Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!!

Chương 57: Cám ơn mẹ

Trước Sau
Khi tôi bước đến tuổi 33, thì mẹ tôi lại bước sang hẳn thế giới bên kia.

Bà ấy không qua khỏi bạo bệnh.

Trong đám tang của bà, tôi không khóc nổi bởi lẽ đã khóc quá nhiều đến cạn nước mắt.

Vào những giây cuối cùng, bà không dặn dò tôi câu nào, tôi cũng không khóc lóc cầu xin bà đừng nhắm mắt.

Mẹ tôi chỉ nằm im trên giường, hai tay nắm chặt tay tôi. Bà xoa xoa nắn nắn từng đốt tay tôi. Bà nhìn tôi, dù không nói lời nào nhưng chỉ cần một ánh mắt của bà, tôi cũng hiểu vạn lời bà muốn nói.

Lúc nhắm mắt tưởng sẽ xuôi tay nhưng bà vẫn cố gắng nắm chặt tay tôi.

Trong căn phòng kín yên ắng, ngoài tiếng thở dồn dập, tiếng thở yếu ớt thì chỉ còn lại tiếng tích tắc kim chỉ giây.

Khi không còn nghe thấy tiếng tích tắc nữa là khi tôi bắt đầu bật ra những tiếng khóc phá tan giây phút yên ắng đầy xót thương ấy.

Mẹ tôi đã buông tay, tôi gào khóc giữ chặt lấy tay bà.

Người ta bảo tôi cố nén đau thương, tôi giận giữ quát mắng đuổi người ta đi, tôi chửi họ là lũ thần kinh, tôi nói rằng mẹ tôi chỉ đang ngủ thôi, đừng làm phiền bà.

Ngón tay tôi khẽ chạm lên mái tóc mây trắng của mẹ. Mái tóc ấy vẫn bồng bềnh mềm mượt như lần tôi chập chững đi từng bước vòng ra sau mẹ mà ngước lên nhìn, như lần đầu tôi lăng xăng hộ mẹ tết tóc, như lần đầu mẹ sai tôi gội đầu giúp.

Rút tay về, tôi tưởng tay mình bị gãy cố nhấc lên để kéo tấm chăn trắng đắp cho mẹ mà lại không đủ sức.

Cánh tay tôi che ngang mặt, nước mắt tôi cứ vô tình chảy, như thể muốn chảy mãi không ngừng. Từng giọt thấm lên tay áo vest rồi thấm lên cả tay áo sơ mi bên trong.

Dặn lòng mẹ mất là điều sớm muộn sẽ xảy đến thôi. Dặn lòng tuổi cũng chẳng ít ỏi gì, đã là đàn ông trưởng thành rồi thì đừng có khóc sướt mướt như thằng bé ngày xưa nữa. Dặn lòng mới phút nào thách thức với mẹ nếu mẹ mất sẽ mở tiệc ăn mừng mong mẹ giận lên, đuổi đánh mình mà gắng sức vượt qua cửa tử. Càng dặn lòng thì lòng càng đau.

Tôi hít đầy một hơi nặng nề để rồi thở dài cả hơi đau đớn.

Cứ ngây ngẩn ngồi chực bên giường, canh giấc ngủ cho mẹ.

Chợt bên tai văng vẳng tiếng mẹ.

"Tao mà biết sẽ đẻ ra cái đứa ngu ngu như mày thì ngày đấy đẻ xong tao vứt ra rệ đường cho xong!"

"Cái gì? Thằng nào chê con bà ngu? Vớ vẩn, cái thằng Hùng con bà Oanh chứ gì? Trời, cả mẹ lẫn con ngu một lũ còn đòi chê bai ai!"

"Lớp 5 lớn tướng rồi trẻ con cái mông! Mày xem con nhà người ta 5 giờ đã dậy quét nhà, làm bữa sáng,...bla...blo..."

"Lại 1 điểm! Thư nhà bên kia cũng ăn cơm như mày sao lúc nào cũng tròn 10 mà mày lại cứ ăn bớt đi số "0" hả con??"

"Gớm, chả qua Thư nó thương hại ông không có ma nào rước nên nó mới rước về cho đỡ chật đất nhà này thôi."

"Mày cút luôn đi cho đẹp mắt mẹ, ngày nghỉ thì đi chơi với chồng mày ấy. Về đây làm cái gì?"

"Tao còn phải đợi mày lì xì à? Lấy tiền này mà mua chè ăn, đây không cần."

"Mày nói xấu học sinh của mày mà không thấy ngượng mồm à?"

"Con Vương nó thích thằng Tú nào á? Thằng này sao mà bằng Thư nhà mày được."

"Ờ tao mà chết tao ám mày con ạ, tha hồ mà véo tai mày. Tranh thủ ngắm con rể ngon trai há há."



"Mày cứ thử mở tiệc ăn mừng xem, tao bật quan tài tao táp chết mày."

Bởi vì tính cách bà chưa bao giờ thay đổi từ lúc trẻ hay đến cả khi đã chạm đến mùa thu của chính đời mình. Một bà mẹ vui vẻ hồn nhiên theo nghĩa nào đó, có khi tôi còn nhầm lẫn cả tuổi của bà.

Mẹ tôi mất, tôi đau khổ ra sao thì ngày vẫn tới, đêm vẫn buông xuống rồi hững hở chuyển sang ngày. Người người nhà nhà vẫn đi làm, vẫn vui vẻ.

Tôi vẫn bàng hoàng không thích ứng được với chuỗi ngày tiếp theo không còn mẹ. Tôi không đeo lên mình bộ mặt ủ dột, tôi không muốn tỏ ra mình đang suy sụp để làm ảnh hưởng người khác.

Tôi vẫn sẽ cười để chúc mừng tin vui của đồng nghiệp bè bạn.

Mất bà, tôi mất đi một mảnh ghép cuộc sống.

Đến nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc, cất tiếng gọi mẹ đầy tuyệt vọng.

Mỗi lần như thế, Vương Thư không than phiền, không trách tôi phá giấc ngủ của hắn.

"Anh không thể thay thế vị trí của bà trong tim em được, nhưng anh sẽ làm mọi thứ thay bà để chăm sóc em. Cứ khóc trước mặt anh để anh là người duy nhất dỗ em nín."

Phải chăng vì bà biết bên tôi luôn có Vương Thư nên khi mất bà mới thanh thản đến thế.

Ngày qua ngày, Vương Thư từng chút một dệt lên tấm vải nhỏ, lại cẩn thận che đi khoảng trống mảnh ghép trong lòng tôi.

Đúng là không thể thay thế mảnh ghép ấy, nhưng lại có thể che đi.

Buổi sáng ngày đẹp trời nào đó, tôi vươn vai thức dậy rồi kéo tấm rèm lên, hít một hơi sảng khoái.

Tôi lôi hắn dậy. Cùng hắn đi thăm mộ của mẹ.

Sau đó hắn bảo hắn muốn về nhà ngủ tiếp, tôi cáu lên quát hắn dọa sẽ li hôn. Hắn tàn nhẫn sút chân vào mông tôi cảnh cáo.

"Ơ mà em nhớ hôm cưới mẹ đưa anh cái phong bì đúng không?? Sao em lại không có!!"

Ngón tay hắn xẹt qua cổ tôi, máu buồn dâng lên, tôi rùng mình rụt cổ.

"Không phải tiền, là thư thôi."

Nhây mãi hắn mới chịu hết nổi phải đưa lá thư ấy cho tôi xem.

[Gửi con rể đẹp trai của mẹ].

Bậy bậy, của cái gì mà của chớ!! Bà mẹ hám trai này!!

[Lời đầu tiên mẹ chúc Thư cùng thằng nào đó mẹ quên tên rồi hạnh phúc nhé].

Mẹ quên hay mẹ cố tình không ghi đúng không?

[Thật ra hồi trẻ mẹ cũng đẹp gái không kém diễn viên Hàn Quốc đâu. Thế nên thằng Tâm có cái mặt đơ đỡ ngu hơn tính nó là công sức của mẹ cả.

Ôi Thư không tưởng tượng được, à Thư đủ khả năng tưởng tượng được cái thằng mẹ-quên-tên-rồi nó ngu ngu đến độ nào chứ? Suốt ngày ăn ăn ngủ ngủ chả làm cái gì cho đời.

Khổ công mẹ dạy nó từng bước đi, chăm sóc nó từng viên thuốc khi nó ốm].



Mẹ lại chém gió rồi.

[Cái thằng mẹ-quên-tên-rồi ấy, thiếu mẹ nó chả nên hồn đâu, Thư lỡ xui rước phải nó thì cố mà chịu đựng nhé.

Nó lười như chó ấy.]

Mẹ có biết chính thằng con rể của mẹ mới lười như chó chứ không phải con chớ?

[Mẹ nói gở một chút, lỡ như mẹ có chuyện gì, với tư cách là người mẹ thứ 2 của Thư, mẹ yêu cầu Thư phải luôn bên cạnh cái thằng mẹ-quên-tên-rồi đấy nhé. Mẹ biết không cần yêu cầu thì Thư vẫn sẽ làm, nhưng cứ phải yêu cầu cho chắc.

Thằng Tâm nó ngu dễ sợ đó, sao mà an tâm nổi.

Hai đứa cứ yêu nhau, mặc kệ xã hội soi mói. Mẹ sẽ luôn là người ủng hộ hai đứa kể cả khi thế giới này sẽ quay lưng lại với hai đứa.

Mẹ của chó Tâm:

Phong Ly.]

Thảo nào tên Thư coi con y như con cún, mẹ cũng góp công không ít ha.

Cám ơn mẹ.

_________________ Hết chương 11_______

Lề:

Chúng tôi rất vui khi được phỏng vấn nữ diễn viên đảm nhận vai mẹ của nhân vật Tâm.

Có "Thần tiên tỉ tỉ" Lưu Diệc Phi thì cô chính là "Thần tiên cô cô". Khó tin khi cận kề tuổi 40 mà trông cô vẫn xinh đẹp không khác năm 25 tuổi là bao nhiêu.

Kể cả khi đã hóa trang thành bà mẹ hơn 60 thì cô vẫn giữ được nét quý phái nồng hậu.

"Chào cô, cô có thể chia sẻ chút ít cảm nghĩ khi đóng vai này?"

"Okay. Được tin phim sẽ có phần 2 lại đích thân đạo diễn Trang Sơ đến mời tôi tiếp tục đồng hành với ekip. Tôi thật sự xúc động. Lần đầu tiên tôi được đóng vai một bà mẹ, lại còn là mẹ hủ nữ... Cảm giác khó tả."

Thật ra ngoài đời cô cũng là hủ nữ cơ mà...

"À, cảnh cuối cùng của vai diễn này ấy, có cậu A(diễn viên đóng vai Tâm) diễn nhập tâm đến nỗi tôi bị lôi cuốn theo. Diễn xong cảnh đó, cả đoàn phải vào dỗ cậu ấy nín khóc cơ mà."

Nữ diễn viên nói xong thì chỉ tay sang bên trái.

Quay sang đã thấy nam diễn viên A đang cãi nhau om sòm với nam diễn viên B(thủ vai Thư).

Nữ diễn viên nhỏ tiếng tiết lộ:

"Cái lúc cậu A khóc ấy, dỗ mãi không nín, cậu B ra khinh bỉ trêu cậu A yếu đuối cá chuối. Thế là cậu A nín hẳn, đuổi theo đòi đánh cậu B."

"Hệt như Thư Tâm cô nhỉ."

"Cả phần 1 nữa, hai đứa bé đóng hai vai đó cũng náo loạn không kém. Đúng là "Tâm" trong phim hay ngoài đời đều đáng thương như nhau. Haizz, dù sao thì kết thúc vai diễn rồi, chân thành cám ơn những ai đã luôn theo dõi và ủng hộ chúng tôi."

_______________ _______________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau