[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 104: Huyền Ý Bị Cầm Tù
Thời gian khảo thí của mỗi thuật pháp viện là ba ngày, thi thứ nhất là Đan Viện, thứ hai là Gieo Trồng Viện, thứ ba là Trận Pháp Viện, thứ tư là Phù Viện, thứ năm là Minh Văn Viện, thứ sáu là Khí Viện, cuối cùng là Võ Viện, bởi vì Võ Viện có số lượng người đông nhất và họ chắc chắn sẽ không thể hoàn thành khảo thí trong ba ngày nên được xếp vào cuối.
Tiêu Lăng Hàn chờ khi người đến gần trận pháp, hắn trở tay bố trí một vây trận, trực tiếp đem người nhốt trong trận pháp. Thứ hắn bố trí chính là trận pháp cấp ba thượng phẩm, nhưng mấy người này chỉ là trận pháp sư cấp ba hạ phẩm.
Nếu không có chuyện gì khác xảy ra thì mấy người này không biết phải đợi đến ngày thắng năm nào mới phá được trận pháp.
Nhưng việc này không liên quan gì đến Tiêu Lăng Hàn.
Trở lại động phủ, Tiêu Lăng Hàn có chút kinh ngạc thấy Thượng Quan Huyền Ý vẫn chưa trở về. Gần đến giờ khảo hạch rồi, tên này còn ở Khí Viện mày mò, luyện khí vì sợ thi trượt sao?
Khi bước vào phòng, hắn nhìn thấy Phệ Linh Thử ở trong một chiếc hộp ở cuối giường, chiếc hộp này cũng là pháp khí cấp hai hạ phẩm.
Phệ Linh Thử này thực sự được đối xử tốt như vậy? Giường đều là pháp khí, có vẻ như trong hơn ba tháng vắng mặt, Phệ Linh Thử và Thượng Quan Huyền Ý đã sống chung rất tốt đẹp.
Phệ Linh Thử đã ngửi thấy mùi của Tiêu Lăng Hàn trước khi hắn vào động phủ. Trong lòng nó đang đập thình thịch, nhân loại đáng sợ này đã quay trở lại, chủ nhân thân yêu của nó không có ở đây, thân chuột đang gặp nguy, chuột sợ quá!
Cho nên Tiêu Lăng Hàn vừa vào phòng, Phệ Linh Thử lập tức làm ra một quyết định mà nó cho rằng sáng suốt - chính là giả vờ ngủ!
Tiêu Lăng Hàn ngủ đến nửa đêm vẫn không thấy Thượng Quan Huyền Ýtrở về, điều này hiển nhiên là không bình thường. Mí mắt của hắn đột nhiên giật giật, luôn có một loại cảm giác hãi hùng kh·iếp vía.
Hắn đứng dậy, mặc quần áo và nhấc Phệ Linh Thử đang ngủ lên.
Phệ Linh Thử đang có một giấc mơ êm đềm thì bị ai đó bế ngược lên. Nó lập tức bất mãn phản đối, "Chi chi chi~~" Nhân loại chết tiệt, sao dám quấy rầy giấc mơ của chuột đại gia!
"Im đi, ồn ào quá! Đưa ta đi tìm chủ nhân của ngươi nhanh lên."
Phệ Linh Thử lập tức bị đánh thức bởi âm thanh lạnh thấu xương, hù chết chuột, hóa ra chính là nhân loại đáng sợ này, thân chuột nguy rồi!
" Ngẩn người làm gì? Tại sao không nhanh dẫn đường đi?" Tiêu Lăng Hàn cái đuôi của Phệ Linh Thử, lắc lắc.
Phệ Linh Thử trong mắt đầy sao quay vòng vòng khi Tiêu Lăng Hàn đặt nó vào lòng bàn tay.
Tiêu Lăng Hàn dùng Ẩn Thân Phù cho mình và Phệ Linh Thử , sau đó nhanh chóng chạy về hướng mà Phệ Linh Thử chỉ. Cái này so với chính mình đi tìm nhanh hơn rất nhiều, có khế ước chính là không giống nhau, lần trước Thượng Quan Huyền Ý bị Lạc Hồng Nhan bắt cóc, hắn phải mất cả ngày mới tìm được.
Một cơn gió lănhj thổi qua, tiếng lá cây xào xạc cùng tiếng quạ khàn khàn gặm xương truyền đến từ trong rừng núi tối tăm. Dưới sự dẫn dắt của Phệ Linh Thử, Tiêu Lăng Hàn đi vòng quanh và đi đến một sơn động hoang vắng ở ngọn núi phía sau học viện. Hang động tối đen như mực, không thể nhìn thấy rõ năm ngón tay, ấn ký thần thức mà mình để lại trên người Thượng Quan Huyền Ý cũng không cảm nhận được là hắn đang ở bên trong.
Phệ Linh Thử là khế ước thú của Thượng Quan Huyền Ý, vì nó cảm nhận được Thượng Quan Huyền Ý đang ở bên trong nên Tiêu Lăng Hàn cũng phải đi vào xem xét, bất kể bên trong có người hay không.
"Chi chi chi~~" Chủ nhân ở bên trong, ta có thể ngửi thấy mùi hương của hắn.
“Suỵt, đừng lên tiếng.” Tiêu Lăng Hàn trực tiếp ném Phệ Linh Thử vào trong tay áo, một mình thận trọng đi vào trong hang.
Trong hang tối, gió lạnh gào thét, âm thanh chói tai như quỷ từ dưới đất gào lên, Tiêu Lăng Hàn siết chặt trường kiếm trong tay, bước chân không khỏi nhanh hơn vài phần.
Thỉnh thoảng có một hai con dơi bay qua đầu, mặc dù trên người Tiêu Lăng Hàn có Ẩn Thân Phù, nhưng vẫn có những con dơi có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn, vươn móng vuốt về phía hắn. Tiêu Lăng Hàn phải dừng lại, đối phó với đòn đánh lén của con dơi trong khi chậm rãi tiếp cận hang động.
Nửa canh giờ sau, Tiêu Lăng Hàn rốt cục đi tới cuối hang động, nhìn thấy mấy cái phòng giam. Bên trong tối tăm và ẩm ướt, không khí dường như tràn ngập hơi nước, khoảng không tối tăm nồng nặc mùi thối rữa và hương vị xác chết. Ở đây quanh năm không có ánh sáng ban ngày, ngay cả không khí cũng đục ngầu, người bình thường dù có ở đây một thời gian cũng không thể chịu đựng được. Huống chi, những người bị giam cầm ở đây có lẽ cả đời cũng không thể thoát ra được, trừ khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ở đây tràn ngập hơi thở của cái chết.
Đột nhiên những sợi xích sắt va vào nhau phát ra âm thanh “leng keng”, giống như tiếng gầm gừ của một oan hồn. Tiêu Lăng Hàn đi theo tiếng động, nhìn thấy một thiếu niên mặc quần áo rách rưới, tay chân đều bị xích.
Tiêu Lăng Hàn trong mắt hiện lên sát ý ngập trời, trong lòng tràn đầy phẫn nộ.
Hắn từng bước một đi đến phòng giam, đôi tay run rẩy giơ thanh kiếm trong tay lên, “Keng” một tiếng, sợi xích trên cửa phòng giam bị cắt đứt.
Thiếu niên trong phòng giam khi nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt mình. Hắn như một tia sáng chiếu vào trái tim thiếu niên, thiếu niên chớp mắt thật mạnh, sợ rằng đây chỉ là ảo ảnh của mình.
Mấy ngày nay, hắn luôn tưởng tượng người này sẽ phát hiện ra mình mất tích và nhanh chóng xuất hiện để giải cứu. Niềm hy vọng của hắn ngày qua ngày biến thành sự thất vọng, và hắn thực sự sợ rằng mình sẽ chết ở đây như thế này. Cuối cùng sau khi sống lại, hắn vẫn chưa báo thù được, chưa tìm được cha mẹ, chưa tìm được ông nội, hắn thật sự không cam lòng!
Thiếu niên bị xích chính là Thượng Quan Huyền Ý, vừa nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn, trái tim bất an của hắn cuối cùng cũng trở về chỗ cũ. " Tiêu ca... Ca..." Sau khi hô lên lời này, cuối cùng hắn không thể nhịn được nữa và ngất đi.
Tiêu Lăng Hàn bước tới trước mặt Thượng Quan Huyền Ý, ôm hắn vào lòng, giơ kiếm trong tay phải lên và chặt đứt tất cả xiềng xích sắt trên tay chân hắn. Trước tiên kiểm tra cơ thể của hắn, thấy rằng linh lực trong cơ thể hắn đã bị khóa ở đan điền, hẳn là bị người ta hạ Phệ Linh Đan.
Tiêu Lăng Hàn lấy ra thuốc giải Phệ Linh Đan từ trong nhẫn không gian, cho hắn ăn đan dược chữa thương.
Thân thể Thượng Quan Huyền Ý đầy vết thương ngoài da, trên mặt bị người ta hạ độc của bò cạp độc đuôi lửa.
Tiêu Lăng Hàn không có thuốc giải của bò cạp độc đuôi lửa, vì bò cạp độc đuôi lửa sống ở sa mạc, cho nên cách duy nhất để giải độc nó là phải lập kế hoạch lâu dài. Nhìn thấy một nửa khuôn mặt vốn xinh đẹp của thiếu niên đã bị chất độc phá hủy, Tiêu Lăng Hàn trong lòng không khỏi tức giận, muốn giết chết kẻ đã đầu độc đó bằng ngàn đao.
Hắn nhẹ nhàng đem Thượng Quan Huyền Ý tiến vào không gian Long Ngọc, sau đó quay người nhìn nơi này, đây quả thực là một nơi tốt để giam cầm người, nếu có người thích giam cầm người như vậy, vậy thì chờ bị giam cầm đi!
Tiêu Lăng Hàn bố trí ba Sát Trận, ba Vây Trận trong phòng giam, một Ảo Trận ở ngoài Vây Trận. Không thể nhận ra bên trong có sự thay đổi gì so với trước đây, hắn tin rằng sẽ là một bất ngờ lớn cho những ai đến đây.
Xóa đi mọi dấu vết của mình, Tiêu Lăng Hàn biến mất trong hang động.
Sau khi Thượng Quan Huyền Ý tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang ở một nơi có linh khí nồng đậm, vết thương trên người đã phần nào lành lại, nhưng trên mặt vẫn còn có chút đau nhức, liền thay quần áo. Lúc này hắn mới có thời gian nhìn quanh nơi mình đang đứng, mới thấy cảnh tượng trước mắt quen thuộc như vậy, đây không phải là nơi bọn họ tìm thấy Thất Thải Liên sao?
Đi tới bờ hồ bơi, khuôn mặt bên phải xấu xí của hắn phản chiếu trên mặt nước, “A!” Thượng Quan Huyền Ý giật mình. Hắn đưa tay che nửa mặt bên phải của mình, vốn là một thiếu niên xinh đẹp, nhưng bây giờ lại biến thành một người xấu xí, điều này hắn không thể chấp nhận được.
Khi Tiêu Lăng Hàn tiến vào không gian Long Ngọc, hắn nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý đang tuyệt vọng ngồi trong góc.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đi về phía mình, Thượng Quan Huyền Ý muốn trốn. Bình thường Tiêu Lăng Hàn là người đẹp nhất, hắn luôn tự hào về khuôn mặt tuấn tú của mình. Bây giờ hắn đã trở nên như thế này, hắn không muốn Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy một mặt xấu xí này của mình.
"Sư huynh, đừng tới đây!" Thượng Quan Huyền Ý co rúm lại.
Tiêu Lăng Hàn cau mày, không hài lòng nhìn Thượng Quan Hiên Di, tiến về phía trước mấy bước, ngồi xổm ở trước mặt hắn, đưa tay nâng cằm hắn lên.
"Sư huynh đừng nhìn! Cầu xin ngươi đừng nhìn!" Thượng Quan Huyền Ý khóc lóc cầu xin nói.
"Ngươi sợ cái gì? Không phải chỉ là ngươi trúng độc thôi sao? Chờ ta tìm được hết dược liệu, luyện chế thành thuốc giải, vết sẹo trên mặt ngươi sẽ chỉ là chuyện nhỏ." Tiêu Lăng Hàn lấy tay của Thượng Quan Huyền Ý đang che mặt ra mà cẩn thận xem xét, chỉ là mấy ngày nay mới trúng độc, chỉ cần chuẩn bị được thuốc giải trong vòng ba năm, dung mạo tự nhiên sẽ hồi phục.
"Thật sao? Mặt ta thật sự có thể bình phục được sao?"
"Đương nhiên là sự thật. Ta nói dối ngươi khi nào chưa?"
"Chưa!"
"Ngươi có thể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Hai người ngồi ở bên ao, nhìn Thất Thải Liên rực rỡ đủ màu sắc, Thượng Quan Huyền Ý bắt đầu hồi tưởng lại trải nghiệm của mình.
Thì ra nửa tháng trước, Đỗ Tư Thông đột nhiên tìm đến Thượng Quan Huyền Ý, nhờ hắn giúp luyện chế một kiện pháp khí cấp hai. Dù sao mọi người đều đã quen biết nhau từ trước, Thượng Quan Huyền Ý không chút do dự đồng ý. Sau đó, Thượng Quan Huyền Ý đưa pháp khí đã luyện chế cho Đỗ Tư Thông, nhưng Đỗ Tư Thông nhất quyết mời Thượng Quan Huyền Ý đi ăn cơm, không thể từ chối hắn nên Thượng Quan Huyền Ý đành phải cũng hắn đến Chí Mỹ Trai trong học viện để ăn cơm. Thượng Quan Huyền Ý vừa mới ăn đã bất tỉnh, khi tỉnh lại thì đã ở trong ngục tối.
Tiêu Lăng Hàn:... Đỗ Tư Thông! Rất tốt, ngươi còn dám tính kế người của ta, ta nhất định sẽ cho ngươi biết địa ngục trần gian là gì.
Nhớ lại lúc Thượng Quan Huyền Ý nhắc đến việc tương ngộ Đỗ Tư Thông, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy người này có gì đó không ổn. Quả nhiên, người của đại gia tộc đều đặt lợi ích lên hàng đầu, lúc đó chắc hẳn hắn đã nghĩ đến việc trốn không thoát, chẳng bằng kéo theo hai người làm đệm lưng cũng tốt. Là con nhưng không được cha ưa thích, lại bị mẹ kế luôn chèn ép, loại người này lòng dạ đã sớm vặn vẹo, không muốn người khác tốt hơn mình, gặp may mắn hơn mình.
“Ngươi uống rượu không có ngất xỉu chứ?” Tiêu Lăng Hàn nghi hoặc nhìn Thượng Quan Huyền Ý , hắn đã nói với tên này, không được phép uống rượu nếu không có sự cho phép của hắn.
"Không, tuyệt đối không. Ta vẫn nhớ ngươi từng nói, ta vừa uống đã say, không thể uống rượu." Thượng Quan Huyền Ý giơ ba ngón tay lên làm bộ muốn thề.
"Không thì không sao, đừng kích động như vậy, ta tin tưởng ngươi." Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng ấn tay hắn xuống, đây là Tu chân giới, có một số lời thề không thể tùy tiện phát ra.
"Vậy tại sao ngươi lại rơi vào tình thế khó xử như vậy?" Tiêu Lăng Hàn ghét bỏ nhìn Thượng Quan Huyền Ý .
--------- End chương 104: ------------
Tiêu Lăng Hàn chờ khi người đến gần trận pháp, hắn trở tay bố trí một vây trận, trực tiếp đem người nhốt trong trận pháp. Thứ hắn bố trí chính là trận pháp cấp ba thượng phẩm, nhưng mấy người này chỉ là trận pháp sư cấp ba hạ phẩm.
Nếu không có chuyện gì khác xảy ra thì mấy người này không biết phải đợi đến ngày thắng năm nào mới phá được trận pháp.
Nhưng việc này không liên quan gì đến Tiêu Lăng Hàn.
Trở lại động phủ, Tiêu Lăng Hàn có chút kinh ngạc thấy Thượng Quan Huyền Ý vẫn chưa trở về. Gần đến giờ khảo hạch rồi, tên này còn ở Khí Viện mày mò, luyện khí vì sợ thi trượt sao?
Khi bước vào phòng, hắn nhìn thấy Phệ Linh Thử ở trong một chiếc hộp ở cuối giường, chiếc hộp này cũng là pháp khí cấp hai hạ phẩm.
Phệ Linh Thử này thực sự được đối xử tốt như vậy? Giường đều là pháp khí, có vẻ như trong hơn ba tháng vắng mặt, Phệ Linh Thử và Thượng Quan Huyền Ý đã sống chung rất tốt đẹp.
Phệ Linh Thử đã ngửi thấy mùi của Tiêu Lăng Hàn trước khi hắn vào động phủ. Trong lòng nó đang đập thình thịch, nhân loại đáng sợ này đã quay trở lại, chủ nhân thân yêu của nó không có ở đây, thân chuột đang gặp nguy, chuột sợ quá!
Cho nên Tiêu Lăng Hàn vừa vào phòng, Phệ Linh Thử lập tức làm ra một quyết định mà nó cho rằng sáng suốt - chính là giả vờ ngủ!
Tiêu Lăng Hàn ngủ đến nửa đêm vẫn không thấy Thượng Quan Huyền Ýtrở về, điều này hiển nhiên là không bình thường. Mí mắt của hắn đột nhiên giật giật, luôn có một loại cảm giác hãi hùng kh·iếp vía.
Hắn đứng dậy, mặc quần áo và nhấc Phệ Linh Thử đang ngủ lên.
Phệ Linh Thử đang có một giấc mơ êm đềm thì bị ai đó bế ngược lên. Nó lập tức bất mãn phản đối, "Chi chi chi~~" Nhân loại chết tiệt, sao dám quấy rầy giấc mơ của chuột đại gia!
"Im đi, ồn ào quá! Đưa ta đi tìm chủ nhân của ngươi nhanh lên."
Phệ Linh Thử lập tức bị đánh thức bởi âm thanh lạnh thấu xương, hù chết chuột, hóa ra chính là nhân loại đáng sợ này, thân chuột nguy rồi!
" Ngẩn người làm gì? Tại sao không nhanh dẫn đường đi?" Tiêu Lăng Hàn cái đuôi của Phệ Linh Thử, lắc lắc.
Phệ Linh Thử trong mắt đầy sao quay vòng vòng khi Tiêu Lăng Hàn đặt nó vào lòng bàn tay.
Tiêu Lăng Hàn dùng Ẩn Thân Phù cho mình và Phệ Linh Thử , sau đó nhanh chóng chạy về hướng mà Phệ Linh Thử chỉ. Cái này so với chính mình đi tìm nhanh hơn rất nhiều, có khế ước chính là không giống nhau, lần trước Thượng Quan Huyền Ý bị Lạc Hồng Nhan bắt cóc, hắn phải mất cả ngày mới tìm được.
Một cơn gió lănhj thổi qua, tiếng lá cây xào xạc cùng tiếng quạ khàn khàn gặm xương truyền đến từ trong rừng núi tối tăm. Dưới sự dẫn dắt của Phệ Linh Thử, Tiêu Lăng Hàn đi vòng quanh và đi đến một sơn động hoang vắng ở ngọn núi phía sau học viện. Hang động tối đen như mực, không thể nhìn thấy rõ năm ngón tay, ấn ký thần thức mà mình để lại trên người Thượng Quan Huyền Ý cũng không cảm nhận được là hắn đang ở bên trong.
Phệ Linh Thử là khế ước thú của Thượng Quan Huyền Ý, vì nó cảm nhận được Thượng Quan Huyền Ý đang ở bên trong nên Tiêu Lăng Hàn cũng phải đi vào xem xét, bất kể bên trong có người hay không.
"Chi chi chi~~" Chủ nhân ở bên trong, ta có thể ngửi thấy mùi hương của hắn.
“Suỵt, đừng lên tiếng.” Tiêu Lăng Hàn trực tiếp ném Phệ Linh Thử vào trong tay áo, một mình thận trọng đi vào trong hang.
Trong hang tối, gió lạnh gào thét, âm thanh chói tai như quỷ từ dưới đất gào lên, Tiêu Lăng Hàn siết chặt trường kiếm trong tay, bước chân không khỏi nhanh hơn vài phần.
Thỉnh thoảng có một hai con dơi bay qua đầu, mặc dù trên người Tiêu Lăng Hàn có Ẩn Thân Phù, nhưng vẫn có những con dơi có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn, vươn móng vuốt về phía hắn. Tiêu Lăng Hàn phải dừng lại, đối phó với đòn đánh lén của con dơi trong khi chậm rãi tiếp cận hang động.
Nửa canh giờ sau, Tiêu Lăng Hàn rốt cục đi tới cuối hang động, nhìn thấy mấy cái phòng giam. Bên trong tối tăm và ẩm ướt, không khí dường như tràn ngập hơi nước, khoảng không tối tăm nồng nặc mùi thối rữa và hương vị xác chết. Ở đây quanh năm không có ánh sáng ban ngày, ngay cả không khí cũng đục ngầu, người bình thường dù có ở đây một thời gian cũng không thể chịu đựng được. Huống chi, những người bị giam cầm ở đây có lẽ cả đời cũng không thể thoát ra được, trừ khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ở đây tràn ngập hơi thở của cái chết.
Đột nhiên những sợi xích sắt va vào nhau phát ra âm thanh “leng keng”, giống như tiếng gầm gừ của một oan hồn. Tiêu Lăng Hàn đi theo tiếng động, nhìn thấy một thiếu niên mặc quần áo rách rưới, tay chân đều bị xích.
Tiêu Lăng Hàn trong mắt hiện lên sát ý ngập trời, trong lòng tràn đầy phẫn nộ.
Hắn từng bước một đi đến phòng giam, đôi tay run rẩy giơ thanh kiếm trong tay lên, “Keng” một tiếng, sợi xích trên cửa phòng giam bị cắt đứt.
Thiếu niên trong phòng giam khi nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt mình. Hắn như một tia sáng chiếu vào trái tim thiếu niên, thiếu niên chớp mắt thật mạnh, sợ rằng đây chỉ là ảo ảnh của mình.
Mấy ngày nay, hắn luôn tưởng tượng người này sẽ phát hiện ra mình mất tích và nhanh chóng xuất hiện để giải cứu. Niềm hy vọng của hắn ngày qua ngày biến thành sự thất vọng, và hắn thực sự sợ rằng mình sẽ chết ở đây như thế này. Cuối cùng sau khi sống lại, hắn vẫn chưa báo thù được, chưa tìm được cha mẹ, chưa tìm được ông nội, hắn thật sự không cam lòng!
Thiếu niên bị xích chính là Thượng Quan Huyền Ý, vừa nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn, trái tim bất an của hắn cuối cùng cũng trở về chỗ cũ. " Tiêu ca... Ca..." Sau khi hô lên lời này, cuối cùng hắn không thể nhịn được nữa và ngất đi.
Tiêu Lăng Hàn bước tới trước mặt Thượng Quan Huyền Ý, ôm hắn vào lòng, giơ kiếm trong tay phải lên và chặt đứt tất cả xiềng xích sắt trên tay chân hắn. Trước tiên kiểm tra cơ thể của hắn, thấy rằng linh lực trong cơ thể hắn đã bị khóa ở đan điền, hẳn là bị người ta hạ Phệ Linh Đan.
Tiêu Lăng Hàn lấy ra thuốc giải Phệ Linh Đan từ trong nhẫn không gian, cho hắn ăn đan dược chữa thương.
Thân thể Thượng Quan Huyền Ý đầy vết thương ngoài da, trên mặt bị người ta hạ độc của bò cạp độc đuôi lửa.
Tiêu Lăng Hàn không có thuốc giải của bò cạp độc đuôi lửa, vì bò cạp độc đuôi lửa sống ở sa mạc, cho nên cách duy nhất để giải độc nó là phải lập kế hoạch lâu dài. Nhìn thấy một nửa khuôn mặt vốn xinh đẹp của thiếu niên đã bị chất độc phá hủy, Tiêu Lăng Hàn trong lòng không khỏi tức giận, muốn giết chết kẻ đã đầu độc đó bằng ngàn đao.
Hắn nhẹ nhàng đem Thượng Quan Huyền Ý tiến vào không gian Long Ngọc, sau đó quay người nhìn nơi này, đây quả thực là một nơi tốt để giam cầm người, nếu có người thích giam cầm người như vậy, vậy thì chờ bị giam cầm đi!
Tiêu Lăng Hàn bố trí ba Sát Trận, ba Vây Trận trong phòng giam, một Ảo Trận ở ngoài Vây Trận. Không thể nhận ra bên trong có sự thay đổi gì so với trước đây, hắn tin rằng sẽ là một bất ngờ lớn cho những ai đến đây.
Xóa đi mọi dấu vết của mình, Tiêu Lăng Hàn biến mất trong hang động.
Sau khi Thượng Quan Huyền Ý tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang ở một nơi có linh khí nồng đậm, vết thương trên người đã phần nào lành lại, nhưng trên mặt vẫn còn có chút đau nhức, liền thay quần áo. Lúc này hắn mới có thời gian nhìn quanh nơi mình đang đứng, mới thấy cảnh tượng trước mắt quen thuộc như vậy, đây không phải là nơi bọn họ tìm thấy Thất Thải Liên sao?
Đi tới bờ hồ bơi, khuôn mặt bên phải xấu xí của hắn phản chiếu trên mặt nước, “A!” Thượng Quan Huyền Ý giật mình. Hắn đưa tay che nửa mặt bên phải của mình, vốn là một thiếu niên xinh đẹp, nhưng bây giờ lại biến thành một người xấu xí, điều này hắn không thể chấp nhận được.
Khi Tiêu Lăng Hàn tiến vào không gian Long Ngọc, hắn nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý đang tuyệt vọng ngồi trong góc.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đi về phía mình, Thượng Quan Huyền Ý muốn trốn. Bình thường Tiêu Lăng Hàn là người đẹp nhất, hắn luôn tự hào về khuôn mặt tuấn tú của mình. Bây giờ hắn đã trở nên như thế này, hắn không muốn Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy một mặt xấu xí này của mình.
"Sư huynh, đừng tới đây!" Thượng Quan Huyền Ý co rúm lại.
Tiêu Lăng Hàn cau mày, không hài lòng nhìn Thượng Quan Hiên Di, tiến về phía trước mấy bước, ngồi xổm ở trước mặt hắn, đưa tay nâng cằm hắn lên.
"Sư huynh đừng nhìn! Cầu xin ngươi đừng nhìn!" Thượng Quan Huyền Ý khóc lóc cầu xin nói.
"Ngươi sợ cái gì? Không phải chỉ là ngươi trúng độc thôi sao? Chờ ta tìm được hết dược liệu, luyện chế thành thuốc giải, vết sẹo trên mặt ngươi sẽ chỉ là chuyện nhỏ." Tiêu Lăng Hàn lấy tay của Thượng Quan Huyền Ý đang che mặt ra mà cẩn thận xem xét, chỉ là mấy ngày nay mới trúng độc, chỉ cần chuẩn bị được thuốc giải trong vòng ba năm, dung mạo tự nhiên sẽ hồi phục.
"Thật sao? Mặt ta thật sự có thể bình phục được sao?"
"Đương nhiên là sự thật. Ta nói dối ngươi khi nào chưa?"
"Chưa!"
"Ngươi có thể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Hai người ngồi ở bên ao, nhìn Thất Thải Liên rực rỡ đủ màu sắc, Thượng Quan Huyền Ý bắt đầu hồi tưởng lại trải nghiệm của mình.
Thì ra nửa tháng trước, Đỗ Tư Thông đột nhiên tìm đến Thượng Quan Huyền Ý, nhờ hắn giúp luyện chế một kiện pháp khí cấp hai. Dù sao mọi người đều đã quen biết nhau từ trước, Thượng Quan Huyền Ý không chút do dự đồng ý. Sau đó, Thượng Quan Huyền Ý đưa pháp khí đã luyện chế cho Đỗ Tư Thông, nhưng Đỗ Tư Thông nhất quyết mời Thượng Quan Huyền Ý đi ăn cơm, không thể từ chối hắn nên Thượng Quan Huyền Ý đành phải cũng hắn đến Chí Mỹ Trai trong học viện để ăn cơm. Thượng Quan Huyền Ý vừa mới ăn đã bất tỉnh, khi tỉnh lại thì đã ở trong ngục tối.
Tiêu Lăng Hàn:... Đỗ Tư Thông! Rất tốt, ngươi còn dám tính kế người của ta, ta nhất định sẽ cho ngươi biết địa ngục trần gian là gì.
Nhớ lại lúc Thượng Quan Huyền Ý nhắc đến việc tương ngộ Đỗ Tư Thông, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy người này có gì đó không ổn. Quả nhiên, người của đại gia tộc đều đặt lợi ích lên hàng đầu, lúc đó chắc hẳn hắn đã nghĩ đến việc trốn không thoát, chẳng bằng kéo theo hai người làm đệm lưng cũng tốt. Là con nhưng không được cha ưa thích, lại bị mẹ kế luôn chèn ép, loại người này lòng dạ đã sớm vặn vẹo, không muốn người khác tốt hơn mình, gặp may mắn hơn mình.
“Ngươi uống rượu không có ngất xỉu chứ?” Tiêu Lăng Hàn nghi hoặc nhìn Thượng Quan Huyền Ý , hắn đã nói với tên này, không được phép uống rượu nếu không có sự cho phép của hắn.
"Không, tuyệt đối không. Ta vẫn nhớ ngươi từng nói, ta vừa uống đã say, không thể uống rượu." Thượng Quan Huyền Ý giơ ba ngón tay lên làm bộ muốn thề.
"Không thì không sao, đừng kích động như vậy, ta tin tưởng ngươi." Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng ấn tay hắn xuống, đây là Tu chân giới, có một số lời thề không thể tùy tiện phát ra.
"Vậy tại sao ngươi lại rơi vào tình thế khó xử như vậy?" Tiêu Lăng Hàn ghét bỏ nhìn Thượng Quan Huyền Ý .
--------- End chương 104: ------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất