lắng quá nhiều, mọi chuyện cứ để cho Nhị thúc xử lý." Nói rồi nhìn nhi tử bên cạnh.
Nhị thúc nói: "Ngày mai ngươi cùng bà nội đi dự tang. Nhị thúc nhất định sẽ sắp xếp chu đáo, đảm bảo để A nương ngươi ra đi thanh thản! Nếu tiếp tục trì hoãn, e rằng thi thể A nương ngươi bốc mùi, tốt nhất là mau chóng xử lý cho xong.
Giọng Nhị thúc lớn đến mức có thể nghe thấy ý cười.
Thanh âm hắn dường như vô cùng đột ngột trong gian phòng có thi thể A Nương.
Nói xong, Đường Kiến Vi rốt cục ngẩng đầu nhìn về phía đối diện hai người.
Tổ mẫu Dương thị, là vợ kế của Tổ phụ.
Sau khi tổ mẫu của Đường Kiến Vi qua đời, Dương thị này đi vào Đường gia thành chủ mẫu, không lâu sau sinh ra Nhị thúc.
Nhị thúc sinh ra Đường Nhị Nương cùng Đường Tứ Lang, cả một nhà chưa ly tán, vẫn ở chung dưới một mái nhà.
Dương thị và người nhà Nhị thúc cùng nguyên đích luôn luôn không hợp nhau.
Nguyên đích: con của vợ cả.
Đường Kiến Vi từ nhỏ đã không thích người tổ mẫu bất công này, nhưng vẫn là nên có chút lễ phép bề ngoài, nàng cùng đại tỷ chưa hề va chạm qua Dương thị cùng Nhị thúc.
Làm con cháu Đường gia, nàng vẫn luôn làm rất tốt.
Nàng thậm chí còn cố gắng coi Dương thị như thân tổ mẫu của mình.
Nhưng trong lòng Dương thị, chỉ sợ chưa bao giờ coi nguyên đích là thân nhân.
Thân nhân: họ hàng
"Bà nội, nhị thúc." Đường Kiếm có chút nói: "Nguyên nhân cái chết của mẫu thân ta vẫn chưa có kết luận, hai người không cảm thấy kỳ quái sao? Phụ thân chết như thế nào? Tại sao A nương lại treo cổ tự sát trên xà nhà? Chờ A Thận báo quan nghiệm thi, tìm ra chân tướng rồi an tán song thân cũng không muộn..."
Đường Kiến Vi nói được nửa câu, Nhị thúc đột nhiên rút ra một mảnh giấy, trở tay đập trước mắt nàng, "bụp"một tiếng lớn.
Nhị thúc cao lớn, tay dài, lại là võ giả, thô bạo mắng Đường Kiến Vi: "Làm sao kỳ quái? Phụ thân ngươi tham lam, không có quân lực. Hại chết nhiều binh lính ở tiền tuyến Tuy Xuyên. Ngay cả Đại nương tử Thẩm gia cũng bị hắn hại chết! Chuyện này ngươi không biết, để Nhị thúc nói cho ngươi biết! Hắn ở trong đại lao sợ tội tự sát, có thể coi như để lại tấm màn che cuối cùng cho Đường gia, đã như vậy ngươi không biết tạ ơn, ngược lại còn nói kỳ quái? Đương gia nhiều đời làm quan, luôn theo đuổi sự chính trực. Tất cả thanh danh tốt đẹp đều bị hủy hoại bởi lòng tham của hắn trong phút chốc! Hắn chết ngược lại là cái chết nhẹ nhàng, bản án trở thành một vụ chưa được giải quyết. Đáng thương cho những linh hồn hy sinh vì Tây Bắc! Mà mẫu thân ngươi đã để lại một lá thư tuyệt mệnh cùng hắn chết một chỗ để tạ tội. Từng chữ đều được viết rõ ràng. A Thận, ngươi ngược lại nên giải thích rõ ràng với Nhị thúc, đến tột cùng là kỳ quái chỗ nào?!"
Nhị thúc càng nói càng lớn tiếng, mấy chữ cuối gần như nghe được tiếng gầm gừ như thẩm vấn tù nhân.
Hắn đã hạ quyết tâm, nàng vừa mất đi song thân, cùng lắm Đường Kiến Vi mười bảy tuổi chắc chắn sẽ không thể chịu nổi sự uy hiếp này.
Nhị thúc nói một hơi lớn, câu nào cũng có ý cưỡng bức.
Ánh mắt Đường Kiến Vi nhìn thẳng vào hắn, không nhìn ra vẻ hèn nhát, thậm chí không hề nhượng bộ mà càng trở nên sắc bén.
Đường Kiến Vi nói: "Có kỳ quái hay không, cũng không phải việc của ta, cũng không thể nói rõ ràng bằng mấy lời này của Nhị thúc. Lời Nhị thúc vừa nói chắc như đinh đóng cột, xem ra là biết rõ chi tiết từ đầu đến cuối quân tư đại án. Vừa hay, ngày mai ta sẽ nhờ người đưa thư cho Thừa tướng Đại Lý Tự, hy vọng hắn cùng Nhị thúc bàn bạc đôi chút. Chắc hẳn án này có Nhị thúc trợ giúp, chẳng mấy chốc sẽ phá được, không còn là án chưa giải quyết. "
Nhị thúc sửng sốt.
Hắn đã nghe nói từ lâu rằng Đường Tam Nương được mệnh danh là một trong những "Bác Lăng Song Vi" là một nhân vật rất nổi tiếng ở kinh thành, mọi người đều khen ngợi nàng có tài ăn nói sắc sảo, thông minh.
Vi: Tinh vi, vi diệu
Hắn hiếm khi tiếp xúc với nguyên đích nên luôn chế giễu tin đồn này.
Không nghĩ tới lần đầu giao phong, thế mà bị tiểu nương này bắt thóp được hắn, chiếm thế thượng phong.
Nhị thúc không lên tiếng nữa, đổi thành Dương thị than thở: "A Thận, ngươi phải thay đổi thói xấu nóng nảy, vô lễ này đi. Chúng ta có thể bao dung ngươi, nhưng khi ngươi thành thân, người khác chưa chắc có thể nhịn ngươi, đến lúc đó ngươi mới là người chịu thiệt."
Đường Kiến Vi nghe ra Dương thị thay đổi chủ đề, quả nhiên, Dương thị nói tiếp: "Án này vẫn chưa được điều tra. Phụ thân ngươi đã tự sát trong ngục. Cái này liền đã trở thành án chưa được giải quyết. Chắn hẳn là kết quả suy nghĩ kỹ càng của phụ thân ngươi. Hắn bị giam ở Dịch Đình, để không liên lụy đến Đường gia, mới đưa ra quyết định như vậy. Ngày thường mọi người đều khen ngươi thông minh, làm sao đến thời khắc mấu chốt ngươi ngược lại hồ đồ? Còn muốn báo quan? Đây không phải là để phụ thân ngươi một phen uổng phí tất cả dụng tâm? "
Lời nói của Dương thị khiến Đường Kiến Vi rơi vào trầm tư.
Những gì Dương thị nói một chút không sai.
Luật Đại Thương ghi rõ ràng, tất cả thân nhân nữ giới của tội thần đều bị bắt đến Dịch Đình.
Nếu vụ án này không được giải quyết và phụ thân thực sự có liên quan, Đường Kiến Vi với tư cách là đích nữ, chắc chắn sẽ phải vào cung làm nô tỳ suốt đời.
Lời nói của Dương thị thoạt nghe có vẻ hợp lý, nhưng Đường Kiến Vi lại nghĩ đến một điểm khác.
Nếu bị trừng phạt nhập Dịch Đình, Dương thị có thể thoát khỏi được không?
Đường Nhị Nương, nữ nhi của Nhị thúc, có lẽ sẽ có kết cục giống nàng.
Lại càng không cần phải nói nam đinh Đường gia cũng khó thoát số phận lưu vong.
Phụ thân nàng "sợ tội tự sát" đã trở thành án chưa được giải quyết, đây quả thực là kết cục tốt đẹp nhất. Tất nhiên, Dương thị là người được hưởng lợi nhiều nhất.
Dương thị cùng Nhị thúc nhìn nhau, Nhị thúc rời đi, đóng cửa phòng lại.
Dương thị nắm tay Đường Kiến Vi, vuốt ve nói: "A Thận, mẫu thân ngươi đã chết, ngươi đã mười bảy tuổi, giữ đạo hiếu ba năm chịu tang về sau chính là tuổi tròn đôi mươi. Nếu lúc đó ngươi tìm người thành thân, chỉ sợ không có người tốt sẽ nguyện ý cưới một lão cô nương hai mươi tuổi."
Đúng như Đường Kiến Vi nghĩ, Dương thị thực sự muốn đem nàng gả đi: "Dù là nam nhân hay nữ nhân, đời này hôn nhân là chuyện đại sự, ta không muốn ngươi lãng phí cả cuộc đời, về già cuộc sống trôi qua bất hạnh, ngươi sẽ ghét ta lão bà này không vì ngươi thu xếp?"
Dương thị không quan tâm sắc mặt Đường Kiến Vi khó coi như thế nào, nói tiếp: "Ngươi biết Bàng thị tại Tĩnh Châu phải không?"
"Bàng thị? Bà nội đang nói về họ hàng xa của ngươi à?"
Dương thị không giấu giếm mà thẳng thắn thừa nhận: "Ta có một biểu chất nhi, họ Bàng tên Phiếm, năm nay hai mươi tuổi, chưa lập gia thất, ta đã từng nhìn thấy đứa nhỏ đó, dáng dấp tuấn tú lịch sự, tuổi còn trẻ đã là Huyện uý Lưu huyện của Tĩnh Châu, dù không được tính là đại quan, nhưng ở Lưu huyện, mọi người đều phải nể mặt hắn, hắn rất tao nhã. Cùng ngươi, là mười phần xứng đôi."
Đường Kiến Vi khẽ "Ồ" một tiếng rồi nói: "Ta nhớ lời bà nói, Bàng Phiếm, ta có ấn tượng với hắn."
Chẳng phải hắn là đứa bé dốt nát thậm chí còn đánh vần sai tên của mình sao?
Bây giờ lại trở thành Huyện uý Lưu huyện, cũng không biết cha hắn bỏ ra bao nhiêu bạc.
Dương thị nói: "Trước tiên ngươi đến Bàng phủ ở Tĩnh Châu, chờ qua hiếu kỳ thì thành thân. Thuận lợi suôn sẻ."
Đường Kiến Vi lại nói: "Ta cùng trưởng nữ Ngô gia đã có hôn ước."
"Ta biết chuyện trưởng nữ Ngô gia và ngươi. Chẳng qua là trên miệng ước định mà thôi, Ngô gia cũng không mang sính lễ? Hơn nữa......"
Dương thị nói đến điều này, biểu hiện chế nhạo trên mặt bà ta không hề che giấu,
"Hiện tại phụ thân đã gây ra chuyện như vậy, Ngô gia nói không chừng sớm đã bị hù chạy. Với gia thế Ngô gia, làm sao lại nguyện ý thành hôn với một tội thần chi nữ?"
Đường Kiến Vi giữ bắt lấy ánh mắt của Dương thị, bực tức nói: "Phụ thân ta cả đời đều thanh liêm chính trực, tuyệt đối sẽ không làm chuyện ăn hối lộ trái pháp luật! Bà, từng lời nói xấu phụ thân, nói xấu Đường gia, chỉ sợ dưới cửu tuyền Gia gia nghe được, cũng sẽ không thanh thản."
Đường Kiến Vi luôn tự nhủ trong lòng phải cẩn trọng bình tĩnh.
Tình thế hiện tại quá khó hiểu, Đường Kiến Vi không biết con đường phía trước là ở đâu, tốt nhất là không nên bất hòa với Dương thị.
Nhưng Dương thị vẫn tiếp tục nói về chuyện của phụ thân, như thể đã kết luận rằng phụ thân nàng đã biển thủ quân quỹ!
Cho dù phụ thân đã chết, nàng cũng sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai hủy hoại sự trong trắng của phụ thân.
Dương thị không tranh cãi với nàng mà tiếp tục mỉm cười: "A Thận, ngươi da thịt tốt, miệng lưỡi thông minh, nhưng suy nghĩ lại quá đơn giản, ta là bà nội của ngươi, ta còn có thể hại ngươi sao? Bất kể phụ thân có bị oan hay không, hiện tại "sợ tội tự sát" bốn chữ này thốt ra từ miệng quan gia, chắc hẳn trong triều đã kết luận. Thảm họa này như thế nào lại có, liên luỵ cái gì, ngươi là đích nữ của hắn, ở lại Bác Lăng sẽ chỉ gây nguy hiểm cho chính mình. Không bằng đến Tĩnh Châu tránh đi đầu gió."
Chỉ cần nàng rời đi, hết thảy Đường gia, kể cả tước vị gia gia tất cả đều thuộc về Nhị thúc.
Đây không phải là điều Dương thị muốn sao?
Đường Kiến Vi khẽ cười lạnh nói: "Thi thể mẫu thân ta chưa lạnh, bà cứ vậy nóng vội?"
Nhìn thấy Đường Kiến Vi vẫn bất động, còn có ý mỉa mai, Dương thị rốt cục trầm mặt xuống: "A Thận, cho dù ngươi không nghĩ đến mình thì cũng nên nghĩ đến đại tỷ ngươi. Đại tỷ ngươi đã bị Thẩm gia viết hưu thư, một người phụ nữ bị bỏ rơi như nàng ấy có thể đi đâu? Đưa nàng ấy đến Cô Sơn Đắng Bi Tự, tu hành cả đời? Hay đưa đến nông thôn điền trang để trông giữ? Ngươi muốn ngươi đại tỷ đi con đường nào? Chỉ sợ đường nào nàng đều chịu không được. "
Đường Kiến Vi nhéo vào góc váy khiến các đốt ngón tay chuyển sang màu xanh.
"Không phải Đường gia chúng ta không có khả năng nuôi nàng, không xuất gia cũng không cần đi Trang Tử, ở trong phủ hầu hạ nàng một đời cũng không thành vấn đề. Điều đó phụ thuộc vào việc ngươi có nghe lời hay không. A Thận, ngươi lựa chọn thế nào sẽ ảnh hưởng đến tỷ tỷ ngươi đến hết cuộc đời, ngươi phải suy nghĩ kỹ càng."
Đồng Thiếu Huyền: Đừng thấy ngay từ đầu nghiêm trọng như vậy, chờ ta tới, tai hoạ gió lớn liền không còn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất