[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 127: Gây Phẫn Nộ Cho Mọi Người

Trước Sau
Khi Ân Thiên Duệ nhìn thấy người trước mặt đột nhiên ngất đi, hắn dẫn hai con Lôi Văn Hổ tiếp tục thu thập linh thảo thuộc tính hỏa. Bản thân hắn có hỏa linh căn, những linh thảo này đối với hắn chính là tu vi, đi theo Tiêu Lăng Hàn hơn nửa tháng, hắn bị kích thích rất lớn. Hiện tại trong lòng hắn, không có gì quan trọng bằng tu vi, mặc dù hắn đang ở Trúc Cơ kỳ, nhưng hắn vẫn ở vị trí cuối cùng trong đám người bọn họ.

Ân Thiên Duệ thầm nghĩ, việc cứu người thì nên giao cho người có tu vi cao làm đi! Đến tay nhỏ chân nhỏ của mình còn phải tìm kiếm sự giúp đỡ của Tiêu Lăng Hàn, nếu mình lại mang về một cái kéo chân sau khác, chẳng phải mình sẽ bị Tiêu Lăng Hàn quét ra khỏi đội sao? Hơn nữa, trước đó song nhi đang đi lại với tinh thần phấn chấn thì đột nhiên ngất đi. Sự khác thường ắt có uẩn khúc, hắn sẽ không ngây ngốc mà mắc mưu, nếu không hắn thật sự ngu ngốc hết thuốc chữa rồi!

Kẻ ngốc tự có cách suy nghĩ riêng của mình, Ân Thiên Duệ biết rằng những người duy nhất trong bí cảnh này không có ác ý với hắn chỉ có đại ca - Ân Thiên Thịnh; người thích hắn Mạc Vô Nhai; bạn vào sinh ra tử Thượng Quan Huyền Ý cùng Tiêu Lăng Hàn; Sở Mộ Thần không quan tâm đến dị hỏa, thái độ của hắn đối với mình giống như anh trai đối với em trai vậy. Những người khác có lẽ đều thèm muốn dị hỏa trong cơ thể hắn, tất cả đều bị bài trừ ở bên ngoài.

Nghĩ rằng người nằm trên mặt đất có thể đang thèm muốn dị hỏa của chính mình, Ân Thiên Duệ liền đi đường vòng rất xa. Hiện tại Tiêu Lăng Hàn không có ở đây, hắn càng phải cẩn thận, lo lắng lấy ra một bình đan dược khác đút cho hai con Lôi Văn Hổ.

"Hổ đại ca, Hổ đại tẩu, ngươi nhất định phải bảo vệ ta thật tốt. Khi ta luyện chế ra đan dược tốt hơn, ta sẽ không quên đại ân đại đức của các ngươi."

"Gừ ~~ Gừ" Con Lôi Văn Hổ đực trợn mắt nhìn Ân Thiên Duệ, loại đan dược này thật tầm thường, ít nhất nó có vị ngon hơn so với khi chỉ ăn cỏ trước đó thôi.

Cũng may Ân Thiên Duệ nghe không hiểu Lôi Văn Hổ nói cái gì, nếu không hắn sẽ tức chết mất!

Hành vi khác thường của Ân Thiên Duệ khiến Sở Mục Nam, người đang giả vờ bất tỉnh, cảm thấy khó chịu.

Mười phút sau, Sở Mục Nam không thể giả vờ nữa, loạng choạng đứng dậy. Trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến song nhi ở xa tin hắn và mang hắn đi cùng. Không thể giả vờ yếu đuối hay bất tỉnh, xem ra đối phương không dễ lừa như vậy, vậy không bằng nói ra sự thật luôn đi.

Nghĩ nghĩ, hắn đi tới Ân Thiên Duệ cách đó không xa, hỏi: "Đạo hữu, ngươi cũng đi khu trung tâm à?"

Ân Thiên Duệ tiếp tục đào linh thảo, trong lòng thầm nói, ta nghe không thấy, ta nghe không thấy, ta nghe không thấy.

"Đạo hữu, đạo hữu! Vị đạo hữu phía trước kia..."

Ân Thiên Duệ: "..." Đạo hữu không phải tên ta! Đạo hữu không phải tên ta...

Sở Mục Nam nhất thời cảm thấy bực mình, chính mình kêu cả nửa ngày, song nhi cách đó không xa một chút cũng không để ý tới hắn. Chỉ có hai con Lôi Văn Hổ canh giữ hắn, nhưng mình lại không dám đi trước mặt hắn, trong bí cảnh này, mình thế đơn lực mỏng, hiện tại chỉ có thể từ xa đi theo hắn.

Trôi qua nửa ngày, Tiêu Lăng Hàn vẫn chưa xuất hiện, phía sau hắn là song nhi có ác ý. Lôi Văn Hổ căn bản không nghe hắn, hắn nên làm cái gì bây giờ? Trong đầu Ân Thiên Duệ tràn ngập dấu chấm hỏi, hắn nhăn mặt cau mày nói: "Aiz!"

"Tiểu đệ!"

Bên trái truyền đến một thanh âm quen thuộc, Ân Thiên Duệ quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một nam tử mặc một thân bạch y. Hắn đứng trước gió, khuôn mặt tuấn tú, gió thổi qua, quần áo tung bay như gió, lập tức thu hút mọi sự chú ý của Ân Thiên Duệ.

"Đại ca!" Ân Thiên Duệ có chút nghẹn ngào kêu lên, hắn đến bí cảnh đã gần mười một tháng, cuối cùng cũng gặp được đại cacủa mình.

Khi không nhìn thấy người, hắn vẫn luôn lo lắng cho đại ca, bây giờ nhìn thấy người, đại ca vẫn khỏe mạnh và còn sống đứng trước mặt anh, Ân Thiên Duệ vui vẻ lao vào vòng tay của đại ca.



" Gừ ~~ Gừ" Một người lạ đột nhiên xuất hiện, Lôi Văn Hổ cảnh giác nhìn chằm chằm Ân Thiên Thịnh, nếu có một lời không hợp thì sẽ giáng cho hắn một đạo lôi điện.

Lúc đầu Ân Thiên Thịnh nhìn thấy Ân Thiên Duệ đứng cùng hai con Lôi Văn Hổ, có chút sợ hãi không nhận ra. Nhưng nhìn rõ ràng bóng dáng quen thuộc của Ân Thiên Duệ, hắn không khỏi kêu lên. Hiện tại nghe thấy âm thanh của hai con Lôi Văn Hổ, hắn theo phản xạ rút kiếm trên lưng ra. Những ngày này ở bí cảnh, hắn vẫn luôn chiến đấu, không hề hay biết, tu vi của hắn đã đạt tới nửa bước Kim Đan, chỉ cần có cơ hội, hắn có thể lập tức đột phá kim Đan kỳ.

Sở Mục Nam vốn dĩ đang đi theo sau song nhi kia rất tốt, nhưng đột nhiên hắn thấy Ân Thiên Thịnh kêu cái kia song nhi kia là tiểu đệ. Hắn không biết song nhi đó, nhưng hắn biết Ân Thiên Thịnh , người thân cận với Sở Mộ Thần. Thế là Sở Mục Nam lặng lẽ rời đi trong khi cả hai đang đắm chìm trong niềm vui được gặp nhau.

"Hai con Lôi Văn Hổ này là chuyện gì vậy?" Ân Thiên Thịnh nhìn hai con yêu thú đang chăm chú nhìn mình, da đầu tê dại, hắn khó có thể đối phó với một trong số chúng, nhưng bây giờ lại có tận hai con ở đây!

"Bọn nó đi theo Tiêu đại ca, không phải ta. Nếu ta có thể khiến hai con yêu thú Kim Đan kỳ tự nguyện thần phục, ta đây nằm mơ cũng cười đến tỉnh " Ân Thiên Duệ chua lòm nói.

"Đừng coi thường bản thân, khi tu vi của ngươi tăng lên, trình độ luyện đan cũng sẽ cao lên, sẽ có một ít yêu tu quỳ xuống cầu xin ngươi tiếp nhận lấy chúng nó." Ân Thiên Thịnh sờ sờ đầu em trai tỏ vẻ an ủi, hắn đã mười sáu tuổi tuổi, vậy mà vẫn còn tính tình trẻ con.

“Vậy thì phải chờ đến ngày tháng năm nào a ?”

"Chỉ một bữa ăn là không thể trở nên mập mạp!" Ân Thiên Thịnh tức giận nói, suy nghĩ của em trai của hắn thật là kỳ quái! “Gì, ngươi đã là Trúc Cơ rồi?” Ân Thiên Thịnh phát hiện, tu vi của em trai mình đã là Trúc Cơ sơ kỳ.

"Đương nhiên, cũng không nhìn xem ta là ai!"

"Được rồi, ngươi là nhất! Tiêu sư đệ đâu rồi?" Ân Thiên Thịnh nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Tiêu Lăng Hàn, trong lúc nhất thời không khỏi có chút kỳ quái.

"Ồ! Ta cũng không biết. Hắn đột nhiên biến mất." Ân Thiên Duệ nhún nhún vai, vô tội nói. Tiêu đại ca thậm chí không nói một tiếng nào với mình khi hắn rời đi, hắn cũng không sợ hai con yêu thú sẽ ăn thịt mình. Thật là vô trách nhiệm!

Hai anh em đang nói chuyện thì nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý cùng Tiêu Lăng Hàn từ xa đi về phía bọn họ.

Lúc trước Tiêu Lăng Hàn đang ngồi trên Lôi Văn Hổ nhàn nhã nhìn cảnh sắc trong bí cảnh, nhưng khi thần thức của hắn quét qua, nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý đang chật vật nằm trên mặt đất.

Hắn không suy nghĩ gì mà liền chạy tới, vội vàng quên nói với Ân Thiên Duệ. Thượng Quan Huyền Ý lúc đó toàn thân là máu, cả người bị thương, Tiêu Lăng Hàn đành phải đưa hắn đến không gian Long Ngọc, lợi dụng sự chênh lệch thời gian trong không gian để chữa lành vết thương cho hắn.

Một tháng sau…

Nơi này gần với trung tâm bí cảnh, bốn phía yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lá rơi xuống đất, mặt đất rậm rạp cây dương xỉ, sương mù đỏ bao phủ toàn bộ khu rừng phía trước.

“Ta nghe nói rằng chúng ta có thể đến khu vực trung tâm thông qua khu rừng này.”

"Vậy tại sao những người đó không đi vào?" Thượng Quan Huyền Ý tò mò hỏi, nhìn khối đất trống bên cạnh chật kín người.

“Ngươi có nhìn thấy sương mù đỏ không?” Tiêu Lăng Hàn chỉ vào sương mù đỏ bay bay khắp khu rừng.

Thượng Quan Huyền Ý gật đầu, Tiêu Lăng Hàn tiếp tục nói: “Những đám sương mù đỏ đó cực độc, giải độc đan thông thường căn bản không có tác dụng.”



"Khó trách mọi người canh gác ở bên ngoài, chúng ta cũng không vào được sao?"

"Chúng ta trước tiên cũng cần tìm một nơi để ổn định, còn có năm ngày mới có thể mở ra khu vực trung tâm, sau đó xem những người khác tiến vào như thế nào."

Lúc này, Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý, Ân Thiên Duệ cùng Ân Thiên Thịnh đã dàn xếp một chỗ ở khu đất trống. Họ không đả tọa như những người khác, kiên nhẫn chờ đợi, sau khi vài người chọn được địa điểm, họ lấy dụng cụ nấu ăn ra và bắt đầu làm đồ ăn.

Một lúc sau, từng đợt hương thơm bay ra, hương thơm lan ra mười dặm, mọi người không khỏi động ngón trỏ, những người đang đả tọa bên cạnh đều mở mắt ra. Một đám tức giận mà quay đầu, muốn dạy cho kẻ không có mắt đó một bài học vì đã dám làm đồ ăn ở đây và quấy rối bọn họ thanh tu. Nhưng khi nhìn thấy hai con hổ sọc sấm sét uy nghiêm đang nhìn mình chăm chú, mọi người đều không nói nên lời.

"Dường như chúng ta đã khiến mọi người phẫn nộ rồi!"

Ân Thiên Duệ quay người lại, nhìn thấy người đối diện hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, làm hắn không khỏi rụt cổ lại.

"Không sao đâu. Lát nữa nếu thấy đói, họ cũng sẽ nấu ăn như chúng ta."

Tiêu Lăng Hàn vừa nói xong liền có người bắt đầu đốt lửa nấu thịt nướng, giống như đi dã ngoại vậy. Nó nhắc nhở Tiêu Lăng Hàn, hắn lúc ở Trái đất làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng cũng sẽ như bây giờ, nhưng hiện đại không có nhẫn không gian, hết thảy đều rất đơn giản, điều kiện hoàn toàn không thể so sánh được với bây giờ.

Thượng Quan Huyền Ý vươn tay kéo Tiêu Lăng Hàn, hắn vừa rồi chỉ là có ảo giác mình cách xa Tiêu Lăng Hàn. Nhưng người đó rõ ràng đang ở ngay trước mặt mình, tại sao mình lại có cảm giác như vậy? Điều này làm cho hắn có chút sợ hãi, hắn sợ Tiêu Lăng Hàn sẽ rời đi hắn như vậy. Nếu ông trời đã gửi người này đến với hắn thì hắn sẽ không bao giờ cho phép người này rời xa mình.

Nhìn sường mặt hoàn mỹ của Tiêu Lăng Hàn, trong mắt Thượng Quan Huyền Ý hiện lên một tia chiếm hữu điên cuồng, thậm chí còn muốn đè hắn dưới thân mình. Khi Tiêu Lăng Hàn quay người lại, Thượng Quan Huyền Ý lại khôi phục bộ dáng đáng yêu.

Thượng Quan Huyền Ý thầm nghĩ, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, mình vĩnh viễn sẽlà hình dáng mà hắn yeu thích nhất!

Tiêu Lăng Hàn quay đầu lại, liền thấy Thượng Quan Huyền Ý đang nhìn mình chằm chằm, bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu, làm khóe miệng hắn nhếch lên, đưa tay xoa xoa đầu Thượng Quan Huyền Ý.

Hai ngày sau…

Mạc Vô Nhai mang theo Cổ Bác Đào cùng Vương Đại Hổ xuất hiện trước mặt bốn người Tiêu Lăng Hàn.

Khi Ân Thiên Duệ cùng Tiêu Lăng Hàn thấy Cổ Bác Đào cùng Vương Đại Hổ, biểu cảm của họ chỉ có thể dùng một lời khó nói hết để hình dung.

Tiêu Lăng Hàn không cần nghĩ cũng biết rằng Cổ Bác Đào chắc chắn đã bị Cổ Bác Thắng ám hại. Một là Vương Đại Hổ từ chối tham gia cùng những người khác và chịu chung số phận với Cổ Bác Đào; hai là hắn rời khỏi đội ngũ của Cổ gia để trả ơn Cổ Bác Đào.

Ân Thiên Duệ thì đang nghĩ rằng Tiêu đại ca hôm đó rời đi đơn giản là vì hắn lo lắng bị hai người này ăn vạ đúng không?

"A! Cuối cùng cũng nhìn thấy ngươi." Nhìn thấy mấy người, Mạc Vô Nhai hưng phấn nói.

------------- End chương 127: ---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau