[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 100: Lần Đầu Gặp Mặt Ân Thiên Thịnh

Trước Sau
Từ Cảnh Bình đi tới nơi đặt linh thảo, ra tiếng hỏi: “Ngươi có biết cơ bản nhất của luyện đan là gì không?”

Ân Thiên Duệ suy nghĩ một chút, trả lời: "Linh thảo, thần thức, lò luyện đan, lửa, đan phương, linh lực."

"Ừ, những gì ngươi nói đều đúng, nhưng ngươi đã mắc phải một sai lầm chết người khi luyện đan."

"Sư tôn, xin ngài hãy chỉ điểm cho ta." Ân Thiên Duệ cung kính hành lễ với Từ Cảnh Bình.

"Ngươi đến đây mỗi ngày để luyện đan, vậy ngươi đã làm gì đầu tiên kể từ khi đến đây?"

"Hàng ngày đệ tử tới đây, trước hết là xem học viện an bài loại đan dược nào để luyện chế, sau đó xem linh thảo có thích hợp hay không, nếu không có vấn đề gì thì bắt đầu luyện chế đan dược."

Từ Cảnh Bình gật đầu, "Những điều này ngươi đã làm rất tốt, nhưng ngươi đã kiểm tra phòng luyện đan của mình chưa? Ngươi đã kiểm tra lò luyện đan chưa? Ngươi đã kiểm tra linh thảo trước mỗi lần luyện đan chưa?"

Từ Cảnh Bình hỏi Ân Thiên Duệ hết câu này đến câu khác, khiến Ân Thiên Duệ bối rối, hắn chưa bao giờ làm những việc này, cũng không có ai nói với hắn rằng hắn cần phải làm điều này, hóa ra hắn đã mắc phải nhiều sai lầm như vậy!

Nhìn thấy vẻ mặt ngốc ngốc của Ân Thiên Duệ, Từ Cảnh Bình lắc đầu, có chút thương hại nói: " Thiên Duệ, luyện đan không chỉ là luyện đan, mà ngươi cũng cần phải động não! Ngươi nên kiểm tra những việc đó đầu tiên để tránh có người động tay động chân, trận pháp còn nguyên vẹn hay không, nó liên quan đến an toàn tính mạng của ngươi. Thứ hai, ngươi cũng cần kiểm tra lò luyện đan của mình. Một số người có ý đồ xấu sẽ can thiệp vào lò luyện đan của ngươi. Cuối cùng, ngươi phải kiểm tra tất cả linh thảo khi luyện đan. Ngươi phải kiểm tra cẩn thận, một loại đan dược cứu mạng có thể biến thành một loại đan dược độc gây nguy hiểm đến tính mạng. Đến lúc đó ngươi thậm chí sẽ không có cơ hội mở miệng cãi lại, Thiên Duệ, ngươi có hiểu không?

"Đa tạ sư rôn chỉ giáo, đệ tử hiểu được." Ân Thiên Ân Thiên Duệ hai mắt đỏ lên, cung kính hành lễ với Từ Cảnh Bình.

"Ừm, ngươi rất có thiên phú luyện đan, vi sư rất coi trọng ngươi, nhưng ngươi không nên kiêu ngạo tự mãn, thiếu kiên nhẫn."

"Vâng, đệ tử sẽ tuân theo lời dạy bảo của sư tôn."

"Được, ngươi có thể tiếp tục luyện đan! Buổi chiều đi Linh Thảo Các thu thập linh thảo thì mời sư huynh đi cùng." Từ Cảnh Bình vỗ vỗ đầu Ân Thiên Duệ, lắc đầu thở dài, rời đi phòng luyện đan số 6.

Đồ đệ này của hắn quá đơn thuần, hắn thậm chí còn không biết mình đang bị người khác tính kế, trông ngu ngốc đến thế, cũng không biết tính cách này có xấu hay không!

" Cung tiễn sư tôn!" Nhìn thấy Từ Cảnh Bình rời xa phòng luyện đan, Ân Thiên Duệ thu hồi tâm trí, làm theo phương pháp vừa mới dạy của Từ Cảnh Bình, kiểm tra sự an toàn của phòng luyện đan trước khi bắt đầu luyện đan.

Hơn nửa ngày trôi qua thật nhanh

Ba giờ chiều, Ân Thiên Duệ tìm được Cát Thâm ở phòng luyện đan số 1, " Gặp qua đại sư huynh, không biết sư huynh khi nào rảnh?"

“Hiện tại liền có rồi, Tiểu Lục, có vấn đề gì không?” Cát Thâm thu hồi lò luyện đan, dọn dẹp phòng luyện đan.

"Ta muốn mời sư huynh đi cùng ta đến Linh Thảo Các." Ân Thiên Duệ có chút lo lắng nhìn Cát Thâm, mặc dù Cát Thâm bình thường đối với hắn rất tốt, nhưng hắn luôn có cảm giác Cát Thâm không muốn nhìn thấy hắn, cũng không biết đó có phải là ảo giác không?

Cát Thâm thu dọn phòng luyện đan, cùng Ân Thiên Duệ rời khỏi phòng, sau đó nhìn về phía Ân Thiên Duệ hỏi: "Sư phụ bảo ngươi kêu ta đi phải không?" Tuy rằng là câu hỏi nhưng Cát Thâm rất chắc chắn.

"Cho dù sư phụ không nói cho ta, ta vẫn muốn kêu đại sư huynh đi cùng. Ta còn có một số vấn đề liên quan đến thuậ luyên đan muốn hỏi đại sư huynh." Ân Thiên Duệ nhìn Cát Thâm, mỉm cười ấm áp, hai người họ cùng nhau đi tới Linh Thảo Các.



Đến Linh Thảo Các, Ân Thiên Duệ lấy ra ngọc bài thân phận của mình, đồng thời lấy ra một tấm đan phương đưa cho sư huynh phát linh thảo. "Sư huynh này, phiền toái ngươi, ta muốn lấy những linh thảo như này."

Nhìn thấy tên trên ngọc bài thân phận, Hoắc Thành Mân cười tà, nhìn Ân Thiên Duệ với ý đồ xấu xa. “Ngươi gọi ta là Thành Mân ca, ta sẽ cho ngươi linh thảo.” Vừa nói, hắn vừa huýt sáo hướng Ân Thiên Duệ.

Sự trêu chọc trắng trợn của người này khiến mặt Ân Thiên Duệ đỏ bừng vì tức giận, hắn chỉ có thể cầu nguyện đại sư huynh nhanh chóng đến đây. Vừa rồi trên đường đến Linh Thảo Các, sư huynh gặp một người quen, bảo hắn tới trước.

Hôm qua hắn đến Linh Thảo Các, lại có một sư huynh khác đang làm nhiệm vụ ở đây, mặc dù vị sư huynh đó chế giễu hắn, nhưng hôm nay hắn cũng không lưu manh như vị sư huynh này, khiến hắn rất ghét. Nhưng thực lực của hắn thấp, lúc này hắn đang suy nghĩ nếu có Tiêu đại ca ở đây thì sẽ làm thế nào? Tiêu đại ca đa mưu túc trí, nhất định sẽ không để mình phải chịu thiệt thòi.

Suy nghĩ một chút, Ân Thiên Duệ hỏi: "Không biết vị sư huynh này họ là gì?"

"Tiểu mỹ nhi, ca ca của tên là Hoắc Thành Mân, ngươi nhất định phải nhớ kỹ." Nói xong, Hoắc Thành Mân muốn đưa tay chạm vào mặt Ân Thiên Duệ.

Ân Thiên Duệ lùi lại một bước, nhìn Hoắc Thành Mân nói: "Ta nhớ rồi, ngươi tên là Hoắc Thành Mân. Gần đây anh trai ta không tìm được đối thủ để luyện kiếm. Khi nào ta quay lại, ta sẽ nói với anh ấy rằng có một người tên Hoắc Thành Mân muốn khiêu chiến anh ấy.”

"Ngươi..." Hoắc Thành Mân tức giận, chỉ vào Ân Thiên Thụy, oán hận nói: "Linh thảo ngươi muốn đã không còn." Nói xong, hắn ném ngọc bài thân phận và đan phương của Ân Thiên Duệ xuống đất.

Đột nhiên, Ân Thiên Duệ liếc nhìn thấy một bóng người quen thuộc, hắn ngồi xổm xuống và nhéo mạnh vào đùi mình, đau đến mức nước mắt lưng tròng mới dừng lại, nhặt tấm ngọc bài thân phận và đan phương trên mặt đất lên. Đứng dậy, nhìn thấy người đứng cách mình năm mét, hắn kinh ngạc kêu lên: “Vũ tiền bối.”

Vũ Thành hiện đang giữ chức vụ viện trưởng Viện Gieo Trồng ở học viện Hoàng Cực, hắn vừa từ dược điền trở về, không ngờ lại bị người ngăn cản. Vũ Thành nhìn quanh, thấy người này tựa hồ có chút ảnh hưởng, là người cùng với người của Vũ gia đến học viện Hoàng Cực. Hắn gật đầu, lấy địa vị của hắn, có thể gật đầu đã là một vinh dự rất lớn đối với Ân Thiên Duệ.

Ân Thiên Duệ sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, hắn đã theo Thượng Quan Huyền Ý một thời gian và đã học được kỹ năng mặt dày của hắn được bảy tám phần.

Hắn lập tức nhiệt tình nói với Vũ Thành: "Vũ tiền bối, ngươi cũng tới lấy linh thảo sao? Nhưng mà, Linh Thảo Các hiện tại không có linh thảo. Haiz, sư tôn còn bảo ta lấy linh thảo về luyện đan dược, nhưng đáng tiếc..."

Nhìn thấy Vu Thành cau mày, Ân Thiên Duệ âm thầm mừng rỡ, mục đích của mình đã đạt được.

"Vì trong Linh Thảo Các không còn linh thảo nữa, ta phải về gặp sư tôn, bây giờ ta xin cáo từ!"

Ân Thiên Duệ nói xong, đang muốn rời đi, lại bị Vũ Thành gọi lại: "Ngươi chờ một chút."

Khi Vũ Thành đi vào Linh Thảo Các, hắn không cần ngọc bài, trận pháp không có tác dụng gì với hắn, hắn đi thẳng vào bên trong Linh Thảo Các, không giống như Ân Thiên Duệ chỉ có thể đợi ở bên ngoài.

" Sao lại thế này?" Vũ Thành nhìn người tiếp nhận nhiệm vụ hôm nay ở Linh Thảo Các, hỏi.

“Vũ viện trưởng, sao ngài lại tới đây?” Hoắc Thành Mân ngơ ngác đứng dậy khỏi ghế, nhìn nam tử tuấn tú trước mặt, có chút sợ hãi nói.

Vũ Thành lạnh lùng nhìn người trước mặt, không nói gì.

Hoắc Thành Mân cảm giác sống lưng lạnh buốt, buộc mình phải mở miệng lần nữa: “Không biết Vu viện trưởng đang ám chỉ cái gì?”



“Tại sao trong Linh Thảo Các lại không có linh thảo?” Vũ Thành nói xong liền ném cho Hoắc Thành Mân một đan phương: “Lập tức chuẩn bị linh thảo.”

Hoắc Thành Mân vội vàng cầm lấy đan phương, nhìn thấy cái tên quen thuộc của loại linh thảo trên đó, trong lòng hắn ngàn vạn lần chửi Ân Thiên Duệ. Sau đó hắn nhanh chóng chuẩn bị linh thảo trên đó, cung kính đưa cho Vũ Thành.

Vũ Thành cầm lấy túi trữ vật, nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Ngươi về sau không cần tói Viện Gieo Trồng nữa.”

Hoắc Thành Mân nghe xong tin tức như bị sét đánh, toàn bộ sức lực đều bị rút cạn. Hắn ở Hoắc gia bị đối đãi không tốt, hắn chỉ là một cái thủy mộc mộc linh căn mà thôi. Từ khi Vũ Thành trở thành viện trưởng Viện Gieo Trồng, toàn bộ Viện Gieo Trồng cũng có tiến bộ, mọi người trong nhà đối xử với hắn cũng đã có thể so sánh với con vợ cả. Nhưng hôm nay chỉ vì hắn đắc tội Ân Thiên Duệ, tất cả đều vô ích.

Hoắc Thành Mân hận Ân Thiên Duệ, đầu sỏ gây tội thấu xương, trong mắt hắn tràn ngập sự ác độc. Nghĩ thầm, nếu ta không vui thì ngươi cũng đừng vui!

Ân Thiên Duệ thành công thu được linh thảo, hắn tin tưởng trải qua ngày hôm nay, về sau hắn đến Linh Thảo Các sẽ không còn gặp rắc rối nữa. Tuy nhiên, điều hắn không biết là hành động hôm nay của mình đã đắc tội tiểu nhân, và một âm mưu đang đến gần hắn.

"Đại ca, ngươi đến rồi." Ân Thiên Duệ sau khi nhận được linh thảo tâm tình rất tốt, nhìn thấy Cát Thâm từ xa đến gần, hắn bất giác mỉm cười.

Khi Cát Thâm nhìn thấy Ân Thiên Duệ, đôi mắt hắn lóe lóe và hắn nhàn nhạt phát ra một tiếng "ừm".

"Ta đã lấy được linh thảo rồi, chúng ta trở về đi!"

Cát Thâm nghe thấy Ân Thiên Duệ nói rằng mình đã nhận được linh thảo, bước đi của hắn bất giác dừng lại, sắc mặt trầm như nước.

Ân Thiên Duệ không chú ý đến điều này, hắn đang suy nghĩ về việc luyện chế đan dược khi quay trở lại, cố gắng cải thiện chất lượng của đan dược.

Trong một con hẻm yên tĩnh...

Tiêu Lăng Hàn nhìn thi thể sắp biến thành vũng nước trên mặt đất, lắc lắc vết máu trên kiếm, ánh mắt bình tĩnh. Khi tiếng vỗ tay vang lên phía sau, hắn cất kiếm và tiếp tục tiến về phía trước mà không ngoái đầu lại.

“Này!” Một giọng nói trầm trầm của một nam tử vang lên, nhưng Tiêu Lăng Hàn lại không để ý tới.

"Này, đợi một chút! Ta thấy ngươi cũng là học viên của học viện Hoàng Cực. Ngươi đến từ học viện nào? Ta là Ân Thiên Thịnh của Võ Viện. Kiếm pháp của ngươi rất tốt, ta muốn cùng ngươi so tài." Ân Thiên Thịnh nhìn thiếu niên vừa nói đã giết chết một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, kiếm thuật của hắn rất nhanh và chính xác. Mình rất muốn kết bạn và muốn luận kiếm pháp bàn cùng hắn, nhưng thiếu niên đó thực sự coi hắn như không khí.

"Nếu như chúng ta có duyên, lần sau gặp lại hãy nói chuyện đó!"

Lời nói văng vẳng bên tai, thiếu niên đã không còn ở trước mặt hắn nữa. Ân Thiên Thịnh buồn bực cầm kiếm trong tay, nghĩ xem hắn và thiếu niên đánh nhau thì ai sẽ thắng? Loại quái vật này xuất hiện ở học viện khi nào, giữa hắn và Sở Mộc Thần, ai mạnh hơn? Nếu bị hắn đánh bại, chẳng phải hắn từ lão nhị vạn năm thành lão tam sao?

Tiêu Lăng Hàn nhận được lời mời của Tiêu Linh Ngọc và đến cuộc hẹn theo kế hoạch của họ, nhưng thay vì bị giết, hắn lại cho mấy người đó đi chầu trời. Ba huynh đệ Tiêu Linh Ngọc, Tiêu Lăng Hạo, Tiêu Lăng Hoành lập tức bị giải quyết, địa điểm đều do chính bọn họ lựa chọn. Nếu Tiêu Phương Vũ biết được đứa con trai yêu quý của mình chết như thế này, chắc chắn ông sẽ tức giận hộc máu.

Nhưng đây không còn là điều Tiêu Lăng Hàn quan tâm nữa, bây giờ hắn lại gặp được Lí Minh, tên cặn bã, bại hoại, háo sắc này.

"Vị công tử này, vừa nhìn thấy ngươi liền cảm thấy ngươi quen mắt. Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi à?" Lí Minh lắc lắc chiếc quạt gấp trong tay, đứng trước mặt Tiêu Lăng Hàn. Phía sau hắn có sáu người đi theo, hai người là Trúc Cơhậu kỳ, hai người là Kim Đan hậu kỳ, hai người là Nguyên Anh sơ kỳ.

-------------- End chương 100: --------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau