[Eabo] Sau Khi Bị Đánh Dấu, Alpha Siêu Khó Dỗ
Chương 15
Dục vọng chiếm hữu của A đối với O là sự tương tác, chắc là A đối với E cũng giống như vậy. O sẽ đối với A sinh ra cảm giác ỷ lại, nói cách khác A cũng sẽ bởi vì E mà nóng nảy, lo âu, hơn nữa còn thập phần muốn bới lông tìm vết.
Giang Vân Biên sau một hồi thuyết phục bản thân thì nghiêm túc nhìn về phía bác sĩ: "Tôi hiểu rồi."
Bác sĩ: "...?"
Không biết vị bạn học này lúc im lặng đã suy nghĩ cẩn thận cái gì, bác sĩ chỉ dặn dò cậu nghỉ ngơi cho tốt, cảm xúc không cần dao động quá lớn.
Khi Giang Vân Biên đẩy cửa ra, đầu tiên là nhìn thấy Chu Điệt đang ngồi chờ trên ghế chơi di động, người nọ dường như có chút mệt mỏi, nâng mắt lên nhìn cậu một hồi lâu.
Giang Vân Biên bị hắn nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên: "Cậu còn chưa đi à."
"Mẹ tôi muốn tôi mang cậu về." Chu Điệt đứng lên, đi đến trước mặt Giang Vân Biên thì cúi người: "Muốn ôm hay vẫn là khiêng?"
"Thế này đi, tôi đánh gãy chân cậu, sau đó cậu đi mua hai chiếc xe lăn, chúng ta cùng nhau đẩy đi thôi."
Cuối cùng Chu Điệt vẫn chịu đựng thái độ tối tăm trẻ con của người này, vác hắn lên xe taxi.
"Tôi phải về trường học, cậu còn như vậy có tin là tôi thật sự đánh cậu không!" Khi Giang Vân Biên bị hắn mạnh mẽ cài dây an toàn thì xù lông lên.
"Cậu đồng ý với mẹ tôi giúp bà làm bánh trung thu." Chu Điệt lấy hai quả trứng trong túi quần ra: "Nguyên liệu nấu ăn đều mua rồi."
Giang Vân Biên thật sự cảm thấy Chu Điệt người này có vấn đề, bị hắn cố tình nói như vậy, bản thân đúng thật là hình như có chút đuối lý.
Chu Điệt cuối cùng vẫn cõng Giang Vân Biên lên lầu bảy, sau khi nói tất cả sự việc từ lớn đến nhỏ giẫm phải vỏ chuối té ngã như thế nào cho dì Ôn, kỳ nghỉ trung thu của Tiểu Giang què chân đã được sắp xếp ổn thỏa.
Ôn Nguyệt nhất định phải chăm sóc cậu.
"Không cần phiền đâu dì, ngài còn có khách khác mà." Giang Vân Biên nhìn về phía Từ Chiêu Nhược.
Từ Chiêu Nhược lập tức đứng thẳng, đưa tay chạm tới trán chào theo kiểu quân đội: "Báo cáo, tôi chỉ ở lại đây đêm nay, ngày mai liền đi, hơn nữa trước nay tôi đều ngủ cùng dì Ôn, bạn học Giang không cần để ý đến tôi!"
Giang Vân Biên cảm thấy Omega này nói chuyện quá trớn.
Ôn Nguyệt kêu Chu Điệt giúp cậu đứng dậy đi lên nghỉ ngơi, khi Giang Vân Biên lần thứ hai bước vào phòng Chu Điệt, mới thấy giường trên sàn đều đã sắp xếp hết, dì Ôn là muốn cậu ngủ lại qua đêm.
Chu Điệt lấy quần áo cho cậu: "Cậu cao bao nhiêu?"
Giang Vân Biên đỡ tường, không muốn trả lời.
"Không phát hiện trên người cậu còn dính trứng gà?" Chu Điệt nói.
"181." Giang Vân Biên lạnh nhạt nói.
Chu Điệt đưa cho cậu một bộ quần áo, còn có quần lót mới, cậu đến phòng tắm mới phát hiện khăn lông lần trước mình dùng qua còn treo ở trên tường.
Sau gáy lại ngứa.
Lúc Giang Vân Biên tắm sạch đi ra thì thấy Từ Chiêu Nhược và Ôn Nguyệt cũng ở trong phòng, ba người đang chơi cờ nhảy.
"Không được, không được, dì quá yếu." Ôn Nguyệt cười xua tay: "Dì đói rồi, đi xuống nấu mì đây, các con có muốn ăn không?"
Từ Chiêu Nhược tích cực giơ tay: "Muốn!"
Chu Điệt và Giang Vân Biên cũng gật gật đầu.
Sau khi người lớn đi rồi, tình cảnh bàn cờ nhảy bỗng nhiên trở nên bế tắc.
Từ Chiêu Nhược nhìn Chu Điệt lấy một quyển sách tới xem, tức khắc không ôm tin tưởng gì đối với việc người này có thể mở đầu đề tài hay không, quay đầu lại nhìn về phía Giang Vân Biên: "Ừm, cậu có muốn thuốc ngăn mùi không?"
Dứt lời, cô lấy bình nhỏ tùy thân mùi bơ của mình đưa ra.
Giang Vân Biên nhìn cái chai kia liền nhớ tới mùi hương trên người Chu Điệt buổi tối ngày đó, quả nhiên là Từ Chiêu Nhược.
"Không tốt đâu." Cậu mỉm cười nhìn cô gái trước mặt.
Chu Điệt khẽ khựng lại đầu ngón tay đang lật sách, nhướng mày nhàn nhạt nhìn người trước mặt.
Lời này nghe sao có vẻ kỳ quái như thế nào ấy?
Từ Chiêu Nhược vừa định giải thích, Chu Điệt liền đóng sách lại, quay đầu cười: "Chậc chậc, Chiêu Nhược, không tốt đâu."
Từ Chiêu Nhược nổi hết cả da gà lên, đây là lần đầu tiên Chu Điệt kêu tên cô, sao lại sởn tóc gáy như vậy.
Sau gáy Giang Vân Biên bỗng nhiên bị đâm một nhát, tâm tình muốn bới lông tìm vết lại bộc phát ra, tưởng tượng đến người trước mặt này còn đánh dấu mình cậu liền muốn đá người.
Chu Điệt giơ tay, từ trong ngăn tủ bên cạnh lấy ra thuốc ngăn mùi hương bạch trà, sau đó nhân lúc Giang Vân Biên không chú ý liền chế trụ cổ tay cậu trong chớp mắt.
*Bạch trà:
Hơi nước mát lạnh lập tức bao phủ Giang Vân Biên, khi cậu phản ứng lại thì Chu Điệt đã phun xong.
"Dùng của con gái không tốt lắm, vậy thì dùng của tôi đi."
"Khụ khụ, Chu Điệt, xem ra là cậu thật sự chán sống!" Giang Vân Biên bị phun quá nhiều, thật lâu mới thả lỏng, bịt mũi nhìn Từ Chiêu Nhược: "Hội trưởng, cậu không quan tâm đến hắn, sớm hay muộn cũng có ngày tôi bóp chết hắn."
Từ Chiêu Nhược rõ ràng là không sợ lớn chuyện: "Tại sao tôi phải quan tâm đến hắn nha, mọi người đều là bạn học, hài hòa sống chung không tốt sao?"
"Cậu là kẻ ngốc sao? Alpha của cậu đi đánh dấu những người khác cậu..." Giang Vân Biên nói tới đây cũng cảm thấy không thích hợp: "Cậu với hắn là quan hệ gì?"
Từ Chiêu Nhược bị hắn chọc cười gần chết: "Quan hệ bạn bè bình thường."
Thanh âm của Giang Vân Biên vụt tắt, im lặng.
Từ Chiêu Nhược ý thức được bản thân không nên cười nữa: "Tôi đi xem dì Ôn có cần giúp đỡ hay không."
Nói xong, lòng bàn chân như bôi dầu mà chạy.
Chu Điệt và Giang Vân Biên ở tại chỗ, bầu không khí quỷ dị lan tỏa xung quanh hai người.
"Vì sao đi khám chuyên khoa?" Chu Điệt đặt thuốc ức chế xuống, hiếm khi có kiên nhẫn nhìn người trước mặt: "Khó chịu chỗ nào sao không nói với tôi?"
Nói với cậu? Cậu mẹ nó đem tôi giữ trong bóng tối như thế nào sao không cùng tôi nói?
"Trước giờ tôi chưa từng nói tôi và Từ Chiêu Nhược có quan hệ." Chu Điệt giống như hiểu rõ tâm tình của cậu, chân dài hơi cong lên: "Đến lượt cậu."
Nó giống như trao đổi bí mật.
Giang Vân Biên lười dây dưa với hắn: "Cổ tôi đau. Bác sĩ nói tác dụng của việc đánh dấu là lẫn nhau, giống như việc A đánh dấu O sẽ sinh ra chiếm hữu đối với O."
Chu Điệt nhìn cậu, đem lời cậu nói mỗi một chữ đều tách ra rõ ràng.
Nói cách khác, Giang Vân Biên và Omega bị đánh dấu giống nhau... Hiểu lầm Từ Chiêu Nhược, hơn nữa còn ghen tị?
"Giống như miêu tả ở trên, tôi sinh ra một chút tâm lý xoi mói đối với cậu." Giang Vân Biên nhìn chằm chằm hắn: "Cho nên cậu cẩn thận một chút, tôi là Alpha cao cấp, chút chuyện ấy vẫn có khả năng giải quyết."
Nói xong, cậu còn rất nghiêm túc gật gật đầu.
Giống như người bị kiềm chế mãnh liệt trong khoảng thời gian này chính là hắn vậy.
Người trước mặt khẽ hừ một tiếng, Giang Vân Biên ngẩng đầu, liền nghe thấy Chu Điệt nhẹ nhàng nói: "Tôi sợ quá."
"Đúng rồi, Chu Điệt, buổi tối ngày hôm đó cậu đưa ai đến cục cảnh sát vậy?" Giang Vân Biên thay đổi dáng ngồi, làm cho chân bị băng bó của mình thoải mái chút.
Hiếm khi gặp được người này có cử chỉ "giao lưu", Chu Điệt thu tầm mắt lại: "Người cầm dao kia."
"Ồ." Giang Vân Biên nghĩ nghĩ, âm thanh dường như là từ kẽ răng phát ra: "Cảm ơn."
"Cái gì?"
"Ồ."
Chu Điệt khẽ cười, tâm nói người này thật đúng là chỉ cho cơ hội một lần.
"Công việc của cậu là chuyện như thế nào?"
Giang Vân Biên cũng đoán được Chu Điệt sẽ hỏi, thật đúng là nên hỏi: "Không có gì, công việc bán thời gian mà thôi, tôi thiếu tiền."
Không có nhà, thiếu tiền.
Chu Điệt dường như đoán được tình huống của cậu.
Mì của Ôn Nguyệt nhanh chóng nấu xong, ba đứa nhỏ ăn xong liền đi nghỉ ngơi, Chu Điệt rất khách khí nhường giường lại cho người bị thương, khi Giang Vân Biên muốn giãy giụa thì hắn đã tắt đèn rồi nằm xuống chỗ đã được chuẩn bị trên sàn.
Không biết là do thuốc ngăn mùi trên người mình có tác dụng, hay là do quá mệt mỏi, vốn cứ tưởng mình ở phòng Chu Điệt sẽ mất ngủ nhưng Giang Vân Biên vừa nằm đã nhanh chóng ngủ mất.
Ba giờ sáng, âm thanh nhẹ nhàng xoay người của người trên giường như vuốt ve vành tai Chu Điệt.
Hắn mở mắt ra, trong không gian đen nhánh xung quanh thấy được một bóng dáng mơ hồ không rõ.
Ở bên cạnh mép giường có một bàn tay buông thõng xuống.
Lần đầu tiên là ở ký túc xá nhìn thấy là mắt cá chân, bây giờ ở nhà mình lại nhìn được cổ tay, Giang Vân Biên ban ngày nhìn rất hung hăng, nhưng khi ngủ lại không có một chút xíu đề phòng nào.
Chu Điệt khép mắt lại, nhưng vị bạc hà nhẹ nhàng kia lại uyển chuyển vây quanh hô hấp của hắn, giống như một miếng kẹo nhỏ dính ở trên da.
Chu Điệt cảm thấy mình bị mất ngủ.
Rõ ràng ở trong trường học tình huống cũng chưa nghiêm trọng như vậy.
Chỉ bởi vì một đoạn cổ tay này sao?
Hắn không tự chủ được nâng đầu ngón tay lên, trong bóng đêm nhẹ nhàng chạm vào tay Giang Vân Biên.
Có hơi lạnh.
Đầu ngón tay theo đường cong hướng lên trên, chạm vào khớp xương cổ tay hơi nhô ra, khẽ di chuyển dọc theo đường chỉ tay, mùi bạc hà càng nồng đậm.
Chu Điệt chậc một tiếng.
Người trên giường mơ màng ưm ưm vài tiếng, rút tay về, thay đổi tư thế rồi ngủ tiếp.
Chu Điệt thu tay còn đang lơ lửng trên không trung về đặt trên trán mình, mắt hơi khép lại.
Sáng sớm hôm sau, Giang Vân Biên bị điện thoại đánh thức.
Mùi bạch trà cùng với một loại mùi vị khác hòa vào nhau, đại não mơ màng ngủ của cậu hoàn toàn không nhớ được tình cảnh xung quanh, tay sờ đến di động liền bắt máy.
"Vân Dĩ?"
Sau đó Chu Điệt vừa ngủ được ba tiếng đã bị âm thành khàn khàn của cậu đánh thức, Giang Vân Biên vừa tỉnh ngủ nên âm thanh lúc nói chuyện có hơi dính, có lẽ là vì muốn dỗ dành cô gái ở đầu dây bên kia, cậu còn nói rất nhỏ nhẹ.
"Xin lỗi, anh hai có chút việc, quốc khánh sẽ trở về chơi với em, có được không?"
"Ừm, cái gì cũng nghe em hết, ngoan."
Sau khi cúp điện thoại cậu còn thấp giọng rầm rì vài tiếng, như là giấc ngủ bị quấy nhiễu nên tự mình phát sinh tính khí rời giường.
Chu Điệt cụp mắt, nghĩ thầm rốt cuộc là ai đang quấy rầy ai.
Nếu đã không ngủ tiếp được, hắn liền ngồi dậy vòng đến sau giường nhìn mắt cá chân của Giang Vân Biên.
Hắn đưa tay gõ gõ lên mắt cá chân cậu.
Giang Vân Biên sợ tới mức ngồi bật dậy, xém chút nữa đụng đến chân bị thương.
"Tại sao lại là cậu?" Giang Vân Biên còn chưa hết giật mình.
"Cậu muốn là ai." Chu Điệt nhìn thứ lỏng lẻo muốn rơi ra ở mắt cá chân cậu, tháo băng gạc trên đó xuống: "Tư thế ngủ của cậu sao lại xấu như vậy."
Chờ hắn gỡ xong băng gạc ra lại nâng chân cậu lên, Giang Vân Biên mới cảm nhận được nhiệt độ trên lỗ tai và sườn mặt của mình cao đến quá mức.
"Không phải, vừa mới sáng sớm, cậu... Buông ra!" Giang Vân Biên nói năng có chút lộn xộn.
Chu Điệt nhíu mi: "Đừng nhúc nhích, lát nữa cậu làm dơ ga trải giường lại phải giặt."
Lúc này, Giang Vân Biên cả người căng chặt mới chậm chạp nhớ ra mình đang ở nhà Chu Điệt.
Đậu má.
Chu Điệt lấy khăn nhỏ lót xuống chân cậu, mới đi lấy chiếc khăn sạch lau hết thuốc còn sót lại cho cậu, sau đó rửa tay sạch sẽ chuẩn bị thoa thuốc.
"Ừm, tôi, tôi tự làm được rồi." Giang Vân Biên không biết như thế nào cảm thấy người trước mặt có chút không thích hợp.
Chu Điệt phát điên cái gì sao tự nhiên đối xử với cậu tốt như vậy?
"Cổ cậu không đau sao?" Chu Điệt liếc cậu một cái, không nóng không lạnh nói: "Bồi thường một chút, làm cho thể xác và tinh thần cậu đều khỏe mạnh."
Giang Vân Biên nghẹn nửa ngày, khi bàn tay hắn chuẩn bị đi lên cậu mới không khống chế kêu một tiếng: "... Chớ có sờ cổ chân!"
Giang Vân Biên sau một hồi thuyết phục bản thân thì nghiêm túc nhìn về phía bác sĩ: "Tôi hiểu rồi."
Bác sĩ: "...?"
Không biết vị bạn học này lúc im lặng đã suy nghĩ cẩn thận cái gì, bác sĩ chỉ dặn dò cậu nghỉ ngơi cho tốt, cảm xúc không cần dao động quá lớn.
Khi Giang Vân Biên đẩy cửa ra, đầu tiên là nhìn thấy Chu Điệt đang ngồi chờ trên ghế chơi di động, người nọ dường như có chút mệt mỏi, nâng mắt lên nhìn cậu một hồi lâu.
Giang Vân Biên bị hắn nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên: "Cậu còn chưa đi à."
"Mẹ tôi muốn tôi mang cậu về." Chu Điệt đứng lên, đi đến trước mặt Giang Vân Biên thì cúi người: "Muốn ôm hay vẫn là khiêng?"
"Thế này đi, tôi đánh gãy chân cậu, sau đó cậu đi mua hai chiếc xe lăn, chúng ta cùng nhau đẩy đi thôi."
Cuối cùng Chu Điệt vẫn chịu đựng thái độ tối tăm trẻ con của người này, vác hắn lên xe taxi.
"Tôi phải về trường học, cậu còn như vậy có tin là tôi thật sự đánh cậu không!" Khi Giang Vân Biên bị hắn mạnh mẽ cài dây an toàn thì xù lông lên.
"Cậu đồng ý với mẹ tôi giúp bà làm bánh trung thu." Chu Điệt lấy hai quả trứng trong túi quần ra: "Nguyên liệu nấu ăn đều mua rồi."
Giang Vân Biên thật sự cảm thấy Chu Điệt người này có vấn đề, bị hắn cố tình nói như vậy, bản thân đúng thật là hình như có chút đuối lý.
Chu Điệt cuối cùng vẫn cõng Giang Vân Biên lên lầu bảy, sau khi nói tất cả sự việc từ lớn đến nhỏ giẫm phải vỏ chuối té ngã như thế nào cho dì Ôn, kỳ nghỉ trung thu của Tiểu Giang què chân đã được sắp xếp ổn thỏa.
Ôn Nguyệt nhất định phải chăm sóc cậu.
"Không cần phiền đâu dì, ngài còn có khách khác mà." Giang Vân Biên nhìn về phía Từ Chiêu Nhược.
Từ Chiêu Nhược lập tức đứng thẳng, đưa tay chạm tới trán chào theo kiểu quân đội: "Báo cáo, tôi chỉ ở lại đây đêm nay, ngày mai liền đi, hơn nữa trước nay tôi đều ngủ cùng dì Ôn, bạn học Giang không cần để ý đến tôi!"
Giang Vân Biên cảm thấy Omega này nói chuyện quá trớn.
Ôn Nguyệt kêu Chu Điệt giúp cậu đứng dậy đi lên nghỉ ngơi, khi Giang Vân Biên lần thứ hai bước vào phòng Chu Điệt, mới thấy giường trên sàn đều đã sắp xếp hết, dì Ôn là muốn cậu ngủ lại qua đêm.
Chu Điệt lấy quần áo cho cậu: "Cậu cao bao nhiêu?"
Giang Vân Biên đỡ tường, không muốn trả lời.
"Không phát hiện trên người cậu còn dính trứng gà?" Chu Điệt nói.
"181." Giang Vân Biên lạnh nhạt nói.
Chu Điệt đưa cho cậu một bộ quần áo, còn có quần lót mới, cậu đến phòng tắm mới phát hiện khăn lông lần trước mình dùng qua còn treo ở trên tường.
Sau gáy lại ngứa.
Lúc Giang Vân Biên tắm sạch đi ra thì thấy Từ Chiêu Nhược và Ôn Nguyệt cũng ở trong phòng, ba người đang chơi cờ nhảy.
"Không được, không được, dì quá yếu." Ôn Nguyệt cười xua tay: "Dì đói rồi, đi xuống nấu mì đây, các con có muốn ăn không?"
Từ Chiêu Nhược tích cực giơ tay: "Muốn!"
Chu Điệt và Giang Vân Biên cũng gật gật đầu.
Sau khi người lớn đi rồi, tình cảnh bàn cờ nhảy bỗng nhiên trở nên bế tắc.
Từ Chiêu Nhược nhìn Chu Điệt lấy một quyển sách tới xem, tức khắc không ôm tin tưởng gì đối với việc người này có thể mở đầu đề tài hay không, quay đầu lại nhìn về phía Giang Vân Biên: "Ừm, cậu có muốn thuốc ngăn mùi không?"
Dứt lời, cô lấy bình nhỏ tùy thân mùi bơ của mình đưa ra.
Giang Vân Biên nhìn cái chai kia liền nhớ tới mùi hương trên người Chu Điệt buổi tối ngày đó, quả nhiên là Từ Chiêu Nhược.
"Không tốt đâu." Cậu mỉm cười nhìn cô gái trước mặt.
Chu Điệt khẽ khựng lại đầu ngón tay đang lật sách, nhướng mày nhàn nhạt nhìn người trước mặt.
Lời này nghe sao có vẻ kỳ quái như thế nào ấy?
Từ Chiêu Nhược vừa định giải thích, Chu Điệt liền đóng sách lại, quay đầu cười: "Chậc chậc, Chiêu Nhược, không tốt đâu."
Từ Chiêu Nhược nổi hết cả da gà lên, đây là lần đầu tiên Chu Điệt kêu tên cô, sao lại sởn tóc gáy như vậy.
Sau gáy Giang Vân Biên bỗng nhiên bị đâm một nhát, tâm tình muốn bới lông tìm vết lại bộc phát ra, tưởng tượng đến người trước mặt này còn đánh dấu mình cậu liền muốn đá người.
Chu Điệt giơ tay, từ trong ngăn tủ bên cạnh lấy ra thuốc ngăn mùi hương bạch trà, sau đó nhân lúc Giang Vân Biên không chú ý liền chế trụ cổ tay cậu trong chớp mắt.
*Bạch trà:
Hơi nước mát lạnh lập tức bao phủ Giang Vân Biên, khi cậu phản ứng lại thì Chu Điệt đã phun xong.
"Dùng của con gái không tốt lắm, vậy thì dùng của tôi đi."
"Khụ khụ, Chu Điệt, xem ra là cậu thật sự chán sống!" Giang Vân Biên bị phun quá nhiều, thật lâu mới thả lỏng, bịt mũi nhìn Từ Chiêu Nhược: "Hội trưởng, cậu không quan tâm đến hắn, sớm hay muộn cũng có ngày tôi bóp chết hắn."
Từ Chiêu Nhược rõ ràng là không sợ lớn chuyện: "Tại sao tôi phải quan tâm đến hắn nha, mọi người đều là bạn học, hài hòa sống chung không tốt sao?"
"Cậu là kẻ ngốc sao? Alpha của cậu đi đánh dấu những người khác cậu..." Giang Vân Biên nói tới đây cũng cảm thấy không thích hợp: "Cậu với hắn là quan hệ gì?"
Từ Chiêu Nhược bị hắn chọc cười gần chết: "Quan hệ bạn bè bình thường."
Thanh âm của Giang Vân Biên vụt tắt, im lặng.
Từ Chiêu Nhược ý thức được bản thân không nên cười nữa: "Tôi đi xem dì Ôn có cần giúp đỡ hay không."
Nói xong, lòng bàn chân như bôi dầu mà chạy.
Chu Điệt và Giang Vân Biên ở tại chỗ, bầu không khí quỷ dị lan tỏa xung quanh hai người.
"Vì sao đi khám chuyên khoa?" Chu Điệt đặt thuốc ức chế xuống, hiếm khi có kiên nhẫn nhìn người trước mặt: "Khó chịu chỗ nào sao không nói với tôi?"
Nói với cậu? Cậu mẹ nó đem tôi giữ trong bóng tối như thế nào sao không cùng tôi nói?
"Trước giờ tôi chưa từng nói tôi và Từ Chiêu Nhược có quan hệ." Chu Điệt giống như hiểu rõ tâm tình của cậu, chân dài hơi cong lên: "Đến lượt cậu."
Nó giống như trao đổi bí mật.
Giang Vân Biên lười dây dưa với hắn: "Cổ tôi đau. Bác sĩ nói tác dụng của việc đánh dấu là lẫn nhau, giống như việc A đánh dấu O sẽ sinh ra chiếm hữu đối với O."
Chu Điệt nhìn cậu, đem lời cậu nói mỗi một chữ đều tách ra rõ ràng.
Nói cách khác, Giang Vân Biên và Omega bị đánh dấu giống nhau... Hiểu lầm Từ Chiêu Nhược, hơn nữa còn ghen tị?
"Giống như miêu tả ở trên, tôi sinh ra một chút tâm lý xoi mói đối với cậu." Giang Vân Biên nhìn chằm chằm hắn: "Cho nên cậu cẩn thận một chút, tôi là Alpha cao cấp, chút chuyện ấy vẫn có khả năng giải quyết."
Nói xong, cậu còn rất nghiêm túc gật gật đầu.
Giống như người bị kiềm chế mãnh liệt trong khoảng thời gian này chính là hắn vậy.
Người trước mặt khẽ hừ một tiếng, Giang Vân Biên ngẩng đầu, liền nghe thấy Chu Điệt nhẹ nhàng nói: "Tôi sợ quá."
"Đúng rồi, Chu Điệt, buổi tối ngày hôm đó cậu đưa ai đến cục cảnh sát vậy?" Giang Vân Biên thay đổi dáng ngồi, làm cho chân bị băng bó của mình thoải mái chút.
Hiếm khi gặp được người này có cử chỉ "giao lưu", Chu Điệt thu tầm mắt lại: "Người cầm dao kia."
"Ồ." Giang Vân Biên nghĩ nghĩ, âm thanh dường như là từ kẽ răng phát ra: "Cảm ơn."
"Cái gì?"
"Ồ."
Chu Điệt khẽ cười, tâm nói người này thật đúng là chỉ cho cơ hội một lần.
"Công việc của cậu là chuyện như thế nào?"
Giang Vân Biên cũng đoán được Chu Điệt sẽ hỏi, thật đúng là nên hỏi: "Không có gì, công việc bán thời gian mà thôi, tôi thiếu tiền."
Không có nhà, thiếu tiền.
Chu Điệt dường như đoán được tình huống của cậu.
Mì của Ôn Nguyệt nhanh chóng nấu xong, ba đứa nhỏ ăn xong liền đi nghỉ ngơi, Chu Điệt rất khách khí nhường giường lại cho người bị thương, khi Giang Vân Biên muốn giãy giụa thì hắn đã tắt đèn rồi nằm xuống chỗ đã được chuẩn bị trên sàn.
Không biết là do thuốc ngăn mùi trên người mình có tác dụng, hay là do quá mệt mỏi, vốn cứ tưởng mình ở phòng Chu Điệt sẽ mất ngủ nhưng Giang Vân Biên vừa nằm đã nhanh chóng ngủ mất.
Ba giờ sáng, âm thanh nhẹ nhàng xoay người của người trên giường như vuốt ve vành tai Chu Điệt.
Hắn mở mắt ra, trong không gian đen nhánh xung quanh thấy được một bóng dáng mơ hồ không rõ.
Ở bên cạnh mép giường có một bàn tay buông thõng xuống.
Lần đầu tiên là ở ký túc xá nhìn thấy là mắt cá chân, bây giờ ở nhà mình lại nhìn được cổ tay, Giang Vân Biên ban ngày nhìn rất hung hăng, nhưng khi ngủ lại không có một chút xíu đề phòng nào.
Chu Điệt khép mắt lại, nhưng vị bạc hà nhẹ nhàng kia lại uyển chuyển vây quanh hô hấp của hắn, giống như một miếng kẹo nhỏ dính ở trên da.
Chu Điệt cảm thấy mình bị mất ngủ.
Rõ ràng ở trong trường học tình huống cũng chưa nghiêm trọng như vậy.
Chỉ bởi vì một đoạn cổ tay này sao?
Hắn không tự chủ được nâng đầu ngón tay lên, trong bóng đêm nhẹ nhàng chạm vào tay Giang Vân Biên.
Có hơi lạnh.
Đầu ngón tay theo đường cong hướng lên trên, chạm vào khớp xương cổ tay hơi nhô ra, khẽ di chuyển dọc theo đường chỉ tay, mùi bạc hà càng nồng đậm.
Chu Điệt chậc một tiếng.
Người trên giường mơ màng ưm ưm vài tiếng, rút tay về, thay đổi tư thế rồi ngủ tiếp.
Chu Điệt thu tay còn đang lơ lửng trên không trung về đặt trên trán mình, mắt hơi khép lại.
Sáng sớm hôm sau, Giang Vân Biên bị điện thoại đánh thức.
Mùi bạch trà cùng với một loại mùi vị khác hòa vào nhau, đại não mơ màng ngủ của cậu hoàn toàn không nhớ được tình cảnh xung quanh, tay sờ đến di động liền bắt máy.
"Vân Dĩ?"
Sau đó Chu Điệt vừa ngủ được ba tiếng đã bị âm thành khàn khàn của cậu đánh thức, Giang Vân Biên vừa tỉnh ngủ nên âm thanh lúc nói chuyện có hơi dính, có lẽ là vì muốn dỗ dành cô gái ở đầu dây bên kia, cậu còn nói rất nhỏ nhẹ.
"Xin lỗi, anh hai có chút việc, quốc khánh sẽ trở về chơi với em, có được không?"
"Ừm, cái gì cũng nghe em hết, ngoan."
Sau khi cúp điện thoại cậu còn thấp giọng rầm rì vài tiếng, như là giấc ngủ bị quấy nhiễu nên tự mình phát sinh tính khí rời giường.
Chu Điệt cụp mắt, nghĩ thầm rốt cuộc là ai đang quấy rầy ai.
Nếu đã không ngủ tiếp được, hắn liền ngồi dậy vòng đến sau giường nhìn mắt cá chân của Giang Vân Biên.
Hắn đưa tay gõ gõ lên mắt cá chân cậu.
Giang Vân Biên sợ tới mức ngồi bật dậy, xém chút nữa đụng đến chân bị thương.
"Tại sao lại là cậu?" Giang Vân Biên còn chưa hết giật mình.
"Cậu muốn là ai." Chu Điệt nhìn thứ lỏng lẻo muốn rơi ra ở mắt cá chân cậu, tháo băng gạc trên đó xuống: "Tư thế ngủ của cậu sao lại xấu như vậy."
Chờ hắn gỡ xong băng gạc ra lại nâng chân cậu lên, Giang Vân Biên mới cảm nhận được nhiệt độ trên lỗ tai và sườn mặt của mình cao đến quá mức.
"Không phải, vừa mới sáng sớm, cậu... Buông ra!" Giang Vân Biên nói năng có chút lộn xộn.
Chu Điệt nhíu mi: "Đừng nhúc nhích, lát nữa cậu làm dơ ga trải giường lại phải giặt."
Lúc này, Giang Vân Biên cả người căng chặt mới chậm chạp nhớ ra mình đang ở nhà Chu Điệt.
Đậu má.
Chu Điệt lấy khăn nhỏ lót xuống chân cậu, mới đi lấy chiếc khăn sạch lau hết thuốc còn sót lại cho cậu, sau đó rửa tay sạch sẽ chuẩn bị thoa thuốc.
"Ừm, tôi, tôi tự làm được rồi." Giang Vân Biên không biết như thế nào cảm thấy người trước mặt có chút không thích hợp.
Chu Điệt phát điên cái gì sao tự nhiên đối xử với cậu tốt như vậy?
"Cổ cậu không đau sao?" Chu Điệt liếc cậu một cái, không nóng không lạnh nói: "Bồi thường một chút, làm cho thể xác và tinh thần cậu đều khỏe mạnh."
Giang Vân Biên nghẹn nửa ngày, khi bàn tay hắn chuẩn bị đi lên cậu mới không khống chế kêu một tiếng: "... Chớ có sờ cổ chân!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất