[Edit – Đm] Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng

Chương 17: Chương 9.1: Bạo Quân Vs Quốc Sư (9)

Trước Sau
Linh phi nghe vậy lộ ra sự kinh ngạc. Lúc này bà ta với chú ý tới hai vị công công đứng đằng sau Mạc Chước.

Dù kiến thức của bà ta có hạn hẹp tới đâu thì vẫn nhận ra những người đi theo Thái Hậu.

Trong lòng lại nghĩ không biết thằng nhãi này được Thái Hậu quan tâm như vậy từ lúc nào.

Ngày hôm qua, dường như bà ta mơ thấy ác mộng cả đêm.

Trong mơ, oan hồn của những phi tần và những đứa trẻ bị bà ta hại chết đều xuất hiện muốn lấy mạng bà ta.

Sau khi Linh phi bị dọa tỉnh lập tức gọi không ít người vào trong phòng mình gác đêm.

Chỉ là dù vậy bà ta vẫn cảm thấy có ma quỷ xung quanh mình, không dám ngủ say.

Giống như dù trong phòng có bao nhiêu người đi chăng nữa, chỉ cần bà ta nhắm mắt lại thì sẽ bị chúng nó tìm tới vậy.

Chuyện này làm cho bà ta không ngủ cả đêm. Buổi sáng cũng trở nên phiền muộn, nóng nảy.

Vậy nên bà ta còn phát tiết sự giận dữ lên cung nhân trong cung của mình. Dù vậy bà ta vẫn thấy không đủ nên muốn chờ Mạc Chước về để dùng hắn trút giận.

Không nghĩ tới chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy người đâu.

Sau đó bà ta chủ động hỏi cung nhân, bọn họ mới run rẩy nói Mạc Chước trở về nhưng lại bị Thái Hậu gọi đi.

Vì thế Linh phi định trở về cung của mình, không nghĩ tới trên đường lại gặp được hắn.

Bà ta còn đang bực tức vì cơn ác mộng đêm qua nên không nghĩ nhiều mà trực tiếp bước tới mắng mỏ.

Lại không nghĩ tới mọi chuyện đã ngoài dự đoán của bà ta.

Nghe ý của công công kia thì Thái Hậu muốn tự mình nuôi nấng Mạc Chước.

Tuy đối với Linh phi hắn chỉ là công cụ để bà ta trút giận, nhưng nói thế nào cũng là con của bà ta, sao có thể không hỏi qua ý của bà ta mà đã mang người đi như vậy.



Linh phi lập tức cảm thấy oán giận Thái Hậu, cảm thấy đối phương không coi mình ra gì cả.

Nhưng dù trong lòng bà ta nghĩ thế nào thì mặt ngoài cũng không dám tỏ ra khó chịu dù chỉ một chút

Nên chỉ đành gật gật đầu với hai vị công công kia tỏ vẻ mình đã biết.

Sau đó lại âm thầm lườm Mạc Chước một cái mới hậm hực rời khỏi nơi này.

Hai vị công công này đi theo Thái Hậu bao nhiêu năm, ai mà không phải là người tinh tường.

Tuy nghe nói hoàn cảnh của Tam hoàng tử ở chỗ Linh phi không tốt, lại không nghĩ tới một người mẹ có thể hận con trai của mình được như vậy.

Khó trách, nếu là đứa trẻ bình thường khi biết mình không được ở cùng mẹ thì nhất định sẽ cảm thấy không nỡ.

Nhưng hôm nay Tam hoàng tử lại nhanh chóng đồng ý và tỏ ra biết ơn Thái Hậu như vậy.

Không biết ngày thường phải chịu đựng Linh phi như thế nào đâu.

Hai vị công công nghĩ vậy không khỏi cảm thấy đồng tình với đứa trẻ này.

Vì chuyện ban nãy cách giáo trường không xa, vị công công kia lại cố ý nói to nên tin tức này nhanh chóng bị cung nhân truyền tai nhau.

Thầy giáo trong giáo trường cũng đã biết Mạc Chước được Thái Hậu nuôi nấng.

Buổi học hôm nay tự nhiên sẽ càng thêm để tâm tới hắn.

Mạc Chước có thể cảm nhận được thái độ của thầy giáo trong giáo trường thay đổi. Nhưng hắn lại không vì vậy mà cảm thấy tự đắc.

Bởi vì hắn biết vì sao những người này lại tốt với hắn.

Nếu không phải Hoàng tổ mẫu che chở thì những người này sao có thể bày ra vẻ mặt tươi cười với hắn.



Ngay cả Linh phi - người từ trước tới nay không coi hắn ra gì, bây giờ cũng không dám dễ dàng làm gì hắn.

Những người này cũng chỉ kiêng kị Hoàng tổ mẫu mà thôi.

Đứa trẻ nhỏ tuổi lần đầu tiên cảm nhận được sức mạnh của quyền lực, đó cũng trở thành hạt giống chôn sâu dưới đáy lòng hắn.

Trong giáo trường, Mạc Chước càng thêm nỗ lực học tập.

Hắn biết mình càng phải cẩn thận hơn so với trước kia, không thể để lại ấn tượng cậy sủng mà kiêu với người khác.

Lúc kết thúc giờ học trên giáo trường thì trời cũng đã nhá nhem.

Hai vị công công Thái Hoàng Thái Hậu phái đi vẫn luôn đứng chờ bên cạnh.

Thấy Mạc Chước kết thúc buổi tập võ thì nhanh chóng bước tới lau mồ hôi thay quần áo cho hắn.

Trở lại tẩm cung của Thái Hậu, Mạc Chước đi hành lễ vấn an.

Thái Hậu hỏi một chút về buổi học hôm nay của hắn rồi cho hắn về nghỉ ngơi.

Hôm nay hắn luyện tập cả một buổi trưa trên giáo trường, trên người đầy mồ hôi nên muốn tắm nước nóng trước khi ăn tối, bèn gọi cung nhân mang nước ấm vào trong phòng.

Vì lúc tắm hắn không thích bị người khác hầu hạ bên cạnh nên sau khi chuẩn bị xong xuôi, Mạc Chước bảo cung nhân ra ngoài.

Cửa được đóng lại, hắn đứng sau tấm bình phong cởi quần áo rồi thoải mái ngâm người trong thùng tắm.

Nhưng khi hắn vừa nhắm hai mắt thả lỏng người lại nghe thấy tiếng cười khẽ cách đây không xa.

Mạc Chước lập tức đề phòng mở hai mắt đứng dậy.

Hắn vừa định đi lấy quần áo thì thấy một bóng người bay tới trước mặt mình.

Được đăng tại webtruyen

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau