[Edit – Đm] Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng
Chương 29: Chương 15.1: Bạo Quân Vs Quốc Sư (15)
Mộc Cẩm vốn cũng không muốn gạt hắn những chuyện mà cậu đã trả giá.
Mặc dù tất cả mọi thứ đều là cậu thật lòng muốn làm vậy, nhưng từ lúc đầu thứ mà cậu muốn không phải chỉ là tình cảm anh em.
Cậu hiểu có một số chuyện phải bại lộ đúng thời điểm thì tác dụng của nó mới là lớn nhất.
Trải qua chuyện ngày hôm nay, Mộc Cẩm biết đám người của Đức phi đã bắt đầu hành động. Thái Hậu dầu hết đèn tắt, Văn Đế cũng ngày một già nua, hiển nhiên chúng đã không kìm nén được nữa.
Lần này Mạc Chước không sao, lại thiệt hại một đám tử sĩ, nhất định sẽ làm bọn họ chú ý tới. Hoàn cảnh của Chước Nhi sẽ ngày càng nguy hiểm.
Vậy nên, cho dù trong lòng không nỡ, cậu vẫn phải thực hiện kế hoạch của mình trước thời gian, đó là hai người sẽ phải xa nhau. Trước lúc đó, sao cậu có thể không cho hắn biết tất cả mọi chuyện, làm hắn không thể quên, cũng không thể buông cậu ra.
Mộc Cẩm rũ mắt vỗ lưng hắn rồi nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, thật sự không phải là vết thương gì nghiêm trọng đâu!!”
Nhìn vẻ mặt rung động của đối phương, trong lòng Mộc Cẩm vừa lòng, cậu tiếp tục nói: “Lúc trước ta cũng phải sau thật lâu mới biết Linh phi hạ cổ với ngươi.”
“Sau đó cổ độc trong người ngươi đột nhiên thức tỉnh, ta rất hoảng sợ. May mà cơ thể của ta đặc biệt, ngươi uống máu của ta để áp chế nó cũng là hành động bất đắc dĩ.”
“Mấy năm nay vẫn luôn không nói với ngươi, là không muốn Chước Nhi phải lo lắng, không nghĩ tới vẫn bị ngươi phát hiện.” Nói tới đây, Mộc Cẩm nhìn như bất đắc dĩ thở dài.
Cậu nâng mặt Mạc Chước lên rồi khẽ cười nói: “Vả lại, cổ độc trong người ngươi cũng không phải không thể giải.”
“Chờ thêm mấy năm nữa, ta sẽ có thể hoàn toàn nhổ sạch huyết cổ trong người ngươi, đến lúc đó ngươi cũng không cần dùng máu của ta nữa.”
“Nếu bây giờ Chước Nhi cảm thấy băn khoăn trong lòng, thì hãy tạm thời ghi nhớ ân tình này. Chờ sau này tài giỏi, phải hiếu kính với ca ca nhé.”
“Tương lai sau này, Cẩm ca ca của ngươi không muốn làm gì hết, chỉ chờ Chước Nhi có tương lai rồi trông cậy hết vào ngươi. Sau đó cả ngày ở bên cạnh ngươi hưởng phúc.”
Nhưng lúc này Mạc Chước lại hoàn toàn không nhe lọt lời an ủi của cậu. Dường như hắn đang cố gắng nhẫn nhịn, gầm nhẹ nói: “Mộc Cẩm! Trả giá như vậy, sao có thể chỉ bị gọi là ân tình!”
Từ khi quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên cậu bị bé con nhà mình gọi thẳng cả họ tên.
Mộc Cẩm vừa mới sửng sốt, đã bị thiếu niên ôm vào trong lòng.
Đối phương hoàn toàn không bận tâm tới vết thương trên người mình mà dùng sức ôm cậu thật chặt.
Mộc Cẩm chỉ cảm thấy eo của mình sắp bị hắn bẻ gãy.
Đột nhiên bị hắn ôm vào trong lòng, khuôn mặt lập tức va vào lồng ngực cứng rắn của hắn, cái mũi cũng bị làm đau. Cậu cứ như vậy mà bị hắn giam cầm trong lồng ngực mình.
Lúc này Mộc Cẩm mới phát hiện ra, không biết bắt đầu từ lúc nào, đứa trẻ mà mình nuôi đã lớn như vậy rồi.
Cho dù ngày thường cậu có thể hiện như mình tùy ý không kiềm chế được, thậm chí lúc nhàn rỗi còn trêu chọc hắn vài câu. Nhưng trên thực tế, Mộc Cẩm cũng chỉ là một tấm chiếu mới chưa trải sự đời mà thôi.
Đột nhiên bị hơi thở của người trong lòng bao phủ làm cậu không khỏi đỏ mặt.
Cậu chỉ đành quẫn bách cúi đầu, không dám làm đối phương phát hiện ra mình đang thẹn thùng. Lại nghe thấy tiếng nghẹn ngào đầy đau lòng của thiếu niên vang lên trên đỉnh đầu: “Cẩm ca ca, đừng vì ta mà làm nhiều chuyện như vậy. Người như ta, không xứng!”
Mộc Cẩm thấy Mạc Chước nói thế lại không nhịn được mà đau lòng. Cậu biết bé con nhà mình chịu quá nhiều khỏi từ lúc hắn còn nhỏ. Cho nên hắn vẫn luôn rất quý trọng tình cảm mà cậu và Thái Hậu dành cho hắn.
Nhưng càng như thế, cậu càng không muốn thiếu niên xem nhẹ bản thân mình như vậy.
Cậu bực mình ngẩng đầu lên rồi phản bác Mạc Chước: “Sao lại không xứng!”
“Chước Nhi của ta xứng đáng có được những thứ tốt nhất!”
“Mạc Chước, trong lòng ta, trên đời này không có ai quan trọng hơn ngươi!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộc Cẩm mà cổ họng hắn nghẹn lại. Nhìn thấy đôi mắt trong suốt của đối phương chỉ có hình bóng mình, trong lòng hắn cảm thấy một sự thỏa mãn mà hắn chưa từng có được.
Thật tốt, Cẩm ca ca để ý hắn như vậy!
Nhưng cũng vì lí do đó, mà hắn mới không thể chịu đựng được khi Mộc Cẩm vì hắn mà vị thương dù chỉ một chút.
Sau đó, cho dù Mộc Cẩm thuyết phục thế nào, Mạc Chước cũng không muốn dùng loại thuốc dùng máu của cậu cô đọng lại nữa.
Thấy bé con nhà mình cố chấp như vậy, Mộc Cẩm biết, cho dù cậu nói thế nào đi chăng nữa đối phương cũng sẽ không đồng ý.
Không nghĩ tới sau khi bí mật vạch trần lại mang đến hiệu quả như vậy, xem ra Chước Nhi còn để ý tới cậu hơn so với tưởng tượng. Mộc Cẩm vừa thỏa mãn, nhưng cũng đau lòng, may mà muốn áp chế huyết cổ cũng không nhất định phải dùng tới máu của cậu.
Được đăng tại webtruyen
Mặc dù tất cả mọi thứ đều là cậu thật lòng muốn làm vậy, nhưng từ lúc đầu thứ mà cậu muốn không phải chỉ là tình cảm anh em.
Cậu hiểu có một số chuyện phải bại lộ đúng thời điểm thì tác dụng của nó mới là lớn nhất.
Trải qua chuyện ngày hôm nay, Mộc Cẩm biết đám người của Đức phi đã bắt đầu hành động. Thái Hậu dầu hết đèn tắt, Văn Đế cũng ngày một già nua, hiển nhiên chúng đã không kìm nén được nữa.
Lần này Mạc Chước không sao, lại thiệt hại một đám tử sĩ, nhất định sẽ làm bọn họ chú ý tới. Hoàn cảnh của Chước Nhi sẽ ngày càng nguy hiểm.
Vậy nên, cho dù trong lòng không nỡ, cậu vẫn phải thực hiện kế hoạch của mình trước thời gian, đó là hai người sẽ phải xa nhau. Trước lúc đó, sao cậu có thể không cho hắn biết tất cả mọi chuyện, làm hắn không thể quên, cũng không thể buông cậu ra.
Mộc Cẩm rũ mắt vỗ lưng hắn rồi nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, thật sự không phải là vết thương gì nghiêm trọng đâu!!”
Nhìn vẻ mặt rung động của đối phương, trong lòng Mộc Cẩm vừa lòng, cậu tiếp tục nói: “Lúc trước ta cũng phải sau thật lâu mới biết Linh phi hạ cổ với ngươi.”
“Sau đó cổ độc trong người ngươi đột nhiên thức tỉnh, ta rất hoảng sợ. May mà cơ thể của ta đặc biệt, ngươi uống máu của ta để áp chế nó cũng là hành động bất đắc dĩ.”
“Mấy năm nay vẫn luôn không nói với ngươi, là không muốn Chước Nhi phải lo lắng, không nghĩ tới vẫn bị ngươi phát hiện.” Nói tới đây, Mộc Cẩm nhìn như bất đắc dĩ thở dài.
Cậu nâng mặt Mạc Chước lên rồi khẽ cười nói: “Vả lại, cổ độc trong người ngươi cũng không phải không thể giải.”
“Chờ thêm mấy năm nữa, ta sẽ có thể hoàn toàn nhổ sạch huyết cổ trong người ngươi, đến lúc đó ngươi cũng không cần dùng máu của ta nữa.”
“Nếu bây giờ Chước Nhi cảm thấy băn khoăn trong lòng, thì hãy tạm thời ghi nhớ ân tình này. Chờ sau này tài giỏi, phải hiếu kính với ca ca nhé.”
“Tương lai sau này, Cẩm ca ca của ngươi không muốn làm gì hết, chỉ chờ Chước Nhi có tương lai rồi trông cậy hết vào ngươi. Sau đó cả ngày ở bên cạnh ngươi hưởng phúc.”
Nhưng lúc này Mạc Chước lại hoàn toàn không nhe lọt lời an ủi của cậu. Dường như hắn đang cố gắng nhẫn nhịn, gầm nhẹ nói: “Mộc Cẩm! Trả giá như vậy, sao có thể chỉ bị gọi là ân tình!”
Từ khi quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên cậu bị bé con nhà mình gọi thẳng cả họ tên.
Mộc Cẩm vừa mới sửng sốt, đã bị thiếu niên ôm vào trong lòng.
Đối phương hoàn toàn không bận tâm tới vết thương trên người mình mà dùng sức ôm cậu thật chặt.
Mộc Cẩm chỉ cảm thấy eo của mình sắp bị hắn bẻ gãy.
Đột nhiên bị hắn ôm vào trong lòng, khuôn mặt lập tức va vào lồng ngực cứng rắn của hắn, cái mũi cũng bị làm đau. Cậu cứ như vậy mà bị hắn giam cầm trong lồng ngực mình.
Lúc này Mộc Cẩm mới phát hiện ra, không biết bắt đầu từ lúc nào, đứa trẻ mà mình nuôi đã lớn như vậy rồi.
Cho dù ngày thường cậu có thể hiện như mình tùy ý không kiềm chế được, thậm chí lúc nhàn rỗi còn trêu chọc hắn vài câu. Nhưng trên thực tế, Mộc Cẩm cũng chỉ là một tấm chiếu mới chưa trải sự đời mà thôi.
Đột nhiên bị hơi thở của người trong lòng bao phủ làm cậu không khỏi đỏ mặt.
Cậu chỉ đành quẫn bách cúi đầu, không dám làm đối phương phát hiện ra mình đang thẹn thùng. Lại nghe thấy tiếng nghẹn ngào đầy đau lòng của thiếu niên vang lên trên đỉnh đầu: “Cẩm ca ca, đừng vì ta mà làm nhiều chuyện như vậy. Người như ta, không xứng!”
Mộc Cẩm thấy Mạc Chước nói thế lại không nhịn được mà đau lòng. Cậu biết bé con nhà mình chịu quá nhiều khỏi từ lúc hắn còn nhỏ. Cho nên hắn vẫn luôn rất quý trọng tình cảm mà cậu và Thái Hậu dành cho hắn.
Nhưng càng như thế, cậu càng không muốn thiếu niên xem nhẹ bản thân mình như vậy.
Cậu bực mình ngẩng đầu lên rồi phản bác Mạc Chước: “Sao lại không xứng!”
“Chước Nhi của ta xứng đáng có được những thứ tốt nhất!”
“Mạc Chước, trong lòng ta, trên đời này không có ai quan trọng hơn ngươi!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộc Cẩm mà cổ họng hắn nghẹn lại. Nhìn thấy đôi mắt trong suốt của đối phương chỉ có hình bóng mình, trong lòng hắn cảm thấy một sự thỏa mãn mà hắn chưa từng có được.
Thật tốt, Cẩm ca ca để ý hắn như vậy!
Nhưng cũng vì lí do đó, mà hắn mới không thể chịu đựng được khi Mộc Cẩm vì hắn mà vị thương dù chỉ một chút.
Sau đó, cho dù Mộc Cẩm thuyết phục thế nào, Mạc Chước cũng không muốn dùng loại thuốc dùng máu của cậu cô đọng lại nữa.
Thấy bé con nhà mình cố chấp như vậy, Mộc Cẩm biết, cho dù cậu nói thế nào đi chăng nữa đối phương cũng sẽ không đồng ý.
Không nghĩ tới sau khi bí mật vạch trần lại mang đến hiệu quả như vậy, xem ra Chước Nhi còn để ý tới cậu hơn so với tưởng tượng. Mộc Cẩm vừa thỏa mãn, nhưng cũng đau lòng, may mà muốn áp chế huyết cổ cũng không nhất định phải dùng tới máu của cậu.
Được đăng tại webtruyen
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất