[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 126: Có Được Hỏa Dung Tinh
Tiêu Lăng Hàn không nói gì liếc mắt nhìn Ân Thiên Duệ một cái, Cổ gia này là một trận pháp thế gia, đối với dị hỏa của ngươi bọn họ căn bản không có hứng thú. Tuy nhiên, hắn vẫn không nói ra sự thật để Ân Thiên Duệ luôn cảnh giác với mọi người, miễn cho hắn bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Ân Thiên Duệ dựng lều chuẩn bị bố trí chỗ ngủ qua đêm, hắn không khỏi thắc mắc, hắn có nói hai người sẽ qua đêm ở đây sao? Biết rõ bên cạnh có một ổ rắn rết, hắn còn muốn ở chỗ này chờ người khác tiến lên cắn một ngụm sao? Hắn không phải là thích tìm ngược.
“Đương nhiên là bố trí chỗ ngủ rồi, ta đến đây đã mười tháng rồi, chăm chỉ luyện tập vất vả đến quên ăn quên ngủ, còn không được ngủ một giấc tử tế nào. Đêm nay có Tiêu đại ca cao thủ bên người, ta đương nhiên phải ngủ một giấc thật ngon. "Ân Thiên Duệ đương nhiên nói, hắn dễ dàng sao? Tu vi của hắn là thấp nhất trong đám người bọn họ, gần đây hắn không dám lơ là trong tu luyện. Thật vất vả mới gặp được người tốt như Tiêu Lăng Hàn, hắn cũng không thèm muốn dị hỏa của mình, đương nhiên có thể yên tâm ngủ.
Được phát “thẻ người tốt" - Tiêu Lăng Hàn - sau khi nghe được lời nói của Ân Thiên Duệ, hắn cảm thấy có chút ê răng, làm nửa ngày, hóa ra là gia hỏa này đã coi mình là bảo tiêu miễn phí của hắn.
Đột nhiên, Tiêu Lăng Hàn tà ác cười, đối với Ân Thiên Duệ nói: "Hai phút nữa chúng ta sẽ rời đi. Nếu ngươi muốn ở lại đây một đêm thì chúng ta tạm biệt đi. Bảo trọng, chúng ta sau này còn gặp lại!"
"A?" Ân Thiên Duệ bị những lời nói Tiêu Lăng Hàn làm phát ngốc, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao hắn có chút không theo kịp tiết tấu của Tiêu Lăng Hàn? Lên đường? Rời đi?
Tiêu Lăng Hàn đứng dậy dùng pháp thuật thủy hệ rửa sạch giá nướng hai lần, thấy Ân Thiên Duệ vẫn còn ở một bên ngốc ngốc, lớn tiếng nhắc nhở: “Còn có một phút nữa!”
Ân Thiên Duệ như ở trong mộng mới tỉnh, nhanh chóng đem mọi thứ trên mặt đất để vào túi trữ vật.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn cùng Ân Thiên Duệ đã cưỡi Lôi Văn Hổ rời đi, trong mắt Cổ Bác Thắng hiện lên tia không cam lòng, hắn đã sớm nghĩ ra kế hoạch, nhưng không ngờ hai người này lại rời đi như vậy.
--------------------------------
Trong một hang động tràn ngập ánh hồng quỷ dị, hai người đang đứng trên chỗ đất trống giằng co, những ngọn lửa xung quanh đang nhảy múa trong ao lửa, lửa lớn hừng hực thiêu đốt không thương tiếc.
"Giao Hỏa Dung Tinh ra, ta tha mạng cho ngươi."
"Tại sao phải đưa cho ngươi? Rõ ràng là ta giết chết Hỏa Diễm Thú nửa bước vào Kim Đan kia mà, sau đó mới lấy được Hỏa Dung Tinh nó bảo vệ."
"Tại sao à? Ngươi nghĩ rằng ngươi vẫn còn đủ sức để chiến đấu với ta trong tình trạng này sao?"
"Đồ hèn như chó kia, nếu không phải ngươi ẩn nấp trong bóng tối đánh lén ta, ta làm sao có thể bị thương nặng như vậy?"
“ Thắng làm vua, thua làm giặc, thức thời thì nhanh chóng giao nó ra đây."
Người đang nói chuyện hiển nhiên rất thiếu kiên nhẫn, hai người này chính là Thượng Quan Huyền Ý cùng Sở Mục Nam.
Sở Mục Nam đến đây sau Thượng Quan Huyền Ý một bước, khi hắn đến động lửa, tình cờ nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý và một con Hỏa Diễm Thú đang chiến đấu. Vì thế hắn trốn sang một bên chờ cơ hội, không ngờ người nhỏ tuổi nhất cùng hắn đi làm nhiệm vụ lại có thể lợi hại như vậy, lúc đầu hắn khinh thường, nhưng bây giờ lại không thể không nhìn thẳng vào thiếu niên trước mắt.
Thượng Quan Huyền Ý gặp Hỏa Diễm Thú khi lần đầu tiên rơi vào hang động, lúc đó nó chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, sau đó lại là Trúc Cơ trung kỳ, Trúc Cơ hậu kỳ, Trúc Cơ đỉnh.
Trong mười tháng, tu vi của hắn cũng đã đạt đến Trúc Cơ đỉnh, có thể đột phá bất cứ lúc nào. Hắn phải mất một tháng mới có thể giết chết được Hỏa Diễm Thú này. Không ngờ đúng lúc này, một người đột nhiên xuất hiện phía sau và đánh lén hắn. May mắn thay, hắn phản ứng rất nhanh và thu thập được Hỏa Dung Tinh, nếu không hắn đã làm áo cưới* cho người khác rồi, nhưng hắn cũng bị thương nặng.
Làm áo cưới*: ở đây có nghĩa cố gắng làm hết sức nhưng lại người khác lại được lợi.
Khi nhìn rõ người trước mặt, hắn liền chửi thầm trong lòng, gặp ai không gặp, lại gặp phải Sở Mục Nam, người này thậm chí còn khiến Tiêu Đại Ma Vương có chút kiêng kị.
Nhìn thấy Sở Mục Nam muốn công kích mình, Thượng Quan Huyền Ý lùi lại một bước uy hiếp: "Nếu ngươi dám tiến thêm một bước, ta sẽ ném Hỏa Dung Tinh vào trong ao lửa này. Chúng ta ai cũng đừng muốn."
"Ngươi... Ngươi dám!"
"Xem ta có dám hay không." Trong mắt Thượng Quan Huyền Ý hiện lên một tia điên cuồng, hắn làm thế ra tay ném xuống.
Trong ao lửa vang lên một tiếng “Phừng phừng”, dường như là đang đón ý cho lời nói hùa của Thượng Quan Huyền Ý .
"Dừng lại, đừng ném. Chỉ cần ngươi bằng lòng đưa Hỏa Dung Tinh cho ta, ta có thể dẫn ngươi đi đại lục Huyền Thiên."
" Đại lục Huyền Thiên?" Thượng Quan Huyền Ý giả vờ không hiểu hỏi.
"Đúng, chính là đại lục Huyền Thiên. Linh khí của đại lục Huyền Thiên so với đại lục Hoàng Cực phong phú hơn mấy lần. Ta là lục thiếu gia của Sở gia ở đại lục Huyền Thiên. Ngươi hẳn là biết về Thiên Tinh Các, đúng không? Nó chỉ là một chi nhánh nhỏ của thương hội Thiên Tinh thôi ! Ở đại lục Huyền Thiên, thương hội Thiên Tinh chúng ta cũng chiếm một vị trí nhỏ, đó chính là sản nghiệp của Sở gia chúng ta. Cho nên, Sở gia chúng ta rất có tiếng nói tại đại lục Huyền Thiên. Tu vi của ông nội ta Luyện Hư kỳ. Chỉ cần ngươi sẵn lòng đem Hỏa Dung Tinh cho ta, khi nào trở về thì ta sẽ mang ngươi đi cùng. " Sở Mục Nam dẫn từng bước nói, nhưng lại ở trong lòng cười lạnh, hắn chỉ là một tên nhà quê chưa từng nhìn thấy việc đời, có khi thậm chí chưa bao giờ nghe nói về đại lục Huyền Thiên ấy chứ.
"Ngươi không có lừa gạt ta?" Thượng Quan Huyền Ý nghi hoặc hỏi.
" Bổn thiếu gia nói chuyện giữ lời, tất nhiên sẽ không lừa ngươi.”
Sở Mục Nam khinh thường nhìn Thượng Quan Huyền Ý, chỉ cần có được Hỏa Dung Tinh, hắn liền có thể thành công thăng cấp Kim Đan kỳ.
"Vậy ngươi thề đi, chứ nếu như ta đưa Hỏa Dung Tinh cho ngươi, ngươi lập tức đổi ý giết ta thì sao? Dù sao ta cũng không còn sức chiến đấu nữa." Thượng Quan Huyền Ý làm một bộ ta không tin ngươi, ngươi chỉ là một kẻ lừa đảo khiến Sở Mục Nam đối diện tức giận đến suýt phun ra một ngụm máu.
Thượng Quan Huyền Ý vẫn luôn ở kéo dài thời gian, hắn vừa liều mạng chiến đấu với Hỏa Diễm Thú, sau lại nhận được một chưởng thật mạnh từ Sở Mục Nam, linh khí trong cơ thể đã cạn kiệt từ lâu. Hiện tại hắn rốt cục cũng cảm giác được linh khí trong cơ thể đã khôi phục một chút, ít nhất có thể kích hoạt Truyền Tống Phù, lúc này hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
----------------------------------------
Trong một cái sơn cốc.
"Tiêu đại ca, chúng ta nghỉ ngơi được không?" Ân Thiên Duệ ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn như lão thần đang ngồi trên Lôi Văn Hổ, cầu xin nói.
Kể từ ngày đó hắn tách ra khỏi Cổ gia, bất cứ khi nào trên đường gặp phải yêu thú cấp hai sơ kỳ, Ân Thiên Duệ đều sẽ bị Tiêu Lăng Hàn ném ra ngoài để đối phó với yêu thú đó. Còn hắn thì đang ngồi trên Lôi Văn Hổ xem diễn, thật sự xem diễn, vừa ăn linh quả vừa bình luận.
Chỉ cần tính mạng Ân Thiên Duệ không gặp nguy hiểm, Tiêu Lăng Hàn sẽ không ra tay.
Mặc dù sức chiến đấu Ân Thiên Duệ tăng lên rất nhiều, nhưng hắn thật sự cảm thấy rất mệt mỏi! Thực sự muốn ngủ một giấc!
"Nếu ngươi không muốn đi nữa thì ở lại đây nghỉ ngơi!"
"Thật sao?" Ân Thiên Duệ có chút nghi ngờ nói.
"Tất nhiên là thật."
"Thật tốt quá. Ta đã nói rồi mà, Tiêu đại ca sẽ không vô tình như vậy. Chắc chắn là trước đây ta đã hiểu lầm ngươi." Ân Thiên Duệ ngồi xuống đất và thở ra một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng hắncũng có thể nghỉ ngơi.
Nhưng mà hắn vui mừng quá sớm, lúc ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, hắn liền nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn cùng hai con Lôi Văn Hổ đã đi xa. Hắn khóc không ra nước mắt đứng dậy đuổi theo Tiêu Lăng Hàn: “Tiêu đại ca, không phải ngươi nói muốn ở lại nghỉ ngơi sao?”
"Ta đang nói chính là ngươi, không phải chúng ta!"
Ân Thiên Duệ suy nghĩ một chút, " Nếu ngươi không muốn đi nữa thì ở lại đây nghỉ ngơi!" Quả nhiên, hắn cũng không có nói gì về chúng ta. Mình lại bị lừa lần nữa! Tuy nhiên, giá trị vũ lực của mình không được, nếu không đi theo Tiêu đại ca, có lẽ mình sẽ không sống sót nổi một ngày. Hiện tại khắp nơi đều có cướp bóc, khu vực trung tâm phải đến một tháng sau mới được mở cửa.
"Trời ơi! Xin hãy ban cho con sức chiến đấu ngang bằng với Tiêu đại ca đi! Tín đồ Ân Thiên Duệ của người sẽ luôn kính ngưỡng người!" Ân Thiên Duệ vừa chứng kiến một con Mãng Sơn cấp hai đỉnh dâng một miếng thịt đùi cho Tiêu Lăng Hàn, Tiêu Lăng Hàn đã cho nó một viên đan dược chữa thương, Mãng Sơn còn làm ra vẻ dễ thương, làm nũng với Tiêu Lăng Hàn, xem ra nó rất biết ơn. Cảnh tượng này kích thích Ân Thiên Duệ đến mức hắn nhìn lên bầu trời và chắp hai tay lại, thành tâm cầu nguyện với bầu trời.
Nếu Mãng Sơn Nhím biết Ân Thiên Duệ đang nghĩ gì, có lẽ sẽ kêu oan, nếu không chủ động xẻ thịt, có lẽ ngay cả mạng sống cũng không cứu được, ngươi không thấy sao? hai con Lôi Văn Hổ đang chảy nước miếng nhìn vào nó kia kìaaaaaaaaaa!?
Tiêu Lăng Hàn liếc mắt nhìn Ân Thiên Duệ một bên đang chịu đả kích, trong lòng không khỏi có chút không nói nên lời.
Hai người chậm rãi đi về phía khu vực trung tâm, leo qua một ngọn núi, tìm thấy một khu vực trống trải trước mặt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hoặc hai loại linh thảo thuộc tính hỏa.
"Sao ở đây nóng thế? Chúng ta đang ở vậy?"
Ân Thiên Duệ hái một gốc linh thảo, không có người trả lời, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn.
Kết quả là trên Lôi Văn Hổ căn bản không có người, người đâu?
Trong đầu Ân Thiên Duệ tràn ngập những dấu chấm hỏi, Tiêu Lăng Hàn vừa ngồi trên Lôi Văn Hổ, chớp mắt một cái đã biến mất rồi. Tuy nhiên, cũng may mình thường xuyên cho hai con Lôi Văn Hổ ăn đan dược, nếu không ở lại một mình với Lôi Văn Hổ thì hắn sẽ có chút sợ hãi.
Sau khi nhìn quanh, hắn nhìn thấy một chấm đen nhỏ ở phía xa, đang đi về phía anh. Ân Thiên Duệ rút ra cây roi dài trong tay, nhìn kỹ thì thì thấy một song nhi đang đi về phía mình, nhưng lại không biết là ai.
Người này không ai khác chính là Sở Mục Nam đang đuổi theo Thượng Quan Huyền Ý, hắn chỉ chậm một bước, vì sao người lại biến mất rồi?
Hóa ra ngày đó Thượng Quan Huyền Ý đã lừa Sở Mục Nam thề, ngay lúc hắn đang thề, Thượng Quan Huyền Ý bị một luồng ánh sáng trắng bao bọc, biến mất trước mặt hắn. Lúc này Sở Mục Nam mới nhận ra mình đã bị lừa, lập tức kích hoạt Truyền Tống Phù đuổi theo hắn. Hắn chỉ chậm một bước, cho dù truyền tống tới nơi khác nhưng hẳn cũng ở quanh đây, nhưng hắn tìm suốt nửa canh giờ cũng không tìm được người.
Nhìn thấy một song nhi cùng hai con Lôi Văn Hổ Kim Đan kỳ xuất hiện trước mặt, nếu có thể nhận được sự giúp đỡ từ người này, như vậy khi đến khu vực trung tâm, cơ hội lấy được truyền thừa của hắn sẽ lớn hơn. Nghĩ đến đây, Sở Mục Nam đột nhiên ngất đi, ngã xuống đất cách Âm Thiên Duệ hai mươi mét.
Tuy nhiên, Sở Mục Nam dồn hết tâm trí vào Ân Thiên Duệ trước mặt, lại không chú ý đến một con chuột xám, lặng lẽ giơ một chân ra khỏi mặt đất và chạm vào nhẫn trữ vật trên tay hắn.
---------------- End chương 126: ---------------
"Ngươi đang làm gì vậy?" Khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Ân Thiên Duệ dựng lều chuẩn bị bố trí chỗ ngủ qua đêm, hắn không khỏi thắc mắc, hắn có nói hai người sẽ qua đêm ở đây sao? Biết rõ bên cạnh có một ổ rắn rết, hắn còn muốn ở chỗ này chờ người khác tiến lên cắn một ngụm sao? Hắn không phải là thích tìm ngược.
“Đương nhiên là bố trí chỗ ngủ rồi, ta đến đây đã mười tháng rồi, chăm chỉ luyện tập vất vả đến quên ăn quên ngủ, còn không được ngủ một giấc tử tế nào. Đêm nay có Tiêu đại ca cao thủ bên người, ta đương nhiên phải ngủ một giấc thật ngon. "Ân Thiên Duệ đương nhiên nói, hắn dễ dàng sao? Tu vi của hắn là thấp nhất trong đám người bọn họ, gần đây hắn không dám lơ là trong tu luyện. Thật vất vả mới gặp được người tốt như Tiêu Lăng Hàn, hắn cũng không thèm muốn dị hỏa của mình, đương nhiên có thể yên tâm ngủ.
Được phát “thẻ người tốt" - Tiêu Lăng Hàn - sau khi nghe được lời nói của Ân Thiên Duệ, hắn cảm thấy có chút ê răng, làm nửa ngày, hóa ra là gia hỏa này đã coi mình là bảo tiêu miễn phí của hắn.
Đột nhiên, Tiêu Lăng Hàn tà ác cười, đối với Ân Thiên Duệ nói: "Hai phút nữa chúng ta sẽ rời đi. Nếu ngươi muốn ở lại đây một đêm thì chúng ta tạm biệt đi. Bảo trọng, chúng ta sau này còn gặp lại!"
"A?" Ân Thiên Duệ bị những lời nói Tiêu Lăng Hàn làm phát ngốc, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao hắn có chút không theo kịp tiết tấu của Tiêu Lăng Hàn? Lên đường? Rời đi?
Tiêu Lăng Hàn đứng dậy dùng pháp thuật thủy hệ rửa sạch giá nướng hai lần, thấy Ân Thiên Duệ vẫn còn ở một bên ngốc ngốc, lớn tiếng nhắc nhở: “Còn có một phút nữa!”
Ân Thiên Duệ như ở trong mộng mới tỉnh, nhanh chóng đem mọi thứ trên mặt đất để vào túi trữ vật.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn cùng Ân Thiên Duệ đã cưỡi Lôi Văn Hổ rời đi, trong mắt Cổ Bác Thắng hiện lên tia không cam lòng, hắn đã sớm nghĩ ra kế hoạch, nhưng không ngờ hai người này lại rời đi như vậy.
--------------------------------
Trong một hang động tràn ngập ánh hồng quỷ dị, hai người đang đứng trên chỗ đất trống giằng co, những ngọn lửa xung quanh đang nhảy múa trong ao lửa, lửa lớn hừng hực thiêu đốt không thương tiếc.
"Giao Hỏa Dung Tinh ra, ta tha mạng cho ngươi."
"Tại sao phải đưa cho ngươi? Rõ ràng là ta giết chết Hỏa Diễm Thú nửa bước vào Kim Đan kia mà, sau đó mới lấy được Hỏa Dung Tinh nó bảo vệ."
"Tại sao à? Ngươi nghĩ rằng ngươi vẫn còn đủ sức để chiến đấu với ta trong tình trạng này sao?"
"Đồ hèn như chó kia, nếu không phải ngươi ẩn nấp trong bóng tối đánh lén ta, ta làm sao có thể bị thương nặng như vậy?"
“ Thắng làm vua, thua làm giặc, thức thời thì nhanh chóng giao nó ra đây."
Người đang nói chuyện hiển nhiên rất thiếu kiên nhẫn, hai người này chính là Thượng Quan Huyền Ý cùng Sở Mục Nam.
Sở Mục Nam đến đây sau Thượng Quan Huyền Ý một bước, khi hắn đến động lửa, tình cờ nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý và một con Hỏa Diễm Thú đang chiến đấu. Vì thế hắn trốn sang một bên chờ cơ hội, không ngờ người nhỏ tuổi nhất cùng hắn đi làm nhiệm vụ lại có thể lợi hại như vậy, lúc đầu hắn khinh thường, nhưng bây giờ lại không thể không nhìn thẳng vào thiếu niên trước mắt.
Thượng Quan Huyền Ý gặp Hỏa Diễm Thú khi lần đầu tiên rơi vào hang động, lúc đó nó chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, sau đó lại là Trúc Cơ trung kỳ, Trúc Cơ hậu kỳ, Trúc Cơ đỉnh.
Trong mười tháng, tu vi của hắn cũng đã đạt đến Trúc Cơ đỉnh, có thể đột phá bất cứ lúc nào. Hắn phải mất một tháng mới có thể giết chết được Hỏa Diễm Thú này. Không ngờ đúng lúc này, một người đột nhiên xuất hiện phía sau và đánh lén hắn. May mắn thay, hắn phản ứng rất nhanh và thu thập được Hỏa Dung Tinh, nếu không hắn đã làm áo cưới* cho người khác rồi, nhưng hắn cũng bị thương nặng.
Làm áo cưới*: ở đây có nghĩa cố gắng làm hết sức nhưng lại người khác lại được lợi.
Khi nhìn rõ người trước mặt, hắn liền chửi thầm trong lòng, gặp ai không gặp, lại gặp phải Sở Mục Nam, người này thậm chí còn khiến Tiêu Đại Ma Vương có chút kiêng kị.
Nhìn thấy Sở Mục Nam muốn công kích mình, Thượng Quan Huyền Ý lùi lại một bước uy hiếp: "Nếu ngươi dám tiến thêm một bước, ta sẽ ném Hỏa Dung Tinh vào trong ao lửa này. Chúng ta ai cũng đừng muốn."
"Ngươi... Ngươi dám!"
"Xem ta có dám hay không." Trong mắt Thượng Quan Huyền Ý hiện lên một tia điên cuồng, hắn làm thế ra tay ném xuống.
Trong ao lửa vang lên một tiếng “Phừng phừng”, dường như là đang đón ý cho lời nói hùa của Thượng Quan Huyền Ý .
"Dừng lại, đừng ném. Chỉ cần ngươi bằng lòng đưa Hỏa Dung Tinh cho ta, ta có thể dẫn ngươi đi đại lục Huyền Thiên."
" Đại lục Huyền Thiên?" Thượng Quan Huyền Ý giả vờ không hiểu hỏi.
"Đúng, chính là đại lục Huyền Thiên. Linh khí của đại lục Huyền Thiên so với đại lục Hoàng Cực phong phú hơn mấy lần. Ta là lục thiếu gia của Sở gia ở đại lục Huyền Thiên. Ngươi hẳn là biết về Thiên Tinh Các, đúng không? Nó chỉ là một chi nhánh nhỏ của thương hội Thiên Tinh thôi ! Ở đại lục Huyền Thiên, thương hội Thiên Tinh chúng ta cũng chiếm một vị trí nhỏ, đó chính là sản nghiệp của Sở gia chúng ta. Cho nên, Sở gia chúng ta rất có tiếng nói tại đại lục Huyền Thiên. Tu vi của ông nội ta Luyện Hư kỳ. Chỉ cần ngươi sẵn lòng đem Hỏa Dung Tinh cho ta, khi nào trở về thì ta sẽ mang ngươi đi cùng. " Sở Mục Nam dẫn từng bước nói, nhưng lại ở trong lòng cười lạnh, hắn chỉ là một tên nhà quê chưa từng nhìn thấy việc đời, có khi thậm chí chưa bao giờ nghe nói về đại lục Huyền Thiên ấy chứ.
"Ngươi không có lừa gạt ta?" Thượng Quan Huyền Ý nghi hoặc hỏi.
" Bổn thiếu gia nói chuyện giữ lời, tất nhiên sẽ không lừa ngươi.”
Sở Mục Nam khinh thường nhìn Thượng Quan Huyền Ý, chỉ cần có được Hỏa Dung Tinh, hắn liền có thể thành công thăng cấp Kim Đan kỳ.
"Vậy ngươi thề đi, chứ nếu như ta đưa Hỏa Dung Tinh cho ngươi, ngươi lập tức đổi ý giết ta thì sao? Dù sao ta cũng không còn sức chiến đấu nữa." Thượng Quan Huyền Ý làm một bộ ta không tin ngươi, ngươi chỉ là một kẻ lừa đảo khiến Sở Mục Nam đối diện tức giận đến suýt phun ra một ngụm máu.
Thượng Quan Huyền Ý vẫn luôn ở kéo dài thời gian, hắn vừa liều mạng chiến đấu với Hỏa Diễm Thú, sau lại nhận được một chưởng thật mạnh từ Sở Mục Nam, linh khí trong cơ thể đã cạn kiệt từ lâu. Hiện tại hắn rốt cục cũng cảm giác được linh khí trong cơ thể đã khôi phục một chút, ít nhất có thể kích hoạt Truyền Tống Phù, lúc này hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
----------------------------------------
Trong một cái sơn cốc.
"Tiêu đại ca, chúng ta nghỉ ngơi được không?" Ân Thiên Duệ ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn như lão thần đang ngồi trên Lôi Văn Hổ, cầu xin nói.
Kể từ ngày đó hắn tách ra khỏi Cổ gia, bất cứ khi nào trên đường gặp phải yêu thú cấp hai sơ kỳ, Ân Thiên Duệ đều sẽ bị Tiêu Lăng Hàn ném ra ngoài để đối phó với yêu thú đó. Còn hắn thì đang ngồi trên Lôi Văn Hổ xem diễn, thật sự xem diễn, vừa ăn linh quả vừa bình luận.
Chỉ cần tính mạng Ân Thiên Duệ không gặp nguy hiểm, Tiêu Lăng Hàn sẽ không ra tay.
Mặc dù sức chiến đấu Ân Thiên Duệ tăng lên rất nhiều, nhưng hắn thật sự cảm thấy rất mệt mỏi! Thực sự muốn ngủ một giấc!
"Nếu ngươi không muốn đi nữa thì ở lại đây nghỉ ngơi!"
"Thật sao?" Ân Thiên Duệ có chút nghi ngờ nói.
"Tất nhiên là thật."
"Thật tốt quá. Ta đã nói rồi mà, Tiêu đại ca sẽ không vô tình như vậy. Chắc chắn là trước đây ta đã hiểu lầm ngươi." Ân Thiên Duệ ngồi xuống đất và thở ra một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng hắncũng có thể nghỉ ngơi.
Nhưng mà hắn vui mừng quá sớm, lúc ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, hắn liền nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn cùng hai con Lôi Văn Hổ đã đi xa. Hắn khóc không ra nước mắt đứng dậy đuổi theo Tiêu Lăng Hàn: “Tiêu đại ca, không phải ngươi nói muốn ở lại nghỉ ngơi sao?”
"Ta đang nói chính là ngươi, không phải chúng ta!"
Ân Thiên Duệ suy nghĩ một chút, " Nếu ngươi không muốn đi nữa thì ở lại đây nghỉ ngơi!" Quả nhiên, hắn cũng không có nói gì về chúng ta. Mình lại bị lừa lần nữa! Tuy nhiên, giá trị vũ lực của mình không được, nếu không đi theo Tiêu đại ca, có lẽ mình sẽ không sống sót nổi một ngày. Hiện tại khắp nơi đều có cướp bóc, khu vực trung tâm phải đến một tháng sau mới được mở cửa.
"Trời ơi! Xin hãy ban cho con sức chiến đấu ngang bằng với Tiêu đại ca đi! Tín đồ Ân Thiên Duệ của người sẽ luôn kính ngưỡng người!" Ân Thiên Duệ vừa chứng kiến một con Mãng Sơn cấp hai đỉnh dâng một miếng thịt đùi cho Tiêu Lăng Hàn, Tiêu Lăng Hàn đã cho nó một viên đan dược chữa thương, Mãng Sơn còn làm ra vẻ dễ thương, làm nũng với Tiêu Lăng Hàn, xem ra nó rất biết ơn. Cảnh tượng này kích thích Ân Thiên Duệ đến mức hắn nhìn lên bầu trời và chắp hai tay lại, thành tâm cầu nguyện với bầu trời.
Nếu Mãng Sơn Nhím biết Ân Thiên Duệ đang nghĩ gì, có lẽ sẽ kêu oan, nếu không chủ động xẻ thịt, có lẽ ngay cả mạng sống cũng không cứu được, ngươi không thấy sao? hai con Lôi Văn Hổ đang chảy nước miếng nhìn vào nó kia kìaaaaaaaaaa!?
Tiêu Lăng Hàn liếc mắt nhìn Ân Thiên Duệ một bên đang chịu đả kích, trong lòng không khỏi có chút không nói nên lời.
Hai người chậm rãi đi về phía khu vực trung tâm, leo qua một ngọn núi, tìm thấy một khu vực trống trải trước mặt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hoặc hai loại linh thảo thuộc tính hỏa.
"Sao ở đây nóng thế? Chúng ta đang ở vậy?"
Ân Thiên Duệ hái một gốc linh thảo, không có người trả lời, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn.
Kết quả là trên Lôi Văn Hổ căn bản không có người, người đâu?
Trong đầu Ân Thiên Duệ tràn ngập những dấu chấm hỏi, Tiêu Lăng Hàn vừa ngồi trên Lôi Văn Hổ, chớp mắt một cái đã biến mất rồi. Tuy nhiên, cũng may mình thường xuyên cho hai con Lôi Văn Hổ ăn đan dược, nếu không ở lại một mình với Lôi Văn Hổ thì hắn sẽ có chút sợ hãi.
Sau khi nhìn quanh, hắn nhìn thấy một chấm đen nhỏ ở phía xa, đang đi về phía anh. Ân Thiên Duệ rút ra cây roi dài trong tay, nhìn kỹ thì thì thấy một song nhi đang đi về phía mình, nhưng lại không biết là ai.
Người này không ai khác chính là Sở Mục Nam đang đuổi theo Thượng Quan Huyền Ý, hắn chỉ chậm một bước, vì sao người lại biến mất rồi?
Hóa ra ngày đó Thượng Quan Huyền Ý đã lừa Sở Mục Nam thề, ngay lúc hắn đang thề, Thượng Quan Huyền Ý bị một luồng ánh sáng trắng bao bọc, biến mất trước mặt hắn. Lúc này Sở Mục Nam mới nhận ra mình đã bị lừa, lập tức kích hoạt Truyền Tống Phù đuổi theo hắn. Hắn chỉ chậm một bước, cho dù truyền tống tới nơi khác nhưng hẳn cũng ở quanh đây, nhưng hắn tìm suốt nửa canh giờ cũng không tìm được người.
Nhìn thấy một song nhi cùng hai con Lôi Văn Hổ Kim Đan kỳ xuất hiện trước mặt, nếu có thể nhận được sự giúp đỡ từ người này, như vậy khi đến khu vực trung tâm, cơ hội lấy được truyền thừa của hắn sẽ lớn hơn. Nghĩ đến đây, Sở Mục Nam đột nhiên ngất đi, ngã xuống đất cách Âm Thiên Duệ hai mươi mét.
Tuy nhiên, Sở Mục Nam dồn hết tâm trí vào Ân Thiên Duệ trước mặt, lại không chú ý đến một con chuột xám, lặng lẽ giơ một chân ra khỏi mặt đất và chạm vào nhẫn trữ vật trên tay hắn.
---------------- End chương 126: ---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất