[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 12: Ăn Gì Không Có Hại
Editor: Linh Khánh
Tôn Lâm An cũng chỉ có một đứa con trai bảo bối là Tôn Thiên Tường nên muốn gì cho nấy. Do ở trong thành chủ phủ mọi người đều rất chiều hắn nên dẫn tới đã nuôi hắn thành tính cách kiêu ngạo ương ngạnh, cảm thấy trên đời này không người nào dám chọc mình, tất cả mọi người đều nên nhường hắn. Kỳ thật đó chính là suy nghĩ ngu xuẩn, bằng không cũng sẽ không chỉ ngắn ngủn trong hai ngày đã bị Ân Tuyên lừa đến mức đầu óc choáng váng, đào tim đào phổi, đào linh thạch.
"Như vậy có thể chứ?" Ân Tuyên làm ra vẻ mặt khó xử, lại mang theo mong chờ nhìn về phía Tôn Thiên Tường.
"Ngày mai ta muốn đi rừng Lục U rèn luyện, cha muốn ta cần thiết ở trong vòng 3 ngày ta phải một mình đi săn giết một con trâu tê giác Luyện Khí sơ kỳ. Ngươi ở quán trọ chờ ta, chờ ta trở lại chúng ta liền cùng nhau đi Học viện Hoàng Cực được không?"
Ân Tuyên: Hóa ra kiếp trước Tôn Thiên Tường do đi săn giết trâu tê giác mới bị thương sao? Ân Thiên Duệ chỉ nói ở rừng Lục U cứu Tôn Thiên Tường, còn cụ thể làm gì thì đúng là không biết. Không được, không thể để Tôn Thiên Tường đi rèn luyện, chẳng may giống như đời trước gặp được Ân Thiên Duệ......
Nghĩ đến đây, Ân Tuyên cảm thấy hắn cần thiết ngăn cản Tôn Thiên Tường đi rèn luyện.
"Thiên Tường, ngươi đi rèn luyện một mình sao? Có thể quá nguy hiểm hay không? Bằng không ta với ngươi cùng đi đi?" Ân Tuyên nhăn lại mày, lo lắng nói.
"Ngươi không cần lo lắng, có trưởng lão bảo hộ ta đi theo, ngươi phải chờ ta thật tốt ở quán trọ là được." Tôn Thiên Tường tự tin nói.
Ân Tuyên: Ta không phải lo lắng an toàn của ngươi, ta là sợ ngươi gặp được Ân Thiên Duệ, lại bị hắn mê hoặc!
Không khuyên bảo được Tôn Thiên Tường nên chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời quán trọ.
Cùng lúc đó, cách Thành Thiên Huệ còn có một ngày đường, trên lưng một con yêu thú phi hành* Kim Đan kỳ có một thiếu niên cùng hai gã đàn ông trung niên ngồi ở đó.
Phi hành*: Đi bằng cách bay trên không
"Tiểu thiếu gia, ngươi không cần lo lắng cho Tuyên thiếu gia như vậy, dù sao thời điểm Tuyên thiếu gia ra cửa người cũng đã cho hắn hai lá phù truyền tống, nếu gặp được nguy hiểm thì việc chạy trốn không có vấn đề, huống chi hắn với hội người buôn cùng nhau đi đến thành Thiên Huệ." Trong đó một người đàn ông lớn lên tương đối nhân hậu đối với thiếu niên bên cạnh nói.
"Chú Dung, cháu đã biết, cảm ơn chú! Lần này phiền toái chú với chú Thụy cùng cháu đi một chuyến." Thiếu niên rất là áy náy, vốn dĩ anh cả hắn không cho hắn tới nhưng hắn không yên lòng Tuyên ca ca nên chỉ có thể phiền toái trưởng bối trong tộc cùng hắn đi một chuyến này.
Trên lưng yêu thú phi hành đúng là thiếu niên mà Ân Tuyên ngày đêm thương nhớ -Ân Thiên Duệ, đi cùng hắn chính là thân vệ* của cha hắn: Ân Dung cùng Ân Thụy.
Thân vệ*: người bảo vệ thân thiết
-----------------------------------
Tiêu Lăng Hàn tìm cái góc không người, bỏ đi ngụy trang trên người sau đó mới đi trở về .
Tới quán trọ rồi hắn liền khởi động cấm chế trong phòng, còn bố trí một cái trận phòng ngự và một cái trận pháp ngăn cách thần thức tra xét rồi mới yên tâm đi vào Long Ngọc không gian.
Tiêu Lăng Hàn trước tiên thử luyện khí, lần đầu luyện khí là luyện cái đan lô* nhưng mà xấu hoắc như là cái nồi lẩu ở hiện đại. Chất lượng thật ra không thấp, là một cái Bảo Khí Hạ Phẩm, chỉ cần lò không nổ tung thì có thể dùng đến Kim Đan kỳ.
Đan lô*: lò luyện đan
Nếu đan lô luyện chế ra được rồi thì Tiêu Lăng Hàn liền bắt đầu luyện đan, luyện đầu tiên chính là Tích Cốc Đan, đây là loại đơn giản nhất.
Tiêu Lăng Hàn thất bại ba lần liền thành công, sau đó lại bắt đầu luyện Hồi Xuân Đan, Hồi Linh Đan, Bổ Khí Đan, Sinh Cốt Đan, Thanh Hư Đan, Giải Độc Đan và vài loại đan dược thường dùng.
Luyện xong đan dược, trong không gian đã qua hai tháng, còn có thời gian hơn một tháng, Tiêu Lăng Hàn lại luyện chế một cái phù bút*.
Phù bút*: bút để vẽ phù trú
Thời gian còn lại hắn tính toán đều dùng để vẽ bùa, đang vẽ thì đột nhiên nghĩ đến thời điểm ở trái đất dùng bút hai đầu, trong đầu ánh sáng hiện lên, nghĩ đến một sáng ý tuyệt diệu.
Tiêu Lăng Hàn cầm phù bút lại đi vào phòng luyện khí, trải qua thời gian năm ngày, cuối cùng cũng đem phù bút với bút khắc văn* cùng nhau luyện chế.
Bút khắc văn*: bút khắc chữ
Rốt cuộc đã thành công, kế tiếp liền thử xem bút này hiệu quả như thế nào.
Tiêu Lăng Hàn cầm bút trở lại phòng vẽ bùa, sau khi đem phù văn vẽ tốt, liền ở trên mặt khắc hoạ một cái khắc văn. Tổng cộng thất bại hơn ba mươi lá xong mới tìm được bí quyết. Cuối cùng mới thành công ở trên phù triện* khắc họa một cái khắc văn, sau khi thu bút lá trên lá bùa có ánh sáng hiện lên.
Phù triện*: bùa trên mặt có khắc, trạm chổ hoa văn
Thêm khắc văn lên lá bùa hóa ra là có thể gia tăng tác dụng gấp hai lần, có phù cấp thấp và phù trung cấp.
Lúc này hắn đã mặt xám mày tro vì ở thời điểm khắc hoạ khắc văn bị phù triện tự hủy nhanh chóng công kích, hắn bắt đầu vẽ đều là phù triện hệ thủy. Như thế hắn mới không bị thương, chỉ là hình tượng có chút chật vật.
Cảm giác được thời gian không sai biệt lắm, Tiêu Lăng Hàn ra không gian, thu trận pháp bố trí trong phòng. Ra khỏi phòng vốn là muốn đi kêu Thượng Quan Huyền Ý nhưng kết quả lại phát hiện tên kia căn bản không ở trong phòng.
Đi đến dưới lầu, hắn mới nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý đang ngồi ở gan nhà chính rất lớn, ăn uống thỏa thích, trước mặt bày đầy đĩa đồ ăn.
Thượng Quan Huyền Ý cảm giác được một tầm mắt oán niệm nhìn chăm chú vào mình, ngẩng đầu lên liền thấy Tiêu Lăng Hàn cả người tỏa ra khí lạnh, mặt đen như đít nồi. Rất giống như ai đang thiếu linh thạch của hắn.
"Tiêu ca ca, sớm nha! Cái kia, ngươi đói sao? Ta mới vừa vì ngươi lấy đồ ăn tốt, mau tới nếm thử, thịt yêu thú này đều là mẻ mới đó." Thượng Quan Huyền Ý căng da đầu tiếp đón Tiêu Lăng Hàn.
"Ngươi xác định mấy cái này đều lấy vì ta?"
Tiêu Lăng Hàn lạnh mặt, ngồi vào đối diện Thượng Quan Huyền Ý, nhìn lướt qua thức ăn trên bàn.
"Đương nhiên, Tiêu ca ca mau nếm thử, hương vị đều đầy đủ, ngươi nhất định sẽ vừa lòng!"
Thượng Quan Huyền Ý gọi tiểu nhị lại đây để mang chén đũa vừa mới lấy đặt ở trước mặt Tiêu Lăng Hàn, còn tri kỷ gắp một đũa đồ ăn khó ăn nhất ( đồ ăn hương vị siêu đắng) đặt ở trong chén Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn cũng xác thật đói bụng, lại lười khó xử hắn nên nếm đồ ăn trong chén một miếng nhưng thiếu chút nữa là hắn nhổ ra, hương vị này thật là một lời khó nói hết!
Nếm một chút đồ ăn khác trên mâm rồi lại nhìn thoáng qua Thượng Quan Huyền Ý, hoàn toàn không nhìn ra chột dạ có từ trong mắt hắn.
Chẳng lẽ là tùy ý lấy thật? Là do mình vận khí không tốt, hắn tùy ý lấy một đũa vừa lúc là hương vị đặc biệt nhất?
Tiêu Lăng Hàn không từ trên mặt hắn nhìn ra là hắn cố ý trả thù mình nên chỉ có thể làm bộ dường như không có việc gì tiếp tục ăn.
Thượng Quan Huyền Ý thấy Tiêu Lăng Hàn cầm chén đồ ăn ăn vào trong miệng, tâm trạng đều vọt tới cổ họng, trên mặt lại giả vờ bình tĩnh. Tay trái hung hăng bóp đùi của mình nên mới không làm cho bản thân lòi ra một chút sơ hở nào.
Thấy Tiêu Lăng Hàn ăn xong không có khác thường chút nào, tâm trạng khẩn trương mới trở về tại chỗ, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, đúng là khó có thể mặt mày không lộ ra sơ hở để chỉnh Tiêu Lăng Hàn.
Giờ phút này Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy từ lúc mình trọng sinh tới nay, cuối cùng cũng nở mày nở mặt một hồi, cả người đều cảm thấy hứng khởi.
Nhưng hắn còn chưa vui được bao lâu thì lập tức liền vui quá hóa buồn.
"Huyền Ý, thân thể ngươi hai ngày này có chút nóng trong người, món này vừa vặn thanh nhiệt giải độc, ta nhìn giá niêm yết một chút yêu cầu cần mười hai viên linh thạch cấp thấp, không cần lãng phí, bàn đồ ăn này là của ngươi."
Khi nói chuyện Tiêu Lăng Hàn đã đem món ăn khó ăn nhất kia, đặt ở trước mặt Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý: "......" Đồ khốn!Đồ khốn!!!!
Thượng Quan Huyền Ý: "Sư huynh, ta cảm thấy thân thể mình khỏe mạnh, một chút cũng không cần hạ hỏa."
Tiêu Lăng Hàn: "Ngươi là đan sư?"
Thượng Quan Huyền Ý: "Không phải."
Tiêu Lăng Hàn: "Vậy ngươi là y sư?"
Thượng Quan Huyền Ý "Không phải."
Tiêu Lăng Hàn: "Vậy ngươi nói nhảm cái gì, Tiêu ca ca còn có thể hại ngươi ư? Nhanh ăn đi!"
Thượng Quan Huyền Ý liền trơ mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn đem đồ ăn ăn không còn gì, cái này vốn dĩ đều là hắn vì bản thân chọn lựa ra, hiện tại tất cả đều vào bụng Tiêu Lăng Hàn. Không, hắn vẫn còn một mâm khó ăn nhất! T-T
------------------ End chương 12: --------------
Tôn Lâm An cũng chỉ có một đứa con trai bảo bối là Tôn Thiên Tường nên muốn gì cho nấy. Do ở trong thành chủ phủ mọi người đều rất chiều hắn nên dẫn tới đã nuôi hắn thành tính cách kiêu ngạo ương ngạnh, cảm thấy trên đời này không người nào dám chọc mình, tất cả mọi người đều nên nhường hắn. Kỳ thật đó chính là suy nghĩ ngu xuẩn, bằng không cũng sẽ không chỉ ngắn ngủn trong hai ngày đã bị Ân Tuyên lừa đến mức đầu óc choáng váng, đào tim đào phổi, đào linh thạch.
"Như vậy có thể chứ?" Ân Tuyên làm ra vẻ mặt khó xử, lại mang theo mong chờ nhìn về phía Tôn Thiên Tường.
"Ngày mai ta muốn đi rừng Lục U rèn luyện, cha muốn ta cần thiết ở trong vòng 3 ngày ta phải một mình đi săn giết một con trâu tê giác Luyện Khí sơ kỳ. Ngươi ở quán trọ chờ ta, chờ ta trở lại chúng ta liền cùng nhau đi Học viện Hoàng Cực được không?"
Ân Tuyên: Hóa ra kiếp trước Tôn Thiên Tường do đi săn giết trâu tê giác mới bị thương sao? Ân Thiên Duệ chỉ nói ở rừng Lục U cứu Tôn Thiên Tường, còn cụ thể làm gì thì đúng là không biết. Không được, không thể để Tôn Thiên Tường đi rèn luyện, chẳng may giống như đời trước gặp được Ân Thiên Duệ......
Nghĩ đến đây, Ân Tuyên cảm thấy hắn cần thiết ngăn cản Tôn Thiên Tường đi rèn luyện.
"Thiên Tường, ngươi đi rèn luyện một mình sao? Có thể quá nguy hiểm hay không? Bằng không ta với ngươi cùng đi đi?" Ân Tuyên nhăn lại mày, lo lắng nói.
"Ngươi không cần lo lắng, có trưởng lão bảo hộ ta đi theo, ngươi phải chờ ta thật tốt ở quán trọ là được." Tôn Thiên Tường tự tin nói.
Ân Tuyên: Ta không phải lo lắng an toàn của ngươi, ta là sợ ngươi gặp được Ân Thiên Duệ, lại bị hắn mê hoặc!
Không khuyên bảo được Tôn Thiên Tường nên chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời quán trọ.
Cùng lúc đó, cách Thành Thiên Huệ còn có một ngày đường, trên lưng một con yêu thú phi hành* Kim Đan kỳ có một thiếu niên cùng hai gã đàn ông trung niên ngồi ở đó.
Phi hành*: Đi bằng cách bay trên không
"Tiểu thiếu gia, ngươi không cần lo lắng cho Tuyên thiếu gia như vậy, dù sao thời điểm Tuyên thiếu gia ra cửa người cũng đã cho hắn hai lá phù truyền tống, nếu gặp được nguy hiểm thì việc chạy trốn không có vấn đề, huống chi hắn với hội người buôn cùng nhau đi đến thành Thiên Huệ." Trong đó một người đàn ông lớn lên tương đối nhân hậu đối với thiếu niên bên cạnh nói.
"Chú Dung, cháu đã biết, cảm ơn chú! Lần này phiền toái chú với chú Thụy cùng cháu đi một chuyến." Thiếu niên rất là áy náy, vốn dĩ anh cả hắn không cho hắn tới nhưng hắn không yên lòng Tuyên ca ca nên chỉ có thể phiền toái trưởng bối trong tộc cùng hắn đi một chuyến này.
Trên lưng yêu thú phi hành đúng là thiếu niên mà Ân Tuyên ngày đêm thương nhớ -Ân Thiên Duệ, đi cùng hắn chính là thân vệ* của cha hắn: Ân Dung cùng Ân Thụy.
Thân vệ*: người bảo vệ thân thiết
-----------------------------------
Tiêu Lăng Hàn tìm cái góc không người, bỏ đi ngụy trang trên người sau đó mới đi trở về .
Tới quán trọ rồi hắn liền khởi động cấm chế trong phòng, còn bố trí một cái trận phòng ngự và một cái trận pháp ngăn cách thần thức tra xét rồi mới yên tâm đi vào Long Ngọc không gian.
Tiêu Lăng Hàn trước tiên thử luyện khí, lần đầu luyện khí là luyện cái đan lô* nhưng mà xấu hoắc như là cái nồi lẩu ở hiện đại. Chất lượng thật ra không thấp, là một cái Bảo Khí Hạ Phẩm, chỉ cần lò không nổ tung thì có thể dùng đến Kim Đan kỳ.
Đan lô*: lò luyện đan
Nếu đan lô luyện chế ra được rồi thì Tiêu Lăng Hàn liền bắt đầu luyện đan, luyện đầu tiên chính là Tích Cốc Đan, đây là loại đơn giản nhất.
Tiêu Lăng Hàn thất bại ba lần liền thành công, sau đó lại bắt đầu luyện Hồi Xuân Đan, Hồi Linh Đan, Bổ Khí Đan, Sinh Cốt Đan, Thanh Hư Đan, Giải Độc Đan và vài loại đan dược thường dùng.
Luyện xong đan dược, trong không gian đã qua hai tháng, còn có thời gian hơn một tháng, Tiêu Lăng Hàn lại luyện chế một cái phù bút*.
Phù bút*: bút để vẽ phù trú
Thời gian còn lại hắn tính toán đều dùng để vẽ bùa, đang vẽ thì đột nhiên nghĩ đến thời điểm ở trái đất dùng bút hai đầu, trong đầu ánh sáng hiện lên, nghĩ đến một sáng ý tuyệt diệu.
Tiêu Lăng Hàn cầm phù bút lại đi vào phòng luyện khí, trải qua thời gian năm ngày, cuối cùng cũng đem phù bút với bút khắc văn* cùng nhau luyện chế.
Bút khắc văn*: bút khắc chữ
Rốt cuộc đã thành công, kế tiếp liền thử xem bút này hiệu quả như thế nào.
Tiêu Lăng Hàn cầm bút trở lại phòng vẽ bùa, sau khi đem phù văn vẽ tốt, liền ở trên mặt khắc hoạ một cái khắc văn. Tổng cộng thất bại hơn ba mươi lá xong mới tìm được bí quyết. Cuối cùng mới thành công ở trên phù triện* khắc họa một cái khắc văn, sau khi thu bút lá trên lá bùa có ánh sáng hiện lên.
Phù triện*: bùa trên mặt có khắc, trạm chổ hoa văn
Thêm khắc văn lên lá bùa hóa ra là có thể gia tăng tác dụng gấp hai lần, có phù cấp thấp và phù trung cấp.
Lúc này hắn đã mặt xám mày tro vì ở thời điểm khắc hoạ khắc văn bị phù triện tự hủy nhanh chóng công kích, hắn bắt đầu vẽ đều là phù triện hệ thủy. Như thế hắn mới không bị thương, chỉ là hình tượng có chút chật vật.
Cảm giác được thời gian không sai biệt lắm, Tiêu Lăng Hàn ra không gian, thu trận pháp bố trí trong phòng. Ra khỏi phòng vốn là muốn đi kêu Thượng Quan Huyền Ý nhưng kết quả lại phát hiện tên kia căn bản không ở trong phòng.
Đi đến dưới lầu, hắn mới nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý đang ngồi ở gan nhà chính rất lớn, ăn uống thỏa thích, trước mặt bày đầy đĩa đồ ăn.
Thượng Quan Huyền Ý cảm giác được một tầm mắt oán niệm nhìn chăm chú vào mình, ngẩng đầu lên liền thấy Tiêu Lăng Hàn cả người tỏa ra khí lạnh, mặt đen như đít nồi. Rất giống như ai đang thiếu linh thạch của hắn.
"Tiêu ca ca, sớm nha! Cái kia, ngươi đói sao? Ta mới vừa vì ngươi lấy đồ ăn tốt, mau tới nếm thử, thịt yêu thú này đều là mẻ mới đó." Thượng Quan Huyền Ý căng da đầu tiếp đón Tiêu Lăng Hàn.
"Ngươi xác định mấy cái này đều lấy vì ta?"
Tiêu Lăng Hàn lạnh mặt, ngồi vào đối diện Thượng Quan Huyền Ý, nhìn lướt qua thức ăn trên bàn.
"Đương nhiên, Tiêu ca ca mau nếm thử, hương vị đều đầy đủ, ngươi nhất định sẽ vừa lòng!"
Thượng Quan Huyền Ý gọi tiểu nhị lại đây để mang chén đũa vừa mới lấy đặt ở trước mặt Tiêu Lăng Hàn, còn tri kỷ gắp một đũa đồ ăn khó ăn nhất ( đồ ăn hương vị siêu đắng) đặt ở trong chén Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn cũng xác thật đói bụng, lại lười khó xử hắn nên nếm đồ ăn trong chén một miếng nhưng thiếu chút nữa là hắn nhổ ra, hương vị này thật là một lời khó nói hết!
Nếm một chút đồ ăn khác trên mâm rồi lại nhìn thoáng qua Thượng Quan Huyền Ý, hoàn toàn không nhìn ra chột dạ có từ trong mắt hắn.
Chẳng lẽ là tùy ý lấy thật? Là do mình vận khí không tốt, hắn tùy ý lấy một đũa vừa lúc là hương vị đặc biệt nhất?
Tiêu Lăng Hàn không từ trên mặt hắn nhìn ra là hắn cố ý trả thù mình nên chỉ có thể làm bộ dường như không có việc gì tiếp tục ăn.
Thượng Quan Huyền Ý thấy Tiêu Lăng Hàn cầm chén đồ ăn ăn vào trong miệng, tâm trạng đều vọt tới cổ họng, trên mặt lại giả vờ bình tĩnh. Tay trái hung hăng bóp đùi của mình nên mới không làm cho bản thân lòi ra một chút sơ hở nào.
Thấy Tiêu Lăng Hàn ăn xong không có khác thường chút nào, tâm trạng khẩn trương mới trở về tại chỗ, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, đúng là khó có thể mặt mày không lộ ra sơ hở để chỉnh Tiêu Lăng Hàn.
Giờ phút này Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy từ lúc mình trọng sinh tới nay, cuối cùng cũng nở mày nở mặt một hồi, cả người đều cảm thấy hứng khởi.
Nhưng hắn còn chưa vui được bao lâu thì lập tức liền vui quá hóa buồn.
"Huyền Ý, thân thể ngươi hai ngày này có chút nóng trong người, món này vừa vặn thanh nhiệt giải độc, ta nhìn giá niêm yết một chút yêu cầu cần mười hai viên linh thạch cấp thấp, không cần lãng phí, bàn đồ ăn này là của ngươi."
Khi nói chuyện Tiêu Lăng Hàn đã đem món ăn khó ăn nhất kia, đặt ở trước mặt Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý: "......" Đồ khốn!Đồ khốn!!!!
Thượng Quan Huyền Ý: "Sư huynh, ta cảm thấy thân thể mình khỏe mạnh, một chút cũng không cần hạ hỏa."
Tiêu Lăng Hàn: "Ngươi là đan sư?"
Thượng Quan Huyền Ý: "Không phải."
Tiêu Lăng Hàn: "Vậy ngươi là y sư?"
Thượng Quan Huyền Ý "Không phải."
Tiêu Lăng Hàn: "Vậy ngươi nói nhảm cái gì, Tiêu ca ca còn có thể hại ngươi ư? Nhanh ăn đi!"
Thượng Quan Huyền Ý liền trơ mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn đem đồ ăn ăn không còn gì, cái này vốn dĩ đều là hắn vì bản thân chọn lựa ra, hiện tại tất cả đều vào bụng Tiêu Lăng Hàn. Không, hắn vẫn còn một mâm khó ăn nhất! T-T
------------------ End chương 12: --------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất