[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 119: Tuyệt Thế Hung Thú Mộng Mô

Trước Sau
Sau khi nghe được truyền âm của Tiêu Lăng Hàn, Mạc Vô Nhai lập tức ngừng hoảng sợ, bình tĩnh nhìn dân làng.

"Mọi người yên lặng nghe ta nói, kỳ thật đêm qua đồng bạn của chúng ta là bị quái vật cố ý mang đi, dựa theo chỉ dẫn của hắn có thể tìm được những người mất tích còn lại."

"Mạc sư huynh, ngươi đang nói cái gì vậy? Rõ ràng là đêm qua Sở sư đệ bị bắt đi, Tiêu sư đệ một mình đuổi theo hắn ra ngoài. Ta nhìn thấy hình dáng con quái vật đó rất giống Tiêu sư đệ. Các ngươi không thể…” Lúc này, Hồ Sanh Sanh ngừng nói, nhìn Tiêu Lăng Hàn, vẻ mặt rất sợ hãi.

Bây giờ dân làng đã không còn bình tĩnh nữa, dùng ánh mắt đặc biệt không thiện cảm nhìn Tiêu Lăng Hàn.

Thượng Quan Huyền Ý tức giận đến toàn thân phát run, muốn đem nữ nhân nói hươu nói vượn này chém thành từng mảnh.

"Hồ sư muội, ta biết ngươi sợ hãi, ngươi không cần lo lắng. Tiêu sư đệ cùng Sở sư đệ tối hôm qua đã thiết lập kế hoạch, chỉ cần chúng ta đi theo con chuột này, chúng ta có thể tìm được Sở sư đệ." Mạc Vô Nhai mỉm cười ôn hoà với Hồ Sanh Sanh. Trên tay hắn đang cầm một con chuột màu xám, không khác gì một con chuột bình thường ở nhà.

Nhìn thấy con chuột, dân làng nhìn Mạc Vô Nhai với vẻ nghi ngờ, con chuột này hầu như nhà nào cũng có, nó thật sự có thể giúp họ dẫn đường sao? Không thấy nó có điều gì đặc biệt cả.

Phệ Linh Thử được Thượng Quan Huyền Ý thả ra khỏi không gian sủng vật, lúc này nó vẫn còn đang ngơ ngác, trực tiếp bị Mạc Vô Nhai nắm trong tay. Nhìn thấy một đám phàm nhân chỉ vào mình, nó kiêu ngạo ngẩng đầu lên, khinh thường nhìn đám phàm nhân trước mặt, chuột đại gia sẽ không tranh cãi với một đám phàm nhân ngu dốt.

"Đạo hữu, ngươi rõ ràng là một con chuột bình thường, ngươi làm sao có thể giúp chúng ta tìm được người mất tích?" Trưởng thôn mỉa mai nói, khinh thường nhìn Phệ Linh Thử trong tay Mạc Vô Nhai.

Phàm nhân không nhìn thấy thì cũng là điều bình thường đi, vậy mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ này dám khinh thường nó, Phệ Linh Thử giận đến mức lấy ra một viên linh thạch từ không trung và nhai nó " rắc rắc".

"Ngươi... ngươi..." Trưởng thôn tưởng đây chỉ một con chuột bình thường, nhưng khi nhìn thấy nó từ trong không trung lấy ra một viên linh thạch và thậm chí còn ăn nó, hắn bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Răng tốt đến mức nào mới có thể dùng linh thạch làm thức ăn? Hắn sợ đến mức lùi lại hai bước, lần này hắn nhìn Mạc Vô Nhai bằng ánh mắt đầy sợ hãi, trong lòng càng bất an.

"Mọi người có thấy không? Chuột của ta không phải chuột bình thường, nó có thể ăn linh thạch. Nó là chuột mùi hương. Nó có thể giúp chúng ta tìm được người khác dựa trên Thiên Lý Hương còn sót lại." Mạc Vô Nhai sờ sờ trán không tồn tại mồ hôi, hắn cũng bị hoảng sợ vì Phệ Linh Thử vừa rồi đột nhiên hành động, may mắn là không lộ ra sơ hở gì.

Dân làng xì xào một lúc lâu mới đều tránh đường, ngoại trừ trưởng thôn đứng ở cửa không chịu đi.

Mạc Vô Nhai nhướng mày: “Trưởng thôn, ngươi... không muốn tìm dân làng sao?”

Mạc Vô Nhai vừa nói lời này, dân làng đã bỏ cuộc, khuyên trưởng thôn tránh đường, đừng cản trở tiên sư làm chính sự.

Trưởng thôn khổ mà không nói lên lời, bị mọi người chỉ trích, đành phải ôm Trần Tỉnh đứng sang một bên.

Mạc Vô Nhai dẫn đầu mọi người đẩy cửa từ đường ra, trong phòng có vô số bài vị, khiến người ta cảm thấy choáng váng.

Phệ Linh Thử nghiêng đầu về hướng đó, Mạc Vô Nhai cũng đi về hướng đó, cuối cùng dừng lại trước một tấm bia tên Trần Đại Hải.

Mạc vô Nhai đang định lấy bài vị của Trần Đại Hải thì bị trưởng thôn ngăn lại. "Ngươi định làm gì? Đây là bài vị của con trai ta, con trai ta đã chết mấy năm rồi, ngươi cũng không buông tha hắn." Trưởng thôn có chút tức giận nói.



"Trưởng thôn, ngươi hiểu lầm rồi, ta phát hiện tấm bài vị này sạch sẽ hơn những tấm bài vị khác, đoán chừng phải thường xuyên có người tới lau chùi." Mạc Vô Nhai tâm tình tốt nói. Nếu Phệ Linh Thử chỉ dẫn tới tầm bài vị này thì nhất định nó có vấn đề.

Nghe những gì Mạc Vô Nhai nói, mọi người nhìn vào phía bài vị, quả nhiên họ nhận thấy có gì đó kỳ lạ trên bài vị của Trần Đại Hải.

Theo lý thuyết, vào ngày rằm hàng tháng mới có người dọn dẹp từ đường, số lượng bài vị ở đây chắc cũng tương đương nhau, bởi vì ngoại trừ người dọn dẹp, những người khác trong trường hợp bình thường không được phép vào từ đường. Rõ ràng bài vị của Trần Đại Hải có gì đó ám muội, dân làng ở đây tuy rằng đều là người bình thường, nhưng cũng không phải ngu ngốc, trưởng thôn lại liên tục mở miệng ngăn cản. Trưởng thôn nhất định có quan hệ trực tiếp với những người mất tích đó, sau khi mọi người phát hiện ra, bọn họ đều rút lui về phía sau đám người Tiêu Lăng Hàn, bọn họ đều là người bình thường, không phải đối thủ của trưởng thôn, càng không phải là đối thủ của tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Mạc Vô Nhai thấy dân làng đều đứng về phía mình, trước khi trưởng thôn kịp bình phục sau biến cố này, hắn nhanh chóng chộp lấy tấm bảng của Trần Đại Hải, định cầm lên nhưng lại phát hiện nó không hề động đậy.

Nhìn thấy Mạc Vô Nhai ngu ngốc như vậy, Phệ Linh Thử thả thân hình nhỏ nhắn mập mạp của nó xuống cạnh bài vị, bài vị bắt đầu xoay tròn. Sau một tiếng “cách”, những phiến đá trên mặt đất dịch chuyển sang một bên, và một thông đạo đi xuống phía dưới xuất hiện.

Bởi vì thôn dân quá nhiều, Mạc Vô Nhai chỉ gọi năm nam tử khỏe mạnh đi xuống cùng, những người khác chờ ở ngoài từ đường.

Nhóm người đi trong thông đạo được mười phút, đột nhiên nhìn thấy một tầng hầm rộng rãi rộng gần 500 mét vuông.

Tất cả những người mất tích đều ở đây, nằm trên mặt đất như đang ngủ. Tuy nhiên, xem ra tình trạng của họ không được tốt, không chỉ linh lực cạn kiệt, một số còn bị nội thương.

"Anh cả"

"Bảo Nhi"

"Em trai"

Một số dân làng bước vào đã tìm thấy người thân của mình, nhưng dù có lay động thế nào cũng không có ai trên mặt đất tỉnh dậy.

"Tiên sư, ngài có thể giúp ta xem thử chuyện gì đang xảy ra với con trai ta không?"

Mạc Vô Nhai, Thượng Quan Huyền Ý và Quý Minh Gia bước tới kiểm tra người trên mặt đất, trong khi Tiêu Lăng Hàn, Hồ Sanh Sanh, trưởng thôn và cháu trai của ông ta đều đứng yên.

Nhìn thấy tình huống này, Hồ Sanh Sanh nhìn về phía Tiêu Lăng Hàn, "Tiêu sư đệ, sao ngươi không đi giúp một tay?"

Tiêu Lăng Hàn quay người lại, cười như không cười nhìn Hồ Sanh Sanh, nhìn nàng đến dựng hết cả gai ốc, mới nói: "Ta là học sinh Phù Viện." Ý tứ là ta không phải đan sư, bất lực.

Trong mắt Hồ Sanh Sanh hiện lên một tia hung ác, nàng bay thẳng đến chỗ Tiêu Lăng Hàn ra tay, nhưng không ngờ giây tiếp theo đã xảy ra chuyện. Bản thân Hồ Sanh Sanh trực tiếp ngã xuống đất, ngay cả trưởng thôn bên cạnh cũng ngã xuống theo, Tiêu Lăng Hàn không nói một lời đẩy hai người trực tiếp đến trung tâm nơi mọi người đang đứng.

Lúc này, Trần Tỉnh bên cạnh trưởng thôn, trong mắt hiện lên một ánh sáng đỏ kỳ lạ, lạnh lùng nhìn Tiêu Lăng Hàn ném hai người vào mà không ngăn cản.

"Sao? Ngươi còn không có ý định lộ ra bản chất thật của mình sao?" Tiêu Lăng Hàn lạnh lùng nhìn đứa trẻ trước mặt.

Lần đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ này, Tiêu Lăng Hàn đã nhận thấy hắn có gì đó kỳ lạ, khi hắn mở linh nhãn ra, hắn nhìn thấy một con hung thú đang giương nanh múa vuốt tên là Mộng Mô.



Theo lý thuyết, ở một nơi cằn cỗi như đại lục Hoàng Cực, không nên có một loại tuyệt thế hung thú như Mộng Mộ, khả năng duy nhất là nó đã được đưa đến đại lục Hoàng Cực. Người mang nó đến đây có lẽ nghĩ rằng không ai ở đại lục Hoàng Cực biết đến Mộng Mô nên đã yên tâm lớn mật thả nó đi!

Không biết Mộng Mô này đã làm hại bao nhiêu người? Thôn Tân Nam này hẳn không phải là điểm dừng chân đầu tiên của nó, giờ đây nó đã có được sức mạnh của Kim Đan hậu kỳ. Khó trách nó chỉ tìm người có tu vi tốt, người bình thường không có tác dụng đề cao tu vi của nó. Sau khi nó nuốt chửng giấc mơ của những người trên mặt đất, nó sẽ có thể đạt tới Kim Đan đỉnh.

Trần Tỉnh mở to đôi mắt đen lúng liếng, vô tội nhìn Tiêu Lăng Hàn, tựa hồ không hiểu Tiêu Lăng Hàn đang nói cái gì.

"Nhìn ta làm gì? Muốn câu giờ à? Có phải hai giờ nữa mọi người ở đây sẽ chết trong giấc ngủ mơ phải không? Để ta nghĩ xem, ngươi hẳn là đang đợi chủ nhân của ngươi phải không?"

Quả nhiên, khi nghe được lời nói của Tiêu Lăng Hàn, đồng tử của Trần Tỉnh co rút lại một chút.

Đột nhiên, Trần Tỉnh lại nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn dùng ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, rõ ràng giống như nhìn thấy đồ ăn ngon.

Trong phút chốc, Trần Tỉnh cảm thấy rùng mình, sởn hết cả gai ốc, không còn giữ được hình dạng con người nữa.

Một Mộng mô cao ba mét đứng trước mặt Tiêu Lăng Hàn, nhìn có chút giống voi, nhưng hiển nhiên không phải là voi.

Toàn thân nó có màu xanh nhạt, ngoài hai cái tai to và cái mũi dài, trên đỉnh đầu còn có hai cái sừng nhọn và một hàng móng vuốt sắc nhọn. Nó nhìn trông khá rất đáng yêu, nếu người không biết thì sẽ không nhận ra rằng nó thực chất là một tuyệt thế hung thú, giết người như ngoé.

Tiêu Lăng Hàn sẽ không bị vẻ ngoài của nó đánh lừa, kỳ thực hắn vẫn đang tìm kiếm chủ nhân của Mộng Mô này.

Thượng Quan Huyền Ý và những người khác ở khu vực trung tâm đang tìm cách chữa trị cho những người bất tỉnh, đột nhiên họ thấy mọi người đang bị mắc kẹt trong một trận pháp lấy họ làm trung tâm. Quý Minh Giai dần dần mất đi ý thức, sau đó là Mạc Vô Nhai, nhưng thần thức Thượng Quan Huyền Ý đã đạt tới Kim Đan đỉnh, hắn không có hôn mê, còn có thêm năm người bình thường nữa cũng không có hôn mê.

Dần dần, Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy những người trên mặt đất đều thống khổ, hắn nhanh chóng để cho Phệ Linh Thử truyền âm cho Tiêu Lăng Hàn, yêu cầu hắn nhanh chóng hành động, nếu không những người khác sẽ không trụ nổi nữa.

Trong cuộc đối đầu giữa một người một thú, Phệ Linh Thử đã lao ra khỏi trận pháp và đâm vào Tiêu Lăng Hàn.

"Chi chít chít..." CHủ nhân kêu ngươi nhanh lên.

Sau khi Phệ Linh Thử nói xong, nó lại nhìn về phía Mộng Mô, sau khi nhìn rõ đại gia hoả trước mặt, đôi mắt của nó phát sáng, thậm chí còn kêu lên. "Chít chít chít..." Đồ ăn ngon như vậy, ăn liền có thể thăng cấp.

Vì thế, đôi mắt của Phệ Linh Thử lập tức trở nên háo hức hơn khi nhìn Mộng Mô, với ánh mắt điên cuồng, nước miếng của nó nhỏ xuống quần áo của Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy trên vai mình đầy nước miếng, khóe miệng không tự chủ được giật giật, quỷ tham ăn này lại muốn ăn thịt Mộng mô. Xem ra Mộng Mô này không tồi a, Mặc Ảnh muốn ăn nó, Phệ Linh Thử cũng muốn ăn..

Mộng Mô thật sự rất tức giận, vừa rồi dê hai chân đối diện dám dùng loại ánh mắt này nhìn nó, hiện tại lại có một con chuột hôi hám dám nhìn như thế này. Nó không quan tâm nhiều như vậy nên phát động tấn công trước, từng đợt thần thức tấn công trực tiếp vào Tiêu Lăng Hàn.

------------ End chương 119: -------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau