[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 13: Song Nhi Là Cái Gì ?
Editor: Linh Khánh
"Nhìn cái gì đấy?" Tiêu Lăng Hàn theo ánh mắt của Thượng Quan Huyền Ý nhìn về một cái bàn ở phía trong góc, nơi đó có ba người ngồi, trong đó có một thiếu niên mặc trang phục màu đỏ, chính là thiếu niên ngày hôm qua hắn gặp ở cửa hàng pháp y.
"Cái người mặc quần áo màu đỏ kia có chút quen mắt, ta cảm giác như ở gặp qua ở nơi nào rồi, nhất thời nghĩ không ra." Mi Thượng Quan Huyền Ý nhíu lại.
Hẳn là gặp qua ở kiếp trước, rốt cuộc gặp qua ở đâu? Ấn tượng không sâu, hẳn là người râu ria.
"Trên người hắn có chút kì quái." Nói xong Tiêu Lăng Hàn liền dùng thần thức xem xét trên người hắn rốt cuộc nơi nào không đúng, phát hiện thạch hải của hắn có cái gì đó khi thần thức của mình đảo qua, có loại hơi thở quen thuộc.
Tiêu Lăng Hàn mặt không biểu cảm thu hồi thần thức, suy nghĩ một chút, là hơi thở Long Ngọc không gian, chẳng lẽ thạch hải người này có một bộ phận Long Ngọc không gian?
Tiêu Lăng Hàn vừa mới dùng thần thức tra xét người này.
Thượng Quan Huyền Ý cũng dùng thần thức đi tra xét người nọ, thái độ của Thượng Quan Huyền Ý không ôn hòa như Tiêu Lăng Hàn, chờ Thượng Quan Huyền Ý thu hồi thần thức, liền thấy thiếu niên kia mồ hôi đầy đầu.
"Không biết vừa rồi là vị tiền bối nào? Ta có chỗ nào đắc tội tiền bối sao?" Thiếu niên đứng lên, đối với người chung quanh hành lễ, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói.
"Ngươi quen biết người nọ sao?"
"Không quen biết."
"Lại không ai công kích hắn, hắn ở nơi đó nói cái gì vậy?"
" Không chừng đầu óc có vấn đề."
"Ngày ta thấy hôm qua hắn cùng Tôn thiếu gia ở bên nhau."
"Hẳn là bạn của Tôn thiếu đi!"
"Bớt tranh cãi, nếu như Tôn thiếu biết chuyện ngươi nhất định sẽ không ăn xong mà bị mang đi."
"......"
Người chung quanh nhỏ giọng nghị luận, hoàn toàn đem hắn trở thành một kẻ điên.
Tiêu Lăng Hàn:...... Thần thức ta rất ôn hòa, không thể làm hắn sợ hãi !
Thượng Quan Huyền Ý:...... Không phải dùng thần thức tra xét một chút thôi sao? Đúng là chuyện bé xé ra to, chẳng có gì lạ!
Thấy không có người để ý tới mình, cả khuôn mặt thiếu niên đều nghẹn đến mức đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, giống như khách trong quán trọ đều ức hiếp, bắt nạt hắn.
Hai người ngồi cùng bàn với Ân Tuyên đều có chút xấu hổ, vẫn là nhìn qua thiếu niên một chút, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.
"Ân thiếu gia, không có ai đâu? Ngươi cảm giác có người công kích ngươi sao?" Trong đó có một người ngồi cùng bàn với hắn hỏi.
"Ngươi là khách quý của Thiên Tường ca ca, ở thành Thiên Huệ không ai dám không có mắt ra tay với ngươi đâu." Một người khác cũng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy khinh thường. Nghĩ thầm: song nhi này nói từ không thành có, lại nghĩ muốn khiến cho ai chú ý? Còn làm bộ dáng nhu nhược đáng thương, Tôn Thiên Tường mới quen biết hắn hai ngày đã bị hắn mê hoặc đến xoay vòng vòng, không biết đông tây nam bắc.
Mặt sau người nói chuyện này tên là Trương Vân Phi, là song nhi, từ nhỏ đã thích Tôn Thiên Tường, một người ngồi cùng bàn khác là anh của hắn tên là Trương Vân Phong.
"Trương thiếu là cho rằng ta đang nói dối?" Ân Tuyên vô tội nhìn Trương Vân Phi chất vấn nói.
Quay đầu dùng ánh mắt tủi thân nhìn Trương Vân Phong: "Trương đại ca cũng cho rằng ta đang nói dối sao?"
Trương Vân Phi: Tiện nhân, ngươi đã có Thiên Tường ca ca thế mà còn muốn câu dẫn anh của ta.
Trương Vân Phi thấy Ân Tuyên nhìn thẳng anh của mình, tuy tức giận đau cả răng nhưng lại không dám nói ra thẳng mặt.
Trương Vân Phong xấu hổ cười, thật sự hắn là không cảm giác được có tiền bối dùng thần thức đảo qua ở quán trọ! Cái này bắt hắn trả lời như thế nào đây?
"Nếu không chúng ta đi dạo Thiên Tinh Các đi? Nghe nói hôm nay nơi đó có linh quả cấp hai mới tiến cấp, tu sĩ Luyện Khí kỳ ăn có thể gia tăng tu vi, còn không có tác dụng phụ." Trương Vân Phong nói sang chuyện khác, nhìn em trai của mình vứt cho một cái ánh mắt cầu cứu.
" Được nha, vừa lúc tu vi ta vừa mới đột phá Luyện Khí tầng ba, ăn linh quả có thể củng cố cảnh giới, đến lúc đó vào Học viện Hoàng Cực cũng không đến mức có hại." Trương Vân Phi lập tức hưởng ứng anh của mình, tỏ vẻ duy trì trăm phần trăm.
Ba người sau khi thương lượng tốt liền rời quán trọ.
Thượng Quan Huyền Ý: "Tiêu ca ca, bọn họ cũng muốn đi Học viện Hoàng Cực, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội xem xét kì quái trên người của người nọ"
Tiêu Lăng Hàn: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy hiện tại ta phải lôi kéo người khác xem xét một phen?"
Thượng Quan Huyền Ý: "Ta thấy ngươi nhìn người khác chằm chằm, ngươi xác định không phải đối với người nọ động tâm tư khác?"
Tiêu Lăng Hàn:...... Ta có thể nói thạch hải hắn có đồ vật ta muốn sao?
Hắn thở dài liếc Thượng Quan Huyền Ý một cái, ngữ khí kiên định nói: "Ta thích nữ nhân, không thích đàn ông cứng như đá đâu."
Thượng Quan Huyền Ý nhìn Tiêu Lăng Hàn, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng: "Hắn cũng không phải là đàn ông! Hắn là song nhi!"
Tiêu Lăng Hàn lại lục soát ký ức nguyên chủ một chút, trong trí nhớ không có giống loài song nhi này nha? Nhưng mà người sinh nguyên chủ chính là một người con trai, chẳng lẽ đó chính là song nhi?
" Con trai có thể sinh con là song nhi?"
Thượng Quan Huyền Ý gật gật đầu, kiên định trả lời: "Đúng vậy, có thể sinh con chính là song nhi, diện mạo giống con trai, chỉ là trên cổ tay bọn hắn sẽ có một nốt chu sa, thân thể còn sẽ có hương thơm nhàn nhạt."
"Ngươi biết đến rõ ràng như vậy, ngươi không phải chính là......" Song nhi.
"Ta chính là đàn ông hàng thật giá thật! Là đàn ông!!!" Thượng Quan Huyền Ý nói tức muốn hộc máu.
" Chuyện này không phải là kiến thức mọi người đều biết sao?" Thượng Quan Huyền Ý theo lý thường nói, còn có chút nghi ngờ nhìn Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn: Những người biết cái kiến thức này không bao gồm nguyên chủ, bằng không ta cũng sẽ không biết nha? Còn bị ngươi hoài nghi nữa!
Tiêu Lăng Hàn cưỡng chế nói sang chuyện khác: "Ngươi mà là đàn ông sao ? Còn chưa đủ lông đủ cánh, ngươi mới chỉ là một nhóc con thôi!"
"Ngươi......" Thượng Quan Huyền Ý vừa mới vươn ra một ngón tay chỉ vào Tiêu Lăng Hàn, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức thu tay lại.
" Chó chê mèo lắm lông, ngươi và ta đều như nhau thôi!" Thượng Quan Huyền Ý khi nói chuyện còn đánh giá Tiêu Lăng Hàn trên dưới một phen, còn đặc biệt tại vị trí nửa người dưới của hắn dừng lại nhìn nhiều nhất.
"Ấu trĩ!"
Ném xuống hai chữ, Tiêu Lăng Hàn người đã đi ra quán trọ.
"Tiêu ca ca, ngươi đi đâu ?" Thượng Quan Huyền Ý một bên hỏi một bên chạy ra đuổi theo Tiêu Lăng Hàn.
"Ra khỏi thành."
"Ra khỏi thành? Đi chỗ nào? Chúng ta có thể đi ngồi Truyền Tống Trận ."
"Truyền Tống Trận thành Thiên Huệ hỏng rồi."
Thượng Quan Huyền Ý:...... ta chưa nói gì!
Khi bọn họ nói chuyện đã ra khỏi thành Thiên Huệ, tốp năm tốp ba người đi đường nhanh chóng rời đi đến khu vực giống nhau.
"Đạo hữu, phía trước đã xảy ra chuyện gì?" Thượng Quan Huyền Ý giữ chặt một tu sĩ Luyện Khí tầng bốn hỏi.
Người này vừa muốn phát hỏa, kết quả nhìn không thấu tu vi Thượng Quan Huyền Ý nên chỉ có thể thành thật trả lời: "Có người ở rừng Lục U phát hiện ra một đóa dị hỏa, hiện tại mọi người đều chạy đến hướng bên kia, xem vận khí mình có được hay không được dị hỏa lựa chọn."
" Cảm ơn." Thượng Quan Huyền Ý buông người nọ ra.
"Tiêu ca ca, chúng ta mau chân đến xem sao?" Khi nói chuyện, Thượng Quan Huyền Ý rõ ràng nóng lòng muốn thử.
Tiêu Lăng Hàn cười như không cười liếc hắn một cái: "Ngươi thiếu dị hỏa sao? Ngươi cần dị hỏa sao?"
"Thứ tốt ai cũng sẽ không ngại nhiều, tự nhiên là càng nhiều càng tốt!" Thượng Quan Huyền Ý không khiêm tốn chút nào nói.
Tiêu Lăng Hàn: "Lòng tham không đáy!"
Thượng Quan Huyền Ý: "Tiêu ca ca, ngươi nói không thể nói như vậy, cho dù là chúng ta không dùng được, nếu có được thì có thể bán đi. Ai cũng sẽ không ngại nhiều linh thạch! Huống chi bảo bối đều là người có duyên mới biết được, nếu chúng ta hiện tại đã biết, đây chúng ta còn không phải là người có duyên sao?"
------------------- End chương 13: -----------------
"Nhìn cái gì đấy?" Tiêu Lăng Hàn theo ánh mắt của Thượng Quan Huyền Ý nhìn về một cái bàn ở phía trong góc, nơi đó có ba người ngồi, trong đó có một thiếu niên mặc trang phục màu đỏ, chính là thiếu niên ngày hôm qua hắn gặp ở cửa hàng pháp y.
"Cái người mặc quần áo màu đỏ kia có chút quen mắt, ta cảm giác như ở gặp qua ở nơi nào rồi, nhất thời nghĩ không ra." Mi Thượng Quan Huyền Ý nhíu lại.
Hẳn là gặp qua ở kiếp trước, rốt cuộc gặp qua ở đâu? Ấn tượng không sâu, hẳn là người râu ria.
"Trên người hắn có chút kì quái." Nói xong Tiêu Lăng Hàn liền dùng thần thức xem xét trên người hắn rốt cuộc nơi nào không đúng, phát hiện thạch hải của hắn có cái gì đó khi thần thức của mình đảo qua, có loại hơi thở quen thuộc.
Tiêu Lăng Hàn mặt không biểu cảm thu hồi thần thức, suy nghĩ một chút, là hơi thở Long Ngọc không gian, chẳng lẽ thạch hải người này có một bộ phận Long Ngọc không gian?
Tiêu Lăng Hàn vừa mới dùng thần thức tra xét người này.
Thượng Quan Huyền Ý cũng dùng thần thức đi tra xét người nọ, thái độ của Thượng Quan Huyền Ý không ôn hòa như Tiêu Lăng Hàn, chờ Thượng Quan Huyền Ý thu hồi thần thức, liền thấy thiếu niên kia mồ hôi đầy đầu.
"Không biết vừa rồi là vị tiền bối nào? Ta có chỗ nào đắc tội tiền bối sao?" Thiếu niên đứng lên, đối với người chung quanh hành lễ, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói.
"Ngươi quen biết người nọ sao?"
"Không quen biết."
"Lại không ai công kích hắn, hắn ở nơi đó nói cái gì vậy?"
" Không chừng đầu óc có vấn đề."
"Ngày ta thấy hôm qua hắn cùng Tôn thiếu gia ở bên nhau."
"Hẳn là bạn của Tôn thiếu đi!"
"Bớt tranh cãi, nếu như Tôn thiếu biết chuyện ngươi nhất định sẽ không ăn xong mà bị mang đi."
"......"
Người chung quanh nhỏ giọng nghị luận, hoàn toàn đem hắn trở thành một kẻ điên.
Tiêu Lăng Hàn:...... Thần thức ta rất ôn hòa, không thể làm hắn sợ hãi !
Thượng Quan Huyền Ý:...... Không phải dùng thần thức tra xét một chút thôi sao? Đúng là chuyện bé xé ra to, chẳng có gì lạ!
Thấy không có người để ý tới mình, cả khuôn mặt thiếu niên đều nghẹn đến mức đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, giống như khách trong quán trọ đều ức hiếp, bắt nạt hắn.
Hai người ngồi cùng bàn với Ân Tuyên đều có chút xấu hổ, vẫn là nhìn qua thiếu niên một chút, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.
"Ân thiếu gia, không có ai đâu? Ngươi cảm giác có người công kích ngươi sao?" Trong đó có một người ngồi cùng bàn với hắn hỏi.
"Ngươi là khách quý của Thiên Tường ca ca, ở thành Thiên Huệ không ai dám không có mắt ra tay với ngươi đâu." Một người khác cũng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy khinh thường. Nghĩ thầm: song nhi này nói từ không thành có, lại nghĩ muốn khiến cho ai chú ý? Còn làm bộ dáng nhu nhược đáng thương, Tôn Thiên Tường mới quen biết hắn hai ngày đã bị hắn mê hoặc đến xoay vòng vòng, không biết đông tây nam bắc.
Mặt sau người nói chuyện này tên là Trương Vân Phi, là song nhi, từ nhỏ đã thích Tôn Thiên Tường, một người ngồi cùng bàn khác là anh của hắn tên là Trương Vân Phong.
"Trương thiếu là cho rằng ta đang nói dối?" Ân Tuyên vô tội nhìn Trương Vân Phi chất vấn nói.
Quay đầu dùng ánh mắt tủi thân nhìn Trương Vân Phong: "Trương đại ca cũng cho rằng ta đang nói dối sao?"
Trương Vân Phi: Tiện nhân, ngươi đã có Thiên Tường ca ca thế mà còn muốn câu dẫn anh của ta.
Trương Vân Phi thấy Ân Tuyên nhìn thẳng anh của mình, tuy tức giận đau cả răng nhưng lại không dám nói ra thẳng mặt.
Trương Vân Phong xấu hổ cười, thật sự hắn là không cảm giác được có tiền bối dùng thần thức đảo qua ở quán trọ! Cái này bắt hắn trả lời như thế nào đây?
"Nếu không chúng ta đi dạo Thiên Tinh Các đi? Nghe nói hôm nay nơi đó có linh quả cấp hai mới tiến cấp, tu sĩ Luyện Khí kỳ ăn có thể gia tăng tu vi, còn không có tác dụng phụ." Trương Vân Phong nói sang chuyện khác, nhìn em trai của mình vứt cho một cái ánh mắt cầu cứu.
" Được nha, vừa lúc tu vi ta vừa mới đột phá Luyện Khí tầng ba, ăn linh quả có thể củng cố cảnh giới, đến lúc đó vào Học viện Hoàng Cực cũng không đến mức có hại." Trương Vân Phi lập tức hưởng ứng anh của mình, tỏ vẻ duy trì trăm phần trăm.
Ba người sau khi thương lượng tốt liền rời quán trọ.
Thượng Quan Huyền Ý: "Tiêu ca ca, bọn họ cũng muốn đi Học viện Hoàng Cực, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội xem xét kì quái trên người của người nọ"
Tiêu Lăng Hàn: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy hiện tại ta phải lôi kéo người khác xem xét một phen?"
Thượng Quan Huyền Ý: "Ta thấy ngươi nhìn người khác chằm chằm, ngươi xác định không phải đối với người nọ động tâm tư khác?"
Tiêu Lăng Hàn:...... Ta có thể nói thạch hải hắn có đồ vật ta muốn sao?
Hắn thở dài liếc Thượng Quan Huyền Ý một cái, ngữ khí kiên định nói: "Ta thích nữ nhân, không thích đàn ông cứng như đá đâu."
Thượng Quan Huyền Ý nhìn Tiêu Lăng Hàn, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng: "Hắn cũng không phải là đàn ông! Hắn là song nhi!"
Tiêu Lăng Hàn lại lục soát ký ức nguyên chủ một chút, trong trí nhớ không có giống loài song nhi này nha? Nhưng mà người sinh nguyên chủ chính là một người con trai, chẳng lẽ đó chính là song nhi?
" Con trai có thể sinh con là song nhi?"
Thượng Quan Huyền Ý gật gật đầu, kiên định trả lời: "Đúng vậy, có thể sinh con chính là song nhi, diện mạo giống con trai, chỉ là trên cổ tay bọn hắn sẽ có một nốt chu sa, thân thể còn sẽ có hương thơm nhàn nhạt."
"Ngươi biết đến rõ ràng như vậy, ngươi không phải chính là......" Song nhi.
"Ta chính là đàn ông hàng thật giá thật! Là đàn ông!!!" Thượng Quan Huyền Ý nói tức muốn hộc máu.
" Chuyện này không phải là kiến thức mọi người đều biết sao?" Thượng Quan Huyền Ý theo lý thường nói, còn có chút nghi ngờ nhìn Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn: Những người biết cái kiến thức này không bao gồm nguyên chủ, bằng không ta cũng sẽ không biết nha? Còn bị ngươi hoài nghi nữa!
Tiêu Lăng Hàn cưỡng chế nói sang chuyện khác: "Ngươi mà là đàn ông sao ? Còn chưa đủ lông đủ cánh, ngươi mới chỉ là một nhóc con thôi!"
"Ngươi......" Thượng Quan Huyền Ý vừa mới vươn ra một ngón tay chỉ vào Tiêu Lăng Hàn, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức thu tay lại.
" Chó chê mèo lắm lông, ngươi và ta đều như nhau thôi!" Thượng Quan Huyền Ý khi nói chuyện còn đánh giá Tiêu Lăng Hàn trên dưới một phen, còn đặc biệt tại vị trí nửa người dưới của hắn dừng lại nhìn nhiều nhất.
"Ấu trĩ!"
Ném xuống hai chữ, Tiêu Lăng Hàn người đã đi ra quán trọ.
"Tiêu ca ca, ngươi đi đâu ?" Thượng Quan Huyền Ý một bên hỏi một bên chạy ra đuổi theo Tiêu Lăng Hàn.
"Ra khỏi thành."
"Ra khỏi thành? Đi chỗ nào? Chúng ta có thể đi ngồi Truyền Tống Trận ."
"Truyền Tống Trận thành Thiên Huệ hỏng rồi."
Thượng Quan Huyền Ý:...... ta chưa nói gì!
Khi bọn họ nói chuyện đã ra khỏi thành Thiên Huệ, tốp năm tốp ba người đi đường nhanh chóng rời đi đến khu vực giống nhau.
"Đạo hữu, phía trước đã xảy ra chuyện gì?" Thượng Quan Huyền Ý giữ chặt một tu sĩ Luyện Khí tầng bốn hỏi.
Người này vừa muốn phát hỏa, kết quả nhìn không thấu tu vi Thượng Quan Huyền Ý nên chỉ có thể thành thật trả lời: "Có người ở rừng Lục U phát hiện ra một đóa dị hỏa, hiện tại mọi người đều chạy đến hướng bên kia, xem vận khí mình có được hay không được dị hỏa lựa chọn."
" Cảm ơn." Thượng Quan Huyền Ý buông người nọ ra.
"Tiêu ca ca, chúng ta mau chân đến xem sao?" Khi nói chuyện, Thượng Quan Huyền Ý rõ ràng nóng lòng muốn thử.
Tiêu Lăng Hàn cười như không cười liếc hắn một cái: "Ngươi thiếu dị hỏa sao? Ngươi cần dị hỏa sao?"
"Thứ tốt ai cũng sẽ không ngại nhiều, tự nhiên là càng nhiều càng tốt!" Thượng Quan Huyền Ý không khiêm tốn chút nào nói.
Tiêu Lăng Hàn: "Lòng tham không đáy!"
Thượng Quan Huyền Ý: "Tiêu ca ca, ngươi nói không thể nói như vậy, cho dù là chúng ta không dùng được, nếu có được thì có thể bán đi. Ai cũng sẽ không ngại nhiều linh thạch! Huống chi bảo bối đều là người có duyên mới biết được, nếu chúng ta hiện tại đã biết, đây chúng ta còn không phải là người có duyên sao?"
------------------- End chương 13: -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất