Chương 3
“Tao nói sai, mày cho tao nói lại, ai cho mày đánh tao?”
Vâng, điều hạnh phúc nhất của một đứa trẻ là gì?
Là ngồi ngoan trên bàn học, mẹ nhẹ nhàng nâng cốc sữa, cha vỗ vai khuyên dạy.
Đó, chỉ là một ước muốn nhỏ nhoi... nhỏ nh--
“Đmm!! Mày cút cút... ấy, anh ở lại đi nào, gì mà căng... hahahaha...”
Xót xa lấy tay xoa xoa cái đầu bị hắn gõ không dưới 6 lần... Tôi phát khóc mà! Cái thằng S siêu cấp này!!! HUHUHU!! 96,666999% thằng này kiếp trước bị mẹ gõ lõm đầu nên giờ sinh chấp niệm sâu sắc muốn trả thù! Nhưng không kiếm được ai liền đổ lên đầu tôi đây mà!
“Mày ở đây được 2 tiếng rồi đấy, bài xong rồi, về đi mày...”
Hắn gõ thêm vào đầu tôi một cái, chậm rãi đứng dậy, xếp ghế gọn gàng, cất sách vào cặp tử tế.
Đệt, kiếp trước chắc chắn nó là nàng Tấm mất!
“Xếp gọn vào.”
Vâng, sau hai tiếng học éo khác gì đi đánh trận thì nó phun được đúng ba từ ngắn gọn xúc tích. Thật ra tôi éo hiểu ý tứ của nó là gì, ngơ ngơ nhìn lại nó cầu được giải thích thêm.
“Ngu.”
Vâng, sau 5 phút nhìn nó đến khô cả mắt thì cmn phun được đúng 1 từ “Ngu”!! Ngu cái nội mi chứ ngu! là do mày sợ thêm một từ sẽ chết nên tao mới không hiểu đấy!
Cái tức xộc thẳng lên não, mắt tôi biến đỏ, tôi đứng phắt dậy, túm lấy cái áo của nó.
“Cạch.”
Vừa đúng lúc mẹ tôi đẩy cửa đi vào.
“Vương Thư! Cám ơn cậu đã chỉ dạy tớ, hihi! Arigato Thư-sama
Vâng, điều hạnh phúc nhất của một đứa trẻ là gì?
Là ngồi ngoan trên bàn học, mẹ nhẹ nhàng nâng cốc sữa, cha vỗ vai khuyên dạy.
Đó, chỉ là một ước muốn nhỏ nhoi... nhỏ nh--
“Đmm!! Mày cút cút... ấy, anh ở lại đi nào, gì mà căng... hahahaha...”
Xót xa lấy tay xoa xoa cái đầu bị hắn gõ không dưới 6 lần... Tôi phát khóc mà! Cái thằng S siêu cấp này!!! HUHUHU!! 96,666999% thằng này kiếp trước bị mẹ gõ lõm đầu nên giờ sinh chấp niệm sâu sắc muốn trả thù! Nhưng không kiếm được ai liền đổ lên đầu tôi đây mà!
“Mày ở đây được 2 tiếng rồi đấy, bài xong rồi, về đi mày...”
Hắn gõ thêm vào đầu tôi một cái, chậm rãi đứng dậy, xếp ghế gọn gàng, cất sách vào cặp tử tế.
Đệt, kiếp trước chắc chắn nó là nàng Tấm mất!
“Xếp gọn vào.”
Vâng, sau hai tiếng học éo khác gì đi đánh trận thì nó phun được đúng ba từ ngắn gọn xúc tích. Thật ra tôi éo hiểu ý tứ của nó là gì, ngơ ngơ nhìn lại nó cầu được giải thích thêm.
“Ngu.”
Vâng, sau 5 phút nhìn nó đến khô cả mắt thì cmn phun được đúng 1 từ “Ngu”!! Ngu cái nội mi chứ ngu! là do mày sợ thêm một từ sẽ chết nên tao mới không hiểu đấy!
Cái tức xộc thẳng lên não, mắt tôi biến đỏ, tôi đứng phắt dậy, túm lấy cái áo của nó.
“Cạch.”
Vừa đúng lúc mẹ tôi đẩy cửa đi vào.
“Vương Thư! Cám ơn cậu đã chỉ dạy tớ, hihi! Arigato Thư-sama
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất