[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 120: Thân Thế Của Mộ Thần
Mộng Mô chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, trong khi thần thức của Tiêu Lăng Hàn lại là Hợp Thể kỳ. Nó công kích bằng thần thức vào Tiêu Lăng Hàn, kết quả có thể đoán trước được, căn bản không có một chút gì xảy ra.
Ánh mắt Tiêu Lăng Hàn thanh minh vô cùng, không hề có dấu hiệu hôn mê.
Lúc này, Mộng Mô thật sự không còn bình tĩnh nữa, nó bắt đầu kêu gọi chủ nhân trong thức hải.
Trong một căn phòng khác, Sở Mục Nam đang tiêu hóa sức mạnh do Mộng Mô truyền đến, hắn muốn lợi dụng làn sóng này để trực tiếp tiến tới Kim Đan kỳ.
Đáng tiếc Tiêu Lăng Hàn không cho hắn cơ hội này, thần thức của Mộng Mô rất mạnh, nhưng dù mạnh đến đâu cũng không bằng Tiêu Lăng Hàn. Lông của nó là tài liệu luyện khí rất tốt, cho nên Tiêu Lăng Hàn cũng không dùng vũ lực đối với nó mà trực tiếp sử dụng linh hồn lực.
Tiêu Lăng Hàn ngưng tụ linh hồn lực thành một thanh kiếm, trực tiếp bay thẳng đến Mộng Mô đối diện.
"Rống ... Rống..."
"Ngao ô!" Âm thanh cuối cùng rơi xuống, Mộng Mô ngã xuống đất.
Tiêu Lăng Hàn còn chưa kịp tiến lên, Mộng Mô đã bị Phệ Linh Thử há miệng hút vào không gian bên trong của nó.
Chết tiệt, dám cướp đồ của ta! Phệ Linh Thử này quả thực rất giỏi lợi dụng, may mắn thay, Mặc Ảnh nói rằng cho Phệ Linh Thử ăn thịt Mộng Mô có thể tinh luyện huyết mạch của nó, nếu không thì Tiêu Lăng Hàn thật sự muốn làm thịt kho tàu Phệ Linh Thử này, còn Mặc Ảnh chỉ muốn nếm thử hương vị của tuyệt thế hung thú.
Phệ Linh Thử mặc dù cực kỳ không muốn lấy thịt của Mộng Mô ra, nhưng nó vẫn cắt một chân đưa cho Mặc Ảnh, cuối cùng đưa da cho Tiêu Lăng Hàn.
Bên kia Sở Mục Nam há miệng phun ra một ngụm máu, thay vì tiến bộ, cảnh giới lại càng giảm xuống. Tuy rằng hắn không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng hắn thông qua khế ước mà hiểu rõ ràng về cuộc chiến giữa Tiêu Lăng Hàn và Mộng Mô. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng người này sẽ phá hỏng chuyện của mình, hắn thực sự đã đánh giá thấp người này, thù này hắn nhớ kỹ.
Tối hôm qua thời điểm Tiêu Lăng Hàn đuổi theo là cố ý thả Mộng Mô đi, lưu lại trên người Sở Mục Nam một tia thần thức, cũng không có rút dây động rừng.
Sở dĩ Quý Minh Giai đêm qua buồn ngủ là bởi vì Hồ Sanh Sanh đánh thuốc mê nàng. Ngay lúc Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý ra ngoài tìm kiếm manh mối, Hồ Sanh Sanh có lẽ lại thử lần nữa, nàng muốn mang Mạc Vô Nhai và Quý Minh Giai đi sau khi họ hôn mê. Nhưng điều nàng không ngờ tới chính là bản thân nàng cũng bất tỉnh, khi Mộng Mô đến bắt người, Tiêu Lăng Hàn đã cùng nó giao chiến mấy lần, sau khi biết không thể mang người đi, Mộng Mô lựa chọn rút lui. Nhưng mà Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý lặng yên đi theo, sau đó phát hiện trưởng thôn cũng là người trong cuộc.
Mộng Mô đã chết, những người trong trận pháp lần lượt tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Lúc trước họ còn đang mơ một giấc mơ ngọt ngào, lúc sau khi tỉnh dậy, họ thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Sau lời kể của dân làng, những người đó nhận ra rằng họ vừa có một chuyến đi qua quỷ môn quan.
Một số dân làng bị trưởng thôn lừa tiến vào, cho nên sau khi họ rời đi, trưởng thôn bị mọi người trừng phạt, chức trưởng thôn bị bãi bỏ. Bởi vì hắn là một tu sĩ nên dân làng lo lắng cho sự an toàn của những người còn lại trong làng, đều nhất trí phế bỏ tu vi của trưởng thôn.
Sau sự việc này, trưởng thôn cũng rất đau lòng, sở dĩ làm như vậy là vì Sở Mục Nam đã hứa sẽ giúp hắn hồi sinh con trai. Đúng lúc mọi người đang tìm trưởng thôn để bãi bỏ tu vi của hắn thì nhìn thấy thi thể của hắn trong nhà. Hắn còn để lại một lá thư tuyệt mệnh, nói rằng hắn xấu hổ với dân làng, hắn chỉ có thể tạ tội bằng cách chết.
Tiêu Lăng Hàn có chút thần bí liếc nhìn Sở Mục Nam, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Lăng Hàn, Sở Mục Nam quay đầu nhìn lại, liếc hắn một cái đầy khiêu khích. Phảng phất như muốn nói: người đó chính là người ta giết, có bản lĩnh thì có thể nói ra a!
Nếu dân làng biết thủ phạm là người đến từ học viện Hoàng Cực, vậy bọn họ chẳng phải sẽ chết chìm trong nước miếng sao. Hơn nữa, hắn không có bằng chứng nào chứng minh rằng Mộng Mô là khế ước thú của Sở Mục Nam, nếu mà nói ra không chừng hắn còn có thể bị cắn ngược một cái.
Suy cho cùng, ai cũng ích kỷ, hắn cũng không ngoại lệ, có lẽ khi hắn đủ mạnh để không sợ ai, hắn sẽ không do dự như bây giờ mà trực tiếp tiêu diệt Sở Mục Nam và Hồ Sanh Sanh.
Thực lực, xét đến cùng vẫn chưa đủ!
Không phải Tiêu Lăng Hàn hiện tại không muốn giết Sở Mục Nam, mà là khi hắn có ý định giết người, hắn cảm nhận được trên người Sở Mục Nam một luồng khí tức nguy hiểm, nguy hiểm chí mạng! Trực tiếp nói với Tiêu Lăng Hàn, tạm thời còn chưa thể giết hắn, nếu không rất có thể sẽ thua trong tay hắn.
Vì lý do này, Tiêu Lăng Hàn chỉ có thể kìm nén sát ý trong lòng. Hồ Sanh Sanh chỉ là một con chó ở bên cạnh Sở Mục Nam, đánh rắn thì phải dập đầu, chỉ cần rời xa chủ nhân, con chó chẳng là gì cả.
Khi sự việc kết thúc, sáu người quay lại học viện để giao nhiệm vụ, khi Bành trưởng lão hỏi chuyện, sáu người chỉ nói rằng ở thôn Tân Nam có một con quái vật xuất hiện và con quái vật đó đã bị tiêu diệt, mặt khác cũng không nói thêm gì nữa.
Tử Linh bí cảnh còn có một tháng nữa mới khai mở, Tiêu Lăng Hàn đem 30 ngàn điểm chia ra cho mỗi người Thượng Quan Huyền Ý và Mạc Vô Nhai 10 ngàn điểm, kế tiếp trong một tháng, ba người bắt đầu mỗi ngày đều chạy đến Trọng Lực Thất.
Một tháng sau…
Trên lôi đài, những pháp thuật băng hệ của Mạc Vô Nhai đã đạt đến trạng thái hoàn hảo, mà Ân Thiên Thịnh đang liên tiếp bại lui.
Chính cái gọi là phong thuỷ xoay chuyển, trời xanh không tha cho ai.
Mạc Vô Nhai trước đây đã bị Ân Thiên Thịnh đánh bại, nhưng bây giờ thì ngược lại.
Lúc đầu, Mạc Vô Nhai không dám ra tay nghiêm túc, nhưng sau đó Ân Thiên Thịnh đã nói gì đó.
"Nếu ngươi dám đánh nghiêm túc, ta sẽ không cho ngươi gặp tiểu đệ của ta nữa."
Mạc Vô Nhai bây giờ ngược cho Ân Thiện Thịnh tả tơi như hoa rách.
Ân Thiên Thịnh cũng biết rằng hắn đang tự làm tự chịu, nhưng hắn không hề sợ hãi và thậm chí còn trở nên hăng hái hơn sau mỗi lần thất bại. Ngay cả Sở Mộ Thần đi cùng hắn cũng không nhịn được nữa, mỗi ngày đi bị đánh một lần, lần nào trở về cũng trọng thương. Không vì cái gì khác, hắn nhìn đau lòng a!
Hắn không còn cách nào khác ngoài việc đến gặp riêng Mạc Vô Nhai và yêu cầu hắn đừng ra tay nặng như vậy, Mạc Vô Nhai đồng ý không chút do dự.
Nhưng mỗi lần tỷ thí, Sở Mộ Thần đều phải cho hắn 20.000 viên linh thạch, không có cách nào có thể khiến hắn nghèo đi! Mấy người đều có thuật pháp mình am hiểu, nhưng hắn thì không, Ân Thiên Thịnh có em trai cho hắn, nhưng dù mặt dày đến đâu, hắn cũng xấu hổ không dám đi tìm Ân Thiên Duệ mượn linh thạch.
--------------------------
Trí Mỹ Trai
Sáu người Tiêu Lăng Hàn lại tụ tập lại, trước mắt còn ba ngày nữa là bí cảnh Tử Linh khai mở.
"Mạc sư đệ, khi nào hai người chúng ta lại tỷ thí một lần đi?"
Ánh mắt Sở Mộ Thần sáng quắc nhìn Mạc Vô Nhai, tên này không chỉ đánh Ân Thiên Thịnh mặt mũi bầm dập, còn mất hơn 30 vạn linh thạch của hắn.
"Ồ? Sở sư huynh cũng muốn cùng ta tỷ thí? Nhưng ta không muốn tiếp nhận, phải làm sao bây giờ?" Mạc Vô Nhai nhướng mày, cực kỳ thiếu đánh nói.
Hiện tại hắn đã nghĩ ra biện pháp kiếm được linh thạch, trong nhóm người này, Sở Mộ Thần và Tiêu Lăng Hàn có lẽ là người có nhiều linh thạch nhất. Tiêu Lăng Hàn không dám hi vọng quá nhiều, nhưng hắn cũng không muốn Sở Mộ Thần tự đưa tới cửa một cách uổng phí.
"Mười vạn linh thạch!" Sở Mộ Thần nghiến răng nghiến lợi nói.
"Thành giao!"
Thượng Quan Huyền Ý nhìn hai người, hoàn toàn không nói nên lời, cả hai tên này đều sắp chui đầu vào linh thạch giống như Tiêu Đại Ma Vương rồi. Tiêu Lăng Hàn quả thực là có độc, không phải chỉ có độc thôi sao? Chính mình mới là người trúng độc sâu nhất kìa.
"Trên mặt ta có cái gì bẩn sao?" Tiêu Lăng Hàn thấy Thượng Quan Huyền Ý nhìn chằm chằm mình, còn không ăn uống đàng hoàng, nghi hoặc hỏi. Gia hoả này là một đồ tham ăn mà ta.
"Không, ta chỉ là đột nhiên phát hiện, sư huynh trở nên đẹp trai hơn rất nhiều!"
"Ừ, ánh mắt không tồi, nhưng không có khen thưởng đâu!" Tiêu Lăng Hàn vui vẻ sờ sờ mặt mình, cảm thấy rất cao hứng.
Thượng Quan Huyền Ý: "..." Xem ra ta mặt dày còn chưa đủ!
"Sở sư huynh có biết Sở Mục Nam không?" Tiêu Lăng Hàn đột nhiên hỏi, hai người này họ Sở, nhìn thế nào cũng phải có quan hệ.
"Chúng ta biết nhau. Chắc hẳn hai ngươi đang yêu nhau phải không?"
"..."
"Sau này gặp lại hắn tốt nhất nên tránh xa hắn! Sở Mục Nam là em họ của ta, hắn là con trai song sinh của bác ta - Sở Ngọc Đường, hắn đạo đức giả, có thù tất báo. Trên người hắn có tấm ngọc bài bảo mệnh. Sở lão gia có tu vi Luyện Hư hậu kỳ." Sở Mộ Thần sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói với Tiêu Lăng Hàn.
“Quan hệ của các ngươi không tốt à?”
Từ lời nói của Sở Mộ Thần có thể rút ra hai kết luận, một là hắn và Sở Mục Nam có quan hệ không tốt, hai là Sở Mộ Thần ở nhà không được coi trọng. Tiêu Lăng Hàn có chút đồng tình liếc nhìn Sở Mộ Thần, đây cũng là một đứa bé đáng thương. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy may mắn vì ngày hôm đó mình không hành động hấp tấp, nếu không thân thể có thể đã bị thi cốt vô hồn.
"Ngươi không phải là người đại lục Hoàng Cực sao?" Ân Thiên Thịnh kinh ngạc hỏi, hắn vẫn luôn cho rằng Sở Mộ Thần là thiếu gia Thiên Tinh Các, là người đại lục Hoàng Cực.
Ngay cả Thượng Quan Sở Mộ Thần ở một bên cũng có chút kinh ngạc, tò mò hỏi: "Sở sư huynh, ngươi đến từ đại lục nào?"
"Thật ra ta đến từ Huyền Thiên đại lục." Sở Mộ Thần nhìn thấy khi hắn thốt ra lời này, mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
"Muốn nghe chuyện của ta không?"
Kỳ thực hắn đã sớm muốn kể cho Ân Thiên Thịnh chuyện mình trải qua, chỉ nhân cơ hội này nói cho mọi người biết. Bằng cách này, khi họ trở lại đại lục Huyền Thiên, họ sẽ không trách mình vì đã giấu giếm họ. Ân Thiên Thịnh là người mình thích, Ân Thiên Duệ lại là em trai của Ân Thiên Thịnh, Mạc Vô Nhai lại cùng Ân Thiên Duệ ở bên nhau, ba người này đều là người một nhà. Về phần Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Sở Mộ Thần, bọn họ đều là người chính trực trượng nghĩa, đáng giá kết giao.
Sở Mộ Thần nói xong, năm người còn lại đều vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe.
Hóa ra Sở Mộ Thần bề ngoài là thiếu gia của Thiên Tinh Các ở đại lục Hoàng Cực, nhưng thực ra hắn là thiếu gia thứ năm của thương hội Thiên Tinh ở đại lục Huyền Thiên. Cha hắn tên Sở Vũ Ngạn, mẹ hắn tên Thẩm Thanh Thu, nhưng mẹ hắn chỉ là một trưởng lão Sở gia.
Trong một lần đi rèn luyện, Sở Vũ Ngạn đã gặp phải kẻ thù của mình, khi đó Sở Vũ Ngạn bị tách khỏi những người còn lại trong gia tộc, chỉ còn lại Thẩm Thanh Thu và hắn, hai người họ đã bị đuổi giết rất nhiều lần, Thẩm Thanh Thu đã mạo hiểm mạng sống của mình để cứu hắn.
Trong lúc bị truy lùng, Thẩm Thanh Thu và Sở Vũ Ngạn sớm chiều ở chung, dần dần yêu nhau, ban đầu dự định sau khi trở về gia tộc sẽ kết hôn. Thật không may, Sở Vũ Ngạn sau đó đã cưới đích nữ của một gia tộc khác vì lợi ích của gia tộc, còn Thẩm Thanh Thu được Sở Vũ Ngạn nạp làm thiếp.
Vốn dĩ, cuộc sống kiểu này đối với Thẩm Thanh Thu là một loại tra tấn, nàng rất tài hoa, lại là minh văn sư cấp bốn, trước khi hai trăm tuổi đã có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Sở Vũ Ngạn lợi dụng nàng để ổn định địa vị của mình trong gia tộc, được sự giúp đỡ của nhà vợ, hắn sớm thành công trở thành gia chủ Sở gia.
Mà Thẩm Thanh Thu chán ghét cuộc sống như vậy, vừa lúc chuẩn bị rời đi lại phát hiện mình có thai.
---------------- End chương 120: --------------
Ánh mắt Tiêu Lăng Hàn thanh minh vô cùng, không hề có dấu hiệu hôn mê.
Lúc này, Mộng Mô thật sự không còn bình tĩnh nữa, nó bắt đầu kêu gọi chủ nhân trong thức hải.
Trong một căn phòng khác, Sở Mục Nam đang tiêu hóa sức mạnh do Mộng Mô truyền đến, hắn muốn lợi dụng làn sóng này để trực tiếp tiến tới Kim Đan kỳ.
Đáng tiếc Tiêu Lăng Hàn không cho hắn cơ hội này, thần thức của Mộng Mô rất mạnh, nhưng dù mạnh đến đâu cũng không bằng Tiêu Lăng Hàn. Lông của nó là tài liệu luyện khí rất tốt, cho nên Tiêu Lăng Hàn cũng không dùng vũ lực đối với nó mà trực tiếp sử dụng linh hồn lực.
Tiêu Lăng Hàn ngưng tụ linh hồn lực thành một thanh kiếm, trực tiếp bay thẳng đến Mộng Mô đối diện.
"Rống ... Rống..."
"Ngao ô!" Âm thanh cuối cùng rơi xuống, Mộng Mô ngã xuống đất.
Tiêu Lăng Hàn còn chưa kịp tiến lên, Mộng Mô đã bị Phệ Linh Thử há miệng hút vào không gian bên trong của nó.
Chết tiệt, dám cướp đồ của ta! Phệ Linh Thử này quả thực rất giỏi lợi dụng, may mắn thay, Mặc Ảnh nói rằng cho Phệ Linh Thử ăn thịt Mộng Mô có thể tinh luyện huyết mạch của nó, nếu không thì Tiêu Lăng Hàn thật sự muốn làm thịt kho tàu Phệ Linh Thử này, còn Mặc Ảnh chỉ muốn nếm thử hương vị của tuyệt thế hung thú.
Phệ Linh Thử mặc dù cực kỳ không muốn lấy thịt của Mộng Mô ra, nhưng nó vẫn cắt một chân đưa cho Mặc Ảnh, cuối cùng đưa da cho Tiêu Lăng Hàn.
Bên kia Sở Mục Nam há miệng phun ra một ngụm máu, thay vì tiến bộ, cảnh giới lại càng giảm xuống. Tuy rằng hắn không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng hắn thông qua khế ước mà hiểu rõ ràng về cuộc chiến giữa Tiêu Lăng Hàn và Mộng Mô. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng người này sẽ phá hỏng chuyện của mình, hắn thực sự đã đánh giá thấp người này, thù này hắn nhớ kỹ.
Tối hôm qua thời điểm Tiêu Lăng Hàn đuổi theo là cố ý thả Mộng Mô đi, lưu lại trên người Sở Mục Nam một tia thần thức, cũng không có rút dây động rừng.
Sở dĩ Quý Minh Giai đêm qua buồn ngủ là bởi vì Hồ Sanh Sanh đánh thuốc mê nàng. Ngay lúc Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý ra ngoài tìm kiếm manh mối, Hồ Sanh Sanh có lẽ lại thử lần nữa, nàng muốn mang Mạc Vô Nhai và Quý Minh Giai đi sau khi họ hôn mê. Nhưng điều nàng không ngờ tới chính là bản thân nàng cũng bất tỉnh, khi Mộng Mô đến bắt người, Tiêu Lăng Hàn đã cùng nó giao chiến mấy lần, sau khi biết không thể mang người đi, Mộng Mô lựa chọn rút lui. Nhưng mà Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý lặng yên đi theo, sau đó phát hiện trưởng thôn cũng là người trong cuộc.
Mộng Mô đã chết, những người trong trận pháp lần lượt tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Lúc trước họ còn đang mơ một giấc mơ ngọt ngào, lúc sau khi tỉnh dậy, họ thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Sau lời kể của dân làng, những người đó nhận ra rằng họ vừa có một chuyến đi qua quỷ môn quan.
Một số dân làng bị trưởng thôn lừa tiến vào, cho nên sau khi họ rời đi, trưởng thôn bị mọi người trừng phạt, chức trưởng thôn bị bãi bỏ. Bởi vì hắn là một tu sĩ nên dân làng lo lắng cho sự an toàn của những người còn lại trong làng, đều nhất trí phế bỏ tu vi của trưởng thôn.
Sau sự việc này, trưởng thôn cũng rất đau lòng, sở dĩ làm như vậy là vì Sở Mục Nam đã hứa sẽ giúp hắn hồi sinh con trai. Đúng lúc mọi người đang tìm trưởng thôn để bãi bỏ tu vi của hắn thì nhìn thấy thi thể của hắn trong nhà. Hắn còn để lại một lá thư tuyệt mệnh, nói rằng hắn xấu hổ với dân làng, hắn chỉ có thể tạ tội bằng cách chết.
Tiêu Lăng Hàn có chút thần bí liếc nhìn Sở Mục Nam, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Lăng Hàn, Sở Mục Nam quay đầu nhìn lại, liếc hắn một cái đầy khiêu khích. Phảng phất như muốn nói: người đó chính là người ta giết, có bản lĩnh thì có thể nói ra a!
Nếu dân làng biết thủ phạm là người đến từ học viện Hoàng Cực, vậy bọn họ chẳng phải sẽ chết chìm trong nước miếng sao. Hơn nữa, hắn không có bằng chứng nào chứng minh rằng Mộng Mô là khế ước thú của Sở Mục Nam, nếu mà nói ra không chừng hắn còn có thể bị cắn ngược một cái.
Suy cho cùng, ai cũng ích kỷ, hắn cũng không ngoại lệ, có lẽ khi hắn đủ mạnh để không sợ ai, hắn sẽ không do dự như bây giờ mà trực tiếp tiêu diệt Sở Mục Nam và Hồ Sanh Sanh.
Thực lực, xét đến cùng vẫn chưa đủ!
Không phải Tiêu Lăng Hàn hiện tại không muốn giết Sở Mục Nam, mà là khi hắn có ý định giết người, hắn cảm nhận được trên người Sở Mục Nam một luồng khí tức nguy hiểm, nguy hiểm chí mạng! Trực tiếp nói với Tiêu Lăng Hàn, tạm thời còn chưa thể giết hắn, nếu không rất có thể sẽ thua trong tay hắn.
Vì lý do này, Tiêu Lăng Hàn chỉ có thể kìm nén sát ý trong lòng. Hồ Sanh Sanh chỉ là một con chó ở bên cạnh Sở Mục Nam, đánh rắn thì phải dập đầu, chỉ cần rời xa chủ nhân, con chó chẳng là gì cả.
Khi sự việc kết thúc, sáu người quay lại học viện để giao nhiệm vụ, khi Bành trưởng lão hỏi chuyện, sáu người chỉ nói rằng ở thôn Tân Nam có một con quái vật xuất hiện và con quái vật đó đã bị tiêu diệt, mặt khác cũng không nói thêm gì nữa.
Tử Linh bí cảnh còn có một tháng nữa mới khai mở, Tiêu Lăng Hàn đem 30 ngàn điểm chia ra cho mỗi người Thượng Quan Huyền Ý và Mạc Vô Nhai 10 ngàn điểm, kế tiếp trong một tháng, ba người bắt đầu mỗi ngày đều chạy đến Trọng Lực Thất.
Một tháng sau…
Trên lôi đài, những pháp thuật băng hệ của Mạc Vô Nhai đã đạt đến trạng thái hoàn hảo, mà Ân Thiên Thịnh đang liên tiếp bại lui.
Chính cái gọi là phong thuỷ xoay chuyển, trời xanh không tha cho ai.
Mạc Vô Nhai trước đây đã bị Ân Thiên Thịnh đánh bại, nhưng bây giờ thì ngược lại.
Lúc đầu, Mạc Vô Nhai không dám ra tay nghiêm túc, nhưng sau đó Ân Thiên Thịnh đã nói gì đó.
"Nếu ngươi dám đánh nghiêm túc, ta sẽ không cho ngươi gặp tiểu đệ của ta nữa."
Mạc Vô Nhai bây giờ ngược cho Ân Thiện Thịnh tả tơi như hoa rách.
Ân Thiên Thịnh cũng biết rằng hắn đang tự làm tự chịu, nhưng hắn không hề sợ hãi và thậm chí còn trở nên hăng hái hơn sau mỗi lần thất bại. Ngay cả Sở Mộ Thần đi cùng hắn cũng không nhịn được nữa, mỗi ngày đi bị đánh một lần, lần nào trở về cũng trọng thương. Không vì cái gì khác, hắn nhìn đau lòng a!
Hắn không còn cách nào khác ngoài việc đến gặp riêng Mạc Vô Nhai và yêu cầu hắn đừng ra tay nặng như vậy, Mạc Vô Nhai đồng ý không chút do dự.
Nhưng mỗi lần tỷ thí, Sở Mộ Thần đều phải cho hắn 20.000 viên linh thạch, không có cách nào có thể khiến hắn nghèo đi! Mấy người đều có thuật pháp mình am hiểu, nhưng hắn thì không, Ân Thiên Thịnh có em trai cho hắn, nhưng dù mặt dày đến đâu, hắn cũng xấu hổ không dám đi tìm Ân Thiên Duệ mượn linh thạch.
--------------------------
Trí Mỹ Trai
Sáu người Tiêu Lăng Hàn lại tụ tập lại, trước mắt còn ba ngày nữa là bí cảnh Tử Linh khai mở.
"Mạc sư đệ, khi nào hai người chúng ta lại tỷ thí một lần đi?"
Ánh mắt Sở Mộ Thần sáng quắc nhìn Mạc Vô Nhai, tên này không chỉ đánh Ân Thiên Thịnh mặt mũi bầm dập, còn mất hơn 30 vạn linh thạch của hắn.
"Ồ? Sở sư huynh cũng muốn cùng ta tỷ thí? Nhưng ta không muốn tiếp nhận, phải làm sao bây giờ?" Mạc Vô Nhai nhướng mày, cực kỳ thiếu đánh nói.
Hiện tại hắn đã nghĩ ra biện pháp kiếm được linh thạch, trong nhóm người này, Sở Mộ Thần và Tiêu Lăng Hàn có lẽ là người có nhiều linh thạch nhất. Tiêu Lăng Hàn không dám hi vọng quá nhiều, nhưng hắn cũng không muốn Sở Mộ Thần tự đưa tới cửa một cách uổng phí.
"Mười vạn linh thạch!" Sở Mộ Thần nghiến răng nghiến lợi nói.
"Thành giao!"
Thượng Quan Huyền Ý nhìn hai người, hoàn toàn không nói nên lời, cả hai tên này đều sắp chui đầu vào linh thạch giống như Tiêu Đại Ma Vương rồi. Tiêu Lăng Hàn quả thực là có độc, không phải chỉ có độc thôi sao? Chính mình mới là người trúng độc sâu nhất kìa.
"Trên mặt ta có cái gì bẩn sao?" Tiêu Lăng Hàn thấy Thượng Quan Huyền Ý nhìn chằm chằm mình, còn không ăn uống đàng hoàng, nghi hoặc hỏi. Gia hoả này là một đồ tham ăn mà ta.
"Không, ta chỉ là đột nhiên phát hiện, sư huynh trở nên đẹp trai hơn rất nhiều!"
"Ừ, ánh mắt không tồi, nhưng không có khen thưởng đâu!" Tiêu Lăng Hàn vui vẻ sờ sờ mặt mình, cảm thấy rất cao hứng.
Thượng Quan Huyền Ý: "..." Xem ra ta mặt dày còn chưa đủ!
"Sở sư huynh có biết Sở Mục Nam không?" Tiêu Lăng Hàn đột nhiên hỏi, hai người này họ Sở, nhìn thế nào cũng phải có quan hệ.
"Chúng ta biết nhau. Chắc hẳn hai ngươi đang yêu nhau phải không?"
"..."
"Sau này gặp lại hắn tốt nhất nên tránh xa hắn! Sở Mục Nam là em họ của ta, hắn là con trai song sinh của bác ta - Sở Ngọc Đường, hắn đạo đức giả, có thù tất báo. Trên người hắn có tấm ngọc bài bảo mệnh. Sở lão gia có tu vi Luyện Hư hậu kỳ." Sở Mộ Thần sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói với Tiêu Lăng Hàn.
“Quan hệ của các ngươi không tốt à?”
Từ lời nói của Sở Mộ Thần có thể rút ra hai kết luận, một là hắn và Sở Mục Nam có quan hệ không tốt, hai là Sở Mộ Thần ở nhà không được coi trọng. Tiêu Lăng Hàn có chút đồng tình liếc nhìn Sở Mộ Thần, đây cũng là một đứa bé đáng thương. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy may mắn vì ngày hôm đó mình không hành động hấp tấp, nếu không thân thể có thể đã bị thi cốt vô hồn.
"Ngươi không phải là người đại lục Hoàng Cực sao?" Ân Thiên Thịnh kinh ngạc hỏi, hắn vẫn luôn cho rằng Sở Mộ Thần là thiếu gia Thiên Tinh Các, là người đại lục Hoàng Cực.
Ngay cả Thượng Quan Sở Mộ Thần ở một bên cũng có chút kinh ngạc, tò mò hỏi: "Sở sư huynh, ngươi đến từ đại lục nào?"
"Thật ra ta đến từ Huyền Thiên đại lục." Sở Mộ Thần nhìn thấy khi hắn thốt ra lời này, mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
"Muốn nghe chuyện của ta không?"
Kỳ thực hắn đã sớm muốn kể cho Ân Thiên Thịnh chuyện mình trải qua, chỉ nhân cơ hội này nói cho mọi người biết. Bằng cách này, khi họ trở lại đại lục Huyền Thiên, họ sẽ không trách mình vì đã giấu giếm họ. Ân Thiên Thịnh là người mình thích, Ân Thiên Duệ lại là em trai của Ân Thiên Thịnh, Mạc Vô Nhai lại cùng Ân Thiên Duệ ở bên nhau, ba người này đều là người một nhà. Về phần Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Sở Mộ Thần, bọn họ đều là người chính trực trượng nghĩa, đáng giá kết giao.
Sở Mộ Thần nói xong, năm người còn lại đều vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe.
Hóa ra Sở Mộ Thần bề ngoài là thiếu gia của Thiên Tinh Các ở đại lục Hoàng Cực, nhưng thực ra hắn là thiếu gia thứ năm của thương hội Thiên Tinh ở đại lục Huyền Thiên. Cha hắn tên Sở Vũ Ngạn, mẹ hắn tên Thẩm Thanh Thu, nhưng mẹ hắn chỉ là một trưởng lão Sở gia.
Trong một lần đi rèn luyện, Sở Vũ Ngạn đã gặp phải kẻ thù của mình, khi đó Sở Vũ Ngạn bị tách khỏi những người còn lại trong gia tộc, chỉ còn lại Thẩm Thanh Thu và hắn, hai người họ đã bị đuổi giết rất nhiều lần, Thẩm Thanh Thu đã mạo hiểm mạng sống của mình để cứu hắn.
Trong lúc bị truy lùng, Thẩm Thanh Thu và Sở Vũ Ngạn sớm chiều ở chung, dần dần yêu nhau, ban đầu dự định sau khi trở về gia tộc sẽ kết hôn. Thật không may, Sở Vũ Ngạn sau đó đã cưới đích nữ của một gia tộc khác vì lợi ích của gia tộc, còn Thẩm Thanh Thu được Sở Vũ Ngạn nạp làm thiếp.
Vốn dĩ, cuộc sống kiểu này đối với Thẩm Thanh Thu là một loại tra tấn, nàng rất tài hoa, lại là minh văn sư cấp bốn, trước khi hai trăm tuổi đã có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Sở Vũ Ngạn lợi dụng nàng để ổn định địa vị của mình trong gia tộc, được sự giúp đỡ của nhà vợ, hắn sớm thành công trở thành gia chủ Sở gia.
Mà Thẩm Thanh Thu chán ghét cuộc sống như vậy, vừa lúc chuẩn bị rời đi lại phát hiện mình có thai.
---------------- End chương 120: --------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất