[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 117: Những Điều Kỳ Lạ Ở Thôn Tân Nam

Trước Sau
Vốn dĩ nhiệm vụ này đội trưởng là Tiêu Lăng Hàn, nhưng vừa nhìn thấy Sở Mục Nam hắn liền từ bỏ ý nghĩ này.

Vì vậy, hắn truyền tin cho Mạc Vô Nhai【 nhiệm vụ này ngươi sẽ là đội trưởng, cẩn thận Sở Mục Nam, người này không đơn giản. 】 Nhìn thấy Mạc Vô Nhai quay đầu lại nhìn mình, tựa hồ muốn truyền âm, Tiêu Lăng Hàn vội vàng truyền âm lại nói: 【đừng truyền âm lại, hắn có thể sẽ nghe được! 】

“Tại sao lại có hai đứa nhóc đi cùng thế này?”

"Đúng vậy, ta cũng không biết Bành trưởng lão có ý đồ gì, đây không phải là hai thứ kéo chân sau sao?"

Ba người trong trận nhìn Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý và Mạc Vô Nhai vừa ra khỏi Truyền Tống Trận, bọn họ cũng không có ý kiến gì với Mạc Vô Nhai, nhưng khi nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn thì trong mắt họ lại có vẻ khinh thường, nói chuyện cũng không e dè hai người.

"Ba người trong số họ hẳn là ba vị còn lại trong nhiệm vụ này đúng không? Ta là đội trưởng của nhiệm vụ này: Mạc Vô Nhai, đến từ Võ Viện." Thấy bầu không khí không ổn, Mạc Vô Nhai chủ động lên tiếng.

Ba người đối diện đều gật đầu, nhìn ra Mạc Vô Nhai nên đối với hắn có thái độ không tệ.

"Ta tên Quý Minh Giai, lần này làm phiền Mạc sư huynh sẽ chiếu cố ta." Quý Minh Gia nói xong, cũng nháy mắt với Mạc Vô Nhai.

Quý Minh Giai là một nữ nhân có vẻ ngoài xinh đẹp diễm lệ, dáng người thướt tha nên nàng mặc một chiếc váy gợi cảm tôn dáng, có tu vi Trúc Cơ trung kỳ

Tiêu Lăng Hàn ở một bên nhìn thấy nổi hết da gà da vịt, Mạc sư huynh! Rõ ràng là tu vi giống nhau, còn lớn hơn so với Mạc Vô Nhai 5 tuổi nhưng hắn không biết làm sao nàng có thể nói ra câu “Mạc sư huynh” này.

"Ta tên là Hồ Sanh Sanh, còn thỉnh Mạc sư huynh chiếu cố nhiều hơn, không chê ta chân tay vụng về.” Hồ Sanh Sanh liếc nhìn Mạc Vô Nhai, khuôn mặt nàng đỏ bừng, nàng chớp đôi mắt to và mỉm cười thẹn thùng nhìn Mạc Vô Nhai, vẻ mặt ngượng ngùng nói.

Hồ Sanh Sanh là một nữ nhân có vẻ ngoài thanh thuần, dáng người như liễu, vòng eo thon gọn, mặc váy lụa trắng, nhìn qua trông giống như xuất thủy phù dung*, tu vi của nàng cũng là Trúc Cơ trung kỳ.

Xuất thủy phù dung*: hoa sen mới nở; đoá hoa mới hé (chỉ dung mạo đẹp đẽ của con gái)

"Sở Mục Nam, luyện đan sư cấp hai!" Sở Mục Nam nói với giọng điệu lạnh lùng, vẻ khinh thường trong mắt hắn rõ ràng đến mức bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy rõ.

Sở Mục Nam là một song nhi có diện mạo thanh tú, môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, nếu nam tử có định lực không tốt thì sẽ bị vẻ bề ngoài của hắn hấp dẫn..

Mạc Vô Nhai không muốn trì hoãn thêm nữa, trực tiếp nói: “Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi thì chúng ta đi thôi!” Sau đó nhìn một nam tu đứng ở một bên, gật đầu với hắn: “Làm phiền Trần đạo hữu dẫn đường cho chúng ta”.

Điểm đến chính của nhiệm vụ này là thôn Tân Nam, thuộc quản lý của thành Huyễn Thiên, thôn Tân Nam nằm ở phía nam thành Huyễn Thiên, thành chủ phủ của thành Huyễn Thiên đã phái một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ để dẫn đường cho mấy người.

Hai giờ sau, một hàng bảy người ngự kiếm phi hành đi đến một cái thôn bên ngoài. Trong ruộng trồng đầy lúa và các loại rau củ, ven đường có mấy cây ăn quả đung đưa cành lá.

Có hai người đứng ở cửa thôn, một già một trẻ, từ xa đã nhìn thấy mấy người từ xa đi tới, ông lão vẫy tay, hiển nhiên là đang chào hỏi những người ở xa.

"Tam Lượng, những vị này cũng là người học viện Hoàng Cực sao?" Ông lão nhìn người dẫn đường hỏi.



"Đúng vậy, trưởng thôn." Trần Tam Lượng gật đầu, đưa tay sờ sờ đầu của cậu bé bên cạnh ông lão.

Trưởng thôn của thôn Tân Nam tên là Trần Thận, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, con trai và vợ ông đã chết trong miệng một con yêu thú ba năm trước. Cậu bé đi theo là cháu trai của ông nhưng lại bị câm tên là Trần Tỉnh.

Khi Trần Tỉnh nhìn thấy mấy đại ca ca đại tỷ tỷ xa lạ nhưng không hề sợ hãi mà ngược lại còn nhìn mọi người bằng đôi mắt đen to tròn.

Trưởng thôn nhìn thấy sáu nam nữ trẻ tuổi trước mặt, trên mặt lộ ra nụ cười, nhiệt tình nói với mấy người: "Hoan nghênh mọi người đến với thôn Tân Nam của chúng ta. Lần này, sự an toàn của thôn Tân Nam của chúng ta liền giao cho các vị. Ta hy vọng các vị có thể sớm tìm ra hung thủ đã làm hại ngôi làng của chúng ta.

Hóa ra sáu tháng trước, dân làng ở thôn Tân Nam bắt đầu lần lượt biến mất. Lúc đầu chỉ mất tích hai người, cũng không có người để ý nhiều, mười ngày sau lại có bốn người biến mất, hai mươi ngày sau lại tám người biến mất, tính đến nay đã có tám mươi người biến mất trong thôn. Trong thôn chỉ có năm sáu trăm người, nhiều người như vậy mất tích lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Đầu tiên, người của thành chủ phủ đến điều tra, chẳng những không tìm được gì mà cả mười người đến điều tra cũng cùng nhau biến mất. Thành chủ phủ trước sau phái tu sĩ đi điều tra ba lần, nhưng đều không trở lại, không còn cách nào khác, vì vậy thành chủ phủ không còn cách nào khác đành phải thông báo chuyện này cho học viện Hoàng Cực. Học viện Hoàng Cực trước đó đã phái năm người tới đây kiểm tra, nhưng năm người đó cũng đã biến mất, lúc này đám người Tiêu Lăng Hàn mới tới.

"Xin chào, ngươi chính là Trần Thận, trưởng thôn thôn Tân Nam sao?" Thấy đối phương gật đầu, Mạc Vô Nhai tiếp tục nói: "Ta là đội trưởng của nhiệm vụ này - Mạc Vô Nhai, hung thủ mà ngươi vừa nhắc tớ ngươi có từng thấy hắn không?" Mạc Vô Nhai tiến lên một bước và bắt đầu nói chuyện với Trần Thận.

"Chuyện dài lắm, các ngươi trước tiên theo ta vào trong thôn, sau đó để ta kể chi tiết cho các ngươi." Trần Thận liếc nhìn đám người phía sau Mạc Vô Nhai, đề nghị.

“Vậy nhờ trưởng thôn dẫn đường.”

“Đạo hữu đã tới thôn Tân Nam rồi, vậy ta phục mệnh trở về thành chủ phủ trước.”

Sau khi Trần Tam Lượng rời đi, mấy người Mạc Vô Nhai được trưởng thôn dẫn vào thôn Tân Nam.

Dân làng thôn Tân Nam đều mang sắc mặt buồn bã, hiển nhiên là tinh thần không tốt.

Gia đình trưởng thôn sống ở bên cạnh tế đàn thôn Tân Nam, vừa đến đại sảnh nhà trưởng thôn, liền có mấy dân làng đi tới cửa.

Khi một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi nhìn thấy đám người Mạc Vô Nhai, giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, nàng bước nhanh đi mấy bước, đi đến trước mặt bọn họ, “bụp” một tiếng, quỳ xuống. "Mấy vị tiên sư, cầu xin các người hãy cứu lấy Bảo Nhi của ta."

Một người dẫn đầu, vài người đi theo cũng quỳ xuống cầu xin đám người Mạc Vô Nhai cứu gia đình họ.

"Mọi người cứ đứng lên trước đã. Lần này chúng ta đặc biệt đến đây để giải quyết chuyện này. Nếu mọi người có người thân mất tích, xin hãy nói cho chúng ta biết cụ thể là chuyện gì đang xảy ra." Mạc Vô Nhai dùng linh lực đem mấy người đang quỳ xuống đều đứng lên.

Những người này đều là người thường, Mạc Vô Nhai bảo bọn họ đợi ở trong sân nhà trưởng thôn một lát, bọn họ trước hết nên nghe trưởng thôn nói đã.

"Các đạo hữu mời ngồi." Trưởng thôn đợi mọi người ngồi xuống, rồi hắn cũng ngồi xuống phía trên, sau đó hắn mới chậm rãi kể lại những chuyện kỳ quái xảy ra ở thôn Tân Nam.

Nó giống với những gì họ đã biết trước đây và không nhận được bất kỳ manh mối hữu ích nào. Mọi người đều biến mất vào ban đêm, đến và đi không dấu vết, không biết những người này còn sống hay đã chết, thậm chí còn không rõ thủ phạm là con người, yêu thú hay thứ gì khác.

Mấy người hỏi thăm mấy thôn dân trong sân, họ đều nói buổi tối trước khi đi ngủ đều không có việc gì, nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy thì lại biến mất.



Tiêu Lăng Hàn và những người khác ở trong một căn phòng, đây là nơi ở tạm thời do trưởng thôn tìm cho họ, chủ nhân của ngôi nhà đã chuyển đến thành Huyễn Thiên.

“Các ngươi có thu hoạch được cái gì không?” Mạc Vô Nhai nhìn đám người hỏi.

"Không phát hiện gì cả."

"Điểm chung duy nhất của họ là những người mất tích này đều là tu sĩ."

"Hiện tại tu sĩ trong thôn duy nhất chính là trưởng thôn!"

Tiêu Lăng Hàn vừa nói lời này, có mấy người kinh ngạc nhìn hắn, đặc biệt là Sở Mục Nam trực tiếp hỏi: “Làm sao ngươi biết trong thôn không có tu sĩ khác?”

“Thôn chỉ lớn như vậy, dùng thần thức đảo qua chẳng phải sẽ biết sao!” Tiêu Lăng Hàn thản nhiên nói, sau khi nói xong liền liếc Sở Mục Nam một cái.

"Ngươi..." Sở Mục Nam chỉ vào Tiêu Lăng Hàn, còn chưa kịp nói gì, "A..." hắn đã hét lên một tiếng.

" Con người của ta có một cái tật xấu là không thích người khác chỉ tay vào ta, đây chỉ là cảnh cáo, lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu." Tiêu Lăng Hàn lạnh lùng nhìn Sở Mục Nam, lời nói ra cực kỳ kiêu ngạo.

Hành vi khác thường của Tiêu Lăng Hàn đột nhiên khiến bầu không khí trở nên căng thẳng, Quý Minh Giai và Hồ Sanh Sanh đều đứng dậy, rõ ràng là một lời không hợp liền đánh nhau.

Mạc Vô Nhai nhếch khóe miệng, Tiêu Lăng Hàn ngày thường không phải như vậy a! Chẳng lẽ thật sự không chịu được người khác chỉ ngón tay vào mình sao? Hắn đành phải đứng lên khuyên nhủ: “Chúng ta đều là học sinh của cùng một học viện, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành mà chúng ta đã bắt đầu đánh nhau trước. Mọi người đều lùi lại một bước. Lần sau Tiêu sư đệ ra tay, ngươi có thể nhắc nhở một chút, vừa rồi đột nhiên ra tay, cũng đem ta hoảng sợ. Hai sư muội ngồi xuống đi. Ngón tay của Sở sư đệ sẽ ổn thôi. Được rồi, ta hy vọng các ngươi đều lấy đại cục làm trọng, nếu có bất bình cá nhân thì đợi nhiệm vụ hoàn thành rồi có thể từ từ giải quyết."

Sở Mục Nam hừ lạnh một tiếng, đồng ý lời nói của Mạc Vô Nhai, ánh mắt như có độc nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn nở một nụ cười tà khí, khiến Sở Mục Nam tức giận đến tức cái lồng ngực.

Thượng Quan Huyền Ý ở một bên cười khúc khích, nụ cười của Tiêu Đại Ma Vương đúng là tức chết người mà, Sở Mục Nam hiện tại chắc chắn muốn xé xác hắn lắm đây.

Quý Minh Giai và Hồ Sanh Sanh đều không truy cứu nữa nên đành ngồi xuống. Tuy nhiên, ánh mắt họ nhìn Tiêu Lăng Hàn lại có vẻ cảnh giác, bởi vì vừa rồi hai người bọn họ cũng không thể thấy rõ tốc độ của Tiêu Lăng Hàn.

Thấy mọi người đã bình tĩnh lại, Mạc Vô Nhai tiếp tục nói: “Xem ra tạm thời chúng ta không tìm được manh mối gì, tạm thời cứ làm như vậy đi, buổi tối chúng ta sẽ thay phiên nhau gác đêm. Hôm nay Quý sư muội cùng Hồ sư muội, ngày mai Tiêu sư đệ cùng tiểu sư đệ, Sở sư đệ cùng ta ngày mốt tiếp tục gác đêm."

"Cái kia, ta khá nhát gan, ta có thể cùng ngươi gác đêm được không, Mạc sư huynh?" Hồ Sanh Sanh cắn môi, trong mắt long lanh ánh nước, mặt như hoa đào, đáng thương nhìn Mặc Vô Nhai.

Nếu là nam nhân khác, hắn nhất định sẽ tâm sinh thương tiếc, đồng ý hết thảy, đáng tiếc, trong lòng Mạc Vô Nhai chỉ có Ân Thiên Duệ, căn bản không nhìn ra được ám chỉ của Hồ Sanh Sanh. Hắn cau mày, không vui nói: “Hồ sư muội dù thế nào cũng có thực lực của Trúc Cơ trung kỳ. Chúng ta ở đây còn có các sư đệ tu vi Trúc Cơ sơ kỳ cũng không sợ hãi. Nếu thật sự sợ hãi, vậy thì cùng tiểu sư đệ thay đổi, ngươi và Tiêu sư đệ ở cùng một nhóm."

Nghe vậy, Thượng Quan Huyền Ý không vui, trước đó hắn từng nói Mặc Vô Nhai rất hiểu chuyện, xếp hắn và Tiêu Lăng Hàn vào cùng một nhóm. Trong nháy mắt, lại có một nữ nhân khác cùng Tiêu Lăng Hàn gác đêm, thật là chuyện lớn! Trong mắt hắn lúc nhìn Mạc Vô Nhai rõ ràng có một tia không tốt, khi hắn nhìn Hồ Sanh Sanh trong mắt có chút chán ghét.

---------- End chương 117: ------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau