[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 114: Vô Nhai Bị Trục Xuất Khỏi Gia Tộc

Trước Sau
Nhưng chỉ một phút sau, tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc" lại vang lên.

Sở Mộc Thần thi triển pháp thuật phong hệ làm cửa phòng mở ra, mọi người đều nhìn thấy một người đang đứng ở cửa.

"Biểu ca!" Ân Thiên Duệ mở to hai mắt, ra tiếng kêu lên, hắn không phải đã bảo Mạc Vô Nhai tạm thời không cần tới sao?

Mạc Vô Nhai cũng sửng sốt, hắn không ngờ ở đây lại có nhiều người như vậy, quan trọng nhất chính là anh rể của hắn cũng ở đó. Hắn ngượng ngùng cười nói: "Biểu đệ, Ân sư huynh, Sở sư huynh, Tiêu sư đệ, tiểu sư đệ."

"Mạc sư huynh /Mạc Sư đệ!"

Ân Thiên Thịnh vẻ mặt không vui, hừ lạnh một tiếng.

Tiêu Lăng Hàn nhìn bầu không khí nặng nề, nói với Mạc Vô Nhai: “Đã đến đây thì chúng ta cùng ngồi xuống ăn cơm đi.” Nói xong, hắn nhìn về phía tiểu nhị đang đợi ở cửa, nói: “ Tiểu nhị ca, phiền toái ngươi lại đem cho chúng ta thêm hai món nữa.”

"Được rồi, các vị chờ một chút!" Tiểu nhị nói xong liền vội vàng rời đi, hắn cũng thấy không khí hiện trường có gì đó không ổn, hắn là tiểu nhị nên tốt nhất là vẫn nên rời đi trước .

"Mạc sư huynh, không tồi a! Trong nửa năm, tu vi của ngươi đã đạt đến Trúc Cơ trung kỳ."

"Tiểu sư đệ không cần trêu chọc ta, chút tu vi của ta thật sự không đủ xem, những sư huynh sư tỷ trong Võ Viện đều rất lợi hại, ta đoán lần này ta sẽ không có được danh nghạch tiến vào trong bí cảnh rồi." Mạc Vô Nhai khô cằn nói, trong lòng đầy chua xót. Lúc hắn mới xuất quan, đã nghe nói bí cảnh Tử Linh sắp mở ra, tuy rằng hắn cũng muốn tiến vào bí cảnh nhưng thực lực của hắn có hạn.

"Nếu như học viện không lấy được, chẳng phải chúng ta còn có gia tộc sao? Mười đại gia tộc của thành Vân Hoàng mỗi gia tộc đều có mười cái danh nghạch, vậy chỉ cần xin cha ngươi cho ngươi một cái là được." Sở Mộc Thần không đồng ý nói, gia tộc có nhiều danh nghạch như vậy, Mạc Vô Nhai thân là tam thiếu gia, nhất định sẽ có được ngọc bài để tiến vào bí cảnh.

Mạc Vô Nhai nở nụ cười khổ, hắn đã không còn là tam thiếu gia của Mạc gia nữa, cha hắn đương nhiên cũng sẽ không lưu lại cho hắn một cái danh nghạch.

"Ngươi không phải bị trục xuất ra khỏi gia tộc đấy chứ?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn thoáng qua Mạc Vô Nhai, đột nhiên nhanh trí nói ra.

Mạc Vô Nhai kinh ngạc nhìn Thượng Quan Huyền Ý, sáng nay sau khi hắn vừa xuất quan, hắn cùng cha mình có một trận cãi vã lớn vì có ý kiến bất đồng với cha mình, sau đó mới bị trục xuất khỏi gia tộc.

Thượng Quan Huyền Ý quả thực đã nói trúng!

Nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Vô Nhai, mấy người đều ma xui quỷ khiến nhìn Thượng Quan Huyền Ý.

"Các ngươi tại sao đều nhìn ta? Ta chỉ là tùy ý nói như vậy, không phải là thật sự bị ta nói trúng rồi đi ?" Thượng Quan Huyền Ý cũng vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, vội vàng che miệng lại, chẳng lẽ hắn chính là miệng quạ đen trong truyền thuyết?

Mấy người lại nhìn về phía Mạc Vô Nhai, Mạc Vô Nhai nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Ngươi nói rất đúng, tiểu sư đệ."

Ân Thiên Duệ lo lắng nhìn Mạc Vô Nhai, chuyện này chẳng lẽ có liên quan đến hắn sao? Bằng cách nào đó, nó luôn khiến hắn có chút bất an.

"Không sao, ngươi vẫn còn chúng ta mà phải không?”Thượng Quan Huyền Ý an ủi Mạc Vô Nhai, chỉ vào mình cùng Tiêu Lăng Hàn, nhưng ý cười ở khóe miệng lại không cách nào che giấu, hiển nhiên là đang vui sướng khi người gặp họa.



"Không sao, gia tộc không cho ngươi ngọc bài, nhưng không phải có hội đấu giá sao?" Sở Mộc Thần vỗ vỗ vai Mặc Vô Nhai, nghĩ thầm ngoài học viện Hoàng Cực có 350 danh nghạch, mười đại gia tộc mỗi nhà có mười cái danh ngạch, tổng cộng có 100 cái, cộng lại thành 450 danh nghạch, năm mươi danh nghạch còn lại sẽ được đưa ra bán đấu giá tại Thiên Tinh Các.

"Năm mươi danh nghạch nhìn thì nhiều, nhưng phải phân đến mười thành khác để đấu giá. Mỗi thành chỉ có mười danh nghạch, không đáng nhắc tới." Mạc Vô Nhai nghĩ đến túi tiền trống rỗng của mình, cảm thấy bất lực trong lòng.

"Xem ra đi tham gia khảo hạch lấy danh ngạch sẽ đỡ tốn kém hơn. Cho nên, Mạc ca, cố lên, ta rất xem trọng ngươi!"

Mạc Vô Nhai thầm nghĩ, Tiêu sư đệ nói đến nhẹ nhàng, cho rằng mọi người đều giống mình, sức chiến đấu vượt xa những người cùng cấp. Hắn chỉ so với người bình thường tốt hơn một chút, đây cũng là do thân phận thế gia, tài nguyên tu luyện nhiều hơn người khác, công pháp cũng cao cấp hơn người khác.

"Mạc sư huynh, đừng nản lòng, dù sao trong học viện có mấy vạn người, may mắn chỉ có mấy trăm người mới có thể đi!" Thượng Quan Huyền Ý ăn xong một miếng thịt mơ hồ nói.

Mạc Vô Nhai: “…” Đây coi như là an ủi sao?

"Mà này, tiểu sư đệ, sao ngươi lại đeo mặt nạ?" Hắn nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý đang đeo một cái mặt nạ, đây là không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng của mình sao?

"Ai! Chủ yếu là vì ta lớn lên phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn tiêu sái, phong hoa tuyệt đại, luôn là làm một số sư tỷ, sư muội luôn dừng lại vì ta, khiến ta rất phiền não. Vì vậy, ta phải đeo mặt nạ để che giấu dung nhan tuyệt thế của mình." Thượng Quan Huyền Ý sờ vào mặt nạ, thở dài nói. Nếu mọi người nhìn thấy vết sẹo trên mặt hắn, chắc chắn sẽ sợ chết khiếp. Trên thực tế, việc đeo mặt nạ thực sự có lợi cho tất cả mọi người!

"Hừ, chuyện của người khác thì đừng tò mò, vấn đề của chính ngươi còn chưa giải quyết được đâu!" Ân Thiên Thịnh nhìn Mạc Vô Nhai khó chịu nói. Trong lòng hắn nghĩ rằng sau bữa tối sẽ kéo người lên lôi đài.

Mạc Vô Nhai im lặng, anh rể của hắn quá cứng, tựa hồ còn không ưa hắn, sợ tiếp theo sẽ là khiêu chiến hắn. Hắn vẫn nên ngoan ngoãn ẩn mình để tránh bị anh rể ghét lần nữa, có chút tủi thân nhìn về phía Ân Thiên Duệ , hy vọng Thiên Duệ có thể an ủi hắn một chút.

Ân Thiên Duệ đã không phụ sự mong đợi của hắn, đưa tay ra cầm lấy tay hắn, vừa vặn bị Ân Thiên Thịnh nhìn thấy khiến hắn giận đến ê răng.

Nhắc đến đấu giá, Tiêu Lăng Hàn đột nhiên nghĩ tới một chiếc lá mà Thượng Quan Huyền Ý đã tâm tâm niệm niệm khi ở thành Vũ Hội.

"Sở sư huynh, ngươi còn nhớ lúc ở thành Vũ Hội ngươi đã bán một chiếc lá ở Thiên Tinh Các không?"

Nghe vậy, Sở Mộc Thần nhướng mày: "Tiêu sư đệ muốn à?" Vừa nói, hắn từ trong nhẫn không gian lấy ra một chiếc lá màu xanh ngọc bích, chiếc lá nằm trong tay hắn, phát ra hào quang màu xanh lục tươi sáng, trông rất đẹp mắt.

Tiêu Lăng Hàn gật đầu.

"Ta lúc đó ra giá 10.000 khối linh thạch thượng phẩm, dù sao cũng là người quen, ta sẽ giảm giá 10% cho ngươi, 9.000 khối linh thạch thượng phẩm. Tiêu sư đệ, ngươi cảm thấy thế nào?" Linh thạch thượng phẩm ở đại lục Hoàng Cực trước đây thiếu nay lại càng thiếu, hắn muốn có nhiều linh thạch thượng phẩm để chuẩn bị thăng cấp Kim Đan kỳ. Về phần chiếc lá này, hắn thật sự cũng không biết nó có tác dụng gì, hắn cũng là vô tình có được.

Tiêu Lăng Hàn lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho Sở Mộc Thần: “Sở sư huynh, 9.000 linh thạch thượng phẩm đây, Sở sư huynh kiểm kê lại một chút.” Vốn trong tay hắn có hơn 20 ngàn linh thạch thượng phẩm, tiếp theo là có được từ nhẫn không gian của Lạc Hồng Nhan là 5 vạn, hơn nữa hắn sau khi giết người Lý gia còn có được hơn năm ngàn, cho nên hiện tại hắn thật sự không thiếu linh thạch thượng phẩm.

"Tiêu sư đệ quả nhiên là người sảng khoái, ngươi thu cái này đi." Sở Mộc Thần cầm lấy túi trữ vật, dùng thần thức quét qua, phát hiện số lượng vừa đủ, hắn đưa lá cây trong tay cho Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn nhặt chiếc lá lên, cẩn thận quan sát trong tay, không biết nó là cái gì, dùng để làm gì, đành phải bỏ cuộc, đưa chiếc lá cho Thượng Quan Huyền Ý.

Thượng Quan Huyền Ý nhìn lá cây trong tay, cảm thấy rất vui vẻ, không ngờ Tiêu Lăng Hàn lâu như vậy vẫn còn nhớ chuyện này.

Tiêu Lăng Hàn đưa chiếc lá cho Thượng Quan Huyền Ý sau đó quay đầu lại nói với Sở Mộc Thần: “Ta còn có một vấn đề muốn thỉnh giáo Sở sư huynh.”



"Thỉnh giáo không dám nhận. Nhưng nếu ta biết được, ta sẽ nói sự thật."

"Sở sư huynh có biết cách rời khỏi đại lục Hoàng Cực không?"

"Tiêu sư đệ muốn rời khỏi đại lục Hoàng Cực?" Sở Mộc Thần nhướng mày, không nghĩ tới Tiêu Lăng Hàn lại hỏi vấn đề này.

“Tạm thời ta không có ý định này, chỉ muốn tìm hiểu một chút.” Tiêu Lăng Hàn xoay ly rượu trong tay, hàm hồ nói.

Sau khi nghe được chuyện rời khỏi đại lục Hoàng Cực, những người khác cũng vểnh tai lên.

Chỉ cần là tu sĩ, ai lại không khao khát một môi trường tu luyện nồng đậm linh khí chứ?

Sở Mộc Thần thấy có mấy người đang nhìn mình chằm chằm, giống như những đứa trẻ tò mò, hắn ho khan một tiếng rồi nói: “Nếu thông tin ta nhận được là chính xác, ba năm nữa sẽ có một chiếc phi thuyền hướng tới đại lục Huyền Thiên. Tuy nhiên, chiếc phi thuyền này thuộc về thương hội Thiên Tinh ở đại lục Huyền Thiên, bọn họ tới đây là để đón một ít tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cùng một số đệ tử thiên tài của học viện."

“Vậy từ đại lục Hoàng Cực đi phi thuyền đến đại lục Huyền Thiên phải mất bao lâu?” Tiêu Lăng Hàn nhớ tới trong tiểu thuyết hắn từng đọc trước đó, người từ lục địa cấp thấp muốn đến đại lục cấp cao, nếu không phải là bị giết chết trên phi thuyền thì cũng là bị kéo đến các lục địa cấp cao trở thành thợ mỏ. Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên có chút phản kháng đối với việc đi phi thuyền, chẳng lẽ hắn ảo truyện quá rồi?

"Một năm!"

Mấy người trong phòng nghe được lời này hít một hơi, phải mất một năm, vậy là bao xa a?

Ngay cả Thượng Quan Huyền Ýcũng âm thầm mím môi, năm đó hắn đi Truyền Tống Trận, chỉ trong một tuần đã đến đại lục Huyền Thiên.

Hiện tại xem ra, sử dụng Truyền Tống Trận vẫn tương đối có lời, nhưng ở đây không có người nào là tu vi Nguyên Anh kỳ, trong quá trình đi Truyền Tóng Trận có thể gặp phải bão không gian và nhiễu loạn không gian. Với tu vi yếu đuối hiện tại của bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ bị xé thành từng mảnh.

Ở kiếp trước, hắn cũng là tu vi Nguyên Anh rồi mới đi Truyền Tống Trận, hơn nữa còn đi cùng với một số tu sĩ khác có tu vi Nguyên Anh kỳ đỉnh. Dù vậy, lúc trước mình vì bảo vệ Trần Tâm Dung có tu vi Trúc Cơ kỳ cũng bị thương nặng. Nếu không phải vào thời khắc mấu chốt có các tu sĩ Nguyên Anh khác trợ giúp, hắn có lẽ đã chết trong quá trình truyền tống, bây giờ nhìn lại, hắn vẫn có chút sợ hãi.

Tiêu Lăng Hàn cũng khiếp sợ, phải mất một năm, có thể là bao xa? Khi còn ở Trái đất, di chuyển bằng máy bay chỉ mất mấy tiếng đồng hồ, tốc độ này không gì có thể sánh bằng, không thể nghĩ thêm được nữa, Tiêu Lăng Hàn càng nghĩ càng cảm thấy mình nhỏ bé và tầm thường.

Thấy mọi người đều bị kinh ngạc với lời vừa nói ra, Sở Mộc Thần cười vui vẻ nói tiếp: "Thật ra khoảng thời gian này cũng không dài như vậy, tiền bối chúng ta đã tốn vô số năm mới tìm ra được con đường này. Mấu chốt là ở giữa có một bức tường không gian dày đặc giữa hai đại lục, linh khí của đại lục Hoàng Cực rất loãng và diện tích cũng rất nhỏ. Diện tích của đại lục Thiên Huyền lớn hơn đại lục Hoàng Cực gấp mười lần, linh khí phong phú hơn rất nhiều, tất nhiên có nhiều tài nguyên tu luyện hơn.”

Một số người đã động tâm trước những gì Sở Mộc Thần nói, muốn nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn.

"Còn có ba năm, nếu đến lúc đó mọi người đều muốn đi đại lục Huyền Thiên, vậy chúng ta cùng nhau đi, kết bạn đồng hành." Tiêu Lăng Hàn nhìn mọi người đang ngo ngoe rục rịch, đề nghị nói

"Vậy ta hy vọng lần này tiến vào bí cảnh có thể tìm được cơ hội tăng cường thực lực, nếu không đến đại lục Huyền Thiên ta sẽ ở dưới đáy." Ân Thiên Duệ nhìn mọi người một vòng, nơi này hắn thực lực thấp nhất nên có chút nản lòng, hắn chính là một cái kéo chân sau!

" Thiên Duệ, hiện tại ngươi đang ở đáy xã hội! Nhưng mà, ngươi vẫn luôn gặp may mắn, cơ duyên có thể tự động đến với ngươi, ta trước tiên chúc mừng ngươi!" Thượng Quan Huyền Ý nhìn về phía Ân Thiên Duệ nói thẳng.

------------ End chương 114: --------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau