Dưỡng Thừa

Chương 5: Bánh nướng ngon và giòn như vậy...

Trước Sau
Rời khỏi Đường phủ có khả năng một đi không trở lại, nàng rất cần ngân lượng.

May mắn thay, từ năm ngoái, nàng bắt đầu nấu ăn trong tửu lâu do mẫu thân làm chủ, được không ít thanh danh tốt đẹp, cũng kiếm được một chút.

Mẫu thân không hỏi gì về số bạc nàng kiếm được, toàn bộ cho nàng, nàng thích mua gì cũng không nói một lời.

Mẫu thân thấy trù nghệ nấu nướng của nàng thiên phú, cho nàng bí bản gia truyền của dòng họ để nàng nghiên cứu các công thức nấu ăn, còn sẽ kiểm tra nàng sau này.

Thậm chí mua một gian hàng và dự định để nàng tự mình mở một tửu lâu, bắt đầu công việc kinh doanh riêng của mình.

Đường Kiến Vi đã sớm học thuộc lòng tất cả công thức trong bí bản từ lâu, bây giờ bí bản thất lạc, cũng không quan trọng.

Bản thân nàng cất được không ít tiền, còn có khế đất, hai hộp trang sức lớn và của hồi môn mà mẫu thân đã chuẩn bị cho nàng.

Nàng có thể mang những thứ này theo mình.

Đem một chút đồ không dùng đến đổi thành ngân lượng, đầy đủ cho nàng cùng tỷ tỷ tại một địa phương khác sinh hoạt.

Sau khi rời Bác Lăng, nàng hoàn toàn có thể đến một địa phương mà Đường gia sẽ không bao giờ tìm thấy, mua một gian phòng ốc và dựa vào tay nghề của chính mình sinh sống.

Nàng rất tự tin vào tài nghệ nấu nướng và sự nhạy bén trong kinh doanh của mình.

Một bên kiếm tiền, tích lũy mối quan hệ, chữa bệnh cho tỷ tỷ, một bên điều tra chân tướng đằng sau cái chết của song thân phụ mẫu ở một nơi an toàn, giữ kín danh tính, đây có lẽ là điều quan trọng nhất mà Đường Kiến Vi phải làm trong phần đời còn lại.

Nàng thậm chí còn lập danh sách các huyện có thể đến, lòng tin tràn đầy.

Nhưng khi trở về phòng, nàng phát hiện toàn bộ ngân lượng của mình đã bị cướp mất!

Hộp nữ trang trống rỗng, ngay cả khế đất cũng biến mất, thứ duy nhất trốn thoát chính là số bạc ít ỏi trong hầu bao nàng mang theo!

Dương thị phát rồ đến như vậy!

Xem ra hai mẹ con vô liêm sỉ Dương thị đã tính sẵn mọi chuyện rồi!

Càng như vậy, nàng càng không thể ở lâu.

Nàng không thể đánh rắn động cỏ, nếu không chỉ sợ nàng và tỷ tỷ đều không thể rời đi.

Nàng phát hiện ba tỳ nữ thường ngày đi theo nàng bây giờ cũng không thấy ở đâu.

Cũng được, nàng cùng tỷ tỷ hai người, hành động dễ dàng hơn.

Nàng bế tỷ tỷ vào phòng, đi nhà bếp nói sáng mai muốn ăn bánh bao, nhờ nhà bếp chuẩn bị.

Giao phó xong, nàng đến thỉnh an Dương thị, vừa làm vậy, nàng vừa ngáp liên tục, tạo ra điệu bộ quỳ cũng không được, Dương thị liền cho nàng nghỉ ngơi sớm.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, đôi mắt Đường Kiến Vi sáng hơn cả sói.

Không có gì phải đóng gói, nàng đã sẵn sàng đưa tỷ tỷ leo tường ra ngoài.

Nàng đã lén lút chuồn ra khỏi phủ vô số lần kể từ khi còn nhỏ nên đã thành quen.

Nàng đi một mình thì dễ dàng, nhưng phải mang theo tỷ tỷ thần trí không ổn, vẫn nên chuẩn bị một chút.

Vì để tỷ tỷ nghe lời, tránh gây rắc rối, Đường Kiến Vi đã nghĩ trước biện pháp.

Nàng biết tỷ tỷ từ nhỏ đã nghe lời mẫu thân, do đó bắt chước giọng điệu của A Nương, nói với tỷ tỷ: "A Tĩnh, tối nay mẫu thân chơi một trò chơi với ngươi, ngươi đi theo ta, có được hay không?"

Nghe nói như thế, tỷ tỷ quả nhiên hưng phấn lên: "Chơi trò chơi gì?"

Đường Kiến Vi nhìn khuôn mặt không chút máu của tỷ tỷ mỉm cười, cảm giác mong chờ "trò chơi", nàng đã hiểu ra.

Tỷ tỷ có thể không hoàn toàn điên, nàng có thể trả lời những câu hỏi của người khác, không có hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Có một khả năng.

Có thể ký ức tỷ tỷ rối loạn, không nhận diện được khuôn mặt, nhưng chứng mất trí nhớ không quá nghiêm trọng, có lẽ có khả năng chữa trị.

Còn có thể giao tiếp là vẫn tốt.

Nàng nói với tỷ tỷ: "A Tĩnh ra ngoài cùng A Nương sẽ biết ngay."

Đêm khuya, Đường gia đã nhiều ngày chuẩn bị tang lễ, từ gia nô đến Dương thị ai nấy đều không chịu nổi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Đường Kiến Vi đưa Đường Quán Thu trốn thoát khỏi Đường phủ vào ban đêm.

Trong giờ giới nghiêm, Kim Ngô Vệ tuần tra toàn thành, Đường Kiến Vi không ra khỏi thành, trốn ở trong.

Nếu Đường gia muốn tìm ra bọn họ, có lẽ không ngờ các nàng gan lớn như vậy, lại trốn dưới mắt của bọn họ.

Về nơi ẩn thân, Đường Kiến Vi sớm có dự định.

Trong thành có một ngôi nhà bị bỏ hoang, nghe nói là chủ căn nhà này đã từng lên kinh đi thi nên thu mua nơi này. Người này nhiều lần thi rớt, cảm thấy sự nghiệp của mình vô vọng, tử tận ở trong nhà, truyền thuyết oan hồn bất tán vẫn lưu truyền trên phố, chỗ ấy cũng đã thành nơi nổi danh của Bác Lăng: "Quỷ Trạch".

Không ai dám đến gần Quỷ Trạch giữa ban ngày, chứ đừng nói đến ban đêm.

Khi hai tỷ muội đang đi đến Quỷ Trạch, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau, rõ ràng là đi theo các nàng.



Lưng Đường Kiến Vi cứng đờ, chẳng lẽ Đường gia phát hiện?

Nàng lập tức kéo tỷ tỷ tăng tốc độ.

Đang do dự có nên bỏ chạy hay không, nghe thấy phía sau gọi nàng: "Tam Nương! Tam Nương! Là ta!"

Đường Kiến Vi quay đầu lại thì thấy đó là Tử Đàn, một trong ba tỳ nữ luôn đi theo nàng.

...

Các nàng cùng nhau bước vào Quỷ Trạch, Tử Đàn đưa cho Đường Kiến Vi tất cả những bảo vật mà nàng mang tới.

"Hôm qua, phu nhân để ta cùng Hồng Mân, Lai Xuân dọn dẹp phòng cho Tam Nương, ta cảm thấy có gì đó không đúng! Bọn họ không chỉ thu dọn đồ đạc mà còn đem tư vật của Tam Nương vào túi rồi mang đi, rõ ràng là cướp bóc. Ta hỏi các nàng, các nàng cũng không trả lời, ngược lại nói ta làm nhanh lên đừng nói nhảm. Ta nghĩ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nên để mắt thận trọng, âm thầm giấu đi một chút đồ. Nhưng Hồng Mân và Lai Xuân theo dõi... Ta không thể giấu quá nhiều nhiều, chỉ có chừng này, Tam Nương xin đừng trách ta."

Tử Đàn đúng lúc giúp đỡ nàng, Đường Kiến Vi sao có thể trách nàng được? Vui vẻ còn không kịp!.

Nhưng cuối cùng, cũng chỉ đổi về ba trăm lượng ngân phiếu.

Ra khỏi chỗ của Hắc Nha Lang đi đến Quỷ Trạch.

Trong ánh hoàng hôn, Đường Kiến Vi đi ngang khu chợ náo nhiệt, nhìn thấy một hàng nhỏ bán bánh.

Ngửi thấy mùi thơm của bánh nướng, bụng nàng tự nhiên réo lên.

Bình thường Đường Kiến Vi không thể ăn được đồ ăn cứng và khô như bánh nướng. Nhưng hiện tại nàng chỉ có ba trăm lượng, cũng không biết sẽ gặp phải khó khăn gì, tình thế hiện tại không cho phép nàng phung phí, cái gì bớt thì có thể bớt.

Nàng định mua một đống bánh nướng về để lấp đầy bụng trước.

Hơn nữa, thời tiết lạnh nên bánh nướng rất dễ bảo quản, có thể để được hơn một tháng, mang theo người cũng thuận tiện.

Đường Kiến Vi mua hai mươi cái bánh nướng, để chủ quán giúp nàng gói kỹ trong vải thô.

Ôm một đống bánh trong tay, mùi hương nóng hổi xộc vào mũi khiến bụng nàng cồn cào.

Nhưng nàng chịu đựng không thể ăn ở bên ngoài.

Tỷ tỷ và Tử Đàn chắc cũng đang đói, nàng ăn trước cũng không sao.

Đường Kiến Vi ôm bánh nướng trong tay, bỏ lại quầy rượu phía sau, từ Thanh Hoài phố đi về phía trước.

Tết Nguyên Tiêu trôi qua chưa bao lâu, chiếc xe đèn lồng khổng lồ cao hai mươi thước vẫn chưa bị tháo dỡ, Đường Kiến Vi ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới nhớ tới những ngày này Đường gia phát sinh biến cố làm cho nàng bận rộn không quan tâm đến lễ hội, càng không có thời gian chiêm ngưỡng đèn lồng.

Từ những dấu tích còn sót lại có thể thấy hội đèn lồng năm nay vẫn náo nhiệt.

Xa xa nhìn lại, xe đèn lồng trông như thác nước khiến người ta rùng mình.

Khi màn đêm buông xuống, Bác Lăng phủ chưa đến giờ giờ giới nghiêm, người đi bộ trên đường phố đông đúc, ồn ào.

Trong lúc Đường Kiến Vi đang loay hoay tiến về phía trước, nàng tìm thấy một thương nhân bán thịt rắn.

Mẫu thân thích nhất ăn canh rắn, trước đây vào những dịp lễ hội, Đường Kiến Vi thường lo lắng không biết mua thịt rắn ngon ở đâu hiếu kính mẫu thân, thường xuyên đi khắp chợ Tây cũng không tìm được chỗ đúng ý.

Năm nay trùng hợp là không tìm mà tự nó xuất hiện.

Đường Kiến Vi còn chưa kịp vui mừng thì chợt nhớ tới mẫu thân đã không còn, cho dù nấu món canh rắn ngon nhất thì ai có thể ăn được?

Đường Kiến Vi chăm chú nhìn chuồng rắn một lát, ôm chặt bánh nướng, quay người rời đi.

Chưa đi được mấy bước, nàng đột nhiên nhìn thấy một đội binh sĩ Kim Ngô Vệ đang đi trước mặt mình.

Bọn họ gặp người liền hỏi "Có thấy một vị nữ tử mười bảy, mười tám tuổi đi cùng một điên phụ không?"

Người đi đường lắc đầu, bọn hắn tiếp theo nghe ngóng.

Đường Kiến Vi sắc mặt tái nhợt, lập tức quay người lại.

Kim Ngô Vệ đang tìm kiếm nàng và tỷ tỷ... ngay cả Kim Ngô Vệ cũng được phái đi?

Nàng cúi đầu bước nhanh về phía trước, cởi chiếc khăn choàng rực rỡ khoác lên người qua đường: "Tỷ tỷ, ngươi mặc áo này thật là dễ nhìn."

Người qua đường bỗng nhiên nhận được một chiếc khăn choàng quý báo: "??"

Dưới chiếc khăn choàng của Đường Kiến Vi, nàng mặc chiếc váy lót và áo khoác ngắn, màu sắc tương đối đơn giản nên hòa vào đám đông mà không bị chú ý.

Đường Kiến Vi không dám quay đầu lại, vừa cầm bánh nướng không muốn buông ra, vừa một tay cởi búi tóc của nữ nhân ra, đơn giản biến thành phong cách nam nhân.

Bước chân của nàng không nhanh, khi đi qua người khác cũng không có vẻ vội vàng, bề ngoài bước đi điềm tĩnh thong dong, để không ai chú ý đến sự kỳ lạ của nàng, kì thực hận không có lỗ tai dài trên đỉnh đầu, giữ tinh thần phấn chấn, chuyên tâm lắng nghe phía sau có tiếng bước chân truy kích nàng không.

Không có.

Kim Ngô Vệ không đuổi đến.

May mắn thay, may mắn thay.

Đường Kiến Vi ôm bánh nướng trong tay như thể đó là hài tử của mình, tựa như chỉ có bánh nướng mới có thể xoa dịu trái tim đập nhanh của nàng sau đại nạn.

Vừa lúc nàng tưởng mình đã trốn thoát thì lại đụng phải người Đường gia đang tiến về phía cô.

Đường Kiến Vi khựng lại, đám tùy tùng Nhị thúc đã nhìn thấy nàng.



Theo sau đoàn tùy tùng là gia nô Đường gia đang tìm kiếm nơi khác.

Khi ánh mắt hắn chạm Đường Kiến Vi, miệng hắn há to, giơ ngón tay lên chỉ vào nàng.

Nô tài đang định hét lên thì Đường Kiến Vi đã hét lên trước mặt hắn ta:

"Có rắn!"

Hai chữ này tại nơi náo nhiệt vang lên đột nhiên hiệu quả, giống như giọt nước nhỏ tiến vào dầu nóng.

Tiểu nương tử hay tiểu lang quân xung quanh nghe vậy đều sợ hãi bước về phía trước một bước, hoảng sợ nhìn xuống chân mình, tìm kiếm khắp nơi trên mặt đất, sợ chính mình bị rắn cắn.

Đường Kiến Vi lợi dụng lúc hỗn loạn mở giỏ trúc nơi bán rắn, ném hết những con rắn không có độc ra ngoài.

Những người qua đường lúc đầu không tìm thấy rắn, lần này đã thấy rõ những bóng đen chạy khắp nơi trên mặt đất thực sự là rắn!

Không biết ai chạy nhanh hơn: người hay rắn, trong phút chốc chen chúc nhau, chợ náo loạn!

Thương nhân bán rắn nói "Này", nhưng chưa kịp chửi rủa, vài đồng bạc đã bị đè xuống trong lòng bàn tay.

"Ta mua tất cả rắn của ngươi!"

Đường Kiến Vi để lại bạc liền bỏ chạy, Đường gia bị đám đông hỗn loạn chặn lại, không đuổi kịp.

Đường Kiến Vi thoát khỏi đám người, lúc rẽ ở góc đường nhìn lại, cảnh tượng khiến nàng kém chút hồn phi phách tán!

Ba bốn tên Kim Ngô Vệ thô bạo chen qua đám đông, phát hiện ra nàng, tay đặt trên thanh kiếm ở thắt lưng, hướng nàng chạy tới!

Bánh nướng vương vãi khắp nơi, Đường Kiến Vi không quan tâm đến điều gì nữa, xoay người nắm lấy bức tường, nhanh chóng bay lên.

Một cành cây vươn dài bay ngang qua mắt khiến nàng hơi đau, nàng khẩn trương cao độ nên hoàn toàn không để ý những chuyện này, tiếp đất liền chạy.

Nàng quen thuộc với Quảng An phường, trưởng nữ Ngô gia đã đính hôn với nàng sống tại nơi này, Ngô gia Nhị Nương tử là bạn thuở nhỏ của nàng, nàng đã chạy quanh phường từ khi còn nhỏ, giờ nhắm cả hai mắt cũng có thể đi đúng hướng.

Nhưng Kim Ngô Vệ là binh sĩ kinh thành, xét về mức độ quen thuộc thì e rằng không ai có thể so sánh được.

Cũng may trời vừa vào đêm, sắc trời càng lúc càng tối, đèn đuốc chưa lên, sau khi tiến vào Quảng An phường, Đường Kiến Vi chỉ đến nơi tối tăm ít người, một khắc cũng không dám dừng lại...

Nhảy lên bức tường của Quảng An phường một lần nữa, thoát khỏi nơi này.

Chạy được gần một nén hương, Đường Kiến Vi hai chân sưng tấy, hô hấp tức ngực, áp bách còn đọng lại sau lưng mới dần biến mất.

Nàng loại được Kim Ngô Vệ đi, nhưng nàng một thân chật vật, mệt mỏi hai mắt biến thành màu đen.

Bánh nướng thất lạc đâu đó, Đường Kiến Vi khẽ thở dài, bánh nướng thơm giòn như vậy... thật đáng tiếc.

Đi được hai bước, trong lòng giật mình, vội vàng sờ vào bên hông.

Hầu bao vẫn còn...

Nàng vẫn chưa yên tâm, móc hầu bao ra, kiểm tra xem ba trăm lạng bạc không bị thất lạc, sau đó trái tim đang run rẩy mới từ từ trở về chỗ cũ.

Lúc này đã là giờ giới nghiêm, Đường Kiến Vi cũng không dám ra ngoài, chỉ có thể đi dọc theo con hẻm.

Mắt cá chân nàng đau, không biết bị trật gân từ lúc nào.

Đường Kiến Vi đi khập khiễng, càng đói hơn.

Lúc này chợ đã đóng, không mua được gì để ăn.

Cũng không có cách nào mang sữa mà tỷ tỷ thích về.

Nhưng tỷ tỷ và Tử Đàn vẫn đang chờ nàng, sao có thể để các nàng đói được.

Nhất định phải lấy lại chút thức ăn.

Đường Kiến Vi đi đến đầu đường, nhìn vào trong phường, chỗ này có thể dẫn tới cửa sau của các hộ trong phường.

Cửa sau vẫn còn le lói ánh lửa, Đường Kiến Vi bước vào, quét sạch lễ vật làng xóm dâng cho Thổ Địa.

Trước khi rời đi, nàng không quên thành tâm cúi đầu lạy Thổ Địa một cái: "Hôm nay tiểu nữ gặp rắc rối, bất đắc dĩ mạo phạm chư vị Địa Tiên lão gia, mong rằng Địa Tiên lão gia không trách tội. Tiểu nữ sau này trở nên giàu có, nhất định sẽ dâng lên cho chư vị Địa Tiên lão gia bánh ngọt, quyết không nuốt lời."

- ---

Tác giả: Thịt rắn, nghĩa là rắn có thể ăn được, thịt xuất hiện ở chợ lớn như vậy đã được kiểm dịch.

Và nhân vật chính cũng không ăn nó...

Tác phẩm này tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ thịt rừng.

【 Cự tuyệt thịt rừng, phải tuân theo luật pháp. 】

Cảm ơn tất cả các bạn đã chăm chỉ theo dõi tác phẩm, đặc biệt là đã cùng Đường Tam Nương đi được một đoạn~

- ---

Đường Kiến Vi chương này khổ quá, miếng ăn đến miệng cũng không ăn được, hic hic

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau