Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!!

Chương 1

Sau
Vâng, điều hạnh phúc nhất của 1 đứa trẻ là gì?

Là mỗi sớm mai thức giấc, mẹ nhìn ta trìu mến, bố vỗ về bên cạnh.

Nhẹ nói:“Con yêu dậy nào~“.

Đó, chỉ là một ước mơ nhỏ như con thỏ vậy thôi. Đối với tôi, thế là quá đủ cho một kiếp người. Một kiế-

”Thằng kia mày dậy ngay!! Trưa chiều đến nơi rồi còn chưa dậy!!”

”Mẹ! Con còn là trẻ con mà!! Trẻ con cầ----”

”Lớp 5 lớn tướng rồi trẻ con cái mông! Mày xem con nhà người ta 5 giờ đã dậy quét nhà, làm bữa sáng,...bla...blo...”

Âm thầm nội thương, tôi đưa tay đè họng lại... để ngăn đi tiếng phản bác, để ngăn đi cái dép bông sẽ lao tới.

Lề mề quẹt quẹt cái dép xuống WC giải quyết nỗi buồn thầm kín. Ngồi trên bệ xí, tôi hướng ánh mắt nhìn lên trần nhà. Tôi đang nghiêm túc suy nghĩ về đường đời, nhân sinh, nhân thế,...,...

”Mày ngủ trong WC đúng không??? Mày xem!! Con nhà người ta nó...bla...blo...”

Bỏ ngoài tai tiếng thét gào, tôi tiếp tục ngẫm...

Đầu tiên, tôi sẽ nguyền rủa “thằng con nhà người ta” kia vô sinh, ế vợ mãn kiếp.

Với mỗi đứa trẻ, “thằng con nhà người ta” bao quát hơn là “con nhà người ta” là một nhân vật vô cùng bí ẩn, đó là một đứa trẻ sống gần một thế kỉ rồi mà vẫn không hề lão hóa... mà cũng chẳng ai biết rõ được tuổi của nó, chỉ biết rằng nó bằng tuổi với mình. Và, vi diệu hơn là nó sống gần nhà mình, vậy mà suốt ngày lông bông ngoài đường chả bao giờ thấy nó.

Mà cũng có thể coi “thằng con nhà người ta” là một tri kỉ với tôi, nó gắn liền với tuổi thơ tôi từ lúc mặc tã đến khi mặc sịp.

Chỉ là, tôi méo biết mặt mũi nó thế nào.

”Thằng con nhà người ta” được coi là một tín ngưỡng với mẹ tôi, còn với tôi, trong tiềm thức luôn là cái gì đó vô hình, mang tính trìu tượng rất cao.

Xong, nỗi buồn cũng vơi đi phần nào. Tôi nhanh chóng đứng dậy, thuần thục giật lấy giấy, cố gắng đồng hóa mặt “thằng con nhà người ta” với cái mặt giấy này, quẹt quẹt vài cái rồi ném thả xuống bồn cầu.

”Ào ào.”

Tất cả... xuôi theo dòng nước.



______ _____ ______

Hôm nay là thứ 2.

Bây giờ mới 7 giờ 59 phút, còn sớm chán.

Lịch trình một ngày của tôi như sau:

- Quẩy nhà thằng Lùn khoảng 1 tiếng!

- Xong quẩy nhà thằng Gầy 1 tiếng!

- Kế thì ngoan ngoãn về nhà giúp mẹ nấu cơm, rửa bát để trở thành “thằng con nhà người ta”!

Các bạn thấy đấy, “thằng con nhà ngươi ta” là kẻ thù của mọi em học sinh, nhưng lại là thần linh với các vị phụ huynh. Trở thành nó cũng không tệ đi?

Bất quá, kế hoạch đã vạch sẵn của tôi đều phá sản do một vài nguyên nhân ngoại cảnh tác động.

”Ăn cơm mà cũng không lết nổi xác về hả con???”

Tôi ấy, tôi là tôn trọng mẹ yêu quý nên không dám hé lấy một lời. Lặng lẽ cắn răng để không bật ra tiếng khóc thê lương.

”Hay đấy, lần sau cứ ngủ ở nhà thằng Phụng đi a! Ở đấy ngủ xong xem siêu nhân xong lại ngủ! Sướng quá rồi!!”

Chỉ là thằng Lùn nó mới mua đĩa siêu nhân sịp đỏ tập đặc biệt nên rủ cả tôi và thằng Gầy đến xem.

Kết quả là xem quên trời đất.

Mẹ a, mẹ không hiểu con đâu! Con đâu muốn thế! Bất quá chỉ là không muốn phá vỡ tình huynh đệ ngàn vàng đành nể mặt ngồi lại thôi!!

”Con nhà người ta kia kìa!! Đến bữa về nhà đúng giờ!! Còn bla...,... blo....”

Con sâu xéo lắm cũng quằn, bị chèn ép mấy đi nữa, nhân danh một thằng đàn ông thế kỉ 21, tôi quyết định vùng lên đấu tranh!

”Mẹ!! Mẹ hay lắm!! Mẹ cứ “thằng con nhà người ta” mà mẹ có biết nó là ai không???”

”Sao lại không biết!! Chính là thằng lớp trưởng của mày đấy!! Sở Vương Thư!”



Nghe đến “Sở Vương Thư”, tôi câm nín. Tự giác tụt quần xuống, vô cùng uyển chuyển nằm sấp xuống đùi mẹ, chổng mông lên để chịu trận.

Sao đó giờ tôi không nhận ra nó chính là hiện thân của “thằng con nhà người ta” nhỉ?

Nhân danh thằng đàn ông thế kỉ 21, tôi vẫn là lên tiếng đòi lại chút công bằng nhỏ bé cho mình.

”Mẹ!! Thằng đó chỉ được cái... bài kiểm tra được 9, 10 điểm! Được cái đứng đầu bảng điểm! Ngoài ra có cái gì đâu! Mẹ có phải là mẹ nó không mà hiểu rõ nó thế a!... hức... hức... hóa ra là.... là con... là con rơi ư?”

Suốt cuộc đời này, đó là khoảnh khắc tôi nhận ra mình thật dũng cảm. Thật dũng cảm hi sinh oanh liệt, xứng đáng ghi danh sổ vàng, tự hào khoe với chiến hữu :“Tao nhá! 10 roi tao chưa khóc! Tận roi thứ 11 tao mới thút thít thôi!“.

Mà cũng cảm ơn lần dũng cảm đó, tần suất “thằng con nhà người ta” xuất hiện cũng ít dần.

Cho đến khi.

”Chào chị, gia đình em mới chuyển đến đây, em là Sở Vương Lãnh, đây là 2 con của em. Rất mong chúng ta sẽ là hàng xóm tốt của nhau.”

”Chào cô, cháu là Sở Vương Thư.”

”Cháu là Sở Vương Ngân ạ!”

Mẹ tôi thì hớn hở ra mặt, nhìn ba cái con người này như thể vị thánh sống. Nhanh như chớp đã chộp lấy tôi(đang chuẩn bị trốn vào gầm giường)lôi ra.

”Hân hạnh quá, đây là Gia Phong Tâm, con trai chị!! À phải rồi! Vương Thư cùng lớp với Phong Tâm đúng không nào!”

Hắn ấy, cái thằng lớp trưởng mặt than kia thế nào lại mỉm cười khoe đủ hàm trên hàm dưới y như mấy đứa quảng cáo P/s vậy?

“Dạ vâng. Cháu rất quý bạn ấy.”

Hả? Tôi có chơi với nó bao giờ đâu? Quý cái mông! Ông mày không dưới 5 lần bị mày ghi sổ đưa cô phạt rồi nhá!

Đúng là cái số c*t chó mà!

”Tốt quá! Từ nay 2 đứa cùng giúp đỡ nhau nhé!”

Tôi rất muốn mở lời vạch trần mà, cái em gái cạnh hắn đáng yêu chết ruồi quá nên đành miễn cưỡng gật gật đầu.

Cuộc sống c*t chó của tôi chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau