Chương 33
"Gần được một tháng rồi."
"Hả?"
Tôi giơ quyển lịch ra trước mặt Thu Vân, chỉ vào số 28 to đùng, nhắc lại câu ban nãy:"Gần được một tháng ùi á.".
Xem xem, thằng nhóc không mảy may quan tâm đến tôi! Nó vén áo gãi gãi cái lưng rồi lại nằm dài ra sofa.
Tôi đứng lườm Thu Vân, treo lại quyển lịch rồi đi đến ngồi bên cạnh nó.
"Tóc mái dài rồi, cắt đi."
Vừa nói, ngón tay tôi khẽ vuốt từng lọn tóc của Thu Vân, tóc nhóc con cứng hệt lông nhím, trông cứ bướng bướng bỉnh bỉnh y hệt tích cách của nó.
Nhớ lần đầu gặp thằng nhóc này là một chiều mưa nặng hạt. Khi đó tôi đang đứng dưới mái hiên của một KTX nam ngay gần trường dạy của mình.
"Vân Vân!! Em muốn cưới anh!! Bố mẹ a--"
"Điên à!! Tôi mới có 20 chị tận 25!! Tôi không muốn lấy gái già! T-"
"Chát!"
.....
Eh? À rế? Tui, tui đang lạc vào phim trường nào đó đúng không nà?
Phân cảnh của bộ phim 8 giờ? Khi mà nữ chính a.k.a (also known as) bà chị già sống chết đòi cưới nam chính a.k.a bé trai trẻ. Nhưng trớ trêu thay, nam chính không có bằng lái máy bay, ẻm chỉ là bé ngoan còn đang lưu luyến chiếc khăn quàng đỏ, em là bé ngoan đi ngủ đúng giờ, vừa hết "Chúc bé ngủ ngoan" là em mới ngủ.
Chà, nữ chính cũng thật mạnh mẽ, cho quả Như Lai Thần Chưởng vào má nam chính, thật chẳng khác nào cảnh nữ giáo viên mầm nom vả liên hoàn 36 hits vào má học sinh, khiến em sấp mặt lợn.
Haizz bép xép chuyện người ta là không tốt, tôi lựa chỗ xa xa tính lánh đi thì bị chị nữ chính túm tay kéo vô. Douma, nữ nhi cái éo gì con khủng long này, tay nó dường như sắp bóp nát xương tôi đến nơi!!!
"Anh bảo anh gay? Vậy hôn người này thử xem!" - Nữ chính said.
"À rế?" - Người qua đường rất tốt rất biết điều nhưng nhọ a.k.a Tâm đẹp trai said.
"Đựơc thôi." - Nam chính said.
Người qua đường rất tốt rất biết điều nhưng nhọ a.k.a tôi sống chết né cái môi đang chộp tới, vùng vẫy chạy chối chết. Mẹ nó, thằng này khỏe như trâu, đem bẻ hai cánh tay tôi ra sau rồi khóa lại, một tay giữ, tay kia nó bóp má tôi khiến môi tôi chu ra.
Douma!! Đừng có nhăn cái bản mặt nhá!! Là mày cưỡng hôn anh!!
Chu mi naaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!! Heo mi!!!
Nó hôn tôi mà chả khác gì yêu ma hút dương khí của nạn nhân.
"Đôi cẩu nam nam các ngươi hay lắm, cái thằng đeo kính kia! Tôi chúc anh cúc nát tươm bườm thành bố thiên hạ!"
À... tôi đeo kính nè. Nó nói tôi... hả?
Khóc cái mẹ chị gái! Chị khóc cái éo gì cơ? Chính chị bắt thằng nhỏ hôn tui mà? Chính chị đem tui dây vào mà? Tui có lỗi gì chớ?
Tui đẹp trai ừ, nhưng đó không phải tội!
Vì nếu đẹp trai là tội thì tôi đã sớm bị tử hình rồi!!
Không, tôi bị lạc trọng tâm, cái chính là, trinh tiết tui cẩn thận giữ gìn trong chốc lát liền bị cướp mất?
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Nhìn nam chính một thân cao to đen hôi, thiết nghĩ tôi không hẳn là gay, cũng không có nhu cầu tìm người yêu, rước cái thằng gấu này về làm cái méo gì cơ chớ.
Hừm hừm, tôi đập vai nó một cái, bật ngón cái, môi nhếch lên cười, nháy một bên mắt và nói:"Anh hùng vô lệ, Gia mỗ xưa nay hành hiệp trượng nghĩa không cần đền đáp, kiến nghĩa bất vi làm người thế ấy cũng phi anh hùng."
Tôi oai hệt Lục Vân Tiên, nếu như được mặc áo cổ trang, tôi sẽ tra kiếm vào bao rồi phất mạnh tay áo, tiêu sái rời đi cho xong.
Nhưng không, trời vẫn đang mưa...
Thật ngại ngùng, lại đứng co ro một chỗ chờ mưa ngưng....
"Tôi nghiêm túc." - Thằng bé nói tiếp -"Tôi có thể đền bù."
"Tiền?"
"Không thành vấn đề."
Nghĩ có thể đền bù tôi bằng tiền sao?
Nghĩ tôi rẻ rúng vậy sao? Khinh người quá đáng.
"Đền anh 500k đê."
Bất quá, tui rẻ tiền vại đó, cho tui tiền đi... Tiền là tiên là phật mà o(╯□╰)o o(╯□╰)o .(=))))
Thấy cái điệu lục túi rồi soát ví của nó, tôi thấy bối rối, đúng kiểu không có tiền xong ra vẻ. Chắc chuẩn bị viện cớ để quên tiền ở nhà đây mà.
"Về nhà tôi lấy được không?"
Tao biết mà ╮(╯▽╰)╭ .
"Trêu thôi, bye bye."
Vừa lúc mưa đã ngưng, tôi nhanh chân bước đi đến trạm xe gần nhất, tự thôi miên mình rằng vết hôn chỉ là chó cắn thôi. Một ngày xui xẻo giữa các ngày xui xẻo.
Sau đó thì tôi lại gặp thằng nhóc, bảo tình cờ duyên số thì hay quá, chính xác thì nó phục kích tôi!!
"Tôi sẽ đền bù."
Em trai, đừng nhai câu đó nữa, mạnh mẽ lên, cầm cục tiền 500k vả vào mặt anh cái.
"Không cần, chỉ là chó cắn thôi mà."
"Nhà tôi giàu."
".... Em trai này, thay vì nói chuyện như thằng thiểu năng ý, thì hãy đưa anh tấm séc cho oai nhé. Nào, thiếu gia về cho."
Ôi ô tui già rồi đấu không nổi sức trai trẻ các người đâu!!
Bị nó dồn cho phát vào tường, tôi chỉ biết dùng hết công lực đời mình để giấu đi vẻ sợ hãi trên mặt.
"Thế giờ cậu muốn sao?" - Tôi lạnh lùng hỏi.
"Muốn đền bù cho anh." - Nó lạnh lùng đáp.
"Thế đưa tiền đây." - Tôi lạnh lùng nói.
"Về nhà tôi lấy." - Nó lạnh lùng nói.
Nhà mày là cái ngân hàng đúng không nà?
Để bớt phiền, tôi đành cun cút theo nó. Nhìn quả xe mui trần cực kì sang chảnh hãng nào thì tôi chịu đang đậu ngay trước nhà chờ sẵn. Lúc này tôi tin nhà nó giàu rồi đấy, được, thế phải đòi bồi thường gấp đôi!
Ai ngờ.
"Bác gái!! Đó chính là người khiến anh ấy hủy hôn với cháu bác ơi!!"
Mới bước vào, chưa kịp khen xong nhà thằng bé thì đã bị chị gái quen quen chỉ thẳng mặt gào lên.
"Vân, con thật sự là gay? Kia là bạn trai con?" - Người phụ nữ trung niên vỗ về chị gái, nhẹ giọng hỏi.
Thằng nhóc áy náy nhìn tôi.
Tôi áy náy nhìn bác gái.
"Nó xạo lờ đấy bác." - Tui rất muốn nói câu này, nhưng nhìn đám vệ sĩ hầm hầm cái mặt tưởng như chỉ chờ lao đến thông nát cúc tôi, nên đành thôi. Nặn ra nụ cười hòa nhã khoe đủ hàm trên, tôi e dè nói:"Cháu chào cô ạ...."
Mặt bác gái sầm lại. Đám vệ sĩ đã đặt tay bên hông sờ tìm súng.
...
"Hức hức... Cô... cháu biết Vân là bảo bối của cô. Hức... cháu yêu Vân thật lòng... Nhưng nếu cái tình yêu này làm hủy hoại tương lai của Vân... thì cháu sẽ chấm dứt nó. Thưa cô, cháu yêu Vân, cháu biết cháu tốt nhưng cháu rất tiếc. Chào cô, cháu xin lỗi... hức hức."
Xong, kết thúc vai diễn, đang tính rời sân khấu chuồn êm thì bị đám vệ sĩ lao tới tóm gọn.
Quả này lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân được rồi.
"Mẹ đồng ý cho hai đứa quen nhau. Người này không tồi, hai đứa từ giờ hãy sống chung với nhau."
Bác gái buông xuống một câu xanh rờn trước gương mặt ngơ ngác nai vàng của tôi.
Thế đấy, từ đó đến nay gần được 1 tháng rồi, tôi giây ấy muốn phản đối nhưng sợ ăn kẹo đồng nên lại thôi. Bất đắc dĩ đi ở chung với thằng nhóc này.
Đời tôi biết trôi dạt về đâu đây...
"Thu Vân, nhích ra anh lấy điều khiển."
Mở TV, chưa gì đập vào mặt là khuôn mặt chết không bao giờ quên.
"Anh Daniel, phải chăng việc đính hôn của anh với cô Rose - Con gái tập đoàn O.S.W là sự thật?"
"Bữa tối bí mật giữa anh và nữ diễn viên Andree tối qua có phải..."
"Tập đoàn Sở Vương sắp tới sẽ vươn dài..."
"Xin anh cho biết thêm..."
"Bla.... blo..."
Gương mặt phủ một lớp băng kia không một chút động, đường hoàng đi giữa đám đông phóng viên, xung quanh hắn dường như là bốn bức tường vô hình. Bốn bức tường ấy khiến kẻ nào cũng phải e ngại khi đến gần.
Chuyển vài kênh vẫn đập vào mắt cái mặt nồi đó, thật nhọ khi người yêu cũ là người nổi tiếng nha.
"Daniel, Sở Vương Thư."
"Hả?"
Thu Vân ngồi dậy, giật lấy cái điều khiển từ tay tôi, nhấn mạnh cái nút đỏ tắt ngay TV.
Giọng nó có chút tưng tức.
"Anh rể tương lai của tôi." - Thu Vân nhếch miệng chán ghét -"Cái tên ngạo mạn, hắn ta rù quyến chị tôi, khiến bà ta đêm ngày mê mệt nằng nặc cưới hắn bằng được. Hắn ta mà yêu chị tôi có mà trời sập, sớm chỉ muốn có nhà tôi hậu thuẫn. Nhưng cứ mơ đi, tôi sẽ không cho hắn cơ hội nào hết."
Mãi lúc sau tôi mới gật đầu hiểu.
"Vậy... nhà cậu sắp có cưới hỏi đấy à."
"Nếu không có gì thay đổi, chắc cuối tháng sau."
À, ra thế. Hiểu rồi, tôi mang máng hiểu được lí do hắn chia tay tôi rồi.
"Tâm?"
"Không có gì, ăn phải ớt, cay quá."
Ngồi nhanh dậy, tôi hướng phía nhà tắm, đóng rầm cửa lại. Tựa vào cửa, tôi nhìn chính mình trong gương.
Thảm hại, lại khóc.
Hai bàn tay tôi xòe ra hứng từng hạt nước mắt rơi xuống, rồi lại đưa lên xoa xoa cái chóp mũi đang cay phát đỏ.
"Hắn thông minh vậy mà. Hắn biết hắn cần gì..."
Hắn đá tôi là đúng lắm, bởi tôi sẽ chẳng giúp gì được cho kẻ thích đứng trên đỉnh cao là hắn.
Gia Phong Tâm tôi, chỉ có thể phô ra cái ngốc ngố cho hắn xem chọc hắn vui, chỉ có thể động viên hắn, ngân nga câu hát nhẹ nhàng. Chỉ có thể yêu hắn sâu đậm.
Nhưng có lẽ hắn không cần.
"Choang."
Lúc tôi nhận thức được thì đã thấy tay mình đầy máu. Ngẩn ngơ nhìn chiếc cốc thủy tinh sớm vỡ nát trên nền đá hoa, nhìn vết máu chảy dài trên cổ tay.
Tôi điên rồi.
Lí trí kêu gào tôi mau dừng lại nhưng không thành, đau đến thế, xót đến thế mà tôi lại thấy hả hê. Vết cắt trên cổ tay mỗi lúc càng dài thêm, nó dài đến mấy cũng chẳng thể bằng vết rách nơi tim tôi bây giờ.
Tôi điên rồi, điên thật rồi.
"Rầm!"
"Anh điên à!!!"
Ngẩn ngơ nhìn cái khăn bông trắng dần chuyển sang đỏ, tôi ngước lên nhìn Thu Vân.
"Đau quá."
"Tự dưng anh cắt tay làm cái gì!"
"Thật đau..."
Lần đầu tiên tôi khóc trước mặt một người con trai khác ngoài hắn, nước mắt tôi cứ xối ra không biết vì đau thể xác hay đau tâm hồn.
Mở miệng ra tính nói gì đó thì thấy cổ họng khô khốc, gì cũng không nói ra được ngoại trừ tiếc nấc nức nở.
Mím môi lại, tôi cứ thế mà khóc, khóc cho đến khi khóe mắt xon xót đau đau, khóc cho giọng lạc dần, khóc cho đến khi bị Thu Vân khống chế không cho hành xác nữa.
Môi tôi run run, đến lúc nhả răng ra đã thấy hoen hoen máu tươi.
"Chết... sẽ hết đau... đúng không?"
Nhưng tôi thực sự chưa muốn chết.
Tôi sợ chết đi rồi sẽ không thể thấy hắn nữa, tôi sợ chết đi rồi hắn không còn nhớ đến tôi nữa.
À, hắn sớm đã quên tôi rồi. Ảo tưởng cái gì chứ....
Bụng tôi đột nhiên truyền đến cơn đau, tưởng như dạ dày lòng con lòng mẹ thắt hết lại, tưởng như đang có ngọn sóng dữ đang cuộn trào trong tôi.
Ôm bụng gục xuống, tôi gồng kiềm chế cơn đau, trán tôi nổi đầy gân xanh, mặt tôi trắng bệnh đành gắng gượng nói, dọa cho Thu Vân cuống quýt phát hoảng.
"Thuốc.."
"Ở đâu??"
"Tủ đầu giường... ngăn kéo thứ ha--"
Cơn đau ập đến dữ dội quật ngã ý thức của tôi, tôi ngất lịm đi trong vòng tay của Thu Vân, đem theo vết thương từ mảnh vỡ thủy tinh, đem theo trái tim bị giày vò nát vụn chìm sâu.
Thật ra sáu năm qua tôi vẫn giữ nỗi ảo tưởng nhỏ nhoi giống mấy em gái học sinh trung học, vẫn ôm ấp giấc mơ hắn trở về nối lại tình xưa.
Nhưng giờ kết quả quá rõ ràng, tôi không muốn bị tổn thương thêm nữa, thà rằng bị đánh đập vào thân xác, chứ cái kiểu hành hạ tâm can thế này, khổ lắm.
Tôi ước có thể moi tim ra mà tự tay bóp nát nó, bóp chết cái thứ tình cảm vô vọng viển vông.
Tôi phải mạnh mẽ, tôi là Gia Phong Tâm.
_____________ ____
Sơ: Thật ra chỉ là chút làm màu = )) style truyện của Sơ là ngọt lịm hường phấn mà
"Hả?"
Tôi giơ quyển lịch ra trước mặt Thu Vân, chỉ vào số 28 to đùng, nhắc lại câu ban nãy:"Gần được một tháng ùi á.".
Xem xem, thằng nhóc không mảy may quan tâm đến tôi! Nó vén áo gãi gãi cái lưng rồi lại nằm dài ra sofa.
Tôi đứng lườm Thu Vân, treo lại quyển lịch rồi đi đến ngồi bên cạnh nó.
"Tóc mái dài rồi, cắt đi."
Vừa nói, ngón tay tôi khẽ vuốt từng lọn tóc của Thu Vân, tóc nhóc con cứng hệt lông nhím, trông cứ bướng bướng bỉnh bỉnh y hệt tích cách của nó.
Nhớ lần đầu gặp thằng nhóc này là một chiều mưa nặng hạt. Khi đó tôi đang đứng dưới mái hiên của một KTX nam ngay gần trường dạy của mình.
"Vân Vân!! Em muốn cưới anh!! Bố mẹ a--"
"Điên à!! Tôi mới có 20 chị tận 25!! Tôi không muốn lấy gái già! T-"
"Chát!"
.....
Eh? À rế? Tui, tui đang lạc vào phim trường nào đó đúng không nà?
Phân cảnh của bộ phim 8 giờ? Khi mà nữ chính a.k.a (also known as) bà chị già sống chết đòi cưới nam chính a.k.a bé trai trẻ. Nhưng trớ trêu thay, nam chính không có bằng lái máy bay, ẻm chỉ là bé ngoan còn đang lưu luyến chiếc khăn quàng đỏ, em là bé ngoan đi ngủ đúng giờ, vừa hết "Chúc bé ngủ ngoan" là em mới ngủ.
Chà, nữ chính cũng thật mạnh mẽ, cho quả Như Lai Thần Chưởng vào má nam chính, thật chẳng khác nào cảnh nữ giáo viên mầm nom vả liên hoàn 36 hits vào má học sinh, khiến em sấp mặt lợn.
Haizz bép xép chuyện người ta là không tốt, tôi lựa chỗ xa xa tính lánh đi thì bị chị nữ chính túm tay kéo vô. Douma, nữ nhi cái éo gì con khủng long này, tay nó dường như sắp bóp nát xương tôi đến nơi!!!
"Anh bảo anh gay? Vậy hôn người này thử xem!" - Nữ chính said.
"À rế?" - Người qua đường rất tốt rất biết điều nhưng nhọ a.k.a Tâm đẹp trai said.
"Đựơc thôi." - Nam chính said.
Người qua đường rất tốt rất biết điều nhưng nhọ a.k.a tôi sống chết né cái môi đang chộp tới, vùng vẫy chạy chối chết. Mẹ nó, thằng này khỏe như trâu, đem bẻ hai cánh tay tôi ra sau rồi khóa lại, một tay giữ, tay kia nó bóp má tôi khiến môi tôi chu ra.
Douma!! Đừng có nhăn cái bản mặt nhá!! Là mày cưỡng hôn anh!!
Chu mi naaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!! Heo mi!!!
Nó hôn tôi mà chả khác gì yêu ma hút dương khí của nạn nhân.
"Đôi cẩu nam nam các ngươi hay lắm, cái thằng đeo kính kia! Tôi chúc anh cúc nát tươm bườm thành bố thiên hạ!"
À... tôi đeo kính nè. Nó nói tôi... hả?
Khóc cái mẹ chị gái! Chị khóc cái éo gì cơ? Chính chị bắt thằng nhỏ hôn tui mà? Chính chị đem tui dây vào mà? Tui có lỗi gì chớ?
Tui đẹp trai ừ, nhưng đó không phải tội!
Vì nếu đẹp trai là tội thì tôi đã sớm bị tử hình rồi!!
Không, tôi bị lạc trọng tâm, cái chính là, trinh tiết tui cẩn thận giữ gìn trong chốc lát liền bị cướp mất?
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Nhìn nam chính một thân cao to đen hôi, thiết nghĩ tôi không hẳn là gay, cũng không có nhu cầu tìm người yêu, rước cái thằng gấu này về làm cái méo gì cơ chớ.
Hừm hừm, tôi đập vai nó một cái, bật ngón cái, môi nhếch lên cười, nháy một bên mắt và nói:"Anh hùng vô lệ, Gia mỗ xưa nay hành hiệp trượng nghĩa không cần đền đáp, kiến nghĩa bất vi làm người thế ấy cũng phi anh hùng."
Tôi oai hệt Lục Vân Tiên, nếu như được mặc áo cổ trang, tôi sẽ tra kiếm vào bao rồi phất mạnh tay áo, tiêu sái rời đi cho xong.
Nhưng không, trời vẫn đang mưa...
Thật ngại ngùng, lại đứng co ro một chỗ chờ mưa ngưng....
"Tôi nghiêm túc." - Thằng bé nói tiếp -"Tôi có thể đền bù."
"Tiền?"
"Không thành vấn đề."
Nghĩ có thể đền bù tôi bằng tiền sao?
Nghĩ tôi rẻ rúng vậy sao? Khinh người quá đáng.
"Đền anh 500k đê."
Bất quá, tui rẻ tiền vại đó, cho tui tiền đi... Tiền là tiên là phật mà o(╯□╰)o o(╯□╰)o .(=))))
Thấy cái điệu lục túi rồi soát ví của nó, tôi thấy bối rối, đúng kiểu không có tiền xong ra vẻ. Chắc chuẩn bị viện cớ để quên tiền ở nhà đây mà.
"Về nhà tôi lấy được không?"
Tao biết mà ╮(╯▽╰)╭ .
"Trêu thôi, bye bye."
Vừa lúc mưa đã ngưng, tôi nhanh chân bước đi đến trạm xe gần nhất, tự thôi miên mình rằng vết hôn chỉ là chó cắn thôi. Một ngày xui xẻo giữa các ngày xui xẻo.
Sau đó thì tôi lại gặp thằng nhóc, bảo tình cờ duyên số thì hay quá, chính xác thì nó phục kích tôi!!
"Tôi sẽ đền bù."
Em trai, đừng nhai câu đó nữa, mạnh mẽ lên, cầm cục tiền 500k vả vào mặt anh cái.
"Không cần, chỉ là chó cắn thôi mà."
"Nhà tôi giàu."
".... Em trai này, thay vì nói chuyện như thằng thiểu năng ý, thì hãy đưa anh tấm séc cho oai nhé. Nào, thiếu gia về cho."
Ôi ô tui già rồi đấu không nổi sức trai trẻ các người đâu!!
Bị nó dồn cho phát vào tường, tôi chỉ biết dùng hết công lực đời mình để giấu đi vẻ sợ hãi trên mặt.
"Thế giờ cậu muốn sao?" - Tôi lạnh lùng hỏi.
"Muốn đền bù cho anh." - Nó lạnh lùng đáp.
"Thế đưa tiền đây." - Tôi lạnh lùng nói.
"Về nhà tôi lấy." - Nó lạnh lùng nói.
Nhà mày là cái ngân hàng đúng không nà?
Để bớt phiền, tôi đành cun cút theo nó. Nhìn quả xe mui trần cực kì sang chảnh hãng nào thì tôi chịu đang đậu ngay trước nhà chờ sẵn. Lúc này tôi tin nhà nó giàu rồi đấy, được, thế phải đòi bồi thường gấp đôi!
Ai ngờ.
"Bác gái!! Đó chính là người khiến anh ấy hủy hôn với cháu bác ơi!!"
Mới bước vào, chưa kịp khen xong nhà thằng bé thì đã bị chị gái quen quen chỉ thẳng mặt gào lên.
"Vân, con thật sự là gay? Kia là bạn trai con?" - Người phụ nữ trung niên vỗ về chị gái, nhẹ giọng hỏi.
Thằng nhóc áy náy nhìn tôi.
Tôi áy náy nhìn bác gái.
"Nó xạo lờ đấy bác." - Tui rất muốn nói câu này, nhưng nhìn đám vệ sĩ hầm hầm cái mặt tưởng như chỉ chờ lao đến thông nát cúc tôi, nên đành thôi. Nặn ra nụ cười hòa nhã khoe đủ hàm trên, tôi e dè nói:"Cháu chào cô ạ...."
Mặt bác gái sầm lại. Đám vệ sĩ đã đặt tay bên hông sờ tìm súng.
...
"Hức hức... Cô... cháu biết Vân là bảo bối của cô. Hức... cháu yêu Vân thật lòng... Nhưng nếu cái tình yêu này làm hủy hoại tương lai của Vân... thì cháu sẽ chấm dứt nó. Thưa cô, cháu yêu Vân, cháu biết cháu tốt nhưng cháu rất tiếc. Chào cô, cháu xin lỗi... hức hức."
Xong, kết thúc vai diễn, đang tính rời sân khấu chuồn êm thì bị đám vệ sĩ lao tới tóm gọn.
Quả này lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân được rồi.
"Mẹ đồng ý cho hai đứa quen nhau. Người này không tồi, hai đứa từ giờ hãy sống chung với nhau."
Bác gái buông xuống một câu xanh rờn trước gương mặt ngơ ngác nai vàng của tôi.
Thế đấy, từ đó đến nay gần được 1 tháng rồi, tôi giây ấy muốn phản đối nhưng sợ ăn kẹo đồng nên lại thôi. Bất đắc dĩ đi ở chung với thằng nhóc này.
Đời tôi biết trôi dạt về đâu đây...
"Thu Vân, nhích ra anh lấy điều khiển."
Mở TV, chưa gì đập vào mặt là khuôn mặt chết không bao giờ quên.
"Anh Daniel, phải chăng việc đính hôn của anh với cô Rose - Con gái tập đoàn O.S.W là sự thật?"
"Bữa tối bí mật giữa anh và nữ diễn viên Andree tối qua có phải..."
"Tập đoàn Sở Vương sắp tới sẽ vươn dài..."
"Xin anh cho biết thêm..."
"Bla.... blo..."
Gương mặt phủ một lớp băng kia không một chút động, đường hoàng đi giữa đám đông phóng viên, xung quanh hắn dường như là bốn bức tường vô hình. Bốn bức tường ấy khiến kẻ nào cũng phải e ngại khi đến gần.
Chuyển vài kênh vẫn đập vào mắt cái mặt nồi đó, thật nhọ khi người yêu cũ là người nổi tiếng nha.
"Daniel, Sở Vương Thư."
"Hả?"
Thu Vân ngồi dậy, giật lấy cái điều khiển từ tay tôi, nhấn mạnh cái nút đỏ tắt ngay TV.
Giọng nó có chút tưng tức.
"Anh rể tương lai của tôi." - Thu Vân nhếch miệng chán ghét -"Cái tên ngạo mạn, hắn ta rù quyến chị tôi, khiến bà ta đêm ngày mê mệt nằng nặc cưới hắn bằng được. Hắn ta mà yêu chị tôi có mà trời sập, sớm chỉ muốn có nhà tôi hậu thuẫn. Nhưng cứ mơ đi, tôi sẽ không cho hắn cơ hội nào hết."
Mãi lúc sau tôi mới gật đầu hiểu.
"Vậy... nhà cậu sắp có cưới hỏi đấy à."
"Nếu không có gì thay đổi, chắc cuối tháng sau."
À, ra thế. Hiểu rồi, tôi mang máng hiểu được lí do hắn chia tay tôi rồi.
"Tâm?"
"Không có gì, ăn phải ớt, cay quá."
Ngồi nhanh dậy, tôi hướng phía nhà tắm, đóng rầm cửa lại. Tựa vào cửa, tôi nhìn chính mình trong gương.
Thảm hại, lại khóc.
Hai bàn tay tôi xòe ra hứng từng hạt nước mắt rơi xuống, rồi lại đưa lên xoa xoa cái chóp mũi đang cay phát đỏ.
"Hắn thông minh vậy mà. Hắn biết hắn cần gì..."
Hắn đá tôi là đúng lắm, bởi tôi sẽ chẳng giúp gì được cho kẻ thích đứng trên đỉnh cao là hắn.
Gia Phong Tâm tôi, chỉ có thể phô ra cái ngốc ngố cho hắn xem chọc hắn vui, chỉ có thể động viên hắn, ngân nga câu hát nhẹ nhàng. Chỉ có thể yêu hắn sâu đậm.
Nhưng có lẽ hắn không cần.
"Choang."
Lúc tôi nhận thức được thì đã thấy tay mình đầy máu. Ngẩn ngơ nhìn chiếc cốc thủy tinh sớm vỡ nát trên nền đá hoa, nhìn vết máu chảy dài trên cổ tay.
Tôi điên rồi.
Lí trí kêu gào tôi mau dừng lại nhưng không thành, đau đến thế, xót đến thế mà tôi lại thấy hả hê. Vết cắt trên cổ tay mỗi lúc càng dài thêm, nó dài đến mấy cũng chẳng thể bằng vết rách nơi tim tôi bây giờ.
Tôi điên rồi, điên thật rồi.
"Rầm!"
"Anh điên à!!!"
Ngẩn ngơ nhìn cái khăn bông trắng dần chuyển sang đỏ, tôi ngước lên nhìn Thu Vân.
"Đau quá."
"Tự dưng anh cắt tay làm cái gì!"
"Thật đau..."
Lần đầu tiên tôi khóc trước mặt một người con trai khác ngoài hắn, nước mắt tôi cứ xối ra không biết vì đau thể xác hay đau tâm hồn.
Mở miệng ra tính nói gì đó thì thấy cổ họng khô khốc, gì cũng không nói ra được ngoại trừ tiếc nấc nức nở.
Mím môi lại, tôi cứ thế mà khóc, khóc cho đến khi khóe mắt xon xót đau đau, khóc cho giọng lạc dần, khóc cho đến khi bị Thu Vân khống chế không cho hành xác nữa.
Môi tôi run run, đến lúc nhả răng ra đã thấy hoen hoen máu tươi.
"Chết... sẽ hết đau... đúng không?"
Nhưng tôi thực sự chưa muốn chết.
Tôi sợ chết đi rồi sẽ không thể thấy hắn nữa, tôi sợ chết đi rồi hắn không còn nhớ đến tôi nữa.
À, hắn sớm đã quên tôi rồi. Ảo tưởng cái gì chứ....
Bụng tôi đột nhiên truyền đến cơn đau, tưởng như dạ dày lòng con lòng mẹ thắt hết lại, tưởng như đang có ngọn sóng dữ đang cuộn trào trong tôi.
Ôm bụng gục xuống, tôi gồng kiềm chế cơn đau, trán tôi nổi đầy gân xanh, mặt tôi trắng bệnh đành gắng gượng nói, dọa cho Thu Vân cuống quýt phát hoảng.
"Thuốc.."
"Ở đâu??"
"Tủ đầu giường... ngăn kéo thứ ha--"
Cơn đau ập đến dữ dội quật ngã ý thức của tôi, tôi ngất lịm đi trong vòng tay của Thu Vân, đem theo vết thương từ mảnh vỡ thủy tinh, đem theo trái tim bị giày vò nát vụn chìm sâu.
Thật ra sáu năm qua tôi vẫn giữ nỗi ảo tưởng nhỏ nhoi giống mấy em gái học sinh trung học, vẫn ôm ấp giấc mơ hắn trở về nối lại tình xưa.
Nhưng giờ kết quả quá rõ ràng, tôi không muốn bị tổn thương thêm nữa, thà rằng bị đánh đập vào thân xác, chứ cái kiểu hành hạ tâm can thế này, khổ lắm.
Tôi ước có thể moi tim ra mà tự tay bóp nát nó, bóp chết cái thứ tình cảm vô vọng viển vông.
Tôi phải mạnh mẽ, tôi là Gia Phong Tâm.
_____________ ____
Sơ: Thật ra chỉ là chút làm màu = )) style truyện của Sơ là ngọt lịm hường phấn mà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất