[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 123: Bẫy Chết Hoắc Gia Chủ

Trước Sau
Tiêu Lăng Hàn nhìn xem quần áo của hơn mười người, phát hiện bọn họ quả nhiên là đệ tử của thập đại gia tộc ở thành Vân Hoàng. "Bảo vật là những người có duyên mới gặp được. Ta đã đến đây, tức là bảo vật ở đây có duyên với ta."

"Mẹ kiếp, có duyên cái đầu ngươi. Mau cút khỏi đây, nếu không lão tử sẽ làm thịt ngươi!" Một đệ tử của Tằng gia đi tới uy hiếp, trong tay hắn cầm một chiếc rìu, dáng người cao lớn, cường tráng, nhìn qua giống như một người không dễ chọc

Tiêu Lăng Hàn hơi nheo mắt lại, nhìn người đàn ông trước mặt đang muốn đưa tay đẩy mình, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi dám chạm vào ta, ta lập tức chặt đứt tay ngươi!”

"Hừ, ta chạm vào ngươi thì có sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ta có thể giết ngươi chỉ bằng một ngón tay... Aa..." Nam tử còn chưa kịp nói xong đã hét lên. Hắn không ngờ rằng thiếu niên trông yếu đuối trước mặt lại chặt đứt tay hắn, đáng giận nhất là vừa rồi hắn hoàn toàn không có sức lực để chống trả.

Tiếng hét của hắn đã thu hút sự chú ý của mọi người, đặc biệt là người của Tằng gia, tất cả đều bước tới và rút vũ khí ra, không khí giương cung bạt kiếm.

" Đồ vật nơi này, bổn thiếu gia coi trọng, muốn sống liền rời đi nơi này."

Trước đó chỉ có người của Tằng gia dùng pháp khí chĩa vào hắn, nhưng vừa nói lời này, người của hai gia tộc còn lại cũng lấy ra pháp khí của mình, bao vây Tiêu Lăng Hàn.

"Đạo hữu có khẩu khí thật lớn, cũng không sợ gió lớn thổi mất lưỡi* sao!"

Gió lớn thổi mất lưỡi*: dùng để chế giễu những người hay khoe khoang, có lời nói không thực tế.

" Ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi yêu cầu chúng ta rời đi thì chúng ta liền phải rời đi à."

"Đúng vậy, trong sơn động có hai con yêu thú Kim Đan sơ kỳ đang chờ đợi, ngươi cho rằng mình có thể đối phó được với chúng sao? Ngươi đang đánh giá quá cao năng lực của mình!"

"Dong dài với hắn làm cái gì? Chúng ta giết hắn trước đi."

Hắn vừa dứt lời, các loại công kích liền ập đến trước mặt Tiêu Lăng Hàn, hắn chỉ vung tay áo, tất cả mọi người đều ngã xuống đất.

Hơn chục người bị hắn vân đạm phong khinh ra tay mà chấn động, người này có tu vi như thế nào? Một số người đứng dậy muốn rời đi, họ đã nhận ra khoảng cách giữa mình và hắn, nếu lưu lại nơi này chỉ có một kết cục là chết.

Tiêu Lăng Hàn không dịch dung, hắn không muốn lưu lại cho mình bất kỳ hậu hoạn nào, vài đường kiếm rơi xuống, hơn mười người không có một người nào thoát khỏi. Sau khi thu hồi pháp khí của những người này, hắn lấy ra Hóa Thi Thủy, dùng nó để tiêu hủy thi thể, xóa bỏ dấu vết.

"Đạo hữu, ngươi xem diễn xong rồi, sao vẫn không ra ngoài?"

Tiêu Lăng Hàn vừa dứt lời, phía sau đã có tiếng vỗ tay vang lên: "Đạo hữu, ngươi thật sự rất lợi hại, đủ để kiêu ngạo với những người cùng thế hệ, có thể không cần tốn nhiều công sức mà có thể giết chết nhiều nhân tài như vậy."

"Thiên tài? Bọn họ cũng xứng? Ngươi chưa bao giờ nhìn thấy thiên tài thực sự là gì sao?" Tiêu Lăng Hàn đánh giá người tới, hắn mặc quần áo của Hoắc gia. Nhìn từ bên ngoài, nam tử này chỉ có hai mươi mấy tuổi. Nhưng lời hắn nói lại như ông cụ non, hiển nhiên linh hồn trong lớp vỏ này là tu sĩ cấp cao.

"Đạo hữu chưa tới hai mươi tuổi, nhưng tu vi lại khó lường. Chậc chậc, thiên phú này thật tốt quá! Ta là Hoắc Nguyên, không biết đại danh của đạo hữu là gì?" Nam tử tràn đầy cảm thán nói. Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, tham lam nhìn Tiêu Lăng Hàn.

"Cũng tạm được! Thiên phú của ta là do cha mẹ ban tặng, tu vi của ta cũng tăng lên chậm rãi mà không cần luyện tập nhiều. Đây cũng là điều mà người khác hâm mộ không thôi. Cốt linh của cơ thể ngươi đã là hai mươi sáu tuổi rồi phải không? Mới là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, cũng quá kém rồi.” Tiêu Lăng Hàn lắc đầu tiếc nuối nói, trong mắt nhìn Hoắc Nguyên với ánh mắt đồng cảm, tên này xui xẻo đến nỗi thân thể cũng bị lão tổ trong tộc chọn.

Hoắc Nguyên tức giận đến nổi gân xanh trên trán, nhưng hắn bình tĩnh lại khi nghĩ đến hai yêu thú Kim Đan kỳ trong động.

"Có hai yêu thú Kim Đan kỳ trong hang động này. Mỗi người chúng ta giết một con, còn đồ vật bên trong chúng ta chia đều được chứ?" Sau khi giết yêu thú và chiếm lấy cơ thể của ngươi, tư chất tốt như vậy cho mình mới có thể phát huy được hết giá trị của nó.

"Được đó !"



"Vậy trước tiên chúng ta lập kế hoạch đi, ta trước tiên đi dụ một con, ngươi xử lý một con, sau khi ngươi giết yêu thú xong thì ngươi sẽ tới giúp ta, thế nào?"

Đề nghị của Hoắc Nguyên có thể nói là rất bất lợi cho mình, lỡ như vào thời khắc mấu chốt hắn đang chiến đấu, người kia quay lại thì sao? Thế thì chẳng phải mình sẽ bị thiệt sao?

“Được!” Không ngờ Tiêu Lăng Hàn lại vui vẻ đồng ý.

Hoắc Nguyên trong lòng cười lạnh, về sau mình sẽ cho tiểu tử này biết tay, hắn không thấy rõ thân thủ của thiếu niên trước mặt, chắc chắn hắn đã dùng độc, lát nữa hắn sẽ giả vờ dụ một con, nhìn xem tiểu tử này ứng phó như thế nào.

Hai người mỗi người đều có những kế hoạch nhỏ của mình, Hoắc Nguyên dẫn đầu đi vào sơn động dẫn một con Lôi Văn Hổ ra ngoài, khi hắn vừa đi, Tiêu Lăng Hàn nghênh ngang bước vào động phủ.

"Hú... hú..." Lại một con Lôi Văn Hổ bước đi bất an trong sơn động, vừa nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn, nó liền gầm lên một tiếng trầm thấp.

Vừa vào trong hang, Tiêu Lăng Hàn liền cảm nhận được lôi linh khí từ trong động truyền đến, sơn động tương đối rộng rãi, Lôi Văn Hổ đứng ở một góc đáng thương, sợ hãi nhìn Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn trực tiếp đi tới nguồn linh khí, hẳn là nơi mà Lôi Văn Hổ ngủ. Hai con yêu thú này thực sự biết hưởng thụ, tu vi của chúng có thể từ từ tăng lên trong khi ngủ.

Lôi linh khí nồng đậm từ mặt đất tỏa ra, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp sử dụng pháp thuật thổ hệ và bắt đầu đào một cái hố, một lúc sau, hắn nhìn thấy một khối Huyền Lôi Thiết khổng lồ, đây là nguyên liệu tốt để luyện khí!

Tiêu Lăng Hàn trực tiếp nhận lấy Huyền Lôi Thiết, nhìn kỹ hơn, dưới Huyền Lôi Thiết là Lôi Linh Tinh, đều là Lôi Linh Tinh trung cấp, vậy lúc trước Lôi Linh Tinh hẳn là thượng phẩm hoặc là cao cấp hơn. Chỉ là theo thời gian, linh lực không còn thuần khiết như trước nữa, đẳng cấp cũng giảm xuống. Có những viên Lôi Linh Tinh này, hắn đã tiến gần hơn một bước đến Nguyên Anh kỳ.

"Hú ~~ Hú…."

Giọng nói của con Lôi Văn Hổ từ bên ngoài hang động truyền đến, tràn đầy năng lượng, từ trong giọng nói có thể nghe thấy nó không hề bị thương.

Tiêu Lăng Hàn biết Hoắc Nguyên đã trở lại, quả thực dự định của hắn chính là làm mình thành một cái vằn thắn* mà. Hắn thu thập Lôi Linh Tinh được đào trong động và lấp đầy nó bằng pháp thuật thổ hệ, chỉ là khu vực đào rõ ràng đã sụp xuống một chút.

Sau khi dán Ẩn Thân Phù lên người, Tiêu Lăng Hàn đứng cách xa đám Lôi Văn Hổ nhất, hắn muốn đợi hai con Lôi Văn Hổ giết chết Hoắc Nguyên!

Lão gia hỏa này trên người nhất định phải có pháp khí bảo mạng, thà tọa sơn quan hổ đấu* nhìn hổ đánh nhau còn hơn, đợi đến khi Lôi Văn Hổ chết rồi mới đi lên.

Tọa sơn quan hổ đấu*: “ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau”, cho hai phe đánh nhau đến kiệt sức rồi nhảy vào can thiệp để đánh thắng cả hai.

Trong hang có hai con Lôi Văn Hổ , một con đực và một con cái, con Lôi Văn Hổ đực đi ra ngoài, con Lôi Văn Hổ cái ở lại trong hang.

Khi Lôi Văn Hổ bước vào, thấy vợ mình đang run rẩy vì sợ hãi, nó cảnh giác quan sát xung quanh. Nơi ở của nó có mùi lạ, chỗ ngủ của nó cũng bị xáo trộn và bảo bối của nó đã bị lấy đi!

“HÚ!” Con Lôi Văn Hổ đực gầm lên một tiếng, biết mình đã bị con người lừa gạt.

Nó giật giật mũi và đánh hơi xung quanh, cố gắng tìm ra kẻ đã đánh cắp bảo bối của nó.

"Hú ~~ Hú...!"

Tiêu Lăng Hàn cảm thấy con Lôi Văn Hổ đực này rất thú vị, nó dường như đã sinh ra linh trí, biểu tình rất giống con người, giống như một tiểu bá vương vậy. Vài lần đi qua đi lại bên người hắn mang theo nghi ngờ, ngửi trái phải, nhưng khi không nhìn thấy gì trước mặt, nên quay người lại bỏ đi.

Mười lăm phút sau, Hoắc Nguyên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, chậm rãi đi vào trong hang.

Ngay khi Hoắc Nguyên bước vào hang, con Lôi Văn Hổ đực lập tức phát động tấn công. Hoắc Nguyên còn chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì đã bị một đòn sấm sét bất ngờ "bùm" một tiếng.



“Răng rắc” Thịt trên người hắn rơi xuống đất, tỏa ra mùi thịt.

"A... Khốn kiếp!" Hoắc Nguyên hét lên, tu vi của hắn hiện tại chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, cho nên đòn tấn công từ Lôi Văn Hổ Kim Đan sơ kỳ thực sự đã khiến thân thể hắn bị thương nặng. Thân thể bên phải của hắn bị chặt thành từng mảnh, các ngón tay phải chỉ còn lại xương, trông vô cùng đáng sợ.

Nửa bình thường, nửa xương cốt, may mắn thay Tiêu Lăng Hàn có nội tâm cường đại, nếu không hắn sẽ thật sự bị thứ nửa xương nửa người này chấn kinh.

Hoắc Nguyên cử động ngón tay, “lạch cạch” một tiếng, các ngón tay phải rơi xuống đất.

"A, con súc sinh chết tiệt này, ta sẽ giết ngươi!"

Hoắc Nguyên tức giận lấy ra một lá phù, ném thẳng vào Lôi Văn Hổ.

Lôi Văn Hổ cũng không phải ăn chay, nó sẽ không đứng yên chờ bị đánh, nó thoát khỏi đòn tấn công của Hoắc Nguyên chỉ bằng một cú nhảy. Không hổ là yêu thú thuộc tính lôi, thực sự rất thiếu kiên nhẫn, bởi vì hang động có hạn nên chắc chắn sẽ có lúc nó không thể trốn thoát. Nhưng lớp da của nó thì dày, phù triện Trúc Cơ kỳ cũng không thể làm gì được nó.

Hoắc Nguyên thấy phù triện không thể đối phó được với Lôi Văn Hổ thì tức giận: "Súc sinh chết tiệt, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!"

Hắn lấy ra một con dao là pháp khí cấp ba, trực tiếp cho pháp khí nổ tung, sau một tiếng “Bùm”, trên người Lôi Văn Hổ xuất hiện một cái lỗ lớn.

“Ngao ô, ngao ô!” Lôi Văn Hổ sấm đau đớn kêu lên.

Lôi Văn Hổ không thể ngồi yên, gầm lên "Hú ~~ Hú ~" rồi lao tới tấn công Hoắc Nguyên.

Hoắc Nguyên vừa trốn tránh vừa tìm kiếm bóng dáng Tiêu Lăng Hàn, hắn hiện tại muốn từ bỏ thân thể tàn tạ này. Đoán chừng thân thể sẽ bị hủy hoại sau hai tia lôi điện nữa từ Lôi Văn Hổ, vì vậy hắn cần khẩn trương đi tìm Tiêu Lăng Hàn và đoạt xá hắn.

“Bùm” Lại một đường lôi điện đánh vào cơ thể Hoắc Nguyên, thân thể hắn trực tiếp rơi xuống đất, linh hồn Hoắc Nguyên bay ra ngoài.

Lôi Văn Hổ còn chưa phát hiện ra tình huống, không nghĩ tới như vậy đã chết, nó còn chưa đánh đủ đâu!

“Bùm” một tiếng, thi thể trên mặt đất lại bị lôi điện đánh.

Tiêu Lăng Hàn tấm tắc bảo lạ, Lôi Văn Hổ này còn biết quất xác.

Ngay khi linh hồn của Hoắc Nguyên chuẩn bị thoát ra khỏi sơn động thì lại rơi vào một trận pháp. Hắn hiện tại đang ở trạng thái linh hồn, đang gấp rút tìm một cơ thể để cất chứa linh hồn, nếu không linh hồn lực của hắn sẽ từ từ suy yếu và rất nhanh sẽ biến mất, cho nên hắn không nhận thấy ở cửa có gì biến hóa. Hắn mơ màng hồ đồ bước vào Khóa Hồn Trận do Tiêu Lăng Hàn sắp xếp, Tiêu Lăng Hàn lén lút ra ngoài bố trí trận pháp trong lúc Hoắc Nguyên và Lôi Văn Hổ đang giao chiến.

Hắn không muốn để lại tai họa cho mình, Hoắc Nguyên này cũng không phải tu sĩ Trúc Cơ kỳ chân chính, mà là vật chứa của lão tổ Nguyên Anh Hoắc gia.

Tiêu Lăng Hàn đã hào phóng đưa cho Lôi Văn Hổ một viên đan dược chữa thương cấp ba và đợi trong sơn động bảy ngày trước khi linh hồn Hoắc Nguyên tiêu tan.

Cùng lúc đó, từ đường của Hoắc gia của thành Vân Hoàng, một khối mệnh bài bị vỡ vụn với một tiếng “Răng rắc”. Đệ tử quét dọn nhảy lên, chăm chú nhìn, đó là tấm mệnh bài của lão tổ tông đã bị vỡ nát.

"Gia chủ, gia chủ, không tốt, không tốt rồi, tổ tông của chúng ta đã ngã xuống rồi!" Sau đó, Hoắc gia hỗn loạn, sinh mạng Hoắc Nguyên cũng sắp kết thúc. Lần này hắn dùng thân thể của một tiểu bối tiến vào bí cảnh, tìm kiếm thiên tài địa bảo để kéo dài tuổi thọ, dựa theo thực lực của hắn, sao hắn có thể chết được.

------------- End chương 123: -----------------

Editor: mùng 1 tết đăng một đống chương cho các bạn luôn nè, CHÚC CÁC BẠN ĂN TẾT VUI VẺ NHÉ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau