[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 128: Ngưng Quang Thảo Cấp 3
Mạc Vô Nhai cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy nhóm người củaTiêu Lăng Hàn, hắn thực sự sợ rằng nếu mình đến đây trước mấy người Tiêu Lăng Hàn, thì tình hình của ba người có lẽ sẽ gặp nguy hiểm. Bây giờ hầu hết người trong Mạc gia đều muốn giết mình, nếu không thể công khai thực hiện thì nhất định sẽ bí mật thực hiện, mà Cổ gia khả năng cũng sẽ bởi vì Cổ Bác Đào, ra tay đối với ba người mình.
"Biểu ca" Ân Thiên Duệ nhìn Mạc Vô Nhai với đôi mắt đẫm lệ, có chút muốn ôm hắn, nhưng ở đây có rất nhiều người.
"Thiên Duệ." Mạc Vô Nhai tiến lên ôm lấy Ân Thiên Duệ, hắn không sợ bị nhìn thấy.
Đối với hành động không quan tâm này của Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Thịnh ở bên cạnh hắn giận dữ trừng mắt, chết tiệt, Mạc Vô Nhai dám chiếm tiện nghi của em trai mình ở trước công chúng. Thấy hai người ôm nhau hồi lâu vẫn không buông ra, Ân Thiên Thịnh bước tới, tách hai người ra: "Chỉ cần ôm là đủ. Ở nơi công cộng, nam song thụ thụ bất thân.”
Ân Thiên Duệ nghe thấy anh trai nói như vậy, mặt đỏ bừng, thật muốn tìm một cái hố dưới đất mà chui vào.
Mạc Vô Nhai quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Lăng Hàn, trong lòng nhất thời lo lắng, mình rốt cuộc nơi nào chọc tức hắn?
Mạc Vô Nhai cố gắng bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ, Tiêu Lăng Hàn không nói qua là tiến vào bí cảnh nhất định phải gặp mặt a? Vậy tại sao lại tức giận?
Khi hắn nhìn thấy Cổ Bác Đào cùng Vương Đại Hổ, hắn ngay lập tức nhận ra rằng vấn đề nằm ở hai người này, hắn ở một mình mang theo hai cái Trúc Cơ sơ kỳ kéo chân sau. Tiêu Lăng Hàn nhất định cho rằng mình là thánh mẫu, mình đã phạm vào điều cấm kỵ của hắn, "Ngươi không thể làm thánh mẫu!" Câu nói này liên tục văng vẳng bên tai Mạc Vô Nhai, hắn thầm nghĩ, hắn bây giờ xong rồi, xong rồi!
Ân Thiên Thịnh thấy Mạc Vô Nhai đứng đó, trán đầy mồ hôi và vẻ mặt căng thẳng có thể mô tả là lúng túng. Hắn còn tưởng rằng những gì mình vừa nói quá nghiêm trọng, đang suy nghĩ xem có nên xin lỗi hay không thì đã bị người cắt ngang.
"Này, đây không phải là Cổ nhị thiếu của chúng ta sao? Sao rồi? Gặp được bầy sói liền bỏ rơi tộc nhân của mình. Đây là trèo cao à?" Cổ Bác Thắng mỉa mai nói.
Tiêu Lăng Hàn nghe xong trong lòng cười lạnh, Trèo cao? Đây là trèo cao sao? Đã trèo cao thì phải tính phí! Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Cổ Bác Đào mặt đỏ bừng, giống như sắp tức giận, xem ra hắn đã thua Cổ Bác Thắng. Mặt khác, Cổ Bác Thắng tuy trên mặt tràn đầy bi thương cùng tức giận, nhưng trong mắt tất cả đều là vui sướng khi người gặp họa, còn có một tia khoái ý.
Tiêu Lăng Hàn đứng dậy đi về phía Cổ gia, hắn nhìn hơn mười người Cổ gia, nhiều hơn trước năm người, xem ra bọn họ lại gặp được tộc nhân của mình.
Cổ gia nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn tới gần, đều cảnh giác nhìn hắn. Rốt cuộc, theo với động tác của hắn, Lôi Văn Hổ đang nằm trên mặt đất cũng đứng dậy, lắc lắc cơ thể.
"Bây giờ ai là người có tiếng nói nhất trong Cổ gia?"
Cổ gia không biết Tiêu Lăng Hàn hỏi có ý gì, đều theo bản năng nhìn Cổ Bác Thắng.
Tiêu Lăng Hàn cũng nhìn về phía Cổ Bác Thắng.
Cổ Bác Thắng trong lòng đắc ý nhưng không lộ ra trên mặt, "Ta là Cổ Bác Thắng, ở Cổ gia đứng hàng thứ tư."
"Ta không quan tâm ngươi là ai, ngươi chỉ cần trả lời ta. Hiện tại, ở bí cảnh, ai là người có quyền định đoạt Cổ gia?" Tiêu Lăng Hàn tức giận nói, khiến Cổ gia đối diện đỏ mặt tía tai nhưng lại không dám tấn công.
“Tại hạ bất tài, đều là tộc nhân nâng đỡ.” Cổ Bác Thắng cũng không tức giận, vẫn là khách khí ôn hòa nói.
"Nói nhảm thật nhiều! Nếu ngươi là người định đoạt, vậy thì mang đi!" Tiêu Lăng Hàn vẻ mặt không kiên nhẫn, nói xong liền đưa tay ra.
"Cái gì?"
Cổ Bác Thắng vẻ mặt mê mang, không biết Tiêu Lăng Hàn có ý gì.
“Mang linh thạch tới!” Tiêu Lăng Hàn lại thiếu kiên nhẫn nói.
“A?” Cổ Bác Thắng càng thêm bối rối.
Thượng Quan Huyền Ý cùng Ân Thiên Duệ ở phía sau Tiêu Lăng Hàn đều nhịn cười, bả vai giật giật, Tiêu Lăng Hàn lại bắt đầu chỉnh người, thậm chí còn chỉnh đến ngơ ngác.
"Trước đây, ta và bạn đồng hành của ta đang ăn thịt nướng dưới một gốc cây lớn. Thịt vừa được nướng xong, nhị thiếu của Cổ gia đã dẫn theo một bầy sói chạy về phía chúng ta. Kết quả là chúng ta thậm chí không thể ăn được thịt nướng và đành phải giúp hắn chiến đấu. Chỉ là giúp hắn chiến đấu thì liền thôi đi, nhưng trong cơ thể hắn kỳ thực không có linh lực. Tavà đồng đội của ta đã giết chết một đàn sói. Nhưng nhị thiếu Cổ gia của các ngươi lại trực tiếp ngất xỉu, đường đường là nhị thiếu Cổ gia nhưng mà thậm chí còn không có nổi một cái túi trữ vật trên người, vì vậy chúng ta phải tốn đan dược để cứu hắn, trên người hắn đầy vết thương, hắn hoàn toàn là một tên kéo chân sau, giá trị vũ lực lại còn thấp nữa chứ. Chúng ta đã giúp Cổ gia các ngươi bảo vệ người lâu như vậy, chẳng lẽ các ngươi không nên trả linh thạch cho chúng ta sao? Đừng quên còn có tiền đan dược, tất cả đều là cấp hai - Hồi Xuân Đan, Hồi Linh Đan, Bổ Khí Đan, Sinh Cốt Đan; còn có tiền thịt nướng, đó chính là thịt yêu thú Kim Đan kỳ" Nói xong, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy miệng khô khốc, liền lấy ra một quả linh cấp hai bắt đầu nhai, mỗi khi gặp được cây linh quả trong bí cảnh đều chuyển chúng đến không gian Long Ngọc.
"Thì ra nhị thiếu cũng không có bỏ rơi chúng ta, thậm chí còn giúp chúng ta dụ đi phần lớn bầy sói."
"Đúng vậy, xem ra chúng ta đều lầm nhị thiếu."
"Ta đã nói là nhị thiếu không có khả năng vứt bỏ chúng ta mà."
"Không biết là ai bảo nhị thiếu chạy trốn."
"Lúc ấy không phải ta không hiểu biết tình huống sao?"
"..."
Nghe xong lời nói Tiêu Lăng Hàn, các đệ tử Cổ gia đều dùng ánh mắt áy náy nhìn Cổ Bác Đào, tựa hồ bọn họ và những người khác đã hiểu lầm nhị thiếu gia. Ngược lại Cổ Bác Thắng lại sắc mặt âm trầm, ánh mắt âm hiểm.
Vương Đại Hổ nghe được lời nói của Tiêu Lăng Hàn, cả người đều sửng sốt, Tiêu Lăng Hàn cứu bọn họ khi nào? Tại sao hắn lại không biết?
"Sao ngươi còn đứng đó? Nhanh đưa linh thạch cho ta! Ngươi không có linh thạch đi? Ngươi có phải là người phụ trách Cổ gia hay không?" Tiêu Lăng Hàn đã nghe đủ cuộc nghị luận của Cổ gia, rồi nhìn Cổ Bác Thắng, thấy vẻ mặt của tên này đầy tức giận, như thể vừa nuốt phải một con ruồi vậy.
Cổ Bác Đào đúng lúc mà nói: "Tứ đệ, bên người ngươi còn có linh thạch không? Ta gặp chút chuyện phiền toái nên ngươi trước tiên cứ đưa linh thạch cho vị sư đệ này đã. Cứ coi như ta mượn linh thạch của ngươi là được, chờ ra khỏi bí cảnh ta sẽ trả lại cho ngươi.”
"Nhị ca, ngươi và ta là huynh đệ, của ta là của ngươi, đừng nói ngươi có thể mượn hay không." Cổ Bác Thắng bị mọi người nhìn, vẻ mặt hắn không vui, hắn bất đắc dĩ lấy ra một cái túi trữ vật ở bên trong có 200 ngàn viên linh thạch đưa cho Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn dùng thần thức quét qua, lẩm bẩm nói: “Mạng sống của nhị thiếu Cổ gia thật là rẻ mạt, chỉ có 200 ngàn linh thạch.”
Lời này vừa nói ra, mọi người càng thêm hưng phấn nhìn hai huynh đệ Cổ gia.
“Đúng rồi, còn có một viên Giải Linh Đan, nhị thiếu của các ngươi trước khi gặp đã bị trúng Phệ Linh Đan. Chúng ta trên người không có đan dược làm sẵn, cho nên muốn luyện chế nó cũng tốn rất nhiều công sức. Phải tốn sức chín trâu hai hổ mới tìm được đầy đủ linh thảo đề luyện đan" Tiêu Lăng Hàn lười biếng duỗi tay ra, chờ Cổ Bác Thắng đưa linh thạch cho hắn.
Cổ Bác Thắng tức giận với lời nói của Tiêu Lăng Hàn đến mức thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Mọi người xung quanh nhìn Cổ gia bằng ánh mắt cổ quái, trong một đại gia tộc, huynh đệ mâu thuẫn với nhau là chuyện bình thường. Nhưng chuyện này ít khi bị lộ ra ngoài như thế này, một vở kịch tuyệt vời như vậy, mọi người vây xem rất thích thú.
Tuy rằng mọi người đều tận mắt chứng kiến Tiêu Lăng Hàn và Cổ Bác Đào không có cùng nhau đến đây, nhưng nếu cứu được người xong sau đó lại tách ra thì sao? Không thấy rằng Mạc Vô Nhai đang ở cùng với họ sao? Huống chi, cho dù Tiêu Lăng Hàn không cứu, nhưng cũng được gọi là cứu. Không nhìn thấy Mạc Vô Nhai đứng một bên cũng không có lên tiếng, chẳng phải là đã cam chịu sao?
Cổ Bác Thắng bị mọi người nhìn chằm chằm, trong mắt mơ hồ lóe lên một tia hung ác, nhưng ngoại trừ Tiêu Lăng Hàn đang đứng trước mặt hắn, những người khác cũng không có chú ý tới. Sau đó hắn bình tĩnh lấy ra Ngưng Quang Thảo cấp ba đưa cho Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn nheo mắt lại, có linh thảo tốt như vậy, đây là muốn hắn trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người!
Cầm lấy linh thảo, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp ném cho Lôi Văn Hổ đang chờ đợi nhìn hắn.
"Ta không biết chế tạo đan dược, cầm lấy cũng lãng phí, ta thưởng cho ngươi."
Ân Thiên Duệ vẻ mặt tức muốn hộc máu, vô cùng đau đớn chỉ vào Tiêu Lăng Hàn: "Tiêu đại ca, ngươi không biết luyện đan, ta có thể! Ngươi có thể cho ta linh thảo, ngươi... thật là phí phạm của trời."
Mọi người im lặng gật đầu, cảm thấy Ân Thiên Duệ nói đúng, Tiêu Lăng Hàn không cần có thể cho bọn họ nha! Đưa nó cho một con yêu thú thật sự lãng phí, điển hình của tiêu xài hoang phí là đây.
“Lần sau gặp được người biết điều như Cổ gia, ta sẽ đưa cho ngươi.” Tiêu Lăng Hàn vỗ vỗ vai Ân Thiên Duệ, an ủi hắn.
"Ta đã nói, cứu Cổ Bác Đào là không lầm mà, hắn trả linh thạch cùng linh thảo cho chúng ta, lần sau gặp tiểu thư, thiếu gia thế gia nào đó, hoặc là người ăn mặc tốt, chúng ta sẽ cứu bọn họ." Thượng Quan Huyền Ý cũng ở một bên bổ sung nói. Hắn và Tiêu Lăng Hàn thời gian ở bên nhau lâu nhất, phối hợp với nhau rất hoàn hảo.
Mọi người: "..." Tình người cảm lạnh quá đi, thấy người ta có tiền mới cứu!
Mạc Vô Nhai ở một bên giật giật khóe miệng, người này rõ ràng là được hắn cứu có được không?
Cổ Bác Thắng không ngờ rằng Tiêu Lăng Hàn lại ném Ngưng Quang Thảo trực tiếp cho một con súc sinh, khiến hắn tức run cả người. Vốn dĩ hắn dự định bây giờ sẽ đưa linh thảo cho Tiêu Lăng Hàn, sau khi rời khỏi bí cảnh sẽ tìm cách lấy lại. Dù sao đồ vật của Cổ gia cũng không dễ dàng có được như vậy, không ngờ...
Nhìn thấy sự chú ý của mọi người đều bị Ngưng Quang Thảo và Lôi Văn Hổ thu hút, Tiêu Lăng Hàn không thể không khâm phục khả năng xử lý tình huống của Cổ Bác Thắng, trong nháy mắt chuyển hướng dư luận bất lợi khỏi hắn.
Nếu không phải hắn biết Cổ Bác Thắng linh hồn không có vấn đề gì, Tiêu Lăng Hàn hẳn là sẽ hoài nghi Cổ Bác Thắng vốn là ở trong giới giải trí hiện đại, cái này dư luận cũng giở trò tương tự.
"Cố nhị thiếu, xin hãy nhanh chóng trở về đi. Đệ đệ của ngươi đã trả tiền chuộc rồi, sau khi trở về, tốt nhất ngươi nên điều tra xem ai đã hạ Phệ Linh Đan cho ngươi." Tiêu Lăng Hàn nhìn Cổ Bác Đào nói với vẻ mặt ghét bỏ.
Thấy không còn kịch để xem nữa, mọi người đành giải tán.
Sau khi những người xa lạ đều rời đi, Tiêu Lăng Hàn và năm người ngồi cùng nhau.
Tiêu Lăng Hàn trực tiếp ném 200 ngàn linh thạch cho Mạc Vô Nhai.
Mạc Vô Nhai không biết có nên lấy hay không nên thận trọng liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn.
"Không phải ngươi đã cứu người sao? Người ta đưa cho thì cứ nhận đi. Lần sau cứu người phải chú ý chút, đừng để bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền. Ăn gì cũng không thể có hại được, chúng ta sẽ không bao giờ thực hiện một mua bán lỗ vốn."
Thượng Quan Huyền Ý, Ân Thiên Duệ cùng Mạc Vô Nhai đều gật đầu đồng tình, tựa hồ đã được dạy cái gì đó.
----------- End chương 128: -------------
"Biểu ca" Ân Thiên Duệ nhìn Mạc Vô Nhai với đôi mắt đẫm lệ, có chút muốn ôm hắn, nhưng ở đây có rất nhiều người.
"Thiên Duệ." Mạc Vô Nhai tiến lên ôm lấy Ân Thiên Duệ, hắn không sợ bị nhìn thấy.
Đối với hành động không quan tâm này của Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Thịnh ở bên cạnh hắn giận dữ trừng mắt, chết tiệt, Mạc Vô Nhai dám chiếm tiện nghi của em trai mình ở trước công chúng. Thấy hai người ôm nhau hồi lâu vẫn không buông ra, Ân Thiên Thịnh bước tới, tách hai người ra: "Chỉ cần ôm là đủ. Ở nơi công cộng, nam song thụ thụ bất thân.”
Ân Thiên Duệ nghe thấy anh trai nói như vậy, mặt đỏ bừng, thật muốn tìm một cái hố dưới đất mà chui vào.
Mạc Vô Nhai quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Lăng Hàn, trong lòng nhất thời lo lắng, mình rốt cuộc nơi nào chọc tức hắn?
Mạc Vô Nhai cố gắng bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ, Tiêu Lăng Hàn không nói qua là tiến vào bí cảnh nhất định phải gặp mặt a? Vậy tại sao lại tức giận?
Khi hắn nhìn thấy Cổ Bác Đào cùng Vương Đại Hổ, hắn ngay lập tức nhận ra rằng vấn đề nằm ở hai người này, hắn ở một mình mang theo hai cái Trúc Cơ sơ kỳ kéo chân sau. Tiêu Lăng Hàn nhất định cho rằng mình là thánh mẫu, mình đã phạm vào điều cấm kỵ của hắn, "Ngươi không thể làm thánh mẫu!" Câu nói này liên tục văng vẳng bên tai Mạc Vô Nhai, hắn thầm nghĩ, hắn bây giờ xong rồi, xong rồi!
Ân Thiên Thịnh thấy Mạc Vô Nhai đứng đó, trán đầy mồ hôi và vẻ mặt căng thẳng có thể mô tả là lúng túng. Hắn còn tưởng rằng những gì mình vừa nói quá nghiêm trọng, đang suy nghĩ xem có nên xin lỗi hay không thì đã bị người cắt ngang.
"Này, đây không phải là Cổ nhị thiếu của chúng ta sao? Sao rồi? Gặp được bầy sói liền bỏ rơi tộc nhân của mình. Đây là trèo cao à?" Cổ Bác Thắng mỉa mai nói.
Tiêu Lăng Hàn nghe xong trong lòng cười lạnh, Trèo cao? Đây là trèo cao sao? Đã trèo cao thì phải tính phí! Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Cổ Bác Đào mặt đỏ bừng, giống như sắp tức giận, xem ra hắn đã thua Cổ Bác Thắng. Mặt khác, Cổ Bác Thắng tuy trên mặt tràn đầy bi thương cùng tức giận, nhưng trong mắt tất cả đều là vui sướng khi người gặp họa, còn có một tia khoái ý.
Tiêu Lăng Hàn đứng dậy đi về phía Cổ gia, hắn nhìn hơn mười người Cổ gia, nhiều hơn trước năm người, xem ra bọn họ lại gặp được tộc nhân của mình.
Cổ gia nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn tới gần, đều cảnh giác nhìn hắn. Rốt cuộc, theo với động tác của hắn, Lôi Văn Hổ đang nằm trên mặt đất cũng đứng dậy, lắc lắc cơ thể.
"Bây giờ ai là người có tiếng nói nhất trong Cổ gia?"
Cổ gia không biết Tiêu Lăng Hàn hỏi có ý gì, đều theo bản năng nhìn Cổ Bác Thắng.
Tiêu Lăng Hàn cũng nhìn về phía Cổ Bác Thắng.
Cổ Bác Thắng trong lòng đắc ý nhưng không lộ ra trên mặt, "Ta là Cổ Bác Thắng, ở Cổ gia đứng hàng thứ tư."
"Ta không quan tâm ngươi là ai, ngươi chỉ cần trả lời ta. Hiện tại, ở bí cảnh, ai là người có quyền định đoạt Cổ gia?" Tiêu Lăng Hàn tức giận nói, khiến Cổ gia đối diện đỏ mặt tía tai nhưng lại không dám tấn công.
“Tại hạ bất tài, đều là tộc nhân nâng đỡ.” Cổ Bác Thắng cũng không tức giận, vẫn là khách khí ôn hòa nói.
"Nói nhảm thật nhiều! Nếu ngươi là người định đoạt, vậy thì mang đi!" Tiêu Lăng Hàn vẻ mặt không kiên nhẫn, nói xong liền đưa tay ra.
"Cái gì?"
Cổ Bác Thắng vẻ mặt mê mang, không biết Tiêu Lăng Hàn có ý gì.
“Mang linh thạch tới!” Tiêu Lăng Hàn lại thiếu kiên nhẫn nói.
“A?” Cổ Bác Thắng càng thêm bối rối.
Thượng Quan Huyền Ý cùng Ân Thiên Duệ ở phía sau Tiêu Lăng Hàn đều nhịn cười, bả vai giật giật, Tiêu Lăng Hàn lại bắt đầu chỉnh người, thậm chí còn chỉnh đến ngơ ngác.
"Trước đây, ta và bạn đồng hành của ta đang ăn thịt nướng dưới một gốc cây lớn. Thịt vừa được nướng xong, nhị thiếu của Cổ gia đã dẫn theo một bầy sói chạy về phía chúng ta. Kết quả là chúng ta thậm chí không thể ăn được thịt nướng và đành phải giúp hắn chiến đấu. Chỉ là giúp hắn chiến đấu thì liền thôi đi, nhưng trong cơ thể hắn kỳ thực không có linh lực. Tavà đồng đội của ta đã giết chết một đàn sói. Nhưng nhị thiếu Cổ gia của các ngươi lại trực tiếp ngất xỉu, đường đường là nhị thiếu Cổ gia nhưng mà thậm chí còn không có nổi một cái túi trữ vật trên người, vì vậy chúng ta phải tốn đan dược để cứu hắn, trên người hắn đầy vết thương, hắn hoàn toàn là một tên kéo chân sau, giá trị vũ lực lại còn thấp nữa chứ. Chúng ta đã giúp Cổ gia các ngươi bảo vệ người lâu như vậy, chẳng lẽ các ngươi không nên trả linh thạch cho chúng ta sao? Đừng quên còn có tiền đan dược, tất cả đều là cấp hai - Hồi Xuân Đan, Hồi Linh Đan, Bổ Khí Đan, Sinh Cốt Đan; còn có tiền thịt nướng, đó chính là thịt yêu thú Kim Đan kỳ" Nói xong, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy miệng khô khốc, liền lấy ra một quả linh cấp hai bắt đầu nhai, mỗi khi gặp được cây linh quả trong bí cảnh đều chuyển chúng đến không gian Long Ngọc.
"Thì ra nhị thiếu cũng không có bỏ rơi chúng ta, thậm chí còn giúp chúng ta dụ đi phần lớn bầy sói."
"Đúng vậy, xem ra chúng ta đều lầm nhị thiếu."
"Ta đã nói là nhị thiếu không có khả năng vứt bỏ chúng ta mà."
"Không biết là ai bảo nhị thiếu chạy trốn."
"Lúc ấy không phải ta không hiểu biết tình huống sao?"
"..."
Nghe xong lời nói Tiêu Lăng Hàn, các đệ tử Cổ gia đều dùng ánh mắt áy náy nhìn Cổ Bác Đào, tựa hồ bọn họ và những người khác đã hiểu lầm nhị thiếu gia. Ngược lại Cổ Bác Thắng lại sắc mặt âm trầm, ánh mắt âm hiểm.
Vương Đại Hổ nghe được lời nói của Tiêu Lăng Hàn, cả người đều sửng sốt, Tiêu Lăng Hàn cứu bọn họ khi nào? Tại sao hắn lại không biết?
"Sao ngươi còn đứng đó? Nhanh đưa linh thạch cho ta! Ngươi không có linh thạch đi? Ngươi có phải là người phụ trách Cổ gia hay không?" Tiêu Lăng Hàn đã nghe đủ cuộc nghị luận của Cổ gia, rồi nhìn Cổ Bác Thắng, thấy vẻ mặt của tên này đầy tức giận, như thể vừa nuốt phải một con ruồi vậy.
Cổ Bác Đào đúng lúc mà nói: "Tứ đệ, bên người ngươi còn có linh thạch không? Ta gặp chút chuyện phiền toái nên ngươi trước tiên cứ đưa linh thạch cho vị sư đệ này đã. Cứ coi như ta mượn linh thạch của ngươi là được, chờ ra khỏi bí cảnh ta sẽ trả lại cho ngươi.”
"Nhị ca, ngươi và ta là huynh đệ, của ta là của ngươi, đừng nói ngươi có thể mượn hay không." Cổ Bác Thắng bị mọi người nhìn, vẻ mặt hắn không vui, hắn bất đắc dĩ lấy ra một cái túi trữ vật ở bên trong có 200 ngàn viên linh thạch đưa cho Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn dùng thần thức quét qua, lẩm bẩm nói: “Mạng sống của nhị thiếu Cổ gia thật là rẻ mạt, chỉ có 200 ngàn linh thạch.”
Lời này vừa nói ra, mọi người càng thêm hưng phấn nhìn hai huynh đệ Cổ gia.
“Đúng rồi, còn có một viên Giải Linh Đan, nhị thiếu của các ngươi trước khi gặp đã bị trúng Phệ Linh Đan. Chúng ta trên người không có đan dược làm sẵn, cho nên muốn luyện chế nó cũng tốn rất nhiều công sức. Phải tốn sức chín trâu hai hổ mới tìm được đầy đủ linh thảo đề luyện đan" Tiêu Lăng Hàn lười biếng duỗi tay ra, chờ Cổ Bác Thắng đưa linh thạch cho hắn.
Cổ Bác Thắng tức giận với lời nói của Tiêu Lăng Hàn đến mức thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Mọi người xung quanh nhìn Cổ gia bằng ánh mắt cổ quái, trong một đại gia tộc, huynh đệ mâu thuẫn với nhau là chuyện bình thường. Nhưng chuyện này ít khi bị lộ ra ngoài như thế này, một vở kịch tuyệt vời như vậy, mọi người vây xem rất thích thú.
Tuy rằng mọi người đều tận mắt chứng kiến Tiêu Lăng Hàn và Cổ Bác Đào không có cùng nhau đến đây, nhưng nếu cứu được người xong sau đó lại tách ra thì sao? Không thấy rằng Mạc Vô Nhai đang ở cùng với họ sao? Huống chi, cho dù Tiêu Lăng Hàn không cứu, nhưng cũng được gọi là cứu. Không nhìn thấy Mạc Vô Nhai đứng một bên cũng không có lên tiếng, chẳng phải là đã cam chịu sao?
Cổ Bác Thắng bị mọi người nhìn chằm chằm, trong mắt mơ hồ lóe lên một tia hung ác, nhưng ngoại trừ Tiêu Lăng Hàn đang đứng trước mặt hắn, những người khác cũng không có chú ý tới. Sau đó hắn bình tĩnh lấy ra Ngưng Quang Thảo cấp ba đưa cho Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn nheo mắt lại, có linh thảo tốt như vậy, đây là muốn hắn trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người!
Cầm lấy linh thảo, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp ném cho Lôi Văn Hổ đang chờ đợi nhìn hắn.
"Ta không biết chế tạo đan dược, cầm lấy cũng lãng phí, ta thưởng cho ngươi."
Ân Thiên Duệ vẻ mặt tức muốn hộc máu, vô cùng đau đớn chỉ vào Tiêu Lăng Hàn: "Tiêu đại ca, ngươi không biết luyện đan, ta có thể! Ngươi có thể cho ta linh thảo, ngươi... thật là phí phạm của trời."
Mọi người im lặng gật đầu, cảm thấy Ân Thiên Duệ nói đúng, Tiêu Lăng Hàn không cần có thể cho bọn họ nha! Đưa nó cho một con yêu thú thật sự lãng phí, điển hình của tiêu xài hoang phí là đây.
“Lần sau gặp được người biết điều như Cổ gia, ta sẽ đưa cho ngươi.” Tiêu Lăng Hàn vỗ vỗ vai Ân Thiên Duệ, an ủi hắn.
"Ta đã nói, cứu Cổ Bác Đào là không lầm mà, hắn trả linh thạch cùng linh thảo cho chúng ta, lần sau gặp tiểu thư, thiếu gia thế gia nào đó, hoặc là người ăn mặc tốt, chúng ta sẽ cứu bọn họ." Thượng Quan Huyền Ý cũng ở một bên bổ sung nói. Hắn và Tiêu Lăng Hàn thời gian ở bên nhau lâu nhất, phối hợp với nhau rất hoàn hảo.
Mọi người: "..." Tình người cảm lạnh quá đi, thấy người ta có tiền mới cứu!
Mạc Vô Nhai ở một bên giật giật khóe miệng, người này rõ ràng là được hắn cứu có được không?
Cổ Bác Thắng không ngờ rằng Tiêu Lăng Hàn lại ném Ngưng Quang Thảo trực tiếp cho một con súc sinh, khiến hắn tức run cả người. Vốn dĩ hắn dự định bây giờ sẽ đưa linh thảo cho Tiêu Lăng Hàn, sau khi rời khỏi bí cảnh sẽ tìm cách lấy lại. Dù sao đồ vật của Cổ gia cũng không dễ dàng có được như vậy, không ngờ...
Nhìn thấy sự chú ý của mọi người đều bị Ngưng Quang Thảo và Lôi Văn Hổ thu hút, Tiêu Lăng Hàn không thể không khâm phục khả năng xử lý tình huống của Cổ Bác Thắng, trong nháy mắt chuyển hướng dư luận bất lợi khỏi hắn.
Nếu không phải hắn biết Cổ Bác Thắng linh hồn không có vấn đề gì, Tiêu Lăng Hàn hẳn là sẽ hoài nghi Cổ Bác Thắng vốn là ở trong giới giải trí hiện đại, cái này dư luận cũng giở trò tương tự.
"Cố nhị thiếu, xin hãy nhanh chóng trở về đi. Đệ đệ của ngươi đã trả tiền chuộc rồi, sau khi trở về, tốt nhất ngươi nên điều tra xem ai đã hạ Phệ Linh Đan cho ngươi." Tiêu Lăng Hàn nhìn Cổ Bác Đào nói với vẻ mặt ghét bỏ.
Thấy không còn kịch để xem nữa, mọi người đành giải tán.
Sau khi những người xa lạ đều rời đi, Tiêu Lăng Hàn và năm người ngồi cùng nhau.
Tiêu Lăng Hàn trực tiếp ném 200 ngàn linh thạch cho Mạc Vô Nhai.
Mạc Vô Nhai không biết có nên lấy hay không nên thận trọng liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn.
"Không phải ngươi đã cứu người sao? Người ta đưa cho thì cứ nhận đi. Lần sau cứu người phải chú ý chút, đừng để bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền. Ăn gì cũng không thể có hại được, chúng ta sẽ không bao giờ thực hiện một mua bán lỗ vốn."
Thượng Quan Huyền Ý, Ân Thiên Duệ cùng Mạc Vô Nhai đều gật đầu đồng tình, tựa hồ đã được dạy cái gì đó.
----------- End chương 128: -------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất