Chương 7: Ghét Nhất Sở Vương Thư.
Suốt cả kì nghỉ hè, cứ mở mắt ra, chưa thèm đánh răng, tôi đã ba chân bốn cẳng chạy đến nhà thằng Vương Thư.
“Hôm nay đến tập 69 rồi đúng không??”
“.....”
“Bật TV đi, xem chung đi!”
“....”
Tôi tính mở miệng thêm thì bị nó tiện tay cầm cái bánh bao nhét vào miệng. Bánh bao nhỏ nhét vừa cái miệng nhỏ của tôi luôn (=]]]]]).
Lãng phí thức ăn là rất xấu! Mà! Cái bánh này là chính tay Vương Thư cung kính dâng tận miệng cho tôi!
Nể nhau thôi! Nể lắm tôi mới ăn cái bánh bao.... rồi xin ăn thêm cái nữa... rồi cái nữa... cái nữa.... nữa...
Bụng tôi trương phình ra mất rồi....
“Suốt ngày chê không ăn bánh bao, thế mà hôm nay ăn nhiều thế?” - Thầy Vũ nhìn đĩa sứ sạch bong, nói.
Vương Thư chỉ vào mặt tôi, xong, vươn tay đến quệt đi vệt bánh còn sót lại bên mép.
“Cu này, ăn nữa không? Còn nhiều lắm.”
“......” - Tôi ái ngại nhìn Vương Thư.
Gì chứ, tôi, tôi có lòng tự trọng cao lâm đấy! Cao ngang ngửa núi Thái Sơn!
Thế nhưng, của ngon không ăn thì phí lắm...
“Cho em gói về được không thầy??”
Thầy Vũ thoải mái gật đầu chấp nhận.
Quay sang liền thấy thằng Vương Thư nhếch môi chép miệng.
“Phàm ăn tục uống.”
Nể! Là nể nên tôi cũng chẳng bắt lỗi nó làm cái gì!
Một phút bồng bột của tuổi trẻ thôi, tôi hiểu mà.
Vơ lấy cái điều khiển, bật nhanh TV, vừa đúng lúc siêu nhân mới bắt đầu phát bài nhạc mở đầu.
Tôi nghiên nghiêng ngả ngả, say mê hát theo.
Bỗng, tôi thấy vai mình ẩn ẩn đau. Quanh phắt sang trừng thằng Thư, thì thấy nó từ khi nào đã không còn ở đây.
Bỗng.
Nghe thấy tiếng cười “Hí hí...” tôi... tôi liền hiểu cái thằng mặt nìn đã xuất hiện rồi...
“Thư với Tâm nhá!! Rủ nhau xem mảnh!! Không cho tao xem cùng!!”
Xong, nó cũng ngồi xuống,
Y như rằng, tôi có 10 cái miệng cũng không đấu lại thằng này.
Tôi chính thức xác nhận: Tôi ghét thằng Dư! Duy nhất nó là tôi ghét nhất!
Lắm mồm bậc nhất, lầy lội bậc nhất, đáng ghét bậc nhất luôn!
Nó tự nhiên như ruồi ngồi dán vai tôi, giật lấy cái điều khiển, nhoáy cái đã mở kênh khác.
.... Douma...
Cu Shin....
“Đưa đây!” - Tôi hậm hực giật lại cái điều khiển từ tay nó.
Dương Dư cũng chẳng vừa, tùy tiện huých cái làm tôi ngã lăn ra sàn rồi nhanh tay cướp lấy điều khiển.
Tôi ngồi dậy thật nhanh xô lại nó, tay vươn ra giật lại điều khiển.
Tuy nhiên, nó sợ bị giật mất đã làm 1 việc hết sức ngu học - Nó ném điều khiển ra xa tít tắp.
Điều đó không quan trọng.
Quan trọng là va ngay vào....
Vào....
Bé Vương Ngân aaaaa!!!! Không ngoài dự toán, một tiếng gào khóc đinh tai nhức óc vang lên. Tôi cùng Dương Dư bất động nhìn nhau...
Rồi phi như bay đến, quỳ xuống xin lỗi bé con rối rít.
Vương Thư từ tầng trên chạy xuống, liền thấy một cảnh như vậy. Dịu dàng ôm lấy bé Ngân vào lòng, luôn tay xoa xoa cái bụng tròn tròn đang đau của bé. Hắn nhìn chúng tôi, buông giọng lạnh ngắt.
“Ai?”
Đôi mắt “hố đen vũ trụ” kia nhìn thẳng vào mặt tôi, khiến tôi lạnh cả người, cứ đực mặt ra.
“Tâm! Là thằng Tâm ném điều khiển vào Vương Ngân đó!!” - Mục Dương Dư nhanh nhảu nói.
Lời nó thốt ra khiến tôi tức ói máu, môi vừa động toan giải thích thì...
“Cút.”
Hắn nói xong liền quay phắt lại, cái ánh mắt chết chóc kia không còn đâm chọc tôi nữa, nhưng, cái lời xua đuổi kia còn khiến tôi sợ hơn.
Hai bàn tay của tôi nắm thật chặt để kiềm chế sự run rẩy.
Đứng phắt dậy, tôi dơ chân, đạp thật lực vào người thằng Dư một cái, rồi bỏ về.
Tôi đã định không làm thế đâu, tôi đã định chạy tới túm áo thằng Thư, hét thật to rằng thằng Dư nói dối, không phải tôi làm.
Nhưng tôi bất chợt dẹp đi cái dự định đấy.
Vì một ý nghĩ: Nói xong hắn có chịu tin tôi không? Nếu hắn tin, thì ngay từ đầu đã không vội nghe lời thằng Dư, cho rằng tôi gây tội đâu!
Tốt, thằng Dư ghét tôi, tôi ổn. Vốn dĩ ngay từ đầu tôi cũng chẳng ưa gì nó cả.
Tôi nghĩ, phải chế ra một câu để hợp với hiện tại :“Song phương đồng lòng ghét.”
“Chết chết, sao dạo này lắm bão quá. Toàn bão cấp đại học nên thằng con tôi mới bị thổi bay về.”
“Từ giờ con ghét nhất thằng Thư! Con ghét nó! Ghét nhất nó! Mẹ đừng bao giờ để nó gặp con! Ghét! Ghét nhất luôn!” - Tôi gào lên.
Vơ tạm cuộn giấy bên cạnh, trái với tác phong hằng ngày là chậm rãi kéo giấy ra rồi gấp cẩn thận vuông vức, nay, tôi giật cho phát, vò tùm lum rồi đem chùi cái mũi.
Chắc là chùi mạnh tay nên mũi tôi thành ra đỏ gắt thế này.
Giật giật thêm vài nhát đem chùi cái mắt.
Giây phút này, tôi xin xác nhận lại.
Ghét nhất Sở Vương Thư.
___ ____ ______
“Cu Tâm đâu?”
“Anh Tâm về rồi mẹ.... A ui...”
Ngón tay bé nhỏ của Vương Ngân chạm đến chiếc bánh bao nóng hổi, nhanh chóng rụt về, phồng đôi má phính, ra sức thổi đầu ngón tay bị đỏ phù phù vài cái.
“Hay thật... Nhiều khi đuổi còn không về. Bỗng dưng tự giác thật.” - Vũ Vũ cũng thổi phù phù lên tay bé.
“Là anh Thư đuổi anh Tâm!” - Bé Ngân rụt tay về sau, giận dữ nhìn ông anh đang thản nhiên chơi game bên cạnh, nói tiếp -”Rõ là anh Dư làm đau con, nhưng anh Thư lại đuổi anh Tâm!”
Ngón tay đang lướt trên smartphone của hắn chậm.
“Ai?” - Hắn nói.
“Anh ấy! Anh đuổi oan anh Tâm!” - Bé Ngân sợ hãi bám ống quần Vũ Vũ.
“... Sao không nói sớm.”
Quẳng bừa cái smartphone, hắn vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà.
Đi đến trước cửa nhà họ Gia, toan nhấc tay lên bấm chuông, thì hắn thu lại.
Lủi thủi đi về.
“Hôm nay đến tập 69 rồi đúng không??”
“.....”
“Bật TV đi, xem chung đi!”
“....”
Tôi tính mở miệng thêm thì bị nó tiện tay cầm cái bánh bao nhét vào miệng. Bánh bao nhỏ nhét vừa cái miệng nhỏ của tôi luôn (=]]]]]).
Lãng phí thức ăn là rất xấu! Mà! Cái bánh này là chính tay Vương Thư cung kính dâng tận miệng cho tôi!
Nể nhau thôi! Nể lắm tôi mới ăn cái bánh bao.... rồi xin ăn thêm cái nữa... rồi cái nữa... cái nữa.... nữa...
Bụng tôi trương phình ra mất rồi....
“Suốt ngày chê không ăn bánh bao, thế mà hôm nay ăn nhiều thế?” - Thầy Vũ nhìn đĩa sứ sạch bong, nói.
Vương Thư chỉ vào mặt tôi, xong, vươn tay đến quệt đi vệt bánh còn sót lại bên mép.
“Cu này, ăn nữa không? Còn nhiều lắm.”
“......” - Tôi ái ngại nhìn Vương Thư.
Gì chứ, tôi, tôi có lòng tự trọng cao lâm đấy! Cao ngang ngửa núi Thái Sơn!
Thế nhưng, của ngon không ăn thì phí lắm...
“Cho em gói về được không thầy??”
Thầy Vũ thoải mái gật đầu chấp nhận.
Quay sang liền thấy thằng Vương Thư nhếch môi chép miệng.
“Phàm ăn tục uống.”
Nể! Là nể nên tôi cũng chẳng bắt lỗi nó làm cái gì!
Một phút bồng bột của tuổi trẻ thôi, tôi hiểu mà.
Vơ lấy cái điều khiển, bật nhanh TV, vừa đúng lúc siêu nhân mới bắt đầu phát bài nhạc mở đầu.
Tôi nghiên nghiêng ngả ngả, say mê hát theo.
Bỗng, tôi thấy vai mình ẩn ẩn đau. Quanh phắt sang trừng thằng Thư, thì thấy nó từ khi nào đã không còn ở đây.
Bỗng.
Nghe thấy tiếng cười “Hí hí...” tôi... tôi liền hiểu cái thằng mặt nìn đã xuất hiện rồi...
“Thư với Tâm nhá!! Rủ nhau xem mảnh!! Không cho tao xem cùng!!”
Xong, nó cũng ngồi xuống,
Y như rằng, tôi có 10 cái miệng cũng không đấu lại thằng này.
Tôi chính thức xác nhận: Tôi ghét thằng Dư! Duy nhất nó là tôi ghét nhất!
Lắm mồm bậc nhất, lầy lội bậc nhất, đáng ghét bậc nhất luôn!
Nó tự nhiên như ruồi ngồi dán vai tôi, giật lấy cái điều khiển, nhoáy cái đã mở kênh khác.
.... Douma...
Cu Shin....
“Đưa đây!” - Tôi hậm hực giật lại cái điều khiển từ tay nó.
Dương Dư cũng chẳng vừa, tùy tiện huých cái làm tôi ngã lăn ra sàn rồi nhanh tay cướp lấy điều khiển.
Tôi ngồi dậy thật nhanh xô lại nó, tay vươn ra giật lại điều khiển.
Tuy nhiên, nó sợ bị giật mất đã làm 1 việc hết sức ngu học - Nó ném điều khiển ra xa tít tắp.
Điều đó không quan trọng.
Quan trọng là va ngay vào....
Vào....
Bé Vương Ngân aaaaa!!!! Không ngoài dự toán, một tiếng gào khóc đinh tai nhức óc vang lên. Tôi cùng Dương Dư bất động nhìn nhau...
Rồi phi như bay đến, quỳ xuống xin lỗi bé con rối rít.
Vương Thư từ tầng trên chạy xuống, liền thấy một cảnh như vậy. Dịu dàng ôm lấy bé Ngân vào lòng, luôn tay xoa xoa cái bụng tròn tròn đang đau của bé. Hắn nhìn chúng tôi, buông giọng lạnh ngắt.
“Ai?”
Đôi mắt “hố đen vũ trụ” kia nhìn thẳng vào mặt tôi, khiến tôi lạnh cả người, cứ đực mặt ra.
“Tâm! Là thằng Tâm ném điều khiển vào Vương Ngân đó!!” - Mục Dương Dư nhanh nhảu nói.
Lời nó thốt ra khiến tôi tức ói máu, môi vừa động toan giải thích thì...
“Cút.”
Hắn nói xong liền quay phắt lại, cái ánh mắt chết chóc kia không còn đâm chọc tôi nữa, nhưng, cái lời xua đuổi kia còn khiến tôi sợ hơn.
Hai bàn tay của tôi nắm thật chặt để kiềm chế sự run rẩy.
Đứng phắt dậy, tôi dơ chân, đạp thật lực vào người thằng Dư một cái, rồi bỏ về.
Tôi đã định không làm thế đâu, tôi đã định chạy tới túm áo thằng Thư, hét thật to rằng thằng Dư nói dối, không phải tôi làm.
Nhưng tôi bất chợt dẹp đi cái dự định đấy.
Vì một ý nghĩ: Nói xong hắn có chịu tin tôi không? Nếu hắn tin, thì ngay từ đầu đã không vội nghe lời thằng Dư, cho rằng tôi gây tội đâu!
Tốt, thằng Dư ghét tôi, tôi ổn. Vốn dĩ ngay từ đầu tôi cũng chẳng ưa gì nó cả.
Tôi nghĩ, phải chế ra một câu để hợp với hiện tại :“Song phương đồng lòng ghét.”
“Chết chết, sao dạo này lắm bão quá. Toàn bão cấp đại học nên thằng con tôi mới bị thổi bay về.”
“Từ giờ con ghét nhất thằng Thư! Con ghét nó! Ghét nhất nó! Mẹ đừng bao giờ để nó gặp con! Ghét! Ghét nhất luôn!” - Tôi gào lên.
Vơ tạm cuộn giấy bên cạnh, trái với tác phong hằng ngày là chậm rãi kéo giấy ra rồi gấp cẩn thận vuông vức, nay, tôi giật cho phát, vò tùm lum rồi đem chùi cái mũi.
Chắc là chùi mạnh tay nên mũi tôi thành ra đỏ gắt thế này.
Giật giật thêm vài nhát đem chùi cái mắt.
Giây phút này, tôi xin xác nhận lại.
Ghét nhất Sở Vương Thư.
___ ____ ______
“Cu Tâm đâu?”
“Anh Tâm về rồi mẹ.... A ui...”
Ngón tay bé nhỏ của Vương Ngân chạm đến chiếc bánh bao nóng hổi, nhanh chóng rụt về, phồng đôi má phính, ra sức thổi đầu ngón tay bị đỏ phù phù vài cái.
“Hay thật... Nhiều khi đuổi còn không về. Bỗng dưng tự giác thật.” - Vũ Vũ cũng thổi phù phù lên tay bé.
“Là anh Thư đuổi anh Tâm!” - Bé Ngân rụt tay về sau, giận dữ nhìn ông anh đang thản nhiên chơi game bên cạnh, nói tiếp -”Rõ là anh Dư làm đau con, nhưng anh Thư lại đuổi anh Tâm!”
Ngón tay đang lướt trên smartphone của hắn chậm.
“Ai?” - Hắn nói.
“Anh ấy! Anh đuổi oan anh Tâm!” - Bé Ngân sợ hãi bám ống quần Vũ Vũ.
“... Sao không nói sớm.”
Quẳng bừa cái smartphone, hắn vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà.
Đi đến trước cửa nhà họ Gia, toan nhấc tay lên bấm chuông, thì hắn thu lại.
Lủi thủi đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất