[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 122: Từng Người Trải Qua

Trước Sau
Trong một tòa động phủ núi lửa, Thượng Quan Huyền Ý vừa mới giết chết một con Hỏa Diễm Thú Trúc Cơ sơ kỳ, trên mặt đất xuất hiện thêm một khối hỏa tinh thạch. Hắn nhặt hỏa tinh thạch trên mặt đất và tiếp tục tiến về phía trước, một đường đi một đường giết, càng đi sâu cấp độ của những Hỏa Diễm Thú càng cao, phẩm chất của các hỏa tinh thạch cũng tốt hơn.

Hắn có hỏa linh căn, có những hỏa tinh thạch này, hắn đã tiến gần hơn một bước đến Kim Đan kỳ.

Thượng Quan Huyền Ý trực tiếp bị truyền tống vào trong động phủ này, hắn còn chưa kịp đứng vững thì một con Hỏa Diễm Thú đã lao về phía hắn. Nhưng may mắn là trong tay hắn trước khi tiến vào bí cảnh có mấy tấm phù triện, nếu không nhất định sẽ phải ăn mệt lớn.

Đây là kinh nghiệm của Thượng Quan Huyền Ý ở kiếp trước, hắn đã tận mắt nhìn thấy người cùng mình truyền tống vào bí cảnh, bởi vì không chuẩn bị trước nên người đó đã bị yêu thú trực tiếp ăn thịt khi truyền tống đến.

--------------------------------

Trong một dược viên nồng đậm linh khí, đột nhiên có một người bỗng nhiên xuất hiện ở đó, người này chính là Ân Thiên Duệ.

Ân Thiên Duệ luôn biết mình may mắn, nhưng không ngờ vận may của mình lại tốt đến thế, lại bị truyền tống trực tiếp đến đống linh thảo.

"Phát tài rồi, phát tài rồi!" Ân Thiên Duệ vừa lẩm bẩm vừa quan sát xung quanh, sau khi phát hiện không có nguy hiểm gì, hắn mới bắt đầu đào linh thảo.

Có Thất Tinh Thảo nghìn năm tuổi, Thiên Thanh Hoa ba nghìn năm tuổi, Huyết Linh Thảo, Hàn Yên Thảo, trong lúc đào đào thì đào tới một gốc cây. Ân Thiên Duệ ngẩng đầu lên, không khỏi mở to mắt – quả thụ Linh Chúc, quan trọng nhất là trên đó treo sáu quả Linh Chúc màu vàng óng ánh, khiến hắn chảy nước miếng.

Có quả Linh Chúc này, hắn sẽ có thể lên Trúc Cơ kỳ ngay lập tức, đồng thời nó còn có thể loại bỏ tạp chất trong cơ thể hắn.

-------------------------------

Trong một cái động băng, Mạc Vô Nhai đang băng bó vết thương, hắn xui xẻo, vừa truyền tống vào trong, mở mắt ra đã nhìn thấy một con yêu thú kém nửa bước nữa là Kim Đan kỳ

Bởi vì không chuẩn bị trước nên suýt nữa bị tỏi ở đây. May mắn thay, phù triện mà hắn đã chuẩn bị trước đó đã giúp hắn có chút thời gian để thở dốc.

Hắn vừa mới dùng đưa được đan dược vào miệng thì đã nghe thấy có người đang nói chuyện sau lưng, hắn thực sự không thích hợp chiến đấu trong cái dạng này. Vì vậy, Mạc Vô Nhai thu thập xác của yêu thú trên mặt đất, tại chỗ bố trí một Phòng Ngự Trận cấp hai, dán một tấm Ẩn Thân Phù lên người rồi đứng bên ngoài trận pháp.

Một lúc sau, thấy ba nam nhân bước vào hang, một người trong số họ cầm pháp khí trên tay. Đây là một thứ có thể dùng để tìm người thân hoặc chính mình dựa trên máu của tu sĩ.

Nhìn thấy pháp khí này, Mạc Vô Nhai máu lạnh thấu xương, pháp khí này là cơ duyên mà đại ca anh ra ngoài rèn luyện có được. Hơn nữa ba người vào động đều là con cháu Mạc gia, vậy bọn họ cầm Tìm Thân Bàn của gia tộc làm gì? Tìm kiếm chính mình, bảo vệ chính mình hay là muốn giết chính mình?

"Lục ca, ở đây có trận pháp."

"Đúng vậy, Tìm Thân Bàn của gia tộc chỉ vào động phủ này. Hình như có tam ca ở bên trong."

"Vậy bây giờ chúng ta làm gì?"

"Nơi này có vết máu, vừa rồi chắc là hắn chiến đấu với yêu thú, hiện tại chắc chắn đã kiệt sức, có thể còn bị thương."

"Nhân lúc hắn bị thương thế này, ta muốn giết hắn!"



"Nhưng, đại ca không phải bảo chúng ta là..."

"Tiểu Thất, ngươi quá ngây thơ, nếu như dòng chính bọn họ vẫn luôn tồn tại, thì chi thứ như chúng ta làm sao có cơ hội xuất đầu cơ chứ?"

“Đúng vậy, thất đệ, nếu không phải Mạc Vô Nhai là con vợ cả, tài nguyên tu luyện hơn ngươi rất nhiều, nên tu vi hiện tại của hắn mới có thể đạt đến Trúc Cơ trung kỳ. Ngươi thiên phú tốt như vậy, nếu những tài nguyên tu luyện đó được giao cho ngươi, hiện tại ngươi nhất định đã là Trúc Cơ hậu kỳ, làm sao có thể là Trúc Cơ sơ kỳ cớ chứ?”

"Vậy ta nghe theo Lục ca cùng Tứ ca vậy. Nếu các ngươi có việc gì thì cứ phân phó cho ta, bảo gì ta cũng sẽ làm."

"Được rồi, chúng ta là huynh đệ tốt với nhau, chúng ta đem trận pháp phá đi, nếu có khả năng thì liền trực tiếp giết hắn."

"Được!"

Mạc Vô Nhai nghe rõ lời nói của huynh đệ trong tộc, đương nhiên là lấy ra Lưu Ảnh Thạch, ghi lại cuộc trò chuyện xuất sắc vừa rồi. Dù hắn đã bị trục xuất khỏi Mạc gia nhưng dù sao họ cũng là cha mẹ ruột của hắn, hắn cũng không muốn họ xảy ra chuyện gì.

Theo cuộc trò chuyện giữa những người này, có vẻ như có người ở chi thứ không thể ngồi yên, nhưng đây không phải việc của hắn. Tất cả những gì hắn phải làm là mang Lưu Ảnh Thạch cho đại ca sau khi hắn ra ngoài. Sở dĩ đại ca lấy ra Tìm Thân Bàn của gia tộc có lẽ là vì muốn Mạc gia bảo vệ mình, nhưng đáng tiếc... lại phản tác dụng!

Nếu những người này tiếp tục nắm giữ Tìm Thân Bàn của gia tộc, nhất định sẽ không thể sống yên ổn ở bí cảnh này. Hiện tại chỉ có ba người Mạc gia, càng về sau sẽ tụ tập càng tập nhiều, nghĩ đến đây, Mạc Vô Nhai cầm trong tay một tấm Truyền Tống Phù. Hắn lặng lẽ đến sau lưng lão Lục và lợi dụng lúc ba người họ cùng nhau tấn công trận pháp để ra tay.

Mạc Vô Nhai nhanh chóng ra tay, giật lấy túi trữ vật trên thắt lưng của Lục đệ, kích hoạt Truyền Tống Phù rồi biến mất trong động phủ.

Cảnh tượng vừa xảy ra quá nhanh, khiến người lão Lục phải mất rất lâu mới tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy như một cơn gió thổi qua, cúi đầu nhìn vào túi trữ vật của mình đã biến mất. Nó đã biến mất!

Lão Tứ xoay người, trong mắt lóe lên một tia hung ác, hắn nhìn xung quanh, không cam lòng phát động tấn công.

"Ta vậy mà đã rơi vào bẫy của Mạc Vô Nhai, để hắn trốn thoát như vậy, thật đúng là tiện nghi hắn. Nhưng hắn hẳn là nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của chúng ta. Nếu hắn không có ra tay, vậy có nghĩa là hắn bị trọng thương. Hắn đã biết chuyện không nên biết, người này nhất định không nên lưu lại, hắn hẳn là ở quanh đây, chúng ta tìm xung quanh đi.”

Hai huynh đệ còn lại biết mình không còn đường lui nên đều đáp: "Được! Chúng ta đều nghe Tứ ca."

-------------------------------

Dưới một vực sâu, Sở Mộ Thần đang nằm trên một tảng đá nhô ra, phía dưới là vực sâu vạn trượng, phía trên là đỉnh núi không nhìn thấy đầu. Hắn vừa bị truyền tống vào, còn chưa kịp đứng vững thì chân đã trượt, thẳng tắp ngã xuống.

Vốn dĩ Sở Mộ Thần muốn dùng phong linh khí nâng mình lên, nhưng lại rơi xuống nhanh hơn, hắn không thể không dừng tay lại. Cuối cùng hắn nhìn thấy một khối đá nhô ra, cùng với sự cố sức chín trâu hai hổ thì cuối cùng hắn cũng rơi xuống tảng đá này..

Sở Mộ Thần nhìn vực sâu phía dưới, cảm giác muốn khóc, đây là bí cảnh gì vậy? Bí cảnh này nhất định không hợp với bát tự của ta! Hắn gần như suýt nữa bị ngã chết ngay khi tiến vào.

Sở Mộ Thần bình thường là một người có lá gan rất lớn, nhưng bây giờ đối mặt với tình thế khó khăn như vậy, Sở Mộ Thần có chút bất lực. Không thể đi lên và cũng không dám xuống, hắn không thể ở trên tảng đá này ba năm được phải không?

Một cơn gió lạnh thổi qua, đầu óc Sở Mộ Thần chợt tỉnh táo. Gió, phong linh khí, phong linh khí ở đây mạnh như vậy, vậy tại sao mình không tu luyện ở đây? Có lẽ mình có thể trực tiếp đột phá Kim Đan kỳ ở đây, nơi này không phải nơi xung đột với mình, mà là cơ duyên phúc địa của mình!



Một cái cá chép lộn mình, Sở Mộ Thần cởi quần áo, ăn một viên Tích Cốc Đan, lập tức khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện.

-----------------------------------------

Đây là một khu rừng nguyên sinh có rất ít lùm cây và tràn ngập những cây cổ thụ hàng nghìn năm tuổi cao chót vót. Cành cây đan xen vào nhau, cành lá tươi tốt giống như những đám mây xanh, tầng tầng lớp lớp, hoàn toàn che phủ bầu trời xanh. Một cây Dã Hương ( Long Não) khổng lồ đột nhiên xuất hiện trước mặt Ân Thiên Thịnh , vỏ cây màu xanh đậm, cành cây dày và có hình dạng kỳ lạ quấn quanh cây như một con rồng. Gió thổi qua, cành lá phát ra âm thanh xào xạc, giống như tiếng thở dài của rồng.

Ân Thiên Thịnh giơ thanh kiếm trong tay lên và không ngừng múa may, đánh bật những chiếc lá của cây Dã Hương trước mặt thành từng mảnh. Cuối cùng, hắn một chiêu đánh xuống, cây Dã Hương bị tách ra ở giữa, lộ ra một cái yêu hạchmàu xanh lục bên trong. Nhưng hắn chưa kịp đưa tay nhặt lên thì yêu hạch đã bị một cành cây giật đi. Bị cướp rồi!

Ân Thiên Thịnh tức giận, hắn đánh cả buổi mới được, vậy mà dám có người đoạt đồ của hắn. Một kiếm chém ra, kiếm khí trực tiếp chém thứ ăn cắp vừa rồi thành hai mảnh, Ân Thiên Thịnh biết vừa rồi mình đã tiêu hao không ít, không thể cầm cự được bao lâu, không thích hợp đánh lâu dài. Hắn nhanh chóng nhặt yêu hạch trên mặt đất lên. Hắn xoay người lại, cầm một thanh kiếm khác chém ra, lần này không còn một cành cay mà là bốn năm cây, thanh kiếm trong tay Ân Thiên Thịnh có thể đâm, chặt hoặc trảm.

Cành cây làm hắn khó chịu đến mức cuối cùng hắn chỉ dùng tay trái nắm lấy cành cây và dùng lực, cuối cùng lôi ra được một nữ nhân xinh đẹp.

Hồ Mị Nhi không ngờ mình lại bị kéo ra như thế này, nàng ngơ ngác nhìn Ân Thiên Thịnh. Không ngờ Ân Thiên Thịnh lại không ngốc cùng nàng, chỉ cần cướp đồ của hắn, nàng nhất định không phải người tốt, liền dùng kiếm đâm Hồ Mị Nhi.

Cảm nhận được mối đe dọa chí mạng, Hồ Mị Nhi nhanh chóng tụt lại phía sau, tránh được thanh kiếm chí mạng trong gang tấc.

Hồ Mị Nhi vừa được truyền tống đến khu rừng này, khi nghe thấy tiếng đánh nhau, nàng lặng lẽ đến gần. Nhìn thấy kiếm pháp siêu phàm của Hồ Mị Nhi và biết rằng mình không phải là đối thủ của hắn, nên liền nổi lên ý định ngư ông đắc lợi. Vì vậy nàng thu hồi khí tức, ẩn mình sang một bên lén lút quan sát, khi thời cơ đến, nàng lập tức ra tay. Đáng tiếc kiếm tu trước mắt thực sự là cường đại, đã cùng cây Dã Hương giao chiến, như cũ vững vàng đè ép nàng một đầu.

Hồ Mị Nhi là người có thể co có thể dãn, thấy mình không địch lại liền nói: “ Vị đạo hữu, hiểu lầm, hiểu lầm, ta chỉ là cùng ngươi nói đùa một chút mà thôi, ngươi xem, cái kia yêu hạch là mộc thuộc tính, ngươi không cần. Không bằng, không bằng nhường cho ta, ngươi nghĩ thế nào?" Hồ Mị Nhi khẽ cắn đôi môi hồng phía dưới, đôi mắt mở to mờ mịt nhìn Ân Thiên Thịnh một cách vô tội.

Mỹ nhân sắp rơi lệ, bộ dáng muốn cự còn nghênh, mặc cho ai nhìn cũng không đành lòng từ chối cô.

"Chẳng ra gì!"

Ân Thiên Thịnh không hề bị ảnh hưởng gì, chỉ với một chiêu, túi trữ vật của Hồ Mị Nhi đã rơi vào tay hắn. Sau khi đem đồ đạc trong túi đựng của Hồ Mị Nhi ném vào túi của mình, để lại cho nàng mấy lọ đan dược, sau đó Ân Thiên Thịnh quay người tiêu sái rời đi.

Hồ Mị Nhi chưa bao giờ nhìn thấy một nam nhân nào như vậy trước đây, nàng tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Nàng nhặt chiếc túi trữ vật trên đất lên, nghiến răng nghiến lợi chửi: “Đồ khốn nạn, đồ chó chết, không những mắt mù mà còn mắt què, thậm chí còn không biết thương xót tiểu thư xinh đẹp cành vàng lá ngọc như ta. Ngươi thật đúng là một khúc gỗ, ta sẽ nguyền rủa ngươi bị độc thân cả đời, cả đời sẽ không được nữ tu thích!"

Hồ Mị Nhi đứng dậy, phủi bụi trên người, sửa lại tóc và quần áo, lập tức biến thành một mỹ nhân yếu đuối đáng thương.

Ba ngày sau…

Khi Tiêu Lăng Hàn đi tới một cái động phủ có linh khí nồng đậm, bên ngoài đã có hơn mười người, nhìn dáng vẻ của bọn họ thì có lẽ thuộc về ba phe.

Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn một mình đi tới, cũng không có người để ý tới hắn.

Một đệ tử của Cổ gia bước tới và chặn đường của Tiêu Lăng Hàn: "Nơi này đã bị Cố gia, Tiền gia, Tăng gia chúng ta chiếm giữ, muốn tìm cơ duyên, mời đi nơi khác."

----------------- End chương 122: -----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau