Chương 28
Nắng chiều xuyên qua cửa kính xe đậu trên vai Biên Bá Hiền, làm cậu phải nheo mắt, thoải mái rụt cổ.
“Ná nà na…” Phác Xán Liệt bên cạnh đang cầm lái, miệng ngân nga giai điệu không rõ tên, tựa như ánh mặt trời hiếm hoi của ngày đông, quấy nhiễu trái tim Biên Bá Hiền run rẩy.
“Mình đi đâu ạ?” Thanh âm của cậu cũng êm dịu theo.
“Mình đi…” Phác Xán Liệt còn chưa dứt lời đã bị ngắt ngang bởi một tràng tiếng còi dồn dập.
“Anh Xán Liệt!”
Tầm mắt Phác Xán Liệt dừng trên kính chiếu hậu, nhìn thấy Kim Chung Nhân sau đít xe mình.
Người nọ đang đỗ xe, thò nửa thân trên ra từ cửa sổ, phấn khích vẫy tay về hướng này.
Từ khi Phác Xán Liệt đột ngột tỏ tình, Kim Chung Nhân đã nghẹn muốn xỉu rồi. Trong lòng tích trữ trăm ngàn vạn thắc mắc, nhưng vừa hỏi Phác Xán Liệt dăm ba câu đã bị đuổi đi, còn thuận tiện bị cảnh cáo không cho y tìm Biên Bá Hiền hỏi lung tung.
Mặc dù Phác Xán Liệt bảo đảm năm lần bảy lượt rằng chỉ cần hai người họ ở bên nhau, thì sẽ từ từ giải thích với Kim Chung Nhân về mọi chuyện, nhưng y vẫn không kiềm nổi lòng hiếu kỳ.
Đến khi y chuẩn bị sẵn sàng mà tìm tới Ngô Thế Huân – người y tự cho là “đồng bệnh tương liên” chẳng biết gì giống mình để tố khổ, lại bị báo cho hay đối phương sớm đã nắm hết thảy trong lòng bàn tay từ lâu.
Lúc biết được thông tin này, đầu óc Kim Chung Nhân vang sấm đùng đùng, nổ y đến phát ngốc —— lẽ nào mình không phải thằng em thân thương nhất của anh Xán Liệt! Tại sao mình chẳng biết gì!
Lần này, Kim Chung Nhân càng chán nản hơn.
Chung quy Ngô Thế Huân cũng là người kín miệng, dẫu Kim Chung Nhân dò la thế nào, thậm chí lấy ra con gấu bông siêu to y giấu dưới đáy rương, cũng không thể moi được tí tin tức nào từ Ngô Thế Huân.
Bứt rứt lâu đến thế, vất vả lắm mới gặp lại Phác Xán Liệt, miễn bàn tới Kim Chung Nhân phấn khởi bao nhiêu, nếu không phải đang ở trên xe, y tuyệt đối sẽ ngồi xổm bên chân Phác Xán Liệt, bắn bùm bùm ra cả đống câu hỏi.
Dạo này Biên Bá Hiền cũng nghi ngờ lắm, trước kia hễ rảnh rỗi Kim Chung Nhân sẽ oanh tạc tin nhắn, hẹn mình chơi game vân vân, gần đây lại im hơi lặng tiếng, một câu nhắn cũng chẳng có. Lúc cậu định nhoài người ra chào hỏi Kim Chung Nhân, lại bị Phác Xán Liệt tự dưng lạnh mặt nắm lấy bàn tay đang chuẩn bị cởi dây an toàn, đè về chỗ ngồi.
“Ngồi yên.” Giọng điệu hắn lạnh đi vài phần, vừa nói vừa thò tay ra ngoài cửa sổ, không cảm tình mà hô một câu, “Tạm biệt.”, rồi đạp cần ga nghênh ngang rời đi.
Quả nhiên mình không phải em trai thân thương nhất của Phác Xán Liệt mà.
Kim Chung Nhân đực ra mấy giây, cuối cùng ấm ức lui về trong xe.
“Anh sao vậy?” Biên Bá Hiền cảm nhận được rõ áp suất thấp của hắn, dè dặt hỏi.
“Hừ.” Phác Xán Liệt không đáp, chỉ “hừ” một tiếng, kiêu ngạo ngoảnh đầu.
“…” Biên Bá Hiền siết dây an toàn, im lặng.
Một hồi trầm mặc ngắn ngủi, vẫn là bị Phác Xán Liệt cắt đứt, “Mình đi đâu?”
“Anh dẫn em đi mà…”
Hắn nhíu mày, lúc này mới sực nhớ bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của Kim Chung Nhân mà chưa nói cho Biên Bá Hiền hành trình hôm nay, “Bá Hiền, anh muốn đến chỗ em xăm.”
***
Địa hình nơi ấy có hơi nghiêng, Phác Xán Liệt phải bọc một vòng lớn mới tìm được vị trí đậu xe.
“Anh lại muốn xăm hả?” Biên Bá Hiền kéo áo Phác Xán Liệt, không khỏi nhớ lại trên người hắn đã có mấy cái.
“Dĩ nhiên,” Phác Xán Liệt thuận thế bắt lấy tay cậu, không để người ta hất ra, “Thứ em có anh cũng phải có.”
Không đợi được Biên Bá Hiền hỏi tiếp, hắn đã cất bước vào tiệm, bên trong có người ra đón rất nhanh.
“Là ông ấy sao?” Phác Xán Liệt cúi xuống, hỏi nhỏ bên tai Biên Bá Hiền.
“Ừ.” Nhìn ông cụ quen thuộc trước mắt, cậu gật đầu.
“Chào ông.” Nhận được câu trả lời, Phác Xán Liệt lập tức tiến lên, cười vươn tay ra.
Hàn huyên mấy câu linh tinh xong, hai người được dẫn đến một căn phòng nhỏ.
Phác Xán Liệt tới cạnh Biên Bá Hiền, nhẹ nhàng vén lớp áo dày của cậu, lộ ra hình xăm ngang hông, “Kiểu chữ này, giúp con xăm ‘Baekhyun’ ạ.”
“Xăm ở đâu?”
“Trên cánh tay.”
“Phác Xán Liệt…” Biên Bá Hiền khẽ gọi hắn.
“Ơi?”
“Hay nghĩ kỹ lại đi, nếu muốn xóa sẽ rất phiền…”
“Ai nói anh muốn xóa?” Phác Xán Liệt vỗ áo khoác lông của Biên Bá Hiền, sờ đầu cậu, “Chẳng những không xóa, anh còn muốn cho mọi người thấy cơ.”
“Nhưng…”
“Bá Hiền.” Phác Xán Liệt ngắt lời cậu, hai tay nâng má Biên Bá Hiền, “Tên của anh, em có hối hận không?”
Biên Bá Hiền lập tức đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy.
Phác Xán Liệt cười khì, nựng cái má mịn màng của cậu, ngồi xuống chiếc ghế kế bên.
Quá trình chờ đợi khá đơn điệu nhàm chán, Biên Bá Hiền bất tri bất giác ngủ mất, lúc tỉnh lại Phác Xán Liệt đã ngồi đó chơi điện thoại.
“Ưm…” Biên Bá Hiền mơ mơ màng màng dụi mắt.
“Tỉnh rồi à?” Phác Xán Liệt quay đầu nhìn cậu.
“Ừ… Anh xong chưa?”
“Xong rồi.” Hắn giơ cánh tay phải được dán miếng bảo vệ, huơ huơ trước mặt Biên Bá Hiền.
“Đau không?” Cậu hỏi.
“Em đau không?”
“Đau…” Biên Bá Hiền mới vừa tỉnh ngủ, nói chuyện khá lơ mơ.
Phác Xán Liệt lập tức đứng dậy đi tới ngồi cái ghế bên phải cậu, ngả đầu vào hõm cổ Biên Bá Hiền, “Đau lòng vì anh hả?”
“Không phải!” Cơ thể cậu cứng còng ngay tức khắc, nói năng lắp ba lắp bắp, “Ý là lúc em xăm thì đau…”
“Thế á?” Tay trái Phác Xán Liệt thuận thế vòng qua eo Biên Bá Hiền, bàn tay lặng lẽ mò vào trong áo, “Vậy để anh xoa giúp em.”
“Không… không cần!” Cảm nhận được độ ấm lòng bàn tay hắn, Biên Bá Hiền giật mình đứng bật dậy, “Ch-chúng ta nên… nên đi thôi.”
“OK.” Phác Xán Liệt lại nhịn không được mà nựng gò má hây hây của cậu, bấy giờ mới dẫn người ta ra ngoài.
Sắc trời tối dần, trong thành phố muôn nhà đèn đóm điểm xuyết cho đêm đông vốn lạnh lẽo nhiều thêm phần khói lửa.
Phác Xán Liệt phải lên máy bay ra nước ngoài tham gia hoạt động, chỉ đành quyến luyến chở Biên Bá Hiền về nhà.
“Không cho đến nhà Kim Chung Nhân chơi game.” Hắn đứng ở cửa căn hộ Biên Bá Hiền, dặn dò một cách lưu manh.
“Tại sao ạ?” Biên Bá Hiền khó hiểu, “Nhà em không có máy tính, muốn chơi game lắm.”
Nhìn cặp mắt sáng trong kia, Phác Xán Liệt có hơi không đành lòng, “Vậy em phải gọi Ngô Thế Huân đi chung.”
“Ừ.” Biên Bá Hiền dứt lời liền móc di động ra.
“Em làm gì vậy?”
“Tìm Thế Huân á, giờ em rất muốn chơi game.” Biên Bá Hiền đáp, bấm số của Ngô Thế Huân.
“Thế Huân, giờ có thể tới nhà Chung Nhân chơi game không?”
“Xin lỗi anh Bá Hiền, em đang cày một bộ phim siêu hay.”
“Ò ò, vậy thôi.”
“Làm sao đây?” Cầm chiếc điện thoại đã tắt, Biên Bá Hiền nhìn vào mắt Phác Xán Liệt, “Thế Huân bận rồi, nhưng em muốn chơi game lắm.”
Cảm nhận được Biên Bá Hiền vô thức lay lay vạt áo mình, Phác Xán Liệt cắn răng, thực sự không nỡ từ chối, nhưng cũng không muốn để hai người họ ở riêng, “Đợi anh gọi Ngô Thế Huân.”
Hắn bấm số, đi ra xa một chút, không muốn cho Biên Bá Hiền nghe thấy nội dung cuộc hội thoại.
“A lô? Ngô Thế Huân, mau đi chơi game với Biên Bá Hiền.”
“Cái gì, em không muốn ra ngoài.”
“Thẻ của cậu vẫn còn ở chỗ anh đấy.” Phác Xán Liệt buột miệng đe dọa.
“Anh đừng hòng quẹt thẻ của em! Có tin em kiện anh không!”
“Cậu tìm ai để kiện?” Phác Xán Liệt hơi khinh bỉ, “Có tới không?”
“Tiền lần trước đi Hawaii chưa trả em nhé! Không đi!”
“Tốt thôi…” Phác Xán Liệt cố ý dài giọng, “Vừa khéo anh sắp xuất ngoại, tiện thể mua ít quần áo giày dép, anh một phần, Bá Hiền một phần. Đại gia Ngô, số tiền này cậu không thèm đúng chứ?”
“… Em đến liền.” Giỡn hả, Phác Xán Liệt mà dùng thẻ của mình mua đồ thì đời nào biết tiết kiệm?
Ngô Thế Huân đập uỳnh uỳnh vào gối, tưởng tượng mình đã đánh nát bét bản mặt Phác Xán Liệt.
“Bá Hiền?” Mới vừa uy hiếp người khác xong, Phác Xán Liệt đi tới chỗ Biên Bá Hiền, lập tức đổi thành nét mặt vui vẻ, “Ngô Thế Huân xuất phát rồi, em chờ cậu ấy đến rồi hẵng qua nhà Chung Nhân.”
“Được.” Thừa dịp hắn gọi điện thoại, Biên Bá Hiền mới kịp phản ứng, mắc mớ gì mình phải nghe lời thế?
“Vậy anh đi đây.” Phác Xán Liệt tủi thân bĩu môi.
“Vâng, hẹn gặp lại.” Biên Bá Hiền đã vào nhà, chỉ nhú đầu ra chào tạm biệt hắn.
“Không được hôn thật hả?” Phác Xán Liệt vẫn thử cố gắng lần cuối.
“Không được!” Chưa đợi Phác Xán Liệt phản ứng, cậu đã sập cửa.
Tinh mắt bắt được gương mặt đỏ chót của Biên Bá Hiền trước khi đóng cửa, lúc này Phác Xán Liệt mới tươi tỉnh tiến về phía bãi xe.
***
Biên Bá Hiền quá lâu không đụng vào game nên chơi hơi hứng chí, hai ba giờ sáng mới rời khỏi nhà Kim Chung Nhân.
Đến khi đổ người lên giường lấy điện thoại ra, cậu mới phát hiện Phác Xán Liệt lại đăng Weibo.
Không chần chừ một khắc nào, Biên Bá Hiền nhấn vào, bài đăng đó đã hot tưng bừng.
“Hôm nay đi xăm, hình đôi với Bá Hiền nhé! Không thể tùy tiện cho mọi người ngắm eo của em ấy, nhưng tay tôi thì có thể. Mọi người thấy không? Tên của em ấy, tôi sẽ mãi lưu giữ tại vị trí nổi bật nhất.”
Ảnh đi kèm là cánh tay Phác Xán Liệt, hình xăm mới khắc nên ửng đỏ, giống sắc mặt Biên Bá Hiền vào thời khắc này vậy.
“Ngủ ngon.”
Cậu thủ thỉ với điện thoại, tựa như đang độc thoại.
“Ná nà na…” Phác Xán Liệt bên cạnh đang cầm lái, miệng ngân nga giai điệu không rõ tên, tựa như ánh mặt trời hiếm hoi của ngày đông, quấy nhiễu trái tim Biên Bá Hiền run rẩy.
“Mình đi đâu ạ?” Thanh âm của cậu cũng êm dịu theo.
“Mình đi…” Phác Xán Liệt còn chưa dứt lời đã bị ngắt ngang bởi một tràng tiếng còi dồn dập.
“Anh Xán Liệt!”
Tầm mắt Phác Xán Liệt dừng trên kính chiếu hậu, nhìn thấy Kim Chung Nhân sau đít xe mình.
Người nọ đang đỗ xe, thò nửa thân trên ra từ cửa sổ, phấn khích vẫy tay về hướng này.
Từ khi Phác Xán Liệt đột ngột tỏ tình, Kim Chung Nhân đã nghẹn muốn xỉu rồi. Trong lòng tích trữ trăm ngàn vạn thắc mắc, nhưng vừa hỏi Phác Xán Liệt dăm ba câu đã bị đuổi đi, còn thuận tiện bị cảnh cáo không cho y tìm Biên Bá Hiền hỏi lung tung.
Mặc dù Phác Xán Liệt bảo đảm năm lần bảy lượt rằng chỉ cần hai người họ ở bên nhau, thì sẽ từ từ giải thích với Kim Chung Nhân về mọi chuyện, nhưng y vẫn không kiềm nổi lòng hiếu kỳ.
Đến khi y chuẩn bị sẵn sàng mà tìm tới Ngô Thế Huân – người y tự cho là “đồng bệnh tương liên” chẳng biết gì giống mình để tố khổ, lại bị báo cho hay đối phương sớm đã nắm hết thảy trong lòng bàn tay từ lâu.
Lúc biết được thông tin này, đầu óc Kim Chung Nhân vang sấm đùng đùng, nổ y đến phát ngốc —— lẽ nào mình không phải thằng em thân thương nhất của anh Xán Liệt! Tại sao mình chẳng biết gì!
Lần này, Kim Chung Nhân càng chán nản hơn.
Chung quy Ngô Thế Huân cũng là người kín miệng, dẫu Kim Chung Nhân dò la thế nào, thậm chí lấy ra con gấu bông siêu to y giấu dưới đáy rương, cũng không thể moi được tí tin tức nào từ Ngô Thế Huân.
Bứt rứt lâu đến thế, vất vả lắm mới gặp lại Phác Xán Liệt, miễn bàn tới Kim Chung Nhân phấn khởi bao nhiêu, nếu không phải đang ở trên xe, y tuyệt đối sẽ ngồi xổm bên chân Phác Xán Liệt, bắn bùm bùm ra cả đống câu hỏi.
Dạo này Biên Bá Hiền cũng nghi ngờ lắm, trước kia hễ rảnh rỗi Kim Chung Nhân sẽ oanh tạc tin nhắn, hẹn mình chơi game vân vân, gần đây lại im hơi lặng tiếng, một câu nhắn cũng chẳng có. Lúc cậu định nhoài người ra chào hỏi Kim Chung Nhân, lại bị Phác Xán Liệt tự dưng lạnh mặt nắm lấy bàn tay đang chuẩn bị cởi dây an toàn, đè về chỗ ngồi.
“Ngồi yên.” Giọng điệu hắn lạnh đi vài phần, vừa nói vừa thò tay ra ngoài cửa sổ, không cảm tình mà hô một câu, “Tạm biệt.”, rồi đạp cần ga nghênh ngang rời đi.
Quả nhiên mình không phải em trai thân thương nhất của Phác Xán Liệt mà.
Kim Chung Nhân đực ra mấy giây, cuối cùng ấm ức lui về trong xe.
“Anh sao vậy?” Biên Bá Hiền cảm nhận được rõ áp suất thấp của hắn, dè dặt hỏi.
“Hừ.” Phác Xán Liệt không đáp, chỉ “hừ” một tiếng, kiêu ngạo ngoảnh đầu.
“…” Biên Bá Hiền siết dây an toàn, im lặng.
Một hồi trầm mặc ngắn ngủi, vẫn là bị Phác Xán Liệt cắt đứt, “Mình đi đâu?”
“Anh dẫn em đi mà…”
Hắn nhíu mày, lúc này mới sực nhớ bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của Kim Chung Nhân mà chưa nói cho Biên Bá Hiền hành trình hôm nay, “Bá Hiền, anh muốn đến chỗ em xăm.”
***
Địa hình nơi ấy có hơi nghiêng, Phác Xán Liệt phải bọc một vòng lớn mới tìm được vị trí đậu xe.
“Anh lại muốn xăm hả?” Biên Bá Hiền kéo áo Phác Xán Liệt, không khỏi nhớ lại trên người hắn đã có mấy cái.
“Dĩ nhiên,” Phác Xán Liệt thuận thế bắt lấy tay cậu, không để người ta hất ra, “Thứ em có anh cũng phải có.”
Không đợi được Biên Bá Hiền hỏi tiếp, hắn đã cất bước vào tiệm, bên trong có người ra đón rất nhanh.
“Là ông ấy sao?” Phác Xán Liệt cúi xuống, hỏi nhỏ bên tai Biên Bá Hiền.
“Ừ.” Nhìn ông cụ quen thuộc trước mắt, cậu gật đầu.
“Chào ông.” Nhận được câu trả lời, Phác Xán Liệt lập tức tiến lên, cười vươn tay ra.
Hàn huyên mấy câu linh tinh xong, hai người được dẫn đến một căn phòng nhỏ.
Phác Xán Liệt tới cạnh Biên Bá Hiền, nhẹ nhàng vén lớp áo dày của cậu, lộ ra hình xăm ngang hông, “Kiểu chữ này, giúp con xăm ‘Baekhyun’ ạ.”
“Xăm ở đâu?”
“Trên cánh tay.”
“Phác Xán Liệt…” Biên Bá Hiền khẽ gọi hắn.
“Ơi?”
“Hay nghĩ kỹ lại đi, nếu muốn xóa sẽ rất phiền…”
“Ai nói anh muốn xóa?” Phác Xán Liệt vỗ áo khoác lông của Biên Bá Hiền, sờ đầu cậu, “Chẳng những không xóa, anh còn muốn cho mọi người thấy cơ.”
“Nhưng…”
“Bá Hiền.” Phác Xán Liệt ngắt lời cậu, hai tay nâng má Biên Bá Hiền, “Tên của anh, em có hối hận không?”
Biên Bá Hiền lập tức đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy.
Phác Xán Liệt cười khì, nựng cái má mịn màng của cậu, ngồi xuống chiếc ghế kế bên.
Quá trình chờ đợi khá đơn điệu nhàm chán, Biên Bá Hiền bất tri bất giác ngủ mất, lúc tỉnh lại Phác Xán Liệt đã ngồi đó chơi điện thoại.
“Ưm…” Biên Bá Hiền mơ mơ màng màng dụi mắt.
“Tỉnh rồi à?” Phác Xán Liệt quay đầu nhìn cậu.
“Ừ… Anh xong chưa?”
“Xong rồi.” Hắn giơ cánh tay phải được dán miếng bảo vệ, huơ huơ trước mặt Biên Bá Hiền.
“Đau không?” Cậu hỏi.
“Em đau không?”
“Đau…” Biên Bá Hiền mới vừa tỉnh ngủ, nói chuyện khá lơ mơ.
Phác Xán Liệt lập tức đứng dậy đi tới ngồi cái ghế bên phải cậu, ngả đầu vào hõm cổ Biên Bá Hiền, “Đau lòng vì anh hả?”
“Không phải!” Cơ thể cậu cứng còng ngay tức khắc, nói năng lắp ba lắp bắp, “Ý là lúc em xăm thì đau…”
“Thế á?” Tay trái Phác Xán Liệt thuận thế vòng qua eo Biên Bá Hiền, bàn tay lặng lẽ mò vào trong áo, “Vậy để anh xoa giúp em.”
“Không… không cần!” Cảm nhận được độ ấm lòng bàn tay hắn, Biên Bá Hiền giật mình đứng bật dậy, “Ch-chúng ta nên… nên đi thôi.”
“OK.” Phác Xán Liệt lại nhịn không được mà nựng gò má hây hây của cậu, bấy giờ mới dẫn người ta ra ngoài.
Sắc trời tối dần, trong thành phố muôn nhà đèn đóm điểm xuyết cho đêm đông vốn lạnh lẽo nhiều thêm phần khói lửa.
Phác Xán Liệt phải lên máy bay ra nước ngoài tham gia hoạt động, chỉ đành quyến luyến chở Biên Bá Hiền về nhà.
“Không cho đến nhà Kim Chung Nhân chơi game.” Hắn đứng ở cửa căn hộ Biên Bá Hiền, dặn dò một cách lưu manh.
“Tại sao ạ?” Biên Bá Hiền khó hiểu, “Nhà em không có máy tính, muốn chơi game lắm.”
Nhìn cặp mắt sáng trong kia, Phác Xán Liệt có hơi không đành lòng, “Vậy em phải gọi Ngô Thế Huân đi chung.”
“Ừ.” Biên Bá Hiền dứt lời liền móc di động ra.
“Em làm gì vậy?”
“Tìm Thế Huân á, giờ em rất muốn chơi game.” Biên Bá Hiền đáp, bấm số của Ngô Thế Huân.
“Thế Huân, giờ có thể tới nhà Chung Nhân chơi game không?”
“Xin lỗi anh Bá Hiền, em đang cày một bộ phim siêu hay.”
“Ò ò, vậy thôi.”
“Làm sao đây?” Cầm chiếc điện thoại đã tắt, Biên Bá Hiền nhìn vào mắt Phác Xán Liệt, “Thế Huân bận rồi, nhưng em muốn chơi game lắm.”
Cảm nhận được Biên Bá Hiền vô thức lay lay vạt áo mình, Phác Xán Liệt cắn răng, thực sự không nỡ từ chối, nhưng cũng không muốn để hai người họ ở riêng, “Đợi anh gọi Ngô Thế Huân.”
Hắn bấm số, đi ra xa một chút, không muốn cho Biên Bá Hiền nghe thấy nội dung cuộc hội thoại.
“A lô? Ngô Thế Huân, mau đi chơi game với Biên Bá Hiền.”
“Cái gì, em không muốn ra ngoài.”
“Thẻ của cậu vẫn còn ở chỗ anh đấy.” Phác Xán Liệt buột miệng đe dọa.
“Anh đừng hòng quẹt thẻ của em! Có tin em kiện anh không!”
“Cậu tìm ai để kiện?” Phác Xán Liệt hơi khinh bỉ, “Có tới không?”
“Tiền lần trước đi Hawaii chưa trả em nhé! Không đi!”
“Tốt thôi…” Phác Xán Liệt cố ý dài giọng, “Vừa khéo anh sắp xuất ngoại, tiện thể mua ít quần áo giày dép, anh một phần, Bá Hiền một phần. Đại gia Ngô, số tiền này cậu không thèm đúng chứ?”
“… Em đến liền.” Giỡn hả, Phác Xán Liệt mà dùng thẻ của mình mua đồ thì đời nào biết tiết kiệm?
Ngô Thế Huân đập uỳnh uỳnh vào gối, tưởng tượng mình đã đánh nát bét bản mặt Phác Xán Liệt.
“Bá Hiền?” Mới vừa uy hiếp người khác xong, Phác Xán Liệt đi tới chỗ Biên Bá Hiền, lập tức đổi thành nét mặt vui vẻ, “Ngô Thế Huân xuất phát rồi, em chờ cậu ấy đến rồi hẵng qua nhà Chung Nhân.”
“Được.” Thừa dịp hắn gọi điện thoại, Biên Bá Hiền mới kịp phản ứng, mắc mớ gì mình phải nghe lời thế?
“Vậy anh đi đây.” Phác Xán Liệt tủi thân bĩu môi.
“Vâng, hẹn gặp lại.” Biên Bá Hiền đã vào nhà, chỉ nhú đầu ra chào tạm biệt hắn.
“Không được hôn thật hả?” Phác Xán Liệt vẫn thử cố gắng lần cuối.
“Không được!” Chưa đợi Phác Xán Liệt phản ứng, cậu đã sập cửa.
Tinh mắt bắt được gương mặt đỏ chót của Biên Bá Hiền trước khi đóng cửa, lúc này Phác Xán Liệt mới tươi tỉnh tiến về phía bãi xe.
***
Biên Bá Hiền quá lâu không đụng vào game nên chơi hơi hứng chí, hai ba giờ sáng mới rời khỏi nhà Kim Chung Nhân.
Đến khi đổ người lên giường lấy điện thoại ra, cậu mới phát hiện Phác Xán Liệt lại đăng Weibo.
Không chần chừ một khắc nào, Biên Bá Hiền nhấn vào, bài đăng đó đã hot tưng bừng.
“Hôm nay đi xăm, hình đôi với Bá Hiền nhé! Không thể tùy tiện cho mọi người ngắm eo của em ấy, nhưng tay tôi thì có thể. Mọi người thấy không? Tên của em ấy, tôi sẽ mãi lưu giữ tại vị trí nổi bật nhất.”
Ảnh đi kèm là cánh tay Phác Xán Liệt, hình xăm mới khắc nên ửng đỏ, giống sắc mặt Biên Bá Hiền vào thời khắc này vậy.
“Ngủ ngon.”
Cậu thủ thỉ với điện thoại, tựa như đang độc thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất